I CRAWL ACROSS my mattress and heave a sigh. It has been two days sinc dịch - I CRAWL ACROSS my mattress and heave a sigh. It has been two days sinc Việt làm thế nào để nói

I CRAWL ACROSS my mattress and heav

I CRAWL ACROSS my mattress and heave a sigh. It has been two days since my fight with Peter, and my bruises are turning purple-blue. I have gotten used to aching every time I move, so now I move better, but I am still far from healed.

Even though I am still injured, I had to fight again today. Luckily this time, I was paired against Myra, who couldn’t throw a good punch if someone was controlling her arm for her. I got a good hit in during the first two minutes. She fell down and was too dizzy to get back up. I should feel triumphant, but there is no triumph in punching a girl like Myra.

The second I touch my head to the pillow, the door to the dormitory opens, and people stream into the room with flashlights. I sit up, almost hitting my head on the bed frame above me, and squint through the dark to see what’s going on.

“Everybody up!” someone roars. A flashlight shines behind his head, making the rings in his ears glint. Eric. Surrounding him are other Dauntless, some of whom I have seen in the Pit, some of whom I have never seen before. Four stands among them.

His eyes shift to mine and stay there. I stare back and forget that all around me the transfers are getting out of bed.

“Did you go deaf, Stiff?” demands Eric. I snap out of my daze and slide out from beneath the blankets. I am glad I sleep fully clothed, because Christina stands next to our bunk wearing only a T-shirt, her long legs bare. She folds her arms and stares at Eric. I wish, suddenly, that I could stare so boldly at someone with hardly any clothes on, but I would never be able to do that.

“You have five minutes to get dressed and meet us by the tracks,” says Eric. “We’re going on another field trip.”

I shove my feet into shoes and sprint, wincing, behind Christina on the way to the train. A drop of sweat rolls down the back of my neck as we run up the paths along the walls of the Pit, pushing past members on our way up. They don’t seem surprised to see us. I wonder how many frantic, running people they see on a weekly basis.

We make it to the tracks just behind the Dauntless-born initiates. Next to the tracks is a black pile. I make out a cluster of long gun barrels and trigger guards.

“Are we going to shoot something?” Christina hisses in my ear.

Next to the pile are boxes of what looks like ammunition. I inch closer to read one of the boxes. Written on it is “PAINTBALLS.”

I’ve never heard of them before, but the name is self-explanatory. I laugh.

“Everyone grab a gun!” shouts Eric.

We rush toward the pile. I am the closest to it, so I snatch the first gun I can find, which is heavy, but not too heavy for me to lift, and grab a box of paintballs. I shove the box in my pocket and sling the gun across my back so the strap crosses my chest.

“Time estimate?” Eric asks Four.

Four checks his watch. “Any minute now. How long is it going to take you to memorize the train schedule?”

“Why should I, when I have you to remind me of it?” says Eric, shoving Four’s shoulder.

A circle of light appears on my left, far away. It grows larger as it comes closer, shining against the side of Four’s face, creating a shadow in the faint hollow beneath his cheekbone.

He is the first to get on the train, and I run after him, not waiting for Christina or Will or Al to follow me. Four turns around as I fall into stride next to the car and holds out a hand. I grab his arm, and he pulls me in. Even the muscles in his forearm are taut, defined.

I let go quickly, without looking at him, and sit down on the other side of the car.

Once everyone is in, Four speaks up.

“We’ll be dividing into two teams to play capture the flag. Each team will have an even mix of members, Dauntless-born initiates, and transfers. One team will get off first and find a place to hide their flag. Then the second team will get off and do the same.” The car sways, and Four grabs the side of the doorway for balance. “This is a Dauntless tradition, so I suggest you take it seriously.”

“What do we get if we win?” someone shouts.

“Sounds like the kind of question someone not from Dauntless would ask,” says Four, raising an eyebrow. “You get to win, of course.”

“Four and I will be your team captains,” says Eric. He looks at Four. “Let’s divide up transfers first, shall we?”

I tilt my head back. If they’re picking us, I will be chosen last; I can feel it.

“You go first,” Four says.

Eric shrugs. “Edward.”

Four leans against the door frame and nods. The moonlight makes his eyes bright. He scans the group of transfer initiates briefly, without calculation, and says, “I want the Stiff.”

A faint undercurrent of laughter fills the car. Heat rushes into my cheeks. I don’t know whether to be angry at the people laughing at me or flattered by the fact that he chose me first.

“Got something to prove?” asks Eric, with his trademark smirk. “Or are you just picking the weak ones so that if you lose, you’ll have someone to blame it on?”

Four shrugs. “Something like that.”

Angry. I should definitely be angry. I scowl at my hands. Whatever Four’s strategy is, it’s based on the idea that I am weaker than the other initiates. And it gives me a bitter taste in my mouth. I have to prove him wrong—I have to.

“Your turn,” says Four.

“Peter.”

“Christina.”

That throws a wrench in his strategy. Christina is not one of the weak ones. What exactly is he doing?

“Molly.”

“Will,” says Four, biting his thumbnail.

“Al.”

“Drew.”

“Last one left is Myra. So she’s with me,” says Eric. “Dauntless-born initiates next.”

I stop listening once they’re finished with us. If Four isn’t trying to prove something by choosing the weak, what is he doing? I look at each person he chooses. What do we have in common?

Once they’re halfway through the Dauntless-born initiates, I have an idea of what it is. With the exception of Will and a couple of the others, we all share the same body type: narrow shoulders, small frames. All the people on Eric’s team are broad and strong. Just yesterday, Four told me I was fast. We will all be faster than Eric’s team, which will probably be good for capture the flag—I haven’t played before, but I know it’s a game of speed rather than brute force. I cover a smile with my hand. Eric is more ruthless than Four, but Four is smarter.

They finish choosing teams, and Eric smirks at Four.

“Your team can get off second,” says Eric.

“Don’t do me any favors,” Four replies. He smiles a little. “You know I don’t need them to win.”

“No, I know that you’ll lose no matter when you get off,” says Eric, biting down briefly on one of the rings in his lip. “Take your scrawny team and get off first, then.”

We all stand up. Al gives me a forlorn look, and I smile back in what I hope is a reassuring way. If any of the four of us had to end up on the same team as Eric, Peter, and Molly, at least it was him. They usually leave him alone.

The train is about to dip to the ground. I am determined to land on my feet.

Just before I jump, someone shoves my shoulder, and I almost topple out of the train car. I don’t look back to see who it is—Molly, Drew, or Peter, it doesn’t matter which one. Before they can try it again, I jump. This time I am ready for the momentum the train gives me, and I run a few steps to diffuse it but keep my balance. Fierce pleasure courses through me and I smile. It’s a small accomplishment, but it makes me feel Dauntless.

One of the Dauntless-born initiates touches Four’s shoulder and asks, “When your team won, where did you put the flag?”

“Telling you wouldn’t really be in the spirit of the exercise, Marlene,” he says coolly.

“Come on, Four,” she whines. She gives him a flirtatious smile. He brushes her hand off his arm, and for some reason, I find myself grinning.

“Navy Pier,” another Dauntless-born initiate calls out. He is tall, with brown skin and dark eyes. Handsome. “My brother was on the winning team. They kept the flag at the carousel.”

“Let’s go there, then,” suggests Will.

No one objects, so we walk east, toward the marsh that was once a lake. When I was young, I tried to imagine what it would look like as a lake, with no fence built into the mud to keep the city safe. But it is difficult to imagine that much water in one place.

“We’re close to Erudite headquarters, right?” asks Christina, bumping Will’s shoulder with her own.

“Yeah. It’s south of here,” he says. He looks over his shoulder, and for a second his expression is full of longing. Then it’s gone.

I am less than a mile away from my brother. It has been a week since we were that close together. I shake my head a little to get the thought out of my mind. I can’t think about him today, when I have to focus on making it through stage one. I can’t think about him any day.

We walk across the bridge. We still need the bridges because the mud beneath them is too wet to walk on. I wonder how long it’s been since the river dried up.

Once we cross the bridge, the city changes. Behind us, most of the buildings were in use, and even if they weren’t, they looked well-tended. In front of us is a sea of crumbling concrete and broken glass. The silence of this part of the city is eerie; it feels like a nightmare. It’s hard to see where I’m going, because it’s after midnight and all the city lights are off.

Marlene takes out a flashlight and shines it at the street in front of us.

“Scared of the dark, Mar?” the dark-eyed Dauntless-born initiate teases.

“If you want to step on broken glass, Uriah, be my guest,” she snaps. But she turns it off anyway.

I have realized that part of being Dauntless is being willing to make things more difficult for yourself in order to be self-sufficient. There’s nothing especially brave about wandering dark streets with no flashlight, but we are not supposed to need help, even from light. We are supposed to be capable of anything.

I like
0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!
Tôi thu thập dữ liệu trên nệm của tôi và dơ lên một sigh. Nó đã là hai ngày kể từ khi tôi đấu tranh với Peter, và vết bầm tím của tôi đang chuyển màu xanh tím. Tôi đã nhận sử dụng để đau mỗi khi tôi di chuyển, vì vậy bây giờ tôi di chuyển tốt hơn, nhưng tôi vẫn còn xa từ chữa lành.Mặc dù tôi vẫn còn bị thương, tôi đã phải chiến đấu một lần nữa vào ngày hôm nay. May mắn thời gian này, tôi đã được kết hợp với Myra, những người không thể ném một cú đấm tốt nếu một người nào đó kiểm soát cánh tay của cô cho cô ấy. Tôi đã nhận một hit tốt trong trong thời gian hai phút đầu tiên. Cô đã giảm xuống và là quá chóng mặt đứng lên. Tôi nên cảm thấy chiến thắng, nhưng không có không có chiến thắng trong đấm một cô gái như Myra.Thứ hai tôi chạm vào đầu của tôi để gối, cửa để ngủ mở ra, và người dòng vào phòng với đèn pin. Tôi ngồi lên, gần như nhấn đầu của tôi trên khung giường ở trên tôi, và lé thông qua bóng tối để xem những gì đang xảy ra."Mọi người lên!" ai đó roars. Một đèn pin tỏa sáng phía sau đầu của mình, làm cho các vòng trong glint tai của mình. Eric. Xung quanh anh ta là Dauntless khác, một số người mà tôi đã thấy trong hố, một số người mà tôi chưa bao giờ thấy trước khi. Là viết tắt của bốn trong số đó.Đôi mắt của mình thay đổi để khai thác và ở lại đó. Tôi nhìn chằm chằm lại và quên rằng tất cả xung quanh tôi các giao dịch chuyển đang nhận được ra khỏi giường."Đã làm bạn đi điếc, cứng?" nhu cầu Eric. Tôi phải bỏ ngây người của tôi và trượt ra từ bên dưới các chăn. Tôi vui mừng tôi ngủ đầy đủ mặc quần áo, bởi vì Christina đứng bên cạnh chúng tôi tầng mặc chỉ một T-shirt, dài chân trần. Cô gấp cánh tay của mình và nhìn vào Eric. Tôi muốn, đột nhiên, tôi có thể nhìn chằm chằm như vậy mạnh dạn vào một ai đó với hầu như bất kỳ quần áo trên, nhưng tôi sẽ không bao giờ có thể làm điều đó."Bạn có 5 phút để có được mặc quần áo và đáp ứng chúng tôi bằng các bài hát," nói Eric. "Chúng tôi đang đi trên một chuyến."Tôi Xô đôi chân của tôi vào giày và sprint, wincing, đằng sau Christina trên đường đến tàu. Một giọt mồ hôi cuộn xuống phía sau cổ của tôi như chúng tôi chạy lên các con đường dọc theo các bức tường của hố, đẩy qua thành viên trên con đường của chúng tôi lên. Họ không có vẻ ngạc nhiên khi thấy chúng tôi. Tôi tự hỏi có bao nhiêu điên cuồng, chạy người họ thấy trên cơ sở hàng tuần.Chúng tôi làm cho nó để các bài hát ngay sau sinh Dauntless khởi. Bên cạnh các bài hát là một đống đen. Tôi tạo ra một cụm dài pháo và bảo vệ cò súng."Chúng tôi sẽ bắn một cái gì đó?" Christina hisses vào tai tôi.Bên cạnh các cọc là hộp của những gì trông giống như đạn dược. Tôi inch, gần gũi hơn để đọc một trong các hộp. Viết trên đó là "PAINTBALLS."Tôi đã không bao giờ nghe nói của họ trước khi, nhưng tên là tự giải thích. Tôi cười."Tất cả mọi người lấy một khẩu súng!" shouts Eric.Chúng tôi vội vàng về hướng các cọc. Tôi là gần nhất với nó, vì vậy tôi lấy khẩu súng đầu tiên tôi có thể tìm thấy, đó là nặng, nhưng không quá nặng đối với tôi để nhấc, và lấy một hộp paintballs. Tôi Xô hộp trong túi của tôi và sling súng trên lưng của tôi để dây đeo qua ngực của tôi."Thời gian ước tính?" Eric yêu cầu bốn.Bốn kiểm tra chiếc đồng hồ. "Bất kỳ phút bây giờ. Bao lâu nó sẽ đưa bạn để ghi nhớ lịch tàu?""Tại sao nên tôi, khi tôi có bạn nhắc nhở tôi về nó?" nói Eric, shoving bốn của vai.Một vòng tròn của ánh sáng xuất hiện trên của tôi trái, xa. Nó phát triển lớn hơn khi nó đến gần hơn, sáng chống lại bên của khuôn mặt của bốn, tạo ra một bóng trong mờ nhạt rỗng bên dưới của ông đó.Ông là người đầu tiên để có được trên tàu, và tôi chạy sau khi anh ta, không phải chờ đợi Christina hoặc sẽ hoặc Al theo tôi. Bốn quay xung quanh như tôi rơi vào stride bên cạnh xe và giữ ra một bàn tay. Tôi lấy cánh tay của ông, và ông lấy tôi. Ngay cả khi các cơ bắp cẳng tay của mình đang căng thẳng, được xác định.Tôi cho đi một cách nhanh chóng, mà không cần nhìn vào anh ta, và ngồi bên kia của xe.Sau khi tất cả mọi người là trong, bốn nói."Chúng tôi sẽ chia thành hai đội chơi chụp cờ. Mỗi đội sẽ có một sự pha trộn thậm chí thành viên, Dauntless sinh khởi và dịch vụ đưa đón. Một nhóm sẽ nhận ra đầu tiên và tìm một nơi để ẩn cờ của họ. Sau đó đội thứ hai sẽ nhận ra và làm như vậy." Xe sways, và bốn grabs mặt của cửa cho số dư. "Đây là một truyền thống Dauntless, vì vậy tôi đề nghị bạn mất nó nghiêm túc.""Chúng tôi làm được những gì nếu chúng tôi giành chiến thắng?" người shouts."Âm thanh như các loại câu hỏi ai đó không phải từ Dauntless sẽ hỏi," nói bốn, nâng một lông mày. "Bạn có thể giành chiến thắng, tất nhiên.""Bốn và tôi sẽ là đội trưởng đội của bạn," nói Eric. Ông nhìn vào bốn. "Hãy chia lên chuyển đầu tiên, thì chúng tôi?"Tôi nghiêng đầu của tôi trở lại. Nếu họ đang chọn chúng tôi, tôi sẽ được chọn cuối; Tôi có thể cảm thấy nó."Bạn đi đầu tiên," bốn nói.Eric shrugs. "Edward."Bốn leans chống lại hộp cửa và gật đầu. Ánh trăng làm cho đôi mắt của mình tươi sáng. Ông quét nhóm chuyển khởi một thời gian ngắn, mà không có tính toán, và nói, "Tôi muốn cứng."Một dòng chảy ngầm mờ nhạt của cười điền vào xe. Nhiệt rushes vào má của tôi. Tôi không biết dù để được giận dữ lúc những người cười lúc tôi hay tâng bốc bởi thực tế là ông đã chọn tôi lần đầu tiên."Có cái gì để chứng minh?" hỏi Eric, với nhếch mép thương hiệu của mình. "Hoặc là bạn chỉ cần chọn những yếu kém do đó nếu bạn mất, bạn sẽ có một ai đó để đổ lỗi cho nó vào?"Bốn shrugs. "Một cái gì đó như thế."Tức giận. Tôi chắc chắn nên tức giận. Tôi scowl lúc bàn tay của tôi. Bất cứ điều gì là bốn chiến lược là, nó đã dựa trên ý tưởng rằng tôi là yếu hơn khởi khác. Và nó mang lại cho tôi một vị đắng trong miệng của tôi. Tôi phải chứng minh Anh ta sai-tôi có thể."Lần lượt của bạn," nói bốn."Peter.""Christina."Mà ném một chìa khoá trong chiến lược của mình. Christina không phải là một trong những yếu kém. Chính xác hắn làm gì?“Molly.”“Will,” says Four, biting his thumbnail.“Al.”“Drew.”“Last one left is Myra. So she’s with me,” says Eric. “Dauntless-born initiates next.”I stop listening once they’re finished with us. If Four isn’t trying to prove something by choosing the weak, what is he doing? I look at each person he chooses. What do we have in common?Once they’re halfway through the Dauntless-born initiates, I have an idea of what it is. With the exception of Will and a couple of the others, we all share the same body type: narrow shoulders, small frames. All the people on Eric’s team are broad and strong. Just yesterday, Four told me I was fast. We will all be faster than Eric’s team, which will probably be good for capture the flag—I haven’t played before, but I know it’s a game of speed rather than brute force. I cover a smile with my hand. Eric is more ruthless than Four, but Four is smarter.They finish choosing teams, and Eric smirks at Four.“Your team can get off second,” says Eric.“Don’t do me any favors,” Four replies. He smiles a little. “You know I don’t need them to win.”“No, I know that you’ll lose no matter when you get off,” says Eric, biting down briefly on one of the rings in his lip. “Take your scrawny team and get off first, then.”We all stand up. Al gives me a forlorn look, and I smile back in what I hope is a reassuring way. If any of the four of us had to end up on the same team as Eric, Peter, and Molly, at least it was him. They usually leave him alone.The train is about to dip to the ground. I am determined to land on my feet.Just before I jump, someone shoves my shoulder, and I almost topple out of the train car. I don’t look back to see who it is—Molly, Drew, or Peter, it doesn’t matter which one. Before they can try it again, I jump. This time I am ready for the momentum the train gives me, and I run a few steps to diffuse it but keep my balance. Fierce pleasure courses through me and I smile. It’s a small accomplishment, but it makes me feel Dauntless.One of the Dauntless-born initiates touches Four’s shoulder and asks, “When your team won, where did you put the flag?”“Telling you wouldn’t really be in the spirit of the exercise, Marlene,” he says coolly.“Come on, Four,” she whines. She gives him a flirtatious smile. He brushes her hand off his arm, and for some reason, I find myself grinning.“Navy Pier,” another Dauntless-born initiate calls out. He is tall, with brown skin and dark eyes. Handsome. “My brother was on the winning team. They kept the flag at the carousel.”“Let’s go there, then,” suggests Will.No one objects, so we walk east, toward the marsh that was once a lake. When I was young, I tried to imagine what it would look like as a lake, with no fence built into the mud to keep the city safe. But it is difficult to imagine that much water in one place.“We’re close to Erudite headquarters, right?” asks Christina, bumping Will’s shoulder with her own.“Yeah. It’s south of here,” he says. He looks over his shoulder, and for a second his expression is full of longing. Then it’s gone.I am less than a mile away from my brother. It has been a week since we were that close together. I shake my head a little to get the thought out of my mind. I can’t think about him today, when I have to focus on making it through stage one. I can’t think about him any day.We walk across the bridge. We still need the bridges because the mud beneath them is too wet to walk on. I wonder how long it’s been since the river dried up.Once we cross the bridge, the city changes. Behind us, most of the buildings were in use, and even if they weren’t, they looked well-tended. In front of us is a sea of crumbling concrete and broken glass. The silence of this part of the city is eerie; it feels like a nightmare. It’s hard to see where I’m going, because it’s after midnight and all the city lights are off.Marlene takes out a flashlight and shines it at the street in front of us.“Scared of the dark, Mar?” the dark-eyed Dauntless-born initiate teases.“If you want to step on broken glass, Uriah, be my guest,” she snaps. But she turns it off anyway.I have realized that part of being Dauntless is being willing to make things more difficult for yourself in order to be self-sufficient. There’s nothing especially brave about wandering dark streets with no flashlight, but we are not supposed to need help, even from light. We are supposed to be capable of anything.I like
đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Việt) 2:[Sao chép]
Sao chép!
Tôi bò lên nệm của tôi và dơ lên một tiếng thở dài. Đã hai ngày kể từ khi cuộc chiến của tôi với Peter, và vết bầm tím của tôi đang chuyển sang màu tím-xanh. Tôi đã quen với đau mỗi khi tôi di chuyển, vì vậy bây giờ tôi di chuyển tốt hơn, nhưng tôi vẫn còn xa mới được chữa lành. Mặc dù tôi vẫn còn bị chấn thương, tôi đã phải chiến đấu ngày hôm nay. May mắn lần này, tôi đã được ghép đôi với Myra, không thể ném một cú đấm tốt nếu một người nào đó đã được kiểm soát cánh tay cho cô ấy. Tôi có một hit tốt trong trong hai phút đầu tiên. Cô ngã xuống và đã quá choáng váng để có được trở lại. Tôi nên cảm thấy đắc thắng, nhưng không có chiến thắng trong đấm một cô gái như Myra. Các thứ hai tôi chạm vào đầu của tôi vào gối, cánh cửa ký túc xá mở ra, và người dòng vào phòng với đèn pin. Tôi ngồi dậy, gần như đánh vào đầu của tôi trên khung giường phía trên tôi, và nheo mắt trong bóng tối để xem những gì đang xảy ra. "Mọi người lên!" ai đó gầm rú. Một đèn pin chiếu sáng phía sau đầu của mình, làm cho các vòng trong tai ánh mắt của anh. Eric. Xung quanh anh ta là Dauntless khác, một số người mà tôi đã thấy trong Pit, một số người mà tôi chưa bao giờ thấy trước đây. Bốn khán đài trong số đó. Đôi mắt của ông chuyển sang tôi và ở lại đó. Tôi nhìn chằm chằm lại và quên rằng tất cả xung quanh tôi các giao dịch chuyển được khi ra khỏi giường. "Bạn đã đi điếc, Stiff?" đòi hỏi Eric. Tôi chụp ra khỏi bàng hoàng của tôi và trượt ra từ phía dưới chăn. Tôi vui vì tôi ngủ đầy đủ mặc, vì Christina đứng bên cạnh giường của chúng tôi chỉ mặc một T-shirt, chân dài của mình để trần. Cô gập cánh tay và ánh mắt của cô tại Eric. Tôi muốn, đột nhiên, tôi có thể nhìn chằm chằm như vậy mạnh dạn vào một ai đó với hầu như bất kỳ quần áo vào, nhưng tôi sẽ không bao giờ có thể làm điều đó. "Bạn có năm phút để mặc quần áo và đáp ứng chúng tôi bằng các bài hát," Eric nói. "Chúng tôi đang đi trên một chuyến đi thực tế." Tôi đẩy chân của tôi vào giày và chạy nước rút, nhăn mặt, đằng sau Christina trên đường vào tàu. Một giọt mồ hôi lăn xuống phía sau cổ của tôi khi chúng tôi chạy lên con đường dọc theo các bức tường của Pit, đẩy các thành viên qua trên con đường của chúng tôi lên. Họ dường như không ngạc nhiên khi nhìn thấy chúng tôi. Tôi tự hỏi có bao nhiêu điên cuồng, chạy những người mà họ thấy trên một cơ sở hàng tuần. Chúng tôi làm cho nó vào các bài hát chỉ đứng sau đồng tu Dauntless sinh. Tiếp theo các bài hát là một đống đen. Tôi nhận ra một cụm các thùng súng dài và bảo vệ cò. "Có phải chúng ta sẽ bắn một cái gì đó?" Christina rít vào tai tôi. Tiếp đến là đống hộp của những gì trông giống như đạn dược. Tôi inch gần hơn để đọc một trong các hộp. Được viết trên đó là "paintballs." Tôi chưa bao giờ nghe nói về họ trước đó, nhưng tên là tự giải thích. Tôi bật cười. "Mọi người đều lấy một khẩu súng!" hét Eric. Chúng tôi vội vàng về phía đống. Tôi là người gần gũi nhất với nó, vì vậy tôi giật lấy khẩu súng đầu tiên tôi có thể tìm thấy, đó là nặng, nhưng không quá nặng nề cho tôi để nâng, và lấy một hộp paintballs. Tôi xô hộp trong túi của tôi và sling súng trên lưng tôi như vậy dây đeo qua ngực tôi. "Ước tính thời gian?" Eric hỏi Four. Bốn kiểm tra đồng hồ của mình. "Bất kỳ phút bây giờ. Bao lâu là nó sẽ đưa bạn để ghi nhớ lịch trình đào tạo? " "Tại sao tôi nên, khi tôi có bạn để nhắc nhở tôi về nó?" Eric nói, xô đẩy vai Four. Một vòng tròn ánh sáng xuất hiện trên bên trái của tôi, rất xa. Nó phát triển lớn hơn khi nó đến gần hơn, tỏa sáng với gương mặt Bốn, tạo ra một cái bóng trong rỗng mờ nhạt bên dưới xương gò má của ông. Ông là người đầu tiên để có được trên tàu, và tôi chạy theo người, không phải chờ đợi cho Christina hay Will hay Al theo tôi. Bốn biến xung quanh như tôi rơi vào bước tiến tiếp theo để xe và giữ một bàn tay ra. Tôi lấy cánh tay của mình, và anh kéo tôi đi. Ngay cả các cơ bắp ở cánh tay của mình đang căng, định nghĩa. Tôi buông một cách nhanh chóng, mà không nhìn anh, và ngồi xuống ở phía bên kia của chiếc xe. Một khi tất cả mọi người đang ở trong, Bốn nói lên. "Chúng tôi sẽ được chia thành hai đội chơi chụp cờ. Mỗi đội sẽ có một thậm chí kết hợp của các thành viên, các đồng tu Dauntless-sinh, và chuyển đổi. Một nhóm sẽ nhận ra đầu tiên và tìm một nơi để ẩn cờ của họ. Sau đó, nhóm nghiên cứu thứ hai sẽ nhận ra và làm tương tự. "Các xe lắc lư, và Bốn lấy bên cạnh cửa ra vào cho cân bằng. "Đây là một truyền thống Dauntless, vì vậy tôi đề nghị bạn mang nó nghiêm túc." "Những gì chúng tôi nhận được nếu chúng tôi giành chiến thắng?" một người nào đó hét lên. "Âm thanh như các loại câu hỏi một người nào đó không phải từ Dauntless sẽ hỏi," ông Bốn, nâng chân mày . "Bạn sẽ có được để giành chiến thắng, tất nhiên." "Bốn và tôi sẽ là đội trưởng đội bóng của bạn," Eric nói. Ông nhìn Four. "Hãy chia chuyển đầu tiên, thì chúng tôi?" Tôi nghiêng đầu trở lại. Nếu họ chọn chúng tôi, tôi sẽ được lựa chọn cuối cùng; Tôi có thể cảm thấy nó. "Bạn đi đầu tiên," Bốn nói. Eric nhún vai. "Edward." Bốn tựa vào khung cửa và gật đầu. Ánh trăng làm cho mắt sáng. Ông quét các nhóm chuyển khởi một thời gian ngắn, không tính toán, và nói, "Tôi muốn các Stiff." Một làn sóng ngầm mờ nhạt của tiếng cười đầy xe. Nhiệt lao vào má tôi. Tôi không biết có nên nổi giận với những người cười tôi hay tâng bốc bởi thực tế rằng ông đã chọn tôi trước. "Được cái này để chứng minh?" hỏi Eric, với nụ cười thương hiệu của mình. "Hoặc là bạn chỉ cần chọn những yếu để nếu bạn thua, bạn sẽ có một ai đó để đổ lỗi?" Bốn nhún vai. "Một cái gì đó như thế." Angry. Tôi chắc chắn phải là tức giận. Tôi quắc mắt vào bàn tay của tôi. Dù chiến lược Bốn là, nó dựa trên ý tưởng rằng tôi yếu hơn so với các đồng tu khác. Và nó mang lại cho tôi một vị đắng trong miệng của tôi. Tôi có để chứng minh anh ta sai-I phải. "Lần lượt của bạn," Bốn nói. "Peter". "Christina." Điều đó ném một chìa khoá trong chiến lược của mình. Christina không phải là một trong những yếu. Những gì chính xác là anh đang làm gì? "Molly." "Will", ông Bốn, cắn thumbnail của mình. "Al." "Drew." "Cuối cùng một trái là Myra. Vì vậy, cô ấy với tôi, "Eric nói. "Tu Dauntless sinh tiếp theo." Tôi ngừng nghe một khi họ đã hoàn tất với chúng tôi. Nếu Bốn là không cố gắng để chứng minh một cái gì đó bằng cách chọn những yếu kém, những gì ông đang làm? Tôi nhìn vào mỗi người anh chọn. Chúng ta có gì chung? Một khi họ đang nửa chừng tu Dauntless-sinh ra, tôi có một ý tưởng của nó là gì. Với ngoại lệ của Will và một vài người khác, tất cả chúng ta chia sẻ các loại cùng một cơ thể: vai hẹp, khung nhỏ. Tất cả những người trong nhóm của Eric rất rộng và mạnh mẽ. Mới hôm qua, Four nói với tôi rằng tôi đã được nhanh chóng. Tất cả chúng ta sẽ được nhanh hơn đội bóng của Eric, mà có lẽ sẽ tốt cho chụp cờ-Tôi đã không chơi trước, nhưng tôi biết đó là một trò chơi của tốc độ hơn là sức mạnh vũ phu. Tôi bao gồm một nụ cười với bàn tay của tôi. Eric là tàn nhẫn hơn Four, nhưng Bốn là thông minh hơn. Họ hoàn thành các đội lựa chọn, và Eric nhếch mép tại Four. "Đội của bạn có thể nhận ra thứ hai," Eric nói. "Đừng làm cho tôi bất kỳ ưu đãi," Bốn trả lời. Ông mỉm cười một chút. "Bạn biết tôi không cần họ để giành chiến thắng." "Không, tôi biết rằng bạn sẽ mất không có vấn đề khi bạn nhận ra," Eric nói, cắn xuống một thời gian ngắn vào một trong các vòng trong môi. "Hãy đội gầy gò của bạn và nhận được off đầu tiên, sau đó." Chúng ta đều đứng lên. Al mang lại cho tôi một cái nhìn tuyệt vọng, và tôi mỉm cười trở lại trong những gì tôi hy vọng là một cách yên tâm. Nếu bất kỳ của bốn người chúng tôi phải kết thúc trên cùng một đội như Eric, Peter, và Molly, ít nhất đó là anh ấy. Họ thường để lại anh một mình. Các tàu nằm khoang để nhúng xuống đất. Tôi quyết tâm với đất trên đôi chân của mình. Chỉ cần trước khi tôi nhảy, một người nào đó đã dìm vai tôi, và tôi gần như lật đổ ra khỏi xe lửa. Tôi không nhìn lại để xem nó là-Molly người, Drew, hay Peter, nó không quan trọng mà một. Trước khi họ có thể thử nó một lần nữa, tôi nhảy. Lần này tôi đã sẵn sàng cho các đà tàu mang lại cho tôi, và tôi chạy một vài bước để giải tỏa nó, nhưng giữ thăng bằng. Khóa niềm vui Fierce qua tôi và tôi mỉm cười. Đó là một thành tích nhỏ, nhưng nó làm cho tôi cảm thấy Dauntless. Một trong những tu Dauntless sinh ra chạm vào vai Bốn và hỏi, "Khi đội của bạn giành chiến thắng, nơi mà bạn đã đặt cờ?" "Nói cho bạn sẽ không thực sự theo tinh thần của bài tập, Marlene, "ông nói lạnh lùng. "Thôi nào, Four", cô than vãn. Cô mang đến cho anh một nụ cười tán tỉnh. Ông gạt tay cô ra khỏi cánh tay của mình, và đối với một số lý do, tôi thấy mình cười toe toét. "Navy Pier," một Dauntless-sinh khởi các cuộc gọi ra ngoài. Ông là cao, nước da nâu và đôi mắt đen. Đẹp trai. "Anh trai tôi đã vào đội chiến thắng. Họ giữ lá cờ ở băng chuyền. " "Chúng ta hãy đi đến đó, sau đó," cho thấy Will. Không ai phản đối, vì vậy chúng tôi đi về phía đông, về phía đầm lầy mà đã từng là một hồ nước. Khi tôi còn trẻ, tôi đã cố gắng để tưởng tượng những gì nó sẽ giống như là một cái hồ, không có hàng rào được xây dựng vào bùn để giữ cho thành phố an toàn. Nhưng thật khó để tưởng tượng rằng nhiều nước ở một nơi. "Chúng tôi gần trụ sở uyên bác, phải không?" hỏi Christina, chạm vai Will với chính mình. "Yeah. Đó là về phía nam ở đây, "ông nói. Ông nhìn qua vai anh, và trong một giây biểu hiện của anh đầy khao khát. Sau đó, nó đã biến mất. Tôi là ít hơn một dặm từ anh trai của tôi. Nó đã được một tuần kể từ khi chúng tôi đã có gần nhau. Tôi lắc đầu một chút để có được những suy nghĩ ra khỏi tâm trí của tôi. Tôi không thể nghĩ về anh ta ngày hôm nay, khi tôi phải tập trung vào làm cho nó thông qua các giai đoạn một. Tôi không thể nghĩ về anh ấy bất cứ ngày nào. Chúng tôi đi bộ qua cầu. Chúng ta vẫn cần những cầu vì bùn dưới chân họ là quá ướt để đi bộ trên. Tôi tự hỏi bao lâu nó được kể từ dòng sông khô cạn. Một khi chúng ta vượt qua những cây cầu, những thay đổi của thành phố. Đằng sau chúng tôi, hầu hết các tòa nhà đã được sử dụng, và thậm chí nếu chúng không được, họ nhìn được chăm sóc tốt. Trước mặt chúng tôi là một biển đổ nát bê tông và kính vỡ. Sự im lặng này là một phần của thành phố là kỳ lạ; nó cảm thấy như một cơn ác mộng. Thật khó để nhìn thấy nơi tôi đang đi, bởi vì nó là sau nửa đêm và tất cả các đèn thành phố đang tắt. Marlene lấy ra một đèn pin và tỏa sáng nó ở đường phố ở phía trước của chúng ta. "Sợ bóng tối, Mar?" sự tối sẫm eyed Dauntless-sinh khởi trêu chọc. "Nếu bạn muốn bước trên kính vỡ, U-ri, là khách của tôi," cô snaps. Nhưng cô tắt nó anyway. Tôi đã nhận ra rằng một phần của việc Dauntless đang được sẵn sàng để làm cho mọi việc khó khăn hơn cho chính mình để có thể tự túc. Không có gì đặc biệt dũng cảm về lang thang đường phố tối không có đèn pin là, nhưng chúng tôi không có nghĩa vụ phải cần sự giúp đỡ, ngay cả ánh sáng. Chúng ta phải có khả năng bất cứ điều gì. Tôi thích



































































































































đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2024 I Love Translation. All reserved.

E-mail: