“Wait a minute,” Daiki started incredulously, staring down the redhead dịch - “Wait a minute,” Daiki started incredulously, staring down the redhead Việt làm thế nào để nói

“Wait a minute,” Daiki started incr

“Wait a minute,” Daiki started incredulously, staring down the redhead in front of him. “what do you mean you can’t laugh?” Sure, he’d never actually heard Seijuurou laugh, but he’d always thought he could. This was a surprise; he’d never heard of that before. “You’re joking.”

Seijuurou frowned. “No, Daiki, I’m not joking.” He didn’t think he was very good at lying about these things. Surely it wasn’t that hard to believe… was it?

“Oh my god.” Daiki breathed. He knew Seijuurou was sad, but to be unable to laugh? What had happened to the poor guy? A frown settled its way onto his face and he crossed his arms. “Well I’ll make you laugh.” He declared, sounding much more confident than he felt.

“Daiki…” Seijuurou groaned, clearly displeased with the announcement. “You’re not going to get anywhere.” He sounded so sure of himself--he always did, this was Seijuurou--but instead of discouraging the ace, it just made him want to try harder.

“Bullshit.” Daiki stated. “I’m going to make you laugh if it’s the last thing I do, Sei.” The determination was there, as was the intense (albeit rare) drive to achieve his goal. It was far-fetched and he knew it, but if he could make it happen even once, he’d be happy for the rest of his life.

Seijuurou frowned slightly, then sighed and shook his head. “Fine, be my guest. It’s not going to work, though.” He crossed his arms and glanced away. Nothing, he figured, could illicit a laugh. He’d tried--and failed--more than enough times to know this.

“Don’t be so negative,” Daiki sighed and put his arm around his boyfriend’s shoulders. “I’ll find something that’ll make you laugh so hard you cry. This is a promise.” If he couldn’t do it, he’d have to do something to make up for it.

Seijuurou sighed and looked up at Daiki, slightly frustrated with him for pressing so hard on the matter. “And are you going to pout and get upset when I don’t laugh?” He questioned. Honestly speaking, he couldn’t see anything working, no matter how optimistic Daiki was.

“No, because I’m going to do it.” Daiki reaffirmed, his confidence unwavering. “Just you wait, sooner or later you’re going to laugh.” He offered a cheeky grin and gently squeezed Seijuurou’s shoulders, then started walking away. “It’ll come when you’re least expecting it.”

Seijuurou sighed yet again as he watched Daiki walk away. “...Oh Daiki…”

-----------

Weeks passed, and no matter how many times Daiki had tried to get Seijuurou to laugh, all he had gotten was a smile and a shake of the head. Not that he was discouraged, though; no, it just fueled him to try harder.

That’s why he was asking Satsuki for help. “...Hey, Satsuki, I need your help with something.”

“What is it, Dai-chan?” Satsuki asked curiously and quirked her eyebrow. She tapped her pencil to her chin and glanced up at her friend, as if prompting him to go on. “You rarely come to me for help.”

Daiki sighed and rubbed the back of his neck. “Well, I’m actually sorta stuck on something.” He admitted with a shrug. “I’ve been trying to get Sei to laugh, but nothing’s working, so I’m looking for advice.”

Satsuki blinked. “You’re trying to get Sei-kun to laugh?”

“Yeah. It’s not working very well right now, but I’m not ready to give up.” Daiki replied with a small nod. “Got any ideas?”

Satsuki paused and tapped her pencil again in thought, making a face. “...Well, have you tried just letting yourself do the dumb things you usually do?” She asked with another glance up to Daiki curiously. “Because if you haven’t, I’d say you should try that.”

Daiki rolled his eyes. “No, I haven’t tried that.” He replied, then stopped and thought about it for a moment. “...Actually, I think that might work! Thanks, Satsuki.” He grinned and turned to go find Seijuurou, ready to try once more.

-----------

“Found you, finally.” Daiki’s voice snapped Seijuurou out of this thoughts and he looked up curiously.

“What do you need, Daiki?” He asked and raised an eyebrow, the book he had been reading laying open in his lap. “I’ve been up here most of the afternoon.” Internally, he had a sneaking suspicion that the reason Daiki had been looking for him was to try and get him to laugh again, but he let it slide.

The blue haired teen frowned and took a seat next to the redhead. “I didn’t know that,” he pouted slightly and leaned against Seijuurou. “I figured you might be in the dorm or something, since you’re in there a lot.”

“No,” Seijuurou smiled and shook his head slightly. “I’ve found the rooftop is a much more relaxing place for reading.” He picked his bookmark out from between the cover and the first page and placed it where he had stopped in order to pay attention to Daiki. “Now, what do you need?”

Daiki shrugged. “Can’t I just want to sit with my boyfriend?” He asked, half teasing. He leaned against the fence and closed his eyes for a moment. He thought for a moment, then shot straight up and looked over to Seijuurou. “Don’t we have a practice match coming up?”

“...I think so, why?” Seijuurou raised his eyebrow. “Did you want to do something to prepare for it?”

“Yeah, let’s go down to the court and practice.” Daiki grinned. “We haven’t done anything like that together in a long time, it’ll be fun.” He stood up and took Seijuurou by the wrist, pulling him up after him. He began walking toward the gym excitedly, still pulling Seijuurou behind him. “Let’s go!”

“Slow down, Daiki!” The redhead protested, stumbling to keep up. “You have much longer strides than I do, I can’t keep up with you.”

Daiki turned his head and offered an apologetic smile. “Sorry.” He offered quickly, a little too excited about going to the gym to practice with Seijuurou. “I’ll slow down.”

He said that, but their pace only seemed to increase. Seijuurou sighed and tried his best to keep up without stumbling. “Daiki…” A forced groan escaped his lips and he rolled his eyes.

Suddenly, everything came to a halt and Seijuurou found himself smacking face-first into Daiki’s back. “Ouch… Why’d you stop?”

Daiki didn’t reply for a while, then he shook his head as if clearing it and looked down. “...Who are we playing, again?” He asked, genuinely curious. “I forgot.”

“You…” Seijuurou blinked, “You forgot? I… Pff--” a grin broke out on the redhead’s face as an airy, childish laugh erupted from his throat. He couldn’t help it, the look on Daiki’s face was priceless.

Daiki, who had previously looked like a lost child, suddenly stopped and stared at his boyfriend in awe. He let Seijuurou’s hand go as the biggest smile spread across his face. “Sei you’re… you’re laughing!”

Seijuurou nodded just a bit and flashed the most genuinely happy smile Daiki had ever seen, then wrapped his arms around the ace and pulled him down so they could rest their foreheads together. Once his breathing had evened, he sighed happily. “You just have that quality about you.”
0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!
"Chờ một phút," Arioka bắt đầu incredulously, nhìn chằm chằm xuống tóc đỏ ở phía trước của anh ta. "những gì làm bạn có nghĩa là bạn không thể cười?" Chắc chắn, ông đã không bao giờ thực sự nghe Seijuurou cười, nhưng ông đã luôn luôn nghĩ rằng ông có thể. Đây là một sự ngạc nhiên; ông đã không bao giờ nghe nói rằng trước. "Cậu đang đùa đi."Seijuurou cau mày. "Không, Daiki, tôi không nói đùa." Ông không nghĩ rằng ông là rất tốt lúc nói dối về những việc này. Chắc chắn nó không phải là khó để tin rằng... là nó?"Oh thần của tôi." Arioka hít. Ông biết Seijuurou là buồn, nhưng không thể cười? Những gì đã xảy ra với người nghèo? Một nhăn giải quyết theo cách của mình vào khuôn mặt của mình và ông vượt qua cánh tay của mình. "Tốt tôi sẽ làm cho bạn cười." Ông tuyên bố, nghe nhiều hơn nữa tự tin hơn ông cảm thấy."Arioka..." Seijuurou groaned, rõ ràng displeased với việc công bố. "Bạn sẽ không nhận được bất cứ nơi nào." Ông nghe như vậy chắc chắn của mình--mọi khi, đây là Seijuurou - nhưng thay vì ngăn cản các ace, nó chỉ làm cho anh ta muốn cố gắng hơn nữa."Bullshit." Arioka nói. "Tôi sẽ làm cho bạn cười nếu đó là điều cuối cùng tôi làm, Sei." Việc xác định là có, như là ổ đĩa dữ dội (mặc dù hiếm) để đạt được mục tiêu của mình. Nó là xa-tải xuống và ông biết nó, nhưng nếu ông có thể làm cho nó xảy ra ngay cả khi, ông muốn được hạnh phúc cho phần còn lại của cuộc sống của mình.Seijuurou cau mày một chút, sau đó thở dài và lắc đầu. "Tốt, được khách của tôi. Nó sẽ không làm việc, mặc dù." Ông vượt qua cánh tay của mình và liếc nhìn đi. Không có gì, ông thấy rằng có thể bất hợp pháp một cười. Ông đã thử - và thất bại - nhiều hơn là đủ thời gian để biết điều này."Đừng có tiêu cực như vậy," Arioka thở dài và đặt cánh tay của mình xung quanh thành phố vai bạn trai của mình. "Tôi sẽ tìm thấy một cái gì đó mà sẽ làm cho bạn cười khó khăn như vậy bạn khóc. Đây là một lời hứa." Nếu ông không thể làm điều đó, ông sẽ phải làm một cái gì đó để làm cho nó.Seijuurou thở dài và nhìn Daiki, một chút thất vọng với anh ta cho cách nhấn khó khăn như vậy về vấn đề. "Và bạn sẽ bỉu môi và nhận được khó chịu khi tôi không cười?" Ông đặt câu hỏi. Nói một cách trung thực, ông không thể xem bất cứ điều gì làm việc, không có vấn đề như thế nào lạc quan Arioka."Không, bởi vì tôi sẽ làm điều đó." Arioka giúp, vững chắc sự tự tin của mình. "Chỉ cần bạn chờ đợi, sớm hay muộn bạn sẽ cười." Ông được cung cấp một grin táo bạo và nhẹ nhàng vắt của Seijuurou vai, sau đó bắt đầu đi. "Nó sẽ đến khi ít nhất là hy vọng."Seijuurou thở dài một lần nữa như ông dõi Arioka đi. “... Oh Arioka... "-----------Tuần thông qua, và không có vấn đề bao nhiêu lần Arioka đã cố gắng để có được Seijuurou cười, tất cả các ông đã nhận là một nụ cười và một vết nứt của người đứng đầu. Không rằng ông được khuyến khích, mặc dù; không, nó chỉ thúc đẩy ông phải cố gắng hơn nữa.Đó là lý do tại sao ông đã yêu cầu Satsuki để được giúp đỡ. “... Hey, Satsuki, tôi cần giúp đỡ của bạn với một cái gì đó. ""Những gì là nó, Dai-chan?" Satsuki hỏi tò mò và quirked lông mày của cô. Nó khai thác bút chì của cô cằm của mình và liếc nhìn lên lúc bạn bè của cô, như thể khiến anh ta để đi vào. "Bạn hiếm khi đến với tôi để được giúp đỡ."Daiki sighed and rubbed the back of his neck. “Well, I’m actually sorta stuck on something.” He admitted with a shrug. “I’ve been trying to get Sei to laugh, but nothing’s working, so I’m looking for advice.”Satsuki blinked. “You’re trying to get Sei-kun to laugh?”“Yeah. It’s not working very well right now, but I’m not ready to give up.” Daiki replied with a small nod. “Got any ideas?”Satsuki paused and tapped her pencil again in thought, making a face. “...Well, have you tried just letting yourself do the dumb things you usually do?” She asked with another glance up to Daiki curiously. “Because if you haven’t, I’d say you should try that.”Daiki rolled his eyes. “No, I haven’t tried that.” He replied, then stopped and thought about it for a moment. “...Actually, I think that might work! Thanks, Satsuki.” He grinned and turned to go find Seijuurou, ready to try once more.-----------“Found you, finally.” Daiki’s voice snapped Seijuurou out of this thoughts and he looked up curiously.“What do you need, Daiki?” He asked and raised an eyebrow, the book he had been reading laying open in his lap. “I’ve been up here most of the afternoon.” Internally, he had a sneaking suspicion that the reason Daiki had been looking for him was to try and get him to laugh again, but he let it slide.The blue haired teen frowned and took a seat next to the redhead. “I didn’t know that,” he pouted slightly and leaned against Seijuurou. “I figured you might be in the dorm or something, since you’re in there a lot.”“No,” Seijuurou smiled and shook his head slightly. “I’ve found the rooftop is a much more relaxing place for reading.” He picked his bookmark out from between the cover and the first page and placed it where he had stopped in order to pay attention to Daiki. “Now, what do you need?”Daiki shrugged. “Can’t I just want to sit with my boyfriend?” He asked, half teasing. He leaned against the fence and closed his eyes for a moment. He thought for a moment, then shot straight up and looked over to Seijuurou. “Don’t we have a practice match coming up?”“...I think so, why?” Seijuurou raised his eyebrow. “Did you want to do something to prepare for it?”“Yeah, let’s go down to the court and practice.” Daiki grinned. “We haven’t done anything like that together in a long time, it’ll be fun.” He stood up and took Seijuurou by the wrist, pulling him up after him. He began walking toward the gym excitedly, still pulling Seijuurou behind him. “Let’s go!”“Slow down, Daiki!” The redhead protested, stumbling to keep up. “You have much longer strides than I do, I can’t keep up with you.”Daiki turned his head and offered an apologetic smile. “Sorry.” He offered quickly, a little too excited about going to the gym to practice with Seijuurou. “I’ll slow down.”He said that, but their pace only seemed to increase. Seijuurou sighed and tried his best to keep up without stumbling. “Daiki…” A forced groan escaped his lips and he rolled his eyes.Suddenly, everything came to a halt and Seijuurou found himself smacking face-first into Daiki’s back. “Ouch… Why’d you stop?”Daiki didn’t reply for a while, then he shook his head as if clearing it and looked down. “...Who are we playing, again?” He asked, genuinely curious. “I forgot.”“You…” Seijuurou blinked, “You forgot? I… Pff--” a grin broke out on the redhead’s face as an airy, childish laugh erupted from his throat. He couldn’t help it, the look on Daiki’s face was priceless.Daiki, who had previously looked like a lost child, suddenly stopped and stared at his boyfriend in awe. He let Seijuurou’s hand go as the biggest smile spread across his face. “Sei you’re… you’re laughing!”Seijuurou nodded just a bit and flashed the most genuinely happy smile Daiki had ever seen, then wrapped his arms around the ace and pulled him down so they could rest their foreheads together. Once his breathing had evened, he sighed happily. “You just have that quality about you.”
đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Việt) 2:[Sao chép]
Sao chép!
"Chờ một phút," Daiki bắt đầu ngờ vực, nhìn chằm chằm xuống tóc đỏ ở phía trước của anh ta. "Làm những gì bạn có nghĩa là bạn không thể cười?" Chắc chắn rồi, anh chưa bao giờ thực sự nghe Seijuurou cười, nhưng anh luôn luôn nghĩ rằng ông có thể. Đây là một bất ngờ; ông chưa bao giờ nghe nói về điều đó trước. "Bạn đang đùa." Seijuurou cau mày. "Không, Daiki, tôi không nói đùa." Anh không nghĩ rằng anh ta rất giỏi nói dối về những điều này. Chắc chắn nó không phải là khó tin ... là nó? "Oh my god." Daiki thở. Ông biết Seijuurou đã buồn, nhưng là không thể cười? Điều gì đã xảy ra với anh chàng tội nghiệp? Một cái cau mày giải quyết theo cách của mình lên khuôn mặt của mình và anh khoanh tay. "Vâng, tôi sẽ làm cho bạn cười." Ông tuyên bố, nghe nhiều tự tin hơn anh cảm thấy. "Daiki ..." Seijuurou rên rỉ, rõ ràng không hài lòng với thông báo. "Bạn sẽ không có được bất cứ nơi nào." Anh nghe có vẻ rất chắc chắn của mình - ông luôn luôn làm, đây là Seijuurou -. Nhưng thay vì ngăn cản các ace, nó chỉ làm cho anh muốn cố gắng hơn nữa ". Nhảm nhí" Daiki nói . "Tôi sẽ làm cho bạn cười, nếu đó là điều cuối cùng tôi làm, Sei." Việc xác định là có, như là cường độ cao (mặc dù hiếm) ổ đĩa để đạt được mục tiêu của mình. Đó là xa vời và anh biết điều đó, nhưng nếu anh ta có thể làm cho nó xảy ra dù chỉ một lần, anh muốn được hạnh phúc cho phần còn lại của cuộc đời mình. Seijuurou hơi cau mày, sau đó thở dài và lắc đầu. "Được rồi, được khách của tôi. Nó sẽ không làm việc, mặc dù. "Anh khoanh tay và nhìn xa. Không có gì, anh nghĩ, có thể bất hợp pháp một tiếng cười. Hắn đã cố gắng - và thất bại -. Hơn đủ thời gian để biết điều này "Đừng quá tiêu cực," Daiki thở dài và choàng tay qua vai bạn trai của mình. "Tôi sẽ tìm một cái gì đó mà sẽ làm cho bạn cười khó khăn như vậy bạn khóc. Đây là một lời hứa. "Nếu anh không thể làm điều đó, anh phải làm gì đó để bù đắp cho nó. Seijuurou thở dài và nhìn lên Daiki, hơi thất vọng với anh để ép khó khăn như vậy về vấn đề này. "Và bạn sẽ bĩu môi và thấy buồn khi tôi không cười?" Ông hỏi. Thật tình mà nói, anh không thể nhìn thấy bất cứ điều gì làm việc, không có vấn đề làm thế nào lạc quan Daiki đã. "Không, bởi vì tôi sẽ làm điều đó." Daiki tái khẳng định, sự tự tin của mình vững chắc. "Chỉ cần bạn chờ đợi, sớm hay muộn bạn cũng phải bật cười." Ông đưa ra một nụ cười táo tợn và nhẹ nhàng vắt vai Seijuurou, sau đó bắt đầu đi bộ đi. "Nó sẽ đến khi bạn ít nhất là mong đợi nó." Seijuurou thở dài một lần nữa khi anh nhìn Daiki đi bộ. "... Oh Daiki ..." ----------- tuần trôi qua, và không có vấn đề bao nhiêu lần Daiki đã cố gắng để có được Seijuurou cười, tất cả các ông đã nhận được một nụ cười và lắc đầu . Không phải là anh đã chán nản, mặc dù; Không, nó chỉ thúc đẩy anh ta để cố gắng hơn nữa. Đó là lý do tại sao ông được hỏi Satsuki để được giúp đỡ. "... Này, Satsuki, tôi cần sự giúp đỡ của bạn với một cái gì đó." "Nó là gì, Dai-chan?" Satsuki tò mò hỏi và nhướng lông mày của cô. Cô gõ bút chì của mình để cằm và ngước lên nhìn người bạn của cô, như thể khiến ông phải đi về. "Bạn rất hiếm khi đến với tôi để được giúp đỡ." Daiki thở dài và xoa gáy anh. "Vâng, tôi thực sự sorta bị mắc kẹt trên một cái gì đó." Ông thừa nhận với một cái nhún vai. "Tôi đã cố gắng để có được Sei cười, nhưng không có gì làm việc, vì vậy tôi đang tìm lời khuyên." Satsuki chớp mắt. "Bạn đang cố gắng để có được Sei-kun cười?" "Yeah. Nó không phải làm việc rất tốt ngay bây giờ, nhưng tôi chưa sẵn sàng để từ bỏ. "Daiki đáp lại bằng một cái gật đầu nhỏ. "Có bất kỳ ý tưởng?" Satsuki dừng lại và gõ bút chì của mình một lần nữa trong tư tưởng, làm cho khuôn mặt. "... Vâng, bạn đã thử chỉ cho phép mình làm những điều ngớ ngẩn mà bạn thường làm gì?" Cô hỏi với cái nhìn khác lên đến Daiki tò mò. "Bởi vì nếu bạn có không, tôi muốn nói rằng bạn nên cố gắng đó." Daiki đảo mắt. "Không, tôi đã không cố gắng đó." Ông trả lời, sau đó dừng lại và suy nghĩ về nó một lúc. "... Trên thực tế, tôi nghĩ rằng có thể làm việc! Thanks, Satsuki. "Anh cười toe toét và quay lại để đi tìm Seijuurou, sẵn sàng để thử một lần nữa. -----------" Đã tìm thấy bạn, cuối cùng. "Giọng nói của Daiki gãy Seijuurou khỏi những suy nghĩ này và ông nhìn lên tò mò. "Điều gì bạn cần, Daiki?" Ông hỏi và nhướn lông mày, cuốn sách ông đang đọc đẻ mở trong lòng của mình. "Tôi đã ở đây hầu hết các buổi chiều." Bên trong, ông đã có một sự nghi ngờ lén rằng lý do Daiki đã được tìm kiếm cho anh ta là cố gắng và có được anh ta lại phá lên cười, nhưng ông cho nó trượt. Màu xanh tóc thiếu niên cau mày và lấy một chỗ ngồi bên cạnh cậu. "Tôi đã không biết rằng," cậu bĩu môi một chút và tựa Seijuurou. "Tôi tìm bạn có thể được ở ký túc xá hoặc một cái gì đó, kể từ khi bạn đang ở trong đó rất nhiều." "Không," Seijuurou mỉm cười và lắc đầu nhẹ. "Tôi đã tìm thấy trên sân thượng là một nơi thư giãn nhiều hơn để đọc." Anh cầm bookmark của mình ra từ giữa trang bìa và trang đầu tiên và đặt nó nơi ông đã dừng lại để chú ý đến Daiki. "Bây giờ, những gì bạn cần?" Daiki nhún vai. "Tôi không thể chỉ muốn ngồi với bạn trai của tôi?" Anh hỏi, nửa trêu chọc. Ông dựa vào hàng rào và nhắm mắt lại một lúc. Ông suy nghĩ một lúc, sau đó bắn thẳng lên và nhìn qua Seijuurou. "Chúng ta không có một trận đấu tập sắp tới?" "... Tôi nghĩ như vậy, tại sao?" Seijuurou nhướn mày. "Em có muốn làm một cái gì đó để chuẩn bị cho nó?" "Vâng, chúng ta hãy đi xuống cho tòa án và thực hành." Daiki cười toe toét. "Chúng tôi đã không làm bất cứ điều gì như thế với nhau trong một thời gian dài, nó sẽ được vui vẻ." Anh đứng lên và lấy Seijuurou bằng cổ tay, kéo anh ta lên sau khi anh ta. Ông bắt đầu đi về phía phòng tập thể dục một cách hào hứng, vẫn kéo Seijuurou phía sau. "Chúng ta đi!" "Làm chậm, Daiki!" Người tóc đỏ phản đối, vấp ngã để theo kịp. "Bạn có những bước tiến dài hơn nhiều so với tôi, tôi không thể theo kịp với bạn." Daiki quay đầu lại và cung cấp một nụ cười hối lỗi. "Xin lỗi." Ông đề nghị một cách nhanh chóng, một chút quá vui mừng về việc đi đến phòng tập thể dục để luyện tập với Seijuurou. "Tôi sẽ làm chậm." Ông nói rằng, nhưng tốc độ của họ dường như chỉ để gia tăng. Seijuurou thở dài và cố gắng hết mình để theo kịp mà không vấp ngã. "Daiki ..." Một tiếng rên buộc thoát khỏi môi anh và anh đảo mắt. Đột nhiên, mọi thứ dừng lại và Seijuurou thấy mình chép mặt đầu tiên vào lưng của Daiki. "Ouch ... Tại sao bạn dừng lại?" Daiki không trả lời một lúc, sau đó, ông lắc đầu như thể thanh toán bù trừ nó và nhìn xuống. "... Ai được chúng tôi chơi, một lần nữa?" Anh hỏi, thực sự tò mò. "Tôi quên mất." "Ngươi ..." Seijuurou chớp mắt, "Bạn quên? Tôi ... Pff-- "một nụ cười nổ ra trên khuôn mặt của cậu như một thoáng, cười trẻ con phun ra từ cổ họng của mình. Anh không thể giúp nó, vẻ mặt Daiki là vô giá. Daiki, người trước đó đã trông giống như một đứa trẻ bị mất, đột nhiên dừng lại và nhìn chằm chằm vào bạn trai của mình trong sự sợ hãi. Ông cho tay Seijuurou đi như nụ cười lây lan lớn nhất trên khuôn mặt của mình. "Sei bạn ... bạn đang cười!" Seijuurou gật đầu chỉ là một chút và cười với nụ cười thật sự hạnh phúc nhất Daiki đã bao giờ nhìn thấy, sau đó quấn cánh tay của mình xung quanh các ace và kéo anh xuống để họ có thể nghỉ ngơi trên trán của họ với nhau. Một khi hơi thở của mình đã trả thù, ông thở dài hạnh phúc. "Bạn chỉ có mà chất lượng về bạn."



































































đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2024 I Love Translation. All reserved.

E-mail: