The purpose of this document is to summarize the period of barbarian i dịch - The purpose of this document is to summarize the period of barbarian i Việt làm thế nào để nói

The purpose of this document is to

The purpose of this document is to summarize the period of barbarian invasion of the western Roman Empire over the period from the third century A.D. to the fifth century. The primary source material is a series of lectures by J.B. Bury of the University of Cambridge which were published as The Invasion of Europe by the Barbarians. Professor Bury presented a coherent view of the invasions but his work was published in 1928 and some historical items, particularly in the early background material, may have been superceded by more recent findings. His book was reissued in 1963 without revision so any shortcomings of his work are not likely to be essential to his presentation. The barbarians that were most significant in the invasions were the Germans with a brief interlude of Hunnic penetration. The Slavic and Magyar migrations came after the period under consideration.

Background of the Germanic Peoples


In the period before 1000 B.C. the Germanic tribes lived in Scandinavia and the land between the Elbe and Oder Rivers. To the west of the Elbe River the land was occupied by Celtic people. To the east of the Oder River there were Baltic people such as the Letts and Lithuanians. Over the centuries the German tribes between the Elbe and the Oder pushed west driving the Celts out. By 200 B.C. the border between the Germans and the Celts was pushed to the Rhine River. The German tribes also pushed from the lowere Elbe region to the upper Elbe region occupying what is now southern Germany.

Some of the German tribes in Scandinavia migrated across the Baltic to the land between the Oder and the Vistula Rivers. This migration took place after the expansion of the western Germanic tribes from the Elbe-Oder region. These Germanic migrants from Scandinavia were different from the Germans of the Elbe-Oder region in language and customs but both had an economy originally based upon hunting and herding.

Population growth was forcing migratory expansion. When the western Germanic tribes, those originally from the Elbe-Oder region, ran out of territory that could easily be acquired their social and economic structure had to be modified. The area of north central Europe at that time was largely covered by forests. The herder-hunters needed areas relatively clear of forest. In the face of population growth there were only a few things that could be done:

conquest of new territories on the border of the old territory
adoption of agriculture in order to feed more people from the existing territory
clearance of forest to provide more pasture for the tribal livestock
These are listed in their order of difficulty. The western Germanic tribes ran out of territory because they impinged upon the Roman Empire on the west and the south. In the east they faced the descendants of the migrants from Scandinavia (who hereafter will be called the eastern Germanic tribes). The western Germanic tribes adopted agriculture.

In contrast the eastern Germanic tribes still had a migratory expansion option. They faced not the equally tough German people but Slavic and Baltic people who could not match their military prowess. Thus the eastern Germanic people continued their herding economy for centuries after the western Germanic people took up the practice of agriculture.

The most notable of the eastern Germanic tribes was the Goths. There is considerable historical evidence of the origin of the Goths in Scandinavia, possibly the Baltic island of Gotland, but in the second century A.D. the Goth moved from the lower Vistula River region to the area north of the Black Sea.

In the Black Sea region the Gothic tribes divided into two divisions, the Ostrogoths and the Visigoths. The name Ostrogoths means roughly the eastern Goths. Visigoth did not mean western Goths but, in effect, that is what they became.

Besides the Goths the other eastern Germanic tribes were the Vandals, the Gepids, the Burgundians and the Lombards, names that appear in the later history of western Europe far from their original homelands.

The western Germanic tribes were also undergoing political amalgamation and alignment. Tribal confederation names that are familiar from history are the Franks (meaning free as opposed to tribes settled in Roman territory), the Saxons, the Thuringians and the Alamanni. The Alamani were made up of Suevian tribes. The name for Germans in some languages of Europe is derived from the name Alamani.

The German tribes had political systems that were virtually democracies or republics. The assemblies of freemen of the tribe were sovreign. Some tribes were ruled by leaders who functioned as kings, but there was a difference even among tribal groups having kings as to the nature of the kingship. First of all the king was in effect the executive officer of the assembly of freemen of the tribe. Some tribes had leaders called grafs who were elected by their assemblies of freemen. A graf could be anyone the assembly wished to elect. The monarchical tribes had kings, who were also elected by the assemblies, but in contrast in the monarchical tribes or states the king had to be selected from certain royal families. Thus the kingship was to a degree hereditary whereas the grafship was not.

The Attacks of the Goths on the Roman Empire

It is ironic that the most serious threats to the Roman Empire began not with the western Germanic tribes of the Roman frontier but the eastern Germanic tribes, particularly the Goths. The Roman Empire during the early third century had a series of weak emperors and a strong challenge from the Parthian Empire of Persia. The resources of the Empire were debilitated and the Goths challenged the Romans for control of the area at the mouth of the Danube River at the Black Sea. The Goths controlled the area north of the Black Sea and the Romans had conquered a territory north of the Danube, which they called Dacia. This is the region of present day Romania.

The attacks of the Goths began in 247 A.D. and in 251 A.D. They lured the Roman army under the command of the Emperor Decius into a swampy region and defeated it. The Emperor Decius was killed in the battle. Emboldened by this victory the Goths built boats and ships and raided the cities of the Black Sea and eastern Mediterranean. The Romans under Claudius I finally were able to defeat the Goths decisively in 269 A.D. and brought peace to the region. The Emperor Claudius was thereafter known as Claudius Gothicus. But Claudius Gothicus' rule did not last long and he was succeeded by the Emperor Aurelian.

The Emperor Aurelian recognized the realities of the military situation in Dacia and in 270 A.D. withdrew Roman troops from Dacia leaving it to the Goths. The Danube once again became the northern frontier of the Roman Empire in eastern Europe. In 324 A.D. the Emperor Constantine concluded a treaty with the Visigoths that made them confederates of the Empire which meant that in return for annual subsidy the Visigoths agreed to help defend the Empire. Nominally Dacia was again counted as part of the Empire but controlled and defended by the Visigoths, confederates of the Roman Empire.

The Ostrogoths were located to the east of the Visigoths in the region beyond the Dniester River. There were significant differences between the Ostrogoths and the Visigoths, generally the Ostrogoths represented a more archaic form of Gothic society.

The Numbers of the Invading Tribes

It is difficult to estimate the number of barbarians involved in the invasisons but roughly there were one hundred thousand Ostrogoths in Italy and about the same number of Visigoths in Spain. The Burgundians in southeastern France probably numbered about twenty five thousand. The estimated size of the Vandal army which crossed the Strait of Gilbraltar is eighty thousand. Thus the invasion forces constituted only a few percent of the population of the territories being invaded. This was enough to conquer a non-military population but not enough to surplant the culture of the people being conquered.

There was also the non-Germanic people known as the Sarmatians or Alans. The Alans were the principal tribe of the Sarmatians. The Sarmations spoke a language in the Iranian language family. A Roman emperor brought Alans into southwest France to help control Celtic tribes and protect against Germanic invaders. For more on the Sarmatians see Sarmatians.

The challenges of the barbarians to the Empire imposed a heavy burden on its finances and its military. The burden of raising the troops and the funds to defend the Empire was threatening to bring about its collapse. The Emperor Diocletian undertook a major reorganization of the Empire. Later the Emperor Constantine undertook further political and economic reorganization.

The Organizational Structure
of the Roman Empire After the Reforms of the
Emperors Diocletian and Constantine


The above diagram depicts that fact that the Roman Empire was not divided into two seprate empires but instead was legally one empire with two administrative centers, Rome and Constantinople. These two administrative centers were governed by two co-equal emperors. The administrative authority in both sections was divided between a civil government structure and a military authority. The Roman Empire was unique in this separation of administration.

The civil government structures in the western and eastern portions of the Empire were identical, but the military power structures in the two portions differed in some details. The civil governmental structure was the basically the creation of the Emperor Diocletian, as was the division of the Empire into western and eastern administrations. The Empire was divided into prefectures each governed by ministers called praetorian prefects. As shown below, there were two prefectures in the east and two in the west. The prefectures were divided into dioceses, each ruled by a vicar. The terminology is familiar because the Roman Catholic Church adopted t
0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!
Mục đích của tài liệu này là tổng kết giai đoạn của cuộc xâm lược man rợ của Đế chế Tây La Mã trong giai đoạn từ thế kỷ thứ ba nhất đến thế kỷ thứ 5. Chính nguồn nguyên liệu là một loạt các bài giảng bởi J.B. Bury của đại học Cambridge được xuất bản như là cuộc xâm lược của châu Âu bởi các rợ. Giáo sư Bury trình bày một cái nhìn mạch lạc của các cuộc xâm lược, nhưng công việc của mình đã được xuất bản vào năm 1928 và một số khoản mục lịch sử, đặc biệt là trong các vật liệu nền đầu, có thể có được superceded bởi những phát hiện gần đây. Cuốn sách được phát hành lại vào năm 1963 mà không sửa đổi do đó, bất cứ thiếu sót của tác phẩm của ông không có khả năng cần thiết để trình bày của mình. Các rợ là quan trọng nhất trong các cuộc xâm lược đã là Đức với một interlude ngắn của quay thâm nhập. Di cư Slavơ và Magyar đến sau thời gian đang được xem xét.Nền của các dân tộc German Trong giai đoạn trước khi 1000 trước công nguyên các bộ lạc Germanic sống tại Scandinavia và đất giữa sông Elbe và sông Oder. Về phía tây của sông Elbe đất bị chiếm đóng bởi người Celtic. Về phía đông của sông Oder đã có Baltic người chẳng hạn như Letts và Litva. Qua nhiều thế kỷ các bộ lạc Đức giữa sông Elbe và sông Oder đẩy Tây lái xe Celts trong. Bởi 200 trước công nguyên, ở biên giới giữa Đức và the Celts đã được dời đến sông Rhine. Các bộ lạc Đức cũng đẩy từ vùng Elbe lowere đến vùng Elbe trên chiếm nơi ngày nay là miền nam Đức.Một số các bộ tộc Đức tại Scandinavia di chuyển trên biển Baltic đến vùng đất giữa sông Vistula và Oder. Di chuyển này đã diễn ra sau sự mở rộng của các bộ tộc Germanic phía tây từ khu vực Elbe-Oder. Những di dân Đức từ Scandinavia là khác nhau từ người Đức vùng Elbe-Oder ngôn ngữ và phong tục nhưng cả hai đã có một nền kinh tế ban đầu dựa trên săn bắn và chăn gia súc.Tăng trưởng dân số buộc di cư mở rộng. Khi các bộ lạc Germanic phương Tây, những người ban đầu từ vùng Elbe-Oder, chạy ra khỏi lãnh thổ mà có thể dễ dàng được mua lại cấu trúc xã hội và kinh tế của họ đã được thay đổi. Khu vực Bắc Trung tâm châu Âu tại thời điểm đó phần lớn được bao phủ bởi rừng. Những kẻ đi săn herder cần khu vực tương đối rõ ràng về rừng. Khi đối mặt với tăng trưởng dân số đã có chỉ một vài điều mà có thể được thực hiện:chinh phục vùng lãnh thổ mới trên biên giới của lãnh thổ cũnhận con nuôi của ngành nông nghiệp để nuôi thêm con người từ lãnh thổ hiện tạigiải phóng mặt bằng của rừng để cung cấp thêm đồng cỏ cho gia súc bộ lạcChúng được liệt kê theo thứ tự của họ khó khăn. Các bộ lạc Germanic phía tây chạy ra khỏi lãnh thổ vì họ impinged sau khi Đế quốc La Mã về phía Tây và phía Nam. Ở phía đông, họ phải đối mặt với các hậu duệ của người nhập cư từ Scandinavia (những người sau đây sẽ được gọi là các bộ lạc Đông Đức). Các bộ lạc Germanic phía tây thông qua nông nghiệp.Ngược lại các bộ lạc Đông Đức vẫn có một lựa chọn di cư mở rộng. Họ phải đối mặt với không khó khăn không kém người dân Đức nhưng Slavơ và Baltic những người có thể không phù hợp với năng lực quân sự của họ. Do đó những người Đức đông tiếp tục của nền kinh tế chăn gia súc trong nhiều thế kỷ sau khi Đức người phương Tây đã thực hành nông nghiệp.Đáng chú ý nhất của các bộ lạc Đông Đức là những người Goth. Có bằng chứng lịch sử đáng kể về nguồn gốc của những người Goth tại Scandinavia, có thể các Baltic đảo của Gotland, nhưng trong thế kỷ thứ hai nhất Goth chuyển từ khu vực sông Vistula thấp hơn đến khu vực phía bắc biển đen.Trong vùng biển đen các bộ lạc Gothic chia thành hai đơn vị, các Ostrogoths và người Visigoth. Tên Ostrogoths có nghĩa là khoảng những người Goth đông. Trung đã có nghĩa là phía tây Goth, nhưng trong thực tế, đó là những gì họ đã trở thành.Bên cạnh những người Goth Đông Đức bộ tộc đã là người Vandal, các Gepids, các Burgundy và người Lombard, tên xuất hiện trong lịch sử sau này của Tây Âu xa quê hương ban đầu của họ.Các bộ lạc Germanic phương Tây cũng đã trải qua việc hợp nhất chính trị và sự liên kết. Tên bộ lạc liên bang đã quen thuộc từ lịch sử là người Frank (có nghĩa là miễn phí như trái ngược với bộ lạc đã định cư ở lãnh thổ La Mã), Saxons, các Thuringians và người Alamanni. Alamani đã được tạo ra của bộ lạc Suevian. Tên cho người Đức trong một số ngôn ngữ châu Âu có nguồn gốc từ tên Alamani.Các bộ lạc Đức có hệ thống chính trị đã là hầu như nền dân chủ hoặc nước Cộng hòa. Hội đồng nhà của bộ tộc đã là sovreign. Một số bộ tộc đã được cai trị bởi nhà lãnh đạo những người hoạt động như vị vua, nhưng đã có một sự khác biệt thậm chí giữa các nhóm bộ lạc có vua như là bản chất của thuận. Đầu tiên của tất cả các vị vua là ở có hiệu lực đốc trong hội đồng nhà của bộ lạc. Một số bộ lạc có các nhà lãnh đạo được gọi là grafs người được bầu bởi Hội đồng của của nhà. Một graf có thể là bất cứ ai hội đồng muốn chọn. Các bộ lạc monarchical có vua, người cũng đã được bầu bởi Hội đồng, nhưng ngược lại trong bộ lạc monarchical hoặc kỳ nhà vua đã phải được lựa chọn từ một số gia đình hoàng gia. Vì thế thuận là đến một mức độ di truyền trong khi grafship không.Các cuộc tấn công của những người Goth vào đế chế La MãNó là mỉa mai rằng những mối đe dọa nghiêm trọng nhất đế chế La Mã đã bắt đầu không với các bộ tộc Germanic phía tây biên giới La Mã nhưng các bộ lạc Đông Đức, đặc biệt là những người Goth. Đế quốc La Mã trong thời gian đầu thế kỷ thứ ba có một loạt các yếu hoàng đế và một thách thức mạnh mẽ từ Đế quốc Parthia Ba tư. Các nguồn tài nguyên của Đế quốc được debilitated và những người Goth thách thức những người La Mã kiểm soát khu vực cửa sông Danube tại biển đen. Những người Goth kiểm soát khu vực phía bắc biển đen và người La Mã đã chinh phục lãnh thổ về phía bắc của sông Danube, mà họ gọi là Dacia. Đây là khu vực ngày nay là Romania.Các cuộc tấn công của những người Goth bắt đầu năm 247 và năm 251 Họ thu hút quân đội La Mã dưới sự chỉ huy của hoàng đế Decius vào một khu vực đầm lầy và đánh bại nó. Hoàng đế Decius đã bị giết trong trận chiến. Khuyến khích tin tưởng bởi chiến thắng này những người Goth xây dựng tàu thuyền và tàu và đột kích thành phố biển đen và địa Trung Hải. Người La Mã dưới Claudius tôi cuối cùng đã có thể đánh bại những người Goth quyết định năm 269 và mang lại hòa bình cho khu vực. Hoàng đế Claudius sau đó được biết đến như Claudius II. Nhưng Claudius II quy tắc không kéo dài và ông được kế vị bởi Hoàng đế Aurelian.Hoàng đế Aurelian công nhận thực tế tình hình quân sự ở Dacia và năm 270 rút lui quân đội La Mã từ Dacia để lại nó để những người Goth. Sông Danube một lần nữa trở thành biên giới phía bắc của Đế chế La Mã ở Đông Âu. Năm 324 hoàng đế Constantine kết luận một hiệp ước với người Visigoth mà làm cho họ quân miền nam của Đế chế điều này có nghĩa rằng trong trở lại cho các trợ cấp hàng năm người Visigoth đồng ý để giúp bảo vệ đế chế. Trên danh nghĩa Dacia một lần nữa tính là một phần của Đế chế nhưng điều khiển và bảo vệ bởi người Visigoth, quân miền nam của Đế quốc La Mã.Các Ostrogoths đang nằm về phía đông của người Visigoth trong vùng vượt sông Dniester. Có những sự khác biệt đáng kể giữa các Ostrogoths và người Visigoth, nói chung các Ostrogoths đại diện cho một hình thức cổ hơn của Gothic xã hội.Những con số của các bộ tộc xâm lượcNó là khó khăn để ước tính số lượng các rợ tham gia vào các invasisons nhưng khoảng có là một trăm ngàn Ostrogoths tại ý và về cùng một số người Visigoth tại Tây Ban Nha. Thiêu ở đông nam nước Pháp có thể đánh số khoảng hai mươi năm ngàn. Ước tính kích thước của quân đội kẻ phá hoại mà vượt qua eo biển Gilbraltar là tám nghìn. Do đó, các lực lượng xâm lược chiếm chỉ một vài phần trăm dân số của vùng lãnh thổ bị xâm lăng. Điều này là đủ để chinh phục dân phi quân sự nhưng không đủ để surplant các nền văn hóa của người dân bị chinh phục.Cũng là người-Đức được biết đến như người Sarmatia hoặc Alans. Các người Alan đã là bộ lạc chính của người Sarmatia. Các Sarmations nói một ngôn ngữ thuộc ngôn ngữ Iran. Một hoàng đế La Mã đưa Alans vào phía tây nam nước Pháp để giúp kiểm soát bộ tộc Celtic và bảo vệ chống lại quân xâm lược Đức. Để biết thêm về người Sarmatia xem người Sarmatia.Những thách thức của các rợ vào đế chế áp đặt một gánh nặng về tài chính của mình và quân sự của nó. Gánh nặng của nâng cao quân đội và các quỹ để bảo vệ đế chế đã đe dọa để mang lại sự sụp đổ của nó. Hoàng đế Diocletian đã tiến hành một tổ chức lại chính của Đế quốc. Sau đó, hoàng đế Constantine đã tiến hành tổ chức chính trị và kinh tế hơn nữa.Cơ cấu tổ chứcĐế quốc La mã sau khi những cuộc cải cách của cácEmperors Diocletian and ConstantineThe above diagram depicts that fact that the Roman Empire was not divided into two seprate empires but instead was legally one empire with two administrative centers, Rome and Constantinople. These two administrative centers were governed by two co-equal emperors. The administrative authority in both sections was divided between a civil government structure and a military authority. The Roman Empire was unique in this separation of administration.The civil government structures in the western and eastern portions of the Empire were identical, but the military power structures in the two portions differed in some details. The civil governmental structure was the basically the creation of the Emperor Diocletian, as was the division of the Empire into western and eastern administrations. The Empire was divided into prefectures each governed by ministers called praetorian prefects. As shown below, there were two prefectures in the east and two in the west. The prefectures were divided into dioceses, each ruled by a vicar. The terminology is familiar because the Roman Catholic Church adopted t
đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Việt) 2:[Sao chép]
Sao chép!
Mục đích của tài liệu này là để tóm tắt các giai đoạn của cuộc xâm lược man rợ của Đế quốc La Mã phương Tây trong giai đoạn từ thế kỷ thứ ba đến thế kỷ thứ năm. Các nguồn nguyên liệu chính là một loạt các bài giảng của JB Bury của Đại học Cambridge đã được công bố như The Invasion của châu Âu bởi rợ. Giáo sư Bury trình bày một quan điểm nhất quán của các cuộc xâm lược nhưng tác phẩm của ông đã được xuất bản vào năm 1928 và một số mặt lịch sử, đặc biệt là trong các tài liệu cơ bản đầu, có thể đã được superceded bởi những phát hiện gần đây. Cuốn sách của ông đã được tái phát hành vào năm 1963 mà không cần sửa đổi như vậy bất kỳ thiếu sót của công việc của mình không có khả năng rất cần thiết để trình bày của mình. Những người man rợ mà là có ý nghĩa nhất trong cuộc xâm lược của người Đức đã có một Interlude ngắn gọn về Hunnic thâm nhập. Các Slavic và Magyar di cư đến sau thời gian được xem xét. Bối cảnh của nhân dân Đức Trong giai đoạn trước năm 1000 trước Công nguyên, các bộ tộc Germanic sống ở Scandinavia và đất giữa Elbe và Oder Rivers. Về phía tây của sông Elbe đất bị chiếm đóng bởi người Celtic. Về phía đông của sông Oder có người Baltic như Letts và Lithuania. Qua nhiều thế kỷ những bộ tộc Đức giữa Elbe và Oder đẩy tây lái Celts ra. By 200 BC biên giới giữa Đức và người Celts đã được đẩy đến sông Rhine. Các bộ tộc Đức cũng đẩy từ lowere vùng Elbe đến khu vực trên Elbe chiếm những gì bây giờ là miền nam nước Đức. Một số trong những bộ tộc Đức tại Scandinavia di cư qua Baltic đến đất giữa Oder và sông Vistula. Sự di cư này diễn ra sau khi mở rộng của các bộ tộc Germanic tây từ vùng Elbe-Oder. Những người di cư từ Đức Scandinavia là khác nhau từ người Đức của vùng Elbe-Oder trong ngôn ngữ và phong tục nhưng cả hai đã có một nền kinh tế ban đầu dựa trên săn bắn và chăn gia súc. Tăng dân số đã được mở rộng buộc di cư. Khi các bộ tộc Germanic tây, những nguyên từ vùng Elbe-Oder, chạy ra khỏi lãnh thổ mà có thể dễ dàng được mua lại cơ cấu kinh tế và xã hội của họ đã được sửa đổi. Khu vực phía bắc trung tâm châu Âu vào thời điểm đó đã được phần lớn được bao phủ bởi rừng. Các thủ trông coi thợ săn cần thiết các khu vực tương đối rõ ràng về rừng. Đối mặt với sự gia tăng dân số chỉ có một vài điều mà có thể được thực hiện: chinh phục vùng đất mới trên biên giới của lãnh thổ cũ làm con nuôi của ngành nông nghiệp để nuôi sống nhiều người hơn từ lãnh thổ hiện phá rừng để cung cấp cỏ nhiều hơn cho các chăn nuôi bộ lạc này được liệt kê theo thứ tự của họ gặp khó khăn. Các bộ tộc Germanic tây chạy ra khỏi lãnh thổ vì họ impinged khi đế chế La Mã ở phía tây và phía nam. Ở phía đông họ phải đối mặt với những hậu duệ của những người di cư từ Scandinavia (người sau này sẽ được gọi là các bộ tộc Germanic đông). Các bộ tộc Germanic tây nuôi nông nghiệp. Ngược lại các bộ tộc Germanic đông vẫn còn có một tùy chọn mở rộng di cư. Họ phải đối mặt không phải là người Đức đều khó khăn nhưng Slavic và người Baltic người không thể phù hợp với sức mạnh quân sự của họ. Do đó, người Đức Đông tiếp tục nền kinh tế chăn gia súc của họ trong nhiều thế kỷ sau khi người Đức phía tây bắt đầu tập luyện của nông nghiệp. Đáng chú ý nhất trong những bộ tộc Germanic đông là những người Goths. Có bằng chứng lịch sử đáng kể về nguồn gốc của những người Goths ở Scandinavia, có thể đảo Baltic của Gotland, nhưng trong thế kỷ thứ hai Goth chuyển từ dưới khu vực sông Vistula vào vùng phía bắc của Biển Đen. Trong khu vực Biển Đen các bộ lạc Gothic chia thành hai bộ phận, người Ostrogoth và người Visigoth. Tên Ostrogoth nghĩa là khoảng những người Goths đông. Visigoth không có nghĩa là Goths tây nhưng, trong thực tế, đó là những gì họ đã trở thành. Bên cạnh những người Goths các bộ tộc Germanic đông khác là những kẻ phá hoại, các Gepids, người Burgundy và người Lombard, tên xuất hiện trong lịch sử sau này của Tây Âu xa quê hương gốc của họ. Các bộ tộc Germanic phương Tây cũng đã trải qua sự pha trộn chính trị và liên kết. Tên liên minh bộ lạc đã quen thuộc từ lịch sử là những Franks (có nghĩa là miễn phí như trái ngược với bộ tộc định cư tại lãnh thổ La Mã), Saxons, các Thuringians và Alamanni. Các Alamani được tạo thành từ các bộ lạc Suevian. Các tên cho người Đức trong một số ngôn ngữ châu Âu có nguồn gốc từ tên Alamani. Các bộ tộc Đức có hệ thống chính trị mà là hầu như các nước dân chủ cộng hòa hay. Các hội đồng của người tự do của bộ tộc là sovreign. Một số bộ lạc đã được cai trị bởi những nhà lãnh đạo có chức năng như các vị vua, nhưng đã có một sự khác biệt ngay cả trong số các nhóm bộ tộc có vị vua như bản chất của vương quyền. Đầu tiên của tất cả các vị vua đã có hiệu lực các quan chức điều hành của các hội đồng của người tự do của bộ lạc. Một số bộ lạc đã lãnh đạo kêu gọi grafs người được bầu bởi hội của họ về người tự do. Một graf có thể là bất cứ ai hội muốn bầu. Các bộ tộc quân chủ có vua, người cũng được bầu bởi các hội đồng, mà ngược lại trong các bộ lạc quân chủ hay nói nhà vua đã được lựa chọn từ các gia đình hoàng gia nhất định. Vì vậy, các vương quyền là một bệnh di truyền học trong khi grafship là không. Các cuộc tấn công của người Goth vào đế chế La Mã Thật là mỉa mai rằng những mối đe dọa nghiêm trọng nhất của Đế quốc La Mã bắt đầu không phải với các bộ tộc Germanic phía tây của vùng biên giới La Mã nhưng Đức Đông bộ lạc, đặc biệt là những người Goths. Đế chế La Mã vào đầu thế kỷ thứ ba đã có một loạt các hoàng đế yếu và một thách thức mạnh mẽ từ Đế quốc Parthia of Persia. Các nguồn lực của đế quốc đã suy nhược và những người Goths thách thức người La Mã để kiểm soát các khu vực ở cửa sông Danube tại Biển Đen. Goths kiểm soát khu vực phía bắc của Biển Đen và người La Mã đã chinh phục một lãnh thổ phía bắc của sông Danube, mà họ gọi là Dacia. Đây là khu vực của ngày hiện tại Romania. Các cuộc tấn công của người Goth đã bắt đầu ở 247 AD và trong 251 AD Họ dụ dỗ quân đội La Mã dưới sự chỉ huy của Hoàng đế Decius thành một khu vực đầm lầy và đánh bại nó. Hoàng đế Decius đã bị giết chết trong cuộc chiến. Được khuyến khích bởi chiến thắng này Goths xây dựng tàu thuyền và đột kích vào các thành phố của Biển Đen và Đông Địa Trung Hải. Người La Mã Claudius dưới cuối cùng tôi đã có thể đánh bại những người Goths dứt khoát trong 269 AD và mang lại hòa bình cho khu vực. Hoàng đế Claudius đã được sau đó được gọi là Claudius II. Nhưng nguyên tắc Claudius II "không kéo dài lâu và ông đã thành công bởi các hoàng đế Aurelian. Hoàng đế Aurelian công nhận thực tế của tình hình quân sự ở Dacia và năm 270 AD rút quân La Mã từ Dacia để lại nó cho những người Goths. The Danube lại một lần nữa trở thành biên giới phía bắc của đế chế La Mã ở phía Đông châu Âu. Trong 324 AD Hoàng đế Constantine đã ký kết một hiệp ước với những người Visigoth khiến họ confederates của Đế chế này có nghĩa rằng để đổi lấy trợ cấp hàng năm những người Visigoth đồng ý giúp bảo vệ Đế quốc. Trên danh nghĩa Dacia đã một lần nữa tính là một phần của đế chế nhưng được kiểm soát và bảo vệ bởi những người Visigoth, confederates của Đế chế La Mã. Các Ostrogoth đã nằm về phía đông của những người Visigoth ở khu vực bên kia sông Dniester. Có sự khác biệt đáng kể giữa người Ostrogoth và người Visigoth, nói chung người Ostrogoth đại diện cho một hình thức cổ xưa hơn của xã hội Gothic. Các con số của các bộ lạc xâm lược Thật khó để ước tính số lượng người man rợ tham gia vào các invasisons nhưng xấp xỉ đã có một trăm ngàn người Ostrogoth ở Italy và cùng một số người Visigoth ở Tây Ban Nha. Người Burgundy ở đông nam nước Pháp có thể đánh số khoảng hai mươi năm ngàn. Kích thước ước tính của quân đội Vandal mà vượt qua eo biển của Gilbraltar là tám mươi ngàn. Vì vậy, các lực lượng xâm lược chỉ chiếm vài phần trăm dân số của các vùng lãnh thổ bị xâm chiếm. Điều này là đủ để chinh phục một dân số phi quân sự nhưng không đủ để surplant văn hóa của những người bị chinh phục. Cũng có những người phi-Germanic gọi là Sarmatia hoặc người Alan. Những người Alan là những bộ lạc chính của người Sarmatia. Các Sarmations nói một ngôn ngữ thuộc họ ngôn ngữ Iran. Một hoàng đế La Mã mang Alan vào phía tây nam nước Pháp để giúp kiểm soát các bộ lạc Celtic và bảo vệ chống lại những kẻ xâm lược Đức. Để biết thêm về các Sarmatia thấy Sarmatia. Những thách thức của người man rợ của Đế quốc đã áp đặt một gánh nặng về tài chính của mình và quân sự của mình. Gánh nặng nuôi quân và các quỹ để bảo vệ Đế quốc đang đe dọa để mang về sự sụp đổ của nó. Hoàng đế Diocletian đã tiến hành một sự cải tổ lớn của Đế quốc. Sau đó, Hoàng đế Constantine đã tiến hành tổ chức lại chính trị và kinh tế hơn nữa. Cơ cấu tổ chức của Đế chế La Mã Sau khi cải cách của hoàng đế Diocletian và Constantine Các sơ đồ trên mô tả rằng thực tế là Đế quốc La Mã đã không được chia thành hai đế quốc seprate nhưng thay vào đó là hợp pháp một đế chế với hai trung tâm hành chính, Rome và Constantinople. Hai trung tâm hành chính được điều chỉnh bởi hai vị hoàng đế đồng bằng. Các cơ quan hành chính trong cả hai phần phân chia giữa cơ cấu chính phủ dân sự và cơ quan quân sự. Đế chế La Mã là duy nhất trong sự tách biệt này của chính quyền. Các cơ cấu chính phủ dân sự ở các vùng phía tây và phía đông của đế chế giống hệt nhau, nhưng cấu trúc quyền lực quân sự trong hai phần khác nhau ở một số chi tiết. Các cơ cấu chính quyền dân sự là cơ bản việc tạo ra các Hoàng đế Diocletian, như là bộ phận của đế chế vào chính quyền Tây và phía Đông. The Empire được chia thành quận từng chi phối bởi các bộ trưởng được gọi là huynh trưởng pháp quan. Như hình dưới đây, đã có hai quận ở phía đông và hai ở phía tây. Các tỉnh được chia thành các giáo phận, từng cai trị bởi một cha. Các thuật ngữ quen thuộc bởi vì Giáo hội Công giáo La Mã đã thông qua t




















































đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2025 I Love Translation. All reserved.

E-mail: