The Railway ChildrenChapter XI. The hound in the red jerseyBobbie knew dịch - The Railway ChildrenChapter XI. The hound in the red jerseyBobbie knew Việt làm thế nào để nói

The Railway ChildrenChapter XI. The

The Railway Children
Chapter XI. The hound in the red jersey
Bobbie knew the secret now. A sheet of old newspaper wrapped round a parcel—just a little chance like that—had given the secret to her. And she had to go down to tea and pretend that there was nothing the matter. The pretence was bravely made, but it wasn't very successful.
For when she came in, everyone looked up from tea and saw her pink-lidded eyes and her pale face with red tear-blotches on it.
"My darling," cried Mother, jumping up from the tea-tray, "whatever IS the matter?"
"My head aches, rather," said Bobbie. And indeed it did.
"Has anything gone wrong?" Mother asked.
"I'm all right, really," said Bobbie, and she telegraphed to her Mother from her swollen eyes this brief, imploring message—"NOT before the others!"
Tea was not a cheerful meal. Peter was so distressed by the obvious fact that something horrid had happened to Bobbie that he limited his speech to repeating, "More bread and butter, please," at startlingly short intervals. Phyllis stroked her sister's hand under the table to express sympathy, and knocked her cup over as she did it. Fetching a cloth and wiping up the spilt milk helped Bobbie a little. But she thought that tea would never end. Yet at last it did end, as all things do at last, and when Mother took out the tray, Bobbie followed her.
"She's gone to own up," said Phyllis to Peter; "I wonder what she's done."
"Broken something, I suppose," said Peter, "but she needn't be so silly over it. Mother never rows for accidents. Listen! Yes, they're going upstairs. She's taking Mother up to show her—the water-jug with storks on it, I expect it is."
Bobbie, in the kitchen, had caught hold of Mother's hand as she set down the tea-things.
"What is it?" Mother asked.
But Bobbie only said, "Come upstairs, come up where nobody can hear us."
When she had got Mother alone in her room she locked the door and then stood quite still, and quite without words.
All through tea she had been thinking of what to say; she had decided that "I know all," or "All is known to me," or "The terrible secret is a secret no longer," would be the proper thing. But now that she and her Mother and that awful sheet of newspaper were alone in the room together, she found that she could say nothing.
Suddenly she went to Mother and put her arms round her and began to cry again. And still she could find no words, only, "Oh, Mammy, oh, Mammy, oh, Mammy," over and over again.
Mother held her very close and waited.
Suddenly Bobbie broke away from her and went to her bed. From under her mattress she pulled out the paper she had hidden there, and held it out, pointing to her Father's name with a finger that shook.
"Oh, Bobbie," Mother cried, when one little quick look had shown her what it was, "you don't BELIEVE it? You don't believe Daddy did it?"
"NO," Bobbie almost shouted. She had stopped crying.
"That's all right," said Mother. "It's not true. And they've shut him up in prison, but he's done nothing wrong. He's good and noble and honourable, and he belongs to us. We have to think of that, and be proud of him, and wait."
Again Bobbie clung to her Mother, and again only one word came to her, but now that word was "Daddy," and "Oh, Daddy, oh, Daddy, oh, Daddy!" again and again.
"Why didn't you tell me, Mammy?" she asked presently.
"Are you going to tell the others?" Mother asked.
"No."
"Why?"
"Because—"
"Exactly," said Mother; "so you understand why I didn't tell you. We two must help each other to be brave."
"Yes," said Bobbie; "Mother, will it make you more unhappy if you tell me all about it? I want to understand."
So then, sitting cuddled up close to her Mother, Bobbie heard "all about it." She heard how those men, who had asked to see Father on that remembered last night when the Engine was being mended, had come to arrest him, charging him with selling State secrets to the Russians—with being, in fact, a spy and a traitor. She heard about the trial, and about the evidence—letters, found in Father's desk at the office, letters that convinced the jury that Father was guilty.
"Oh, how could they look at him and believe it!" cried Bobbie; "and how could ANY one do such a thing!"
"SOMEONE did it," said Mother, "and all the evidence was against Father. Those letters—"
"Yes. How did the letters get into his desk?"
"Someone put them there. And the person who put them there was the person who was really guilty."
"HE must be feeling pretty awful all this time," said Bobbie, thoughtfully.
"I don't believe he had any feelings," Mother said hotly; "he couldn't have done a thing like that if he had."
"Perhaps he just shoved the letters into the desk to hide them when he thought he was going to be found out. Why don't you tell the lawyers, or someone, that it must have been that person? There wasn't anyone that would have hurt Father on purpose, was there?"
"I don't know—I don't know. The man under him who got Daddy's place when he—when the awful thing happened—he was always jealous of your Father because Daddy was so clever and everyone thought such a lot of him. And Daddy never quite trusted that man."
"Couldn't we explain all that to someone?"
"Nobody will listen," said Mother, very bitterly, "nobody at all. Do you suppose I've not tried everything? No, my dearest, there's nothing to be done. All we can do, you and I and Daddy, is to be brave, and patient, and—" she spoke very softly—"to pray, Bobbie, dear."
"Mother, you've got very thin," said Bobbie, abruptly.
"A little, perhaps."
"And oh," said Bobbie, "I do think you're the bravest person in the world as well as the nicest!"
"We won't talk of all this any more, will we, dear?" said Mother; "we must bear it and be brave. And, darling, try not to think of it. Try to be cheerful, and to amuse yourself and the others. It's much easier for me if you can be a little bit happy and enjoy things. Wash your poor little round face, and let's go out into the garden for a bit."
The other two were very gentle and kind to Bobbie. And they did not ask her what was the matter. This was Peter's idea, and he had drilled Phyllis, who would have asked a hundred questions if she had been left to herself.
A week later Bobbie managed to get away alone. And once more she wrote a letter. And once more it was to the old gentleman.
"My dear Friend," she said, "you see what is in this paper. It is not true. Father never did it. Mother says someone put the papers in Father's desk, and she says the man under him that got Father's place afterwards was jealous of Father, and Father suspected him a long time. But nobody listens to a word she says, but you are so good and clever, and you found out about the Russian gentleman's wife directly. Can't you find out who did the treason because he wasn't Father upon my honour; he is an Englishman and uncapable to do such things, and then they would let Father out of prison. It is dreadful, and Mother is getting so thin. She told us once to pray for all prisoners and captives. I see now. Oh, do help me—there is only just Mother and me know, and we can't do anything. Peter and Phil don't know. I'll pray for you twice every day as long as I live if you'll only try—just try to find out. Think if it was YOUR Daddy, what you would feel. Oh, do, do, DO help me. With love
"I remain Your affectionately little friend"Roberta.
P.S. Mother would send her kind regards if she knew I am writing—but it is no use telling her I am, in case you can't do anything. But I know you will. Bobbie with best love."
She cut the account of her Father's trial out of the newspaper with Mother's big cutting-out scissors, and put it in the envelope with her letter.
Then she took it down to the station, going out the back way and round by the road, so that the others should not see her and offer to come with her, and she gave the letter to the Station Master to give to the old gentleman next morning.
"Where HAVE you been?" shouted Peter, from the top of the yard wall where he and Phyllis were.
"To the station, of course," said Bobbie; "give us a hand, Pete."
She set her foot on the lock of the yard door. Peter reached down a hand.
"What on earth?" she asked as she reached the wall-top—for Phyllis and Peter were very muddy. A lump of wet clay lay between them on the wall, they had each a slip of slate in a very dirty hand, and behind Peter, out of the reach of accidents, were several strange rounded objects rather like very fat sausages, hollow, but closed up at one end.
"It's nests," said Peter, "swallows' nests. We're going to dry them in the oven and hang them up with string under the eaves of the coach-house."
"Yes," said Phyllis; "and then we're going to save up all the wool and hair we can get, and in the spring we'll line them, and then how pleased the swallows will be!"
"I've often thought people don't do nearly enough for dumb animals," said Peter with an air of virtue. "I do think people might have thought of making nests for poor little swallows before this."
"Oh," said Bobbie, vaguely, "if everybody thought of everything, there'd be nothing left for anybody else to think about."
"Look at the nests—aren't they pretty?" said Phyllis, reaching across Peter to grasp a nest.
"Look out, Phil, you goat," said her brother. But it was too late; her strong little fingers had crushed the nest.
"There now," said Peter.
"Never mind," said Bobbie.
"It IS one of my own," said Phyllis, "so you needn't jaw, Peter. Yes, we've put our initial names on the ones we've done, so that the swallows will know who they've got to be so grateful to and fond of."
"Swallows can't read, silly," said Peter.
"Silly yourself," retorted Phyllis; "how do you know?"
"Who thought of making the nests, anyhow?" shouted Peter.
"I did," screamed Phyllis.
"Nya," rejoined Peter, "you only thought of making hay ones and sticking them in the ivy for the sparrows, and they'd have been sopping LONG before egg-laying time. It was me said clay and swallows."
"I
0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!
Trẻ em đường sắtChương XI. Chó săn ở jersey màu đỏBobbie biết bí mật bây giờ. A cũ tờ báo bọc quanh một lô-chỉ là một ít cơ hội tương tự như — đã cho bí mật với cô. Và cô đã phải đi để trà và giả vờ rằng có là không có gì vấn đề. Tánh kiêu căng dũng cảm đã được thực hiện, nhưng nó không phải là rất thành công.Khi cô đến, tất cả mọi người nhìn lên từ trà và thấy đôi mắt màu hồng-lidded của cô và khuôn mặt của cô nhạt với nước mắt đỏ-blotches trên nó."Anh yêu," khóc mẹ, nhảy lên từ trà-khay, "bất cứ điều gì là vấn đề?""Đau nhức đầu của tôi," thay vào đó, nói Bobbie. Và quả thật nó đã làm."Có bất cứ điều gì đi sai?" Mẹ yêu cầu."Tôi được rồi, thực sự," nói Bobbie, và cô telegraphed đến mẹ từ đôi mắt sưng lên của cô này thông báo ngắn gọn, imploring — "không trước khi những người khác!"Trà không phải là một bữa ăn vui vẻ. Peter đau khổ như vậy bởi một thực tế rõ ràng rằng một cái gì đó kinh khủng đã xảy ra để Bobbie ông giới hạn bài phát biểu của mình để lặp đi lặp lại, "thêm bánh mì và bơ, xin vui lòng," tại các khoảng startlingly ngắn. Phyllis vuốt ve của chị tay dưới bảng để thể hiện sự thông cảm, và lật cúp của cô như cô đã làm nó. Lấy một miếng vải và lau lên spilt sữa đã giúp Bobbie một chút. Nhưng cô nghĩ rằng trà sẽ không bao giờ kết thúc. Nhưng cuối cùng nó đã kết thúc, như tất cả mọi thứ làm cuối cùng, và khi mẹ đã diễn ra các khay, Bobbie sau nó."Cô ấy đi đến của riêng lên," nói Phyllis với Peter; "Tôi tự hỏi những gì nó được thực hiện.""Bị hỏng một cái gì đó, tôi cho rằng," ông Peter, "nhưng nó không cần phải là ngớ ngẩn như vậy đấy. Mẹ không bao giờ hàng cho tai nạn. Nghe này! Có, họ sẽ lên lầu. Cô đang tham gia mẹ để hiển thị của cô-nước-jug với loài cò đi, tôi mong đợi nó. "Bobbie, trong nhà bếp, đã đánh bắt giữ bàn tay của mẹ như cô đặt xuống những trà."Những gì là nó?" Mẹ yêu cầu.Nhưng Bobbie chỉ nói, "Đi lên cầu thang, đến nơi không ai có thể nghe thấy chúng tôi."Khi cô ấy đã có mẹ một mình trong phòng của cô cô khóa cửa và sau đó đứng vẫn còn khá, và khá mà không có chữ.Tất cả thông qua trà, cô đã suy nghĩ về những gì để nói; cô đã quyết định rằng "Tôi biết tất cả," hoặc "Tất cả được biết đến với tôi", hoặc "bí mật khủng khiếp là một bí mật không còn," sẽ là điều thích hợp. Nhưng bây giờ mà cô và mẹ của bà và rằng tờ báo khủng khiếp đã được một mình trong phòng với nhau, cô thấy rằng cô có thể nói không có gì.Đột nhiên, cô đã đi đến mẹ và đặt cánh tay của cô vòng của mình và bắt đầu khóc một lần nữa. Và vẫn còn cô có thể tìm thấy không có từ nào, chỉ, "Oh, Mammy, oh, Mammy, oh, Mammy," hơn và hơn nữa.Mẹ cô đã tổ chức rất chặt chẽ và đợi.Đột nhiên, Bobbie đã phá vỡ xa cô ấy ra và đi ngủ của cô. Từ dưới nệm của cô cô kéo ra giấy, cô đã có ẩn có, và tổ chức nó ra, chỉ để tên của cha mình với một ngón tay bắt."Oh, Bobbie," mẹ khóc, khi một chút nhanh chóng nhìn đã cho thấy cô ấy những gì nó là, "bạn don't BELIEVE it? Bạn không tin rằng cha đã làm nó?""NO," Bobbie almost shouted. She had stopped crying."That's all right," said Mother. "It's not true. And they've shut him up in prison, but he's done nothing wrong. He's good and noble and honourable, and he belongs to us. We have to think of that, and be proud of him, and wait."Again Bobbie clung to her Mother, and again only one word came to her, but now that word was "Daddy," and "Oh, Daddy, oh, Daddy, oh, Daddy!" again and again."Why didn't you tell me, Mammy?" she asked presently."Are you going to tell the others?" Mother asked."No.""Why?""Because—""Exactly," said Mother; "so you understand why I didn't tell you. We two must help each other to be brave.""Yes," said Bobbie; "Mother, will it make you more unhappy if you tell me all about it? I want to understand."So then, sitting cuddled up close to her Mother, Bobbie heard "all about it." She heard how those men, who had asked to see Father on that remembered last night when the Engine was being mended, had come to arrest him, charging him with selling State secrets to the Russians—with being, in fact, a spy and a traitor. She heard about the trial, and about the evidence—letters, found in Father's desk at the office, letters that convinced the jury that Father was guilty."Oh, how could they look at him and believe it!" cried Bobbie; "and how could ANY one do such a thing!""SOMEONE did it," said Mother, "and all the evidence was against Father. Those letters—""Có. Làm sao các chữ cái được vào bàn của mình?""Ai đó đặt chúng có. Và là người đặt chúng có là người đã thực sự phạm tội. ""Ông phải có cảm giác khá khủng khiếp tất cả thời gian này," ông Bobbie, thoughtfully."Tôi không tin rằng ông có bất kỳ cảm xúc," mẹ nói nóng bỏng; "ông không thể làm một điều như thế nếu ông có.""Có lẽ ông chỉ Xô đẩy các chữ cái vào bàn làm việc để ẩn chúng khi ông nghĩ rằng ông sẽ được phát hiện ra. Sao không nói với các luật sư, hoặc ai đó, nó phải có là người đó? Không có bất cứ ai mà sẽ có tổn thương cha về mục đích, đã có?""Tôi không biết-tôi không biết. Những người theo ông có Daddy của đặt khi ông — khi điều tồi tệ đã xảy ra-ông đã luôn luôn ghen tuông của cha của bạn bởi vì bố là rất thông minh và tất cả mọi người nghĩ rằng như vậy rất nhiều của anh ta. "Và bố không bao giờ khá tin tưởng rằng người đàn ông.""Không thể chúng tôi giải thích tất cả những gì cho ai đó?""Không ai sẽ lắng nghe," nói mẹ, rất cay đắng, "không ai cả. Bạn có cho rằng tôi đã không thử tất cả mọi thứ? Không, thân yêu nhất của tôi, có là không có gì phải được thực hiện. Tất cả chúng ta có thể làm, bạn và tôi và cha, là phải dũng cảm, và bệnh nhân, và -"cô nói rất nhẹ nhàng —" để cầu nguyện, Bobbie, con yêu.""Mẹ, bạn đã có rất mỏng," ông Bobbie, đột ngột."Một chút, có lẽ.""Và oh," nói Bobbie, "tôi nghĩ rằng bạn là người dũng cảm nhất trong thế giới cũng như đẹp nhất!""Chúng tôi sẽ không nói chuyện của tất cả này nữa, sẽ chúng tôi, thân yêu?" nói mẹ; "chúng tôi phải chịu đựng và dũng cảm. Và, darling, cố gắng không nghĩ về nó. Cố gắng để được vui vẻ, và để giải trí bản thân và những người khác. Nó là dễ dàng hơn nhiều cho tôi nếu bạn có thể một ít hạnh phúc và tận hưởng những điều. Rửa mặt tròn ít người nghèo, và đi ra vào khu vườn cho một chút."Hai khác là rất nhẹ nhàng và loại để Bobbie. Và họ đã không yêu cầu của mình những gì là vấn đề. Đây là ý tưởng của Peter, và ông đã khoan Phyllis, những người đã có yêu cầu một trăm câu hỏi nếu cô ấy đã được để lại cho mình.Một tuần sau đó Bobbie quản lý để có được đi một mình. Và một lần nữa, cô đã viết một lá thư. Và một lần nữa nó đã để người cũ."My dear Friend," she said, "you see what is in this paper. It is not true. Father never did it. Mother says someone put the papers in Father's desk, and she says the man under him that got Father's place afterwards was jealous of Father, and Father suspected him a long time. But nobody listens to a word she says, but you are so good and clever, and you found out about the Russian gentleman's wife directly. Can't you find out who did the treason because he wasn't Father upon my honour; he is an Englishman and uncapable to do such things, and then they would let Father out of prison. It is dreadful, and Mother is getting so thin. She told us once to pray for all prisoners and captives. I see now. Oh, do help me—there is only just Mother and me know, and we can't do anything. Peter and Phil don't know. I'll pray for you twice every day as long as I live if you'll only try—just try to find out. Think if it was YOUR Daddy, what you would feel. Oh, do, do, DO help me. With love"I remain Your affectionately little friend"Roberta.P.S. Mother would send her kind regards if she knew I am writing—but it is no use telling her I am, in case you can't do anything. But I know you will. Bobbie with best love."She cut the account of her Father's trial out of the newspaper with Mother's big cutting-out scissors, and put it in the envelope with her letter.Then she took it down to the station, going out the back way and round by the road, so that the others should not see her and offer to come with her, and she gave the letter to the Station Master to give to the old gentleman next morning."Where HAVE you been?" shouted Peter, from the top of the yard wall where he and Phyllis were."To the station, of course," said Bobbie; "give us a hand, Pete."She set her foot on the lock of the yard door. Peter reached down a hand."What on earth?" she asked as she reached the wall-top—for Phyllis and Peter were very muddy. A lump of wet clay lay between them on the wall, they had each a slip of slate in a very dirty hand, and behind Peter, out of the reach of accidents, were several strange rounded objects rather like very fat sausages, hollow, but closed up at one end."It's nests," said Peter, "swallows' nests. We're going to dry them in the oven and hang them up with string under the eaves of the coach-house.""Yes," said Phyllis; "and then we're going to save up all the wool and hair we can get, and in the spring we'll line them, and then how pleased the swallows will be!""I've often thought people don't do nearly enough for dumb animals," said Peter with an air of virtue. "I do think people might have thought of making nests for poor little swallows before this.""Oh," said Bobbie, vaguely, "if everybody thought of everything, there'd be nothing left for anybody else to think about.""Nhìn vào các tổ-không phải là họ đẹp?" nói Phyllis, đạt trên Peter để nắm bắt một tổ."Tìm ra, Phil, bạn dê," nói anh trai của cô. Nhưng nó đã quá muộn; ngón tay nhỏ mạnh mẽ của cô đã nghiền nát tổ."Có bây giờ," ông Peter."Không bao giờ tâm trí," nói Bobbie."Nó là một trong những của riêng mình," nói Phyllis, "vì vậy, bạn không cần phải hàm, Peter. Có, chúng tôi đã đặt tên ban đầu của chúng tôi về những người chúng tôi đã thực hiện, do đó các nuốt sẽ biết những người họ đã nhận rất biết ơn và thích.""Nuốt không thể đọc, ngớ ngẩn," ông Peter."Ngớ ngẩn chính mình," retorted Phyllis; "làm thế nào để bạn biết?""Những người nghĩ rằng làm tổ, nhưng dù sao?" hét lên Peter."Tôi đã làm," gào lên Phyllis."Nya," tái gia nhập Peter, "bạn chỉ nghĩ làm hay những người và gắn bó chúng trong ivy cho các chim sẻ, và họ sẽ có sopping lâu trước khi đẻ trứng thời gian. Nó đã là tôi nói đất sét và nuốt. ""Tôi
đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Việt) 2:[Sao chép]
Sao chép!
The Railway Children
Chương XI. Chó săn trong áo đỏ
Bobbie biết bí mật bây giờ. Một tờ báo cũ quấn quanh một lô-chỉ là một ít cơ hội như thế, đã đưa ra các bí mật với cô. Và cô đã phải đi xuống để trà và giả vờ rằng không có gì vấn đề. Các sự giả đã mạnh dạn thực hiện, nhưng nó không phải là rất thành công.
Vì khi cô bước vào, mọi người nhìn lên từ trà và nhìn thấy đôi mắt màu hồng có nắp và khuôn mặt nhợt nhạt của cô với màu đỏ tear-vệt trên nó.
"Em yêu," khóc Mẹ, nhảy lên từ trà khay, "bất cứ điều gì LÀ vấn đề này?"
"nhức đầu của tôi, đúng hơn," Bobbie nói. Và thực sự nó đã làm.
"Có bất cứ điều gì đi sai?" Mẹ hỏi.
"Tôi không sao, thực sự," Bobbie nói, và cô gửi điện tín cho mẹ cô từ đôi mắt sưng cô này ngắn gọn, khẩn nài message- "NOT trước khi những người khác!"
Trà không phải là một bữa ăn vui vẻ. Peter đã rất đau khổ bởi một thực tế rõ ràng rằng một cái gì đó khủng khiếp đã xảy ra với Bobbie rằng ông bị giới hạn bài phát biểu của mình để lặp đi lặp lại, "More bánh mì và bơ, xin vui lòng," trong khoảng thời gian ngắn đến ngạc nhiên. Phyllis vuốt ve bàn tay của chị gái mình dưới bàn để bày tỏ sự cảm thông, và gõ chén của nó hơn là cô ấy đã làm. Lấy một miếng vải và lau lên sữa đổ giúp Bobbie một chút. Nhưng cô nghĩ rằng trà sẽ không bao giờ kết thúc. . Tuy nhiên, cuối cùng nó đã kết thúc, như tất cả mọi thứ làm cuối cùng, và khi mẹ lấy ra khay, Bobbie theo cô
"Cô ấy đi để sở hữu lên," Phyllis để Peter nói; "Tôi tự hỏi những gì cô ấy làm."
"Broken một cái gì đó, tôi cho rằng," Peter nói, "nhưng cô ấy không cần phải là quá ngớ ngẩn trên nó. Mẹ không bao giờ hàng về tai nạn. Nghe! Vâng, họ đang đi lên cầu thang. Cô ấy lấy Mẹ up cho cô-nước-bình với loài cò trên đó, tôi hy vọng nó là.
"Bobbie, trong nhà bếp, đã bị bắt giữ bàn tay của mẹ khi cô đặt xuống trà
thứ." nó là gì? " Mẹ hỏi.
Nhưng Bobbie chỉ nói, "Hãy đến trên lầu, đến nơi mà không ai có thể nghe thấy chúng ta."
Khi cô ấy cũng đã có người mẹ một mình trong phòng, cô khóa cửa rồi đứng yên, và khá không có lời.
Tất cả thông qua trà cô được suy nghĩ phải nói gì; cô đã quyết định rằng "Tôi biết tất cả", hoặc "Tất cả được biết đến với tôi," hay "Những bí mật khủng khiếp là một bí mật không còn," sẽ là điều thích hợp. Nhưng bây giờ cô và mẹ cô và tấm khủng khiếp của tờ báo là một mình trong phòng với nhau, cô thấy rằng cô có thể nói không có gì.
Đột nhiên cô đã đi đến mẹ và vòng tay quanh cô và bắt đầu khóc một lần nữa. Và cô ấy vẫn có thể tìm thấy không có chữ, chỉ, "Oh, Mammy, oh, Mammy, oh, Mammy," hơn và hơn nữa.
Mẹ ôm cô ấy rất chặt chẽ và chờ đợi.
Đột nhiên Bobbie đã phá vỡ đi từ cô ấy và đi ngủ của cô. Từ dưới nệm của mình, cô lấy ra giấy cô đã giấu ở đó, và giữ nó ra, chỉ vào tên của cha cô với một ngón tay mà lắc.
"Oh, Bobbie," Mẹ đã khóc, khi một chút cái nhìn nhanh chóng đã cho cô những gì nó đã , "bạn không BELIEVE nó? Bạn không tin Daddy đã làm nó?"
"KHÔNG", Bobbie gần như hét lên. Cô đã ngừng khóc.
"Đó là tất cả các quyền," Mẹ nói. "Điều đó không đúng. Và họ đã nhốt anh vào trong tù, nhưng anh ấy không làm gì sai. Anh ấy là tốt và cao quý và đáng kính, và anh thuộc về chúng ta. Chúng ta phải suy nghĩ về điều đó, và tự hào về anh ấy, và chờ đợi.
"Một lần nữa Bobbie bám vào mẹ cô, và một lần nữa chỉ có một từ đã đến với cô, nhưng bây giờ từ đó là" Daddy, "và" Oh, Daddy, oh, Daddy, oh, Daddy! " một lần nữa và một lần nữa.
"Tại sao anh không nói với tôi, Mammy?" cô hỏi hiện nay.
"Bạn sẽ nói với những người khác?" . Mẹ hỏi
"Không"? "Tại sao?" "Bởi vì-" "Chính xác," Mẹ nói; ".. vì vậy bạn hiểu lý do tại sao tôi không nói với bạn Chúng tôi hai phải giúp đỡ lẫn nhau để trở nên dũng cảm" "Vâng," Bobbie nói; "Mẹ, nó sẽ làm cho bạn hài lòng hơn nếu bạn cho tôi biết tất cả về nó? Tôi muốn hiểu." Vì vậy, sau đó, ngồi ôm ấp lên gần Mẹ, Bobbie nghe "tất cả về nó." Cô nghe thấy làm thế nào những người đàn ông, người đã yêu cầu được gặp Cha trên mà nhớ đêm cuối cùng khi các động cơ đã được vá lại, đã đến để bắt anh ta, anh ta tính phí với bán bí mật nhà nước cho Nga-có phúc, trong thực tế, một điệp viên và một kẻ phản bội. Cô nghe nói về phiên tòa, và các bằng chứng về chữ cái, được tìm thấy ở bàn làm việc của Cha tại văn phòng, thư đã thuyết phục được bồi thẩm đoàn rằng Cha có tội. "Oh, làm thế nào họ có thể nhìn vào anh và tin vào nó!" khóc Bobbie; "và làm thế nào có thể bất kỳ một hành động như vậy!" "AI ĐÓ đã làm nó," Mẹ nói, "và tất cả các bằng chứng chống lại cha. Những letters-" "Vâng. Làm thế nào mà các ký tự nhận được vào bàn của mình?" "Một người nào đó đặt chúng ở đó. Và người đưa họ đã có những người thực sự có tội. "" Ngài phải được cảm thấy khá khủng khiếp suốt thời gian này, "Bobbie nói, trầm ngâm." Tôi không tin rằng ông có bất kỳ cảm xúc, "Mẹ nói nóng bỏng; "ông đã không thể làm một điều như vậy nếu anh có." "Có lẽ anh ta chỉ nhét chữ vào bàn để ẩn chúng khi ông nghĩ rằng ông sẽ được phát hiện ra. Tại sao bạn không nói với các luật sư, hoặc một người nào đó, mà nó phải có được người đó? Không có bất cứ ai mà đã làm tổn thương Cha về mục đích, là ở đó không? "" Tôi không biết, tôi không biết. Người đàn ông theo ông những người đã nhận ra Daddy khi ông -Khi điều khủng khiếp đã xảy ra-ông luôn luôn ghen tị của Cha vì Cha đã rất thông minh và mọi người đều nghĩ như vậy rất nhiều người. Và Daddy không bao giờ khá tin cậy người đàn ông đó. "" Chúng ta không thể giải thích tất cả những gì để một người nào đó? "" Sẽ không có ai lắng nghe, "nói Mẹ, rất cay đắng," không ai cả. Bạn có cho rằng tôi đã không cố gắng tất cả mọi thứ? Không, thân yêu nhất của tôi, không có gì phải làm. Tất cả chúng ta có thể làm, bạn và tôi và Daddy, là để dũng cảm, và bệnh nhân, và- "cô nói rất softly-" để cầu nguyện, Bobbie, em yêu. "" Mẹ, bạn đã có rất mỏng, "Bobbie nói, đột ngột." Một chút, có lẽ. "" Và oh, "Bobbie nói," Tôi nghĩ rằng bạn là người dũng cảm nhất trên thế giới cũng như là đẹp nhất! "" Chúng tôi sẽ không nói về tất cả điều này nữa, chúng ta sẽ, con yêu? " nói mẹ; "chúng ta phải chịu đựng và dũng cảm. Và, em yêu, cố gắng không nghĩ về nó. Cố gắng để được vui vẻ, và để giúp vui cho mình và người khác. Đó là dễ dàng hơn nhiều cho tôi nếu bạn có thể là một chút hạnh phúc và tận hưởng những điều. Rửa chút khuôn mặt tròn kém của bạn, và chúng ta hãy đi ra ngoài vườn cho một chút. "Hai người kia là rất nhẹ nhàng và tử tế với Bobbie. Và họ đã không hỏi cô ấy có chuyện gì. Đây là ý tưởng của Peter, và anh đã khoan Phyllis, những người đã có hỏi hàng trăm câu hỏi nếu cô ấy đã bị bỏ lại một mình. Một tuần sau Bobbie quản lý để có được đi một mình. Và một lần nữa, cô đã viết một lá thư. Và một lần nữa nó đã được các quý ông già. "Bạn bè thân yêu của tôi," cô nói, "bạn nhìn thấy gì trong giấy này. Nó không phải là sự thật. Cha không bao giờ làm điều đó. Mẹ nói ai đó đặt các giấy tờ trong bàn làm việc của Cha, và cô ấy nói rằng người đàn ông dưới anh rằng có vị trí của Cha sau đó là ghen tị của Cha, và Cha nghi ngờ anh ta một thời gian dài. Nhưng không ai nghe lời cô nói, nhưng bạn đang rất tốt và thông minh, và bạn phát hiện ra vợ của người đàn ông Nga trực tiếp . bạn không thể tìm ra ai đã làm các phản quốc vì ông không phải cha xúc phạm danh dự của tôi, anh ấy là một người Anh và uncapable để làm những việc như vậy, và sau đó họ sẽ cho Cha ra khỏi nhà tù Đó là khủng khiếp, và mẹ là nhận được. mỏng như vậy. Cô ấy nói với chúng tôi một lần để cầu nguyện cho tất cả các tù nhân và kẻ bị giam cầm. Tôi thấy bây giờ. Oh, làm giúp tôi-đó là chỉ mới Mẹ và tôi biết, và chúng tôi không thể làm bất cứ điều gì. Peter và Phil không biết. Tôi sẽ cầu nguyện cho bạn hai lần mỗi ngày miễn là tôi sống nếu bạn chỉ sẽ cố gắng-chỉ cần cố gắng để tìm hiểu. Hãy suy nghĩ nếu nó là BẠN Daddy, những gì bạn sẽ cảm thấy. Ôi, đừng, đừng, đừng giúp tôi. Với tình yêu "Tôi vẫn trìu mến người bạn bé nhỏ của" Roberta. PS Mẹ sẽ gửi lời hỏi loại cô ấy nếu cô ấy biết tôi đang viết, nhưng nó không có tác dụng nói với cô tôi, trong trường hợp bạn không thể làm bất cứ điều gì. Nhưng tôi biết bạn sẽ. Bobbie với tình yêu tốt nhất. "Cô cắt tài khoản thử nghiệm của cha cô ra khỏi tờ báo bằng kéo cắt ra lớn của Mẹ, và đặt nó trong phong bì với bức thư của cô. Sau đó, cô lấy nó xuống nhà ga, đi ra ngoài đường về và vòng bằng đường bộ, vì vậy mà những người khác không nên nhìn thấy cô và đưa đến với cô ấy, và cô ấy đưa thư đến tổng thể trạm để cung cấp cho các quý ông già sáng hôm sau. "Anh đã ở đâu?" hét Peter, từ . đỉnh của bức tường sân nơi ông và Phyllis là "Để các trạm, tất nhiên," Bobbie nói; ". cung cấp cho chúng tôi một tay, Pete". Cô đặt chân mình vào ổ khoá cửa sân Peter đạt một bàn tay xuống . "trên trái đất Cái gì?" cô hỏi khi cô đến được tường-top-cho Phyllis và Peter rất lầy lội. Một cục đất sét ướt nằm giữa chúng trên tường, họ đã từng một mảnh đá trong một bàn tay rất bẩn, và đằng sau Peter, ra khỏi tầm với của tai nạn, là một số đối tượng tròn kỳ lạ giống như xúc xích rất béo, rỗng, nhưng đóng cửa tăng ở một đầu. "Đó là tổ," Peter ", tổ yến 'cho biết. Chúng tôi đang đi để khô chúng trong lò nướng và treo chúng lên với chuỗi dưới mái hiên của các huấn luyện viên nhà "." Vâng, "Phyllis nói," và sau đó chúng ta sẽ tiết kiệm tất cả các len và tóc chúng ta có thể nhận được, và vào mùa xuân, chúng tôi sẽ xếp chúng, và sau đó làm thế nào hài lòng nuốt sẽ được! "" Tôi thường nghĩ mọi người không làm gần đủ cho động vật câm, "Peter nói với một không khí của đức hạnh." Tôi đừng nghĩ rằng mọi người có thể đã nghĩ làm tổ cho chim yến nhỏ nghèo trước đây. "" Oh, "nói Bobbie, mơ hồ," nếu tất cả mọi người nghĩ về tất cả mọi thứ, thì sẽ không có gì để lại cho bất kỳ ai khác để suy nghĩ về. "" Nhìn ? các tổ của Neutrino không họ khá ". Phyllis nói, đạt trên Peter để nắm bắt một tổ" Nhìn ra, Phil, bạn dê ", anh trai cô nói Nhưng nó đã quá muộn. ngón tay mạnh mẽ nhỏ của mình đã bị nghiền nát tổ. "Hiện nay," Peter nói. "Không sao," nói Bobbie. "Nó LÀ một trong những của riêng tôi," Phyllis nói, "vì vậy bạn không cần phải hàm, Peter. Vâng, chúng tôi đã đặt tên ban đầu của chúng tôi về những cái chúng tôi đã thực hiện, do đó nuốt sẽ biết những người mà họ đã có được rất biết ơn và yêu thích. "" Swallows không thể đọc được, ngớ ngẩn, "Peter nói . "Silly mình," vặn lại Phyllis; "làm thế nào để bạn biết?" "Ai nghĩ làm cho các tổ, dù sao đi nữa" hét Peter.? "Tôi đã làm," hét Phyllis. "Nya," tái gia nhập Peter, "Ta chỉ nghĩ đến làm cho những người thân hay và dán trong ivy cho các con chim sẻ, và họ đã bị ướt DÀI trước khi thời gian đẻ trứng. Đó là tôi nói bằng đất sét và nuốt. "" Tôi












































đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2024 I Love Translation. All reserved.

E-mail: