Page 2 - Exorcizing Beckett So this is the other side of his equation, dịch - Page 2 - Exorcizing Beckett So this is the other side of his equation, Việt làm thế nào để nói

Page 2 - Exorcizing Beckett So this

Page 2 - Exorcizing Beckett
So this is the other side of his equation, one which I, like many of his admirers, have a tendency to forget. The enthusiasm he had but moments before expressed for his diminishments did not protect him from the suffering those diminishments had caused. Let us remember that this is a man who once called writing "disimproving the silence." Why should he miss such futile work when it deserts him? So easy, it is, to become infatuated with the way he embraces his ignorance and absurdity, so hard to remember that when he does so he isn't posturing or for that matter "writing" that which keeps his comedy alive, the pain and despair from which his works are won. The sincerity of writers who work with pain and impotence is always threatened by the vitality the work itself engenders, but Beckett has never succumbed to either side of this paradox. That is to say, he has never put his work ahead of his experience. Unlike so many of us who found in the Beckett vision a comic esthetic — "Nothing is funnier than unhappiness," says Nell in Endgame — which had us, a whole generation of writers, I think, collecting images of absurdity as if mining precious ore, he has gazed with no pleasure whatsoever at the endless parade of light and dark. For all the bleakness of Endgame, it remains his belief, as one of the actors who did the play in Germany recalls, that "Hamm says no to nothingness." Exploit absurdity though he does, there is no sign, in his work or his conversation, that he finds life less absurd for having done so. Though he has often said that his real work began when he "gave up hope for meaning," he hates hopelessness and longs for meaning as much as anyone who has never read Molloy or seen Endgame.

One of our less happy exchanges occurred because of my tendency to forget this. In other words, my tendency to underestimate his integrity. This happened three years later on a cold, rainy morning in Paris, when he was talking, yet again, about the difficulties he was having in his work. "The fact is, I don't know what I'm doing. I can't even bring myself to open the exercise book. My hand goes out to it, then draws back as if on its own." As I say, he often spoke like this, sounding less like a man who'd been writing for sixty years than one who'd just begun, but he was unusually depressed that morning and the more he talked, the more depressed I became myself. No question about it, one had to have a powerful equanimity about his grief remaining intact. When he was inside his suffering, the force of it spreading out from him could feel like a tidal wave. The more I listened to him that morning, the more it occurred to me that he sounded exactly like Molloy. Who else but Molloy could speak with such authority about paralysis and bewilderment, a condition absolutely antithetical to authority itself? At first I kept such thoughts to myself, but finally, unable to resist, I passed them along to him, adding excitedly that if I were forced to choose my favorite of all Beckett lines, it would be Molloy's: "If there's one question I dread, to which I've never been able to invent a satisfactory reply, it's the question, 'What am I doing?'" So complete was my excitement that for a moment I expected him to share it. Why not? It seemed to me that I'd come upon the perfect antidote to his despair in words of his own invention. It took but a single glance from him — the only anger I ever saw in his eyes — to show me how naïve I'd been, how silly to think that Molloy's point of view would offer him the giddy freedom it had so often offered me. "Yes," he muttered, "that's my line, isn't it?" Not for Beckett the pleasures of Beckett. As Henry James once said in a somewhat different context: "My job is to write those little things, not read them."
One of the people who hung around rehearsals was a puppeteer who cast his puppets in Beckett plays. At a cast party one night he gave a performance of Act Without Words which demonstrated, with particular force, the consistency of Beckett's paradox and the relentlessness with which he maintains it. For those who aren't familiar with it, Act Without Words is a silent, almost Keatonesque litany about the futility of hope. A man sits beside a barren tree in what seems to be a desert, a blistering sun overhead. Suddenly, offstage, a whistle is heard and a carafe of water descends, but when the man reaches for it, it rises until it's just out of reach. He strains for it but it rises to elude him once again. Finally he gives up and resumes his position beneath the tree. Almost at once the whistle sounds again and a stool descends to rekindle his hope. In a flurry of excitement he mounts it, stretches, tries grasping the carafe and watches it rise beyond his reach again. A succession of whistles and offerings follow, each arousing his hope and dashing it until at last he ceases to respond. The whistle continues to sound but he gives no sign of hearing it. Like so much Beckett, it's the bleakest possible vision rendered in comedy nearly slapstick, and that evening, with the author and a number of children in the audience and an ingenious three-foot-tall puppet in the lead, it had us all, children included, laughing as if Keaton himself were performing it. When the performance ended, Beckett congratulated the puppeteer and his wife, who had assisted him, offering — with his usual diffidence and politeness — but a single criticism: "The whistle isn't shrill enough."

As it happened, the puppeteer's wife was a Buddhist, a follower of the path to which Beckett himself paid homage in his early book on Proust when he wrote, "the wisdom of all the sages, from Brahma to Leopardi ... consists not in the satisfaction but the ablation of desire." As a devotee and a Beckett admirer, this woman was understandably anxious to confirm what she, like many people, took to be his sympathies with her religion. In fact, not a few critical opinions had been mustered over the years concerning his debt to Buddhism, Taoism, Zen and the Noh theatre, all of it received — as it was now received from the puppeteer's wife — with curiosity and appreciation and absolute denial by the man it presumed to explain. "I know nothing about Buddhism," he said. "If it's present in the play, it is unbeknownst to me." Once this had been asserted, however, there remained the possibility of unconscious predilection, innate Buddhism, so to speak. So the woman had another question which had stirred in her mind, she said, since the first time she'd seen the play. "When all is said and done, isn't this man, having given up hope, finally liberated?" Beckett looked at her with a pained expression. He'd had his share of drink that night, but not enough to make him forget his vision or push him beyond his profound distaste for hurting anyone's feelings. "Oh, no," he said quietly. "He's finished."

I don't want to dwell on it, but I had a personal stake in this exchange. For years I'd been studying Zen and its particular form of sitting meditation, and I'd always been struck by the parallels between its practice and Beckett's work. In fact to me, as to the woman who questioned him that evening, it seemed quite impossible that he didn't have some explicit knowledge, perhaps even direct experience, of Zen, and I had asked him about it that very first night at his hotel. He answered me as he answered her: he knew nothing of Zen at all. Of course, he said, he'd heard Zen stories and loved them for their "concreteness," but other than that he was ignorant on the subject. Ignorant, but not uninterested. "What do you do in such places?" he asked. I told him that mostly we looked at the wall. "Oh," he said, "you don't have to know anything about Zen to do that. I've been doing it for fifty years." (When Hamm asks Clov what he does in his kitchen, Clov replies: "I look at the wall." "The wall!" snaps Hamm. "And what do you see on your wall? ... naked bodies?" Replies Clov, "I see my light dying.") For all his experience with wall-gazing, however, Beckett found it extraordinary that people would seek it out of their own free will. Why, he asked, did people do it? Were they seeking tranquility? Solutions? And finally, as with neurosurgery: "Does it hurt?" I answered with growing discomfort. Even though I remained convinced that the concerns of his work were identical with those of Zen, there was something embarrassing about discussing it with him, bringing self-consciousness to bear, I mean, where its absence was the point. This is not the place for a discussion of Zen but since it deals, as Beckett does, with the separation of subject and object ("No direct contact is possible between subject and object," he wrote in his book on Proust, "because they are automatically separated by the subject's consciousness of perception. . ."), the problems of Self, of Being and Non-being, of consciousness and perception, all the means by which one is distanced or removed from the present tense, it finds in Beckett's work a mirror as perfect as any in its own sphere of literature or scripture.

This in itself is no great revelation. It's not terribly difficult to find Zen in almost any great work of art. The particular problem, however, and what made my questions seem — to me at least — especially absurd, is that such points — like many where Beckett is concerned — lose more than they gain in the course of articulation. To point out the Zen in Beckett is to make him seem didactic or, even worse, therapeutic, and nothing could betray his vision more. For that matter, the converse is also true. Remarking the Beckett in Zen betrays Zen to the same extent and for the same reasons. It is there that their true commonality lies, their mutual devotion to the immediate and the concrete, the Truth which becomes less True if made an object of description, the Being which form excludes. As Beckett once put it in responding to one of the endless
0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!
Trang 2 - Exorcizing Beckett
vì vậy đây là phía bên kia của phương trình của mình, một trong những tôi, giống như nhiều người ngưỡng mộ của ông, có xu hướng quên. Sự nhiệt tình của ông đã có nhưng những khoảnh khắc trước khi thể hiện cho diminishments của ông đã không bảo vệ anh ta từ những đau khổ những diminishments đã gây ra. Hãy nhớ rằng đây là một người đàn ông đã từng được gọi là văn bản "disimproving sự im lặng."Tại sao nên ông bỏ lỡ như vậy làm việc vô ích khi nó deserts anh ta? Dễ dàng như vậy, nó là, trở thành say mê với cách ông bao trùm sự thiếu hiểu biết của mình và ngớ ngẩn, khó khăn như vậy để nhớ rằng khi anh ta như vậy ông không điệu hoặc cho rằng vấn đề "viết" đó mà giữ hài hước của mình còn sống, những đau đớn và tuyệt vọng từ đó tác phẩm của ông là giành chiến thắng. Sự chân thành của nhà văn người làm việc với đau đớn và bất lực luôn luôn bị đe dọa bởi sức sống công việc chính nó sanh ra, nhưng Beckett đã không bao giờ không chịu nổi ở hai bên của nghịch lý này. Đó là để nói, ông không bao giờ đã đưa công việc của mình trước kinh nghiệm của mình. Không giống như rất nhiều người trong chúng ta những người tìm thấy trong tầm nhìn Beckett một truyện tranh esthetic-"không có gì là funnier hơn so với bất hạnh,"nói Nell trong xong trò chơi-mà đã cho chúng tôi, một thế hệ toàn bộ của nhà văn, tôi nghĩ rằng, thu thập các hình ảnh của absurdity như nếu quý giá quặng, và khai thác mỏ ông có nhìn không có niềm vui nào tại cuộc diễu hành vô tận của ánh sáng và bóng tối. Cho tất cả bleakness xong trò chơi, nó vẫn còn niềm tin của mình, là một trong những diễn viên những người đã chơi ở Đức nhớ lại, rằng "Hamm nói không để hư vô."Khai thác absurdity mặc dù ông không, có là không có dấu hiệu, trong công việc của mình hoặc cuộc hội thoại của mình, rằng ông thấy cuộc sống ít ngớ ngẩn đã thực hiện như vậy. Mặc dù ông thường nói rằng công việc của mình thực sự bắt đầu khi ông "đã bỏ hy vọng cho ý nghĩa", ông ghét tuyệt vọng và chờ đợi cho có nghĩa là càng nhiều như bất cứ ai đã không bao giờ đọc Molloy hoặc nhìn thấy Endgame.

Một trong chúng tôi trao đổi ít hạnh phúc xảy ra bởi vì xu hướng của tôi để quên điều này. Nói cách khác, xu hướng của tôi để đánh giá thấp tính toàn vẹn của mình. Điều này xảy ra ba năm sau đó một lạnh, mưa buổi sáng ở Paris, khi ông đã nói, nhưng một lần nữa, về những khó khăn ông đã có trong công việc của mình. "Thực tế là, tôi không biết những gì tôi đang làm. Tôi thậm chí không thể mang lại cho bản thân mình để mở cuốn sách tập thể dục. Bàn tay của tôi đi ra ngoài để nó, sau đó rút ra trở lại như ngày của riêng mình." Như tôi đã nói, ông thường nói như âm thanh này, ít hơn như một người đàn ông người đã viết trong sáu mươi năm hơn một người nào chỉ cần bắt đầu, nhưng ông là bất thường chán nản rằng buổi sáng và nhiều hơn nữa ông đã nói chuyện, càng chán nản tôi đã trở thành bản thân mình. Không có câu hỏi về nó, một trong những phải có một sự bình tâm mạnh mẽ về đau buồn của mình vẫn còn nguyên vẹn. Khi ông đang ở trong đau khổ của mình, các lực lượng của nó lan rộng ra từ anh ta có thể cảm thấy như một làn sóng thủy triều. Càng tôi nghe ông sáng hôm đó, hơn nó xảy ra với tôi rằng ông nghe chính xác như Molloy. Những người khác nhưng Molloy có thể nói chuyện với chính quyền như vậy về tình trạng tê liệt và bewilderment, một điều kiện hoàn toàn antithetical đến thẩm quyền riêng của mình? Lúc đầu tôi giữ suy nghĩ như vậy để bản thân mình, nhưng cuối cùng, không thể chống lại, tôi đã thông qua cùng với anh ta, thêm hào hứng rằng nếu tôi bị buộc phải lựa chọn yêu thích của tôi của tất cả các dòng Beckett, nó sẽ là của Molloy: "Nếu không có một câu hỏi tôi oai, để mà tôi đã bao giờ có thể phát minh ra một thư trả lời thỏa đáng, đó là câu hỏi, 'Tôi đang làm những gì?'" Để hoàn thành hứng thú của tôi mà cho một thời điểm tôi mong đợi anh ta để chia sẻ nó. Tại sao không? Nó dường như với tôi rằng tôi sẽ đến khi thuốc giải độc hoàn hảo để thất vọng của mình trong lời của sáng chế của mình. Phải mất nhưng một nháy mắt duy nhất từ anh ta — sự tức giận duy nhất tôi từng thấy trong đôi mắt của mình — để chỉ cho tôi cách ngây thơ tôi đã có, làm thế nào silly để nghĩ rằng Molloy của quan điểm trên sẽ cung cấp cho ông các ham chơi tự do nó có như vậy thường cung cấp cho tôi. "Vâng," ông muttered, "đó là dòng của tôi, không phải là nó?"Không cho Beckett những niềm vui của Beckett. Như Henry James đã từng nói trong một bối cảnh hơi khác nhau: "công việc của tôi là viết những điều nhỏ, không đọc chúng."
Một trong những người treo xung quanh rút là một nghệ sỹ rối người diễn rối của mình trong vở kịch Beckett. Tại một bữa tiệc diễn viên một đêm ông đã thực hiện một hành động mà không có từ mà đã chứng minh, với lực lượng đặc biệt, sự thống nhất của nghịch lý của Beckett và relentlessness mà ông duy trì nó. Đối với những người không quen thuộc với nó, hành động mà không có từ là một im lặng, hầu như Keatonesque kinh cầu nguyện về sự vô ích của hy vọng. Một người đàn ông ngồi bên cạnh một cây cằn cỗi trong những gì có vẻ là một sa mạc, một chi phí sun blistering. Đột nhiên, ra khỏi sân khấu, một cái còi nghe và một bình bằng pha lê nước xuống, nhưng khi người đàn ông đạt đến cho nó, nó tăng lên cho đến khi nó là chỉ ra khỏi tầm tay. Ông giống cho nó nhưng nó tăng lên để né tránh sự Anh ta một lần nữa. Cuối cùng, ông cho phép lại và tiếp tục lại vị trí của mình bên dưới cây. Gần như cùng một lúc các âm thanh còi một lần nữa và một chiếc ghế xuống để rekindle hy vọng của mình. Trong một sự bân khuân của sự phấn khích ông gắn kết nó, trải dài, cố gắng nắm bắt bình bằng pha lê và xem nó tăng ngoài tiếp cận của ông trở lại đây. Một loạt các còi và dịch vụ làm theo, mỗi arousing hy vọng của mình và rạng ngời nó cho đến khi cuối cùng ông ngừng đáp ứng. Còi tiếp tục âm thanh nhưng ông cung cấp cho không có dấu hiệu của buổi điều trần nó. Giống như rất nhiều Beckett, nó là bleakest tầm nhìn có thể trả lại trong bộ phim hài gươm gổ gần, và tối hôm đó, với tác giả và một số các trẻ em trong khán giả và một con rối ba-foot-tall khéo léo dẫn đầu, nó đã cho chúng tôi tất cả, trẻ em bao gồm, cười như nếu Keaton mình đã thực hiện nó. Khi hiệu suất kết thúc, Beckett đã chúc mừng nghệ sỹ rối và vợ của ông, người đã trợ giúp ông, cung cấp — với bình thường diffidence và Thái độ lịch sự của mình-nhưng một lời chỉ trích duy nhất: "Còi là không đủ chát tai."

Như nó đã xảy ra, người vợ của nghệ sỹ rối là một Phật tử, một người đi theo con đường để Beckett đó tự trả tiền tỏ lòng tôn kính trong cuốn sách đầu tiên về Proust khi ông đã viết, "sự khôn ngoan của tất cả các sages, từ Brahma để Leopardi... bao gồm không trong sự hài lòng nhưng cắt bỏ mong muốn." Như là một tín đồ và một ngưỡng mộ Beckett, người phụ nữ này là dễ hiểu lo lắng để xác nhận những gì cô ấy, như nhiều người, đã là cảm tình của mình với tôn giáo của mình. Trong thực tế, không phải là một vài ý kiến đã được có trong những năm qua liên quan đến nợ của ông để Phật giáo, đạo giáo, Zen và sân khấu kịch Nō, Tất cả của nó nhận được — như bây giờ nhận được từ người vợ của nghệ sỹ rối — với sự tò mò và sự đánh giá cao và tuyệt đối từ chối của người đàn ông đó coi là để giải thích. "Tôi biết gì về Phật giáo," ông nói. "Nếu nó là hiện diện trong vở kịch, nó là unbeknownst với tôi." Một khi điều này đã được khẳng định, Tuy nhiên, vẫn khả năng tánh thiên vị bất tỉnh, Phật giáo bẩm sinh, vì vậy để nói chuyện. Do đó, người phụ nữ có một câu hỏi mà đã khuấy trong tâm trí của mình, cô nói, kể từ lần đầu tiên bà đã thấy vở kịch. "Khi tất cả được nói và thực hiện, không phải là người đàn ông, có được lên hy vọng, cuối cùng giải phóng?" Beckett nhìn vào cô ấy với một biểu hiện đau đớn. Ông đã có chia sẻ của ông của thức uống đêm đó, nhưng không đủ để làm cho anh ta quên mình tầm nhìn hoặc đẩy anh ta vượt ra ngoài của ông không ưa sâu sắc nhất làm tổn thương cảm xúc của bất kỳ ai. "Ồ, không," ông nói nhẹ nhàng. "Ông là hoàn tất."

tôi không muốn để ngự trên nó, nhưng tôi đã có một cổ phần cá nhân trong trao đổi này. Trong nhiều năm qua tôi đã nghiên cứu Zen và hình thức cụ thể của nó ngồi thiền, và tôi luôn luôn có được ấn tượng bởi song song giữa thực hành và làm việc của Beckett. Trong thực tế với tôi, như người phụ nữ đã hỏi anh ta tối hôm đó, nó có vẻ khá không thể rằng ông không có một số kiến thức rõ ràng, có lẽ thậm chí trực tiếp kinh nghiệm của thiền, và tôi đã yêu cầu ông về nó rằng đầu tiên tối khách sạn của mình. Ông trả lời tôi khi ông trả lời của mình: ông biết không có gì của Zen ở tất cả. Tất nhiên, ông nói, ông đã nghe câu chuyện Zen và yêu thương họ cho của họ "concreteness", nhưng khác hơn rằng ông là không biết gì về đề tài này. Dốt nát, nhưng không phải không quan tâm. "Những gì bạn làm trong những nơi như vậy?", ông hỏi. Tôi nói với ông rằng chủ yếu là chúng tôi xem xét các bức tường. "Oh," ông nói, "bạn không phải biết bất cứ điều gì về Zen để làm điều đó. Tôi đã làm nó cho năm mươi năm."(Khi Hamm yêu cầu Clov những gì ông đã làm trong nhà bếp của Anh, Clov trả lời:"Tôi nhìn vào tường." "Bức tường!" snaps Hamm. "Và làm những gì bạn thấy trên tường của bạn? ... nude cơ quan? " Clov trả lời, "tôi thấy ánh sáng của tôi chết.") Cho tất cả các kinh nghiệm của mình với tường-nhìn, Tuy nhiên, Beckett tìm thấy nó đặc biệt rằng mọi người sẽ tìm cách nó ra khỏi riêng của Việt sẽ. Sao, ông yêu cầu, người làm nó? Họ đã tìm kiếm yên tĩnh? Giải pháp? Và cuối cùng, như với các phẫu thuật thần kinh: "Hiện nó đau?" Tôi trả lời với một tăng lên khó chịu. Mặc dù tôi vẫn tin rằng mối quan tâm của công việc của mình là giống hệt nhau với những người Sơn, có một cái gì đó xấu hổ về thảo luận về nó với anh ta, mang lại tự ý thức chịu, tôi có nghĩa là, nơi vắng mặt của nó là điểm. Đây không phải là nơi dành cho một cuộc thảo luận của Zen nhưng kể từ khi nó đề, như Beckett nào, với sự chia tách của chủ đề và đối tượng ("không có tiếp xúc trực tiếp có thể giữa chủ đề và đối tượng," ông đã viết trong cuốn sách về Proust, "bởi vì họ tự động ngắt quãng bởi ý thức của đối tượng của nhận thức..."), các vấn đề của bản thân, và phòng không - là, ý thức và nhận thức, Tất cả các phương tiện mà một xa hoặc loại bỏ khỏi căng thẳng hiện nay, nó tìm thấy ở Beckett của làm việc một máy nhân bản hoàn hảo như bất kỳ trong lĩnh vực riêng của mình của văn học hoặc kinh thánh.

điều này tự nó là không có sự mặc khải tuyệt vời. Nó không phải là terribly khó tìm thấy Zen trong hầu như bất kỳ công việc tuyệt vời của nghệ thuật. Vấn đề cụ thể, Tuy nhiên, và những gì làm cho câu hỏi của tôi có vẻ-cho tôi ít — đặc biệt là ngớ ngẩn, đó là như vậy điểm-giống như nhiều nơi Beckett là có liên quan — mất nhiều hơn họ đạt được trong quá trình tiếp tục. Để chỉ ra Zen trong Beckett là để làm cho anh ta có vẻ giáo khoa hoặc thậm chí tệ hơn, điều trị, và không có gì có thể phản bội tầm nhìn của ông thêm. Cho rằng vấn đề, các trò chuyện cũng là đúng sự thật. Khám Beckett trong Zen phản bội Zen trong phạm vi tương tự và cho cùng một lý do. Nó có là rằng tính phổ biến của sự thật nằm, của lòng tận tụy lẫn nhau để ngay lập tức và bê tông, sự thật mà trở nên ít hơn nếu thực sự thực hiện một đối tượng của mô tả, là hình thức mà không bao gồm. Như Beckett một lần đặt nó đáp ứng một trong những bất tận
đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Việt) 2:[Sao chép]
Sao chép!
Trang 2 - Exorcizing Beckett
Vì vậy, đây là phía bên kia của phương trình của ông, một trong những mà tôi cũng như nhiều người ngưỡng mộ của mình, có xu hướng quên. Sự nhiệt tình, nhưng ông đã có những khoảnh khắc trước khi bày tỏ cho diminishments của ông đã không bảo vệ anh ta từ những diminishments đau khổ đã gây ra. Chúng ta hãy nhớ rằng đây là một người đàn ông từng được gọi là văn bản "disimproving sự im lặng." Tại sao anh ấy nên bỏ lỡ công việc vô ích như vậy khi bỏ rơi anh ta? Vì vậy, dễ dàng, đó là, để trở thành say mê với cái cách anh ôm lấy sự thiếu hiểu biết và vô lý của mình, rất khó để nhớ rằng khi ông làm như vậy ông không phải là duyên hay cho rằng vấn đề "văn bản" là bộ phim hài mà giữ mình còn sống, những đau đớn và tuyệt vọng mà từ đó tác phẩm của ông được chiến thắng. Sự chân thành của nhà văn người làm việc với đau đớn và bất lực luôn luôn bị đe dọa bởi sức sống công việc chính nó sanh ra, nhưng Beckett đã không bao giờ khuất phục trước hai bên của nghịch lý này. Đó là để nói, ông chưa bao giờ đặt công việc của mình trước kinh nghiệm của mình. Không giống như rất nhiều người trong chúng ta tìm thấy trong tầm nhìn Beckett một thẩm mỹ truyện tranh - "Không có gì là buồn cười hơn bất hạnh," Nell trong Endgame nói - trong đó có chúng tôi, một thế hệ các nhà văn, tôi nghĩ rằng, thu thập hình ảnh của phi lý như khai thác mỏ quặng quý , ông đã nhìn chằm chằm không có hạnh phúc nào tại cuộc diễu hành vô tận của ánh sáng và bóng tối. Đối với tất cả các bleakness của Endgame, nó vẫn còn niềm tin của mình, là một trong những diễn viên, những người đã chơi ở Đức nhớ lại, rằng "Hamm nói không với hư vô." Khai thác vô lý mặc dù anh ta, không có dấu hiệu, trong công việc của mình hoặc cuộc hội thoại của mình, rằng ông thấy cuộc sống ít vô lý vì đã làm như vậy. Mặc dù ông đã thường nói rằng công việc thực tế của ông bắt đầu khi ông "đã từ bỏ hy vọng cho ý nghĩa", ông ghét tuyệt vọng và chờ đợi cho ý nghĩa nhiều như bất cứ ai đã bao giờ đọc hoặc nhìn thấy Molloy Endgame. Một trong những trao đổi ít hạnh phúc của chúng tôi xảy ra vì tôi xu hướng quên điều này. Nói cách khác, xu hướng của tôi để đánh giá thấp tính toàn vẹn của mình. Điều này xảy ra ba năm sau đó trên một lạnh, buổi sáng trời mưa ở Paris, khi ông đang nói chuyện, nhưng một lần nữa, về những khó khăn anh gặp phải trong công việc của mình. "Thực tế là, tôi không biết những gì tôi đang làm. Tôi thậm chí không thể mang lại cho bản thân mình để mở cuốn sách tập thể dục. Tay tôi đi ra ngoài để nó, sau đó rút ra trở lại như ngày của riêng mình." Như tôi đã nói, ông thường nói như thế này, nghe có vẻ ít hơn như một người đàn ông đã được viết trong sáu mươi năm so với người ta mới bắt đầu, nhưng ông đã chán nản bất thường sáng hôm đó và anh càng nói chuyện, chán nản hơn, tôi đã trở thành bản thân mình . Không có câu hỏi về nó, người ta phải có một thái độ xả mạnh mẽ về nỗi đau của mình còn nguyên vẹn. Khi còn bên trong đau khổ của mình, lực lượng của nó lan rộng ra từ anh ấy có thể cảm thấy như một làn sóng thủy triều. Càng nghe anh sáng hôm đó, càng có nhiều tôi nhận ra rằng ông có vẻ chính xác như Molloy. Người khác, nhưng Molloy có thể nói chuyện với chính quyền như vậy về tình trạng tê liệt và hoang mang, một tình trạng hoàn toàn trái ngược với quyền lực của chính nó? Lúc đầu, tôi cứ suy nghĩ như vậy với bản thân mình, nhưng cuối cùng, không thể cưỡng lại, tôi đi ngang qua chúng cùng với anh ta, thêm hào hứng rằng nếu tôi bị buộc phải lựa chọn yêu thích của tôi về tất cả các dòng Beckett, nó sẽ là Molloy của: "Nếu có một câu hỏi tôi khiếp sợ, mà tôi chưa bao giờ có thể phát minh ra một trả lời thỏa đáng, đó là câu hỏi, "Tôi đang làm gì?" "Vì vậy, hoàn toàn là sự phấn khích của tôi mà cho một thời điểm tôi muốn anh ấy để chia sẻ nó. Tại sao không? Dường như với tôi rằng tôi sẽ đến khi thuốc giải độc hoàn hảo để tuyệt vọng của mình trong lời của phát minh của mình. Phải mất nhưng một cái nhìn duy nhất từ anh - sự giận dữ duy nhất tôi từng thấy trong mắt anh - để chỉ cho tôi cách ngây thơ tôi đã được, làm thế nào ngớ ngẩn khi nghĩ rằng điểm Molloy của xem sẽ cung cấp cho ông sự tự do ham chơi nó đã thường xuyên cung cấp cho tôi . "Vâng," anh lẩm bẩm, "đó là dòng của tôi, phải không?" Không cho Beckett những niềm vui của Beckett. Như Henry James đã từng nói trong một bối cảnh hơi khác: "Công việc của tôi là viết những điều nhỏ nhặt, không đọc chúng." Một trong những người treo với các buổi tập là một con rối đã tham gia bỏ con rối của mình trong Beckett đóng. Tại một diễn viên bên một đêm, ông đã đưa ra một hiệu suất của Đạo luật Nếu không có từ đó đã chứng minh, với lực lượng đặc biệt, sự thống nhất của nghịch lý của Beckett và relentlessness mà ông duy trì nó. Đối với những người không quen thuộc với nó, luật Nếu không có từ là một im lặng, gần như kinh cầu nguyện Keatonesque về sự vô ích của hy vọng. Một người đàn ông ngồi bên cạnh một cái cây cằn cỗi trong những gì có vẻ là một sa mạc, một trên mặt trời phồng rộp. Đột nhiên, sân khấu, một tiếng còi vang lên và một bình nước xuống, nhưng khi người đàn ông đạt cho nó, nó tăng lên cho đến khi nó chỉ là ngoài tầm với. Ông chủng cho nó, nhưng nó tăng lên để trốn tránh anh ta một lần nữa. Cuối cùng anh ta từ bỏ và tiếp tục vị trí của mình dưới gốc cây. Hầu như cùng một lúc tiếng còi âm thanh một lần nữa và một chiếc ghế xuống để nhen nhóm lại hy vọng của mình. Trong một loạt các sự phấn khích ông gắn kết nó, trải dài, cố gắng nắm bắt các bình bằng pha lê và đồng hồ nó tăng lên vượt quá tầm tay của mình một lần nữa. Một kế của còi và các dịch vụ tiếp theo, mỗi khơi dậy niềm hy vọng và rạng ngời cho đến khi cuối cùng anh ta không còn đáp ứng. Tiếng còi tiếp tục âm thanh nhưng ông không đưa ra dấu hiệu của sự nghe nó. Giống như rất nhiều Beckett, đó là tầm nhìn ảm đạm có thể trả lại trong bộ phim hài gần như vui nhộn, và tối hôm đó, với tác giả và một số trẻ em trong khán giả và một con rối ba chân cao khéo léo dẫn trước, nó có tất cả chúng ta, trẻ em bao gồm, cười như thể mình Keaton đã thực hiện nó. Khi buổi biểu diễn kết thúc, Beckett chúc mừng rối và vợ của ông, người đã giúp ông, cung cấp - với thiếu tự tin của anh và lịch sự - nhưng một lời chỉ trích duy nhất: ". Tiếng còi là không đủ chói tai" Vì nó đã xảy ra, vợ của rối là một Phật tử, một người theo con đường mà mình đã trả Beckett sự kính trọng trong cuốn sách đầu tiên của ông trên Proust khi ông viết, "sự khôn ngoan của tất cả các bậc thánh hiền, từ Brahma để Leopardi ... bao gồm không hài lòng nhưng cắt bỏ ham muốn. " Là một người hâm mộ và một người hâm mộ Beckett, người phụ nữ này là dễ hiểu lo lắng để xác nhận những gì cô ấy, giống như nhiều người, đã được sự đồng cảm của mình với tôn giáo của mình. Trong thực tế, không ít ý kiến phản biện đã được thu hết trong những năm qua liên quan đến khoản nợ của mình đối với Phật giáo, Đạo giáo, Thiền và nhà hát kịch Noh, tất cả của nó nhận được - như hiện nay đã nhận được từ vợ của rối - với sự tò mò và đánh giá cao và tuyệt đối từ chối bởi người đàn ông này cho là để giải thích. "Tôi không biết gì về Phật giáo," ông nói. "Nếu đó là hiện diện trong vở kịch, đó là không biết rằng đối với tôi." Một khi điều này đã được khẳng định, tuy nhiên, vẫn còn khả năng thị hiếu vô thức, Phật giáo bẩm sinh, có thể nói. Vì vậy, người phụ nữ đã có một câu hỏi mà đã khuấy động trong tâm trí của mình, cô cho biết, kể từ lần đầu tiên cô nhìn thấy vở kịch. "Khi tất cả được nói và làm, không phải là người đàn ông này, sau khi đã từ bỏ hy vọng, cuối cùng đã được giải phóng?" Beckett nhìn cô với vẻ mặt đau đớn. Anh ta cũng có những thức uống đêm đó, nhưng không đủ để làm cho anh ta quên đi tầm nhìn của mình hoặc đẩy anh vượt qua sự chán ghét sâu sắc của mình làm tổn thương tình cảm của bất cứ ai. "Ồ, không," anh lặng lẽ nói. "Anh ấy đã hoàn thành." Tôi không muốn dừng lại ở đó, nhưng tôi đã có một cổ phần cá nhân trong việc trao đổi này. Trong nhiều năm tôi đã nghiên cứu Thiền và hình thức đặc biệt của mình ngồi thiền, và tôi đã luôn luôn được ấn tượng bởi sự tương đồng giữa thực hành và công việc của Beckett. Trong thực tế với tôi, như một người phụ nữ hỏi anh tối hôm đó, nó có vẻ khá khó tin mà ông không có một số kiến thức rõ ràng, có lẽ ngay cả kinh nghiệm trực tiếp, Thiền, và tôi đã hỏi anh ta về nó mà đêm đầu tiên của mình tại khách sạn. Ông trả lời tôi như anh trả lời cô: ông không biết gì về Thiền cả. Tất nhiên, ông cho biết, ông đã nghe những câu chuyện Thiền và yêu thương họ cho họ "cụ thể," nhưng khác hơn là ông không biết gì về chủ đề này. Không biết gì, nhưng không phải không quan tâm. "Bạn làm gì ở những nơi như vậy?" ông hỏi. Tôi nói với ông rằng hầu hết chúng ta nhìn vào bức tường. "Ồ," ông nói, "bạn không cần phải biết gì về Thiền để làm điều đó. Tôi đã làm nó cho năm mươi năm." (Khi Hamm hỏi Clov những gì ông làm trong nhà bếp của mình, Clov trả lời:? ". Tôi nhìn vào bức tường" "Bức tường". Snaps Hamm "Và những gì bạn nhìn thấy trên tường của bạn ... thân thể trần trụi" Trả lời Clov , "Tôi nhìn thấy ánh sáng chết của tôi.") Đối với tất cả kinh nghiệm của mình với tường nhìn, tuy nhiên, Beckett tìm thấy nó đặc biệt mà mọi người sẽ tìm kiếm nó ra khỏi ý chí tự do của riêng mình. Tại sao, anh hỏi, người đã làm điều đó? Đã được họ tìm kiếm sự yên tĩnh? Giải pháp? Và cuối cùng, như với phẫu thuật thần kinh: "Có đau không?" Tôi trả lời với phát triển khó chịu. Mặc dù tôi vẫn tin rằng mối quan tâm của công việc của mình giống hệt nhau với những người của Thiền, có điều gì đó đáng xấu hổ về thảo luận với anh, đem tự ý thức phải chịu, tôi có nghĩa, nơi mà vắng mặt của nó đã điểm. Đây không phải là nơi dành cho một cuộc thảo luận của Thiền nhưng vì nó đề, như Beckett không, với sự tách biệt của chủ thể và đối tượng ("Không tiếp xúc trực tiếp có thể giữa chủ thể và đối tượng", ông viết trong cuốn sách về Proust, "bởi vì họ sẽ tự động được ngăn cách bởi ý thức của chủ thể nhận thức... "), các vấn đề về tự, của Hữu thể và không hạnh phúc, của ý thức và nhận thức, tất cả các phương tiện mà là một trong những xa hoặc gỡ bỏ từ thì hiện tại, nó tìm thấy trong công việc của Beckett một tấm gương hoàn hảo như bất kỳ trong lĩnh vực riêng của mình về văn học hoặc thánh kinh. Điều này tự nó không có mặc khải lớn lao. Đó không phải là quá khó khăn để tìm Zen trong hầu hết các công việc tuyệt vời của nghệ thuật. Các vấn đề cụ thể, tuy nhiên, và những gì làm cho câu hỏi của tôi dường như - cho tôi ít nhất - đặc biệt là vô lý, là điểm như vậy - giống như nhiều nơi Beckett là có liên quan - mất nhiều hơn họ có được trong quá trình phát âm. Để chỉ ra những Thiền Beckett là để làm cho anh ta có vẻ mô phạm hoặc thậm chí tệ hơn, điều trị, và không có gì có thể phản bội lại tầm nhìn của mình nhiều hơn. Đối với vấn đề đó, ngược lại cũng đúng. Phúc khảo các Beckett trong Zen Zen phản bội với cùng mức độ và vì những lý do tương tự. Chính ở đó mà phổ biến thực sự của họ nằm, sự tận tâm lẫn nhau của họ để trước mắt và bê tông, sự thật mà trở nên ít True nếu được thực hiện một đối tượng mô tả, Đấng tạo thành không bao gồm. Như Beckett một lần đặt nó trong việc đáp ứng một trong những bất tận








đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2024 I Love Translation. All reserved.

E-mail: