The Haya de la Torre case between Colombia and Peru with Cuba as inter dịch - The Haya de la Torre case between Colombia and Peru with Cuba as inter Việt làm thế nào để nói

The Haya de la Torre case between C

The Haya de la Torre case between Colombia and Peru with Cuba as intervening Party, was brought before the Court under the following circumstances:
In a Judgment delivered on November 20th, 1950, the Court had defined the legal relations between Colombia and Peru in regard to questions which those States had submitted to it, concerning diplomatic asylum in general and, in particular, the asylum granted on January 3rd/4th, 1949 by the Colombian Ambassador at Lima to Victor Raul Haya de la Torre; the Court had found that, in this case, the asylum had not been granted in conformity with the Convention on Asylum signed at Havana in 1928. After the Judgment had been delivered, Peru requested Colombia to execute it, and called upon her to put an end to a protection improperly granted by surrendering the refugee. Colombia replied that to deliver the refugee would be not only to disregard the Judgment of November 20th, but also to violate the Havana Convention and she instituted proceedings before the Court by an Application which was filed on December 13th, 1950.
In her Application, and during the procedure, Colombia asked the Court to state in what manner the Judgment of November 20th, 1950, was to be executed, and, furthermore, to declare that, in executing that Judgment, she was not bound to surrender Haya de la Torre. Peru, for her part, also asked the Court to state in what manner Colombia should execute the Judgment. She further asked, first, the rejection of the Colombian Submission requesting the Court to state, solely, that she was not bound to surrender Haya de la Torre, and, secondly, for a declaration that the asylum ought to have ceased immediately after the delivery of the Judgment of November 20th, 1950, and that it must in any case cease forthwith, in order that Peruvian justice might resume its normal course which had been suspended.
In its Haya de la Torre judgment the Court declared:
by a unanimous vote that it is not part of the Court's judicial functions to make a choice among the different ways in which the asylum may be brought to an end;
by thirteen votes against one, that Colombia is under no obligation to surrender Haya de la Torre to the Peruvian authorities;
by a unanimous vote that the asylum ought to have ceased after the delivery of the Judgment of November 20th, 1950, and must be brought to an end.
In its Judgment, the Court examines, in the first place, the admissibility of the Cuban Government's intervention. That Government, availing itself of the right which the Statute of the Court confers on States parties to a convention, the interpretation of which is in issue, had filed a Declaration of Intervention in which it set forth its views concerning the interpretation of the Havana Convention. The Government of Peru contended that the Intervention was inadmissible: that it was out of time, and was really in the nature of an attempt by a third State to appeal against the Judgment of November 20th. In regard to that point, the Court observes that every intervention is incidental to the proceedings in a case, that, consequently, a declaration filed as an intervention only acquires that character if it actually relates to the subject-matter of the pending proceedings. The subject matter of the present case relates to a new question - the surrender of Haya de la Torre to the Peruvian authorities - which was completely outside the Submissions of the parties and was in consequence not decided by the Judgment of November 20th. In these circumstances, the point which it is necessary to ascertain is whether the object of the intervention is the interpretation of the Havana Convention in regard to the question whether Colombia is under an obligation to surrender the refugee: as according to the representative of the Government of Cuba the intervention was based on the fact that it was necessary to interpret a new aspect of the Havana Convention, the Court decided to admit it.
The Court goes on to discuss the merits. It observes that both parties are seeking to obtain a decision as to the manner in which the Judgment of November 20th is to be executed. That Judgment, in deciding on the regularity of the asylum, confined itself to defining the legal relations which the Havana Convention had established, in regard to this matter between the parties; it did not give any directions to the parties, and only entailed for them the obligation of compliance with the Judgment. However, the form in which the parties have formulated their submissions shows that they desire that the Court should make a choice among the various courses by which the asylum might be terminated. These courses are conditioned by facts and possibilities which, to a very large extent, the parties are alone in a position to appreciate. A choice among them could not be based on legal considerations, but only on grounds of practicability or of political expediency. Consequently, it is not part of the Court's judicial function to make such a choice, and it is impossible for it to give effect to the submissions of the parties in this respect.
As regards the surrender of the refugee, this is a new question, which was only brought before the Court by the Application of December 13th, 1950, and which was not decided by the Judgment of November 20th. According to the Havana Convention, diplomatic asylum, which is a provisional measure for the temporary protection of political offenders, must be terminated as soon as possible. However, the Convention does not give a complete answer to the question of the manner in which an asylum must be terminated. As to persons guilty of common crimes, it expressly requires that they be surrendered to the local authorities. For political offenders it prescribes the grant of a safe-conduct for the departure from the country. But a safe-conduct can only be claimed if the asylum has been regularly granted and maintained and if the territorial State has required that the refugee should be sent out of the country. For cases in which the asylum has not been regularly granted and where the territorial State has made no such demand, the Convention makes no provision. To interpret this silence as imposing an obligation to surrender the refugee would be repugnant to the spirit which animated the Convention in conformity with the Latin American tradition in regard to asylum, a tradition in accordance with which a political refugee ought not to be surrendered. There is nothing in that tradition to indicate that an exception should be made in case of an irregular asylum. If it had been intended to abandon that tradition, an express provision to that effect would have been needed. The silence of the Convention implies that it was intended to leave the adjustment of the consequences of such situations to decisions inspired by considerations of convenience or simple political expediency.
It is true that, in principle, asylum cannot be opposed to the operation of the national justice, and the safety which arises from asylum cannot be construed as a protection against the laws and the jurisdiction of the legally constituted tribunals. The Court declared this in its Judgment of November 20th. But it would be an entirely different thing to say that there is an obligation to surrender a person accused of a political offence because the asylum was irregular. That would amount to rendering positive assistance to the local authorities in their prosecution of a political refugee, and would be greatly exceeding the findings of the Court in its Judgment of November 20th; such assistance could not be admitted without an express provision to that effect in the Convention. As concerns Haya de la Torre, the Court declared in its Judgment of November 20th, on the one hand, that it had not been proved that, before asylum was granted, he had been accused of common crimes; on the other hand, it found that the asylum had not been granted to him in conformity with the Convention. Consequently, and in view of the foregoing considerations, Colombia is not obliged to surrender him to the Peruvian authorities.
Finally the Court examines the Peruvian submissions which Colombia asked it to dismiss, concerning the termination of the asylum. The Court states that the Judgment of November 20th, declaring that the asylum was irregularly granted entails a legal consequence, namely, that of putting an end to this irregularity by terminating the asylum. Peru is therefore legally entitled to claim that the asylum should cease. However, Peru has added that the asylum should cease "in order that Peruvian justice may resume its normal course which has been suspended". This addition, which appears to involve the indirect claim for the surrender of the refugee, cannot be accepted by the Court.
The Court thus arrives at the conclusion that the asylum must cease, but that Colombia is not bound to discharge her obligation by surrendering the refugee. There is no contradiction between these two findings, since surrender is not the only manner in which asylum may be terminated.
Having thus defined, in accordance with the Havana Convention, the legal relations between the parties with regard to the matters referred to it, the Court declares that it has completed its task. It is unable to give any practical advice as to the various courses which might be followed with a view to terminating the asylum, since, by so doing, it would depart from its judicial function. But it can be assumed that the parties, now that their mutual legal relations have been made clear, will be able to find a practical and satisfactory solution seeking guidance from those considerations of courtesy and good neighbourliness which, in matters of asylum, have always held a prominent place in the relations between the Latin American Republics.
0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!
Trường hợp Haya de la Torre giữa Colombia và Peru với Cuba là can thiệp bên, được đưa ra trước tòa án trong trường hợp sau:
trong một bản án chuyển giao vào ngày 20 tháng 11 năm 1950, tòa án đã xác định các mối quan hệ pháp lý giữa Colombia và Peru liên quan đến câu hỏi mà những tiểu bang đã gửi nó, liên quan đến tị nạn ngoại giao nói chung và, đặc biệt, nhà thương điên cấp vào tháng 3/4, 1949 bởi Đại sứ Côlômbia tại Lima để Victor Raul Haya de la Torre; Tòa án đã thấy rằng, trong trường hợp này, nhà thương điên đã không được cấp theo công ước về tị nạn đã đăng tại Havana năm 1928. Sau khi bản án đã được chuyển giao, Pê-ru yêu cầu Colombia để thực hiện nó, và kêu gọi của mình để kết thúc một bảo vệ không đúng được cấp bởi giao nộp quyền người tị nạn. Colombia trả lời rằng để cung cấp người tị nạn sẽ là không chỉ để bỏ qua bản án của tháng mười một 20, mà còn vi phạm công ước Havana và cô lập thủ tục tố tụng trước khi tòa án một ứng dụng đã được nộp vào ngày 13 tháng 12 năm 1950.
trong ứng dụng của mình, và trong khi phẫu thuật, Colombia yêu cầu tòa án để nhà nước theo những gì bản án của 20 tháng 11 năm 1950, là để được thực thi, và, hơn nữa, tuyên bố rằng, trong thực hiện bản án đó, cô đã không bị ràng buộc phải đầu hàng Haya de la Torre. Peru, về phần mình, cũng yêu cầu tòa án để nhà nước theo những gì Colombia nên thực hiện bản án. Cô tiếp tục hỏi, lần đầu tiên, từ chối nội dung gửi tới Colombia yêu cầu tòa án nhà nước, chỉ duy nhất, rằng cô ấy đã không bị ràng buộc phải đầu hàng Haya de la Torre, và thứ hai, cho một tuyên bố rằng các tị nạn nên đã kết thúc ngay lập tức sau khi giao hàng của bản án của 20 tháng 11 năm 1950, và rằng nó phải trong bất kỳ trường hợp nào hết tức, để mà Peru tư pháp có thể tiếp tục khóa học bình thường của mình mà đã bị đình chỉ.
trong bản án Haya de la Torre tòa án tuyên bố:
bởi một cuộc bỏ phiếu nhất trí rằng nó không phải là một phần của chức năng tư pháp của tòa án để làm cho một sự lựa chọn một trong những cách khác nhau trong đó các tị nạn có thể được đưa đến một kết thúc;
bởi mười ba phiếu chống lại một, Colombia là không chịu trách nhiệm đầu hàng Haya de la Torre các nhà chức trách Peru;
bởi một cuộc bỏ phiếu nhất trí rằng nhà thương điên nên đã kết thúc sau khi giao hàng của bản án của 20 tháng 11 năm 1950, và phải được đưa đến một kết thúc.
trong bản án, tòa án kiểm tra, tại địa điểm đầu tiên, admissibility của sự can thiệp của chính phủ Cuba. Mà chính phủ, availing chính quyền đạo luật của tòa án confers kỳ bên đến một quy ước, giải thích trong đó là trong vấn đề, đã đệ trình một tuyên bố can thiệp mà nó đặt ra của nó xem liên quan đến việc giải thích của công ước Havana. Chính phủ Peru cho rằng sự can thiệp là inadmissible: rằng nó đã ra khỏi thời gian, và đã thực sự trong bản chất của một nỗ lực của một phần ba tiểu bang để kháng cáo chống lại bản án của tháng mười một 20. Liên quan đến thời điểm đó, tòa án quan sát rằng mọi sự can thiệp là ngẫu nhiên để thủ tục tố tụng trong một trường hợp, rằng, do đó, một tuyên bố nộp như là một sự can thiệp chỉ mua lại nhân vật đó nếu nó thực sự liên quan đến các vấn đề của các thủ tục tố tụng đang chờ xử lý. Chủ đề của trường hợp hiện nay liên quan đến một câu hỏi mới - đầu hàng của Haya de la Torre cho chính quyền Peru - đó là hoàn toàn bên ngoài các bản đệ trình của các bên và được trong hệ quả không quyết định bởi bản án của tháng mười một 20. Trong những trường hợp này, khi nó là cần thiết để xác định là liệu đối tượng của sự can thiệp là việc giải thích của Havana ước liên quan đến câu hỏi cho dù Colombia là một chịu trách nhiệm lên đầu hàng người tị nạn: theo đại diện của chính phủ Cuba sự can thiệp được dựa trên thực tế là nó là cần thiết để giải thích một khía cạnh mới của công ước Havana, toà còn quyết định phải thừa nhận nó
The Court đi vào để thảo luận về những thành tích. Nó quan sát rằng cả hai bên đang tìm kiếm để có được một quyết định là đến cách thức mà bản án của 20 tháng mười một là để được thực thi. Bản án đó, trong việc quyết định trên đều đặn của nhà thương điên, hạn chế bản thân để xác định các mối quan hệ pháp lý mà công ước Havana đã thành lập, liên quan đến vấn đề này giữa các bên; nó đã không đưa ra bất kỳ hướng dẫn cho các bên, và chỉ ghi cho họ nghĩa vụ của phù hợp với bản án. Tuy nhiên, Các hình thức mà trong đó các bên đã xây dựng bản đệ trình của họ cho thấy rằng họ mong muốn rằng tòa án nên thực hiện một sự lựa chọn trong số các khóa học khác nhau mà các tị nạn có thể được chấm dứt. Những khóa học này đang có điều kiện bởi sự kiện và khả năng, đến một mức độ rất lớn, các bên là một mình ở một vị trí để đánh giá cao. Một sự lựa chọn trong số đó có thể không được dựa trên pháp lý cân nhắc, nhưng chỉ trên cơ sở của khả thi hoặc của chính trị thiết thực. Do đó, nó không phải là một phần của chức năng tư pháp của tòa án để làm cho một sự lựa chọn, và nó là không thể cho nó để có hiệu lực cho các bản đệ trình của các bên trong sự tôn trọng này.
cũng liên quan đến sự đầu hàng của người tị nạn, đây là một câu hỏi mới, mà chỉ đưa ra trước tòa án bởi các ứng dụng của 13 tháng 12 năm 1950, và đó chưa được quyết định bởi bản án của tháng mười một 20. Theo công ước Havana, tị nạn ngoại giao, mà là một biện pháp khẩn cấp tạm thời cho việc bảo vệ tạm thời của người phạm tội chính trị, phải được chấm dứt càng sớm càng tốt. Tuy nhiên, công ước không đưa ra một câu trả lời hoàn chỉnh cho các câu hỏi về cách thức mà trong đó một tị nạn phải được chấm dứt. Như người phạm tội của tội phạm phổ biến, nó rõ ràng đòi hỏi rằng họ được đầu hàng chính quyền địa phương. Cho người phạm tội chính trị nó quy định việc cấp một safe-conduct cho sự ra đi từ các quốc gia. Nhưng một safe-conduct chỉ có thể được yêu cầu nếu nhà thương điên đã được thường xuyên được cấp và duy trì và nếu lãnh thổ bang đã yêu cầu rằng người tị nạn nên được gửi ra khỏi đất nước. Đối với trường hợp trong nhà thương điên đã không được công nhận thường xuyên và nơi lãnh thổ bang đã thực hiện không có nhu cầu như vậy, công ước làm cho có quy định. Để giải thích im lặng như là áp đặt một nghĩa vụ phải đầu hàng người tị nạn sẽ là không hợp với tinh thần đó hoạt hình hội nghị quyết truyền thống Mỹ liên quan đến tị nạn, một truyền thống theo quy định mà một người tị nạn chính trị nên không phải là để được đầu hàng. Không có gì trong đó truyền thống để cho biết rằng một ngoại lệ phải được thực hiện trong trường hợp một tị nạn bất thường. Nếu nó đã có ý định từ bỏ truyền thống, một cung cấp nhận để có hiệu lực nào có được cần thiết. Sự im lặng của công ước ngụ ý rằng nó được dự định để lại điều chỉnh những hậu quả của tình huống như vậy để quyết định lấy cảm hứng từ xem xét thuận tiện hoặc thiết thực chính trị đơn giản.
đó là sự thật rằng, về nguyên tắc, tị nạn không thể được trái ngược với các hoạt động của tư pháp quốc gia, và sự an toàn mà phát sinh từ tị nạn không thể được hiểu như là một bảo vệ chống lại Pháp luật và thẩm quyền của Toà án hợp pháp không. Tòa án tuyên bố điều này trong bản án của tháng mười một 20. Nhưng nó sẽ là một điều hoàn toàn khác nhau để nói rằng có một nghĩa vụ phải đầu hàng một người bị buộc tội của một tội phạm chính trị vì nhà thương điên là bất thường. Mà nào số tiền để tái tạo tích cực hỗ trợ cho chính quyền địa phương của truy tố của người tị nạn chính trị, và sẽ rất nhiều vượt quá những phát hiện của tòa án trong bản án của 20 ngày; không được hỗ trợ như vậy có thể được chấp nhận mà không có một điều khoản nhận để có hiệu lực trong công ước. Là mối quan tâm Haya de la Torre, tòa án tuyên bố trong bản án của 20 tháng mười một, một mặt, nó đã không được chứng minh rằng, trước khi xin tị nạn được công nhận, ông đã bị cáo buộc tội phạm phổ biến; mặt khác, nó tìm thấy rằng nhà thương điên đã không được cấp cho anh ta theo công ước. Do đó, và theo quan điểm của các cân nhắc nói trên, Colombia không phải là bắt buộc phải đầu hàng Anh ta cho chính quyền Peru.
Cuối cùng tòa án xem xét các đệ trình Peru Colombia yêu cầu nó để bỏ qua, liên quan đến việc chấm dứt của nhà thương điên. Tòa án tiểu bang rằng bản án của 20 tháng 11, tuyên bố rằng nhà thương điên đã không đều được cấp đòi hỏi một hậu quả pháp lý, cụ thể là, mà đặt một kết thúc để bất thường này của chấm dứt các tị nạn. Peru là do đó hợp pháp quyền yêu cầu bồi thường các tị nạn nên chấm dứt. Tuy nhiên, Peru đã thêm vào nhà thương điên nên ngừng "Để mà Peru tư pháp có thể tiếp tục khóa học bình thường của mình mà đã bị tạm ngưng". Bổ sung này, mà dường như liên quan đến yêu cầu bồi thường gián tiếp cho sự đầu hàng của người tị nạn, không được chấp nhận bởi tòa án.
Tòa án do đó đến kết luận rằng các tị nạn phải chấm dứt, nhưng mà Colombia không bị ràng buộc để xả nghĩa vụ của mình bằng giao nộp quyền người tị nạn. Có là không có mâu thuẫn giữa những phát hiện hai, kể từ khi đầu hàng không phải là cách duy nhất mà trong đó xin tị nạn có thể chấm dứt.
có vì vậy định nghĩa, phù hợp với công ước Havana, các mối quan hệ pháp lý giữa các bên liên quan đến các vấn đề gọi nó, tòa án tuyên bố rằng nó đã hoàn thành nhiệm vụ của nó. Nó là không thể đưa ra bất kỳ lời khuyên thiết thực về các khóa học khác nhau mà có thể được theo sau nhằm chấm dứt các tị nạn, kể từ khi, bằng cách làm như vậy, nó sẽ khởi hành từ chức năng tư pháp của nó. Nhưng nó có thể được giả định rằng các bên, bây giờ mà quan hệ pháp lý của họ lẫn nhau đã được thực hiện rõ ràng, sẽ có thể tìm thấy một giải pháp thực tế và đạt yêu cầu tìm kiếm hướng dẫn từ những cân nhắc của lịch sự và tốt neighbourliness đó, trong các vấn đề tị nạn, đã luôn luôn giữ một vị trí nổi bật trong các mối quan hệ giữa các nước Cộng hòa Mỹ Latinh.
đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Việt) 2:[Sao chép]
Sao chép!
Các trường hợp Haya de la Torre giữa Colombia và Peru với Cuba như can thiệp của Đảng, đã được đưa ra Toà án trong các trường hợp sau đây:
Trong một phán quyết giao vào ngày 20 tháng 11 1950, Tòa án đã xác định các mối quan hệ pháp lý giữa Colombia và Peru liên quan đến câu hỏi mà những người Hoa đã được đệ trình, liên quan đến tị nạn ngoại giao nói chung và đặc biệt, tị nạn được cấp vào ngày 3 tháng / lần thứ 4 năm 1949 của Đại sứ Colombia tại Lima Victor Raul Haya de la Torre; Tòa án đã phát hiện ra rằng, trong trường hợp này, tị nạn đã không được cấp phù hợp với Công ước về Asylum ký kết tại Havana năm 1928 Sau khi bản án đã được chuyển giao, Peru yêu cầu Colombia để thực hiện nó, và kêu gọi cô để chấm kết thúc để bảo vệ không đúng cách do từ bỏ những người tị nạn. Colombia trả lời rằng để cung cấp tị nạn sẽ không chỉ bỏ qua các bản án của 20 tháng 11, mà còn vi phạm Công ước Havana và cô lập thủ tục tố tụng trước Tòa án bằng một ứng dụng đã được đệ trình vào ngày 13 Tháng 12 năm 1950.
Trong ứng dụng của mình, và trong quá trình, Colombia yêu cầu Toà án tuyên bố trong những cách phán xét ​​của 20 tháng 11 năm 1950, đã được thực thi, và, hơn nữa, tuyên bố rằng, trong việc thực hiện phán quyết rằng, cô đã không bị ràng buộc phải đầu hàng Haya de la Torre. Peru, về phần mình, cũng yêu cầu Toà án tuyên bố trong những cách Colombia nên thực hiện bản án. Cô tiếp tục hỏi, đầu tiên, từ bỏ các thông tin Colombia yêu cầu Toà án tuyên bố, chỉ duy nhất, rằng cô không bị ràng buộc phải đầu hàng Haya de la Torre, và thứ hai, cho một tuyên bố rằng tị nạn nên đã chấm dứt ngay sau khi giao hàng . của Phán quyết ngày 20 Tháng Mười Một năm 1950, và nó phải trong mọi trường hợp chấm dứt ngay lập tức, để có công lý Peru có thể tiếp tục quá trình bình thường của nó mà đã bị đình chỉ
Trong bản án Haya de la Torre của Tòa án tuyên bố:
bởi một cuộc bỏ phiếu nhất trí rằng nó không phải là một phần của chức năng tư pháp của Tòa án phải lựa chọn một trong những cách khác nhau, trong đó tị nạn có thể được đưa đến một kết thúc,
bởi mười ba phiếu chống một, Colombia không chịu trách nhiệm đầu hàng Haya de la Torre cho chính quyền Peru ;
bởi một cuộc bỏ phiếu nhất trí rằng tị nạn nên đã chấm dứt sau khi giao bản án của ngày 20 Tháng Mười Một 1950, và phải được đưa đến một kết thúc.
Trong phán quyết của mình, Tòa án xem xét, ở nơi đầu tiên, việc chấp nhận của Cuba can thiệp của Chính phủ. Chính phủ đó, nào sử dụng quyền mà Điều lệ của Tòa án trao vào Hoa bên tham gia Công ước, việc giải thích mà là ở vấn đề, ​​đã đệ đơn kiện Tuyên bố can thiệp trong đó nêu quan điểm của mình liên quan đến việc giải thích Công ước Havana . Chính phủ Peru cho rằng các biện pháp can thiệp là không thể chấp nhận: đó là hết thời gian, và đã thực sự trong bản chất của một nỗ lực của một nước thứ ba để kháng cáo đối với bản án của ngày 20 Tháng 11. Về điểm này, Toà nhận định rằng tất cả các can thiệp là vụ liên quan đến thủ tục tố tụng trong vụ án, đó là, do đó, một tờ khai nộp như một can thiệp chỉ mua lại nhân vật đó nếu nó thực sự liên quan đến các vấn đề nội các thủ tục cấp phát. Đối tượng của vụ án này liên quan đến một câu hỏi mới - sự đầu hàng của Haya de la Torre cho chính quyền Peru - đó là hoàn toàn nằm ngoài những thông tin đó của các bên và là hậu quả chứ không phải bằng bản án của ngày 20 tháng 11 quyết định. Trong những trường hợp này, điểm mà nó là cần thiết để xác định là liệu các đối tượng của sự can thiệp là việc giải thích Công ước Havana liên quan đến câu hỏi liệu Colombia có nghĩa vụ phải đầu hàng những người tị nạn: theo như người đại diện của Chính phủ Cuba can thiệp dựa trên thực tế là nó là cần thiết để giải thích một khía cạnh mới của Công ước Havana, Tòa án đã quyết định thừa nhận điều đó.
Tòa án tiếp tục thảo luận về giá trị. Nó nhận xét ​​rằng cả hai bên đang tìm kiếm để có được một quyết định về cách thức mà bản án của ngày 20 tháng 11 là để được thực thi. Phán xét ​​rằng, quyết định tính hợp lệ của các tị nạn, giới hạn riêng của mình để xác định các mối quan hệ pháp lý mà Công ước Havana đã được thành lập, liên quan đến vấn đề này giữa các bên; nó đã không đưa ra bất kỳ hướng dẫn cho các bên, và chỉ trực tiếp đem cho họ nghĩa vụ tuân thủ các phán xét. Tuy nhiên, hình thức, trong đó các bên đã xây dựng đệ trình của họ cho thấy rằng họ mong muốn đó thì Toà án cần thực hiện một lựa chọn trong số các môn học khác nhau mà tị nạn có thể được chấm dứt. Những khóa học này được quy định bởi các sự kiện và khả năng đó, đến một mức độ rất lớn, các bên chỉ có một mình ở một vị trí để đánh giá cao. Một sự lựa chọn trong số đó không thể dựa trên những tính pháp lý, nhưng chỉ vì lý do khả thi hoặc các thủ đoạn chính trị. Do đó, nó không phải là một phần của chức năng tư pháp của Tòa án để thực hiện một sự lựa chọn như vậy, và nó là không thể để cho nó có hiệu lực cho các bài dự thi của các bên trong lĩnh vực này.
Liên quan đến sự đầu hàng của người tị nạn, đây là một câu hỏi mới, mà chỉ được đưa ra trước Tòa án bằng việc áp dụng các ngày 13 Tháng Mười Hai 1950, và đã được không phải do Phán quyết ngày 20 tháng 11 quyết định. Theo Công ước Havana, tị nạn ngoại giao, đó là một biện pháp tạm thời để bảo vệ tạm thời của người phạm tội chính trị, phải được chấm dứt càng sớm càng tốt. Tuy nhiên, Công ước không đưa ra một câu trả lời hoàn chỉnh cho câu hỏi về cách thức mà một tị nạn phải được chấm dứt. Đối với những người phạm tội tội phạm thông thường, nó đòi hỏi rõ ràng rằng họ được đầu hàng chính quyền địa phương. Đối với người phạm tội chính trị đó quy định việc cấp an toàn tiến hành cho sự ra đi khỏi đất nước. Tuy nhiên, một hành vi an toàn chỉ có thể xin được khi người tị nạn đã được cấp và duy trì thường xuyên và nếu Nhà nước đã yêu cầu các lãnh thổ mà người tị nạn phải được gửi ra nước ngoài. Đối với trường hợp tị nạn chưa được thường xuyên cấp và nơi mà các lãnh thổ nhà nước đã thực hiện không có nhu cầu như vậy, ước làm cho không có quy định. Để giải thích sự im lặng này là áp đặt một nghĩa vụ phải đầu hàng các người tị nạn sẽ là phản cảm với tinh thần mà hoạt hình Công ước phù hợp với truyền thống châu Mỹ La tinh liên quan đến tị nạn, một truyền thống theo đó một người tị nạn chính trị nên không được đầu hàng. Không có gì trong truyền thống đó để chỉ ra rằng một ngoại lệ phải được thực hiện trong trường hợp tị nạn là bất thường. Nếu nó đã được dự định từ bỏ truyền thống đó, một quy định rõ ràng để có hiệu lực mà có thể đã được cần thiết. Sự im lặng của Công ước có nghĩa là nó được dự định để điều chỉnh các hậu quả của tình huống như vậy để quyết định lấy cảm hứng từ những cân nhắc thuận tiện hoặc thủ đoạn chính trị đơn giản.
Đúng là, về nguyên tắc, tị nạn có thể không phản đối các hoạt động của quốc gia công lý và sự an toàn phát sinh từ tị nạn không thể được hiểu như là một bảo vệ chống lại pháp luật và thẩm quyền của tòa án thành lập hợp pháp. Tòa án tuyên bố này trong bản án của 20 tháng 11. Nhưng nó sẽ là một điều hoàn toàn khác nhau để nói rằng có một nghĩa vụ phải đầu hàng một người bị cáo buộc một tội chính trị bởi vì tị nạn là không thường xuyên. Điều đó sẽ lên đến dựng hình hỗ trợ tích cực cho chính quyền địa phương bị truy tố họ về một người tị nạn chính trị, và sẽ được vượt quá rất nhiều những phát hiện của Tòa án trong bản án của ngày 20 tháng 11; hỗ trợ như vậy không thể được chấp nhận mà không có một quy định rõ ràng để có hiệu lực trong Công ước. Khi mối quan tâm Haya de la Torre, Tòa án tuyên bố trong bản án của ngày 20 tháng 11, một mặt, nó đã không được chứng minh rằng, trước khi được cấp, ông đã bị cáo buộc tội phạm thông thường; Mặt khác, nó phát hiện ra rằng tị nạn đã không được cấp cho ông phù hợp với Công ước. Do đó, và theo quan điểm của những cân nhắc trên, Colombia không bắt buộc phải đầu hàng anh cho chính quyền Peru.
Cuối cùng Tòa án xem xét các bài dự thi Peru mà Colombia hỏi nó để miễn nhiệm, liên quan đến việc chấm dứt tị nạn. Tòa án nói rằng bản án của ngày 20 tháng 11, tuyên bố rằng tị nạn được cấp đột xuất đòi hỏi một hậu quả pháp lý, cụ thể là các chấm dứt bất thường này bằng cách chấm dứt tị nạn. Peru do đó về mặt pháp lý quyền yêu cầu rằng tị nạn sẽ chấm dứt. Tuy nhiên, Peru đã nói thêm rằng tị nạn sẽ chấm dứt "để có công lý Peru có thể tiếp tục quá trình bình thường của nó mà đã bị đình chỉ". Ngoài này, có vẻ như liên quan đến tuyên bố gián tiếp cho sự đầu hàng của người tị nạn, không thể được Toà án chấp nhận.
Tòa án do đó đi tới nhận định rằng tị nạn phải chấm dứt, nhưng Colombia không bị ràng buộc để thực hiện nghĩa vụ của mình bằng cách từ bỏ các người tị nạn. Không có mâu thuẫn giữa hai kết quả này, vì đầu hàng không phải là cách duy nhất mà tị nạn có thể được chấm dứt.
Có như vậy, xác định, phù hợp với Công ước Havana, các mối quan hệ pháp lý giữa các bên về những vấn đề được đề cập đến nó, với Tòa án tuyên bố rằng nó đã hoàn thành nhiệm vụ của mình. Đó là không thể đưa ra bất cứ lời khuyên thiết thực để các khóa học khác nhau mà có thể được theo sau với mục đích chấm dứt tị nạn, vì, bởi làm như vậy, nó sẽ khởi hành từ chức năng tư pháp của mình. Nhưng nó có thể được giả định rằng các bên, bây giờ mà các mối quan hệ pháp lý lẫn nhau của họ đã được thực hiện rõ ràng, sẽ có thể tìm thấy một giải pháp tìm kiếm hướng dẫn thực tế và thỏa đáng từ những cân nhắc về lịch sự và láng giềng tốt đẹp đó, trong các vấn đề tị nạn, đã luôn luôn tổ chức một vị trí nổi bật trong quan hệ giữa các nước Cộng hòa Mỹ Latinh.
đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2024 I Love Translation. All reserved.

E-mail: