Sehun was just about to handle these idiots who thought he was some re dịch - Sehun was just about to handle these idiots who thought he was some re Việt làm thế nào để nói

Sehun was just about to handle thes

Sehun was just about to handle these idiots who thought he was some regular 8th grader who could easily be picked on when a small, all too familiar voice squeaked a few feet away from them.

“Let him go.”

Sehun spun his head around and instantly felt his blood run cold.

There was Luhan, holding a piece of wood that he probably picked up from the dumpster next to the alley.

“Let him go!” Luhan shouted, wielding the piece of wood like some sort of sword.

The high school guys all laughed at this because honestly, Luhan looked as intimidating as a newborn puppy.

“Is this your girlfriend?” the guy who had pinned Sehun down by the shoulders asked. “She's cute.”

Sehun's eyes darted back towards the guy, who was now leering at Luhan like he was free meat.

For the second time in his life, Sehun felt fear flooding through his entire body.

What were they going to do to Luhan?

“You should be ashamed of yourselves!” Luhan yelled. “Picking on someone who's younger and smaller doesn't make you macho or cool!”

The guys laughed once more, and Sehun turned to hiss at Luhan. “Get out of here!”

Luhan doesn't heed his warning, and simply continued brandishing his wooden plank. Sehun wanted to smack him for being so dumb.

“Let him go now, and I won't scream,” Luhan said.

The others, who clearly enjoyed the new addition, slowly made their way towards Luhan. Sehun clenched his fists.

“Really? And you think we're scared of that?” The boy with the ugly mohawk smirked.

“I can s-scream really l-loud,” Luhan stuttered as he backed away from the advancing high schoolers. It was painfully obvious that he didn't think this through.

“Do it,” they dared, smiling at Luhan.

Luhan made it look like he was going to open his mouth to scream, but instead he swung at one of the aggressors, hitting him square in the chest.

“Sehun, run!” Luhan yelled as he swung his wood around, trying to fend off the boys whose amusement was quickly replaced with shock and anger.

While the two who got him against the wall had their attention on Luhan, Sehun kneed the one on his right in the crotch, and the guy howled in pain. Before the other one could react, Sehun punched him in the face, knocking him out.

“Don't touch him!” Sehun shouted as he ran over to help Luhan, who had somehow gotten his wood piece taken away.

“Sehun!” Luhan yelled as he dodged a kick from one of boys.

One of the others managed to land a right fist on Luhan's mouth, sending the boy to the ground.

Sehun arrived and kicked that particular guy first, right in the nose. He went on to grab the other, stopping him from kicking Luhan while he was down. He threw the guy against the wall before moving on to the next guy.

Luhan got on his knees and was about to get up when someone kicked him in the stomach. Luhan fell forward and clutched his stomach, the stinging pain causing his eyes to water.

Sehun, upon seeing this, picked up the wood piece that someone had dropped on the ground and swung at the guy, nearly cracking his skull. When the guy fell to the ground, Sehun gave him a solid kick to the stomach.

Sehun rushed over to Luhan and helped him up. “Let's go!”

Holding Luhan's hand, Sehun led them away from the alley. It didn't take long for the others to get back up and start chasing after them. Luckily, Sehun knew plenty of shortcuts around this neighborhood, so as soon as they were far enough, Sehun led Luhan through a small opening in the gate that surrounded the local park. The others could be heard behind them, and Sehun quickly pushed Luhan behind one of the bushes.

“Shhhh,” he whispered when he crouched down next to him.

They held their breaths when footsteps came running towards their direction.

Without realizing it, Sehun squeezed Luhan's hand tightly.

If the worst happens, he'll just have to fight them off or at the very least, distract them so Luhan could run the other way.

Fortunately, it didn't come down to that because soon the footsteps could be heard running off in the other direction, and the voices died out.

Sehun and Luhan stayed in their position for a few minutes after that – just in case.

“That was close,” Luhan whispered tiredly. He started breathing heavily, exhaling and inhaling.

Sehun turned to look at him, and when he realized that he was still holding Luhan's hand, he quickly dropped it.

“What were you thinking? Or did you even think?” Sehun asked angrily.

Luhan turned to face Sehun, hurt written all over his face. “Hey, I was trying to help!”

Sehun's insides twisted wretchedly at the sight of Luhan's bloody lip, which was starting to swell.

“I didn't need help,” Sehun responded, taking off his backpack and unzipping it. He took out a band-aid. “Having you there only made it worse.”

Luhan opened his mouth to protest, but Sehun silenced him by grabbing his chin and sticking the band-aid on the cut.

“There were six of them and one of you. They were bigger and stronger. And you had a piece of wood. One piece of wood. Are you kidding me?! What kind of idiot does that?!”

“Hey! I could have easily just walked away!”

“Then why didn't you?!”

“Because even if you're horrible to me, I would never want to see you get hurt!” Luhan shouted before quickly biting his lip, wincing when he realized he was hurt there.

Sehun's eyes widened at Luhan's confession.

He felt something stir inside his chest, but he doesn't quite know what it was or why it was there.

Dropping his head, Sehun muttered, “Still stupid of you to do that.”

Luhan huffed. “I got punched in the face because of you. A small thanks wouldn't kill you.”

“I didn't ask you to,” Sehun retorted, earning an angry glare from Luhan.

“Fine! You didn't! And I was stupid for trying to help!” Luhan abruptly stood up. “Don't expect me to help you ever again,” he snapped before storming away.

Sehun watched as Luhan's back disappeared.

He doesn't know what else to say because he didn't expect any of this to happen. He looked down at his hand, the hand that held Luhan's hand a few minutes ago.

“Stupid Luhan,” Sehun mumbled before wiping his hand on his jeans.

He got up and headed home, mind still pondering over what Luhan said.

*******

The next day, Luhan was forced to tell Kyungsoo and Yixing exactly what went down between him and Sehun because like they said, “There's no way you can show up with a swollen lip and not tell us what happened!”

After telling them the story, Luhan sighed and placed his head on his desk. “I shouldn't have saved him,” he said despondently.

“Um. He saved you,” Yixing said matter-of-factly.

“No, he didn't,” Luhan argued, sitting up once more to glare at his friend.

“He did,” Kyungsoo said. “Considering how you could have gotten more than just a busted lip, I'd say Sehun did a good job saving you.”

“You could have been handicapped,” Yixing added, not helping the situation.

“Okay, that may be the case, but Sehun definitely didn't save me. He probably didn't want my blood on his hands. Didn't want to take the blame.”

Yixing and Kyungsoo exchanged glances, and Luhan slammed his hand on the desk. “What? Tell me!”

Kyungsoo shook his head, and Yixing shrugged. “Maybe he didn't want to see you get hurt,” he reasoned.

Luhan furrowed his eyebrows. “What? Oh Sehun doesn't want me to get hurt? Are you crazy, Yixing? Have you not been there when he picked on me through all these years?”

“All I'm saying is that it could be a possibility. Besides, you didn't want to see him hurt, even though you hate his guts. How do you explain that?”

“I-I – that's not the same!”

“How is it not the same?” Kyungsoo asked.

“I have a conscience. Sehun doesn't. We're different.”

Kyungsoo and Yixing looked at each other once more. Luhan had a feeling they knew something he didn't. He would have forced it out of them if it weren't for the teacher coming in and demanding that they all be quiet for the start of class.

Later when Luhan was stuffing his books inside his locker, he saw Sehun coming from the corner of his eye. “Oh great,” he muttered to himself.

He was expecting Sehun to say something – anything about what happened yesterday – but surprisingly, the boy walked past him, not even sparing him a glance.

Luhan turned around, eyes fixated on Sehun's back.

This was new.

Sehun would never miss an opportunity to taunt Luhan. Given that he doesn't push Luhan in his locker like he used to, except for special days when he was ticked off, Sehun still found ways to torture Luhan. Gym class being one of them.

But now that Sehun simply walked away, does that mean Luhan was no longer a target?

Luhan tried not to show it, but he felt extremely hopeful that Sehun had, once and for all, stopped picking on him.

Maybe Sehun was doing him a favor in return for yesterday?

Or maybe he just got tired of Luhan?

Well, whatever it was, Luhan was glad that he didn't have to worry about meeting Sehun anymore – at least not as much as before.

*******

“Hey look, it's Luhan.” Jongin pointed at the said boy from his spot near the window.

Sehun doesn't bother to look. He continued watching the movie he downloaded on his cell phone.

Tao came over to where Jongin was standing, and they suddenly started laughing.

With an annoyed sigh, Sehun paused his video and made his way over to the window. “What are you two laughing about?”

“Luhan fell off his bike.”

Sehun looked down and spotted Luhan rubbing his kneecap. His jeans were torn, and the contents of his backpack were scattered everywhere, making the scene that much more pathetic.

“Why aren't you laughing?” Tao asked.

“It's not funny,” Sehun said flatly, turning away from the window when he saw Kyungsoo and Yixing running over to help Luhan.

Jongin and Tao looked at each other, both of them confused.

“Did something happen between you guys?” Jongin asked, taking a seat next to Sehun.

“No.”

“You sure?”

“Yes. Why?”

“Beca
0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!
Sehun là chỉ là về để xử lý những idiots người nghĩ rằng ông là một số học sinh lớp 8 thường xuyên những người có thể dễ dàng được chọn vào khi một nhỏ, tất cả quá quen thuộc thoại squeaked một vài feet từ họ."Hãy để anh ta đi."Sehun tách đầu xung quanh và ngay lập tức cảm thấy máu của mình chạy lạnh.Đã có Luhan, đang nắm giữ một mảnh gỗ mà ông có thể chọn từ các dumpster bên cạnh con hẻm."Hãy để ông ấy đi!" Luhan hét lên, wielding mảnh gỗ giống như một số loại thanh kiếm.Những kẻ trung học tất cả cười lúc này bởi vì một cách trung thực, Luhan nhìn đáng sợ như là một con chó con trẻ sơ sinh."Đây có phải là bạn gái của bạn?" the guy những người có pinned Sehun bởi vai yêu cầu. "Cô ấy dễ thương."Sehun của mắt darted trở lại về phía người bây giờ leering tại Luhan như ông đã là miễn phí thịt.Lần thứ hai trong cuộc sống của mình, Sehun cảm thấy sợ hãi lũ lụt thông qua toàn bộ cơ thể của mình.Những gì họ muốn làm để Luhan?"Bạn nên xấu hổ của mình!" Luhan hét. "Chọn mỗi ngày một người là trẻ hơn và nhỏ hơn không làm cho bạn nam nhi hoặc mát mẻ!"Người cười một lần nữa, và Sehun đã chuyển sang kêu xì xì tại Luhan. "Get out of đây!"Luhan không chú ý đến cảnh báo của ông, và chỉ đơn giản là tiếp tục vung tấm ván bằng gỗ của mình. Sehun muốn smack anh ta vì vậy câm."Thả anh ta ra bây giờ, và tôi sẽ không hét lên," Luhan nói.Người khác, những người rõ ràng rất thích việc bổ sung mới, từ từ làm theo cách của họ về phía Luhan. Sehun clenched nắm tay của mình."Thực sự? "Và bạn nghĩ rằng chúng tôi đang sợ hãi về điều đó?" Cậu bé với mohawk xấu xí cười."Tôi có thể thực sự lớn l s scream," Luhan stuttered như ông đã sao ra khỏi tiến Trung schoolers. Đó là đau đớn rõ ràng rằng ông đã không nghĩ rằng điều này thông qua."Làm điều đó," họ dám, mỉm cười tại Luhan.Luhan đã làm cho nó trông giống như ông đã đi để mở miệng của mình để la hét, nhưng thay vào đó ông đu tại một trong giặc, đánh anh ta vuông trong ngực."Sehun, chạy!" Luhan hét như ông đu gỗ của mình xung quanh, cố gắng để chống lại các bé trai có vui chơi một cách nhanh chóng được thay thế bằng cú sốc và tức giận.Trong khi hai người đã nhận anh ta vào tường có sự chú ý của họ vào Luhan, Sehun kneed trên của mình ngay trong crotch, và người howled đau đớn. Trước khi người khác có thể phản ứng, Sehun đấm anh ta vào mặt, gõ anh ta ra."Đừng chạm vào hắn!" Sehun hét lên khi ông chạy để giúp Luhan, người đã nhận được bằng cách nào đó mảnh gỗ của ông lấy đi."Sehun!" Luhan hét như ông dodged một kick từ một chàng trai.Một trong những người khác đã hạ cánh xuống một nắm tay phải của Luhan miệng, gửi cậu bé xuống mặt đất.Sehun đến và đá gã đặc biệt đầu tiên, ngay trước mũi. Ông đã đi vào để lấy khác, dừng lại anh ta từ đá Luhan trong khi ông là xuống. Ông đã ném người chống lại các bức tường trước khi chuyển sang các chàng kế tiếp.Luhan đã nhận trên đầu gối của mình và đã là về để có được khi ai đó đã đá nó trong dạ dày. Luhan rơi về phía trước và cắp Dạ dày của mình, đau chua cay gây ra mắt với nước.Sehun, khi nhìn thấy điều này, chọn lên các mảnh gỗ rằng ai đó đã giảm xuống trên mặt đất và đu tại guy, gần nứt xương sọ. Khi người rơi xuống mặt đất, Sehun đã cho anh ta một cú đá rắn đến dạ dày.Sehun vội vàng trên để Luhan và giúp anh ta lên. "Hãy đi!"Đang nắm giữ bàn tay của Luhan, Sehun dẫn họ ra khỏi hẻm. Nó không đi lâu dài cho những người khác để có được trở lại và bắt đầu đuổi theo chúng. May mắn, Sehun biết nhiều phím tắt xung quanh khu phố này, vì vậy ngay sau khi họ đã đủ xa, Sehun dẫn Luhan thông qua một lỗ nhỏ ở cửa bao quanh công viên địa phương. Những người khác có thể được nghe thấy phía sau họ, và Sehun một cách nhanh chóng đẩy Luhan đằng sau một trong các bụi cây."Quán," ông thì thầm khi ông cúi bên cạnh anh ta.Họ giữ hơi thở của họ khi bước chân đến chạy hướng của họ.Mà không nhận ra nó, Sehun vắt của Luhan tay chặt chẽ.Nếu tồi tệ nhất xảy ra, ông sẽ chỉ cần có để chống lại chúng ra hoặc ở rất ít nhất, đánh lạc hướng chúng, do đó, Luhan có thể chạy theo cách khác.May mắn thay, nó đã không đi xuống mà vì sớm bước chân có thể được xét xử chạy theo một hướng khác, và tiếng nói bị diệt vong.Sehun và Luhan ở lại vị trí của họ một vài phút sau đó-chỉ trong trường hợp."Đó là chặt chẽ," Luhan thì thầm tiredly. Ông bắt đầu thở nặng nề, sự và hít phải.Sehun quay sang nhìn vào anh ta, và khi ông nhận ra rằng ông đã vẫn còn giữ bàn tay của Luhan, ông nhanh chóng bỏ nó."Bạn nghĩ gì? "Hoặc đã làm bạn thậm chí nghĩ?" Sehun hỏi giận dữ.Luhan quay sang mặt Sehun, đau văn khắp nơi trên khuôn mặt của mình. "Hey, tôi đã cố gắng để giúp!"Bên trong của Sehun xoắn rất nhìn thấy môi đẫm máu của Luhan, mà đã bắt đầu sưng lên."Tôi không cần giúp đỡ," Sehun trả lời, cất cánh ba lô của mình và unzipping nó. Ông đã diễn ra một ban nhạc cứu. "Có bạn không chỉ làm cho nó tồi tệ hơn."Luhan mở miệng của mình để phản đối, nhưng Sehun im lặng anh ta bởi grabbing cằm mình và gắn bó ban nhạc cứu vào việc cắt giảm."Có những sáu của họ và một trong các bạn. Họ đã lớn hơn và mạnh mẽ hơn. Và bạn có một mảnh gỗ. Một mảnh gỗ. Bạn đùa?! Những loại idiot không đó?!""Hey! Tôi có thể có một cách dễ dàng chỉ đi bộ đi!""Sau đó tại sao không bạn?!""Bởi vì ngay cả khi bạn đang khủng khiếp với tôi, tôi sẽ không bao giờ muốn nhìn thấy bạn bị tổn thương!" Luhan hét lên trước một cách nhanh chóng cắn môi của mình, wincing khi ông nhận ra rằng ông đã bị thương có.Sehun của mắt mở rộng tại Luhan của xưng tội.Ông cảm thấy một cái gì đó khuấy bên trong ngực của mình, nhưng ông không khá biết nó là cái gì hoặc lý do tại sao nó đã có.Giảm đầu của mình, Sehun muttered, "Vẫn ngu ngốc của bạn để làm điều đó."Luhan huffed. "Tôi đã đấm vào mặt vì bạn. Một cảm ơn nhỏ sẽ không giết bạn.""Tôi đã không yêu cầu bạn," Sehun retorted, kiếm một lóa tức giận từ Luhan."Tốt! Bạn đã không! "Và tôi đã ngu ngốc để cố gắng giúp!" Luhan đột ngột đứng dậy. "Đừng mong đợi tôi để giúp bạn bao giờ trở lại," ông gãy trước khi trường đi.Sehun dõi như trở lại của Luhan đã biến mất.Ông không biết những gì khác để nói vì ông đã không mong đợi bất kỳ những điều này xảy ra. Ông nhìn xuống lúc bàn tay của mình, bàn tay tổ chức bàn tay của Luhan một vài phút trước đây."Stupid Luhan," Sehun mumbled trước khi lau tay vào quần jean của mình.Ông đứng dậy và quay trở về nhà, tâm trí vẫn còn cân nhắc hơn những gì Luhan nói.*******Ngày hôm sau, Luhan bị buộc phải nói cho Kyungsoo và Yixing chính xác những gì đi xuống giữa Anh và Sehun bởi vì, như họ nói, "Không có không có cách nào bạn có thể xuất hiện với một môi sưng lên và không cho chúng tôi biết những gì đã xảy ra!"Sau khi nói với họ câu chuyện, Luhan thở dài và đặt đầu của mình trên bàn làm việc của mình. "Tôi không nên đã lưu ông," ông nói despondently."Um. Ông cứu bạn,"Yixing nói matter-of-factly."Không, ông không," Luhan lập luận, ngồi một lần nữa để ánh sáng chói tại bạn bè của mình."Ông đã làm," Kyungsoo nói. "Xem xét làm thế nào bạn có thể nhận được nhiều hơn là chỉ là một busted môi, tôi sẽ nói rằng Sehun đã làm một công việc tốt tiết kiệm bạn.""Bạn có thể có được tàn tật," Yixing thêm, không giúp ích cho tình hình."Được rồi, mà có thể là các trường hợp, nhưng Sehun chắc chắn không cứu em. Ông có lẽ không muốn máu của tôi trên bàn tay của mình. Không muốn để đi đổ lỗi."Yixing và Kyungsoo đã trao đổi glances, và Luhan nhảy bàn tay của mình trên bàn làm việc. "Những gì? Tell me!"Kyungsoo lắc đầu, và Yixing shrugged. "Có lẽ ông không muốn nhìn thấy bạn bị tổn thương," ông lý luận.Luhan nhăn lông mày của mình. "Những gì? Oh Sehun không muốn tôi nhận được đau đớn? Là bạn điên, Yixing? Bạn đã không có khi ông đã chọn tôi thông qua tất cả những năm này?""Tất cả tôi nói là nó có thể là một khả năng. Bên cạnh đó, bạn không muốn nhìn thấy anh ta thương, ngay cả khi bạn ghét ruột của mình. Làm thế nào để bạn giải thích đó?""Tôi-tôi-đó không phải là như vậy!""Làm thế nào nó không phải là như vậy?" Kyungsoo hỏi."Tôi có một lương tâm. Sehun không. Chúng tôi khác nhau."Kyungsoo và Yixing nhìn vào nhau một lần nữa. Luhan có một cảm giác họ biết một cái gì đó ông đã không. Ông sẽ buộc nó ra khỏi chúng nếu nó không cho các giáo viên đến và yêu cầu rằng tất cả chúng đều được yên tĩnh để bắt đầu lớp.Sau khi Luhan nhồi cuốn sách bên trong locker của mình, ông nhìn thấy Sehun đến từ các góc của mắt của ông. "Oh tuyệt vời," ông muttered cho mình.Ông đã mong Sehun để nói điều gì đó-bất cứ điều gì về những gì đã xảy ra vào ngày hôm nay- nhưng đáng ngạc nhiên, cậu bé đi qua anh ta, thậm chí không sparing anh ta trong nháy mắt.Luhan quay lại, mắt fixated trên mặt sau của Sehun.Điều này là mới.Sehun sẽ không bao giờ bỏ lỡ một cơ hội để taunt Luhan. Cho rằng ông không đẩy Luhan trong locker của mình như ông sử dụng để, ngoại trừ ngày đặc biệt khi ông được chọn ra, Sehun vẫn còn tìm thấy cách để tra tấn Luhan. Lớp học phòng tập thể dục là một trong số họ.Nhưng bây giờ mà Sehun chỉ đơn giản là đi bộ đi, không có nghĩa là Luhan đã không còn là một mục tiêu?Luhan đã cố gắng không để hiển thị nó, nhưng ông cảm thấy rất hy vọng rằng Sehun đã có, một lần và cho tất cả, dừng lại chọn về anh ta.Có lẽ Sehun đã làm ông một ưu tiên để đổi lấy hôm qua?Hoặc có lẽ ông chỉ có mệt mỏi của Luhan?Vâng, bất cứ điều gì nó là, Luhan đã được vui rằng ông không phải lo lắng về cuộc họp Sehun nữa-tại ít nhất là không nhiều như trước.*******"Hey nhìn, nó là Luhan." Jongin hướng vào cậu bé nói từ của mình tại chỗ gần cửa sổ.Sehun không bận tâm để tìm. Ông tiếp tục xem bộ phim ông truy cập điện thoại di động của mình.Tao đến hơn để nơi Jongin đã đứng, và họ đột nhiên bắt đầu cười.Với một sigh khó chịu, Sehun tạm dừng video của mình và thực hiện theo cách của mình trong cửa sổ. "Em đang cười gì về?""Luhan rơi ra khỏi xe đạp của mình."Sehun nhìn xuống và phát hiện Luhan cọ xát vật bao của mình. Quần jean của ông bị xé, và nội dung của ba lô của mình đã được rải rác ở khắp mọi nơi, làm cảnh mà hơn pathetic."Tại sao bạn không cười?" Tao yêu cầu."Nó không phải funny," Sehun nói thẳng thừng, chuyển ra khỏi cửa sổ khi ông thấy Kyungsoo và Yixing chạy trên để giúp Luhan.Jongin và Tao nhìn vào nhau, cả hai người trong số họ nhầm lẫn."Đã làm một cái gì đó xảy ra giữa bạn guys?" Jongin hỏi, tham gia một chỗ ngồi bên cạnh Sehun."Số""Cô chắc chứ?""Có. Tại sao?""Beca
đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Việt) 2:[Sao chép]
Sao chép!
Sehun đã chỉ về để xử lý những kẻ ngốc nghĩ rằng ông là một học sinh lớp 8 thường xuyên những người có thể dễ dàng được chọn trên khi một giọng nói nhỏ, tất cả các quá quen thuộc khẽ kêu lên một vài phút đi từ họ. "Hãy để anh ta đi." Sehun quay đầu lại và ngay lập tức cảm thấy máu mình chạy lạnh. Có Luhan, cầm một miếng gỗ mà ông có thể nhặt từ bãi rác bên cạnh các con hẻm. "Hãy để anh ta đi!" Luhan hét lên, cầm các mảnh gỗ như một số loại thanh kiếm. Các kẻ học cao đều cười lúc này vì thành thật, Luhan nhìn như đáng sợ như một con chó con mới sinh. "Đây có phải là bạn gái của bạn?" anh chàng người đã gắn Sehun xuống bằng vai hỏi. "Cô ấy là dễ thương." Đôi mắt Sehun của phóng ngược lại về phía anh chàng, người đang leering tại Luhan như ông là thịt miễn phí. Đây là lần thứ hai trong cuộc đời mình, Sehun cảm thấy sợ hãi lũ lụt thông qua toàn bộ cơ thể của mình. Những gì được họ sẽ làm gì để Luhan ? "Bạn nên xấu hổ của mình!" Luhan hét lên. "Đón về một người nhỏ tuổi và nhỏ hơn không làm cho bạn nam tính hoặc mát mẻ!" Những kẻ cười một lần nữa, và Sehun quay sang xỉ báng Luhan. "Ra khỏi đây!" Luhan không chú ý đến cảnh báo của ông, và chỉ đơn giản là tiếp tục vung tấm ván gỗ của mình. Sehun muốn smack anh ta cho là quá ngớ ngẩn. "Hãy để anh ta đi ngay bây giờ, và tôi sẽ không la hét," Luhan nói. Những người khác, những người rõ ràng rất thích những bổ sung mới, từ từ làm theo cách của họ đối với Luhan. Sehun siết chặt nắm đấm của mình. "Thật sao? Và bạn nghĩ rằng chúng ta đang sợ hãi về điều đó? "Cậu bé với Mohawk xấu xí nhếch mép cười." Tôi có thể s-la hét thực sự l-to, "Luhan lắp bắp khi anh bước khỏi học sinh trung học tiến. Đó là đau đớn rõ ràng rằng ông không nghĩ rằng điều này thông qua. "Do đó," họ dám, mỉm cười với Luhan. Luhan đã làm cho nó trông giống như anh ta sẽ mở miệng hét lên, nhưng thay vào đó anh lại giơ gậy một trong những kẻ xâm lược, đánh anh ta thẳng vào ngực. "Sehun, chạy!" Luhan hét lên khi anh vung gỗ của mình xung quanh, cố gắng để chống lại các chàng trai mà vui chơi giải trí đã nhanh chóng được thay thế bằng các cú sốc và tức giận. Trong khi hai người đã nhận anh ta vào tường có sự chú ý của họ trên Luhan, Sehun kneed một bên phải của mình trong đáy quần, và anh chàng rú lên đau đớn. Trước cái kia kịp phản ứng, Sehun đấm vào mặt, gõ anh ta ra. "Đừng chạm vào anh ấy!" Sehun hét lên khi anh chạy tới giúp Luhan, người đã bằng cách nào đó nhận được mảnh gỗ của mình bị lấy đi. "Sehun!" Luhan hét lên khi anh né được một cú đá từ một con trai. Một trong những người khác quản lý để hạ một nắm tay ngay trên miệng Luhan, khiến cậu bé xuống đất. Sehun đến và đá mà đặc biệt anh chàng đầu tiên, ngay trong mũi. Ông đã đi vào để lấy người kia, dừng lại anh ta từ đá Luhan trong khi ông xuống. Ông ném chàng vào tường trước khi chuyển sang các chàng bên cạnh. Luhan nhận trên đầu gối của mình và đã được về để có được lên khi có ai đó đá vào bụng. Luhan ngã về phía trước và nắm chặt bụng, đau nhức gây ra đôi mắt của mình để nước. Sehun, khi nhìn thấy điều này, nhặt mảnh gỗ mà ai đó đã đánh rơi trên mặt đất và quay tại các chàng trai, gần nứt hộp sọ của mình. Khi các chàng trai rơi xuống đất, Sehun đưa cho anh một rắn kick vào dạ dày. Sehun vội chạy về phía Luhan và giúp anh ta lên. "Chúng ta đi!" Mặt Tổ chức Luhan của, Sehun dẫn họ ra khỏi con hẻm. Nó đã không mất nhiều thời gian cho những người khác để có thể đứng dậy và bắt đầu đuổi theo sau họ. May mắn thay, Sehun biết nhiều shortcut xung quanh khu phố này, vì vậy ngay sau khi họ đã đủ xa, Sehun dẫn Luhan qua một lỗ nhỏ ở cửa bao quanh công viên địa phương. Những người khác có thể nghe thấy phía sau họ, và Sehun nhanh chóng đẩy Luhan đằng sau một trong những bụi cây. "Suỵt," anh thì thầm khi anh cúi xuống bên cạnh anh ta. Họ tổ chức hơi thở của họ khi bước chân đã chạy theo hướng của họ. Nếu không nhận ra nó, Sehun siết chặt tay Luhan thật chặt. Nếu xảy ra điều tồi tệ nhất, anh sẽ chỉ phải chống lại chúng hoặc ít nhất, đánh lạc hướng chúng để Luhan có thể chạy theo cách khác. May mắn thay, nó đã không đi xuống mà bởi vì sớm bước chân có thể . được nghe nói chạy đi theo một hướng khác, và tiếng nói chết ra Sehun và Luhan đứng ở vị trí của họ trong một vài phút sau đó - chỉ trong trường hợp. "Điều đó đã được đóng," Luhan thì thầm một cách mệt mỏi. Anh bắt đầu thở nặng nề, thở ra và hít vào. Sehun quay sang nhìn anh, và khi anh nhận ra rằng anh vẫn còn cầm tay Luhan, ông nhanh chóng bỏ nó. "Bạn đang nghĩ gì? Hay thậm chí bạn nghĩ sao? "Sehun hỏi một cách giận dữ. Luhan quay lại nhìn Sehun, đau đớn hiện rõ trên khuôn mặt của mình. "Hey, tôi đã cố gắng để giúp đỡ!" Bên trong của Sehun xoắn thảm hại khi nhìn thấy môi đẫm máu Luhan, mà đã bắt đầu sưng lên. "Tôi không cần sự giúp đỡ," Sehun đáp lại, cởi ba lô của mình và giải nén nó. Ông lấy ra một ban nhạc cứu. "Có bạn có chỉ làm cho nó tồi tệ hơn." Luhan mở miệng định phản đối, nhưng Sehun im lặng anh bằng cách lấy cằm và gắn bó với ban nhạc cứu vào việc cắt giảm. "Có sáu của họ và một của bạn. Họ là lớn hơn và mạnh mẽ hơn. Và bạn đã có một miếng gỗ. Một miếng gỗ. Bạn đang đùa tôi ?! Những loại tên ngốc nào đó ?! "" Hey! Tôi đã có thể dễ dàng chỉ cần bỏ đi! "" Vậy tại sao phải không ?! "" Bởi vì ngay cả khi bạn là khủng khiếp đối với tôi, tôi sẽ không bao giờ muốn nhìn thấy bạn bị tổn thương! "Luhan hét lên trước khi nhanh chóng cắn chặt môi, nhăn mặt khi anh nhận ra anh đã bị tổn thương đó. Đôi mắt Sehun mở lớn xưng tội Luhan của. Ông cảm thấy một cái gì đó khuấy động bên trong lồng ngực của anh, nhưng anh hoàn toàn không biết nó là cái gì và tại sao nó đã có. Thả đầu, Sehun lẩm bẩm, "Vẫn ngu ngốc của bạn làm điều đó. "Luhan gắt gỏng. "Tôi đã đấm vào mặt vì bạn. Một lời cảm ơn nhỏ sẽ không giết ngươi. "" Tôi không yêu cầu bạn, "Sehun vặn lại, kiếm một ánh sáng chói giận dữ từ Luhan." Tốt thôi! Bạn không! Và tôi đã ngu ngốc để cố gắng để giúp đỡ! "Luhan đột ngột đứng dậy. "Đừng mong tôi giúp bạn một lần nào nữa," anh quát trước khi đi làm mưa làm gió. Sehun nhìn theo Luhan lại biến mất. Anh ta không biết phải nói gì vì ông không mong đợi bất cứ điều này xảy ra. Ông nhìn xuống tay mình, bàn tay nắm lấy tay ​​Luhan của một vài phút trước đây. "Stupid Luhan," Sehun lầm bầm trước khi chùi tay vào quần jean của mình. Anh đứng dậy và đi về nhà, tâm trí vẫn còn suy nghĩ về những gì Luhan nói. ** ***** Ngày hôm sau, Luhan đã buộc phải nói với Kyungsoo và Yixing chính xác những gì đã đi xuống giữa anh và Sehun vì như họ nói, "Không có cách nào bạn có thể hiển thị lên với một môi sưng lên và không cho chúng tôi biết những gì xảy ra!" Sau khi nói với họ những câu chuyện, Luhan thở dài và đặt đầu của mình trên bàn. "Tôi không phải cứu anh ta," ông nói despondently. "Um. Ông đã cứu bạn, "Yixing nói rằng vấn đề sự thật hiển nhiên." Không, ông không, "Luhan lập luận, ngồi lên một lần nữa trừng trừng vào người bạn của mình." Ông đã làm, "Kyungsoo nói. "Xem xét làm thế nào bạn có thể đã nhận nhiều hơn chỉ là một môi vỡ, tôi muốn nói rằng Sehun đã làm một công việc tốt tiết kiệm cho bạn." "Bạn có thể đã bị tật nguyền," Yixing nói thêm, không giúp tình hình. "Được rồi, đó có thể là trường hợp, nhưng Sehun chắc chắn đã không cứu tôi. Có lẽ ông không muốn máu của tôi trên tay của mình. Không muốn chịu trách nhiệm. "Yixing và Kyungsoo liếc nhìn nhau, và Luhan đập tay lên bàn. "Cái gì? Cho tôi biết! "Kyungsoo lắc đầu, và Yixing nhún vai. "Có lẽ ông không muốn nhìn thấy bạn bị tổn thương," ông giải thích. Luhan nhíu mày. "Cái gì? Oh Sehun không muốn tôi bị tổn thương? Bạn có điên, Yixing? Bạn không có ở đó khi nhặt về tôi suốt thời gian qua? "" Tất cả tôi nói là nó có thể là một khả năng. Bên cạnh đó, bạn không muốn nhìn thấy anh ấy bị tổn thương, thậm chí dù bạn ghét ruột của mình. Làm thế nào để bạn giải thích rằng "?" II - đó là không giống nhau "?" Làm thế nào là nó không giống nhau "Kyungsoo hỏi." Tôi có một lương tâm. Sehun không. Chúng tôi khác nhau. "Kyungsoo và Yixing nhìn nhau một lần nữa. Luhan có cảm giác họ biết điều gì đó anh không biết. Ông đã có thể buộc nó ra khỏi họ nếu nó không được cho các giáo viên đến và đòi hỏi rằng tất cả họ đều được yên tĩnh cho sự bắt đầu của lớp. Sau này khi Luhan đang bỏ những cuốn sách của ông bên trong tủ của cậu, anh nhìn thấy Sehun đến từ các góc của mắt của mình. "Oh tuyệt vời," anh lẩm bẩm với chính mình. Ông đã mong Sehun nói điều gì đó - bất cứ điều gì về những gì đã xảy ra ngày hôm qua - nhưng đáng ngạc nhiên, cậu bé đi qua anh ta, thậm chí không lẫn tiếc cho anh ta một cái nhìn. Luhan quay lại, mắt dính chặt vào lưng Sehun của. Đây là mới. Sehun sẽ không bao giờ bỏ lỡ một cơ hội để chế nhạo Luhan. Cho rằng ông không đẩy Luhan trong locker của mình như ông đã sử dụng để, trừ những ngày đặc biệt khi ông đã bực mình, Sehun vẫn tìm được cách để tra tấn Luhan. Lớp tập thể dục là một trong số họ. Nhưng bây giờ mà Sehun chỉ đơn giản là bỏ đi, không có nghĩa Luhan đã không còn là một mục tiêu? Luhan cố gắng không để lộ ra, nhưng ông cảm thấy vô cùng hy vọng rằng Sehun đã có, một lần và cho tất cả, ngừng chọc anh . Có lẽ Sehun đã làm cho anh ta một lợi lại cho ngày hôm qua? Hoặc có lẽ ông chỉ mỏi mệt của Luhan? Vâng, bất cứ điều gì nó được, Luhan thấy mừng vì anh đã không phải lo lắng về việc gặp Sehun nữa - ít nhất là không nhiều như trước. ******* "Hey nhìn, đó là Luhan." Jongin chỉ vào cậu bé cho biết từ chỗ mình gần cửa sổ. Sehun không phải mất công tìm. Ông tiếp tục xem phim anh đã tải về trên điện thoại di động của mình. Tao đã đến nơi Jongin đang đứng, và đột nhiên họ bắt đầu cười. Với một tiếng thở dài khó chịu, Sehun dừng lại video của mình và thực hiện theo cách của mình qua cửa sổ. "Là gì bạn hai cười về?" "Luhan té xe đạp." Sehun nhìn xuống và nhận ra Luhan xoa đầu gối của mình. Quần jean của mình đã bị rách, và các nội dung của ba lô của mình đã nằm rải rác ở khắp mọi nơi, làm cho cảnh đó nhiều hơn đáng thương. "Tại sao bạn không cười?" Tao hỏi. "Đó không phải là buồn cười," Sehun nói thẳng thừng, quay đi từ cửa sổ khi nhìn thấy Kyungsoo và Yixing chạy tới giúp Luhan. Jongin và Tao nhìn nhau, cả hai đều bối rối. "Có chuyện gì xảy ra giữa các bạn?" Jongin hỏi, lấy một chỗ ngồi bên cạnh Sehun. "Không" "Bạn chắc không? "" Có. Tại sao? "" BECA































































































































































































đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2024 I Love Translation. All reserved.

E-mail: