Once upon a time, a good many years ago, there was a traveller, and he dịch - Once upon a time, a good many years ago, there was a traveller, and he Việt làm thế nào để nói

Once upon a time, a good many years

Once upon a time, a good many years ago, there was a traveller, and he set out upon a journey. It was a magic journey, and was to seem very long when he began it, and very short when he got half way through.

He travelled along a rather dark path for some little time, without meeting anything, until at last he came to a beautiful child. So he said to the child, "What do you do here?" And the child said, "I am always at play. Come and play with me!"

So, he played with that child, the whole day long, and they were very merry. The sky was so blue, the sun was so bright, the water was so sparkling, the leaves were so green, the flowers were so lovely, and they heard such singing-birds and saw so many butteries, that everything was beautiful. This was in fine weather. When it rained, they loved to watch the falling drops, and to smell the fresh scents. When it blew, it was delightful to listen to the wind, and fancy what it said, as it came rushing from its home-- where was that, they wondered!--whistling and howling, driving the clouds before it, bending the trees, rumbling in the chimneys, shaking the house, and making the sea roar in fury. But, when it snowed, that was best of all; for, they liked nothing so well as to look up at the white flakes falling fast and thick, like down from the breasts of millions of white birds; and to see how smooth and deep the drift was; and to listen to the hush upon the paths and roads.

They had plenty of the finest toys in the world, and the most astonishing picture-books: all about scimitars and slippers and turbans, and dwarfs and giants and genii and fairies, and blue- beards and bean-stalks and riches and caverns and forests and Valentines and Orsons: and all new and all true.

But, one day, of a sudden, the traveller lost the child. He called to him over and over again, but got no answer. So, he went upon his road, and went on for a little while without meeting anything, until at last he came to a handsome boy. So, he said to the boy, "What do you do here?" And the boy said, "I am always learning. Come and learn with me."

So he learned with that boy about Jupiter and Juno, and the Greeks and the Romans, and I don't know what, and learned more than I could tell--or he either, for he soon forgot a great deal of it. But, they were not always learning; they had the merriest games that ever were played. They rowed upon the river in summer, and skated on the ice in winter; they were active afoot, and active on horseback; at cricket, and all games at ball; at prisoner's base, hare and hounds, follow my leader, and more sports than I can think of; nobody could beat them. They had holidays too, and Twelfth cakes, and parties where they danced till midnight, and real Theatres where they saw palaces of real gold and silver rise out of the real earth, and saw all the wonders of the world at once. As to friends, they had such dear friends and so many of them, that I want the time to reckon them up. They were all young, like the handsome boy, and were never to be strange to one another all their lives through.

Still, one day, in the midst of all these pleasures, the traveller lost the boy as he had lost the child, and, after calling to him in vain, went on upon his journey. So he went on for a little while without seeing anything, until at last he came to a young man. So, he said to the young man, "What do you do here?" And the young man said, "I am always in love. Come and love with me."

So, he went away with that young man, and presently they came to one of the prettiest girls that ever was seen--just like Fanny in the corner there--and she had eyes like Fanny, and hair like Fanny, and dimples like Fanny's, and she laughed and coloured just as Fanny does while I am talking about her. So, the young man fell in love directly--just as Somebody I won't mention, the first time he came here, did with Fanny. Well! he was teased sometimes--just as Somebody used to be by Fanny; and they quarrelled sometimes--just as Somebody and Fanny used to quarrel; and they made it up, and sat in the dark, and wrote letters every day, and never were happy asunder, and were always looking out for one another and pretending not to, and were engaged at Christmas-time, and sat close to one another by the fire, and were going to be married very soon--all exactly like Somebody I won't mention, and Fanny!

But, the traveller lost them one day, as he had lost the rest of his friends, and, after calling to them to come back, which they never did, went on upon his journey. So, he went on for a little while without seeing anything, until at last he came to a middle-aged gentleman. So, he said to the gentleman, "What are you doing here?" And his answer was, "I am always busy. Come and be busy with me!"

So, he began to be very busy with that gentleman, and they went on through the wood together. The whole journey was through a wood, only it had been open and green at first, like a wood in spring; and now began to be thick and dark, like a wood in summer; some of the little trees that had come out earliest, were even turning brown. The gentleman was not alone, but had a lady of about the same age with him, who was his Wife; and they had children, who were with them too. So, they all went on together through the wood, cutting down the trees, and making a path through the branches and the fallen leaves, and carrying burdens, and working hard.

Sometimes, they came to a long green avenue that opened into deeper woods. Then they would hear a very little, distant voice crying, "Father, father, I am another child! Stop for me!" And presently they would see a very little figure, growing larger as it came along, running to join them. When it came up, they all crowded round it, and kissed and welcomed it; and then they all went on together.

Sometimes, they came to several avenues at once, and then they all stood still, and one of the children said, "Father, I am going to sea," and another said, "Father, I am going to India," and another, "Father, I am going to seek my fortune where I can," and another, "Father, I am going to Heaven!" So, with many tears at parting, they went, solitary, down those avenues, each child upon its way; and the child who went to Heaven, rose into the golden air and vanished.

Whenever these partings happened, the traveller looked at the gentleman, and saw him glance up at the sky above the trees, where the day was beginning to decline, and the sunset to come on. He saw, too, that his hair was turning grey. But, they never could rest long, for they had their journey to perform, and it was necessary for them to be always busy.

At last, there had been so many partings that there were no children left, and only the traveller, the gentleman, and the lady, went upon their way in company. And now the wood was yellow; and now brown; and the leaves, even of the forest trees, began to fall.

So, they came to an avenue that was darker than the rest, and were pressing forward on their journey without looking down it when the lady stopped.

"My husband," said the lady. "I am called."

They listened, and they heard a voice a long way down the avenue, say, "Mother, mother!"

It was the voice of the first child who had said, "I am going to Heaven!" and the father said, "I pray not yet. The sunset is very near. I pray not yet!"

But, the voice cried, "Mother, mother!" without minding him, though his hair was now quite white, and tears were on his face.

Then, the mother, who was already drawn into the shade of the dark avenue and moving away with her arms still round his neck, kissed him, and said, "My dearest, I am summoned, and I go!" And she was gone. And the traveller and he were left alone together.

And they went on and on together, until they came to very near the end of the wood: so near, that they could see the sunset shining red before them through the trees.

Yet, once more, while he broke his way among the branches, the traveller lost his friend. He called and called, but there was no reply, and when he passed out of the wood, and saw the peaceful sun going down upon a wide purple prospect, he came to an old man sitting on a fallen tree. So, he said to the old man, "What do you do here?" And the old man said with a calm smile, "I am always remembering. Come and remember with me!"

So the traveller sat down by the side of that old man, face to face with the serene sunset; and all his friends came softly back and stood around him. The beautiful child, the handsome boy, the young man in love, the father, mother, and children: every one of them was there, and he had lost nothing. So, he loved them all, and was kind and forbearing with them all, and was always pleased to watch them all, and they all honoured and loved him. And I think the traveller must be yourself, dear Grandfather, because this what you do to us, and what we do to you.
0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!
Once upon a time, a good many years ago, there was a traveller, and he set out upon a journey. It was a magic journey, and was to seem very long when he began it, and very short when he got half way through.He travelled along a rather dark path for some little time, without meeting anything, until at last he came to a beautiful child. So he said to the child, "What do you do here?" And the child said, "I am always at play. Come and play with me!"So, he played with that child, the whole day long, and they were very merry. The sky was so blue, the sun was so bright, the water was so sparkling, the leaves were so green, the flowers were so lovely, and they heard such singing-birds and saw so many butteries, that everything was beautiful. This was in fine weather. When it rained, they loved to watch the falling drops, and to smell the fresh scents. When it blew, it was delightful to listen to the wind, and fancy what it said, as it came rushing from its home-- where was that, they wondered!--whistling and howling, driving the clouds before it, bending the trees, rumbling in the chimneys, shaking the house, and making the sea roar in fury. But, when it snowed, that was best of all; for, they liked nothing so well as to look up at the white flakes falling fast and thick, like down from the breasts of millions of white birds; and to see how smooth and deep the drift was; and to listen to the hush upon the paths and roads.They had plenty of the finest toys in the world, and the most astonishing picture-books: all about scimitars and slippers and turbans, and dwarfs and giants and genii and fairies, and blue- beards and bean-stalks and riches and caverns and forests and Valentines and Orsons: and all new and all true.But, one day, of a sudden, the traveller lost the child. He called to him over and over again, but got no answer. So, he went upon his road, and went on for a little while without meeting anything, until at last he came to a handsome boy. So, he said to the boy, "What do you do here?" And the boy said, "I am always learning. Come and learn with me."So he learned with that boy about Jupiter and Juno, and the Greeks and the Romans, and I don't know what, and learned more than I could tell--or he either, for he soon forgot a great deal of it. But, they were not always learning; they had the merriest games that ever were played. They rowed upon the river in summer, and skated on the ice in winter; they were active afoot, and active on horseback; at cricket, and all games at ball; at prisoner's base, hare and hounds, follow my leader, and more sports than I can think of; nobody could beat them. They had holidays too, and Twelfth cakes, and parties where they danced till midnight, and real Theatres where they saw palaces of real gold and silver rise out of the real earth, and saw all the wonders of the world at once. As to friends, they had such dear friends and so many of them, that I want the time to reckon them up. They were all young, like the handsome boy, and were never to be strange to one another all their lives through.Still, one day, in the midst of all these pleasures, the traveller lost the boy as he had lost the child, and, after calling to him in vain, went on upon his journey. So he went on for a little while without seeing anything, until at last he came to a young man. So, he said to the young man, "What do you do here?" And the young man said, "I am always in love. Come and love with me."So, he went away with that young man, and presently they came to one of the prettiest girls that ever was seen--just like Fanny in the corner there--and she had eyes like Fanny, and hair like Fanny, and dimples like Fanny's, and she laughed and coloured just as Fanny does while I am talking about her. So, the young man fell in love directly--just as Somebody I won't mention, the first time he came here, did with Fanny. Well! he was teased sometimes--just as Somebody used to be by Fanny; and they quarrelled sometimes--just as Somebody and Fanny used to quarrel; and they made it up, and sat in the dark, and wrote letters every day, and never were happy asunder, and were always looking out for one another and pretending not to, and were engaged at Christmas-time, and sat close to one another by the fire, and were going to be married very soon--all exactly like Somebody I won't mention, and Fanny!But, the traveller lost them one day, as he had lost the rest of his friends, and, after calling to them to come back, which they never did, went on upon his journey. So, he went on for a little while without seeing anything, until at last he came to a middle-aged gentleman. So, he said to the gentleman, "What are you doing here?" And his answer was, "I am always busy. Come and be busy with me!"So, he began to be very busy with that gentleman, and they went on through the wood together. The whole journey was through a wood, only it had been open and green at first, like a wood in spring; and now began to be thick and dark, like a wood in summer; some of the little trees that had come out earliest, were even turning brown. The gentleman was not alone, but had a lady of about the same age with him, who was his Wife; and they had children, who were with them too. So, they all went on together through the wood, cutting down the trees, and making a path through the branches and the fallen leaves, and carrying burdens, and working hard.Sometimes, they came to a long green avenue that opened into deeper woods. Then they would hear a very little, distant voice crying, "Father, father, I am another child! Stop for me!" And presently they would see a very little figure, growing larger as it came along, running to join them. When it came up, they all crowded round it, and kissed and welcomed it; and then they all went on together.Sometimes, they came to several avenues at once, and then they all stood still, and one of the children said, "Father, I am going to sea," and another said, "Father, I am going to India," and another, "Father, I am going to seek my fortune where I can," and another, "Father, I am going to Heaven!" So, with many tears at parting, they went, solitary, down those avenues, each child upon its way; and the child who went to Heaven, rose into the golden air and vanished.
Whenever these partings happened, the traveller looked at the gentleman, and saw him glance up at the sky above the trees, where the day was beginning to decline, and the sunset to come on. He saw, too, that his hair was turning grey. But, they never could rest long, for they had their journey to perform, and it was necessary for them to be always busy.

At last, there had been so many partings that there were no children left, and only the traveller, the gentleman, and the lady, went upon their way in company. And now the wood was yellow; and now brown; and the leaves, even of the forest trees, began to fall.

So, they came to an avenue that was darker than the rest, and were pressing forward on their journey without looking down it when the lady stopped.

"My husband," said the lady. "I am called."

They listened, and they heard a voice a long way down the avenue, say, "Mother, mother!"

It was the voice of the first child who had said, "I am going to Heaven!" and the father said, "I pray not yet. The sunset is very near. I pray not yet!"

But, the voice cried, "Mother, mother!" without minding him, though his hair was now quite white, and tears were on his face.

Then, the mother, who was already drawn into the shade of the dark avenue and moving away with her arms still round his neck, kissed him, and said, "My dearest, I am summoned, and I go!" And she was gone. And the traveller and he were left alone together.

And they went on and on together, until they came to very near the end of the wood: so near, that they could see the sunset shining red before them through the trees.

Yet, once more, while he broke his way among the branches, the traveller lost his friend. He called and called, but there was no reply, and when he passed out of the wood, and saw the peaceful sun going down upon a wide purple prospect, he came to an old man sitting on a fallen tree. So, he said to the old man, "What do you do here?" And the old man said with a calm smile, "I am always remembering. Come and remember with me!"

So the traveller sat down by the side of that old man, face to face with the serene sunset; and all his friends came softly back and stood around him. The beautiful child, the handsome boy, the young man in love, the father, mother, and children: every one of them was there, and he had lost nothing. So, he loved them all, and was kind and forbearing with them all, and was always pleased to watch them all, and they all honoured and loved him. And I think the traveller must be yourself, dear Grandfather, because this what you do to us, and what we do to you.
đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Việt) 2:[Sao chép]
Sao chép!
Đã có một thời gian, một năm nhiều tốt trước, có một khách du lịch, và ông đã đặt ra trên một cuộc hành trình. Đó là một cuộc hành trình kỳ diệu, và có vẻ rất dài khi ông bắt đầu nó, và rất ngắn khi anh có được nửa chặng đường. Ông đi dọc theo một con đường khá tối cho một số ít thời gian, mà không gặp bất cứ điều gì, cho đến khi cuối cùng anh ta đã đến một trẻ đẹp. Vì vậy, ông ta nói với con, "Anh làm gì ở đây?" Và những đứa trẻ nói, "Tôi luôn luôn lúc chơi. Hãy đến và chơi với tôi!" Vì vậy, anh đã chơi với đứa trẻ đó, cả ngày dài, và họ rất vui vẻ. Bầu trời trong xanh, ánh nắng mặt trời quá sáng, các nước đã rất lung linh, những chiếc lá đã xanh mướt, những bông hoa đã rất đáng yêu, và họ nghe như ca hát, chim và thấy rất nhiều butteries, rằng mọi thứ thật đẹp. Đây là thời tiết tốt. Khi trời mưa, họ thích xem những giọt rơi xuống, và ngửi thấy mùi hương tươi. Khi nó thổi, nó là thú vị để nghe gió, và ưa thích những gì nó nói, vì nó đã gấp rút từ home-- của nó, nơi được rằng, họ tự hỏi - huýt sáo và gào thét, lái xe những đám mây trước khi nó, uốn cây , ầm ầm trong ống khói, rung nhà, và làm cho tiếng gầm biển trong cơn tức giận. Nhưng, khi tuyết rơi, đó là tốt nhất của tất cả; cho, họ thích gì làm cũng như để nhìn lên những bông tuyết trắng rơi quá nhanh và dày, như xuống từ ngực của hàng triệu con chim trắng; và để xem cách trơn tru và sâu trôi dạt là; . và để lắng nghe những bí khi các đường dẫn và đường Họ có khá nhiều đồ chơi tốt nhất trên thế giới, và những hình ảnh đáng kinh ngạc nhất-sách: tất cả về scimitars và dép đi trong nhà và khăn xếp, và các sao lùn và người khổng lồ và genii và các nàng tiên, và màu xanh - râu và đậu thân và sự giàu có và các hang động và rừng và Valentines và Orsons:. và tất cả mới và tất cả sự thật Nhưng, một ngày, đột nhiên, các du khách bị mất con. Ông gọi cho anh hơn và hơn nữa, nhưng đã không có câu trả lời. Vì vậy, ông đã đi theo con đường của mình, và đã đi vào trong một thời gian ngắn mà không gặp bất cứ điều gì, cho đến khi cuối cùng anh ta đã đến một cậu bé đẹp trai. Vì vậy, ông ta nói với cậu bé, "Anh làm gì ở đây?" Và cậu bé nói, "Tôi luôn luôn học hỏi. Hãy đến và học hỏi với tôi." Vì vậy, ông đã học với cậu bé về Jupiter và Juno, và người Hy Lạp và người La Mã, và tôi không biết gì, và học được nhiều hơn tôi có thể nói - hoặc anh ta hoặc là, cho anh sớm quên một thỏa thuận tuyệt vời của nó. Tuy nhiên, họ đã không luôn luôn học hỏi; họ đã có những trò chơi merriest rằng bao giờ được chơi. Họ chèo thuyền trên sông vào mùa hè, và trượt băng trên băng trong mùa đông; họ đang tiến hành hoạt động, và hoạt động trên lưng ngựa; tại cricket, và tất cả các trò chơi tại bóng; ở tù của cơ sở, thỏ và chó săn, theo lãnh đạo của tôi, và thể thao hơn so với tôi có thể nghĩ; không ai có thể đánh bại họ. Họ đã có ngày lễ quá, và bánh thứ mười hai, và bên, nơi họ nhảy múa cho đến nửa đêm, và Nhà hát thực sự, nơi họ nhìn thấy cung điện của vàng thật và bạc tăng ra khỏi trái đất thực sự, và đã nhìn thấy tất cả những kỳ quan của thế giới cùng một lúc. Là bạn bè, họ có bạn thân như vậy và rất nhiều trong số họ, mà tôi muốn dành thời gian để nghĩ chúng lên. Họ đều trẻ, giống như cậu bé đẹp trai, và không bao giờ là lạ cho nhau tất cả cuộc sống của họ thông qua. Tuy nhiên, một ngày, ở giữa tất cả những thú vui này, các du khách bị mất các cậu bé như anh đã mất đi đứa con, và , sau khi gọi cho anh trong vô vọng, đã đi vào khi hành trình của mình. Vì vậy, ông đã đi vào trong một thời gian ngắn mà không nhìn thấy bất cứ điều gì, cho đến khi cuối cùng anh ta đã đến một người đàn ông trẻ tuổi. Vì vậy, ông ta nói với người đàn ông trẻ tuổi, "Anh làm gì ở đây?" Và người thanh niên nói, "Tôi luôn luôn trong tình yêu đến và tình yêu với tôi.." Vì vậy, anh ấy ra đi với người đàn ông trẻ tuổi, và hiện nay họ đã tới một trong các cô gái xinh đẹp nhất mà bao giờ được nhìn thấy - như Fanny ở góc đó - và cô ấy có đôi mắt như Fanny, và mái tóc như Fanny, và lúm đồng tiền như Fanny, và cô cười và màu giống như Fanny làm trong khi tôi đang nói về cô ấy. Vì vậy, người đàn ông trẻ tuổi đã yêu trực tiếp - cũng giống như ai đó, tôi sẽ không đề cập đến, lần đầu tiên ông đến đây, đã làm với Fanny. Vâng! ông đã trêu chọc đôi khi - chỉ như Somebody sử dụng được bởi Fanny; và đôi khi họ cãi nhau - giống như Somebody và Fanny được sử dụng để cãi nhau; và họ đã làm cho nó lên, và ngồi trong bóng tối, và đã viết thư mỗi ngày, và không bao giờ được hạnh phúc từng mảnh, và luôn tìm ra cho nhau và giả vờ không, và đã tham gia vào lễ Giáng sinh thời gian, và ngồi gần một khác bằng ngọn lửa, và đã đi đến kết hôn rất sớm - tất cả hoàn toàn như Somebody tôi sẽ không đề cập đến, và Fanny! Nhưng, các du khách bị mất họ một ngày, như ông đã bị mất phần còn lại của bạn bè của mình, và sau khi gọi cho họ để trở lại, mà họ không bao giờ làm, đã đi vào khi hành trình của mình. Vì vậy, ông đã đi vào trong một thời gian ngắn mà không nhìn thấy bất cứ điều gì, cho đến khi cuối cùng anh ta đã đến một quý ông trung niên. Vì vậy, ông ta nói với người đàn ông, "Anh đang làm gì ở đây?" Và câu trả lời của ông là: "Tôi luôn luôn bận rộn. Hãy đến và là bận rộn với tôi!" Vì vậy, ông bắt đầu được rất bận rộn với các quý ông, và họ đã đi qua trên gỗ lại với nhau. Các hành trình toàn bộ đã được thông qua một gỗ, chỉ có nó đã được mở và màu xanh lá cây ở đầu tiên, như một gỗ vào mùa xuân; và bây giờ bắt đầu dày và bóng tối, như một gỗ trong mùa hè; một số cây nhỏ mà đã đi ra sớm nhất, thậm chí đã chuyển màu nâu. Người đàn ông đã không đơn độc, nhưng có một phụ nữ khoảng cùng tuổi với anh ta, là người vợ của mình; và họ có con, người ở với họ quá. Vì vậy, tất cả họ đều đã đi vào với nhau thông qua gỗ, đốn cây, và làm cho một con đường thông qua các chi nhánh và lá rơi, và mang gánh nặng, và làm việc chăm chỉ. Đôi khi, họ đến một con đường màu xanh lá cây dài mà mở vào rừng sâu . Sau đó, họ sẽ nghe rất nhỏ, giọng nói xa khóc, "Cha, cha, tôi một đứa con khác! Dừng lại cho tôi!" Và hiện nay họ sẽ thấy một con số rất nhỏ, phát triển lớn hơn khi nó xuất hiện, chạy đến tham gia cùng họ. Khi nó đến, tất cả họ đều đông đúc quanh nó, và hôn nó và hoan nghênh; và sau đó tất cả họ đều đã đi vào với nhau. Đôi khi, họ đến một vài con đường cùng một lúc, và sau đó tất cả họ đều đứng giá, và một trong những trẻ em nói: "Lạy Cha, con đang đi biển", và một người khác nói: "Lạy Cha, con tôi đi Ấn Độ, "và một" Lạy Cha, tôi sẽ tìm kiếm vận may của tôi, nơi tôi có thể, "và một" Lạy Cha, tôi sẽ lên thiên đường! " Vì vậy, với nhiều nước mắt tại chia tay, họ đã đi, cô độc, xuống những con đường, mỗi đứa trẻ khi con đường của nó; và con người đã đi đến thiên đường, tăng lên không vàng và biến mất. Bất cứ khi nào các partings xảy ra, các du khách nhìn các quý ông, và thấy anh ta liếc nhìn lên bầu trời ở trên cây, nơi ngày đã bắt đầu suy giảm, và các hoàng hôn để đi về. Ông đã nhìn thấy, quá, mà tóc của ông đã chuyển màu. Nhưng, họ không bao giờ có thể nghỉ ngơi dài, vì họ có cuộc hành trình của họ để thực hiện, và nó là cần thiết để họ luôn luôn bận rộn. Cuối cùng, đã có rất nhiều partings rằng không có trẻ em bỏ đi, và chỉ các du khách, các quý ông , và người phụ nữ, đã đi theo con đường của họ trong công ty. Và bây giờ là gỗ màu vàng; và bây giờ nâu; và lá, thậm chí của cây rừng, bắt đầu rơi. Vì vậy, họ đã đi đến một con đường đó là tối hơn so với phần còn lại, và được ép về phía trước trên hành trình của họ mà không cần nhìn xuống nó khi người phụ nữ dừng lại. "Chồng tôi," người phụ nữ. "Tôi đang gọi." Họ lắng nghe, và họ nghe thấy một giọng nói của một chặng đường dài xuống các đại lộ, nói, "Mẹ, mẹ!" Đó là giọng nói của con người đầu tiên đã nói, "Tôi sẽ lên thiên đường!" và người cha nói, "Tôi cầu nguyện chưa. Hoàng hôn là rất gần. Tôi cầu nguyện chưa!" Nhưng, tiếng nói kêu lên, "Mẹ, mẹ!" mà không lo chuyện anh ta, mặc dù mái tóc của mình bây giờ đã khá trắng, và nước mắt là trên khuôn mặt của mình. Sau đó, người mẹ, người đã được hút vào bóng mát của những con đường tối và di chuyển ra với đôi tay vòng qua cổ anh, hôn anh, và nói, "thân yêu nhất của tôi, tôi đang triệu tập, và tôi đi!" Và cô ấy đã biến mất. Và các du khách và ông đã để lại một mình với nhau. Và họ đã đi và về cùng nhau, cho đến khi họ đã đến rất gần cuối của gỗ:. rất gần, rằng họ có thể nhìn thấy hoàng hôn màu đỏ sáng trước khi họ qua những hàng cây Tuy nhiên, một lần hơn, trong khi anh đột phá theo cách của mình giữa các ngành, các du khách bị mất người bạn của mình. Ông kêu gọi và gọi, nhưng không có trả lời, và khi ông ngất đi của gỗ, và nhìn thấy mặt trời bình yên đi xuống khi một khách hàng tiềm tím lớn, ông đã đến một ông già đang ngồi trên một cái cây ngã. Vì vậy, ông đã nói với ông già, "Anh làm gì ở đây?" Và người đàn ông già nói với một nụ cười bình tĩnh, "Tôi luôn luôn nhớ đến và nhớ với tôi." Vì vậy, các du khách ngồi xuống bên cạnh ông già, mặt đối mặt với hoàng hôn thanh thản; và tất cả bạn bè của mình đã nhẹ nhàng trở lại và đứng xung quanh. Những đứa trẻ xinh đẹp, cậu bé đẹp trai, người thanh niên trong tình yêu, người cha, người mẹ và trẻ em: mỗi một trong số họ đã có, và ông đã mất gì cả. Vì vậy, anh yêu tất cả, và đã được loại và nhẫn nại với họ tất cả, lúc nào cũng hài lòng khi xem lại tất cả, và tất cả họ đều tôn trọng và yêu anh. Và tôi nghĩ rằng các du khách phải là chính mình, ông nội thân yêu, bởi vì điều này những gì bạn làm cho chúng tôi, và những gì chúng ta làm cho bạn.











































đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2024 I Love Translation. All reserved.

E-mail: