Secrets and TruthsAN: Thank you very much! To finderlov and Ryuakilove dịch - Secrets and TruthsAN: Thank you very much! To finderlov and Ryuakilove Việt làm thế nào để nói

Secrets and TruthsAN: Thank you ver

Secrets and Truths
AN: Thank you very much! To finderlov and Ryuakilover for the reviews and to hagadoe, finderlov, Chret, and AngelRyuu for following the story. I am really excited that there are some people who like the fic, I hope to post next chapter by Saturday but it depends on how much life gets in the way. I know there might be a little OOCness but please cope with me… Also if there are parts that don't make much sense grammatically feel free to point them out and I'll try to get to it right away. English is not my mother tongue so sometimes things that sound ok in my head don't necessarily make much sense in written word.

As you know, I do not own Viewfinder… I wish I did but it belongs to Yamane Ayano Sensei.

Well, on with the story

0o0o0o0o0o0o0o0o0o0o0o0o0o0o0o0o0o0o0o0o0o0o0o0o0o0o0o0o0o0oo0o0o0o0o0o0o0o0o0o0o0o0o0o0o0o0o0o0o0o0o0o0o0o0o0o0o0o0o0o0o0o0o0

When the Unexpected Happens

Chapter 2: Keeping secrets and learning truths

The girl was pretty - long black hair tied on a simple braid, simple makeup, and lean body. She was only a couple inches shorter than the brat but her stance showed she was at least an athlete of some kind. Her obvious ease and proximity to Takaba was unnerving at the least. His boss did not like to share his things and the brat was too close to this girl for hell not to break loose about it. He hates being the bearer of bad news, especially when the bad news concerned his very jealous boss' lover.

He watched them talk in hushed voices; it seemed to him like Takaba was pleading to the girl. 'If I could only get closer, but if I do I will blow my cover and the kid will probably run off and make everything more complicated for him.' Suoh wondered why the girl dressed in such boyish fashion, most girls wore clothes that showed their figures instead of hooded sweaters but he supposed the tight, form fitting pants made up for it.

The pair stood up and looked at each other in silence, they hugged quickly before the girl turned around and began to walk away. There was a look of hopelessness in the boy's face he had not expected as she turned around but before she had gotten far out of his reach he called her back and pulled her arm to turn her around. He said something to her while looking away from her, his cheeks turning a deep pink in embarrassment. She smiled at him, a sweet caring smile- the kind of smile you give someone who knows all your secrets. Then, she walked way once more and Takaba did not stop her this time.

The boy looked sad and in deep thought, he wandered what the young photographer was thinking about when something surprised him. The kid was crying, well not necessarily crying but there were definitely tears coming down his face as he stared at the direction the girl had disappeared to. 'There is something strange going on here, and I have a filling I'm not going to like it.' Akihito sat under the tree again and stayed there with a pensive expression. After fifteen minutes he got a text, got up and walked away as if the weight of the whole world rested on his shoulders. Suoh took his phone out and let out a heavy sigh before he began to text his boss.

To: Asami-sama

I followed him to a park not too far away from the penthouse;

He met someone there and is on the move again.

I will keep following him and give a complete report later.

From: Asami-sama

Do not lose him, once he reaches his next location

I will send someone to relieve you of duties.

Come to Sion and report to me immediately.

Let Kirishima know where to send the man.

To: Asami-sama

Understood Asami-sama

Suoh followed the boy keeping a safe distance when he recognized the direction they were headed. Fifteen minutes later Akihito entered the obasan's little restaurant where he regularly meets his two best friends for drinks and New Year's celebration.

As soon as the blond photographer ordered a drink Suoh texted Kirishima with the boy's new location and shortly after a tall and rough looking man was put in charge of following Takaba. Suoh headed back to Sion with a feeling of dread in his stomach and cursing his luck for having witnessing the young man's behavior with the mysterious girl, mainly he cursed himself for having to be the one who narrated the situation to his overzealous and jealous boss. A blessing –or a curse- in disguise presented itself to Suoh when he arrived at his boss' office. The man was in the middle of a business meeting with a particularly difficult person, this could be a good thing because it allowed the bodyguard time to think about how he would phrase his report in the most tactful way but also gave his boss too much time to stew in his anger at not being able to know immediately what his pet has been keeping form him. Waiting, Shouh decided, was a double edge sword.

***VF***

At the Obasan's restaurant, Akihito tried his hardest to appear his normal energetic self when all he wanted was to find a way to help his troubled friend. A couple times he was lost in thought and remained silent until his Kou and Takato pointed out that he seemed rather out of it. He brushed off their concern by offering an excuse related to work and a broken camera.

His friends laughed about his seriousness when it came to his job and teased him about his obsession with his cameras. They made comments about something Takaba had done at one point or another because of a camera until they were all laughing about an anecdote that led to another which in turn led to a different one. Pretty soon the three were recalling funny moments of their past as alcohol built a cloud on their heads and their silly banter made Akihito forget momentarily all his preoccupations.

Three hours later they were stumbling into Kou's apartment and complaining about the discrepancy of their drinks to food ratio. They were in the middle of a no-rules card game –they were all too drunk to remember them anyways – when someone knocked on Kou's door.

"I'll get it!" Shouted Kou and half ran – half stumbled to the door, opening it. "How can I hel…" His question was halted immediately when he took in the imposing figure before him. The man was tall and broad to say the least and though he wore glasses they did nothing to soften his appearance.

"Excuse me," said Kirishima, "I am here to retrieve Takaba Akihito." After saying this the secretary/bodyguard stepped around Kou and into the small apartment, took Akihito throwing him over his shoulder and walked out leaving both Kou and Takato standing in the doorway with an astonished look and their jaws wide open.

"What the hell Kirishima!" yelled Akihito as he was carried outside thrown over the man's shoulder like a sack of potatoes.

"If I were you, I would be quiet and cooperate. At the moment Asami-sama is in a rather foul mood and there is no telling how long his patience and tolerance will last. Kirishima practically dumped the boy on the back of the limo and went to the passenger seat at the front.

"Aw… did he really have to toss me in here…" Akihito sat up on the leather seat and realized he was not alone. Sitting across from him, still as a statue, was none other than Asami Ryuichi. There is something to be said about Akihito's instincts, his survival instinct specifically was extremely developed. Normally he would have known better - years of working as a criminal photographer and months of living with Asami had honed his ability to assess situations and moods. However such things as subtlety and prudence were thrown out the window when his faculties were hindered by alcohol. At this moment he was way past tipsy and his mouth acted before his brain had a chance to process the situation

"What got your feathers all ruffled up?" he asked as he took in his lovers dark semblance and piercing gaze. To say the yakuza was mad was an understatement and as his eyes narrowed in a scrutinizing fashion Akihito began to feel the tension in the air between them. Something about the way Asami was looking at him made him swallow hard and
0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!
Secrets and TruthsAN: Thank you very much! To finderlov and Ryuakilover for the reviews and to hagadoe, finderlov, Chret, and AngelRyuu for following the story. I am really excited that there are some people who like the fic, I hope to post next chapter by Saturday but it depends on how much life gets in the way. I know there might be a little OOCness but please cope with me… Also if there are parts that don't make much sense grammatically feel free to point them out and I'll try to get to it right away. English is not my mother tongue so sometimes things that sound ok in my head don't necessarily make much sense in written word.As you know, I do not own Viewfinder… I wish I did but it belongs to Yamane Ayano Sensei.Well, on with the story0o0o0o0o0o0o0o0o0o0o0o0o0o0o0o0o0o0o0o0o0o0o0o0o0o0o0o0o0o0oo0o0o0o0o0o0o0o0o0o0o0o0o0o0o0o0o0o0o0o0o0o0o0o0o0o0o0o0o0o0o0o0o0When the Unexpected HappensChapter 2: Keeping secrets and learning truthsThe girl was pretty - long black hair tied on a simple braid, simple makeup, and lean body. She was only a couple inches shorter than the brat but her stance showed she was at least an athlete of some kind. Her obvious ease and proximity to Takaba was unnerving at the least. His boss did not like to share his things and the brat was too close to this girl for hell not to break loose about it. He hates being the bearer of bad news, especially when the bad news concerned his very jealous boss' lover.Ông dõi chúng nói chuyện bằng tiếng nói hushed; nó có vẻ với anh ta như Takaba cầu xin cho các cô gái. 'Nếu tôi có thể chỉ nhận được gần hơn, nhưng nếu tôi làm tôi sẽ thổi nắp của tôi và thằng nhóc có lẽ sẽ chạy ra và làm cho tất cả mọi thứ phức tạp hơn cho anh ta.' Nanano tự hỏi tại sao cô gái mặc quần áo trong thời trang như trẻ con như vậy, hầu hết các cô gái mặc quần áo cho thấy con số của họ thay vì đội mũ trùm đầu áo len nhưng ông yêu cầu chặt chẽ, hình thức phù hợp quần làm cho nó.Các cặp đứng dậy và nhìn vào nhau trong im lặng, họ ôm một cách nhanh chóng trước khi các cô gái quay lại và bắt đầu đi bộ. Có là một cái nhìn của tuyệt vọng trong khuôn mặt của cậu bé, ông đã không dự kiến như cô ấy quay lại nhưng trước khi cô đã nhận đến nay ngoài tầm với của mình ông gọi là cô ấy trở lại và kéo cánh tay của cô để biến nó xung quanh. Ông nói gì với cô ấy trong khi tìm ra khỏi cô ấy, ông má chuyển một sâu màu hồng trong bối rối. Cô cười lúc anh ta, một ngọt chăm sóc nụ cười-loại nụ cười bạn cung cấp cho một người biết tất cả các bí mật của bạn. Sau đó, cô đi cách một lần nữa và Takaba không ngừng của cô thời gian này.The boy looked sad and in deep thought, he wandered what the young photographer was thinking about when something surprised him. The kid was crying, well not necessarily crying but there were definitely tears coming down his face as he stared at the direction the girl had disappeared to. 'There is something strange going on here, and I have a filling I'm not going to like it.' Akihito sat under the tree again and stayed there with a pensive expression. After fifteen minutes he got a text, got up and walked away as if the weight of the whole world rested on his shoulders. Suoh took his phone out and let out a heavy sigh before he began to text his boss.To: Asami-samaI followed him to a park not too far away from the penthouse;He met someone there and is on the move again.I will keep following him and give a complete report later.From: Asami-samaDo not lose him, once he reaches his next locationI will send someone to relieve you of duties.Come to Sion and report to me immediately.Let Kirishima know where to send the man.To: Asami-samaUnderstood Asami-samaSuoh followed the boy keeping a safe distance when he recognized the direction they were headed. Fifteen minutes later Akihito entered the obasan's little restaurant where he regularly meets his two best friends for drinks and New Year's celebration.As soon as the blond photographer ordered a drink Suoh texted Kirishima with the boy's new location and shortly after a tall and rough looking man was put in charge of following Takaba. Suoh headed back to Sion with a feeling of dread in his stomach and cursing his luck for having witnessing the young man's behavior with the mysterious girl, mainly he cursed himself for having to be the one who narrated the situation to his overzealous and jealous boss. A blessing –or a curse- in disguise presented itself to Suoh when he arrived at his boss' office. The man was in the middle of a business meeting with a particularly difficult person, this could be a good thing because it allowed the bodyguard time to think about how he would phrase his report in the most tactful way but also gave his boss too much time to stew in his anger at not being able to know immediately what his pet has been keeping form him. Waiting, Shouh decided, was a double edge sword.***VF***At the Obasan's restaurant, Akihito tried his hardest to appear his normal energetic self when all he wanted was to find a way to help his troubled friend. A couple times he was lost in thought and remained silent until his Kou and Takato pointed out that he seemed rather out of it. He brushed off their concern by offering an excuse related to work and a broken camera.His friends laughed about his seriousness when it came to his job and teased him about his obsession with his cameras. They made comments about something Takaba had done at one point or another because of a camera until they were all laughing about an anecdote that led to another which in turn led to a different one. Pretty soon the three were recalling funny moments of their past as alcohol built a cloud on their heads and their silly banter made Akihito forget momentarily all his preoccupations.Three hours later they were stumbling into Kou's apartment and complaining about the discrepancy of their drinks to food ratio. They were in the middle of a no-rules card game –they were all too drunk to remember them anyways – when someone knocked on Kou's door."I'll get it!" Shouted Kou and half ran – half stumbled to the door, opening it. "How can I hel…" His question was halted immediately when he took in the imposing figure before him. The man was tall and broad to say the least and though he wore glasses they did nothing to soften his appearance."Excuse me," said Kirishima, "I am here to retrieve Takaba Akihito." After saying this the secretary/bodyguard stepped around Kou and into the small apartment, took Akihito throwing him over his shoulder and walked out leaving both Kou and Takato standing in the doorway with an astonished look and their jaws wide open."What the hell Kirishima!" yelled Akihito as he was carried outside thrown over the man's shoulder like a sack of potatoes.
"If I were you, I would be quiet and cooperate. At the moment Asami-sama is in a rather foul mood and there is no telling how long his patience and tolerance will last. Kirishima practically dumped the boy on the back of the limo and went to the passenger seat at the front.

"Aw… did he really have to toss me in here…" Akihito sat up on the leather seat and realized he was not alone. Sitting across from him, still as a statue, was none other than Asami Ryuichi. There is something to be said about Akihito's instincts, his survival instinct specifically was extremely developed. Normally he would have known better - years of working as a criminal photographer and months of living with Asami had honed his ability to assess situations and moods. However such things as subtlety and prudence were thrown out the window when his faculties were hindered by alcohol. At this moment he was way past tipsy and his mouth acted before his brain had a chance to process the situation

"What got your feathers all ruffled up?" he asked as he took in his lovers dark semblance and piercing gaze. To say the yakuza was mad was an understatement and as his eyes narrowed in a scrutinizing fashion Akihito began to feel the tension in the air between them. Something about the way Asami was looking at him made him swallow hard and
đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Việt) 2:[Sao chép]
Sao chép!
Secrets và Đế
AN: Cảm ơn bạn rất nhiều! Để finderlov và Ryuakilover cho ý kiến và để hagadoe, finderlov, Chret, và AngelRyuu cho sau câu chuyện. Tôi thực sự vui mừng rằng có một số người thích fic, tôi hy vọng để viết chương tiếp theo vào thứ Bảy nhưng nó phụ thuộc vào bao nhiêu cuộc sống được theo cách này. Tôi biết có thể có một chút OOCness nhưng hãy đối phó với tôi ... Ngoài ra nếu có những bộ phận đó không có ý nghĩa nhiều về mặt ngữ pháp cảm thấy tự do để điểm chúng ra và tôi sẽ cố gắng để có được nó ngay lập tức. Tiếng Anh không phải là tiếng mẹ đẻ của tôi vì vậy đôi khi thứ nghe có vẻ ok trong đầu tôi không nhất thiết phải có ý nghĩa nhiều trong chữ viết. Như bạn đã biết, tôi không sở hữu kính ngắm ... Tôi ước gì tôi đã làm nhưng nó thuộc về Yamane Ayano Sensei. Vâng, trên với the Unexpected Happens Chương 2: Giữ bí mật và học tập thật Cô gái xinh đẹp - tóc dài đen gắn trên một bím tóc đơn giản, trang điểm đơn giản, và cơ thể gầy. Cô chỉ là một vài inches ngắn hơn so với nhóc nhưng lập trường của cô cho thấy cô đã được ít nhất một vận động viên của một số loại. Dễ dàng rõ ràng cô và gần gũi với Takaba đã unnerving tại ít nhất. Ông chủ của mình không thích chia sẻ những điều mình và nhóc đã quá gần cô gái này cho địa ngục không để phá vỡ lỏng lẻo về nó. Ông ghét là người mang tin xấu, đặc biệt là khi những tin tức xấu liên quan rất ghen ông chủ 'người yêu của anh. Anh nhìn họ nói chuyện với giọng nói trầm lắng; nó dường như anh ấy như Takaba đang cầu xin cho cô gái. 'Nếu tôi chỉ có thể nhận được gần gũi hơn, nhưng nếu tôi làm tôi sẽ thổi bao gồm tôi và những đứa trẻ có thể sẽ chạy ra và làm cho mọi thứ phức tạp hơn cho anh ta.' Suoh tự hỏi tại sao các cô gái ăn mặc thời trang nam tính như vậy, hầu hết các cô gái mặc quần áo cho thấy con số của họ thay vì áo len trùm đầu nhưng anh cho rằng sự chặt chẽ, tạo thành quần phù hợp tạo ra cho nó. Các cặp đứng dậy và nhìn nhau trong im lặng, họ ôm một cách nhanh chóng trước khi cô gái quay lại và bắt đầu bước đi. Có một cái nhìn tuyệt vọng trên khuôn mặt của cậu bé, ông đã không mong đợi như cô ấy quay lại, nhưng trước khi cô đã nhận được xa ngoài tầm với của mình, ông gọi cô ấy trở lại và kéo tay cô để biến cô xung quanh. Ông nói điều gì đó với cô trong khi tìm cách xa cô, đôi má của mình chuyển một màu hồng sâu trong bối rối. Cô mỉm cười với anh, một tâm ngọt smile- các loại nụ cười bạn cung cấp cho một người biết tất cả bí mật của bạn. Sau đó, cô đi đường một lần nữa và Takaba không ngăn cô lúc này. Cậu bé trông rất buồn và suy nghĩ sâu sắc, ông lang thang những gì các nhiếp ảnh gia trẻ tuổi đã suy nghĩ về một cái gì đó khi anh ngạc nhiên. Những đứa trẻ đang khóc, cũng không nhất thiết phải khóc nhưng chắc chắn đã có những giọt nước mắt xuống khuôn mặt anh khi anh nhìn chằm chằm vào vị trí mà cô gái đã biến mất. "Có một cái gì đó kỳ lạ đang xảy ra ở đây, và tôi có một điền Tôi sẽ không thích nó." Akihito ngồi dưới gốc cây một lần nữa và ở đó với một vẻ trầm ngâm. Sau mười lăm phút, ông đã có một văn bản, đứng dậy và bước đi như thể sức nặng của cả thế giới được đặt trên vai của mình. Suoh lấy điện thoại của mình ra và bật ra một tiếng thở dài trước khi ông bắt đầu nhắn tin cho ông chủ của mình. Để: Asami-sama Tôi theo anh đến một công viên không quá xa penthouse; Ông đã gặp một người nào đó và là di chuyển một lần nữa. Tôi sẽ tiếp tục đi theo anh và đưa ra một báo cáo đầy đủ sau. Từ: Asami-sama Đừng đánh mất anh ấy, một khi ông đạt đến vị trí tiếp theo của mình . Tôi sẽ gửi một ai đó để làm giảm các bạn của nhiệm vụ . Hãy đến với Sion và báo cáo cho tôi ngay lập tức Hãy Kirishima biết nơi gửi người đàn ông. Để: Asami-sama Hiểu Asami-sama Suoh theo cậu bé giữ một khoảng cách an toàn khi ông nhận ra hướng đi mà họ đang hướng đến. Mười lăm phút sau Akihito bước vào nhà hàng nhỏ của obasan nơi ông thường xuyên gặp hai người bạn tốt nhất của mình cho đồ uống và lễ kỷ niệm năm mới. Ngay sau khi các nhiếp ảnh gia tóc vàng ra lệnh cho một thức uống Suoh đã nhắn tin cho Kirishima với vị trí mới của cậu bé và một thời gian ngắn sau khi một người đàn ông tìm kiếm cao và thô đã được đặt phụ trách sau Takaba. Suoh quay trở lại Sion với một cảm giác sợ hãi trong dạ dày của mình và nguyền rủa mình may mắn vì đã chứng kiến hành vi của chàng trai trẻ với cô gái bí ẩn, chủ yếu là anh tự nguyền rủa mình vì phải là người thuật lại tình hình cho ông chủ quá hăng hái và ghen tuông của mình. Một phước lành -Hoặc một curse- trong ngụy trang trình bày chính nó để Suoh khi anh đến 'văn phòng ông chủ của mình. Người đàn ông ở giữa một cuộc họp kinh doanh với một người đặc biệt khó khăn, đây có thể là một điều tốt vì nó cho phép các vệ sĩ thời gian để suy nghĩ về việc anh sẽ cụm từ báo cáo của mình theo cách lịch thiệp nhất nhưng cũng đã cho ông chủ quá nhiều thời gian của mình để hầm trong sự tức giận của mình vì không thể biết ngay lập tức những gì con vật cưng của mình đã được giữ hình anh. Chờ đợi, Shouh quyết định, là một thanh kiếm cạnh đôi. *** VF *** Tại nhà hàng của Obasan, Akihito đã cố gắng hết sức mình để xuất hiện tự tràn đầy năng lượng bình thường của mình khi tất cả anh muốn là tìm ra một cách để giúp bạn bè gặp khó khăn của mình. Một vài lần anh đã bị mất trong suy nghĩ và vẫn giữ im lặng cho đến khi Kou và Takato của ông đã chỉ ra rằng dường như anh thay ra khỏi nó. Ông bác bỏ mối quan tâm của họ bằng cách cung cấp một cái cớ liên quan đến hoạt động và một máy ảnh bị hỏng. Bạn bè ông đã cười về mức độ nghiêm trọng của mình khi nó đến công việc của mình và trêu chọc anh về nỗi ám ảnh của mình với máy ảnh của mình. Họ đưa ra nhận xét ​​về một cái gì đó Takaba đã làm tại một điểm hay khác vì một máy ảnh cho đến khi tất cả họ đều cười về một giai thoại đó đã dẫn đến một mà lần lượt dẫn đến một khác nhau. Khá sớm ba đã nhớ lại những khoảnh khắc hài hước của quá khứ của họ như rượu được xây dựng một đám mây trên đầu và nói đùa ngớ ngẩn của họ làm Akihito quên trong giây lát tất cả các mối bận tâm của mình. Ba giờ sau đó họ đã vấp vào căn hộ của Kou và phàn nàn về sự khác biệt của đồ uống của họ để thực phẩm tỷ lệ. Họ đang ở giữa một trò chơi không có quy tắc thẻ -they đều quá say để nhớ chúng anyways -. Khi có ai đó gõ cửa Kou "Tôi sẽ nhận được nó!" Hét lên Kou và nửa chạy - nửa vấp đến cửa, mở nó. "Làm thế nào tôi có thể Hel ..." Câu hỏi của anh đã bị chững lại ngay lập tức khi ông mất trong hình hoành tráng trước mặt anh. Người đàn ông cao lớn và rộng để nói rằng ít nhất và mặc dù ông đeo kính họ đã không làm gì để làm mềm xuất hiện của mình. "Xin lỗi," Kirishima cho biết, "Tôi ở đây để lấy Takaba Akihito." Sau khi nói thư ký này / vệ sĩ bước quanh Kou và vào trong căn hộ nhỏ, mất Akihito quăng hắn lên vai và bước ra ngoài để lại cả Kou và Takato đứng ở cửa với một cái nhìn ngạc nhiên và hàm của họ mở rộng. "Cái quái gì Kirishima ! " hét Akihito như ông đã thực bên ngoài ném qua vai của người đàn ông giống như một bao khoai tây. "Nếu tôi là bạn, tôi sẽ được yên tĩnh và hợp tác. Tại thời điểm Asami-sama đang ở trong một tâm trạng khá hôi và không có nói bao lâu kiên nhẫn và khoan dung của ông sẽ kéo dài. Kirishima thực tế bán phá giá các cậu bé trên mặt sau của chiếc limo và đi đến ghế hành khách phía trước. "Aw ... anh ấy thực sự phải quăng tôi ở đây ..." Akihito ngồi dậy trên chiếc ghế da và nhận ra rằng ông không phải là một mình Ngồi đối diện với anh, như một bức tượng, không ai khác hơn là Asami Ryuichi Có một cái gì đó để nói về bản năng Akihito, bản năng sinh tồn của mình đặc biệt là vô cùng phát triển thường cậu đã có thể biết tốt hơn -... năm làm việc như là một nhiếp ảnh gia tội phạm và tháng sống với Asami đã mài dũa khả năng của mình để đánh giá tình huống và tâm trạng. Tuy nhiên mọi thứ như sự tinh tế và thận trọng đã bị ném ra ngoài cửa sổ khi các khoa của ông đã bị cản trở bởi rượu. Tại thời điểm này, ông đã được cách qua ngà ngà say và miệng của ông đã hành động trước khi bộ não của mình đã có một cơ hội để xử lý tình hình "Những gì có lông của bạn tất cả các xù lên?" anh hỏi khi anh mất người yêu của mình trong cái vẻ tối và ánh mắt xuyên. Để nói rằng yakuza là điên là một cách nói và khi mắt anh nheo lại một cách rà soát Akihito bắt đầu cảm thấy sự căng thẳng trong không khí giữa chúng. Một cái gì đó về cách Asami đang nhìn anh khiến anh nuốt khó khăn và































































đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2024 I Love Translation. All reserved.

E-mail: