My parents died in a car crash when I was fourteen.Don’t feel bad for  dịch - My parents died in a car crash when I was fourteen.Don’t feel bad for  Việt làm thế nào để nói

My parents died in a car crash when

My parents died in a car crash when I was fourteen.

Don’t feel bad for me or anything. I’ve made my peace with that years ago. Life with them was never great, but I do miss them. It’s just that if they taught me one thing it’s to not sit around wallowing in self-pity.

I just wish they hadn’t sent me to live with my Aunt Louise.

Anyone have that one family member that’s just a little strange, a little cut off from the rest of the family? Aunt Louise was ours. She was also our closest living relative. Dad’s family lived on the other side of the continent. Mom’s parents were both dead and she was an only child. Aunt Louise, her mother’s sister, actually, so my great-aunt, lived just an hour from where we did.

When my folks were alive, we rarely visited Aunt Louise, and to be perfectly honest, I half expected her to refuse to take me in. I was fully prepared to become a ward of the state, or move across the country, as soon as I heard that Children and Family services had contacted her about taking me in.

But she accepted. I’m not sure how willingly, or graciously, because I wasn’t privy to the phone conversation where she agreed to take me. I was surprised, though, at how nice she was to me the first three days I was there.

I want to make something clear; while Aunt Louise was cranky, odd, eccentric, uncouth, and several other less-than-flattering adjectives, she wasn’t a complete bitch. She had a rather abrupt, even abrasive, way of speaking, but she wasn’t cruel. I had never taken the time to really get to know her during my initial fourteen years, but I could tell that she mostly kept to herself and didn’t particularly like people, so naturally I assumed that she was a reclusive, curmudgeonly bitch.

Really, what surprised me most when I first moved in, it was how normal everything seemed. At least at first. Aunt Louise cooked, cleaned, watched TV, talked to neighbors on the phone, etc. just like anyone else would, and she told me right away that she had little in the way of expectations from me, or at least, none that my parents wouldn’t have; don’t stay out too late, let her know if you’re going to be late coming home, finish your homework before you watch TV, clean up after yourself, etc.

There was one rule, however, that was strange. And it stood out from the other rules in how strange it was. At first I tried not to worry about it; old people sometimes have peculiarities. I initially thought that was all this was. I was wrong.

She insisted that any time I entered or left a room, I was to shut the door behind me right away. It didn’t matter if I was only going to be in that room for a few seconds. If I entered a room, I was expected to immediately shut the door, and the same was true if I left it.

I often forgot this rule in my first week or so there. She never failed to remind me of it. “Shut that damned door!” she would yell, any time I forgot. It never seemed to matter where she was in the house, she could always tell when I had not shut a door just after opening it.

Her house was old, and my understanding is that she was not its first owner. She had lived in it since Mom was a girl. I had no idea how old it was. It could easily have been over a hundred, judging by its design and layout. It had two floors, a basement and a sub-basement. That last floor threw me for a bit of a loop when I discovered it existed. I was washing a load of my clothes when I noticed a door, closed, naturally, in the far wall of the utility room. The basement was unfinished, with mostly dirt flooring and bits and bobs stacked or piled or shelved everywhere. The only room you could really walk through without fear of stepping on something or knocking over a stack or pile was this laundry room, which was also the only tiled floor down there

The door I found in the basement had a board laid across it, easily moveable. It was as if Aunt Louise wanted a border there but not one that she couldn’t get past, if need be. My curiosity overtook me the second time I saw it, and I slid the board away from the door and tried it. It was locked.

This didn’t strike me as all that strange right away. That is, until I realized that this was the only room in the house, other than the doors leading outside, that Aunt Louise kept locked.

I asked her about it one day. She was cooking.

“The door in the basement?” she answered. “That’s the sub-basement. Not much down there. I mainly keep my preserves down there. It’s cool enough for them to keep.”

“Right,” I answered. This didn’t really explain why she kept it locked. “So if I ever wanted to take a look around down there…”

“For the love of Christ, boy, why would you want to do that?”

I noticed with that response that her face had changed. Aunt Louise mostly wore the same expression; a scowl like someone had just tracked mud onto her freshly-shampooed carpet. Again, she wasn’t as nasty as her expression indicated, but it was the expression she was most used to making, apparently.

But when she responded to my desire to see what was behind that door, her eyebrows raised and her mouth quivered for just a second before answering. It was so slight, others might not have noticed it, but by that time, I knew enough about Aunt Louise to equate that with a scream of horror.

I knew then that I had to see what was behind that door.

I’ve always been a curious type, you see. I’ve never been able to stay away from something that aroused my curiosity, even if my good sense told me better. I wanted nothing more after that than to see what was in that sub-basement.

But how was I to get around the lock? That was going to be an issue. Aunt Louise kept all her keys on a single ring. There weren’t that many of them, but I figured if the door to that sub-basement was anywhere, it was there.

I just had to find a way to take it from her.

This turned out not to be so simple. For one thing, it was not possible to get around the house without being heard. I couldn’t sneak from my bedroom to hers in order to sneak the keys without opening and closing all doors in between us; mine, the door in the far part of the hallway, and hers. Believe me, even if I simply left all doors open, she somehow knew. I once had to go to the bathroom in the night, and I forgot to close the hallway door. I had just made it to the bathroom when I heard her yell, even while asleep, “Shut that damned door!” I hurriedly turned back and went to close the hallway door, forgetting to close the bathroom door, and I heard it again: “Shut that damned door!”

For that matter, Aunt Louise’s room had a squeaky door that also had a catch to it, so when she opened it, it sounded like a choom-creeeeeeeeeeeeak. There was no opening of her door without her noticing.

So I forgot about the sub-basement door for a while. I placed my curiosity on the back burner and just tried to get along with the taciturn old woman for a while. Life got a bit easier. As long as I remembered to keep all doors shut at all times, the two of us got along famously. She didn’t get in my face about things, and I didn’t get in hers. It was a pretty silent house, but one that I got used to living in. I didn’t even think it strange anymore that every part of the house that one accessed through a door always had its door shut. It would have struck me as more odd if any doorway was ever left open.

Which brings me to the day Aunt Louise fell asleep while watching The Price is Right. It was a summer day, and pretty hot. Louise was slightly less worried about windows being open than doors, but she still tended to only open one at a time, and today she had just one open, one that wasn’t doing much at all to cool down a boxed-in house that had zero room for airflow thanks to Aunt Louise’s chief eccentricity. So, naturally, she fell asleep. And I saw my chance.

Her purse was at her feet. I was sitting in the chair directly beside hers, reading an Avengers comic book and trying to ignore the repeated calls of “Come oooooooon doooooown!” from the TV. I looked over at her, and saw that she was in a deep doze. Her hearing wasn’t the greatest even when she was awake, though she was far from deaf, but I figured in her snooze, there would be little chance she would hear the tiny noise of me rifling through her purse.

I found her keys almost immediately and headed for the stairwell. If she woke up when I opened the door, I would just claim I was doing a load of laundry. But she was unlikely to wake up unless I forgot to close the door, which by now I never did.

I headed down the stairs, for some reason tip-toeing even though I wasn’t yet at the place I had been shut out from. I felt absurdly guilty, despite the fact that Aunt Louise had never expressly forbidden me from doing what I was now doing.

The door to the basement was closed, of course, but unlocked, as always. I ducked through and closed it, waiting a few minutes, listening for a shifting of Aunt Louise’s frame in her chair, indicating she was getting up, or perhaps her voice calling to ask why I was in the basement.

Quietly, I crept for the laundry room, opened the door and closed it just as quick, slipping inside. I felt for the chain-pull for the light and pulled it. Low, eery light flickered through the room. I had never thought of the lighting in here as eery before, but I did now. There was something about this entire endeavor that felt wrong.

But my curiosity overrode my sense of caution. I crept toward the door and slid the board away from it. Aunt Louise had apparently put it back in place after the last time I had done this. The question of why she had done so played in my brain for a moment, but I ignored it and brought out the key ring.

I found the right key on the third try, and heard a loud chuck of the lock sliding away. I froze, heart beating in my chest, waiting to hear a cry from upstairs. Nothing.

The door opened silently as a ghost. There wasn’t
0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!
Cha mẹ tôi đã chết trong một tai nạn xe hơi khi tôi đã là 14 tuổi.Không cảm thấy xấu cho tôi hoặc bất cứ điều gì. Tôi đã thực hiện hòa bình của tôi với đó năm trước đây. Cuộc sống với họ không bao giờ là tuyệt vời, nhưng tôi nhớ họ. Nó chỉ là rằng nếu họ đã dạy tôi một điều đó là không ngồi xung quanh đắm mình trong self-pity.Tôi chỉ muốn họ đã không gửi cho tôi để sống với Louise dì của tôi.Bất cứ ai đã là một thành viên gia đình đó là chỉ là một chút lạ, một chút bị cắt đứt khỏi phần còn lại của gia đình? Dì Louise là chúng ta. Cô đã là cũng chúng tôi gần nhất sống tương đối. Cha của gia đình sống trên mặt khác của lục địa. Cha mẹ của mẹ đã chết và cô là con một. Dì Louise, bà mẹ của chị, trên thực tế, do đó, dì của tôi sống chỉ một giờ từ nơi mà chúng tôi đã làm.Khi folks của tôi đã sống, chúng tôi hiếm khi viếng thăm dì Louise, và được hoàn toàn trung thực, tôi một nửa dự kiến của mình để từ chối tham tôi vào. Tôi đã chuẩn bị đầy đủ để trở thành một quận của tiểu bang, hoặc di chuyển trên khắp đất nước, ngay sau khi tôi nghe nói rằng trẻ em và gia đình dịch vụ có liên lạc với cô về việc tham gia tôi.Nhưng cô ấy chấp nhận. Tôi không chắc chắn làm thế nào sẵn sàng, hoặc từ bi, bởi vì tôi đã không được đương sự vào cuộc đàm thoại điện thoại nơi cô đã đồng ý để đưa tôi. Tôi đã ngạc nhiên, Tuy nhiên, lúc làm thế nào đẹp cô đã cho tôi ba ngày đầu tiên tôi đã có.Tôi muốn làm một cái gì đó rõ ràng; trong khi cô Louise là cranky, lẻ, lập dị, uncouth, và một số khác ít hơn flattering tính từ, cô không phải là một bitch hoàn chỉnh. Cô đã có một cách đột ngột thay vào đó, thậm chí mài mòn, nói, nhưng nó không tàn nhẫn. Tôi đã không bao giờ lấy thời gian để thực sự có được để biết cô ấy trong của tôi mười bốn năm đầu tiên, nhưng tôi có thể nói rằng nó chủ yếu là giữ cho mình và không đặc biệt thích người, vì vậy, tự nhiên tôi giả định rằng cô ấy là một bitch ẩn dật, curmudgeonly.Thực sự, những gì ngạc nhiên tôi đặt khi tôi lần đầu tiên chuyển vào, nó đã là tất cả mọi thứ dường như bình thường như thế nào. Tối thiểu ban đầu. Dì Louise nấu chín, làm sạch, theo dõi truyền hình, đã nói chuyện với hàng xóm trên điện thoại, vv cũng giống như bất cứ ai khác nào, và cô ấy nói với tôi ngay lập tức rằng cô đã có ít trong cách của sự mong đợi từ tôi, hoặc tại ít nhất, không có cha mẹ tôi sẽ không có; không ở ngoài quá trễ, cho cô ấy biết nếu bạn sẽ cuối đến nhà, hoàn thành bài tập ở nhà của bạn trước khi bạn xem TV, làm sạch lên sau khi bản thân bạn, vv.Có một quy tắc, Tuy nhiên, đó là lạ. Và nó đã đứng ra từ các quy định khác trong kỳ lạ như thế nào nó đã. Lúc đầu tôi đã cố gắng không phải lo lắng về nó; cũ người đôi khi có đặc thù. Tôi ban đầu nghĩ rằng đó là tất cả điều này đã. Tôi đã sai.Bà nhấn mạnh rằng bất cứ lúc nào tôi đã nhập hoặc trái một căn phòng, tôi đã đóng cửa phía sau tôi ngay lập tức. Nó không quan trọng nếu tôi đã chỉ có trong căn phòng đó cho một vài giây nữa. Nếu tôi bước vào một căn phòng, tôi đã được dự kiến sẽ đóng cửa lại ngay lập tức, và như vậy là đúng sự thật nếu tôi còn lại nó.Tôi thường quên quy tắc này trong tuần đầu tiên của tôi hoặc như vậy, có. Cô ấy không bao giờ thất bại để nhắc nhở tôi về nó. "Đóng cửa chết tiệt!" cô sẽ kêu la, bất cứ lúc nào tôi quên. Nó dường như không bao giờ có vấn đề nơi cô là trong nhà, cô luôn luôn có thể cho biết khi tôi đã không đóng cửa một chỉ sau khi mở nó.Nhà của cô đã cũ, và sự hiểu biết của tôi là rằng cô đã không chủ nhân đầu tiên của nó. Cô đã sống ở đó vì mẹ là một cô gái. Tôi không có ý tưởng bao nhiêu tuổi nó. Nó có thể dễ dàng có hơn một trăm, xét xử theo thiết kế và bố trí. Huyện này có hai tầng, một tầng hầm và tầng hầm phụ. Đó tầng cuối cùng đã ném tôi cho một chút của một vòng lặp khi tôi phát hiện ra nó tồn tại. Tôi rửa một tải trọng của quần áo của tôi khi tôi nhận thấy một cánh cửa, đóng cửa, tự nhiên, trong các bức tường phía của Phòng Tiện ích. Tầng hầm là chưa hoàn thành, chủ yếu là bụi bẩn sàn và bit và bobs xếp chồng lên nhau hoặc chồng chất hoặc xếp vào tủ ở khắp mọi nơi. Phòng duy nhất bạn có thể thực sự đi bộ qua mà không sợ bị bước vào một cái gì đó hoặc gõ trên một chồng hoặc cọc là phòng Giặt ủi này, đó là cũng chỉ sàn nhà lát gạch dưới đóCửa tôi tìm thấy trong tầng hầm có một hội đồng đặt trên nó, di chuyển dễ dàng. Nó là như thể cô Louise muốn một biên giới có nhưng không phải một mà cô không thể vượt qua, nếu không cần. Tò mò của tôi đã vượt qua tôi lần thứ hai tôi nhìn thấy nó, và tôi trượt bảng ra khỏi cửa và thử nó. Nó đã bị khóa.Điều này đã không tấn công tôi như tất cả những gì lạ ngay lập tức. Đó là, cho đến khi tôi nhận ra rằng đây là phòng duy nhất trong nhà, khác hơn so với cửa hàng đầu thế giới bên ngoài, dì Louise giữ khóa.Tôi hỏi cô ấy về nó trong một ngày. Cô nấu ăn."Cánh cửa trong tầng hầm?" cô ấy trả lời. "Đó là tầng hầm phụ. Không nhiều xuống ở đó. Tôi chủ yếu là giữ bảo tồn của tôi xuống đó. Đó là mát mẻ, đủ để họ tiếp tục.""Đúng," tôi trả lời. Điều này thực sự đã không giải thích tại sao cô vẫn giữ nó bị khóa. "Vì vậy, nếu tôi đã bao giờ muốn có một cái nhìn xung quanh thành phố kia...""Đối với tình yêu của Chúa Kitô, cậu bé, tại sao bạn muốn làm điều đó?"Tôi nhận thấy với phản ứng đó khuôn mặt của cô đã thay đổi. Dì Louise chủ yếu là mặc những biểu hiện cùng; scowl như ai đó chỉ có theo dõi bùn vào thảm tươi shampooed của cô. Một lần nữa, nó không phải là khó chịu như biểu hiện của cô chỉ ra, nhưng nó là biểu hiện nó đặt sử dụng để làm cho rõ ràng.Nhưng khi cô đáp lời mong muốn của tôi để xem những gì đã phía sau cánh cửa đó, lông mày của mình lớn lên và miệng quivered chỉ là một chút trước khi trả lời. Nó đã như vậy nhỏ, những người khác có thể không nhận thấy nó, nhưng lúc đó, tôi biết đủ về dì Louise để đánh đồng đó với một scream kinh dị.Tôi sau đó biết rằng tôi đã có để xem những gì đã phía sau cánh cửa đó.Tôi đã luôn luôn là một loại tò mò, bạn nhìn thấy. Tôi không bao giờ đã có thể tránh xa cái gì đó đánh thức trí tò mò của tôi, ngay cả khi cảm giác tốt của tôi nói với tôi tốt hơn. Tôi muốn gì khác sau đó hơn là để xem những gì đã ở tầng hầm phụ đó.Nhưng làm thế nào tôi có được xung quanh các khóa? Đó sẽ là một vấn đề. Dì Louise giữ tất cả các phím của cô trên một vòng duy nhất. Có không mà nhiều người trong số họ, nhưng tôi figured nếu cửa tầng hầm phụ đó là bất cứ nơi nào, nó đã có.Tôi chỉ cần có để tìm một cách để có nó từ cô ấy.Này không bật ra được rất đơn giản. Đối với một điều, nó không phải là không thể để có được xung quanh nhà mà không được nghe. Tôi không thể trốn từ phòng ngủ của tôi cô ấy để sneak các phím mà không mở và đóng tất cả cửa ra vào ở giữa chúng tôi; tôi, cửa ở phía xa của hành lang, và cô ấy. Tin tôi đi, ngay cả khi tôi chỉ đơn giản là để lại tất cả các cửa ra vào mở, cô ấy bằng cách nào đó biết. Tôi một lần đã phải vào nhà tắm trong đêm, và tôi quên để đóng cửa hành lang. Tôi đã chỉ làm cho nó vào nhà vệ sinh khi tôi nghe nói cô la lên, thậm chí trong khi ngủ, "đóng cửa chết tiệt!" Tôi nhanh chóng quay trở lại và đã đi đến đóng cửa hành lang, quên để đóng cửa phòng tắm, và tôi nghe nói nó một lần nữa: "Đóng cửa chết tiệt!"Cho rằng vấn đề, dì Louise phòng có một cánh cửa kêu chát tai cũng có một bắt với nó, do đó, khi cô mở nó, nó nghe như một choom-creeeeeeeeeeeeak. Có là không có mở cửa của cô mà không nhận thấy cô.Vì vậy, tôi quên về cửa tiểu tầng hầm trong một thời gian. Tôi đặt tò mò của tôi trên đầu ghi lại và chỉ cố gắng để có được cùng với người phụ nữ tuổi ít nhất một thời gian. Cuộc sống có một chút dễ dàng hơn. Miễn là tôi nhớ để giữ cho tất cả các cửa đóng ở tất cả thời gian, hai người trong số chúng tôi đã nhận nổi tiếng. Cô đã không nhận được trong khuôn mặt của tôi về những thứ, và tôi đã không nhận được trong cô ấy. Nó là một ngôi nhà đẹp im lặng, nhưng một trong đó tôi nhận sử dụng để sống. Tôi thậm chí không nghĩ nó lạ nữa rằng mỗi một phần của nhà là một truy cập thông qua một cánh cửa luôn luôn có cửa đóng. Nó sẽ có đánh tôi như lẻ hơn nếu có cửa đã bao giờ để lại mở.Đó mang lại cho tôi ngày dì Louise đã giảm ngủ trong khi xem The giá là phải. Đó là một mùa hè ngày, và khá nóng. Louise đã hơi ít lo lắng về windows đang được mở rộng hơn so với cửa ra vào, nhưng cô vẫn có xu hướng chỉ mở cùng một lúc, và hôm nay cô đã có chỉ là một mở, một trong đó đã không làm nhiều ở tất cả để nguội xuống một đóng hộp trong nhà mà có không chỗ cho khí nhờ độ lệch tâm trưởng dì Louise. Vì vậy, tự nhiên, cô buồn ngủ quá. Và tôi thấy cơ hội của tôi.Ví của mình là lúc đôi chân của mình. Tôi đã ngồi trên ghế trực tiếp bên cạnh hers, đọc một cuốn sách truyện tranh Avenger và cố gắng để bỏ qua các cuộc gọi lặp đi lặp lại của "Đến oooooooon doooooown!" từ TV. Tôi nhìn qua tại của mình, và thấy rằng cô ấy là trong một bộ sâu. Buổi điều trần của mình không phải là lớn nhất ngay cả khi cô ấy đã được tỉnh táo, mặc dù cô ấy xa điếc, nhưng tôi đã tìm trong báo lại của mình, sẽ có ít cơ hội nó sẽ nghe thấy tiếng ồn nhỏ của tôi rifling thông qua ví của mình.Tôi tìm thấy phím của mình gần như ngay lập tức và hướng đến cầu thang. Nếu cô đánh thức khi tôi mở cửa, tôi sẽ chỉ cho tôi đã làm một tải Giặt ủi. Nhưng cô ấy dường như không dậy trừ khi tôi quên để đóng cửa, mà bây giờ tôi không bao giờ đã làm.Tôi đứng đầu xuống cầu thang, đối với một số lý do Mẹo-toeing mặc dù tôi đã không được ở nơi tôi đã được đóng trong từ. Tôi cảm thấy có tội absurdly, mặc dù thực tế là dì Louise đã không bao giờ rõ ràng cấm tôi từ làm những gì tôi đã làm.The door to the basement was closed, of course, but unlocked, as always. I ducked through and closed it, waiting a few minutes, listening for a shifting of Aunt Louise’s frame in her chair, indicating she was getting up, or perhaps her voice calling to ask why I was in the basement.Quietly, I crept for the laundry room, opened the door and closed it just as quick, slipping inside. I felt for the chain-pull for the light and pulled it. Low, eery light flickered through the room. I had never thought of the lighting in here as eery before, but I did now. There was something about this entire endeavor that felt wrong.But my curiosity overrode my sense of caution. I crept toward the door and slid the board away from it. Aunt Louise had apparently put it back in place after the last time I had done this. The question of why she had done so played in my brain for a moment, but I ignored it and brought out the key ring.I found the right key on the third try, and heard a loud chuck of the lock sliding away. I froze, heart beating in my chest, waiting to hear a cry from upstairs. Nothing.The door opened silently as a ghost. There wasn’t
đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Việt) 2:[Sao chép]
Sao chép!
Cha mẹ tôi đã qua đời trong một tai nạn xe khi tôi mười bốn. Đừng cảm thấy xấu cho tôi hay gì cả. Tôi đã thực hiện hòa bình của tôi với năm trước. Cuộc sống với họ là không bao giờ tuyệt vời, nhưng tôi nhớ họ. Nó chỉ là nếu họ đã dạy tôi một điều đó là để không phải ngồi đắm mình trong tự thương hại. Tôi chỉ muốn họ đã không gửi cho tôi để sống với dì của tôi Louise. Bất cứ ai cũng có mà một thành viên gia đình mà chỉ là một chút lạ, một chút cắt khỏi phần còn lại của gia đình? Dì Louise là của chúng tôi. Cô cũng là sinh vật đang sống gần gũi nhất. Gia đình của bố sống ở phía bên kia của lục địa. Cha mẹ của mẹ đều đã chết và cô ấy là con một. Dì Louise, em gái của mẹ, trên thực tế, tuyệt vời như vậy, dì của tôi, chỉ sống được trong một giờ từ nơi mà chúng tôi đã làm. Khi folks của tôi vẫn còn sống, chúng ta hiếm khi đến thăm dì Louise, và để được hoàn toàn trung thực, tôi nửa dự kiến của mình để từ chối không nhận tôi vào. Tôi đã chuẩn bị đầy đủ để trở thành một phường của nhà nước, hoặc di chuyển trên khắp đất nước, ngay sau khi tôi nghe nói rằng trẻ em và dịch vụ gia đình đã liên lạc với cô ấy về lấy tôi vào. Nhưng cô chấp nhận. Tôi không chắc chắn làm thế nào sẵn sàng, hoặc ân cần, vì tôi đã không biết riêng các cuộc trò chuyện điện thoại, nơi cô đã đồng ý lấy tôi. . Tôi ngạc nhiên, mặc dù, tại cô đẹp như thế nào với tôi trong ba ngày đầu tiên tôi đã có Tôi muốn làm một cái gì đó rõ ràng; trong khi dì Louise đã cáu kỉnh, kỳ quặc, lập dị, thô kệch, và một số khác ít hơn, tâng bốc tính từ, cô không phải là một con chó cái hoàn chỉnh. Cô đã có một cách khá đột ngột, thậm chí mài mòn, nói trước, nhưng cô đã không tàn nhẫn. Tôi đã không bao giờ có thời gian để thực sự có thể hiểu cô trong mười bốn năm đầu của tôi, nhưng tôi có thể nói rằng cô ấy chủ yếu là giữ cho riêng mình và không đặc biệt như mọi người, nên tự nhiên tôi cho rằng cô ấy là một ẩn dật, sự keo kiệt chó cái. Really , những gì làm tôi ngạc nhiên nhất khi tôi lần đầu tiên chuyển đến, đó là cách bình thường tất cả mọi thứ dường như. Ít nhất là lúc đầu. Dì Louise nấu chín, làm sạch, xem TV, nói chuyện với hàng xóm trên điện thoại, vv giống như bất cứ ai khác sẽ, và cô ấy nói với tôi ngay rằng cô đã có rất ít trong cách của những kỳ vọng từ tôi, hay ít nhất, không có gì mà cha mẹ của tôi sẽ không có; không ở lại quá muộn để cô ấy biết nếu bạn đang đi để được về nhà muộn tới, hoàn thành bài tập ở nhà của bạn trước khi bạn xem TV, làm sạch sau khi chính mình, vv Có một quy luật, tuy nhiên, đó là lạ. Và nó đứng ra từ các điều luật khác lạ như thế nào nó được. Lúc đầu, tôi đã cố gắng không phải lo lắng về nó; người già đôi khi có tính đặc thù. Ban đầu tôi nghĩ rằng đó là tất cả điều này đã. Tôi đã sai. Bà nhấn mạnh rằng bất cứ lúc nào tôi bước vào hoặc rời khỏi phòng, tôi đã phải đóng cửa sau lưng tôi ngay lập tức. Nó không quan trọng nếu tôi đã chỉ có được trong căn phòng đó cho một vài giây. Nếu tôi bước vào một căn phòng, tôi đã được dự kiến sẽ ngay lập tức đóng cửa, và cũng đúng nếu tôi rời nó. Tôi thường quên nguyên tắc này trong tuần đầu tiên của tôi, hay như vậy đó. Cô không bao giờ thất bại trong việc nhắc nhở tôi về nó. "Shut rằng cánh cửa chết tiệt!", Cô sẽ hét lên, bất cứ lúc nào tôi quên mất. Nó không bao giờ có vẻ quan trọng, nơi cô ở nhà, cô ấy luôn luôn có thể nói khi tôi đã không đóng cửa chỉ sau khi mở nó. Nhà của cô đã già, và sự hiểu biết của tôi là cô ta không phải chủ sở hữu đầu tiên của nó. Cô đã sống ở đó kể từ mẹ là một cô gái. Tôi không có ý tưởng làm thế nào cũ nó được. Nó có thể dễ dàng có được hơn một trăm, xét xử của thiết kế và bố trí của nó. Nó có hai tầng, một tầng hầm và một phụ tầng hầm. Đó là tầng cuối cùng đã ném cho tôi một chút của một vòng lặp khi tôi phát hiện ra nó tồn tại. Tôi đã rửa một đống quần áo của tôi khi tôi nhận thấy một cánh cửa, đóng cửa, tự nhiên, ở bức tường phía xa của căn phòng tiện ích. Tầng hầm là chưa hoàn thành, với chủ yếu là sàn bẩn và bit và Bobs xếp chồng lên nhau hoặc chất đống hoặc xếp xó ở khắp mọi nơi. Căn phòng duy nhất bạn thực sự có thể đi qua mà không sợ giẫm lên một cái gì đó hoặc gõ trên một chồng hoặc chồng là phòng giặt này, đó cũng chỉ là sàn lát gạch xuống đó các cửa tôi tìm thấy trong tầng hầm đã một bảng đặt trên nó, dễ dàng di chuyển. Đó là, nếu như dì Louise muốn có một biên giới đó, nhưng không phải một mà cô không thể vượt qua, nếu cần thiết. Tò mò của tôi đã vượt qua tôi lần thứ hai tôi nhìn thấy nó, và tôi trượt bảng ra khỏi cửa và thử nó. Nó đã bị khóa. Điều này đã không tấn công tôi như tất cả những gì kỳ lạ ngay lập tức. Đó là, cho đến khi tôi nhận ra rằng đây là căn phòng duy nhất trong nhà, khác hơn so với các cửa hàng bên ngoài, mà dì Louise giữ khóa. Tôi hỏi cô về điều đó một ngày. Cô ấy đang nấu ăn. "Cánh cửa ở tầng hầm?", Cô trả lời. "Đó là tiểu tầng hầm. Không có nhiều ở dưới đó. Tôi chủ yếu là giữ bảo tồn của tôi xuống đó. Đó là mát mẻ, đủ để họ giữ. "" Vâng, "tôi trả lời. Điều này không thực sự giải thích lý do tại sao cô vẫn giữ nó bị khóa. "Vì vậy, nếu tôi muốn có một cái nhìn xung quanh ở dưới đó ..." "Đối với tình yêu của Chúa Kitô, cậu bé, tại sao bạn sẽ muốn làm điều đó?" Tôi nhận thấy rằng phản ứng với khuôn mặt của cô đã thay đổi. Dì Louise chủ yếu là mặc cùng một biểu thức; khuôn mặt cau có như ai đó vừa theo dõi bùn lên thảm tươi-gội đầu của cô. Một lần nữa, cô ấy không phải là khó chịu như biểu hiện của cô chỉ ra, nhưng nó là biểu hiện cô đã được sử dụng nhiều nhất để tỉ số, rõ ràng. Nhưng khi cô ấy trả lời cho mong muốn của tôi để xem những gì đứng đằng sau cánh cửa đó, lông mày của mình lớn lên và miệng cô run lên cho chỉ một giây trước khi trả lời. Nó rất nhẹ, những người khác có thể không nhận thấy điều đó, nhưng do thời gian đó, tôi biết đủ về dì Louise đánh đồng rằng với một tiếng hét kinh hoàng. Sau đó tôi biết rằng tôi đã nhìn thấy những gì ở đằng sau cánh cửa đó. Tôi đã luôn luôn là một loại tò mò, bạn nhìn thấy. Tôi đã bao giờ có thể ở lại đi từ một cái gì đó làm dấy lên sự tò mò của tôi, ngay cả khi ý thức của tôi nói với tôi tốt hơn. Tôi không muốn gì hơn sau đó hơn để xem những gì có trong đó phụ tầng hầm. Nhưng làm thế là tôi để có được xung quanh các khóa? Đó sẽ là một vấn đề. Dì Louise giữ tất cả các chìa khóa của cô trên một vòng duy nhất. Có không nhiều như vậy, nhưng tôi nghĩ nếu cửa để mà phụ tầng hầm là bất cứ nơi nào, nó đã có. Tôi phải tìm một cách để lấy nó từ cô ấy. Điều này hóa ra không phải là đơn giản như vậy. Đối với một điều, đó là không thể để có được xung quanh nhà mà không được nghe. Tôi không thể trốn khỏi phòng ngủ của tôi với cô ấy để lẻn các phím mà không cần mở và đóng tất cả các cửa ra vào ở giữa chúng ta; mỏ, cánh cửa ở phía xa của hành lang, và cô ấy. Tôi tin rằng, thậm chí nếu tôi chỉ đơn giản là để lại tất cả các cánh cửa mở, bằng cách nào đó cô ấy biết. Có lần tôi đã phải đi vào phòng tắm trong đêm, và tôi quên đóng cửa hành lang. Tôi đã chỉ làm cho nó vào phòng tắm khi tôi nghe cô ấy hét lên, ngay cả khi đang ngủ, tôi vội vã quay trở lại và đi đến đóng cửa hành lang, quên đóng cửa phòng tắm, và tôi nghe thấy nó một lần nữa "Shut rằng cánh cửa chết tiệt!": "Shut rằng cánh cửa chết tiệt!" Đối với vấn đề đó, phòng dì của Louise đã có một cửa kêu cót két mà cũng đã có một bắt để nó, do đó, khi cô mở nó, nó có vẻ giống như một choom-creeeeeeeeeeeeak. Không có sự mở cửa của mình mà không để ý cô. Vì vậy, tôi quên mất cửa phụ tầng hầm trong một thời gian. Tôi đặt sự tò mò của tôi trên đầu ghi lại và chỉ cố gắng để có được cùng với người phụ nữ già trầm mặc một lúc. Cuộc sống có một chút dễ dàng hơn. Chừng nào tôi còn nhớ để giữ cho tất cả các cửa ra vào đóng ở tất cả các lần, hai chúng tôi đã cùng nổi tiếng. Cô đã không nhận được trong khuôn mặt của tôi về mọi thứ, và tôi đã không có được trong tay mình. Đó là một căn nhà khá im lặng, nhưng một trong đó tôi đã quen với cuộc sống ở. Tôi thậm chí không nghĩ rằng nó lạ nữa mà tất cả các phần của ngôi nhà đó một truy cập thông qua một cánh cửa luôn đóng cửa của nó. Nó sẽ đánh tôi như lẻ hơn nếu có ô cửa đã bao giờ bỏ ngỏ. Điều này dẫn tôi đến ngày dì Louise ngủ thiếp đi trong khi xem The Price is Right. Đó là một ngày mùa hè, và khá nóng. Louise là một chút ít lo lắng về các cửa sổ đang được mở trên cửa ra vào, nhưng cô vẫn có xu hướng chỉ có một mở tại một thời điểm, và hôm nay cô đã có chỉ là một mở, một trong đó đã không làm gì cả để làm mát xuống một đóng hộp trong ngôi nhà đó có zero phòng cho luồng không khí nhờ vào độ lệch tâm trưởng dì của Louise. Vì vậy, tự nhiên, cô ngủ thiếp đi. Và tôi đã nhìn thấy cơ hội của mình. Ví của cô là ở đôi chân của mình. Tôi đang ngồi trong chiếc ghế ngay bên cạnh cô, đọc một cuốn sách truyện tranh Avengers và cố gắng để bỏ qua các cuộc gọi lặp đi lặp lại của "Hãy đến oooooooon doooooown!" Từ ​​truyền hình. Tôi nhìn về phía cô, và thấy rằng cô đang ở trong một Nữu Thừa sâu. Thính giác của cô không phải là thậm chí lớn nhất khi cô tỉnh dậy, dù cô ấy đã xa điếc, nhưng tôi đã tìm trong báo lại mình, sẽ có rất ít cơ hội cô sẽ nghe thấy tiếng ồn nhỏ bé của tôi cắt rãnh qua ví của cô. Tôi tìm thấy chìa khóa của mình hầu như ngay lập tức và đi về phía cầu thang. Nếu cô ấy tỉnh dậy khi tôi mở cửa ra, tôi sẽ chỉ yêu cầu tôi đã làm một tải trọng của máy giặt. Nhưng cô đã không thức dậy, trừ khi tôi quên đóng cửa, mà bây giờ tôi không bao giờ làm. Tôi đi xuống cầu thang, đối với một số lý do tip-toeing mặc dù tôi chưa ở nơi tôi đã được đóng cửa ra khỏi . Tôi cảm thấy vô lý tội, mặc dù thực tế rằng dì Louise chưa bao giờ tuyệt đối cấm tôi làm gì bây giờ tôi đang làm. Các cánh cửa vào tầng hầm đã được đóng lại, tất nhiên, nhưng không khóa, như mọi khi. Tôi cúi thông qua và đóng cửa lại, chờ đợi một vài phút, nghe cho sự chuyển đổi của khung dì Louise trong chiếc ghế của mình, cho thấy cô đã nhận được lên, hoặc có lẽ là giọng nói của cô gọi điện thoại để hỏi lý do tại sao tôi ở trong tầng hầm. Lặng lẽ, tôi rón rén cho phòng giặt, mở cửa và đóng cửa chỉ là nhanh chóng, trượt bên trong. Tôi cảm thấy cho kéo dây chuyền cho ánh sáng và kéo nó. Thấp, ánh sáng kỳ quái chập chờn khắp căn phòng. Tôi chưa bao giờ nghĩ đến ánh sáng trong đây là kỳ quái trước, nhưng tôi đã làm bây giờ. Có điều gì đó về toàn bộ nỗ lực này mà cảm thấy sai. Nhưng tò mò của tôi gạt cảm giác của tôi cảnh cáo. Tôi rón rén bước về phía cửa và trượt bảng đi từ nó. Dì Louise dường như đã đưa nó trở lại tại chỗ sau lần cuối cùng tôi đã làm điều này. Các câu hỏi về lý do tại sao cô ấy đã làm như vậy chơi trong bộ não của tôi trong một khoảnh khắc, nhưng tôi mặc kệ nó và đưa ra các vòng chìa khóa. Tôi tìm thấy chìa khóa ngay ở lần thử thứ ba, và nghe có chuck lớn của các khóa trượt đi. Tôi sững người, tim đập trong lồng ngực của tôi, chờ đợi để nghe một tiếng kêu từ trên lầu. Không có gì. Cánh cửa mở ra lặng lẽ như một bóng ma. Không có





































































đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2025 I Love Translation. All reserved.

E-mail: