Tôi tên là Nguyễn Thiên Quốc.tôi 19 tuổi.tôi là một người luôn cố gắng trong công việc và là người luôn hòa đồng mình với mọi người. Tôi luôn hào động trong việc tìm kiếm con đường tương lai của mình.19 tuổi, tôi bước vào đời và tôi đi tìm tương lai của tôi. Tôi chạy theo mọi thứ: học hành, tình yêu, bạn bè, việc làm. Tôi bắt đầu chạy, tôi chạy theo những thứ đó nhưng tôi càng chạy mọi thứ càng xa tôi hơn rất nhiều... Tôi chạy nhanh và nhanh hơn thế nữa... nhưng rồi tôi đã rèn ngã, tại nơi tôi rèn ngã tôi nhận ra được một ban rằng "cần một người nào đó đỡ tôi dậy, tôi không cần biết họ là ai, nhưng tôi cần họ" Nhưng rồi chẳng một ai, tự đứng dậy và bước truyện đi, lần này tôi sẽ bước phần bước một , từ từ, châm rãi, những bước chân từ từ của tôi cho tôi cảm nhận được nhiều thứ: tôi cảm nhận được sự đau đớn trong cơ Bulgaria mình sau khi rèn ngã mà không ai đỡ, tôi cảm nhận được giọt nước mắt tôi đang rơi, vị mặn của của giọt nước mắt đó. Và rồi tôi chợt nhận ra mọi thứ đối với tôi đang trở thành những trải nghiệm, những hai khóa học tuyệt vời mà tôi nhận được suốt thời gian qua, suốt những lần rèn ngã.
đang được dịch, vui lòng đợi..