After riding the bullet train, and then the subway, the Order of the B dịch - After riding the bullet train, and then the subway, the Order of the B Việt làm thế nào để nói

After riding the bullet train, and

After riding the bullet train, and then the subway, the Order of the Black Knights arrived at the Tenpou Mountain Harbor Village at Osaka Harbor. It was the first time we had seen this place in two years. It was just as I had envisioned; the color of the sky was even the same as two years ago – a clear day without a cloud in sight.
“Ooh-! This scenery is so nostalgic! It brings back those fleeting memories from middle school~”
Now that I think about it, the Nagaoka of two years ago also was exhilarated and frolicking around like a little child. As usual, the expressions on Kitahara and Pizza-ta’s faces remained unchanged.

“Ehh~, so that’s Osaka Harbor. It’s my first time seeing it, so it’s a fresh new experience.”
Takigawa quickly linked arms with Nagaoka as soon as she stepped outside, without any hesitation. As I thought, her eyes had brightened up and were sparkling.

Now that I think about it, on the school trip’s second day, when we split up into groups, Takigawa had gone with Misaki-san to visit another district. My only memories of the second day consisted of: first, how boring it was; and second, that troublesome business that Kitagawa had proposed to me.

“Now then! Where shall we visit? The aquarium? Or will it be the shopping mall?”
At any rate, Nagaoka seemed to be in high spirits.

I was quickly becoming tired due to having to sit in those uncomfortable train seats for so many hours. At last, I could breathe some fresh air. I wanted to take a short break here.

As I was thinking about that, Pizza-ta interrupted by timidly voicing his opinion to Nagaoka and Takigawa, who looked as if they were about to run off.

“Uh, um… It’s noon time right now, s-so why don’t we go to a restaurant…”

I agreed. Until now, I had never been grateful toward Pizza-ta.

We ate lunch at a Chinese restaurant, and then went to the aquarium. As we passed through a tunnel that ran through the tank, we saw brilliantly colored fish.

To tell the truth, a guy like me, who has no interest in the mysteries of the natural world, was kind of bored on this second trip to the aquarium. On top of that, since it was a holiday, there were a lot of other people around, and the clamor of the crowd made my ears hurt. As I thought; I was better suited to the atmosphere of a library than to a huge facility like this.

However, seeing Nagaoka and Takigawa smiling and running around happily, curiously looking at different species, one could almost stomach the boredom and the rabble of the crowd.

This is the second time that I’ve felt this way.

Surely, when you’re on a trip, you don’t really need a goal or those kind of emotions. You’re always with your friends, and you’ll always do something a little different each time. That’s enough to make the trip interesting.

“Well then, next up is the ferris wheel! Magistel-dono, let’s ride it together~”

“Of course-. Let’s get a nice view of the scenery of Osaka–”

Exiting the aquarium, this lovey-dovey couple led us towards the ferris wheel, their voices full of enthusiasm.

Right behind them were us three; Kitahara and I wound up staring at Pizza-ta’s sweat-soaked back as we walked in a line.

On the short path to the ferris wheel, I whispered into Kitahara’s ear something I had been thinking about previously.

“Kitahara, are we riding together again?”
She shook her head like a dog trying to dry itself by shaking water off its back.
“Why the hell do I have to ride the ferris wheel with Kurosawa-kun a second time?”
“That’s what I thought. I had a feeling you’d say that. Well, you’re riding with Pizza-ta, then.”
“Eh?”
“You don’t want to ride with me, right? If that’s the case, then come ride together with Pizza-ta. It looks like Nagaoka and Takigawa are riding together. I’ll just wait outside.”
As I said that, Kitahara showed me the first girlish expression she had made all day. It was a really nasty look.
“Why the hell does it have to be like that?! Why can’t all three of us just ride?”
“With Pizza-ta? Three people? Don’t be ridiculous. We’d surpass the weight capacity and the ferris wheel might stop.”
“That wouldn’t happen! …I’m being serious.”

Well, since it looks like my little speech contained more or less a few unpleasant truths, it looks like I won’t be able to talk my way out of it. It can’t be helped; it looks like my objective won’t be achieved.

“…Do you really hate Pizza-ta that much?”

After I asked that, Kitahara pondered it over, and hung her head in shame.

“It’s not as if… I hate him… But, even now, occasionally he makes me feel disgusted. At the aquarium earlier, when I was walking in front of Seki-kun, I sensed him staring at my ass. Of course, I’m thankful that he’s always kind to me, but… Ahh, he stinks like sweat… so gross…”

Ah, Pizza-ta, you rascal, now that’s something that could be called admirable. To an extent, I can sympathize with that irresistible urge. In regards to males who can perfectly understand their own conduct and set it aside, you could say they’ve got quite some nerve coming this far doing such rude things. From middle school onwards, I understood; however, I couldn’t think of Kitahara as anything but a person that had been shaken down to her very core.

I’m so glad that our conversation never reached Pizza-ta’s ears. I’m already used to being abused and insulted by Sugawa, but if Takigawa did something like that to me, I’d probably never recover.

“Well, just endure it for a little while. Please, Kitahara, just ride the ferris wheel with Pizza-ta.”

If I abase myself, then this time Kitahara will look at me with eyes full of blame.

“…What’s with you? Why are you obsessing over Seki-kun and me?”

I was a loss for words as to how I would explain this. In the end, I replied with this.

“Just because.”

“…..You’re weird.”

I don’t know if that was a signal of her agreement or not, but soon after, Kitahara left my side and walked towards Pizza-ta.

This crazy idea that I proposed… It appears that everything got settled the way it was supposed to be, so I clapped my chest in relief.

Back in the winter of my third year of middle school, I stood in front of everybody in my class and apologized for my crimes. But, to one person, even though he was a close friend of mine, I had kept a terrible secret hidden from him.

During our school trip, I did a terrible thing to Pizza-ta.

That’s why, all the more, I want to give him some good memories of this trip.

The baskets in which everyone rode steadily climbed higher. I went to a bench nearby to sit down and kill some time.

My idle hands opened and closed my cell phone a number of times.

There wasn’t any indication that Sugawa had sent a reply to the e-mail I had sent her. Although I knew that it was a meaningless action, I kept checking my Mailbox, and the display kept showing “You have no new mail”. It looks like I’ve really pissed off Sugawa this time.

It’s not as if I had some ulterior motives or a guilty conscience; I had not meant to hide the fact that I was going on this trip from Sugawa. It’s just that I kind of, for some reason or another, missed the chance to tell her about it.

Even though we’re supposed to be dating, it’s not like we keep in touch with each other every day. I don’t really understand her schedule completely, either. To begin with, even though we’ve been going out for five months, we haven’t even kissed or so much as held hands yet. If things continue on like this, I won’t ever be able to ask to touch those voluptuous boobs that make me drool when I start thinking about them.

We’re still at that stage.

Even so, I don’t think she seems the type to get exasperated over such trivial things like that.

“I just don’t understand a girl’s heart…”

Those words just kind of popped out of my mouth. They sounded like something someone who is satisfied with their life would say. They made me laugh, even though I’m just a dim, introverted son of a bitch…

Before long, everyone got off the ferris wheel in groups.

“How was it? Was it fun?”

As I asked, Takigawa put on a forced smile and replied, “Uh, yeah. The view was great.”

…Something’s strange here.

I felt a new sense of awkwardness that was not present in the girl that was here fifteen minutes ago. Even Nagaoka, whose trademark was a smiling face, somehow had an awkward laugh. These guys were so lively before they got on the ferris wheel. I don’t think they have a fear of heights or anything, either.

Looking at them now, they seemed like complete strangers compared to earlier. It looked like I’d be hearing a sigh at any moment. They looked almost as if heavy clouds were floating over the tops of their heads.

…What in the world happened on that ferris wheel?

On the other hand, Kitahara and Pizza-ta had on the same expressionless faces as if they were drawn from a painting. I wanted to ask them if they had felt any emotions at all.

On the way to our next destination, I tentatively whispered to Kitahara, asking about her thoughts. As I had expected, she bluntly answered like a certain actress, “Nothing in particular.” However, I could not hide my surprise at the next words that came out of her mouth.

“…Seki-kun is moving to Kyoto next year.”

“Eh?”

Somehow, I felt apprehensive, as though some strong power had firmly gripped my chest.

“…Why is he doing that?”

“Beats me. Seems like there’s a famous animation company in Kyoto. He told me he’s going to attend a pro training school. I don’t really know the specifics. Why don’t you ask him yourself?”

Incidentally, I looked at the back of Pizza-ta, who was walking a few steps in front of Kitahara and me. His back hadn’t changed from the usual, and was drenched in sweat. However, from that, I couldn’t really read what was in his heart.

I’m pretty sure that Nagaoka and Takigawa don’t know that Pizza-ta is going to leave his hometown. If he tells
0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!
Sau khi cưỡi xe lửa đạn, và sau đó tàu điện ngầm, thứ tự của các hiệp sĩ đen đến Tenpou núi cảng Village Osaka cảng. Đó là lần đầu tiên chúng tôi đã nhìn thấy nơi này trong hai năm. Nó đã cũng giống như tôi đã hình dung ra; màu sắc của bầu trời đã là ngay cả giống như hai năm trước đây-một ngày rõ ràng mà không có một đám mây trong tầm nhìn."Ooh-! Phong cảnh này là vì vậy tư hương! Nó mang lại những kỷ niệm từ trường trung học Thái ~ "Bây giờ mà tôi nghĩ về nó, Nagaoka hai năm trước đây cũng được exhilarated và frolicking xung quanh như một đứa trẻ nhỏ. Như thường lệ, những biểu hiện trên khuôn mặt Kitahara và bánh Pizza-ta vẫn không thay đổi."Ehh ~, do đó, đó là cảng Osaka. Nó là lần đầu tiên tôi nhìn thấy nó, do đó, nó là một kinh nghiệm tươi mới."Takigawa nhanh chóng liên kết các vũ khí với Nagaoka ngay sau khi cô bước ra ngoài, mà không có bất kỳ do dự. Theo tôi nghĩ, đôi mắt của mình có sáng lên và đã lấp lánh.Bây giờ mà tôi nghĩ về nó, trên chuyến đi học ngày thứ hai, khi chúng tôi chia thành các nhóm, Takigawa đã đi với Misaki-san để truy cập vào một huyện. Ký ức duy nhất của tôi trong ngày thứ hai bao gồm: đầu tiên, làm thế nào nhàm chán đó là; và thứ hai, rằng kinh doanh phiền hà Kitagawa đó đã đề xuất với tôi."Bây giờ sau đó! Nơi chúng tôi sẽ ghé thăm? Hồ cá? "Hoặc nó sẽ là trung tâm mua sắm?"Ở mức nào, Nagaoka dường như là trong tinh thần cao.Tôi đã nhanh chóng trở nên mệt mỏi vì phải ngồi ở những chỗ ngồi xe lửa khó chịu rất nhiều giờ. Cuối cùng, tôi có thể hít thở một số không khí trong lành. Tôi muốn có một nghỉ ngắn ở đây.Như tôi đã suy nghĩ về điều đó, Pizza-ta bị gián đoạn bởi timidly lồng tiếng ý kiến của mình đến Nagaoka và Takigawa, những người trông giống như họ đã chạy ra."Uh, um... Đó là trưa thời gian ngay bây giờ, vậy tại sao không chúng tôi đi đến một nhà hàng..."Tôi đồng ý. Cho đến nay, tôi chưa bao giờ được biết ơn về Pizza-ta.Chúng tôi ăn trưa tại một nhà hàng Trung Quốc, và sau đó đã đi đến hồ cá. Như chúng tôi đi qua một đường hầm chạy thông qua chiếc xe tăng, chúng tôi thấy cá màu rực rỡ.Để biết sự thật, một guy như tôi, những người đã không quan tâm đến những bí ẩn của thế giới tự nhiên, là loại chán trên chuyến đi thứ hai để hồ cá. Trên đầu trang của rằng, vì nó là một kỳ nghỉ, đã có rất nhiều người khác xung quanh, và kêu la của đám đông làm đôi tai của tôi đau. Như tôi nghĩ; Tôi đã tốt hơn phù hợp với bầu không khí của một thư viện hơn để một cơ sở lớn như thế này.Tuy nhiên, nhìn thấy Nagaoka và Takigawa mỉm cười và chạy xung quanh hạnh phúc, curiously nhìn loài khác nhau, một trong những có thể gần như Dạ dày sự nhàm chán và rabble đám đông.Đây là lần thứ hai tôi đã cảm thấy theo cách này.Chắc chắn, khi bạn đang ở trên một chuyến đi, bạn không thực sự cần một mục tiêu hoặc loại cảm xúc. Bạn đang luôn luôn với bạn bè của bạn, và bạn sẽ luôn luôn làm một cái gì đó một chút khác nhau mỗi lần. Đó là đủ để làm cho chuyến đi thú vị."Sau đó, tiếp theo lên là bánh xe ferris! Magistel-dono, chúng ta hãy đi xe nó với nhau ~ ""Của khóa học-. Chúng ta hãy có được một cái nhìn tốt đẹp của phong cảnh của Osaka "Exiting the aquarium, this lovey-dovey couple led us towards the ferris wheel, their voices full of enthusiasm.Right behind them were us three; Kitahara and I wound up staring at Pizza-ta’s sweat-soaked back as we walked in a line.On the short path to the ferris wheel, I whispered into Kitahara’s ear something I had been thinking about previously.“Kitahara, are we riding together again?”She shook her head like a dog trying to dry itself by shaking water off its back.“Why the hell do I have to ride the ferris wheel with Kurosawa-kun a second time?”“That’s what I thought. I had a feeling you’d say that. Well, you’re riding with Pizza-ta, then.”“Eh?”“You don’t want to ride with me, right? If that’s the case, then come ride together with Pizza-ta. It looks like Nagaoka and Takigawa are riding together. I’ll just wait outside.”As I said that, Kitahara showed me the first girlish expression she had made all day. It was a really nasty look.“Why the hell does it have to be like that?! Why can’t all three of us just ride?”“With Pizza-ta? Three people? Don’t be ridiculous. We’d surpass the weight capacity and the ferris wheel might stop.”“That wouldn’t happen! …I’m being serious.”Well, since it looks like my little speech contained more or less a few unpleasant truths, it looks like I won’t be able to talk my way out of it. It can’t be helped; it looks like my objective won’t be achieved.“… Bạn thực sự ghét bánh Pizza-ta mà nhiều? "Sau khi tôi yêu cầu đó, Kitahara pondered nó trong, và hung đầu trong sự xấu hổ."Nó không phải là như nếu... Tôi ghét anh ta... Tuy nhiên, ngay cả bây giờ, đôi khi ông làm cho tôi cảm thấy disgusted. Tại hồ cá trước đó, khi tôi đã đi bộ ở phía trước của từ điển Bách khoa-kun, tôi cảm nhận anh ta nhìn cái con khỉ. Tất nhiên, tôi xin cám ơn rằng ông là luôn luôn tốt với tôi, nhưng... Ahh, ông stinks như đổ mồ hôi... do đó tổng... "Ah, Pizza-ta, bạn rascal, bây giờ đó là một cái gì đó mà có thể được gọi là đáng ngưỡng mộ. Đến một mức độ, tôi có thể sympathize với đó yêu cầu không thể cưỡng lại. Trong trường hợp các nam giới những người có thể hoàn toàn hiểu tiến hành riêng của họ và đặt nó sang một bên, bạn có thể nói họ đã có khá một số dây thần kinh đến này đến nay làm những thứ thô lỗ. Từ trung học trở đi, tôi hiểu; Tuy nhiên, tôi không thể nghĩ về Kitahara là do một người đã bị chấn động để rất cốt lõi của mình.I 'm so glad rằng cuộc hội thoại của chúng tôi không bao giờ đạt đến Pizza-ta tai. Tôi đã sử dụng để được lạm dụng và xúc phạm bởi Sugawa, nhưng nếu Takigawa đã làm một cái gì đó tương tự như với tôi, tôi sẽ có lẽ không bao giờ phục hồi."Vâng, chỉ chịu đựng nó cho một thời gian ngắn. Xin vui lòng, Kitahara, chỉ cần đi xe bánh xe ferris với bánh Pizza-ta."Nếu tôi abase bản thân mình, sau đó thời gian này Kitahara sẽ xem xét tôi với đôi mắt đầy đủ của đổ lỗi.“… Là gì với bạn? Sao mày obsessing qua Seki-kun và tôi?"Tôi là một mất mát cho các từ như làm thế nào tôi có thể giải thích điều này. Cuối cùng, tôi trả lời với điều này."Chỉ vì."“….. Bạn đang lạ."Tôi không biết nếu đó là một tín hiệu của thỏa thuận của mình hay không, nhưng ngay sau đó, Kitahara của tôi bên trái và đi tới Pizza-ta.Này ý tưởng điên mà tôi đề xuất... Nó xuất hiện rằng tất cả mọi thứ đã định cư cách nó đã yêu cầu để, vì vậy tôi clapped ngực của tôi trong cứu trợ.Trở lại vào mùa đông năm thứ ba của tôi của trường trung học, tôi đã đứng ở phía trước của tất cả mọi người trong lớp học của tôi và xin lỗi cho tội ác của tôi. Tuy nhiên, để một người, mặc dù ông là một người bạn thân của tôi, tôi đã giữ một bí mật khủng khiếp ẩn từ anh ta.Trong chuyến đi trường học của chúng tôi, tôi đã làm một điều khủng khiếp cho Pizza-ta.Đó là lý do tại sao, tất cả các chi tiết, tôi muốn cho anh ta một số những kỷ niệm tốt của chuyến đi này.Giỏ trong đó tất cả mọi người cưỡi đều đặn leo lên cao hơn. Tôi đã đi đến một băng ghế gần đó để ngồi và giết chết một thời gian.Bàn tay nhàn rỗi của tôi mở và đóng cửa của tôi điện thoại di động một số lần.Không có bất kỳ dấu hiệu rằng Sugawa đã gửi trả lời cho thư tôi đã gửi cho cô ấy. Mặc dù tôi biết rằng đó là một hành động vô nghĩa, tôi giữ kiểm tra hộp thư của tôi, và màn hình giữ Hiển thị "Bạn có không có thư mới". Chỗ ở này có vẻ như tôi đã thực sự pissed off Sugawa thời gian này.Nó không phải là như nếu tôi đã có một số động cơ ở bên kia hoặc một lương tâm phạm tội; Tôi đã không có nghĩa là để ẩn một thực tế là tôi đã đi trên chuyến đi này từ Sugawa. Nó chỉ là rằng tôi loại, cho một số lý do này hay cách khác, bỏ lỡ cơ hội nói với cô ấy về nó.Even though we’re supposed to be dating, it’s not like we keep in touch with each other every day. I don’t really understand her schedule completely, either. To begin with, even though we’ve been going out for five months, we haven’t even kissed or so much as held hands yet. If things continue on like this, I won’t ever be able to ask to touch those voluptuous boobs that make me drool when I start thinking about them.
We’re still at that stage.

Even so, I don’t think she seems the type to get exasperated over such trivial things like that.

“I just don’t understand a girl’s heart…”

Those words just kind of popped out of my mouth. They sounded like something someone who is satisfied with their life would say. They made me laugh, even though I’m just a dim, introverted son of a bitch…

Before long, everyone got off the ferris wheel in groups.

“How was it? Was it fun?”

As I asked, Takigawa put on a forced smile and replied, “Uh, yeah. The view was great.”

…Something’s strange here.

I felt a new sense of awkwardness that was not present in the girl that was here fifteen minutes ago. Even Nagaoka, whose trademark was a smiling face, somehow had an awkward laugh. These guys were so lively before they got on the ferris wheel. I don’t think they have a fear of heights or anything, either.

Looking at them now, they seemed like complete strangers compared to earlier. It looked like I’d be hearing a sigh at any moment. They looked almost as if heavy clouds were floating over the tops of their heads.

…What in the world happened on that ferris wheel?

On the other hand, Kitahara and Pizza-ta had on the same expressionless faces as if they were drawn from a painting. I wanted to ask them if they had felt any emotions at all.

On the way to our next destination, I tentatively whispered to Kitahara, asking about her thoughts. As I had expected, she bluntly answered like a certain actress, “Nothing in particular.” However, I could not hide my surprise at the next words that came out of her mouth.

“…Seki-kun is moving to Kyoto next year.”

“Eh?”

Somehow, I felt apprehensive, as though some strong power had firmly gripped my chest.

“…Why is he doing that?”

“Beats me. Seems like there’s a famous animation company in Kyoto. He told me he’s going to attend a pro training school. I don’t really know the specifics. Why don’t you ask him yourself?”

Incidentally, I looked at the back of Pizza-ta, who was walking a few steps in front of Kitahara and me. His back hadn’t changed from the usual, and was drenched in sweat. However, from that, I couldn’t really read what was in his heart.

I’m pretty sure that Nagaoka and Takigawa don’t know that Pizza-ta is going to leave his hometown. If he tells
đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Việt) 2:[Sao chép]
Sao chép!
Sau khi đi tàu siêu tốc, và sau đó là tàu điện ngầm, Order of the Black Knights đến Harbor Village Tenpou Mountain tại Osaka Harbor. Đây là lần đầu tiên chúng tôi đã nhìn thấy nơi này trong hai năm. Đúng như tôi đã hình dung ra; màu sắc của bầu trời là thậm chí giống như hai năm trước đây -. một ngày rõ ràng mà không có một đám mây trong tầm nhìn
"Ooh-! Cảnh này là như vậy hoài! Nó mang lại những kỷ niệm thoáng qua từ trường trung học ~
"Bây giờ tôi nghĩ về nó, Nagaoka của hai năm trước đây cũng đã hồ hởi và vui đùa xung quanh như một đứa trẻ. Như thường lệ, những biểu hiện trên khuôn mặt và Kitahara Pizza-ta của vẫn không thay đổi. "Ehh ~, vì vậy đó là Osaka Harbor. Đó là lần đầu tiên tôi nhìn thấy nó, vì vậy đó là một kinh nghiệm mới mẻ. "Takigawa nhanh chóng liên kết vũ khí với Nagaoka ngay khi cô bước ra ngoài, không chút do dự. Theo tôi nghĩ, đôi mắt cô đã sáng lên và lóng lánh. Bây giờ tôi nghĩ về nó, vào ngày thứ hai của chuyến đi học, khi chúng tôi chia thành các nhóm, Takigawa đã đi với Misaki-san đến thăm quận, huyện khác. Kỷ niệm duy nhất của tôi trong ngày thứ hai gồm: thứ nhất, đó là nhàm chán; và thứ hai, đó là kinh doanh phiền rằng Kitagawa đã đề nghị với tôi. "Bây giờ sau đó! Chúng ta sẽ tham quan ở đâu? Các bể cá? Hoặc nó sẽ là trung tâm mua sắm? "Ở mức nào, Nagaoka dường như là trong tinh thần cao. Tôi đã nhanh chóng trở nên mệt mỏi do phải ngồi ở những chỗ ngồi xe lửa không thoải mái trong nhiều giờ. Cuối cùng, tôi có thể thở không khí trong lành. Tôi muốn để có một kì nghỉ ngắn ở đây. Như tôi đã suy nghĩ về điều đó, Pizza-ta bị gián đoạn bởi một cách rụt rè bày tỏ ý kiến của mình đến Nagaoka và Takigawa, trông như thể họ là về để chạy ra. "Uh, um ... Đó là buổi trưa đúng thời điểm Hiện tại, s-vậy tại sao chúng ta không đi đến một nhà hàng ... "Tôi đồng ý. Cho đến bây giờ, tôi chưa bao giờ biết ơn đối với Pizza-ta. Chúng tôi ăn trưa tại một nhà hàng Trung Quốc, và sau đó đã đi vào bể cá. Khi chúng tôi đi qua một đường hầm chạy qua bể, chúng ta thấy màu sắc rực rỡ cá. Để nói sự thật, một người như tôi, những người không quan tâm đến những bí ẩn của thế giới tự nhiên, đã được loại chán trên chuyến đi thứ hai này với bể nuôi cá. Ngày đầu đó, vì đó là một kỳ nghỉ, đã có rất nhiều người khác xung quanh, và những tiếng ồn ào của đám đông khiến đôi tai của tôi bị tổn thương. Theo tôi nghĩ; Tôi là phù hợp hơn với không khí của một thư viện hơn là một cơ sở lớn như thế này. Tuy nhiên, khi nhìn thấy Nagaoka và Takigawa mỉm cười và chạy xung quanh hạnh phúc, tò mò nhìn vào loài khác nhau, người ta có thể gần như dạ dày sự nhàm chán và rabble của đám đông. Điều này là lần thứ hai mà tôi đã cảm thấy như thế này. Chắc chắn, khi bạn đang ở trên một chuyến đi, bạn không thực sự cần một bàn thắng hay những loại cảm xúc. Bạn luôn luôn với bạn bè của bạn, và bạn sẽ luôn luôn làm một chút gì đó khác nhau mỗi lần. Đó là đủ để làm cho chuyến đi thú vị. "Vậy thì, tiếp theo lên là bánh xe đu quay! Magistel-dono, chúng ta hãy cùng nhau đi xe nó ~ "" Đương course-. Hãy có một cái nhìn tốt đẹp của phong cảnh của Osaka- "Thoát khỏi hồ cá, vài lovey-Dovey này dẫn chúng ta đến các bánh xe đu quay, tiếng nói của họ tràn đầy nhiệt huyết. Ngay phía sau họ là chúng ta ba; Kitahara và tôi lên vết thương nhìn chằm chằm vào Pizza-ta của mồ hôi thấm trở lại khi chúng tôi đi trong một dòng. Trên con đường ngắn để bánh xe đu quay, tôi thì thầm vào Kitahara của tai cái gì tôi đã suy nghĩ về trước đây. "Kitahara, chúng ta đang đi cùng nhau một lần nữa? "Cô lắc đầu như một con chó cố gắng để khô bản thân bằng cách lắc nước ra khỏi lưng của nó." Tại sao các địa ngục tôi phải đi đu quay với Kurosawa-kun lần thứ hai? "" Đó là những gì tôi nghĩ. Tôi có cảm giác em nói thế. Vâng, anh đang đi với Pizza-ta, sau đó. "" Hả? "" Em không muốn đi chơi với tôi, phải không? Nếu đó là trường hợp, sau đó đi xe cùng với Pizza-ta. Nó trông giống như Nagaoka và Takigawa đang cưỡi nhau. Tôi sẽ đợi bên ngoài. "Như tôi đã nói rằng, Kitahara cho tôi thấy sự biểu hiện nữ tính đầu tiên cô đã thực hiện tất cả các ngày. Đó là một cái nhìn thực sự khó chịu. "Tại sao các địa ngục nó phải như thế ?! Tại sao có thể không phải tất cả ba chúng tôi chỉ đi xe? "" Với Pizza-ta? Ba người? Đừng có lố bịch. Chúng tôi muốn vượt qua năng lực trọng lượng và các bánh xe đu quay có thể dừng lại. "" Điều đó sẽ không xảy ra! ... Tôi đang rất nghiêm túc. "Vâng, vì nó trông giống như bài phát biểu nhỏ của tôi chứa đựng nhiều hơn hoặc ít hơn một vài sự thật khó chịu, có vẻ như tôi sẽ không thể nói chuyện theo cách của tôi ra khỏi nó. Nó không thể được giúp đỡ; có vẻ như mục tiêu của tôi sẽ không thể đạt được. "... Em thực sự ghét Pizza-ta mà nhiều?" Sau khi tôi hỏi rằng, Kitahara suy nghĩ lại thật kỹ, và cúi đầu vì xấu hổ. "Nó không phải là nếu ... Tôi ghét anh ... Nhưng, ngay cả bây giờ, thỉnh thoảng anh khiến tôi cảm thấy ghê tởm. Đồng hồ cá trước đó, khi tôi đang đi bộ ở phía trước của Seki-kun, tôi cảm nhận anh ta nhìn chằm chằm vào mông của tôi. Tất nhiên, tôi rất biết ơn rằng anh ấy luôn tốt với tôi, nhưng ... Ahh, ông stinks như mồ hôi ... nên tổng ... "Ah, Pizza-ta, bạn vô lại, bây giờ đó là một cái gì đó mà có thể được gọi là đáng ngưỡng mộ. Để một mức độ nào đó, tôi có thể thông cảm với điều đó thôi thúc không thể cưỡng lại. Liên quan đến nam giới người hoàn toàn có thể hiểu được hành vi của mình và đặt nó sang một bên, bạn có thể nói họ đã có khá một số dây thần kinh đến này nay làm những việc thô lỗ như vậy. Từ trung học trở đi, tôi hiểu rõ; Tuy nhiên, tôi không thể nghĩ về bất cứ điều gì nhưng Kitahara là một người mà đã bị lung lay xuống cốt lõi của mình. Tôi rất vui mừng rằng chúng tôi không bao giờ trò chuyện đến tai Pizza-ta của. Tôi đã sử dụng để bị lạm dụng và bị sỉ nhục bởi Sugawa, nhưng nếu Takigawa đã làm một cái gì đó như thế với em, tôi muốn có lẽ không bao giờ hồi phục. "Vâng, chỉ cần chịu đựng nó trong một thời gian ngắn. Xin vui lòng, Kitahara, chỉ đi đu quay với Pizza-ta. "Nếu tôi làm mất thể diện bản thân mình, thì thời gian này Kitahara sẽ nhìn tôi với đôi mắt đầy trách nhiệm." ... Có chuyện gì với bạn? Tại sao bạn bị ám ảnh hơn Seki-kun và tôi ", tôi là một mất mát cho các từ như thế nào tôi sẽ giải thích điều này. Cuối cùng, tôi trả lời với điều này. "Chỉ vì." "... ..You're Lạ." Tôi không biết nếu đó là một tín hiệu của thỏa thuận cô ấy hay không, nhưng ngay sau đó, Kitahara lại phía tôi và đi hướng Pizza-ta. ý tưởng điên rồ này mà tôi đề xuất ... Dường như mọi thứ đã định cư cách nó được cho là được, vì vậy tôi vỗ ngực mình nhẹ nhõm. Trở lại trong mùa đông năm thứ ba của tôi học trung học, tôi đã đứng trước của tất cả mọi người trong lớp học của tôi và xin lỗi về tội ác của tôi. Nhưng, với một người, mặc dù anh ấy là một người bạn thân của tôi, tôi đã giữ một bí mật khủng khiếp ẩn từ anh ấy. Trong chuyến đi học của chúng tôi, tôi đã làm một điều khủng khiếp đến Pizza-ta. Đó là lý do tại sao, tất cả các chi tiết, tôi muốn để cung cấp cho anh ta một số những kỷ niệm tốt đẹp của chuyến đi này. Các giỏ trong đó mọi người đều tử đi đều đặn tăng lên cao hơn. Tôi đã đi đến một băng ghế gần đó để ngồi xuống và giết thời gian. Tay nhàn rỗi của tôi mở ra và đóng lại điện thoại di động của tôi một số lần. Không có bất kỳ dấu hiệu cho thấy Sugawa đã gửi một trả lời e-mail Tôi đã gửi cô. Mặc dù tôi biết rằng đó là một hành động vô nghĩa, tôi liên tục kiểm tra hộp thư của tôi, và màn hình hiển thị liên tục thể hiện "Bạn không có thư mới". Dường như tôi đã thực sự tức giận Sugawa thời gian này. Nó không phải là nếu tôi đã có một số động cơ thầm kín hoặc một lương tâm tội lỗi; Tôi đã không có nghĩa là để che giấu sự thật rằng tôi đã được đi trên chuyến đi này từ Sugawa. Nó chỉ là tôi loại, đối với một số lý do nào đó, bỏ lỡ cơ hội để nói với cô ấy về điều đó. Mặc dù chúng tôi đang nghĩ để được hẹn hò, nó không giống như chúng ta giữ liên lạc với nhau mỗi ngày. Tôi không thực sự hiểu rõ lịch trình của cô hoàn toàn, hoặc. Để bắt đầu, mặc dù chúng tôi đã đi ra ngoài trong năm tháng, chúng tôi đã thậm chí không hôn hoặc quá nhiều như nắm tay nào. Nếu mọi thứ tiếp tục như thế này, tôi sẽ không bao giờ có thể yêu cầu được chạm vào những bộ ngực đầy gợi cảm khiến tôi drool khi tôi bắt đầu suy nghĩ về họ. Chúng tôi vẫn đang ở giai đoạn đó. Mặc dù vậy, tôi không nghĩ rằng cô ấy có vẻ loại để có được bực tức vì những chuyện tầm thường như thế. "Tôi chỉ không hiểu được trái tim của một cô gái ..." Những lời nói đó chỉ là loại bật ra khỏi miệng của tôi. Họ có vẻ như một cái gì đó một người đang hài lòng với cuộc sống của họ sẽ nói. Họ làm cho tôi cười, mặc dù tôi chỉ là một dim, con trai hướng nội của một con chó cái ... bao lâu, mọi người đã ra khỏi bánh xe đu quay trong nhóm. "Nó như thế nào? Là nó vui vẻ? "Khi tôi hỏi, Takigawa đặt trên một nụ cười gượng gạo và trả lời:" Uh, yeah. Quan điểm là rất lớn. "... Một cái gì đó của lạ ở đây. Tôi cảm thấy một cảm giác mới của sự ngượng ngùng rằng đã không có mặt trong các cô gái đó đã ở đây mười lăm phút trước. Ngay cả Nagaoka, có nhãn hiệu là một khuôn mặt tươi cười, bằng cách nào đó đã có một nụ cười ngượng nghịu. Những anh chàng này là rất sống động trước khi họ nhận được trên các bánh xe đu quay. Tôi không nghĩ rằng họ có sợ độ cao hoặc bất cứ điều gì, hoặc. Nhìn vào họ bây giờ, họ có vẻ như người lạ hoàn toàn so với trước đó. Nó trông giống như tôi muốn được nghe một tiếng thở dài bất cứ lúc nào. Họ trông như thể những đám mây nặng nề trôi nổi trên các đỉnh của người đứng đầu của họ. ... Những gì trên thế giới đã xảy ra trên đó bánh xe đu quay? Mặt khác, Kitahara và Pizza-ta đã có trên những khuôn mặt biểu lộ cảm xúc tương tự như khi chúng được rút ra từ một bức tranh. Tôi muốn hỏi điều này nếu họ cảm thấy bất cứ cảm xúc nào cả. Trên đường đến điểm đến tiếp theo của chúng tôi, tôi ngập ngừng thì thầm với Kitahara, hỏi về suy nghĩ của mình. Như tôi đã dự kiến, cô thẳng thừng trả lời giống như một nữ diễn viên nào đó, "Không có gì đặc biệt." Tuy nhiên, tôi không thể giấu sự ngạc nhiên của tôi vào những từ tiếp theo mà thoát ra khỏi miệng cô. "... Seki-kun đang di chuyển đến Kyoto vào năm tới. "" Eh? "Bằng cách nào đó, tôi cảm thấy sợ hãi, như là mặc dù một số quyền lực mạnh mẽ đã kiên quyết nắm chặt ngực của tôi." ... Tại sao anh làm thế? "" Beats tôi. Có vẻ như có một công ty hoạt hình nổi tiếng ở Kyoto. Ông nói với tôi anh ta sẽ theo học một trường đào tạo chuyên nghiệp. Tôi không thực sự biết những chi tiết cụ thể. Tại sao bạn không hỏi anh ấy cho mình? "Bất ngờ, tôi nhìn vào mặt sau của Pizza-ta, những người đang đi bộ một vài bước trước Kitahara và tôi. Trở lại của anh đã không thay đổi so với bình thường, và đã ướt đẫm mồ hôi. Tuy nhiên, từ đó, tôi có thể không thực sự đọc những gì trong trái tim mình. Tôi khá chắc chắn rằng Nagaoka và Takigawa không biết rằng Pizza-ta sẽ rời khỏi quê hương của mình. Nếu ông nói với


































































































































đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2024 I Love Translation. All reserved.

E-mail: