Hermione couldn't help but smile. It was obvious that despite all they dịch - Hermione couldn't help but smile. It was obvious that despite all they Việt làm thế nào để nói

Hermione couldn't help but smile. I

Hermione couldn't help but smile. It was obvious that despite all they had been through together that Lily and James Potter were as much in love as they had ever been. She did not know why, but the thought seemed to give her hope. Hope for Harry and herself...

What are you going to do? You still have school to think about, both of you." James asked her quietly, turning to face her.

"I – I don't know... I need to tell Harry... He needs to know..." Hermione stated, attempting not to betray her doubts.

"You're unsure of how he will react?" James voiced her fear.

Hermione suddenly could not find her voice, and settled on nodding nervously in reply.

James nodded with a frown.

"We weren't exactly... together when it happened." She said nervously.

James looked up. "But you love him... don't you?" he said with a knowing smile.

Hermione nodded, her eyes shining with tears . "Yes... I do..."

"But you are not sure if he feels the same way?" James again pinpointed her train of thought.

She nodded, becoming very interested in her fingernails.

James smiled, placing a hand on her shoulder. "I really don't think you have anything to worry about, Hermione ..."

"What do you mean?" She asked, looking up suddenly.

James gave a small laugh. "Every conscious moment he has had he's been calling your name."

"The only person he's been asking for is you, Hermione ... and he's not even entirely conscious in those moments... Surely that tells you something." Lily said softly.

A small, relieved smile crept over Hermione's face. However, as suddenly as it came, it disappeared and was replaced with a fresh look of concern.

"What if the baby changes how he feels about me?" She asked, slightly panicky.

Lily and James both seemed to frown in unison as they looked at her, trying not to reveal their own fears. They gave each other fleeting glances which told Hermione, despite their best efforts, that they were just as concerned about this as she was.

"I guess we'll just have to wait and see how he reacts, Hermione. If anyone knows how he will react, it will be you. I haven't known my son in nearly fifteen years..." James said quietly, trailing off into overwhelming sadness as the realization of his last statement hit him.

"You have a lot to take into consideration, Hermione." Lily said softly. "There's school... You're both so young... You're going to need as much help as you can get."

"We'll figure something out... Once Harry is awake we'll figure something out." Hermione said hesitantly, "I realize things will have to change..."

"You're a bright girl Hermione," Lily said with a small sigh, looking up from her son, "But I can't help but feel that you are being slightly naïve about this. This child will change everything. This child will change your world, yours and Harry's."

Hermione nodded, furiously fighting back unshed tears. "We can make this work..." She said shakily, "We can do this... I won't give up my baby."

Lily nodded slowly.

"Hermione," She began quietly, " I don't know how Harry is going to take all of this. I don't know how he will react to discovering that James and I have been alive all this time. Even once the circumstances have been explained... he may never forgive us. If he does, it may take a long time before he wants us around. But no matter what happens... James and I would never let you go through this alone, either of you. We will help you as much as we can... as much as Harry will allow us too."

James nodded in agreement, giving Hermione a bracing smile. "We will always be here for you, no matter what happens."

Hermione smiled gratefully, her eyes shining. "What happened wasn't your fault... Harry will see that..."

"I hope so, Hermione." James said grimly, "But even so, forgiveness is a lot to ask for... Many lives have been destroyed because of this..."

"Dumbledore will be made to answer for them all..." Lily said quietly.

"I'm glad I didn't tell him I was pregnant now." Hermione said quietly, with a hint of fear, "It seems all Dumbledore has ever done is try to remove the ones closest to Harry from his life..."

"I think you would be wise to keep the pregnancy a secret from him for as long as possible." Lily warned.

Hermione looked up at Lily in surprise, could she mean what Hermione thought she meant?. Hermione looked into her eyes, glittering, green eyes filled to the brim with inner fear and concern. Hermione found the meaning in them severely alarming, her own amber brown eyes flickered warily.

"Surely you don't think he would come after me?"

"I don't know what to think, Hermione." Lily said in concern. "A week ago, I would never have doubted Albus Dumbledore... But now? He's a dangerous man, Hermione. Dangerous because he appears so innocent. I hate to say this, but, I fear for you and the safety of your child... Harry's child..."

Now that she thought about it, Hermione knew that Lily had every reason to believe Dumbledore would hurt Hermione. He had successfully removed all caring family and friends of family from the boy by the age of one. What would stop him removing any newfound family and friends? Hermione saw it very clearly; she was in danger. Her baby was in danger. She knew that being involved with Harry put her in harms way of Voldemort, and the Death Eaters for that matter, but never had she believed she would be in danger from the leader of the side of righteousness. Somehow, knowing that Dumbledore was a threat to her and her child, put more fear into her heart than Voldemort's threat ever could.

"I won't ever let him hurt Harry ever again. Not Harry, not you, or your child." James said darkly, "I promise you Hermione, he will never interfere with your lives the way he has ours..."

"I can't believe this is happening..." Hermione said, sinking into the harshness of reality so swiftly she could feel it drowning her.

"We have all been mislead." James said quietly, "Dumbledore has brainwashed us all. But things are in motion now that Dumbledore has no power over, the truth has been revealed."

"I still don't understand how Harry got here... How did he find us when he doesn't even know we're alive?" Lily asked aloud, breaking off onto a tangent.

Hermione too, had been desperately wondering how Harry had come to be in the Potter's living room. She could find no logical explanation for the phenomena. All she could think of was Dumbledore's first theories as to what had happened to Harry upon arriving in Privet Drive. The wards had been forced to break by the power of Harry's magic breaking free. Had his magic instinctively taken him to his parents? It didn't seem possible. How could his magic take him to his parents when he consciously knew, or thought he knew, that his parents were dead?

"I think I have an idea..." James cut into her thoughts suddenly, fishing around in his pocket.

"Dumbledore had a theory..." Hermione said watching James curiously, "He said that he suspected that Harry's magic apparated him out of the house when it forced its way out of his body, taking him somewhere safe... or that he came in contact with a port key without knowing it."

"I believe," James said with an unmistakable bitterness, "That the old bastard was actually right for once."

Hermione looked at him in surprise. "What? Why?" she asked sharply.

"Because," He said with a small smile, withdrawing something small from his pocket. "He had this around his neck."

As he opened his closed fist Hermione recognized Harry's ring, the Potter family Ring, sitting on the palm of James' hand. It was blood stained and dirty, but its stone still gleamed defiantly out from the silver. The engravings that were still visible through the crusted blood confirmed to James what he had already guessed. Harry had retrieved the Ring from the vault as he had intended.

"Good Evening, Mr. Potter. Lovely to see you again, Sir." Griphook said warmly greeting his client.

"Evening Griphook, I have some urgent business I'd like you to see too." James said looking around carefully.

Griphook was always delighted to see James Potter striding into Gringotts. The Potter's were his wealthiest clients, and, much to his delight, one of the wealthiest clients that the wizarding bank possessed. This of course, raised his prestige with the company, and he was now one of the most respected managers in the banks many branches. Securing a client with the caliber of the Potter's was his highest, and most well recognized, personal achievement.

But something troubled the young Goblin about James Potter this day. There was an air of urgency in the way he presented himself. He was drawn, and tired looking, the bags under his eyes could have held ten galleons each. Not only did he look thoroughly exhausted, he looked nervous. His eyes were darting about him suspiciously, as if suspecting some sudden onslaught. Griphook raised an eyebrow, thinking over this bizarre behavior.

"Is everything alright, Mr. Potter?" Griphook asked cautiously.

"What?" James snapped, his eyes darting back to the Goblin before him, "Yes, yes... Fine Griphook. But if you don't mind I'm in a hurry..."

"Of Course, Mr. Potter..." Griphook said, giving a low bow, looking slightly perplexed but masking his curiosity well. "Right this way..."

"Thank you." James said firmly, striding swiftly towards his bank manager's now familiar office.

James turned abruptly into the smaller, narrower corridor that he had become accustomed to walking to on every visit to the bank. The young Goblin behind him had to hobble furiously just to keep up with the frantic man in front of him. As the single heavy wooden door loomed up before him, James pulled on the heavy brass knocker and heaved the door open, the wood grating against the cold stone floors loudly and echoing all the way down the hallways. Griphook finally caught up to James and managed to squeak through the door barely before it shut with a resounding boom.

James seated himself on one of the two dangerously r
0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!
Hermione không thể giúp đỡ, nhưng nụ cười. Nó đã được rõ ràng rằng mặc dù tất cả họ đã là thông qua với nhau mà Lily và James Potter càng nhiều yêu như họ có bao giờ. Cô không biết lý do tại sao, nhưng những suy nghĩ dường như để cho hy vọng của cô. Hy vọng cho Harry và mình...Bạn sẽ làm gì? Bạn vẫn còn có trường học để suy nghĩ về, cả hai của bạn." James yêu cầu cô lặng lẽ, chuyển sang đối mặt với cô ấy."Tôi-tôi không biết... Tôi phải nói với Harry... Ông cần phải biết..." Hermione nói, cố gắng không để phản bội nghi ngờ của cô."Bạn không chắc chắn của làm thế nào ông sẽ phản ứng?" James lồng tiếng sợ hãi của mình.Hermione đột nhiên không thể tìm thấy giọng nói của cô, và định cư trên nodding nervously trong trả lời.James gật đầu với một nhăn."Chúng tôi không chính xác... với nhau khi nó xảy ra." Cô nói nervously.James nhìn lên. "Nhưng bạn yêu anh ta... không bạn?", ông nói với một nụ cười biết.Hermione gật đầu, mắt sáng với nước mắt. "Vâng... Tôi làm... ""Nhưng bạn không chắc chắn nếu ông cảm thấy cùng một cách?" James một lần nữa xác định chính xác của cô đào tạo của tư tưởng.Cô gật đầu, trở nên rất quan tâm đến móng tay của cô.James cười, đặt một bàn tay trên vai của mình. "Tôi thực sự không nghĩ rằng bạn có bất cứ điều gì phải lo lắng về, Hermione...""Bạn làm là gì?" Cô hỏi, nhìn lên đột ngột.James đã cho một cười nhỏ. "Mỗi thời điểm có ý thức, ông đã có ông đã kêu gọi tên của bạn.""Người duy nhất mà ông đã yêu cầu cho là bạn, Hermione... và anh ta không thậm chí hoàn toàn có ý thức trong những khoảnh khắc... Chắc chắn rằng sẽ cho bạn một cái gì đó." Lily nói nhẹ nhàng.Một nụ cười nhỏ, nhẹ nhõm crept trên khuôn mặt của Hermione. Tuy nhiên, như bất ngờ khi nó đến, nó đã biến mất và được thay thế bằng một cái nhìn tươi của mối quan tâm."Nếu các em bé thay đổi như thế nào ông cảm thấy về tôi?" Cô ấy đã hỏi, hơi hoảng.Lily và James, cả hai có vẻ nhăn trong unison khi họ nhìn vào cô ấy và cố gắng không để lộ nỗi sợ của riêng của họ. Họ đã cho nhau Thái glances mà nói với Hermione, bất chấp nỗ lực tốt nhất của họ, rằng họ đã được chỉ là quan tâm về việc này vì cô ấy là."Tôi đoán chúng tôi chỉ sẽ phải đợi và xem làm thế nào ông phản ứng, Hermione. Nếu có ai biết làm thế nào ông sẽ phản ứng, nó sẽ là bạn. Tôi chưa biết nhiều con trai của tôi trong gần mười lăm năm..." James nói nhẹ nhàng, theo dõi vào nỗi buồn áp đảo khi thực hiện các tuyên bố cuối cùng của ông nhấn anh ta."Bạn có rất nhiều để đi vào xem xét, Hermione." Lily nói nhẹ nhàng. "Không có trường học... Anh cả hai quá trẻ... Bạn sẽ cần sự giúp đỡ càng nhiều như bạn có thể nhận được.""Chúng tôi sẽ tìm một cái gì đó ra... Một khi Harry là tỉnh táo chúng tôi sẽ tìm một cái gì đó ra." Hermione hesitantly, nói "Tôi nhận ra những điều cần phải thay đổi...""Bạn là một cô gái sáng Hermione," Lily nói với một sigh nhỏ, nhìn lên từ con trai của cô, "nhưng tôi không thể giúp đỡ, nhưng cảm thấy rằng bạn đang là một chút ngây thơ về việc này. Trẻ em này sẽ thay đổi mọi thứ. Trẻ em này sẽ thay đổi thế giới của bạn, bạn và Harry's."Hermione gật đầu, giận dữ, chiến đấu trở lại nước mắt unshed. "Chúng tôi có thể làm công việc này..." Cô nói shakily, "chúng tôi có thể làm điều này... Tôi sẽ không từ bỏ con."Lily gật đầu từ từ."Hermione," cô bắt đầu nhẹ nhàng, "tôi không biết làm thế nào Harry sẽ mất tất cả điều này. Tôi không biết làm thế nào ông sẽ phản ứng với phát hiện rằng James và tôi đã sống tất cả thời gian này. Ngay cả khi các trường hợp đã được giải thích... ông không bao giờ có thể tha thứ cho chúng tôi. Nếu anh ta không, nó có thể mất một thời gian dài trước khi ông muốn chúng tôi xung quanh. Nhưng không có vấn đề gì xảy ra... James và tôi sẽ không bao giờ cho phép bạn đi qua này hoặc một mình, của bạn. Chúng tôi sẽ giúp bạn nhiều như chúng tôi có thể... càng nhiều càng tốt, Harry sẽ cho phép chúng tôi quá."James gật đầu trong thỏa thuận, đem lại cho Hermione một nụ cười lẽo. "Chúng tôi sẽ luôn luôn ở đây cho bạn, không có vấn đề gì xảy ra."Hermione gratefully, cười của cô mắt sáng. "Những gì đã xảy ra không phải là lỗi của bạn... Harry sẽ thấy rằng...""Tôi hy vọng như vậy, Hermione." James nói grimly, "nhưng mặc dù vậy, sự tha thứ là rất nhiều yêu cầu cho... Nhiều cuộc sống đã bị phá hủy bởi vì điều này...""Giáo sư Dumbledore sẽ được thực hiện để trả lời cho họ tất cả..." Lily nói nhẹ nhàng."Tôi vui mừng tôi không nói cho anh ta tôi đã có thai bây giờ." Hermione nói nhẹ nhàng, với một chút sợ hãi, "dường như tất cả các giáo sư Dumbledore đã làm là cố gắng để loại bỏ những người gần gũi nhất với Harry từ cuộc sống của mình...""Tôi nghĩ rằng bạn sẽ là khôn ngoan để giữ bí mật mang thai từ Anh ấy cho càng lâu càng tốt." Lily cảnh báo.Hermione nhìn lên tại Lily trong bất ngờ, cô có thể có nghĩa là những gì Hermione nghĩ rằng cô có nghĩa là?. Hermione nhìn vào đôi mắt của cô, lấp lánh, màu xanh lá cây mắt đầy đến brim với bên trong sợ hãi và mối quan tâm. Hermione thấy ý nghĩa trong đó bị đáng báo động, mình đôi mắt nâu hổ phách flickered warily."Chắc chắn bạn không nghĩ rằng ông sẽ đến sau khi tôi?""Tôi không biết những gì để suy nghĩ, Hermione." Lily nói trong mối quan tâm. "Một tuần trước đây, tôi sẽ không bao giờ có nghi ngờ Albus Dumbledore... Nhưng bây giờ? Ông là một người đàn ông nguy hiểm, Hermione. Nguy hiểm bởi vì ông đã xuất hiện như vậy vô tội. Tôi ghét nói điều này, Tuy nhiên, tôi lo sợ cho bạn và sự an toàn của trẻ em của bạn... Harry's đứa trẻ..."Bây giờ mà cô nghĩ về nó, Hermione biết rằng Lily đã có mọi lý do để tin rằng cụ Dumbledore sẽ làm tổn thương Hermione. Ông đã thành công khỏi tất cả chăm sóc gia đình và bạn bè của gia đình cậu bé một tuổi. Điều gì sẽ ngừng ông loại bỏ bất kỳ newfound gia đình và bạn bè? Hermione thấy nó rất rõ ràng; cô đã gặp nguy hiểm. Em bé của mình vào nguy hiểm. Cô ấy biết rằng đang được tham gia với Harry đặt mình trong tác hại cách của Chúa tể Voldemort, và ăn cái chết cho rằng vấn đề, nhưng không bao giờ có cô tin rằng cô sẽ có nguy cơ từ các nhà lãnh đạo của các bên của sự công bình. Bằng cách nào đó, biết rằng giáo sư Dumbledore là một mối đe dọa cho cô và con em của mình, đặt thêm sợ hãi vào trái tim của cô hơn Voldemort đe dọa bao giờ có thể."Tôi sẽ không bao giờ để anh ta đau Harry bao giờ trở lại. Không Harry, không phải bạn, hoặc trẻ em của bạn." James nói người da đen, "Tôi hứa bạn Hermione, ông sẽ không bao giờ can thiệp với cuộc sống của bạn theo cách mà ông đã cho chúng ta...""Tôi không thể tin rằng điều này đang xảy ra..." Hermione nói, chìm vào sự thô của thực tế nhanh chóng vì vậy cô có thể cảm thấy nó chết đuối cô ấy."Chúng tôi có tất cả lừa dối." James nói nhẹ nhàng, "giáo sư Dumbledore đã tẩy não tất cả chúng ta. "Nhưng những điều trong chuyển động bây giờ mà giáo sư Dumbledore đã không có quyền lực hơn, sự thật đã được tiết lộ.""Tôi vẫn không hiểu làm thế nào Harry đã ở đây... Làm thế nào đã làm ông tìm thấy chúng tôi khi ông thậm chí không biết ta còn sống không?" Lily yêu cầu to, phá vỡ vào một ốp.Hermione cũng đã tuyệt vọng tự hỏi làm thế nào Harry đã tới trong phòng khách của Potter. Cô có thể tìm thấy không có lời giải thích hợp lý cho các hiện tượng. Tất cả các cô có thể nghĩ đến là lý thuyết đầu tiên của Dumbledore như những gì đã xảy ra với Harry khi đến Privet Drive. Các khu đã bị buộc phải phá vỡ bởi sức mạnh của ma thuật của Harry phá vỡ miễn phí. Kỳ diệu của ông bản năng đã anh ta để cha mẹ? Nó không có vẻ có thể. Làm thế nào có thể kỳ diệu của ông đưa ông đến cha mẹ của ông khi ông có ý thức biết, hoặc nghĩ rằng ông biết rằng cha đã chết?"Tôi nghĩ rằng tôi có một ý tưởng..." James cắt thành những suy nghĩ của cô đột nhiên, Câu cá xung quanh trong túi của mình."Giáo sư Dumbledore đã có một lý thuyết..." Hermione nói xem James curiously, "Ông nói rằng ông nghi ngờ rằng Harry magic apparated anh ta ra khỏi nhà khi nó buộc theo cách của mình ra khỏi cơ thể của mình, lấy anh ta một nơi an toàn... hoặc là ông đến tiếp xúc với một chìa khóa cổng mà không biết.""Tôi tin rằng," James nói với một cay đắng không thể nhầm lẫn, "Rằng các bastard cũ đã thực sự đúng một lần."Hermione nhìn vào anh ta trong bất ngờ. "Những gì? Tại sao?", cô hỏi mạnh."Because," ông nói với một nụ cười nhỏ, thu hồi một cái gì đó nhỏ từ túi của mình. "Ông có điều này quanh cổ của ông."Khi ông mở của mình nắm tay đóng cửa Hermione công nhận của Harry vòng, gia đình Potter Ring, ngồi vào lòng bàn tay James'. Đó là máu nhuộm màu và dơ bẩn, nhưng đá của nó vẫn còn gleamed defiantly ra từ bạc. Các chạm khắc mà vẫn có thể nhìn thấy thông qua máu crusted khẳng định với James những gì ông đã có thể đoán. Harry đã lấy chiếc nhẫn từ vault như ông đã dự định."Xin chào, ông Potter. Nơi yêu thích để xem bạn một lần nữa, thưa ngài." Griphook cho biết nồng nhiệt chào mừng khách hàng của mình."Buổi tối Griphook, tôi có một số doanh nghiệp khẩn cấp tôi muốn bạn để xem quá." James nói nhìn xung quanh một cách cẩn thận.Griphook đã luôn luôn rất vui mừng để xem James Potter striding vào Gringotts. Của Potter là khách hàng giàu có của mình, và, nhiều cho thỏa thích của mình, một trong những khách hàng giàu có ngân hàng tồn sở hữu. Điều này tất nhiên, lớn lên uy tín của mình với công ty, và ông bây giờ là một trong các nhà quản lý được tôn trọng nhất trong các ngân hàng nhiều chi nhánh. Bảo vệ một khách hàng với tầm cỡ của Potter của mình cao nhất, và tốt nhất được công nhận, thành tích cá nhân.Nhưng một cái gì đó khó khăn Goblin trẻ về James Potter ngày này. Có là một không khí của mức độ khẩn cấp trong cách ông trình bày mình. Ông đã được rút ra, và mệt mỏi tìm kiếm, các túi dưới mắt của ông có thể đã tổ chức mỗi mười galleons. Không chỉ ông đã xem xét kỹ lưỡng kiệt sức, ông rất lo lắng. Đôi mắt của ông đã xuôi về anh ta đáng ngờ, như nếu nghi ngờ một số tấn công dữ dội đột ngột. Griphook nâng lên một lông mày, suy nghĩ về hành vi kỳ lạ này."Là tất cả mọi thứ được rồi, ông Potter?" Griphook hỏi thận trọng."Những gì?" James gãy, mắt xuôi quay lại con yêu tinh trước khi anh ta, "Vâng, Vâng... Tốt Griphook. Nhưng nếu bạn không nhớ tôi vội vàng...""Tất nhiên, ông Potter..." Griphook cho biết, đưa ra một mũi tàu thấp, tìm một chút perplexed nhưng che tò mò của mình tốt. "Đúng cách này...""Cảm ơn bạn." James nói vững chắc, striding nhanh chóng hướng tới văn phòng bây giờ quen thuộc của người quản lý ngân hàng của mình.James đột ngột biến thành hành lang hẹp hơn, nhỏ hơn ông đã trở nên quen với việc đi đến trên mỗi chuyến thăm bờ. Con yêu tinh trẻ phía sau anh ta đã phải hobble giận dữ chỉ để theo kịp với những người đàn ông điên cuồng ở phía trước của anh ta. Như cửa gỗ nặng duy nhất phổ biến trước khi anh ta, James kéo trên knocker nặng đồng thau và heaved mở cửa, gỗ sàn chống lại các tầng đá lạnh lớn tiếng và lặp lại tất cả các con đường xuống các hành lang. Griphook cuối cùng đã bắt kịp với James và quản lý để squeak qua cửa chỉ trước khi nó đóng với sự bùng nổ vang dội.James ngồi thiền trên một trong hai nguy hiểm r
đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Việt) 2:[Sao chép]
Sao chép!
Hermione không thể không mỉm cười. Rõ ràng rằng mặc dù tất cả họ đã trải qua với nhau rằng Lily và James Potter là càng nhiều trong tình yêu khi họ đã từng bị. Cô không biết tại sao, nhưng những suy nghĩ dường như mang lại hi vọng của cô. Hy vọng cho Harry và mình ... bạn sẽ làm gì? Bạn vẫn phải đi học để suy nghĩ về, cả hai bạn "James hỏi cô lặng lẽ quay sang đối mặt với cô.. "Tôi - Tôi không biết ... Tôi cần phải nói cho Harry ... Ông cần biết ..." Hermione nói, cố gắng không để nghi ngờ phản bội cô. "Bạn không chắc chắn làm thế nào ông sẽ phản ứng?" James nói lên nỗi sợ hãi của mình. Hermione đột nhiên không thể tìm được tiếng nói của mình, và giải quyết trên gật đầu lo lắng trong bài trả lời. James gật đầu với một cái cau mày. " Chúng tôi không chính xác ... cùng khi nó xảy ra. "Cô lo lắng nói. James nhìn lên. "Nhưng bạn yêu anh ấy ... phải không?", ông nói với một nụ cười hiểu biết. Hermione gật đầu, đôi mắt trong veo với nước mắt. "Vâng ... Tôi ..." "Nhưng bạn không chắc chắn nếu ông cảm thấy như vậy?" James một lần nữa xác định chính xác những suy nghĩ của cô. Cô gật đầu, trở nên rất quan tâm đến móng tay của cô. James mỉm cười, đặt một tay lên vai cô. "Tôi thực sự không nghĩ rằng bạn có gì phải lo lắng, Hermione ..." "Ý anh là gì?" Cô hỏi, nhìn lên đột ngột. James đã đưa ra một tiếng cười nhỏ. "Mỗi khoảnh khắc có ý thức, ông có có anh ấy được gọi tên của bạn. " "Người duy nhất anh ta được yêu cầu là bạn, Hermione ... và ông thậm chí không hoàn toàn có ý thức trong những khoảnh khắc ... Chắc chắn đó nói với bạn điều gì đó." Lily nói nhẹ nhàng. Một nhỏ, nhẹ nhõm nụ cười len lỏi trên khuôn mặt của Hermione. Tuy nhiên, như bất ngờ khi nó đến, nó biến mất và được thay thế bằng một cái nhìn tươi mới quan tâm. "Nếu bé thay đổi như thế nào, ông cảm thấy về tôi?" Cô hỏi, hơi hoảng sợ. Lily và James cả dường như để tiết kiệm nụ cười trong unison khi họ nhìn cô, cố gắng không để lộ ra những nỗi sợ hãi của mình. Họ đã đưa ra cái nhìn thoáng qua mỗi khác mà nói với Hermione, bất chấp những nỗ lực tốt nhất của họ, rằng họ chỉ là quan tâm về vấn đề này như cô. "Tôi đoán chúng ta sẽ chỉ phải chờ đợi và xem làm thế nào anh phản ứng, Hermione. Nếu có ai biết làm thế nào anh sẽ phản ứng, nó sẽ là bạn. Tôi đã không biết con trai của tôi trong gần mười lăm năm ... "James nói khẽ, kéo ra thành nỗi buồn tràn ngập như việc thực hiện các tuyên bố cuối cùng của ông đánh nó. "Bạn có rất nhiều để đưa vào xem xét, Hermione. " Lily nói nhẹ nhàng. "Có trường ... Cả hai đều rất trẻ ... Bạn sẽ cần sự giúp đỡ nhiều như bạn có thể có được." "Chúng tôi sẽ tìm một cái gì đó ... Khi Harry tỉnh dậy chúng ta sẽ tìm một cái gì đó . " Hermione ngập ngừng nói, "Tôi nhận thấy mọi thứ sẽ phải thay đổi ..." "Bạn là một cô gái thông minh Hermione," Lily nói với một tiếng thở dài nhỏ, nhìn lên từ con trai của cô, "Nhưng tôi không thể không cảm thấy rằng bạn đang được một chút ngây thơ về việc này. Đứa trẻ này sẽ thay đổi tất cả mọi thứ. Đứa trẻ này sẽ thay đổi thế giới của bạn, bạn và Harry. " Hermione gật đầu, giận dữ chống lại nước mắt unshed. "Chúng tôi có thể làm công việc này ..." Cô run run nói, "Chúng tôi có thể làm điều này ... Tôi sẽ không từ bỏ con tôi." Lily chậm rãi gật đầu. "Hermione," Cô bắt đầu lặng lẽ, "Tôi không biết cách Harry là sẽ mất tất cả những điều này. Tôi không biết làm thế nào ông sẽ phản ứng để phát hiện ra rằng James và tôi đã sống suốt thời gian qua. Ngay cả khi hoàn cảnh đã được giải thích ... anh có thể không bao giờ tha thứ cho chúng tôi. Nếu ông không, nó có thể mất một thời gian dài trước khi anh ấy muốn chúng tôi xung quanh. Nhưng không có vấn đề gì xảy ra ... James và tôi sẽ không bao giờ để bạn đi qua một mình này, một trong hai bạn. Chúng tôi sẽ giúp bạn nhiều như chúng tôi có thể ... nhiều như Harry sẽ cho phép chúng tôi quá. " James gật đầu đồng ý, cho Hermione một nụ cười giằng. "Chúng tôi sẽ luôn ở bên bạn, không có vấn đề gì xảy ra." Hermione mỉm cười biết ơn, đôi mắt trong veo. "Những gì đã xảy ra không phải là lỗi của bạn ... Harry sẽ thấy rằng ..." "Tôi hy vọng như vậy, Hermione." James nói dứt khoát, "Nhưng ngay cả như vậy, sự tha thứ là rất nhiều để yêu cầu ... Nhiều mạng sống đã bị phá hủy vì điều này ..." "Dumbledore sẽ được thực hiện để trả lời cho tất cả chúng ..." Lily nói khẽ. " Tôi vui vì tôi đã không nói với anh ấy tôi đã có thai bây giờ. " Hermione lặng lẽ nói, với một chút sợ hãi, "Có vẻ như tất cả Dumbledore đã từng làm là cố gắng loại bỏ những người gần gũi nhất với Harry từ cuộc sống của mình ..." "Tôi nghĩ rằng bạn sẽ là khôn ngoan để giữ thai một bí mật từ anh cho càng lâu càng tốt. " Lily cảnh báo. Hermione ngước nhìn Lily ngạc nhiên, cô ấy có thể có nghĩa là những gì Hermione nghĩ cô có nghĩa ?. Hermione nhìn vào mắt cô, lấp lánh, đôi mắt xanh đầy ắp với nỗi sợ hãi và lo lắng trong. Hermione tìm thấy ý nghĩa trong đó đáng báo động nghiêm trọng, hổ phách của riêng đôi mắt nâu của cô chập chờn một cách thận trọng. "Chắc chắn bạn không nghĩ rằng ông sẽ đến sau tôi?" "Tôi không biết phải nghĩ gì, Hermione." Lily nói đầy quan tâm. "Một tuần trước, tôi sẽ không bao giờ nghi ngờ Albus Dumbledore ... Nhưng bây giờ? Anh ấy là một người đàn ông nguy hiểm, Hermione. Nguy hiểm vì ông dường như vô tội. Tôi ghét phải nói điều này, nhưng, tôi lo sợ cho bạn và sự an toàn của con bạn ... con của Harry ... " Bây giờ cô nghĩ về nó, Hermione biết rằng Lily có mọi lý do để tin rằng Dumbledore sẽ làm tổn thương Hermione. Ông đã gỡ bỏ thành công tất cả các gia đình quan tâm và bạn bè của gia đình từ cậu bé bằng một tuổi. Điều gì sẽ ngăn chặn anh ta loại bỏ bất kỳ gia đình mới phát hiện và bạn bè? Hermione thấy nó rất rõ ràng; cô đang gặp nguy hiểm. Con mình đang gặp nguy hiểm. Cô biết rằng được tham gia với Harry đặt mình trong tác hại của cách Voldemort và các Tử thần Thực tử cho rằng vấn đề, ​​nhưng không bao giờ có cô tin rằng cô sẽ gặp nguy hiểm từ các nhà lãnh đạo của các bên trong sự công bình. Bằng cách nào đó, biết rằng Dumbledore là một mối đe dọa cho mình và con mình, đặt nỗi sợ hãi nhiều hơn vào trái tim cô ấy hơn mối đe dọa của Voldemort bao giờ có thể. "Tôi sẽ không bao giờ để cho anh ta làm tổn thương Harry bao giờ trở lại. Không Harry, không phải bạn, hoặc con của bạn." James nói mơ hồ, "Tôi hứa với bạn Hermione, anh sẽ không bao giờ can thiệp vào cuộc sống của bạn theo cách anh có chúng ta ..." "Tôi không thể tin rằng điều này đang xảy ra ..." Hermione nói, chìm vào sự khắc nghiệt của thực tế để nhanh chóng cô có thể cảm thấy nó chết đuối của cô. "Chúng tôi có tất cả được gây hiểu lầm." James nói khẽ, "Dumbledore đã bị tẩy não tất cả chúng ta. Nhưng mọi thứ đang chuyển động ngay bây giờ rằng Dumbledore không có quyền lực hơn, sự thật đã được tiết lộ." "Tôi vẫn không hiểu làm thế nào Harry đã ở đây ... Làm thế nào mà ông tìm thấy chúng tôi khi anh ta thậm chí không biết chúng ta đang sống không? " Lily hỏi lớn tiếng, phá vỡ vào một tiếp tuyến. Hermione quá, có được tuyệt vọng tự hỏi làm thế nào Harry đã đến để được trong phòng khách của Potter. Cô có thể tìm thấy không có lời giải thích hợp lý cho hiện tượng. Tất cả các cô có thể nghĩ là các lý thuyết đầu tiên của cụ Dumbledore như những gì đã xảy ra với Harry khi vừa đến Privet Drive. Các phường đã bị buộc phải phá vỡ bởi sức mạnh của ma thuật của Harry đột phá. Ma thuật của mình theo bản năng đã đưa ông đến cha mẹ của mình? Nó dường như không thể. Làm thế nào ma thuật của mình có thể đưa cậu đến cha mẹ của ông khi ông có ý thức biết, hoặc nghĩ rằng ông biết, cha mẹ anh đã chết? "Tôi nghĩ rằng tôi có một ý tưởng ..." James cắt thành những suy nghĩ của cô đột ngột, đánh cá xung quanh trong túi của mình. " Dumbledore đã có một lý thuyết ... "Hermione nói xem James tò mò," Ông nói rằng ông nghi ngờ rằng ma thuật của Harry apparated anh ta ra khỏi nhà khi nó buộc phải theo cách của mình ra khỏi cơ thể của mình, đưa anh ta một nơi an toàn ... hay rằng ông đến tiếp xúc với một chìa khóa cổng mà không biết. " "Tôi tin rằng," James nói với một vị đắng không thể nhầm lẫn, "Đó là tên khốn cũ đã thực sự phù hợp cho một lần." Hermione nhìn anh ngạc nhiên. "Tại sao gì?" cô hỏi mạnh. "Bởi vì," Ông nói với một nụ cười nhỏ, rút một cái gì đó nhỏ từ túi của mình. "Anh có điều này quanh cổ anh." Khi anh mở nắm tay khép mình Hermione nhận ra chiếc nhẫn của Harry, gia đình Potter nhẫn, ngồi trên lòng bàn tay của James. Nó đã được nhuộm màu máu và dơ bẩn, nhưng đá của nó vẫn ánh lên ngang ngược ra từ bạc. Việc khắc mà vẫn có thể nhìn thấy qua máu mưa khẳng định James gì ông đã đoán. Harry đã lấy chiếc nhẫn từ vault như ông đã dự định. "Good Evening, ông Potter. Đáng yêu để xem bạn một lần nữa, Sir." Griphook nói nồng nhiệt chào đón khách hàng của mình. "Evening Griphook, tôi có việc gì khẩn cấp Tôi muốn bạn nhìn thấy quá." James cho biết nhìn xung quanh một cách cẩn thận. Griphook đã luôn luôn vui mừng khi thấy James Potter sải bước vào Gringotts. Của Potter là khách hàng giàu có của mình, và nhiều thứ để thỏa thích của mình, một trong những khách hàng giàu có mà các ngân hàng phù thủy ám. Điều này tất nhiên, tăng uy tín của mình với các công ty, và bây giờ ông là một trong những nhà quản lý được tôn trọng nhất trong các ngân hàng nhiều chi nhánh. Bảo vệ một khách hàng với tầm cỡ của của Potter là cao nhất của mình, và cũng hầu hết công nhận, thành tích cá nhân. Nhưng một cái gì đó bối rối Goblin trẻ về James Potter ngày này. Có một không khí khẩn trương trong cách anh ta tự giới thiệu mình. Ông đã được rút ra, và mệt mỏi tìm kiếm, các túi dưới mắt của ông có thể đã được tổ chức mười thuyền buồm từng. Không chỉ ông đã trông kiệt sức kỹ lưỡng, anh có vẻ lo lắng. Mắt ông như tên bắn về anh nghi ngờ, như thể nghi ngờ một số tấn công bất ngờ. Griphook nhướn mày, suy nghĩ về những hành vi kỳ quái này. "Có phải tất cả mọi thứ ổn, ông Potter?" Griphook hỏi một cách thận trọng. "Cái gì?" James ngắt lời, đôi mắt của mình như tên bắn trở lại Goblin trước mặt anh, "Vâng, vâng ... Fine Griphook. Nhưng nếu bạn không nhớ tôi đang vội ..." "Đương nhiên, ông Potter ... "Griphook nói, tặng cho một cây cung thấp, nhìn hơi bối rối nhưng cũng che tò mò của mình. "Đúng vậy ..." "Cảm ơn bạn." James nói kiên quyết, sải bước nhanh về phía văn phòng quen thuộc quản lý ngân hàng của mình. James đột ngột quay vào hành lang nhỏ, hẹp mà ông đã trở nên quen với đi bộ trên tất cả các chuyến thăm tới các ngân hàng. The Goblin trẻ phía sau anh đã phải cà nhắc giận dữ chỉ để theo kịp với người đàn ông điên cuồng trước mặt anh. Khi cánh cửa gỗ nặng đơn lờ mờ hiện lên trước mặt Ngài, James kéo về gõ cửa bằng đồng nặng và thở mở cửa, gỗ lưới chống sàn đá lạnh to và vang vọng tất cả các con đường xuống hành lang. Griphook cuối cùng đã bắt kịp với James và quản lý để tạo tiếng rít qua cửa hầu như không trước khi nó đóng cửa với một sự bùng nổ vang dội. James tự ngồi trên một trong hai r nguy hiểm













































































































đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2025 I Love Translation. All reserved.

E-mail: