Lee Jong Suk slid his numb hands into his trouser pockets as a shiver  dịch - Lee Jong Suk slid his numb hands into his trouser pockets as a shiver  Việt làm thế nào để nói

Lee Jong Suk slid his numb hands in

Lee Jong Suk slid his numb hands into his trouser pockets as a shiver shuddered across his thin figure. The icy air whistled around his ears, causing his skin to tingle and sting beneath the layers of clothes he was snug into. He smiled against the warmth of his own breath that puffed in a soft frost against his muffler. It was March; they should be getting ready for the spring. But today people were huddling indoors for warmth; the streets in Bijeon-dong were barren except for an aging Hyundai car parked by a street light pole. But spring was beneath his feet, hibernating, and waiting for its moment to explode, just like the future that he didn’t know awaited ahead of him.
Every step he took left a fresh, crisp footprint in the snow, as if he was the only person to have ever been here. Snowflakes fell gently from the sky, tickling the end of his nose, tempting him to stick his tongue out and have a taste. The branches of the once pink cherry trees lining the sloped road now bowed with the heavy load of snow they were carrying, bending towards the streets. It made him think that if only they could shake themselves like a dog covered in water does; they would be free. Colours were brighter against the pure white blanket that spreads as far as the eye could see.
The airs smelled pure and fresh. Everything seemed quieter, almost muffled. There was a sense of serenity in the atmosphere. Nobody attempted to try and drive their cars as the roads were too treacherous in the unwelcomed snowfall that hastened since last night. However, that muffled quietness only lasted until he walked down to the road heading toward the school. Students were jumping about and running around in the slippery ice as boys confidently strut around aiming snowballs at anything that stood still for long enough. Students cowered and scattered as they tried to avoid the incoming missiles. Girls screamed and hid as they were bombarded with wave after wave of relentless snowballs. Jong Suk walked closer to the brick wall that ran along the road, dodging a snowball that accidently headed his way.
A headless snowman stood next to the bench at the end of the school playground and a girl attempted to fix the lost head, only to be sabotaged by a mischievous boy. Jong Suk heard her annoyed scream followed by a visible kick on the boy. The girl ran after him in a futile attempt to catch him.
“Hyung….Hyung!! Jong-Suk hyung!!” Jong Suk paused at the familiar voice. He didn’t need a second thought to figure out the owner of that voice since no other girl called him ‘hyung’. He turned around to see Kim Yoo Jin’s brown eyes glistening with joy, her soft brown hair bouncing with each step as she skidded toward him down the sloping road. He felt a soft sting pierce across his chest when an unwanted image came across his mind. The girl reminded him of someone else, someone he didn’t want to think about now. He liked Yoo Jin’s soft brown hair; because that was the only difference that reminded him this little girl was different from that other person. He shook away the unwanted thoughts and smiled at the little girl.
“Slow down, otherwise you will—”
“Hyung!!” her scream echoed into the cold air as she slithered across the frozen ice uncontrollably, hitting Jong-Suk with her whole body weight, throwing both of them flat on the icy ground.
“Ya! I told you to slow down!” Jong-Suk hissed, looking at the smiling face staring down on him.
“Sorry, Hyung!” she said, pulling her weight off Jong-Suk and steading herself on the ice. She extended her hand toward him
“Here,” she said.
He caught the helping hand and lifted his body, only to be thrown back onto the ice by the little girl.
“Ya!!!” he screamed at the girl making a mocking face in front of him. She stuck her tongue out and did a wiggly dance that almost plunged her onto the floor again. Once she was standing steady, she winked at Jong-Suk, pointing her finger at something up the road before running after another little girl that Jong-Suk assumed to be her friend. He shifted his gaze at the direction she had pointed to find a black-haired tall figure; he could get the gist of his features, but none of it stuck in Jong-Suk’s mind beyond the impression of astonishing beauty, just like the first day they had met two year ago. His long hair wafted around him like black smoke, its tendrils curling and moving on their own volition. His scarf— or perhaps that was his hair too — shifted as if in an unfelt wind. An element of mystery lurked in his face, but it was a different one, not the cunning and deceitful type. Something else, something with an air of forbidden around him stirred underneath the gleam.
He approached Jong-Suk, his hands deep in the pockets of his school blazer. The same dark brown eyes that curved and widened to the outer side at the edge as Yoo Jin’s looked down on him with a smirk tugging at the edge of his mouth. He pulled out his big hand buried into his navy blazer and held it toward Jong-Suk, tugging his head as a way of telling Jong-Suk to hold on.
Jong-Suk tilted his head back to get a clearer view of the face above him. The moment he looked into those sharp brown eyes that had fallen on him, Jong-Suk felt a shiver run down his neck; they looked nothing like the little girl’s playful eyes, though they were siblings. These eyes were a deep trap that entangled Jong-Suk in an eternal knot, the eyes he wanted to erase from his memory if possible. Jong-Suk snapped his gaze on to the floor; he wished he’d had a little more time to prepare for this encounter before running onto him like this on the street in this embarrassing situation. He could feel his straight brown hair puffing in all directions, as if it wanted to escape this place.
“What are you doing? Are you planning to sit there all day?” Kim Woo Bin said smiling at Jong-Suk.
“I….I wasn’t,” Jong-Suk stammered. He jolted onto his feet, refusing to take the helping hand that was extended to him. Jong-Suk jerked to the sudden pain shooting across his abdomen, clutching tightly onto his stomach.
“Ya, are you alright?” Woo Bin swiftly held onto the stumbling Jong-Suk’s arm, steading him. Hee directed his big hand onto the spot Jong-Suk was clutching at.
“I—It’s nothing,” Jong-Suk said, slapping away the broad hand approaching him. His voice sounded loud and nervous even in the too noisy street. Jong-Suk brushed off the ice coating his school clothes.
“Aigoo…how clumsy can you be?” Woo Bin said with a slight lifting at the corner of his mouth conveying…mockery.
Jong-Suk gave him a stern gaze and started stepping carefully toward the school.
“By the way, where is your sister?”
Jong-Suk felt his heart freeze at the sudden question. A sudden rush of memories from the winter break flashed across his mind;
After his freshman year at high school ended in last February, he decided to give a visit to his aunt that lives in Jowon-dong during his first week of school holiday. He was on his way back home when he suddenly paused at the sight of a familiar figure. His twin sister, Lee Jin-Ah (or as boys has nicknamed, Han Gwang-High’s Nana) was swaying on the playground swing next to their apartment complex, looking exotic in a vintage smoking jacket and a pair of black skinny jeans. Whenever they sat together, people would always be surprised by their similarities. One especially intriguing aspect was that they even had the same beauty make right by their eye; while Jong-Suk had it by his right eye, she had it by her left, almost as if they were mirror images. Although they were similar to such astonishing extend, he never quite felt like they were twins, because…well they were just too different.
Jin-Ah’s brows were thin pencil lines that arced beautifully, her eyes a glittering chocolate with long lashes that suited her compared to his pale grey eyes that no one else in his family had. Her pale porcelain skin with a tint of redness at the cheeks was firm and attractive than his face that was like the moon, pale and somehow wavering according to his friends.
Jin-Ah suddenly jolted onto her feet and stood tilted up on her toes with arms slightly extended to her sides, as if ready to take wing at the slightest sound. It's impossible not to think of a bird when he looked at her. Then a slow smile stretched across her face, her eyes were reduced to chinks and her cheeks gleamed under the street lamp as they stretched further though he thought the skin would rip apart if she kept smiling for any longer. Jong-Suk followed the direction she was grinning at and found a very familiar tall and broad shouldered boy standing few meters down the road. Jong-Suk watched in silence as his twin sister darted across the playground and gripped him as she buried her face on his chest. A sudden jolt of pain bolted through Jong-Suk’s body and his visage started to haze. He had not hoped to see his best friend with his sister in such a way. And there was something else, something that wrenched his heart at the sight of them cuddled up so closely and so dearly. Jong-Suk had spun around and rushed down the road into their apartment.
“What are you thinking so deeply about?” Woo Bin’s voice pulled him back from his memories.
“Huh? Oh…nothing. She left home before me,” Jong-Suk said, tugging his muffler further up until it covered his face, leaving just a small slit for his eyes to warily peak out from.
“Oh…” Woo Bin swung his arm over Jong-Suk’s thin shoulders and walked through the school gates.
***



Next >>


Comments

Comments are moderated. Keep it cool. Critical is fine, but if you're rude to one another (or to us), we'll delete your stuff. Have fun and thanks for joining the conversation!
You must be logged in to comment
mitalighosh #1 Jan 8, 2015 02:39:24
i really liked the concept of your story..and the way u portrayed the emotions felt by woo bin is amazing..hope you'll update soon
kimchoding91 #2 Jan 7
0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!
Lee Jong Suk trượt tay tê vào túi quần của mình như một shiver rùng trên của mình hình mỏng. Không khí đóng băng whistled xung quanh thành phố đôi tai của mình, gây ra làn da của mình để kêu leng keng và đốt dưới lớp quần áo ông được snug vào. Ông cười chống lại sự ấm áp của mình hơi thở phùng ra trong một sương giá mềm chống lại muffler của mình. Nó đã tháng; họ cần phải nhận được sẵn sàng cho mùa xuân. Nhưng hôm nay mọi người đã huddling trong nhà cho ấm áp; Các đường phố ở Bijeon-dong đã cằn cỗi ngoại trừ một lão hóa Hyundai xe chưa sử dụng bởi một cột đèn đường phố. Nhưng mùa xuân là bên dưới bàn chân của mình, ngủ đông, và chờ đợi thời điểm của nó nổ, cũng giống như tương lai mà ông không biết chờ đợi phía trước của anh ta.Mỗi bước ông đã lấy trái một dấu chân tươi, sắc nét trong tuyết, như nếu ông là người duy nhất để có bao giờ ở đây. Bông tuyết rơi nhẹ nhàng từ bầu trời, tickling cuối mũi của mình, hấp dẫn ông để dính lưỡi của mình và có một hương vị. Các chi nhánh của cây anh đào một màu hồng lót đường dốc bây giờ cúi với tải nặng tuyết họ đã thực hiện, uốn hướng tới các đường phố. Nó làm cho anh ta nghĩ rằng nếu chỉ có họ có thể lắc mình giống như một con chó được bảo hiểm trong nước; họ sẽ được miễn phí. Màu sắc sáng hơn chống lại tấm chăn trắng tinh khiết lây lan xa như mắt có thể nhìn thấy.Phát sóng các mùi tinh khiết và tươi. Tất cả mọi thứ có vẻ yên tĩnh hơn, gần như nghe không rỏ nhất. Có là một cảm giác của serenity trong khí quyển. Không ai đã cố gắng thử và lái xe của họ như các con đường bị quá nguy hiểm trong tuyết rơi unwelcomed chính kể từ tối qua. Tuy nhiên, có nghe không rỏ sự tĩnh lặng chỉ kéo dài cho đến khi ông đã đi bộ xuống đường tiến tới trường. Học sinh nhảy về và chạy xung quanh trong băng trơn như cậu bé tự tin trụ chống xung quanh thành phố nhằm chổi tại bất cứ điều gì mà đứng vẫn còn cho lâu dài đủ. Học sinh cowered và rải rác như họ đã cố gắng để tránh các tên lửa đến. Cô gái gào lên và trốn như họ đã được ném bom với làn sóng sau khi làn sóng của bóng tuyết không ngừng. Jong Suk đi gần hơn để các bức tường gạch chạy dọc theo đường, dodging một quả cầu tuyết vô tình thế đứng đầu theo cách của mình.Một người tuyết không đầu đứng bên cạnh băng ghế dự bị vào giữa Sân chơi trường học và một cô gái đã cố gắng sửa chữa đầu bị mất, chỉ để được phá hoại của một cậu bé tinh nghịch. Jong Suk nghe cô hét lên khó chịu theo sau một cú hích có thể nhìn thấy trên cậu bé. Các cô gái chạy theo nó trong một nỗ lực vô ích để bắt anh ta."Hyung... Hyung!! Jong-Suk hyung!!" Jong Suk dừng lại tiếng nói quen thuộc. Ông không cần một tư tưởng thứ hai để tìm ra chủ sở hữu của giọng nói rằng kể từ khi không có cô gái khác gọi ông là 'hyung'. Ông quay lại để nhìn thấy đôi mắt nâu Kim Yoo Jin gleaming với niềm vui, mái tóc màu nâu của mình mềm nảy với mỗi bước như cô trượt về hướng anh ta xuống con đường dốc. Ông cảm thấy một sting mềm xuyên qua ngực của mình khi một hình ảnh không mong muốn đi qua tâm trí của mình. Các cô gái nhắc nhở ông về người khác, một người nào đó ông không muốn để suy nghĩ về ngay bây giờ. Ông thích mái tóc nâu Yoo Jin mềm; bởi vì đó là sự khác biệt duy nhất mà nhắc nhở anh ta ít cô gái này là khác nhau từ người khác. Ông làm rung chuyển đi những suy nghĩ không mong muốn và cười lúc các cô gái."Chậm xuống, nếu không bạn sẽ —""Hyung!!" la hét của cô lặp lại vào trong không khí lạnh như cô slithered trên băng đông lạnh tự kiểm soát được, đánh Jong-Suk với trọng lượng toàn bộ cơ thể của cô, ném cả hai người trong số họ căn hộ trên mặt đất đóng băng."Ya! Tôi nói với bạn để làm chậm!" Jong-Suk hissed, nhìn khuôn mặt cười nhìn chằm chằm về anh ta."Xin lỗi, Hyung!", cô nói, kéo trọng lượng của cô tắt Jong-Suk và steading mình trên băng. Cô mở rộng bàn tay của cô đối với anh ta"Ở đây," cô nói.Ông bắt tay giúp đỡ và nâng lên cơ thể của mình, chỉ để được ném trở lại vào băng bởi các cô gái."Ya!" ông gào lên lúc các cô gái làm cho một khuôn mặt mocking ở phía trước của anh ta. Cô bị mắc kẹt lưỡi của mình ra và đã làm một điệu nhảy wiggly gần như rơi cô lên sàn nhà một lần nữa. Một khi cô đã đứng ổn định, cô đã để nháy Jong-Suk, trỏ ngón tay của mình vào một cái gì đó lên đường trước khi chạy sau khi một cô bé Jong-Suk giả định là bạn bè của cô. Ông chuyển chiêm ngưỡng của mình tại hướng cô đã chỉ để tìm thấy một con số cao tóc đen; Ông có thể có được gist của tính năng của mình, nhưng không có nó bị mắc kẹt trong tâm trí Jong-Suk vượt ra ngoài những ấn tượng của vẻ đẹp đáng kinh ngạc, giống như ngày đầu tiên họ gặp nhau hai năm trước đây. Mái tóc dài của mình wafted xung quanh anh ta như khói đen, của nó tendrils quăn và di chuyển trên tự nguyện riêng của họ. Khăn của mình- hoặc có lẽ đó là mái tóc của mình quá-chuyển như thể trong một gió unfelt. Một phần tử của bí ẩn lurked trong khuôn mặt của mình, nhưng nó là một trong những khác nhau, không có loại khôn ngoan và dối trá. Cái gì khác, một cái gì đó với một không khí của cấm xung quanh khuấy bên dưới tia.Ông tiếp cận Jong-Suk, bàn tay của mình sâu trong túi blazer trường học của mình. Cùng một đôi mắt màu nâu tối cong và mở rộng ra bên ngoài ở rìa như Yoo Jin nhìn xuống trên anh ta với nhếch mép tugging ở rìa của miệng của mình. Ông kéo ra tay lớn chôn cất vào ông blazer Hải quân và tổ chức nó về hướng Jong-Suk, tugging đầu như là một cách nói với Jong-Suk để giữ.Jong-Suk nghiêng lưng đầu để có được một cái nhìn rõ ràng hơn về mặt ở trên anh ta. Thời điểm này ông nhìn vào những đôi mắt nâu sắc nét đã giảm về anh ta, Jong-Suk cảm thấy một shiver chạy xuống cổ; họ nhìn gì giống như cô gái nhỏ vui tươi mắt, mặc dù họ là anh chị em. Đôi mắt này là một cái bẫy sâu vướng Jong-Suk vào một nút vĩnh cửu, mắt ông muốn xóa từ bộ nhớ của mình nếu có thể. Jong-Suk gãy chiêm ngưỡng của mình trên sàn nhà; ông muốn ông đã có nhiều hơn một chút thời gian để chuẩn bị cho cuộc gặp gỡ này trước khi chạy lên anh ta như thế này trên đường phố trong tình huống lúng túng này. Ông có thể cảm thấy mái tóc của mình thẳng nâu puffing ở mọi hướng, như thể nó muốn thoát khỏi nơi này."Bạn làm gì? Bạn có kế hoạch để ngồi ở đó tất cả các ngày?" Kim Woo Bin nói mỉm cười lúc Jong-Suk."I... tôi đã không," Jong-Suk stammered. Ông jolted lên đôi chân của mình, từ chối để có bàn tay giúp đỡ được mở rộng để anh ta. Jong-Suk jerked với bất ngờ đau chụp trên bụng của mình, ôm chặt chẽ vào dạ dày của mình."Ya, có bạn sao không?" Woo Bin nhanh chóng được tổ chức vào stumbling Jong-Suk của cánh tay, steading anh ta. Hee đạo diễn tay lớn lên tại chỗ Jong-Suk ôm lúc."Tôi-không có gì," Jong-Suk nói, slapping đi tay rộng tiếp cận anh ta. Tiếng nói của ông nghe to và căng thẳng ngay cả trong các đường phố ồn ào quá. Jong-Suk chải đi băng sơn đồng phục học sinh của mình."Aigoo... vụng về làm thế nào bạn có thể?" Woo Bin nói với một chút nâng ở góc của miệng truyền đạt... trò hề.Jong-Suk đã cho anh ta một cái nhìn nghiêm khắc và bắt đầu bước một cách cẩn thận đối với các trường học."Bằng cách này, mà là em gái của bạn?"Jong-Suk cảm thấy trái tim của ông đóng băng lúc câu hỏi bất ngờ. Một cơn sốt đột ngột của những kỷ niệm từ nghỉ mùa đông nhảy qua tâm trí của mình;Sau năm của mình sinh viên năm nhất tại trường trung học đã kết thúc ở cuối tháng hai, ông quyết định để cho một chuyến viếng thăm dì của ông sẽ sống ở Jowon-dong trong suốt của ông tuần đầu tiên của học kỳ nghỉ. Ông trên đường trở về nhà khi ông đột nhiên tạm dừng tại thị giác của một nhân vật quen thuộc. Ông sinh đôi chị, Lee Jin-Ah (hoặc là chàng trai có biệt danh, Han Gwang-cao Nana) lắc lư trên swing Sân chơi trẻ em bên cạnh khu phức hợp căn hộ của họ, tìm kiếm kỳ lạ trong một áo hút vintage và một cặp đen skinny jeans. Bất cứ khi nào họ ngồi lại với nhau, người sẽ luôn luôn được ngạc nhiên bởi sự tương đồng của họ. Một đặc biệt hấp dẫn khía cạnh là rằng họ thậm chí có vẻ đẹp cùng thực hiện ngay bởi mắt của họ; trong khi Jong-Suk đã có nó bằng mắt phải, cô đã có nó bằng trái của cô, gần như là nếu họ đã là gương hình ảnh. Mặc dù họ đã được tương tự như như vậy kéo dài đáng kinh ngạc, ông không bao giờ khá cảm thấy như họ đã là anh em sinh đôi, bởi vì... tốt, họ đã được chỉ là quá khác nhau.Jin-Ah lông mày là dòng mỏng bút chì arced đẹp, đôi mắt của mình một sô cô la lấp lánh với lông mi dài phù hợp của mình so với đôi mắt của ông màu xám nhạt mà không ai khác trong gia đình ông có. Làn da của mình sứ nhạt với một màu đỏ tại má là công ty và hấp dẫn hơn các khuôn mặt của mình là như mặt trăng, nhạt và bằng cách nào đó vò theo bạn bè của mình.Jin-Ah đột nhiên jolted lên đôi chân của mình và đứng nghiêng lên tại một trong những ngón chân của cô với cánh tay hơi mở rộng của mình bên cạnh, như thể sẵn sàng để có cánh tại những âm thanh nhỏ nhất. Nó là không thể không suy nghĩ của một con chim khi ông nhìn cô ấy. Sau đó, một nụ cười chậm trải dài trên khuôn mặt của cô, đôi mắt của cô đã được giảm xuống chinks và má của mình gleamed theo đèn đường phố khi họ kéo dài hơn nữa mặc dù ông nghĩ da sẽ xé nhau nếu cô giữ mỉm cười cho lâu hơn nữa. Jong-Suk theo hướng cô grinning tại và tìm thấy một rất quen thuộc cao và rộng vai rộng cậu bé đứng vài mét xuống đường. Jong-Suk theo dõi trong im lặng như chị sinh đôi darted qua Sân chơi và gripped anh ta như cô chôn vùi khuôn mặt của cô trên ngực. Một lắc bật ra bất ngờ đau bolted thông qua cơ thể Jong-Suk và bộ mặt của ông bắt đầu haze. Ông đã không hy vọng để xem bạn bè của mình tốt nhất với chị em của mình trong một cách. Và có một cái gì đó khác, một cái gì đó mà wrenched trái tim của mình tại thị giác của họ cuddled vì vậy chặt chẽ và vì vậy đắt. Jong-Suk đã tách xung quanh và vội vàng xuống đường vào căn hộ của họ."Bạn đang nghĩ gì vậy sâu sắc về?" Woo Bin của thoại kéo anh ta trở lại từ những kỷ niệm của ông."Huh? Ồ... không có gì. Cô rời nhà trước khi tôi,"Jong-Suk nói, tugging muffler của mình hơn nữa cho đến khi nó bao gồm khuôn mặt của mình, để lại chỉ là một khe nhỏ cho đôi mắt của mình đến warily vị trí ra từ."Oh..." Woo Bin đu cánh tay của mình trên chính Thục mỏng vai và đi qua cánh cổng trường học.*** Tiếp theo >> Ý kiếnÝ kiến được kiểm duyệt. Giữ nó mát mẻ. Quan trọng là tốt, nhưng nếu bạn đang thô lỗ với nhau (hoặc cho chúng tôi), chúng tôi sẽ xoá nội dung của bạn. Có niềm vui và cảm ơn bạn đã tham gia cuộc đàm thoại!Bạn phải đăng nhập để bình luậnmitalighosh #1 8 tháng 1 năm 2015 02:39:24Tôi thực sự thích khái niệm về câu chuyện của bạn...và cách u miêu tả những cảm xúc cảm thấy bởi woo bin là tuyệt vời...Hy vọng bạn sẽ cập nhật sớmkimchoding91 #2 7 tháng 1
đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Việt) 2:[Sao chép]
Sao chép!
Lee Jong Suk trượt tay tê cứng của mình vào túi quần của mình như là một cơn rùng mình rùng mình qua hình mỏng của mình. Không khí lạnh lùng rít xung quanh tai của mình, khiến da của mình để nức và sting bên dưới lớp quần áo ông được nối chắc chắn vào. Anh mỉm cười chống lại sự ấm áp của hơi thở của mình rằng, căng phồng trong sương mềm chống muffler mình. Đó là tháng; họ phải được chuẩn bị sẵn sàng cho mùa xuân. Nhưng ngày nay người co ro trong nhà cho ấm áp; các đường phố trong Bijeon-dong đã cằn cỗi ngoại trừ một chiếc xe Hyundai lão hóa chưa sử dụng bởi một cột đèn đường. Nhưng mùa xuân là dưới chân mình, chế độ ngủ đông, và chờ đợi thời điểm của nó nổ tung, giống như tương lai mà ông không biết chờ đợi phía trước.
Mỗi bước anh đã để lại một tươi, dấu chân rõ nét trong tuyết, như thể anh là người duy nhất đã từng đến nơi này. Snowflakes rơi nhẹ nhàng từ trên trời, cù cuối mũi của mình, thử Ngài dính lưỡi của mình ra và có một hương vị. Các chi nhánh của các cây anh đào một lần hồng dọc theo con đường dốc giờ cúi đầu với tải nặng của tuyết họ đang mang, uốn về phía đường phố. Điều đó khiến anh nghĩ rằng nếu họ chỉ có thể lắc mình như một con chó được bảo hiểm trong nước hiện; họ sẽ được tự do. Màu sắc tươi sáng hơn là chống lại cái chăn màu trắng tinh khiết đó lây lan như xa như mắt có thể nhìn thấy.
Việc phát sóng có mùi tinh khiết và tươi. Mọi thứ dường như yên tĩnh hơn, gần như bị bóp nghẹt. Có một cảm giác thanh bình trong bầu khí quyển. Không ai cố gắng để thử và lái xe của họ như những con đường quá nguy hiểm trong tuyết rơi unwelcomed đẩy nhanh ngày kể từ đêm qua. Tuy nhiên, đó là sự tĩnh lặng nghẹt chỉ kéo dài cho đến khi ông đi bộ xuống các đường hướng về phía nhà trường. Học sinh đã nhảy về và chạy xung quanh trong băng trơn như con trai tự tin strut xung quanh nhằm chổi vào bất cứ điều gì mà đứng cho đủ dài. Học sinh co rúm lại và phân tán khi họ cố gắng tránh các tên lửa đến. Cô gái hét lên và giấu như họ đã ném bom với làn sóng sau khi làn sóng của snowballs không ngừng. Jong Suk bước lại gần bức tường gạch chạy dọc theo đường, né tránh một quả cầu tuyết mà vô tình đứng theo cách của mình.
Một người tuyết không đầu đứng bên cạnh băng ghế dự bị ở cuối sân trường và một cô gái cố gắng để sửa chữa đầu bị mất, chỉ để bị phá hoại bởi một cậu bé tinh nghịch. Jong Suk nghe thấy tiếng thét của cô khó chịu theo sau là một quả phạt trực tiếp nhìn thấy trên cậu bé. Các cô gái chạy sau khi anh ta trong một nỗ lực vô ích để bắt anh ta.
"Hyung ... .Hyung !! Jong-Suk hyung !! "Jong Suk dừng lại ở giọng nói quen thuộc. Anh không cần một ý nghĩ thứ hai để tìm ra chủ nhân của giọng nói đó vì không có cô gái khác gọi anh là 'hyung'. Anh quay lại nhìn thấy đôi mắt nâu Kim Yoo Jin của sáng lấp lánh với niềm vui, mái tóc nâu mềm mại của cô nảy theo mỗi bước đi khi cô bị trượt về phía anh ta xuống đường dốc. Ông cảm thấy một đâm sting mềm trên ngực của mình khi một hình ảnh không mong muốn đi qua tâm trí của mình. Cô gái nhắc anh về một người khác, một người mà anh không muốn nghĩ về hiện tại. Hắn thích mái tóc nâu mềm Yoo Jin; bởi vì đó là sự khác biệt duy nhất mà nhắc anh cô bé này là khác nhau từ người khác đó. Anh lắc đi những ý nghĩ không mong muốn và mỉm cười với cô bé.
"Làm chậm, nếu không bạn will-"
"Hyung !!" Tiếng thét của cô vang vọng vào không khí lạnh như cô trườn trên băng đông lạnh không thể kiểm soát, đánh Jong-Suk với cả cô trọng lượng cơ thể, ném cả hai chúng bằng phẳng trên mặt đất băng giá.
"Ya! Tôi đã nói với bạn để làm chậm! "Jong-Suk rít lên, nhìn vào khuôn mặt tươi cười nhìn chằm chằm xuống trên anh ta.
"Xin lỗi, Hyung!" cô nói, kéo trọng lượng của cô tắt Jong-Suk và trại và nhà phụ mình trên băng. Cô đưa tay về phía anh
"Ở đây," cô nói.
Anh bắt tay giúp đỡ và nâng cơ thể của mình, chỉ để được ném trở lại vào băng của cô bé.
"Ya !!!" anh hét vào mặt cô gái làm cho một mocking mặt trước mặt anh. Cô thè lưỡi ra và đã làm một điệu nhảy Wiggly rằng gần như rơi cô xuống sàn nhà một lần nữa. Một khi cô đã đứng vững, cô nháy mắt với Jong-Suk, chỉ tay về phía một cái gì đó lên đường trước khi chạy sau khi một cô bé rằng Jong-Suk giả định là bạn bè của cô. Ông chuyển ánh của ông tại hướng cô đã chỉ để tìm một con số cao tóc đen; ông có thể nhận được các ý chính của các tính năng của mình, nhưng không ai trong số đó bị mắc kẹt trong tâm trí Jong-Suk ngoài ấn tượng về vẻ đẹp đáng kinh ngạc, giống như ngày đầu tiên họ gặp nhau hai năm trước đây. Mái tóc dài của mình toả xung quanh như khói đen, tua quăn và di chuyển trên sự tự nguyện của họ của nó. Scarf- mình hoặc có lẽ đó là mái tóc của mình quá - chuyển, nếu như trong một cơn gió unfelt. Một yếu tố bí ẩn lẩn quất trong khuôn mặt của mình, nhưng đó là một trong những khác nhau, không phải là loại xảo quyệt và dối trá. Cái gì khác, một cái gì đó với một không khí bị cấm xung quanh anh khuấy dưới ánh.
Ông đã tiếp cận Jong-Suk, bàn tay của mình sâu trong túi của blazer trường học của mình. Đôi mắt màu nâu sẫm giống như cong và mở rộng sang phía bên ngoài ở các cạnh như Yoo Jin nhìn xuống trên anh ta với một cái nhếch mép giật mạnh ở các cạnh của miệng. Ông kéo ra khỏi bàn tay lớn của ông bị chôn vùi vào áo hải quân và tổ chức nó về phía Jong-Suk, giật mạnh đầu mình như một cách để nói với Jong-Suk tổ chức trên.
Jong-Suk nghiêng đầu ra sau để có được một cái nhìn rõ ràng hơn về các mặt trên anh ta. Giây phút anh nhìn vào đôi mắt nâu sắc nét mà đã rơi vào anh, Jong-Suk cảm thấy một cơn rùng mình chạy xuống cổ anh; họ trông không có gì giống như đôi mắt vui tươi của cô bé, mặc dù họ là anh em. Những đôi mắt là một cái bẫy sâu mà vướng Jong-Suk trong một hôn vĩnh cửu, mắt ông muốn xóa trí nhớ của mình nếu có thể. Jong-Suk bị gãy cái nhìn của mình trên sàn; anh ước anh sẽ có thêm một chút thời gian để chuẩn bị cho cuộc gặp gỡ này trước khi chạy vào anh ta như thế này trên đường phố trong tình huống khó xử. Anh có thể cảm nâu puffing tóc thẳng của mình trong tất cả các hướng, như thể nó muốn thoát khỏi nơi này.
"Anh đang làm gì? Bạn có kế hoạch để ngồi ở đó cả ngày? "Kim Woo Bin nói cười với Jong-Suk.
"Tôi ... Tôi không phải là," Jong-Suk lắp bắp. Ông giật trên đôi chân của mình, từ chối thực hiện bàn tay giúp đỡ mà đã được mở rộng với anh. Jong-Suk giật để chụp đau đột ngột trên bụng của mình, ôm lấy chặt lấy bụng mình.
"Ya, cậu không sao chứ?" Woo Bin nhanh chóng nắm lấy những ngại cánh tay Jong-Suk, trại và nhà phụ anh. Hee đạo tay to lớn của mình lên vị trí Jong-Suk đã ôm chặt vào.
"I-Không có gì," Jong-Suk nói, vỗ tay rộng tiếp cận anh ta đi. Giọng anh nghe to và lo lắng ngay cả trong các đường phố quá ồn ào. Jong-Suk gạt đi băng phủ phục trường học của mình.
"Aigoo ... cách vụng về, bạn có thể được?" Woo Bin nói với một nâng nhẹ ở góc miệng của mình truyền đạt ... nhạo báng.
Jong-Suk đã cho anh ta một cái nhìn nghiêm khắc và bắt đầu bước cẩn thận về phía trường học.
"By the way, nơi là em gái của bạn?"
Jong-Suk cảm thấy trái tim đóng băng của mình tại câu hỏi bất ngờ. Một cơn sốt đột ngột của những ký ức từ mùa đông nghỉ lóe lên trong tâm trí của mình;
Sau năm thứ nhất đại học tại trường trung học kết thúc vào tháng Hai vừa qua, ông đã quyết định để cho một chuyến thăm dì của mình sống trong Jowon-dong trong tuần đầu tiên của kỳ nghỉ học. Anh đang trên đường trở về nhà khi anh đột nhiên dừng lại khi nhìn thấy một con số quen thuộc. Chị em sinh đôi của mình, Lee Jin-Ah (hoặc như con trai đã có biệt danh, Han Gwang-cao của Nana) đã lắc lư trên chiếc xích đu sân chơi cạnh khu chung cư của họ, nhìn kỳ lạ trong một chiếc áo khoác thuốc cổ điển và một đôi màu đen quần jeans skinny. Bất cứ khi nào họ ngồi với nhau, mọi người sẽ luôn luôn bị bất ngờ bởi sự tương đồng của họ. Một khía cạnh đặc biệt hấp dẫn là họ thậm chí đã có cùng một vẻ đẹp làm cho đúng bằng con mắt của họ; trong khi Jong-Suk đã có nó bằng mắt phải của mình, cô đã có nó bởi trái của cô, như thể họ là hình ảnh phản chiếu. Mặc dù họ cũng tương tự đáng kinh ngạc như vậy kéo dài, ông không bao giờ khá cảm thấy như họ là cặp song sinh, bởi vì ... cũng họ chỉ là quá khác nhau.
mày Jin-Ah là dòng bút chì mỏng arced đẹp, đôi mắt cô một sô cô la lấp lánh với hàng lông mi dài, phù hợp với cô so với đôi mắt màu xám nhạt của mình mà không ai trong gia đình mình đã có. Da sứ nhợt nhạt của cô với một màu của đỏ ở má đã được công ty và hấp dẫn hơn so với khuôn mặt của mình mà giống như mặt trăng, xanh xao và bằng cách nào đó dao động theo bạn bè của mình.
Jin-Ah đột nhiên giật trên đôi chân của mình và đứng nghiêng lên trên ngón chân của mình với cánh tay hơi mở rộng đến bên cô, như thể sẵn sàng để có cánh ở các âm thanh nhỏ. Đó là điều không thể không nghĩ đến một con chim khi anh nhìn cô. Sau đó, một nụ cười chậm trải dài trên khuôn mặt của cô, đôi mắt của cô đã giảm xuống giếng và má cô ánh lên dưới ánh đèn đường khi họ kéo dài hơn nữa mặc dù anh ấy nghĩ rằng làn da sẽ rip ngoài nếu cô ấy luôn mỉm cười cho nữa. Jong-Suk nhìn theo hướng cô đã cười toe toét và tìm thấy một cậu bé cao lớn và vai rộng rất quen thuộc đứng vài mét xuống đường. Jong-Suk xem trong im lặng như chị em sinh đôi của mình lao qua sân chơi và nắm chặt lấy anh khi cô gục đầu vào ngực anh. Một cú đấm choáng váng đột ngột đau bắt vít qua cơ Jong-Suk và visage của mình bắt đầu có khói mù. Anh đã không hy vọng nhìn thấy người bạn thân nhất của mình với chị gái của mình trong một cách như vậy. Và có cái gì khác, một cái gì đó mà giật trái tim của mình khi nhìn thấy họ ôm ấp lên rất chặt chẽ và rất đắt. Jong-Suk đã quay lại và chạy xuống đường vào căn hộ của họ.
"Bạn đang nghĩ gì sâu xa về?" Giọng nói của Woo Bin kéo anh trở lại từ những kỷ niệm của mình.
"Huh? Oh ... không có gì. Cô rời khỏi nhà trước khi tôi ", Jong-Suk nói, kéo muffler của mình hơn nữa cho đến khi nó được bao phủ khuôn mặt của mình, chỉ để lại một khe nhỏ cho đôi mắt của mình để cảnh giác cao điểm ra khỏi.
"Oh ..." Woo Bin vung tay qua Jong-Suk vai gầy và bước qua cổng trường.
*** Tiếp theo >> Comments Comments được kiểm duyệt. Giữ cho nó mát mẻ. Quan trọng là tốt, nhưng nếu bạn là bất lịch sự với nhau (hoặc cho chúng tôi) chúng tôi sẽ xóa nội dung của bạn. Đã vui vẻ và cảm ơn cho tham gia cuộc trò chuyện! Bạn phải đăng nhập để bình luận mitalighosh # 1 08 tháng 1 năm 2015 02:39:24 tôi thực sự thích các khái niệm về story..and của bạn một cách u miêu tả những cảm xúc cảm bởi woo bin là amazing..hope bạn sẽ cập nhật sớm kimchoding91 # 2 ngày 07 tháng 1












đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2025 I Love Translation. All reserved.

E-mail: