Sometime during the evening, Harry fell asleep. When he awoke again, i dịch - Sometime during the evening, Harry fell asleep. When he awoke again, i Việt làm thế nào để nói

Sometime during the evening, Harry

Sometime during the evening, Harry fell asleep. When he awoke again, it was dark out and he had missed dinner. Feeling better after his nap though still a bit gloomy and more than a little hungry, Harry got off the bed and stepped up to the door. There, he paused with his hand on the knob. Voldemort really wouldn't still be here, would he? He'd left the wards open for the Dark Lord to Disapparate from, but he wouldn't be able to Apparate back in.

Feeling silly for waiting to go down for a midnight snack, Harry opened the door and stepped into the hallway.

"Gah!"

Harry cried out as he tripped over absolutely nothing. He was about to smack (again, Harry sighed to himself) into the hardwood floor but he never made impact. He squinted at the floor that was inches away from his face as his body hovered over it. The Levitation charm on him was dropped and he landed with a lot less force than what he would have, but it still wasn't painless.

"Ow," Harry more or less whined, pouting as he pressed his cheek into the cool floor.

"Clumsy, aren't we Potter?"

Harry rolled over and propped himself up on his elbows so he could glance up at a smirking Voldemort, who was standing over him, his arms crossed across his chest.

"That was a dirty trick. And what the hell are you doing standing here in a dark hallway?"

Voldemort's grin persisted for a split second more before it was replaced with an expression of insouciance as he shrugged. "This is what I always do when I'm waiting for temperamental teenagers to come to their senses."

"Come to my senses? What does that mean? In any case, I'm just hungry. I'll go now and fix that while you wait here."

Harry moved to get up but Voldemort had magically trapped his legs so Harry was unable to push up off the floor. Harry felt a slight twinge of panic in his gut. This was Voldemort, after all, and it was usually his policy to stop at nothing to get what he wanted…whatever that was. So what did he want now? Surely he wasn't going to call Harry out about his sudden change of heart, was he? While Harry deliberated with himself on Voldemort's motives, there was a voice in Harry's mind that whispered how the confident look on Voldemort's visage made him even more attractive than what his natural looks gave him.

It was in that moment, as he lay pathetically on the floor, Harry realized how earlier he'd been running away from something he didn't want to face. He was afraid of what was happening to him. Never would he ever have guessed that he'd end up liking something about Voldemort as he did now…and that maybe more than he should. Problem was, he was letting his confusion and fear get in the way of what he really needed to focus on. He had been protecting himself from the disappointment his life liked to dish out to him on a regular basis, because now there was something else he might want that was so bizarre as to be unlikely to ever come true. But just because he was having certain…feelings…he shouldn't let them control him and cause him to forget the rest of the important things. Even though he never asked for it, Fate had given him the responsibility to do something about this war, and it was his noble heart that gave him the compulsion to comply.

As a result of his roiling emotions, he had never paused and given Voldemort a chance to think about all he said, never let him make a decision…what happened if he did? He could just keep on ignoring the other…things.

"Voldemort?"

Harry held the man's gaze for several beats of time before the gestured at the younger wizard's legs and said, "If I let go, will you stay and talk?"

Harry nodded with private resolve. "Yes."

Voldemort allowed Harry to stand up. He felt a hand wrap around his wrist in a restraining hold. The touch was warm, which Harry found wholly dissimilar from the ice cold touch of snake-face Voldemort. It was pleasant, soothing, and more so, it felt right. He almost wished it didn't.

"Hey, you said you'd let me go. What gives?" Harry shook his wrist, trying to rid himself of Voldemort's possessing hand.

Glancing at Harry with a wry eye, Voldemort said, "You have a rather annoying habit of getting away from our confrontations. Therefore, I am taking due precaution." Without any further notice Harry was pulled into the bedroom he had just vacated and pushed down to sit on the bed. Voldemort then resumed his cross-armed stance from before and stared at Harry.

"Why didn't you leave?" Harry asked rather neutrally.

Through the dim lighting, Harry could discern the conflicted expression on Voldemort's face.

"I don't know," the older man finally said and did not offer more. Harry found that he could sympathize with that; there were many things he's done lately for reasons unknown to him…or for reasons he didn't care to look too closely at.

The bedroom was dimly lit for the time of night it was, with only a warming fire giving off an orange glow as it burned in the hearth set in the wall. Voldemort's crimson eyes seemed to pierce through the drab light as he looked at Harry. Though the shadows caught the low planes of his face, emphasizing the sharp, chiseled angles of his handsome bone structure, it only served to highlight his pensive expression.

"Potter…you gave me a decision to make and then made it for me." His tone was condescending and dissatisfied, and Harry felt he deserved it.

Harry's free hand picked at the loose fabric of his pants as his shadowed green eyes studied the fascinating planes of his thighs. Right at that moment he felt far from being a Gryffindor; his mettle seemed to have abandoned him.

"I did, didn't I?"

Voldemort made a harrumphing noise in the back of his throat. "Yes, you did. So will you give me a chance to decide for myself?"

"Yes," Harry responded unhesitant.

"Good, because, like it or not, I can make some decisions you may actually agree with, Harry." Voldemort's use of his first name struck something within Harry. It was that subtle, almost encouraging gesture that gave him the courage to look up into Voldemort's eyes.

"You said I could be…saved. Merlin knows what made you come to that conclusion, you stupid boy, but you did. I find the term inadequate to describe the situation, but for now we will use it," Voldemort continued, prompting a response from the other wizard.

"I did say that," Harry voiced softly, "and I stand by it." He was surprised by the openness Voldemort was displaying. He clenched his hands into fists and turned to look into the magically-burning fire. "But when I say 'you' I mean Tom Riddle. Voldemort is only a person you created, not the person you were born as. Voldemort is an insane wizard drowning in his own shallow agendas."

Harry felt Voldemort's eyes on him and he instinctively looked back at him.

"Something's happened to me," started Voldemort. "I am not certain, but as I have a habit of blaming you for all my problems, I'll say that I believe you've corrupted me."

Harry snorted in what could have been humor, but also chagrin at Voldemort's brilliant logic. Besides, he'd remembered mentioning something like that to the man earlier. "I already told you that—"

Voldemort completely ignored Harry's snarky comment and interrupted him as he stepped in close. :Your soul has corrupted mine for the past fifteen years,: he hissed, speaking in the seductive tone of Parseltongue. :It is the only thing that I can come up with that makes sense. You protected it, cared for it, however deliberately or unconsciously, and as a result it changed. You accepted it as your own fifteen years ago, took in what I discarded.:

"Sounds like we're talking about an abandoned puppy," Harry muttered. Voldemort gave him a berating look.

"I am trying to have a serious conversation," he patronized exasperatedly.

Harry cleared his throat sheepishly. "Sorry."

"Harry," Voldemort said, shocking Harry when he closed the distance between them and leaned in close.

"I have made my decision. I can't be Voldemort. He is weak. He will die a failure."

'Who was this man?' was Harry's immediate thought. His brow furrowed from a sudden onslaught of emotions.

"Are you saying that because of what happened with the potion? Or do you believe it?"

Voldemort chuckled, the sound loud in Harry's ears as he pulled away and stepped back.

"I told you: you corrupted me. What my soul lacked, it has now gained from you. The past few weeks you've been trying to tell me things…important things. I didn't fully understand, not then, but I think I knew that. It frustrated me, this not knowing the full extent of what you did; I loathe not knowing."

Smiling, Harry rolled his eyes while trying to hide the shiver from the contrast from the warmth of Voldemort's body when he had stood close and the coolness of the open air.

:You see, Harry,: Voldemort—Tom? To Harry that felt more appropriate for the first time in ages—Tom hissed in Parseltongue, :it's you who is Voldemort's greatest weakness as much as it is you who is…Tom Riddle's greatest strength,: he said after a brief hesitation over his given name. :You've always carried the burden of whether I lived or died. For some reason, you want me to live; how can I deny you that option?:

Harry started to fidget and look down. The Parseltongue was almost…distracting.

"Harry," Tom chided and grabbed hold of Harry's chin to force the teen to meet his eyes. He swallowed heavily.

"You see, I would still very much like to win, but you were right; I've been very selfish. I need someone to tell me when to be self-sacrificing. You are very good at that," he said drolly. "I need a balance…I will always be cruel, ruthless, and quick to anger. But you can be kind, forgiving, and tolerant. We are two sides of one coin. You asked me about our wands, once, and I didn't have an answer. Now I do: we were meant for this."

Harry bit into his bottom lip for the few moments it took him to considered things before he released it. The light in the bedroom had
0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!
Đôi khi trong buổi tối, Harry rơi vào giấc ngủ. Khi ông thức dậy một lần nữa, nó đã được tối tăm trong và ông đã bỏ lỡ bữa ăn tối. Cảm thấy tốt hơn sau khi ngủ trưa của mình mặc dù vẫn còn một chút ảm đạm và nhiều hơn một chút đói, Harry đã ra khỏi giường và bước lên đến cửa. Có, ông tạm dừng với bàn tay của mình trên nhô lên. Voldemort thực sự sẽ vẫn không ở đây, nào ông? Ông đã để lại các khu mở cho Dark Lord cho Disapparate từ, nhưng ông sẽ không thể Apparate trở lại trong.Cảm giác ngớ ngẩn nhất chờ đợi để đi cho một nửa đêm snack, Harry đã mở cửa và bước vào hành lang."Gah!"Harry khóc ra như ông vấp trên hoàn toàn không có gì. Ông đã về đến smack (một lần nữa, Harry thở dài cho mình) vào các cây phong tầng nhưng ông không bao giờ làm ảnh hưởng. Ông squinted tại tầng là inch ra khỏi khuôn mặt của mình như cơ thể của ông bay lượn trên nó. Sự quyến rũ Levitation về anh ta đã bị loại bỏ và ông đổ bộ xuống với lực lượng rất ít hơn những gì ông sẽ có, nhưng nó vẫn không không đau."Ow," Harry hơn whined, pouting như ông ép má của mình vào sàn nhà mát mẻ."Vụng về, không phải là chúng tôi Potter?"Harry lật úp và propped mình lên trên khuỷu tay của mình vì vậy ông có thể lướt lên tại một Voldemort smirking, người đã đứng trên anh ta, cánh tay của mình vượt qua ngực của mình."Đó là một lừa bẩn. "Và những gì bạn làm quái đứng ở đây trong một hành lang tối?"Voldemort grin tiếp tục tồn tại cho một tách thứ hai hơn trước khi nó được thay thế bằng một biểu hiện của insouciance như ông shrugged. "Đây là những gì tôi luôn luôn làm khi tôi đang chờ đợi cho thanh thiếu niên thất thường đến để giác quan của họ.""Đến để giác quan của tôi? Điều đó nghĩa là gì? Trong bất kỳ trường hợp nào, tôi chỉ đói. Tôi sẽ đi và sửa lỗi đó trong khi bạn chờ đợi ở đây."Harry di chuyển để có được nhưng Voldemort kỳ diệu đã mắc kẹt chân của mình vì vậy Harry đã không thể đẩy lên giảm sàn. Harry cảm thấy một chút twinge hoảng loạn trong ruột của mình. Đây là Chúa tể Voldemort, sau khi tất cả, và nó thường là chính sách của mình để dừng lại ở không có gì để có được những gì ông muốn... bất cứ điều gì mà là. Vì vậy ông muốn gì bây giờ? Chắc chắn ông không phải gọi Harry ra về đột ngột thay đổi của trái tim của mình, ông? Trong khi Harry deliberated với mình vào động cơ của Voldemort, có là một giọng nói trong tâm trí của Harry thì thầm làm thế nào hình tự tin trên bộ mặt của Voldemort làm cho anh ta thậm chí còn hấp dẫn hơn so với những gì tự nhiên của ông trông cho ông.Đó là trong thời điểm đó, như ông lay pathetically trên sàn nhà, Harry nhận ra như thế nào trước đó ông sẽ được chạy ra khỏi một cái gì đó ông không muốn đối mặt với. Ông là sợ những gì đã xảy ra với anh ta. Không bao giờ nào ông bao giờ có đoán rằng ông sẽ kết thúc thích một cái gì đó về Voldemort như ông đã làm bây giờ... và rằng có lẽ nhiều hơn ông nên. Vấn đề là, ông đã cho phép ông nhầm lẫn và sợ hãi nhận được trong cách của những gì ông thực sự cần thiết để tập trung vào. Ông đã bảo vệ bản thân từ những thất vọng cuộc sống của mình thích món ăn ra cho anh ta một cách thường xuyên, bởi vì bây giờ sau khi bạn đã có một cái gì đó khác ông có thể đã rất kỳ lạ như là dường như không bao giờ trở thành sự thật. Nhưng chỉ vì ông đã có một số... cảm xúc... ông không nên để cho họ kiểm soát anh ta và gây ra anh ta quên phần còn lại của những điều quan trọng. Mặc dù ông không bao giờ yêu cầu cho nó, số phận đã cho ông trách nhiệm để làm điều gì đó về cuộc chiến này, và nó là trái tim cao quý của mình cho ông việc cưỡng bách để thực hiện.Là kết quả của những cảm xúc roiling của mình, ông đã không bao giờ dừng lại và cho Voldemort một cơ hội để suy nghĩ về tất cả các ông nói, không bao giờ cho phép anh ta đưa ra quyết định... những gì xảy ra nếu ông đã làm? Ông có thể chỉ cần giữ trên bỏ qua khác... mọi thứ."Chúa tể Voldemort?"Harry tổ chức người đàn ông chiêm ngưỡng cho nhịp đập một số thời gian trước khi các gestured tại thuật sĩ trẻ chân và nói, "Nếu tôi buông bỏ, sẽ bạn ở lại và nói chuyện?"Harry gật đầu với giải quyết riêng. "Có."Voldemort phép Harry đứng lên. Ông cảm thấy một bàn tay quấn quanh cổ tay của mình trong một tổ chức lệnh. Các liên lạc đã được ấm áp, Harry tìm thấy hoàn toàn khác nhau từ các liên lạc băng lạnh của khuôn mặt rắn Voldemort. Nó đã được tốt, nhẹ nhàng, và nhiều hơn như vậy, nó cảm thấy đúng. Ông hầu như muốn nó không."Hey, bạn nói bạn sẽ cho phép tôi đi. Những gì cho?" Harry bắt cổ tay của mình, cố gắng để thoát khỏi chính mình của Voldemort có bàn tay.Glancing tại Harry với một mắt wry, Voldemort đã nói, "bạn có một thói quen khó chịu thay vì nhận được ra khỏi cuộc đối đầu của chúng tôi. Vì vậy, tôi đang do biện pháp phòng ngừa. " Mà không có bất kỳ thông báo thêm Harry đã được kéo vào phòng ngủ ông chỉ có troáng và đẩy xuống để ngồi trên giường. Voldemort sau đó tiếp tục qua trang bị lập trường của mình từ trước và stared lúc Harry."Tại sao bạn không để?" Harry hỏi khá ốc.Thông qua ánh sáng mờ, Harry có thể tím biết hướng liên biểu hiện trên khuôn mặt của Chúa tể Voldemort."Tôi không biết," người đàn ông lớn cuối cùng nói và đã không cung cấp nhiều hơn nữa. Harry tìm thấy rằng ông có thể thông cảm với điều đó; đã có nhiều điều ông đã làm gần đây vì lý do không rõ với anh ta... hoặc vì lý do ông không quan tâm để xem quá chặt chẽ.Phòng ngủ đã được thắp sáng lờ mờ trong thời gian ban đêm nó là, với chỉ một ngọn lửa nóng lên đưa ra một glow màu da cam như nó đốt cháy trong lò sưởi thiết lập trên tường. Đôi mắt đỏ thẫm Voldemort dường như để khoan thông qua ánh sáng đi điếm khi ông nhìn tại Harry. Mặc dù bóng tối bắt những chiếc máy bay thấp của khuôn mặt của mình, nhấn mạnh các góc sắc nét, đục trong cấu trúc xương đẹp trai của mình, nó chỉ phục vụ để làm nổi bật biểu hiện suy nghi của mình."Potter…you gave me a decision to make and then made it for me." His tone was condescending and dissatisfied, and Harry felt he deserved it.Harry's free hand picked at the loose fabric of his pants as his shadowed green eyes studied the fascinating planes of his thighs. Right at that moment he felt far from being a Gryffindor; his mettle seemed to have abandoned him."I did, didn't I?"Voldemort made a harrumphing noise in the back of his throat. "Yes, you did. So will you give me a chance to decide for myself?""Yes," Harry responded unhesitant."Good, because, like it or not, I can make some decisions you may actually agree with, Harry." Voldemort's use of his first name struck something within Harry. It was that subtle, almost encouraging gesture that gave him the courage to look up into Voldemort's eyes."You said I could be…saved. Merlin knows what made you come to that conclusion, you stupid boy, but you did. I find the term inadequate to describe the situation, but for now we will use it," Voldemort continued, prompting a response from the other wizard."I did say that," Harry voiced softly, "and I stand by it." He was surprised by the openness Voldemort was displaying. He clenched his hands into fists and turned to look into the magically-burning fire. "But when I say 'you' I mean Tom Riddle. Voldemort is only a person you created, not the person you were born as. Voldemort is an insane wizard drowning in his own shallow agendas."Harry felt Voldemort's eyes on him and he instinctively looked back at him."Something's happened to me," started Voldemort. "I am not certain, but as I have a habit of blaming you for all my problems, I'll say that I believe you've corrupted me."Harry snorted in what could have been humor, but also chagrin at Voldemort's brilliant logic. Besides, he'd remembered mentioning something like that to the man earlier. "I already told you that—"Voldemort completely ignored Harry's snarky comment and interrupted him as he stepped in close. :Your soul has corrupted mine for the past fifteen years,: he hissed, speaking in the seductive tone of Parseltongue. :It is the only thing that I can come up with that makes sense. You protected it, cared for it, however deliberately or unconsciously, and as a result it changed. You accepted it as your own fifteen years ago, took in what I discarded.:"Sounds like we're talking about an abandoned puppy," Harry muttered. Voldemort gave him a berating look."I am trying to have a serious conversation," he patronized exasperatedly.Harry cleared his throat sheepishly. "Sorry.""Harry," Voldemort said, shocking Harry when he closed the distance between them and leaned in close."I have made my decision. I can't be Voldemort. He is weak. He will die a failure."'Who was this man?' was Harry's immediate thought. His brow furrowed from a sudden onslaught of emotions."Are you saying that because of what happened with the potion? Or do you believe it?"Voldemort chuckled, the sound loud in Harry's ears as he pulled away and stepped back."I told you: you corrupted me. What my soul lacked, it has now gained from you. The past few weeks you've been trying to tell me things…important things. I didn't fully understand, not then, but I think I knew that. It frustrated me, this not knowing the full extent of what you did; I loathe not knowing."Smiling, Harry rolled his eyes while trying to hide the shiver from the contrast from the warmth of Voldemort's body when he had stood close and the coolness of the open air.:You see, Harry,: Voldemort—Tom? To Harry that felt more appropriate for the first time in ages—Tom hissed in Parseltongue, :it's you who is Voldemort's greatest weakness as much as it is you who is…Tom Riddle's greatest strength,: he said after a brief hesitation over his given name. :You've always carried the burden of whether I lived or died. For some reason, you want me to live; how can I deny you that option?:Harry started to fidget and look down. The Parseltongue was almost…distracting."Harry," Tom chided and grabbed hold of Harry's chin to force the teen to meet his eyes. He swallowed heavily."You see, I would still very much like to win, but you were right; I've been very selfish. I need someone to tell me when to be self-sacrificing. You are very good at that," he said drolly. "I need a balance…I will always be cruel, ruthless, and quick to anger. But you can be kind, forgiving, and tolerant. We are two sides of one coin. You asked me about our wands, once, and I didn't have an answer. Now I do: we were meant for this."Harry bit into his bottom lip for the few moments it took him to considered things before he released it. The light in the bedroom had
đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Việt) 2:[Sao chép]
Sao chép!
Đôi khi trong các buổi tối, Harry đã ngủ thiếp đi. Khi ông tỉnh dậy một lần nữa, nó đã được ra khỏi bóng tối và ông đã bỏ lỡ bữa tối. Cảm thấy tốt hơn sau khi ngủ trưa của mình mặc dù vẫn còn một chút ảm đạm và hơn một chút đói, Harry đã ra khỏi giường và bước tới cửa. Ở đó, anh dừng lại với bàn tay của mình trên núm. Voldemort thực sự sẽ không còn được ở đây, sẽ anh? Ông đã để lại các phường mở cho Dark Lord để Độn từ, nhưng ông sẽ không thể Độn lại. Cảm thấy ngớ ngẩn để chờ đợi để đi xuống cho một bữa ăn nhẹ nửa đêm, Harry mở cửa và bước ra ngoài hành lang. " Gah! "Harry kêu lên khi cậu vấp hoàn toàn không có gì. Ông đã được về smack (một lần nữa, Harry thở dài với chính mình) vào sàn gỗ cứng nhưng ông không bao giờ làm ảnh hưởng. Ông liếc nhìn sàn đó là inches khỏi khuôn mặt của mình như là cơ thể của mình bay lượn trên nó. Sự quyến rũ Levitation về anh ta đã bị bỏ và ông hạ cánh với ít hơn rất nhiều lực hơn những gì ông sẽ có, nhưng nó vẫn không phải là không đau. "Ow," Harry nhiều hơn hoặc ít hơn rên rỉ, bĩu môi khi anh ép má vào sàn mát mẻ. "Clumsy, không phải là chúng tôi Potter?" Harry lăn qua và tựa mình lên trên khuỷu tay của mình để có thể ngước lên tại một Voldemort nhếch mép cười, người đang đứng trên người, khoanh tay trước ngực. "Đó là một thủ thuật bẩn. Và những gì địa ngục đang làm gì đứng đây trong một hành lang tối? "nụ cười của Voldemort dai dẳng trong một vài giây nữa trước khi nó được thay thế bằng một biểu hiện của insouciance như anh nhún vai. "Đây là những gì tôi luôn luôn làm khi tôi đang chờ đợi cho thanh thiếu niên có tính khí để đi đến giác quan của họ." "Hãy đến với giác quan của mình? Điều đó có nghĩa là gì? Trong trường hợp nào, tôi chỉ là đói. Tôi sẽ đi ngay bây giờ và sửa chữa rằng trong khi bạn chờ đợi ở đây. "Harry di chuyển để có được lên nhưng Voldemort đã bị mắc kẹt chân kỳ diệu của mình vì vậy Harry đã không thể đẩy lên khỏi sàn. Harry cảm thấy một thoáng nhẹ hoảng loạn trong ruột của mình. Đây là Voldemort, sau khi tất cả, và đó là chính sách của ông thường dừng lại ở không có gì để có được những gì anh muốn ... bất cứ điều gì đó là gì. Vì vậy, ông muốn gì bây giờ? Chắc chắn anh sẽ không gọi Harry hiểu về sự thay đổi đột ngột của anh trong trái tim, được anh? Trong khi Harry đã thảo luận với chính mình vào những động cơ của Voldemort, có một tiếng nói trong tâm trí của Harry mà thì thầm như thế nào cái nhìn tự tin trên gương mặt của Voldemort khiến anh thậm chí hấp dẫn hơn so với những gì trông tự nhiên của mình cho ông. Đó là vào thời điểm đó, khi đang nằm thảm hại trên sàn, Harry nhận ra như thế nào trước đó anh ta đã chạy trốn khỏi điều gì đó anh không muốn đối mặt. Anh sợ về những gì đã xảy ra với mình. Sẽ không bao giờ ông bao giờ có thể ngờ rằng anh muốn kết thúc thích một cái gì đó về Voldemort như ông đã làm bây giờ ... và rằng có lẽ nhiều hơn anh nên. Vấn đề là, ông đã để cho sự nhầm lẫn của mình và sợ nhận được trong cách của những gì ông thực sự cần thiết để tập trung vào. Ông đã được bảo vệ bản thân khỏi sự thất vọng cuộc đời mình thích món ăn ra cho anh ta một cách thường xuyên, bởi vì bây giờ có điều gì đó khác anh ta có thể muốn điều đó rất kỳ lạ như là không bao giờ trở thành sự thật. Nhưng chỉ vì anh ta đã có một số ... cảm xúc ... anh không nên để cho họ kiểm soát anh ta và làm cho anh ta để quên đi phần còn lại trong những điều quan trọng. Mặc dù ông không bao giờ yêu cầu cho nó, Fate đã cho anh ta trách nhiệm phải làm điều gì đó về cuộc chiến này, và đó là trái tim cao thượng của ông đã cho anh ép buộc phải tuân thủ. Như một kết quả của cảm xúc roiling của mình, ông đã không bao giờ dừng lại và cho Voldemort một cơ hội để suy nghĩ về tất cả các ông nói, không bao giờ để anh ta làm cho một quyết định ... những gì đã xảy ra nếu anh ấy? Ông chỉ có thể tiếp tục bỏ qua những khác ... mọi thứ. "Voldemort?" Harry giữ ánh mắt của người đàn ông cho một số nhịp đập của thời gian trước khi ra hiệu tại chân wizard trai và nói: "Nếu tôi cho đi, bạn sẽ ở lại và nói chuyện?" Harry gật đầu với quyết tâm riêng. "Vâng." Voldemort phép Harry đứng lên. Ông cảm thấy một bọc tay quanh cổ tay của mình trong một tổ chức cấm. Việc liên lạc là ấm áp, mà Harry thấy hoàn toàn khác nhau từ cảm ứng lạnh băng của rắn mặt Voldemort. Nó được dễ chịu, nhẹ nhàng, và hơn thế, nó cảm thấy đúng. Ông gần như muốn nó không. "Hey, bạn nói bạn muốn cho tôi đi. Điều gì cho?" Harry lắc cổ tay của mình, cố gắng để thoát khỏi bản thân của tay sở hữu của Voldemort. Liếc nhìn Harry với một con mắt châm biếm, Voldemort nói, "Bạn có một thói quen khá khó chịu của việc đi từ cuộc đối đầu của chúng tôi. Vì vậy, tôi việc phòng ngừa do." Nếu không có bất kỳ thông báo thêm Harry đã được kéo vào phòng ngủ ông vừa bỏ trống và đẩy xuống ngồi trên giường. Voldemort sau đó lại tiếp tục lập trường cross-vũ trang của mình từ trước và nhìn chằm chằm vào Harry. "Tại sao anh không đi?" Harry hỏi khá trung lập. Qua ánh sáng lờ mờ, Harry có thể phân biệt được các biểu hiện mâu thuẫn trên khuôn mặt của Voldemort. "Tôi không biết," người ông cuối cùng nói và không cung cấp thêm. Harry thấy cậu có thể thông cảm với điều đó; có rất nhiều điều anh ấy đã làm gần đây cho biết lý do anh ta ... hay vì lý do anh không quan tâm để nhìn quá kỹ. Các phòng ngủ được ánh sáng lờ mờ cho thời gian của đêm đó là, chỉ với một ngọn lửa nóng lên tỏa ra một ánh sáng màu cam khi nó bị đốt cháy trong lò sưởi đặt trong tường. Mắt đỏ thẫm của Voldemort dường như xuyên qua ánh sáng xám xịt khi anh nhìn Harry. Mặc dù các bóng bắt được máy bay thấp của khuôn mặt của mình, nhấn mạnh sự sắc nét, góc độ đục của cấu trúc xương đẹp trai của mình, nó chỉ phục vụ để làm nổi bật vẻ trầm ngâm của mình. "Potter ... bạn đã cho tôi một quyết định để thực hiện và sau đó thực hiện nó cho tôi." Giọng ông hạ mình và không hài lòng, và Harry cảm thấy mình xứng đáng với nó. Tay miễn phí của Harry chọn ở vải lỏng lẻo của quần của mình như là đôi mắt màu xanh lá cây che phủ của ông đã nghiên cứu những chiếc máy bay hấp dẫn của bắp đùi của mình. Ngay lúc đó anh cảm thấy xa là một Gryffindor; khí phách của mình dường như đã bỏ rơi anh. "Tôi đã làm, phải không?" Voldemort ra một tiếng harrumphing ở mặt sau của cổ họng. "Vâng, bạn đã làm. Vì vậy, sẽ cung cấp cho tôi một cơ hội để quyết định cho bản thân mình?" "Vâng," Harry trả lời unhesitant. "Tốt, bởi vì, giống như nó hay không, tôi có thể làm cho một số quyết định bạn thực sự có thể thoả thuận với, Harry. " Sử dụng tên đầu tiên của mình Voldemort hưởng một điều gì đó trong Harry. Nó là tinh tế, cử chỉ gần như khích lệ rằng cho ông can đảm để nhìn vào mắt của Voldemort. "Bạn nói tôi có thể được ... cứu. Merlin biết điều gì khiến bạn đến kết luận này, bạn ngu ngốc cậu bé, nhưng bạn đã làm. Tôi tìm thấy hạn không đủ để mô tả tình trạng này, nhưng bây giờ chúng ta sẽ sử dụng nó, "Voldemort tiếp tục, khiến một phản ứng từ các hướng dẫn khác." Tôi đã nói rằng, "Harry lên tiếng nhỏ nhẹ," và tôi đứng bởi nó. " Ông đã rất ngạc nhiên bởi sự cởi mở Voldemort đã được hiển thị. Ông nắm chặt tay thành nắm đấm và quay lại nhìn vào ngọn lửa kỳ diệu đốt. "Nhưng khi tôi nói 'bạn', nghĩa là Tom Riddle. Voldemort chỉ là một người bạn tạo ra, không phải là người bạn được sinh ra. Voldemort là một thuật sĩ điên chết đuối trong chương trình nghị sự nông cạn của mình." Harry cảm thấy ánh mắt của Voldemort cho ông và ông theo bản năng nhìn lại anh. "Một cái gì đó đã xảy ra với tôi," bắt đầu Voldemort. "Tôi không chắc chắn, nhưng như tôi có một thói quen đổ lỗi cho bạn tất cả các vấn đề của tôi, tôi sẽ nói rằng tôi tin rằng bạn đã bị hỏng cho tôi." Harry khịt mũi gì có thể có được sự hài hước, nhưng cũng thất vọng tại lôgic rực rỡ của Voldemort . Bên cạnh đó, anh nhớ nhắc đến một cái gì đó như thế với người đàn ông trước đó. "Tôi đã nói với bạn rằng-" bình luận quái gở của Voldemort hoàn toàn bỏ qua Harry và ngắt lời anh khi anh bước vào gần. Linh hồn của bạn đã bị hỏng tôi cho mười lăm năm qua ,: ông rít lên, nói bằng giọng điệu quyến rũ của Xà ngữ. : Đó là điều duy nhất mà tôi có thể đến với ý nghĩa. Bạn bảo vệ nó, chăm sóc nó, tuy nhiên cố tình hay vô thức, và kết quả là nó đã thay đổi. Bạn chấp nhận nó như là của riêng của bạn mười lăm năm trước, vượt xa những gì tôi bỏ đi .: "Nghe giống như chúng ta đang nói về một chú cún bị bỏ rơi," Harry lẩm bẩm. Voldemort đã cho anh ta một cái nhìn trách móc. "Tôi cố gắng để có một cuộc trò chuyện nghiêm trọng," ông bảo trợ exasperatedly. Harry hắng giọng ngượng ngùng. "Xin lỗi." "Harry," Voldemort nói, gây sốc Harry khi anh đóng khoảng cách giữa họ và nghiêng người ở gần. "Tôi đã thực hiện quyết định của tôi. Tôi không thể là Voldemort. Ông là yếu. Ông sẽ chết một thất bại." "Người đàn ông này là ai? ' là suy nghĩ trước mắt của Harry. Lông mày anh nhíu lại từ một sự tấn công bất ngờ của cảm xúc. "Bạn có nói rằng vì những gì đã xảy ra với các thuốc? Hoặc bạn có tin được không?" Voldemort cười khúc khích, những âm thanh ồn ào bên tai Harry khi anh kéo đi và bước lùi lại. "Tôi nói với bạn:.. bạn bị hỏng gì tôi linh hồn của tôi thiếu, nó đã đạt được từ bạn vài tuần qua bạn đã cố gắng để nói với tôi những điều ... điều quan trọng là tôi không hoàn toàn hiểu, không sau đó, nhưng tôi nghĩ rằng tôi đã biết. . mà Nó thất vọng tôi, điều này không biết được toàn bộ những gì bạn đã làm;. Tôi chán không biết "Mỉm cười, Harry trợn tròn mắt của mình trong khi cố gắng để ẩn rùng mình từ sự tương phản từ hơi ấm của cơ thể của Voldemort khi ông đã đứng gần và mát lạnh của không khí cởi mở.: Bạn thấy đấy, Harry ,: Voldemort-Tom? Để Harry mà cảm thấy thích hợp hơn cho lần đầu tiên trong lứa tuổi-Tom rít lên trong Xà ngữ,: đó là bạn là người yếu lớn nhất của Voldemort nhiều như nó là bạn là người ... sức mạnh lớn nhất Tom Riddle của ,: ông nói sau một chút do dự ngắn gọn hơn cho mình tên gọi. : Bạn đã luôn luôn mang gánh nặng cho dù tôi sống hay chết. Đối với một số lý do, bạn muốn tôi sống; làm thế nào tôi có thể từ chối cho bạn lựa chọn mà ?: Harry bắt đầu sốt ruột và nhìn xuống. Các Xà ngữ đã gần như ... mất tập trung. "Harry," Tom khiển trách và nắm lấy cằm của Harry để buộc các teen vào mắt mình. Anh nuốt nước bọt nhiều. "Bạn thấy đấy, tôi vẫn rất muốn giành chiến thắng, nhưng bạn đã đúng, tôi đã rất ích kỷ Tôi cần một ai đó cho tôi biết khi là tự hy sinh Bạn đang rất tốt ở đó,.." ông nói drolly. "Tôi cần một sự cân bằng ... Tôi sẽ luôn luôn là độc ác, tàn nhẫn, và nhanh chóng tức giận. Nhưng bạn có thể là người tốt, tha thứ, và khoan dung. Chúng tôi là hai mặt của một đồng xu. Bạn hỏi tôi về cây đũa phép của chúng tôi, một lần, và tôi đã không 't có một câu trả lời Bây giờ tôi làm gì:., chúng tôi đã có nghĩa là cho điều này ". Harry cắn vào môi dưới của mình cho vài khoảnh khắc đó đã đưa anh đến những điều được coi trước khi thả nó ra. Ánh sáng trong phòng ngủ có

































































































đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2024 I Love Translation. All reserved.

E-mail: