RhodiumRhodium, the City of Artists, was filled to the brim with begga dịch - RhodiumRhodium, the City of Artists, was filled to the brim with begga Việt làm thế nào để nói

RhodiumRhodium, the City of Artists

Rhodium


Rhodium, the City of Artists, was filled to the brim with beggars. Masses of people asking for alms were found all the way from the gates to the plaza.
"Please, spare just one coin! Ah, have you chosen what paint color to use yet?"
"Well, I wanted to create a new shade of my own, but as you know, the price of paint isn't cheap."
"Right, it's hard to use as many colours of paint as you are right now."
"I may have to stick to using the basic primary colors."
Impoverished art critics! This is a common sight anywhere in Rhodium. But, right now, these panhandlers were extremely jealous. The reason being a user named Weed, a beggar who had recently appeared from a Teleport Gate. At first, they had crowded him so that they could beg him for money. Now, however, they were amazed by his skill in supplication.
"Haaaa..."
Weed gazed at the sky with an expression of utter devastation … He was still wearing Yeti fur clothes in this hot weather! Crowds of people passed by this part of the plaza.
"........"
Weed just stared at the sky with a gloomy expression. Despair, lamentation, pain, frustration, regret! Showing all these emotions on his face, just sitting there. Clink!
"Cheer up."
"Perhaps a better day will come."
"I don't know what happened to you... but life isn't as hopeless as you think."
"Please, buy some clothes with this... that fur looks so uncomfortable."
Weed didn't say a word. Passing adventurers simply used their own imagination.
"He must have suffered a terrible fate."
"How can he stare at the sky so mournfully?"
"My heart bleeds, just by seeing him..."
And so, they tossed their coins.
His skill was enough to attract donations through sympathy alone! However, if they knew what was actually on Weed's mind, they would have cried out in frustration instead.
"How could I be accepted into a college?! Now I’ll have to pay expensive tuition fees for classes! And, in addition, I’ll have to buy all those pricey textbooks. It can’t be true ... What must not have happened ..."
He was devastated about something that everyone else would be envious of: Getting into college. Even the other artists couldn't truly stay jealous of him, since he looked so miserable.
"Hey, a young one like you shouldn't be so dejected."
Weed only sighed.
Pavo clicked his tongue, saying, "Cheer up, it's a big world out there ... Were you dumped by a girl?"
Weed just shook his head. He couldn't bear to say that he had passed an entrance exam. To him, it was such a tragedy, just the simple mention of it would make him burst into tears.
Gaston and Pavo couldn’t have imagined that it was merely this that made him seem to be in such terrible despair.
"You shouldn't be so discouraged. No matter how dire the situation seems..." Pavo said, as he took a step towards him.
Pavo was now close enough to reach for the stack of coins in front of Weed.
Sweep!
Weed collected the coins in the blink of an eye as he maintained a pained expression. The movement was so fast that it would have been missed by anyone, even if they had watched him closely. No matter how sad he was, he wouldn’t forget his attachment to money.
"Lacking cash as I am, I had better grab all the change I can."
There was one gold coin, several silver ones, and many copper pennies. However, those totaled a whopping one gold and forty silvers... pretty nice for just being small change.
It wasn't that much to Weed, but it was a motherload to the artists in Rhodium. Pavo came closer and patted Weed's shoulder.
"Haha, were you that needy? But, say, are you planning to sit here without eating anything?"
Of course, Weed didn't want to do that. It was just that he was stuck in the midst of beggars. Then again, he was rather hungry.
"I know a good diner just around the corner. Wanna join me?"
"How much is a meal?" Weed asked, sharply.
"You can get a decent meal for around twenty coppers."
Twenty coppers would buy almost seven loaves of wheat bread, but a proper meal raised satiation more.
"I guess it would be okay."
As if he’d finished what he came here for, Weed rose to his feet.
"Then, let's go and have a look at that diner."
When he had first arrived through the Teleport Gate, loads of beggars had crowded him. Luckily he managed to ward them off at the time. Now those panhandlers didn’t bat an eye as Weed left the plaza. Actually, they were pretty happy to be rid of the competition, if only for a while.
"I didn't lose any money to those guys... I even earned a little more than a whole gold coin."
He had managed to protect his money, even though he could have just tossed a few coins in the first place to do so. But he was proud and satisfied! No artist should ever bother to beg from Weed!
"There is a good, cheap diner this way. Just follow me, and I'll show you where to get some nice food."
Gaston and Pavo dragged Weed through the convoluted alleys. They had gone quite far from the plaza.
"This place might actually be good..."
Normally, stores in deep alleys sell cheaper and tastier meals than ones near main roads. Only people in the know can find these places, hidden like treasure. In layman's terms: Exclusive native diners!
Weed sat down with Gaston and Pavo to have a meal. Cheap as it was, the menu only included a simple soup, some salad, and a loaf of bread. It was made with good quality grain though, so it was soft and savory.
"Delicious!"
Weed ate his food with satisfaction. He could bake his own bread, of course, but it would require a lot of materials and time. His money was well spent on bread this good. Pavo smiled brightly.
"Isn't it? Few places would sell this as cheaply."
It was a valid point; even Weed agreed. That would explain why the diner was so crowded, even though it was hidden this deep inside the alleys. The bowl was virtually clean once Weed was finished.
"Thanks for showing me this, it was a very nice meal."
"What are your plans?" Pavo asked, interested.
"I’m going to have a look around in the city."
"You don't exactly look like a tourist to me..."
Many tourists come to Rhodium, since it had become a trend to tour the castles and cities of the continent. Though, tourists usually didn’t start begging as soon as they arrived.
"I wished to inquire about skills relating to my job."
"Then your profession is...?"
"A sculptor."
"Ah, you chose a tough one."
Gaston and Pavo looked at Weed with sympathy. They also understood why he begged so fervently now. If he came here not as a traveller, but as a sculptor, he surely had a hard time wherever he went.
Gaston said, "Among art-based classes, the more basic types, like sculptors, tend to be the most difficult. You need a skillful hand, and can't even make art as you wish. Even in the city of Rhodium, few have chosen an artistic class; production classes are much more common. Though... I have heard rumours that there’s actually a world-renowned sculptor somewhere in Royal Road."
"World-renowned sculptor?"
"Someone who has, with passion and persistence, overcome a class that everyone else dismissed."
"Wow. It’s amazing that there’s such a person. Do you think I would be able to meet him here in Rhodium?"
"They say he's in Rosenheim Kingdom. He even made a pyramid and the Sphinx; something no ordinary sculptor would even have imagined! They even say that some of his other works are hidden around the continent. Some pieces thought to be his work are also found in the sky city, Lavias. The rumours say that his sculpting skill is at least Intermediate Level 7, and that you can get enormous buffs from looking at any of his works."
".........."
Weed was very surprised that stories about him were this widespread. He knew that he was well-known as the adventurer Weed, but he hadn’t thought that he was this famous as the sculptor Weed.
"Makes sense though, since it would be artists that like this side of me."
Weed stood from his seat.
"Are you going now?"
"Yes."
"Then, we'll see you around. Perhaps once you level up some more, you can buy some paintings... or I might help you with a house..."
Gaston and Pavo waved good-bye.
***
Rhodium, the City of Artists.
There was poverty everywhere, but the city itself was beautiful and romantic.
It was filled with wondrous architecture that complemented the surroundings, with streets that were littered with detailed art, and even the little things spread here and there were stupendous.
The whole place was filled with fancy lights and colors.
Each road had young aspiring artists, either painting or sculpting. Others were playing instruments, often performing on the spot.
Crowds of travellers visited, and even more artists strove for their dreams in this city.
Indeed, it was built majestically. However, due to lack of funds the city wasn’t properly maintained and therefore easily deteriorated. Understandably, Rhodium was also known as the city without a lord -- since no one was interested in taking it over!
While the continent had plenty of lords engaging in brutal struggles over castles and territories, Rhodium seemed almost too peaceful.
The lifeblood of any city is, of course, money. Funding is needed to populate, irrigate, research, and trade.
However, weapons and armor didn’t sell very well in Rhodium.
The place was nearly deserted of adventurers, because the nearby hunting grounds were just mediocre.
No person in their right mind would want to own such an unprofitable city.
"Well, art won’t bring in any profits..."
Weed's convictions were strengthened in this moment.
Blacksmiths, weavers, and enchanters usually complained about how tough their classes were, but to Weed they sounded a hundred times easier than any artisan class.
Weed continued his slow tour of Rhodium.
"O, you are my sunlight, my blessing, my lover!
To be with you forever!"
He could hear some young bards singing at a nearby theatre.
There were many bards in Rhodium.
They could improve both the strength and morale of their parties while hunting, and could also earn extra cash by giving performances.
In short, jus
0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!
RhodiRhodi, thành phố của nghệ sĩ, đã được lấp đầy đến brim với ăn xin. Khối lượng của những người yêu cầu cho alms đã được tìm thấy tất cả các đường từ cổng plaza."Xin vui lòng, phụ tùng chỉ là một xu! Ah, có bạn chọn những gì sơn màu sắc để sử dụng được?""Vâng, tôi muốn tạo ra một bóng râm mới của riêng tôi, nhưng như bạn biết, giá của sơn không phải là giá rẻ.""Phải, nó là khó khăn để sử dụng như nhiều màu sắc của sơn như bạn là ngay bây giờ.""Tôi có thể phải dính vào bằng cách sử dụng màu cơ bản cơ bản."Nhà phê bình nghệ thuật nghèo! Đây là một cảnh phổ biến bất cứ nơi nào ở rhodi. Tuy nhiên, ngay bây giờ, các panhandlers đã rất ghen tuông. Lý do là một người sử dụng tên là cỏ dại, một kẻ ăn xin người gần đây đã xuất hiện từ một cửa khẩu Teleport. Lúc đầu, họ đã đông đúc anh ta vì vậy rằng họ có thể cầu xin anh ta cho tiền. Bây giờ, Tuy nhiên, họ đã ngạc nhiên bởi kỹ năng của mình ở supplication."Haaaa..."Cỏ dại nhìn lúc bầu trời với một biểu hiện của utter tàn phá... Ông vẫn còn mặc quần áo lông Yeti trong thời tiết nóng này! Đám đông của người dân thông qua phần này của plaza."........"Cỏ dại chỉ stared vào bầu trời với một biểu hiện ảm đạm. Thất vọng, sầu, đau đớn, thất vọng, rất tiếc! Hiển thị tất cả những cảm xúc trên khuôn mặt của mình, chỉ cần ngồi ở đó. Clink!"Vui lên.""Có lẽ một ngày tốt hơn sẽ đến.""Tôi không biết những gì đã xảy ra với bạn... nhưng cuộc sống không phải là vô vọng như bạn nghĩ.""Xin vui lòng, mua một số quần áo với điều này... rằng lông trông rất khó chịu."Cỏ dại đã không nói một từ. Đi qua những nhà thám hiểm chỉ đơn giản là sử dụng trí tưởng tượng của riêng họ."Ông phải đã phải chịu một số phận khủng khiếp.""Làm thế nào có thể ông nhìn chằm chằm vào bầu trời như vậy mournfully?""Trái tim tôi chảy máu, chỉ bằng cách nhìn thấy anh ta..."Và vì vậy, họ ném tiền xu của họ.Kỹ năng của mình là đủ để thu hút sự đóng góp thông qua sự thông cảm một mình! Tuy nhiên, nếu họ biết những gì đã thực sự vào tâm trí của cỏ dại, họ sẽ có khóc ra trong thất vọng để thay thế."Làm thế nào có thể tôi được chấp nhận vào một trường cao đẳng?! Bây giờ tôi sẽ phải trả phí tốn kém cho các lớp học! Và, ngoài ra, tôi sẽ cần phải mua tất cả những sách giáo khoa pricey. Nó không thể là đúng... Những gì phải không có xảy ra..."Ông đã bị tàn phá về một cái gì đó mà tất cả mọi người khác có thể ganh tị của: nhận được vào trường cao đẳng. Ngay cả các nghệ sĩ khác không thể thực sự được ghen tuông của anh ta, kể từ khi ông nhìn như vậy đau khổ."Này, một trong những nhỏ như bạn không nên vì vậy dejected."Cỏ dại chỉ thở dài.Pavo nhấp vào lưỡi của mình, nói rằng, "vui lên, đó là một thế giới lớn ra khỏi đó... Đã được bạn đổ bởi một cô gái?"Cỏ dại chỉ lắc đầu. Ông không thể chịu khi nói rằng ông đã thông qua một kỳ thi tuyển sinh. Để anh ta, đó là một bi kịch, chỉ có đề cập đến đơn giản của nó sẽ làm cho anh ta burst vào nước mắt.Gaston và Pavo không thể có tưởng tượng rằng nó là chỉ đơn thuần là điều này mà làm cho anh ta dường như là trong tuyệt vọng khủng khiếp như vậy."Bạn không nên được khuyến khích như vậy. Không có vấn đề làm thế nào dire tình hình có vẻ..." Pavo nói, như ông đã diễn một bước hướng tới ông.Pavo bây giờ là chặt chẽ, đủ để tiếp cận với ngăn xếp của tiền xu ở phía trước của cỏ dại.Quét!Cỏ dại thu thập tiền xu trong nháy mắt như ông duy trì một biểu thức đau đớn. Phong trào là quá nhanh rằng nó sẽ có được bỏ qua bởi bất cứ ai, ngay cả khi họ đã xem ông chặt chẽ. Không có vấn đề làm thế nào buồn ông là, ông sẽ không quên tập tin đính kèm của mình để tiền."Thiếu tiền mặt như tôi, tôi đã tốt hơn lấy tất cả thay đổi mà tôi có thể."Có một xu vàng, một số bạc những người, và nhiều đồng đồng xu. Tuy nhiên, những người đạt một whopping một vàng và bốn mươi silvers... khá tốt đẹp vì chỉ thay đổi nhỏ.Nó không có nhiều để cỏ dại, nhưng nó là một motherload để các nghệ sĩ ở rhodi. Pavo đến gần hơn và patted cỏ dại vai."Haha, cậu đó khó khăn? Tuy nhiên, nói, bạn có kế hoạch để ngồi ở đây mà không ăn bất cứ điều gì?"Tất nhiên, cỏ dại không muốn làm điều đó. Nó đã là chỉ rằng ông đã bị mắc kẹt ở giữa người ăn xin. Sau đó, một lần nữa, ông đã khá đói."Tôi biết một quán ăn tốt chỉ quanh góc. muốn tham gia tôi?""Bao nhiêu là một bữa ăn?" Cỏ dại hỏi, mạnh."Bạn có thể nhận được một bữa ăn phong nha cho khoảng hai mươi coppers."Hai mươi coppers sẽ mua hầu như bảy loaves bánh mỳ, nhưng một bữa ăn phù hợp nêu ra satiation thêm."Tôi đoán nó sẽ được okay."Như thể ông đã hoàn thành những gì ông đến đây để, cỏ dại đã tăng lên đôi chân của mình."Sau đó, hãy đi và có một cái nhìn lúc ăn tối đó."Khi ông lần đầu tiên đã đến thông qua các cửa khẩu Teleport, vô số người ăn xin có đông đúc anh ta. May mắn, ông quản lý để tránh chúng khỏi lúc đó. Bây giờ những panhandlers không dơi một mắt như cỏ dại trái plaza. Trên thực tế, họ đã rất hạnh phúc để được thoát khỏi cuộc thi, chỉ tồn tại trong một thời gian."Tôi không mất gì để những kẻ... Tôi thậm chí còn kiếm được một chút nhiều hơn một đồng xu vàng toàn bộ."Ông đã quản lý để bảo vệ tiền của mình, mặc dù ông có thể có chỉ cần ném một vài xu ở nơi đầu tiên để làm như vậy. Nhưng ông là tự hào và hài lòng! Nghệ sĩ không nên bao giờ bận tâm đến cầu xin từ cỏ dại!"Không có một quán ăn tốt, giá rẻ bằng cách này. Vui lòng theo tôi, và tôi sẽ chỉ cho bạn nơi để có được một số thực phẩm tốt đẹp."Gaston và Pavo kéo cỏ dại thông qua các con hẻm phức tạp. Họ đã đi khá xa plaza."Nơi này có thể thực sự là tốt..."Thông thường, các cửa hàng trong con hẻm sâu bán bữa ăn rẻ hơn và tastier hơn những người gần tuyến đường chính. Chỉ có người thì có thể tìm thấy những nơi này, ẩn như kho báu. Trong điều khoản của layman: độc quyền bản địa thực!Cỏ dại ngồi xuống với Gaston và Pavo để có một bữa ăn. Giá rẻ như nó đã, trình đơn chỉ bao gồm một canh đơn giản, một số salad và một đi lang thang bánh mì. Nó được thực hiện với chất lượng tốt hạt mặc dù, do đó, nó đã được mềm mại và mặn."Delicious!"Cỏ dại ăn thực phẩm của mình với sự hài lòng. Ông có thể bake bánh mì của riêng của mình, tất nhiên, nhưng nó sẽ đòi hỏi rất nhiều vật liệu và thời gian. Tiền của mình là cũng chi cho bánh mì tuyệt vời này. Pavo cười rực rỡ."Không phải là nó? Vài nơi nào bán này là rẻ."Đó là một điểm hợp lệ; thậm chí cả cỏ dại đã đồng ý. Điều đó sẽ giải thích tại sao các diner được rất đông đúc, mặc dù nó đã được ẩn này sâu bên trong các con hẻm. Bát là hầu như sạch một khi cỏ dại đã được hoàn tất."Cảm ơn bạn đã hiển thị cho tôi điều này, đó là một bữa ăn rất tốt đẹp.""Kế hoạch của bạn là gì?" Pavo hỏi, quan tâm đến."Tôi sẽ có một cái nhìn xung quanh trong thành phố.""Bạn không chính xác trông giống như một khách du lịch với tôi..."Nhiều khách du lịch đến rhodi, kể từ khi nó đã trở thành một xu hướng để tham quan lâu đài và các thành phố của lục địa. Tuy nhiên, khách du lịch thường không bắt đầu xin ăn ngay sau khi họ đến."Tôi muốn tìm hiểu về các kỹ năng liên quan đến công việc của tôi.""Sau đó nghề nghiệp của bạn là...?""Một nhà điêu khắc.""Ah, bạn chọn một trong những khó khăn."Gaston và Pavo xem xét Weed với sự thông cảm. Họ cũng hiểu tại sao ông begged như vậy fervently bây giờ. Nếu ông đến đây không phải là một khách du lịch, nhưng như là một nhà điêu khắc, ông chắc chắn đã có một thời gian khó bất cứ nơi nào ông đi.Gaston nói, "trong nghệ thuật dựa trên các lớp học, các loại cơ bản, như nhà điêu khắc, có xu hướng là khó khăn nhất. Bạn cần một bàn tay khéo léo, và thậm chí không thể làm cho nghệ thuật như bạn muốn. Ngay cả trong thành phố của rhodi, ít người đã chọn một lớp học nghệ thuật; sản xuất các lớp học phổ biến hơn. Mặc dù... Tôi có nghe nói những lời đồn đại là có thực sự là một nhà điêu khắc nổi tiếng thế giới một nơi nào đó ở Royal Road.""Nhà điêu khắc nổi tiếng thế giới?""Một người đã, với niềm đam mê và kiên trì, vượt qua một lớp mà tất cả mọi người khác bác bỏ.""Wow. It's tuyệt vời là có một người như vậy. Làm bạn nghĩ rằng tôi sẽ có thể gặp anh ta ở đây trong rhodi?""Họ nói rằng ông là trong Vương Quốc Rosenheim. Ông thậm chí thực hiện một kim tự tháp và nhân sư; một cái gì đó không có nhà điêu khắc người bình thường sẽ thậm chí có thể tưởng tượng! Họ thậm chí nói rằng một số các tác phẩm khác của ông đang ẩn xung quanh lục địa. Một số mảnh cho là công việc của mình cũng được tìm thấy trong thành phố bầu trời, Lavias. Các tin đồn nói rằng kỹ năng điêu khắc của mình là ít trung cấp 7, và rằng bạn có thể nhận được rất lớn buff từ nhìn vào bất kỳ tác phẩm của ông."".........."Cỏ dại đã rất ngạc nhiên rằng những câu chuyện về anh ta đã phổ biến rộng rãi này. Ông biết rằng ông là nổi tiếng như nhà thám hiểm cỏ dại, nhưng ông đã không nghĩ rằng ông là này nổi tiếng như nhà điêu khắc cỏ dại."Có ý nghĩa mặc dù, vì nó sẽ là nghệ sĩ như mặt của tôi."Cỏ dại đứng từ chỗ ngồi của mình."Bạn sẽ bây giờ?""Có.""Sau đó, chúng tôi sẽ xem bạn xung quanh. Có lẽ sau khi bạn nâng cấp lên một số chi tiết, bạn có thể mua một số bức tranh... hoặc tôi có thể giúp bạn với một ngôi nhà..."Gaston và Pavo vẫy tạm biệt.***Rhodi, thành phố của nghệ sĩ.Có là đói nghèo ở khắp mọi nơi, nhưng thành phố chính nó là đẹp và lãng mạn.Nó đã được lấp đầy với kiến trúc tuyệt vời bổ sung môi trường xung quanh, với các đường phố đã được littered với nghệ thuật chi tiết, và thậm chí là những điều nhỏ sinh sống ở đây và ở đó đã được kỳ diệu.Điểm số cho toàn đã được lấp đầy với ưa thích ánh sáng và màu sắc.Mỗi road có tham vọng nghệ sĩ trẻ, vẽ hoặc điêu khắc. Những người khác đang chơi nhạc cụ, thường biểu diễn tại chỗ.Đám đông khách du lịch viếng thăm, và thậm chí nhiều nghệ sĩ strove cho ước mơ của mình trong thành phố này.Thật vậy, nó được xây dựng majestically. Tuy nhiên, do thiếu tiền thành phố không đúng duy trì và do đó dễ dàng xấu đi. Dễ hiểu, rhodi là cũng được gọi là thành phố mà không có một Chúa - kể từ khi không có ai đã quan tâm đến việc nó!Trong khi lục địa đã có rất nhiều tham gia vào cuộc đấu tranh tàn bạo trong lâu đài và vùng lãnh thổ lãnh chúa, rhodi dường như gần như quá yên bình.Huyết mạch của bất kỳ thành phố là, tất nhiên, tiền. Tài trợ cần thiết để cư trú, tưới, nghiên cứu, và thương mại.Tuy nhiên, vũ khí và vỏ giáp không bán rất tốt trong rhodi.Nơi gần như bỏ hoang trong nhà thám hiểm, bởi vì các căn cứ săn bắn ở gần đó đã chỉ tầm thường.Không có người trong tâm trí bên phải của họ sẽ muốn sở hữu một thành phố thua lỗ."Vâng, nghệ thuật sẽ không mang lại bất kỳ lợi nhuận..."Của cỏ dại án được củng cố trong thời điểm này.Rèn, dệt và enchanters thường phàn nàn về làm thế nào khó khăn của các lớp học, nhưng để cỏ dại họ nghe một trăm lần dễ dàng hơn so với bất kỳ lớp học thợ thủ công.Cỏ dại tiếp tục chuyến chậm của rhodi."O, bạn là ánh sáng mặt trời của tôi, phước lành của tôi, người yêu của tôi!Đến với bạn mãi mãi!"Ông có thể nghe thấy một số bards nhỏ hát tại một nhà hát ở gần đó.Đã có nhiều bards trong rhodi.Họ có thể cải thiện sức mạnh và tinh thần của họ bên trong khi đi săn, và cũng có thể kiếm được tiền mặt thêm bằng cách cho buổi biểu diễn.Trong ngắn hạn, jus
đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Việt) 2:[Sao chép]
Sao chép!
Rhodium Rhodium, thành phố của các nghệ sĩ, đã được lấp đầy tới miệng với người ăn xin. Thánh Lễ của người hỏi để khất thực đã được tìm thấy tất cả các cách từ cửa tới quảng trường. "Xin vui lòng, phụ tùng chỉ một đồng xu! Ah, có bạn đã chọn những gì sơn màu để sử dụng chưa?" "Vâng, tôi muốn tạo ra một sắc thái mới của của riêng tôi, nhưng như bạn biết, giá của sơn không phải là rẻ. ​​" "Phải, thật khó để sử dụng như nhiều màu sắc của sơn là bạn ngay bây giờ." "Tôi có thể phải dính vào sử dụng các màu cơ bản. " nhà phê bình nghệ thuật nghèo kiệt! Đây là một cảnh thường thấy ở bất cứ đâu trong Rhodium. Nhưng, ngay bây giờ, những panhandlers vô cùng ghen tị. Lý do được một người dùng có tên Weed, một người ăn xin, người gần đây đã xuất hiện từ một cổng Teleport. Lúc đầu, họ đã đông đúc người để họ có thể cầu xin anh ta cho tiền. Bây giờ, tuy nhiên, họ đã rất ngạc nhiên bởi khả năng của mình trong lời cầu khẩn. "Haaaa ..." Weed nhìn chằm chằm vào bầu trời với một biểu hiện của sự tàn phá hoàn toàn ... Anh vẫn còn mặc quần áo lông thú Yeti trong thời tiết nóng nực này! Đám đông người đi ngang qua phần này của quảng trường. "........" Weed chỉ nhìn chằm chằm vào bầu trời với một biểu hiện ảm đạm. Tuyệt vọng, bi, khổ, thất vọng, hối tiếc! Hiển thị tất cả những cảm xúc trên khuôn mặt của mình, chỉ cần ngồi ở đó. Clink! "Vui lên." "Có lẽ một ngày tốt hơn sẽ đến." "Tôi không biết những gì xảy ra với bạn ... nhưng cuộc sống không phải là vô vọng như bạn nghĩ." "Xin vui lòng, mua một số quần áo với điều này. .. lông trông rất khó chịu. " Weed đã không nói một lời. Nhà thám hiểm đi qua chỉ đơn giản là sử dụng trí tưởng tượng của riêng mình. "Ông ấy phải chịu một số phận khủng khiếp." "Làm thế nào ông có thể nhìn chằm chằm vào bầu trời rất buồn bã?" "Trái tim tôi chảy máu, chỉ bằng cách nhìn thấy anh ấy ..." Và như vậy, họ ném những đồng tiền cắc . Kỹ năng của ông đã đủ để thu hút sự đóng góp thông qua sự cảm thông một mình! Tuy nhiên, nếu họ biết những gì đã thực sự vào tâm trí Weed, họ sẽ kêu lên trong thất vọng thay thế. "Làm thế nào tôi có thể được chấp nhận vào một trường đại học ?! Bây giờ tôi sẽ phải trả học phí đắt đỏ cho các lớp học! Và, ngoài ra, Tôi sẽ phải mua tất cả những cuốn sách giáo khoa đắt Nó không thể là sự thật ... Những gì không phải đã xảy ra ... ". Ông đã bị tàn phá về một cái gì đó mà mọi người khác sẽ ghen tị: Bắt vào đại học. Ngay cả các nghệ sĩ khác có thể không thực sự ở lại ghen tị với anh ấy, vì ông trông rất khổ sở. "Hey, một trẻ như các bạn không nên quá thất vọng." Weed chỉ thở dài. Pavo tặc lưỡi, nói rằng, "Cheer up, đó là một thế giới rộng lớn ngoài kia ... Có phải anh đổ bởi một cô gái? " Weed chỉ lắc đầu. Anh không thể chịu nổi khi nói rằng ông đã vượt qua kỳ thi tuyển sinh. Đối với ông, đó là một thảm kịch như vậy, chỉ cần đề cập đến đơn giản của nó sẽ làm cho anh ta bật khóc. Gaston và Pavo không thể tưởng tượng rằng nó chỉ đơn thuần này đã khiến anh dường như trong tuyệt vọng khủng khiếp như vậy. "bạn không nên ' t được nên nản lòng. Không có vấn đề làm thế nào dire tình hình có vẻ ... "Pavo cho biết, khi ông đã bước một bước về phía anh. Pavo bây giờ đã gần đủ để đạt cho chồng các đồng tiền trước Weed. Sweep! Weed thu thập các đồng tiền trong chớp mắt như ông duy trì một nét mặt đau khổ. Sự di chuyển rất nhanh mà nó có thể bị bỏ bởi bất cứ ai, ngay cả khi họ đã thấy Ngài chặt chẽ. Không có vấn đề làm thế nào buồn anh, anh sẽ không quên đính kèm của mình để kiếm tiền. "Thiếu tiền mặt như tôi, tôi đã lấy tốt hơn tất cả các thay đổi tôi có thể." Có một đồng tiền vàng, nhiều phần bạc, và nhiều đồng xu bằng đồng. Tuy nhiên, những người đạt một con số khổng lồ một vàng và bốn mươi bạc ... khá tốt đẹp cho chỉ là sự thay đổi nhỏ. Nó không phải là nhiều để Weed, nhưng đó là một motherload để các nghệ sĩ trong Rhodium. Pavo đến gần và vỗ vai Weed của. "Haha, là bạn mà nghèo? Nhưng, nói, bạn có kế hoạch để ngồi ở đây mà không ăn bất cứ thứ gì?" , Weed không muốn làm điều đó Tất nhiên. Chỉ là anh đã bị mắc kẹt ở giữa những người ăn xin. Sau đó, một lần nữa, ông đã khá đói. "Tôi biết một quán ăn tốt chỉ quanh góc. Wanna cùng tôi?" "Bao nhiêu là một bữa ăn không?" Weed hỏi, mạnh. "Bạn có thể có được một bữa ăn tươm tất cho khoảng hai mươi Đồng,." Hai mươi Đồng, sẽ mua gần bảy ổ bánh mì, nhưng một bữa ăn đúng đắn nâng thoả mãn hơn. "Tôi đoán nó sẽ không sao đâu." Như thể anh ' d xong cái mà anh đến đây để, Weed đứng dậy. "Sau đó, chúng ta hãy đi và có một cái nhìn tại quán ăn đó." Khi ông đã lần đầu tiên đến qua cổng Teleport, tải trọng của người ăn xin đã đông đúc người. May mắn ông quản lý để tránh chúng ra tại thời điểm đó. Bây giờ những người panhandlers không chớp mắt như Weed rời plaza. Trên thực tế, họ đã khá hạnh phúc để được thoát khỏi sự cạnh tranh, dù chỉ trong một thời gian. "Tôi không mất tiền cho những kẻ ... Tôi thậm chí còn kiếm được nhiều hơn một chút so với một đồng tiền vàng cả." Ông đã quản lý để bảo vệ tiền của mình, mặc dù anh ta có thể chỉ cần ném một vài đồng xu trong những nơi đầu tiên để làm như vậy. Nhưng ông tự hào và hài lòng! Không nghệ sĩ bao giờ phải bận tâm tới cầu xin từ Weed! "Có một tốt, quán ăn rẻ tiền theo cách này. Chỉ cần làm theo tôi, và tôi sẽ chỉ cho bạn nơi để có được một số thực phẩm tốt đẹp." Gaston và Pavo kéo Weed qua các con hẻm phức tạp. Họ đã đi khá xa từ quảng trường. "Nơi này thực sự có thể được tốt ..." Thông thường, các cửa hàng trong hẻm sâu bán các bữa ăn rẻ và ngon hơn so với những người ở gần đường chính. Chỉ có những người trong biết có thể tìm các địa điểm, ẩn giống như của báu. Trong điều khoản của layman: thực khách bản địa độc quyền Weed ngồi xuống với Gaston và Pavo để có một bữa ăn. Giá rẻ như nó là, thực đơn chỉ bao gồm một món súp đơn giản, một số salad, và một ổ bánh mì. Nó đã được thực hiện với chất lượng hạt tốt mặc dù, vì vậy nó được mềm mại và thơm ngon. "Delicious!" Weed ăn thức ăn của mình với sự hài lòng. Ông có thể nướng bánh mì của mình, tất nhiên, nhưng nó sẽ đòi hỏi rất nhiều tài liệu và thời gian. Tiền của anh cũng đã được chi cho bánh mì tốt này. Pavo mỉm cười rạng rỡ. "Không phải là nó ít nơi sẽ bán này với giá rẻ?". Đó là một điểm hợp lệ; thậm chí Weed đồng ý. Điều đó giải thích tại sao các quán ăn rất đông đúc, mặc dù nó đã được ẩn sâu bên trong này các con hẻm. Chiếc bát hầu như sạch một lần Weed được hoàn tất. "Cảm ơn đã cho con thấy điều này, đó là một bữa ăn rất tốt đẹp." "kế hoạch của bạn là gì?" Pavo hỏi, quan tâm. "Tôi sẽ có một cái nhìn xung quanh trong thành phố." "Anh không nhìn chính xác giống như một khách du lịch đến với tôi ..." Rất nhiều khách du lịch đến với Rhodium, vì nó đã trở thành một xu hướng du lịch các lâu đài và các thành phố của châu lục này. Mặc dù, khách du lịch thường không bắt đầu ăn xin ngay khi họ đến. "Tôi muốn hỏi thông tin về các kỹ năng liên quan đến công việc của tôi." "Sau đó, nghề nghiệp của bạn là ...?" "Một nhà điêu khắc." "Ah, bạn chọn một khó khăn một. " Gaston và Pavo nhìn Weed với sự cảm thông. Họ cũng hiểu lý do tại sao anh năn nỉ quá nhiệt thành với doanh nghiệp. Nếu anh ta đến đây không phải là một khách du lịch, nhưng như một nhà điêu khắc, anh ta chắc chắn đã có một thời gian khó khăn bất cứ nơi nào ông đi. ​​Gaston cho biết, "Trong số các lớp học nghệ thuật dựa trên, các loại cơ bản hơn, giống như điêu khắc, có xu hướng là khó khăn nhất. Bạn cần một bàn tay khéo léo, và thậm chí không thể làm cho nghệ thuật như bạn muốn Ngay cả ở thành phố Rhodium, ít người đã chọn một lớp học nghệ thuật;. lớp học sản xuất là phổ biến hơn nhiều Mặc dù ... Tôi đã nghe tin đồn rằng có thực sự là một thế giới. điêu khắc -renowned một nơi nào đó ở Royal Road. " "nhà điêu khắc nổi tiếng thế giới?" "Một người nào đó có, với niềm đam mê và sự kiên trì, vượt qua một lớp học mà tất cả mọi người khác bác bỏ." "Wow. Thật ngạc nhiên rằng có một người như vậy. Bạn có nghĩ rằng tôi ? sẽ có thể gặp anh ấy ở đây trong Rhodium " "Họ nói rằng anh ta ở Rosenheim Kingdom Ông thậm chí còn làm một kim tự tháp và tượng nhân sư;.! cái gì đó không có nhà điêu khắc bình thường thậm chí có thể tưởng tượng Họ thậm chí còn nói rằng một số tác phẩm khác của ông đang ẩn xung quanh châu lục. Một số mảnh được cho là tác phẩm của ông cũng được tìm thấy ở thành phố trên bầu trời, Lavias. Những tin đồn nói rằng kỹ năng điêu khắc của mình là ít nhất Intermediate Level 7, và rằng bạn có thể nhận được buff rất lớn từ nhìn vào bất kỳ tác phẩm của ông. " " .......... " Weed đã rất ngạc nhiên rằng những câu chuyện về anh ta là này phổ biến rộng rãi. Ông biết rằng ông đã được biết đến như là các Weed phiêu lưu mạo hiểm, nhưng ông đã không nghĩ rằng ông này nổi tiếng là Weed điêu khắc. "Làm cho cảm giác mặc dù, vì nó sẽ là nghệ sĩ mà như bên này của tôi." Weed đứng từ chỗ ngồi của mình. "Bạn đang đi bây giờ?" "Có." "Sau đó, chúng ta sẽ thấy bạn xung quanh. Có lẽ một khi bạn lên cấp một số chi tiết, bạn có thể mua một số bức tranh ... hoặc tôi có thể giúp bạn với một nhà .. . " Gaston và Pavo vẫy tay ​​chào tạm biệt. *** Rhodium, thành phố của các nghệ sĩ. Có nghèo ở khắp mọi nơi, nhưng bản thân thành phố rất đẹp và lãng mạn. Nó đã được lấp đầy với kiến trúc kỳ diệu mà bổ sung môi trường xung quanh, có những con đường được rải rác với nghệ thuật chi tiết, và ngay cả những điều nhỏ lan rộng ở đây và có kỳ diệu. Toàn bộ nơi đã được lấp đầy với ánh đèn lạ mắt và màu sắc. Mỗi con đường có các nghệ sĩ trẻ đầy tham vọng, hoặc là hội họa hay điêu khắc. Những người khác được chơi nhạc cụ, thường biểu diễn ngay tại chỗ. Đám đông du khách đến thăm, và các nghệ sĩ thậm chí còn nhiều hơn ra sức cho những ước mơ của họ ở thành phố này. Trên thực tế, nó được xây dựng uy nghi. Tuy nhiên, do thiếu kinh phí thành phố đã không được duy trì đúng cách và do đó dễ dàng bị suy thoái. Rất dễ hiểu, Rhodium cũng được gọi là thành phố mà không có một lãnh chúa - vì không có ai quan tâm đến việc phát huy nó trong khi châu lục này có khá nhiều các đại thần tham gia vào cuộc đấu tranh tàn bạo trên lâu đài và vùng lãnh thổ, Rhodium có vẻ gần như quá yên bình. Các mạch máu của thành phố, tất nhiên, tiền bạc. Kinh phí là cần thiết để cư, tưới, nghiên cứu và thương mại. Tuy nhiên, vũ khí và áo giáp không bán rất tốt trong Rhodium. Nơi này đã gần như bỏ hoang của nhà thám hiểm, bởi vì các khu vực săn bắn gần đó chỉ là tầm thường. Không có người trong tâm trí của họ sẽ muốn sở hữu một thành phố không có lợi như vậy. "Vâng, nghệ thuật sẽ không mang lại bất kỳ lợi nhuận ..." xác tín của Weed được tăng cường trong thời điểm này. Blacksmiths, thợ dệt, và thuật sĩ thường phàn nàn về cách các lớp học của họ khó khăn là, nhưng để Weed họ có vẻ dễ dàng hơn một trăm lần so với bất kỳ lớp nghệ nhân. Weed tiếp tục tour diễn của mình chậm của Rhodium. "O, bạn là ánh sáng mặt trời của tôi, phước lành của tôi, người yêu của tôi! Để được với bạn mãi mãi! " Cậu có thể nghe một số du sĩ trẻ hát ở lân cận nhà hát. Có rất nhiều du sĩ trong Rhodium. Họ có thể cải thiện cả về sức mạnh và tinh thần của các bên của họ trong khi săn bắn, và cũng có thể kiếm thêm tiền bằng cách biểu diễn. Trong ngắn hạn, jus






































































































đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2024 I Love Translation. All reserved.

E-mail: