AN: Underage warning for a 14yo Aki and 26yo Asami. Please read at you dịch - AN: Underage warning for a 14yo Aki and 26yo Asami. Please read at you Việt làm thế nào để nói

AN: Underage warning for a 14yo Aki

AN: Underage warning for a 14yo Aki and 26yo Asami. Please read at your own risk.

WARNING for Underage, first time, manipulation, AU, dub/non-con

Akihito was 14 years old when his father decided he was fair trade for an insurmountable amount of debt he'd manage to build up over the years. He was young and did his best to look after the only parent he knew. His father spent more time gambling and hustling than he spent at home, but he tried to be a good son and took care of what he could, like chores and non-exemplary expenses with what he would take from his father's borrowing/winnings for such matters.

There was a time when his father became more agitated around him. He was almost thirteen years old, but something in his father had changed and he noticed. His father was always able to keep his personal affairs and his home life separated, but he suddenly started blurring the two together and Akihito got a peek at how dangerous what his father did was.

It started when a man showed up at his home with a gun, demanding money owed.

Akihito was scared shitless, but his father was a smooth talker type of person and had managed to work out a deal with the man. Since then, he'd been trying to break his father out of an addiction he knew could cost them both dearly in the long run. He thought of leaving, but he loved his father and didn't want to leave him behind, not to fend for himself and maybe make even more bad decisions.

He was thirteen and a half when the second man took his father's right pinky finger before his eyes and he almost died of a heart attack. He thought they were dead this time for sure. After that the man started drinking heavily.

No matter how much he pleaded and begged, his father never gave in to his requests to give up his addiction, to move and start over and just be free of all the people he borrowed (sometimes stole) from.

Akihito was fourteen years and two days when he met Asami Ryuichi. He came from school in the evening, mentally preparing for the routine of cleaning up after his drunk father. What he met was said man, as sober as a soldier sitting on their living room couch while a man in an expensive business suit, who was flanked by two others on each side, sat with his legs crossed, staring at his fidgeting father intently.

Akihito felt something between fear and anger pass through him. "Dad, what's going on?"

His father looked at him so apologetically, like lamb to the slaughter and he knew something had changed for the worse. This time was different.

This man was different.

"A...Akihito, meet Asami Ryuichi."

Akihito had never been formally introduced to any of his father's debtors before and he didn't answer nor acknowledge the man's presence, a man obviously younger than his father, even if his mind was telling him to show respect to someone who could take all or nothing from them. He walked over and stood beside his father, being the anchor that always kept him grounded. He looked closely at the man before him; broad and thick, immaculate, powerful.

"How old is he?"

The man hadn't taken his eyes from his father, not once and Akihito startled at the deep rumble of such a baritone voice. The nature of the question set off all sorts of warning bells in his head because none of this man's predecessors had ever been interested in anything other than how to get their money back.

His father's eyes were sorrowful and his gaze never left his when he answered, "He's only fourteen."

iOnly fourteen./i Akihito had a hollowed out feeling in the pit of his stomach and when he broke his father's gaze to look back at the man, he realized he still wasn't looking at him, focusing intently on his father with the most piercing golden eyes he's ever seen.

"Six months, one million yen."

Akihito could see it in father's expression, the offer was like uncut diamonds to a jewellery thief, but there was something holding him back, making him hesitate in saying yes. Akihito could see he was leaning heavily on giving in and when those hazel eyes, a mirror image of his own, looked back at him for the last time, he knew.

"No." It was small and barely audible. Akihito knew without a doubt his father had just used him to cancel a part of his debt. A trade.

Akihito wanted to say something, to do something but the shame rolled off his father in waves and the man turned his head the next way, deliberately not looking at him while his shoulders hunched and shook. He'd heard of situations like this before, but had never experienced it and didn't know how he should really feel among the maelstrom of emotions rampaging through him. There was fear, anger, betrayal and a little bit of relief, because if going with this man meant his father would live another day then he would bite his tongue and suck it up for the time being, no matter how much he hated it.

"I'm giving you five minutes, then I'm leaving."

Akihito watched the man stand then head out the door with the two men in suits in tow. When the door closed, he looked back at his father with tears gathering in his eyes. "How could you, father?"

The tremors increased before his father started sobbing, all the while still keeping his face away.

"I'm sorry, I'm sorry, I'm sorry..." the man repeated through his cries and Akihito decided to accept this for what it was. The damage was already done and there's nothing he could do about it. Breaking his father's deal by not going meant instant death for both of them and there was nothing more to say. With 45 seconds left to spare, he stood and went out to the parking garage where the man awaited patiently for him to enter his car. When the car door shut behind him, it felt like the gavel pounded that sealed his fate.

0o0~VF~0o0

The car ride back to wherever was made in deafening silence. Akihito had no interest to find out who his now owner for the next six months was, he's sure he would find out anyway. When they stopped and he stepped out of the car, he was surrounded by the unfamiliarity of a high class, ritzy neighborhood and apartment building that seemed to be twenty floors higher than the dingy one he lived in with his father. The elevator ride up to the thirty fifth floor, the last one, revealed red carpet lining the hall and expensive paraphernalia lining the walls. He was never allowed to walk behind the man and when he stood between the only two doors on the entire floor, he was directed through the right one after the swipe of a card.

Standing by the now locked door inside an apartment fit for the richest movie star, Akihito waited for further instructions, not knowing what to do or say. The fear had increased exponentially now that they were really alone and he wanted so much to just turn and run, but couldn't. He watched the man as he made himself at home (obviously), leaving his shoes by the door and hanging up his jacket before approaching a minibar Akihito could barely see from where he stood. When the man sat in a cream leather couch that matched the theme of the decor, staring at him from across the room with a shot of liquor in his hand, he couldn't help wishing he could disappear and be somewhere else.

Those eyes, piercing and predatory watched him openly and Akihito had never felt so self conscious in his life.

"Come here."

It was a command and Akihito fumbled with removing his shoes before threadbare feet touched the softest rug he'd ever felt in his life. With trepidation he found his way to the man, standing before him and trying his best to keep his composure.

What would this man do to him? What did he want with him?

Akihito gasped and jumped, startled, when the man leaned towards him, putting down the liquor before grabbing his hips with both hands, running them up and down,over hips and waist and legs before he pulled back and sipped his drink again with an unreadable expression still on his face.

"Go to the bathroom, there's an enema and clothes. Use it, shower thoroughly and then get back here."

Frozen like a block of ice in the coldest winter, Akihito forced himself to obey the man's command, moving as fast as his shaky legs could take him towards...he paused, swallowed, then asked thickly, "Um...where's the bathroom?"

"Last door on the right down the hall," was the response and Akihito bolted for it, locked the door with the lock and leaned against the polished wood, clutching his chest while trying to quell his racing heart. The bathroom alone was triple the size of his own bedroom with glass sliding doors for the stall and a huge ass porcelain tub in one corner. There was a vanity with the only clothes in the room and a face basin where the enema supplies laid inconspicuously.

It took him almost an hour to get through the entire process and another hour to shakily unlock the door. This man had time, he knew, and when he stepped back out into the living room, he was met with an empty space and a suffocating atmosphere. He stood there for many minutes, unwilling to move when the man, Asami, half dressed and showing off the breadth of his chest, broad shoulders and corded muscles, walked from behind a door and looked at him expectantly. He startled when the man spoke.

"You've kept me waiting a long time, come here."

Through the fear and the never ending emotions it took most of Akihito's will for him to utter the words that left his lips in answer. "No."

The man was obviously taken aback, golden eyes arching up before they narrowed, slitted and predatory like a cat's. Akihito wanted to back away when barefooted, the man seemed to glide across the floor to stand before him, looking down on him with a eyes so intense he wished for a moment he'd put more effort into trying to stay away. Maybe he would have succeeded.

"On my own turf, in my own house you dare to defy me?"

Akihito squared his shoulders, sort of, and decided he would not bow nor cower to this man -as much as possible- no matter what. "I'm not a thing owned, don't treat me as such."

The man
0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!
AN: Vị thành niên cảnh báo cho một 14yo Aki và 26yo Asami. Xin vui lòng đọc rủi ro của riêng bạn.Cảnh báo cho vị thành niên, lần đầu tiên, thao tác, AU, lồng/phòng không-conAkihito đã là 14 tuổi khi cha quyết định ông là hội chợ thương mại cho một số lượng không thể vượt qua nợ ông sẽ quản lý để xây dựng trong những năm qua. Ông còn trẻ và đã làm tốt nhất của mình để chăm sóc cha mẹ duy nhất mà ông biết. Cha ông đã dành thêm thời gian cờ bạc và hustling hơn ông đã dành ở nhà, nhưng ông đã cố gắng để là một con trai tốt và chăm sóc những gì ông có thể, như việc vặt và các chi phí không phải là mẫu mực với những gì ông sẽ có từ cha vay/chiến thắng cho những vấn đề.Đã có một thời gian khi cha ông trở thành hơn giao động xung quanh anh ta. Ông là gần như mười ba tuổi, nhưng một cái gì đó trong cha đã thay đổi và ông nhận thấy. Cha ông đã luôn luôn có thể để giữ cho công việc cá nhân của mình và cuộc sống gia đình của mình tách ra, nhưng ông đột nhiên bắt đầu mờ hai với nhau và Akihito đã nhận một peek lúc nguy hiểm như thế nào những gì cha mình đã làm.Nó bắt đầu khi một người đàn ông cho thấy lên tại nhà của ông với một khẩu súng, đòi hỏi tiền còn nợ.Akihito đã sợ điều, nhưng cha ông là một loại mịn talker người và có quản lý để làm việc ra một thỏa thuận với người đàn ông. Kể từ đó, ông đã cố gắng để phá vỡ cha mình ra khỏi một nghiện ông biết có thể chi phí cho họ cả hai đắt trong thời gian dài. Ông nghĩ về để lại, nhưng ông yêu cha và không muốn để lại anh ta đằng sau, không để chống lại cho mình và có thể đưa ra quyết định xấu hơn.Ông là mười ba và một nửa khi người đàn ông thứ hai đã của cha mình phải hồng hào ngón tay trước mắt của ông và ông gần như đã chết vì một cơn đau tim. Ông nghĩ rằng họ đã chết thời gian này chắc chắn. Sau đó người đàn ông bắt đầu uống rượu nặng nề.Không có vấn đề bao nhiêu ông kêu gọi và begged, cha mình không bao giờ bỏ yêu cầu của mình để từ bỏ nghiện của mình, để di chuyển và bắt đầu lại và chỉ miễn phí của tất cả những người ông mượn (đôi khi lấy trộm) từ.Akihito đã là mười bốn năm và hai ngày khi ông gặp Asami Ryuichi. Ông đến trường vào buổi tối, chuẩn bị tinh thần cho những thói quen làm sạch sau khi cha ông say rượu. Những gì ông đã gặp được nói người đàn ông, sober như là một quân nhân ngồi trên chiếc ghế phòng khách của họ trong khi một người trong một phù hợp với kinh doanh đắt tiền, được bao quanh bởi hai người khác trên mỗi bên, ngồi với đôi chân của mình vượt qua, nhìn chằm chằm cha fidgeting vào chăm chú.Akihito cảm thấy một cái gì đó giữa sợ hãi và tức giận đi qua anh ta. "Dad, những gì đang xảy ra?"Cha nhìn vào anh ta vì vậy apologetically, như thịt cừu để giết mổ và ông biết một cái gì đó đã thay đổi cho các tệ hơn. Thời gian này là khác nhau.Người đàn ông này là khác nhau."A... Akihito, gặp Asami Ryuichi."Akihito không bao giờ có được chính thức giới thiệu cho bất cứ cha con nợ trước và ông đã không trả lời hoặc thừa nhận sự hiện diện của người đàn ông, một người đàn ông rõ ràng là trẻ hơn cha, ngay cả khi tâm trí của mình đã nói cho anh ta để hiển thị tôn trọng cho người người có thể mất tất cả hoặc không có gì từ họ. Ông đi qua và đứng bên cạnh cha của ông, là neo mà luôn luôn giữ anh ta mắc cạn. Ông xem xét chặt chẽ người đàn ông trước khi anh ta; rộng và dày, tinh khiết, mạnh mẽ."Bao nhiêu tuổi rồi ông?"Người đàn ông đã không thực hiện đôi mắt của mình từ cha mình, không một lần và Akihito giật mình tại rumble một giọng nói trầm, sâu. Bản chất của các câu hỏi đặt ra tất cả các loại cảnh báo chuông ở đầu bởi vì không ai trong số những người tiền nhiệm của người đàn ông này có bao giờ được quan tâm đến bất cứ điều gì khác hơn là làm thế nào để có được tiền của họ trở lại.Đôi mắt của người cha đã sorrowful và chiêm ngưỡng của ông không bao giờ trái của mình khi ông trả lời, "Ông là 14 tuổi."iOnly 14. / tôi Akihito đã có một hollowed ra cảm giác trong pit của dạ dày của ông và khi ông đã phá vỡ chiêm ngưỡng của cha mình để nhìn lại những người đàn ông, ông nhận ra ông vẫn không nhìn vào anh ta, tập trung chăm chú vào cha với đôi mắt vàng đặt xuyên, ông đã từng gặp."Sáu tháng, một triệu yên."Akihito có thể nhìn thấy nó trong biểu hiện của cha, lời đề nghị đã như chưa cắt kim cương để một tên trộm đồ trang sức, nhưng có là một cái gì đó đang nắm giữ anh ta lại, làm cho anh ta ngần ngại trong nói rằng có. Akihito có thể nhìn thấy ông dựa rất nhiều vào việc đưa ra và khi đôi mắt hazel, một hình ảnh phản chiếu của mình, nhìn lại nó lần, ông biết."Số" Nó là nhỏ và hiếm khi âm thanh. Akihito biết không có một nghi ngờ cha đã chỉ sử dụng anh ta để hủy bỏ một phần của nợ của mình. Một thương mại.Akihito muốn nói điều gì đó, để làm một cái gì đó nhưng xấu hổ cán ra cha trong sóng và người đàn ông quay đầu cách tiếp theo, cố ý không nhìn vào anh ta trong khi vai vả và lắc. Ông đã nghe nói về những tình huống như thế này trước khi, nhưng đã không bao giờ có kinh nghiệm và không biết làm thế nào ông sẽ thực sự cảm thấy trong tình trạng rối loạn cảm xúc nổi sóng thông qua anh ta. Không là sợ hãi, giận dữ, phản bội và một chút chút cứu trợ, bởi vì nếu đi với người đàn ông này có nghĩa là cha sẽ sống một ngày rồi hắn sẽ cắn lưỡi của mình và hút nó lên cho thời gian là, không có vấn đề bao nhiêu ông ghét nó."Tôi là đem lại cho bạn 5 phút, sau đó tôi để lại."Akihito đã xem người đàn ông đứng sau đó đầu ra khỏi cửa với hai người đàn ông trong bộ quần áo trong kéo. Khi cánh cửa đóng lại, ông nhìn lại cha với nước mắt thu thập trong mắt ông. "Làm thế nào có thể bạn, cha?"Các chấn động tăng trước khi cha ông bắt đầu sobbing, tất cả trong khi vẫn giữ khuôn mặt của mình đi."Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi, tôi xin lỗi..." người đàn ông lặp lại xuyên suốt của ông khóc và Akihito đã quyết định chấp nhận điều này cho những gì nó. Những thiệt hại đã được thực hiện và không có gì ông có thể làm gì về nó. Phá vỡ thỏa thuận của cha mình bằng cách không đi có nghĩa là cái chết ngay lập tức cho cả hai người trong số họ và đã có không có gì để nói nữa. Với 45 giây còn lại để phụ tùng, ông đứng và đi ra ngoài để xe nơi người chờ đợi kiên nhẫn cho anh ta để vào xe hơi của mình. Khi xe cửa đóng cửa phía sau anh ta, nó cảm thấy như gavel đập niêm phong số phận của mình.0o0 ~ VF ~ 0o0Xe đi xe trở lại bất cứ nơi nào đã được thực hiện trong làm chát tai im lặng. Akihito đã không quan tâm đến để tìm ra người chủ sở hữu bây giờ của ông trong sáu tháng tiếp theo đã là, ông là chắc chắn ông sẽ tìm anyway. Khi họ dừng lại và ông bước ra khỏi xe, ông được bao quanh bởi unfamiliarity của cao cấp và căn hộ chung cư mà dường như hai mươi tầng cao hơn một dingy ông sống với cha ritzy khu dân cư. Đi Thang máy đến tầng thứ năm ba mươi, cuối cùng, tiết lộ thảm đỏ xếp hàng hall và vật liệu đắt tiền lót các bức tường. Ông đã không bao giờ được phép đi bộ đằng sau người đàn ông và khi ông đứng giữa các cửa ra vào chỉ có hai trên toàn bộ sàn nhà, ông được hướng dẫn thông qua một trong những quyền sau khi swipe của một thẻ.Standing by the now locked door inside an apartment fit for the richest movie star, Akihito waited for further instructions, not knowing what to do or say. The fear had increased exponentially now that they were really alone and he wanted so much to just turn and run, but couldn't. He watched the man as he made himself at home (obviously), leaving his shoes by the door and hanging up his jacket before approaching a minibar Akihito could barely see from where he stood. When the man sat in a cream leather couch that matched the theme of the decor, staring at him from across the room with a shot of liquor in his hand, he couldn't help wishing he could disappear and be somewhere else.Those eyes, piercing and predatory watched him openly and Akihito had never felt so self conscious in his life."Come here."It was a command and Akihito fumbled with removing his shoes before threadbare feet touched the softest rug he'd ever felt in his life. With trepidation he found his way to the man, standing before him and trying his best to keep his composure.What would this man do to him? What did he want with him?Akihito gasped and jumped, startled, when the man leaned towards him, putting down the liquor before grabbing his hips with both hands, running them up and down,over hips and waist and legs before he pulled back and sipped his drink again with an unreadable expression still on his face."Go to the bathroom, there's an enema and clothes. Use it, shower thoroughly and then get back here."Frozen like a block of ice in the coldest winter, Akihito forced himself to obey the man's command, moving as fast as his shaky legs could take him towards...he paused, swallowed, then asked thickly, "Um...where's the bathroom?""Last door on the right down the hall," was the response and Akihito bolted for it, locked the door with the lock and leaned against the polished wood, clutching his chest while trying to quell his racing heart. The bathroom alone was triple the size of his own bedroom with glass sliding doors for the stall and a huge ass porcelain tub in one corner. There was a vanity with the only clothes in the room and a face basin where the enema supplies laid inconspicuously.It took him almost an hour to get through the entire process and another hour to shakily unlock the door. This man had time, he knew, and when he stepped back out into the living room, he was met with an empty space and a suffocating atmosphere. He stood there for many minutes, unwilling to move when the man, Asami, half dressed and showing off the breadth of his chest, broad shoulders and corded muscles, walked from behind a door and looked at him expectantly. He startled when the man spoke."You've kept me waiting a long time, come here."Through the fear and the never ending emotions it took most of Akihito's will for him to utter the words that left his lips in answer. "No."The man was obviously taken aback, golden eyes arching up before they narrowed, slitted and predatory like a cat's. Akihito wanted to back away when barefooted, the man seemed to glide across the floor to stand before him, looking down on him with a eyes so intense he wished for a moment he'd put more effort into trying to stay away. Maybe he would have succeeded."On my own turf, in my own house you dare to defy me?"Akihito squared his shoulders, sort of, and decided he would not bow nor cower to this man -as much as possible- no matter what. "I'm not a thing owned, don't treat me as such."The man
đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Việt) 2:[Sao chép]
Sao chép!
AN: cảnh báo Tuổi vị thành niên cho một 14yo Aki và 26yo Asami. Vui lòng đọc có nguy cơ của riêng bạn. CẢNH BÁO cho Tảo, lần đầu tiên, thao tác, AU, dub / non-con Akihito đã 14 tuổi khi cha của ông đã quyết định ông là thương mại công bằng cho một số lượng không thể vượt qua của nợ anh quản lý để xây dựng lên theo những năm qua. Anh còn trẻ và đã làm hết sức mình để chăm sóc cha mẹ chỉ có anh biết. Cha ông đã dành thời gian chơi nhiều hơn và hối hả hơn ông đã ở nhà, nhưng ông đã cố gắng để có một đứa con trai tốt và chăm sóc những gì ông có thể, giống như công việc nhà và chi phí không phải gương mẫu với những gì ông sẽ mất từ cha mình vay / tiền thắng cược cho ví dụ vấn đề. Có một thời gian khi cha ông trở thành kích động hơn xung quanh. Ông đã gần mười ba tuổi, nhưng cái gì ở cha mình đã thay đổi và ông nhận thấy. Cha ông là luôn luôn có thể giữ cho các vấn đề cá nhân của mình và cuộc sống gia đình của mình tách ra, nhưng anh đột nhiên bắt đầu làm mờ cả hai và Akihito có một cái nhìn như thế nào nguy hiểm gì cha ông đã làm được. Nó bắt đầu khi một người đàn ông đã có mặt tại nhà riêng với một súng, đòi tiền nợ. Akihito đã shitless sợ hãi, nhưng cha ông là một loại người nói chuyện trôi chảy của con người và đã được quản lý để làm việc ra một thỏa thuận với người đàn ông. Kể từ đó, anh đã cố gắng để phá vỡ cha của mình ra khỏi cơn nghiện ông biết có thể chi phí cho cả hai phải trả giá đắt trong thời gian dài. Ông nghĩ đến việc rời khỏi, nhưng anh đã yêu người cha của mình và không muốn rời bỏ anh lại phía sau, không tự lo cho bản thân mình và có thể đưa ra quyết định thậm chí xấu hơn. Ông mười ba tuổi và một nửa khi người đàn ông thứ hai lấy ngay ngón tay hồng hào của cha mình trước khi Đôi mắt của ông và ông gần như đã chết vì một cơn đau tim. Ông nghĩ họ đã chết lần này cho chắc chắn. Sau đó người đàn ông bắt đầu uống rất nhiều. Không có vấn đề bao nhiêu anh khẩn khoản van xin, cha ông không bao giờ cho vào yêu cầu của mình để từ bỏ đam mê của mình, để di chuyển và bắt đầu lại và chỉ được tự do của tất cả những người mà anh đã mượn (đôi khi lấy trộm) từ. Akihito là mười bốn năm và hai ngày khi ông gặp Asami Ryuichi. Ông xuất thân từ trường vào buổi tối, tinh thần chuẩn bị cho các thói quen làm sạch sau khi cha say rượu của mình. Những gì anh đã gặp được người đàn ông cho biết, tỉnh táo như một người lính ngồi trên ghế phòng khách của họ trong khi một người đàn ông trong một phù hợp với kinh doanh đắt tiền, những người đã được hai bên là hai người khác trên mỗi bên, ngồi với chân xếp chéo, nhìn chằm chằm vào người cha sốt ruột của mình chăm chú. Akihito cảm thấy một cái gì đó giữa sợ hãi và giận dữ đi qua anh ta. "Dad, những gì đang xảy ra?" Cha ông nhìn anh rất hối lỗi, như cừu để giết mổ và anh biết một cái gì đó đã thay đổi theo chiều hướng xấu. Lần này là khác nhau. Người đàn ông này là khác nhau. "A ... Akihito, đáp ứng Asami Ryuichi." Akihito đã không bao giờ được chính thức giới thiệu với bất kỳ người mắc nợ của cha mình trước và ông không trả lời và cũng không thừa nhận sự hiện diện của người đàn ông, một người đàn ông rõ ràng trẻ hơn cha mình, ngay cả khi tâm trí của ông nói với anh để tỏ sự tôn trọng cho những người có thể mất tất cả hoặc không có gì từ họ. Ông bước tới và đứng bên cạnh cha mình, là neo mà luôn luôn được ông căn cứ. Ông nhìn kỹ người đàn ông trước mặt mình; rộng và dày, immaculate, mạnh mẽ. "Bao nhiêu tuổi rồi?" Người đàn ông đã không rời mắt của mình từ cha mình, không phải một lần và Akihito giật mình rumble sâu của một giọng nam trung như vậy. Bản chất của câu hỏi đặt ra tất cả các loại chuông cảnh báo trong đầu của mình vì không ai trong số những người tiền nhiệm của người đàn ông này đã từng quan tâm đến bất cứ điều gì khác hơn là làm thế nào để lấy lại tiền. Đôi mắt của cha ông đã buồn và ánh mắt của anh không bao giờ rời của ông khi ông trả lời "Anh ấy chỉ mười bốn." iOnly mười bốn. / i Akihito đã có một cảm giác rỗng trong hố của dạ dày của mình và khi anh đột phá ánh mắt của cha mình để nhìn lại những người đàn ông, anh nhận ra anh ta vẫn không nhìn anh ta, tập trung chăm chú vào người cha với đôi mắt vàng xuyên nhất mà anh từng thấy. "Sáu tháng, một triệu yên." Akihito có thể nhìn thấy nó trong biểu hiện của cha, những lời đề nghị rất giống như những viên kim cương chưa cắt để một tên trộm nữ trang, nhưng có một cái gì đó giữ anh ta lại, làm cho anh ta ngần ngại nói có. Akihito có thể thấy anh đang dựa nhiều vào cho trong và khi đôi mắt màu hạt dẻ, một hình ảnh phản chiếu của chính mình, quay lại nhìn anh lần cuối, anh biết. "Không" Nó là nhỏ và hầu như không thể nghe được. Akihito biết không nghi ngờ gì cha ông đã chỉ sử dụng anh ta để hủy bỏ một phần khoản nợ của mình. Một thương mại. Akihito muốn nói điều gì đó, để làm một cái gì đó nhưng sự xấu hổ lăn bánh ra khỏi cha mình trong sóng và những người đàn ông quay đầu lại con đường tiếp theo, cố tình không nhìn anh, trong khi vai gù và lắc. Anh đã nghe nói về những tình huống như thế này trước đây, nhưng chưa bao giờ có kinh nghiệm nó và không biết làm thế nào ông thực sự nên cảm thấy trong những tình trạng rối loạn cảm xúc rampaging qua ông. Có sợ hãi, giận dữ, sự phản bội và một chút nhẹ nhõm, bởi vì nếu đi với người đàn ông này có nghĩa là cha của ông sẽ sống một ngày khác sau đó ông sẽ cắn lưỡi của mình và hút nó lên trong thời gian này, không có vấn đề bao nhiêu anh ghét nó. "Tôi đang cho anh năm phút, sau đó tôi sẽ đi." Akihito nhìn người đàn ông đứng sau đó đi ra khỏi cửa với hai người đàn ông trong bộ quần áo trong tow. Khi cánh cửa đóng lại, quay lại nhìn cha mình với nước mắt thu thập trong mắt anh. "Làm thế nào có thể bạn, cha?" Các chấn động tăng trước khi cha của ông bắt đầu khóc nức nở, tất cả trong khi vẫn giữ khuôn mặt của mình đi. "Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi, tôi xin lỗi ..." người đàn ông lặp đi lặp lại của mình tiếng khóc và Akihito đã quyết định chấp nhận điều này cho những gì nó được. Các thiệt hại đã được thực hiện và không có gì anh có thể làm gì về nó. Phá vỡ thỏa thuận của cha mình bằng cách không đi nghĩa là cái chết tức thời cho cả hai người và không có gì nhiều để nói. Với 45 giây còn lại để phụ tùng, ông đứng dậy và đi ra ngoài để xe đậu xe nơi người đàn ông chờ đợi một cách kiên nhẫn cho anh ta để vào chiếc xe của mình. Khi cánh cửa xe đóng lại sau lưng anh ta, nó cảm thấy như búa đập mà kín số phận của mình. 0o0 ~ VF ~ 0o0 Các chuyến xe trở lại bất cứ nơi nào đã được thực hiện trong im lặng điếc tai. Akihito đã không quan tâm để tìm ra người chủ sở hữu doanh nghiệp của mình trong sáu tháng tiếp theo là, anh ta chắc chắn ông sẽ tìm ra anyway. Khi họ dừng lại và anh bước ra khỏi xe, anh đã bị bao vây bởi những việc không quen của một lớp cao, khu phố ritzy và xây dựng căn hộ đó dường như cao hơn một tồi tàn ông sống với cha mình hai mươi tầng. Các thang máy đi lên tầng 35, cuối cùng, tiết lộ thảm đỏ lót phòng và các vật dụng đắt tiền trên tường. Ông không bao giờ được phép đi bộ phía sau người đàn ông và khi ông đứng giữa chỉ có hai cửa trên toàn bộ sàn nhà, anh được chỉ thông qua một trong những quyền sau khi swipe của một thẻ. Thường vụ bởi các cánh cửa bây giờ bị khóa bên trong một căn hộ phù hợp cho những người giàu nhất ngôi sao điện ảnh, Akihito chờ đợi để được hướng dẫn thêm, không biết phải làm gì hay nói. Sự sợ hãi đã tăng theo cấp số nhân với doanh nghiệp mà họ đã thực sự một mình và cậu ấy rất muốn để chỉ cần bật và chạy, nhưng không thể. Anh nhìn người đàn ông như ông đã tự mình ở nhà (rõ ràng), để lại đôi giày của mình ở cửa và treo lên chiếc áo khoác của mình trước khi tiếp cận một minibar Akihito chỉ có thể thấy từ nơi anh đang đứng. Khi người đàn ông ngồi trong một chiếc ghế da màu kem đó phù hợp với chủ đề của các trang trí, nhìn chằm chằm vào anh từ khắp căn phòng với một cú sút rượu trong tay, anh không thể không ước gì anh có thể biến mất và được ở một nơi khác. Đôi mắt, xuyên và ăn thịt nhìn anh một cách công khai và Akihito đã bao giờ cảm thấy tự ý thức trong cuộc sống của mình. "Đến đây." Đó là một lệnh và Akihito mò với loại bỏ đôi giày của mình trước khi bàn chân chạm vào tấm thảm xơ mềm nhất anh từng cảm thấy trong cuộc sống của mình. Với bối rối, ông tìm thấy con đường của mình với người đàn ông, đứng trước mặt mình và cố gắng hết sức để giữ bình tĩnh của mình. Những gì người đàn ông này sẽ làm cho anh ta? Ông ta muốn gì với anh ta? Akihito thở hổn hển và nhảy lên, giật mình, khi người đàn ông nghiêng người về phía anh, đặt xuống rượu trước khi lấy hông của mình bằng cả hai tay, chạy chúng lên xuống, qua hông và eo và chân trước khi ông kéo trở lại và nhấm nháp đồ uống của mình một lần nữa với một biểu thức đọc vẫn còn trên khuôn mặt của mình. "Đi vào phòng tắm, có một thuốc xổ và quần áo. Sử dụng nó, vòi hoa sen kỹ lưỡng và sau đó quay trở lại đây." đông lạnh như một tảng băng trong mùa đông lạnh giá nhất, Akihito buộc mình phải tuân theo mệnh lệnh của con người, di chuyển nhanh như chân run rẩy của ông có thể đưa anh ta về phía ... anh dừng lại, nuốt, sau đó hỏi dày đặc, "Um ... mà là phòng tắm?" "cửa cuối bên phải xuống sảnh, "là câu trả lời và Akihito bắt vít cho nó, khóa cửa với khóa và tựa gỗ đánh bóng, ôm lấy ngực trong khi cố gắng để dập tắt nhịp tim của mình. Phòng tắm riêng là ba kích thước của phòng ngủ của mình với cửa kính trượt cho các gian hàng và một bồn tắm lớn ass sứ ở một góc. Có một vanity với những bộ quần áo duy nhất trong phòng và một chậu mặt nơi các nguồn cung cấp thuốc xổ đặt kín đáo. Phải mất gần một giờ để có được thông qua toàn bộ quá trình và một giờ để run run mở khóa cửa. Người đàn ông này đã có thời gian, anh biết, và khi anh bước trở ra vào phòng khách, ông đã được đáp ứng với một khoảng trống và một bầu không khí ngột ngạt. Anh đứng đó, trong nhiều phút, không muốn di chuyển khi người đàn ông, Asami, một nửa mặc quần áo và khoe bề rộng của ngực, vai rộng và cơ bắp dây, đi từ phía sau một cánh cửa và nhìn anh chờ đợi. Ông giật mình khi người đàn ông nói. "Bạn đã giữ tôi chờ đợi một thời gian dài, đến đây." Thông qua sự sợ hãi và những cảm xúc không bao giờ kết thúc nó mất hầu hết ý Akihito cho anh ta để nói ra những lời khiến đôi môi của mình trong câu trả lời. "Không!" Người đàn ông rõ ràng là sửng sốt, đôi mắt vàng cong lên trước khi họ thu hẹp, slitted và ăn thịt như một con mèo của. Akihito muốn lùi lại khi đi chân trần, những người đàn ông có vẻ ngoài để trượt trên sàn nhà đứng trước mặt anh, nhìn xuống trên anh ta với một đôi mắt rất mãnh liệt, ông mong muốn có một khoảnh khắc anh nỗ lực hơn nữa để cố gắng tránh xa. Có lẽ anh ấy sẽ thành công. "Trên sân của riêng tôi, trong nhà mình có dám thách thức tôi?" Akihito vươn vai của mình, loại, và quyết định sẽ không cúi đầu cũng không thu mình lại để người đàn ông này được thúc đẩy nhiều như possible- không có vấn đề cái gì. "Tôi không phải là một điều thuộc sở hữu, không đối xử với tôi như vậy." Người đàn ông





















































































đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2025 I Love Translation. All reserved.

E-mail: