There is a strange paradox to the success of the Asian education model dịch - There is a strange paradox to the success of the Asian education model Việt làm thế nào để nói

There is a strange paradox to the s

There is a strange paradox to the success of the Asian education model. On the one hand, class sizes are huge by western standards with on average between 30 and 40 students per class in countries like Japan and Korea. On the other hand, school children in developed Asian economies rank among the highest in the world for academic achievement in the areas of science and mathematics, especially on standardised tests. Meanwhile, British secondary school students fail to shine in conditions most educational researchers would say are far more likely to help them succeed. Why do Asian students seem to perform so well then? Is it their legendary discipline? Certainly, classroom management seems to be a whole lot easier in places like Korea, and perhaps lessons are more effective as a direct consequence. After all, we are only too aware of the decline in discipline standards in our own schools; belligerent and disrespectful students appear to be the norm these days. Teachers in Britain seem powerless to control what happens anymore. Surely this situation cannot create a very effective learning environment, so perhaps the number of students is far less relevant than is the manner in which they conduct themselves. But there are other factors to consider, too. Korean students spend a lot more time with their teachers. It seems logical to suggest, therefore, that they might form stronger bonds and greater trust, and that Korean teachers, in understanding their pupils better, might be able to offer them a more effective learning programme. Of course, trust and understanding leads to greater respect as well, so Korean students are probably less likely to ignore their teachers' advice. Then there is the home environment. The traditional family unit still remains relatively intact in Korea. Few children come from broken homes, so there is a sense of security, safety and trust both at home and at school. In Britain meanwhile, one in every two
marriages fails and divorce rates are sky high. Perhaps children struggle to cope with unstable family conditions and their only way to express their frustration is by misbehaving at school. Maybe all this delinquent behaviour we are complaining about is just a cry for help and a plea for attention. But while the Japanese, Korean and Asian models generally do seem to produce excellent results, the statistics don't tell the whole truth. You see, behind those great maths and science scores, there is a quite remarkable work ethic. Asian students tend to put their education before literally everything else. They do very few extracurricular activities and devote far more time to their studies than their British peers. And this begs the question; is all that extra effort justified for a few extra percentage points in some meaningless international student performance survey? So Asian students are on average 3-5% better at maths than Britons - big deal! What is their quality of life like? Remember; school days are supposed to be the best, are they not? There has been a lot of attention and praise given to these Asian models and their 'impressive' statistics of late. And without question, some of this praise is justified, but it seems to be a case of two extremes in operation here. At one end, there is the discipline and unbelievably hard work ethic of the Asian students - success in education before all else. At the other end, British students at times appear careless and extremely undisciplined by comparison, but at least they DO have the free time to enjoy their youth and explore their interests. Is either system better outright? Or is it perhaps about time we stopped comparing and started trying to combine the best bits of both, so that we can finally offer our students a balanced, worthwhile education? We are not just dealing with statistics; never forget that every statistic is a little human being somewhere who desperately needs our help and guidance - who deserves it.
0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!
There is a strange paradox to the success of the Asian education model. On the one hand, class sizes are huge by western standards with on average between 30 and 40 students per class in countries like Japan and Korea. On the other hand, school children in developed Asian economies rank among the highest in the world for academic achievement in the areas of science and mathematics, especially on standardised tests. Meanwhile, British secondary school students fail to shine in conditions most educational researchers would say are far more likely to help them succeed. Why do Asian students seem to perform so well then? Is it their legendary discipline? Certainly, classroom management seems to be a whole lot easier in places like Korea, and perhaps lessons are more effective as a direct consequence. After all, we are only too aware of the decline in discipline standards in our own schools; belligerent and disrespectful students appear to be the norm these days. Teachers in Britain seem powerless to control what happens anymore. Surely this situation cannot create a very effective learning environment, so perhaps the number of students is far less relevant than is the manner in which they conduct themselves. But there are other factors to consider, too. Korean students spend a lot more time with their teachers. It seems logical to suggest, therefore, that they might form stronger bonds and greater trust, and that Korean teachers, in understanding their pupils better, might be able to offer them a more effective learning programme. Of course, trust and understanding leads to greater respect as well, so Korean students are probably less likely to ignore their teachers' advice. Then there is the home environment. The traditional family unit still remains relatively intact in Korea. Few children come from broken homes, so there is a sense of security, safety and trust both at home and at school. In Britain meanwhile, one in every two marriages fails and divorce rates are sky high. Perhaps children struggle to cope with unstable family conditions and their only way to express their frustration is by misbehaving at school. Maybe all this delinquent behaviour we are complaining about is just a cry for help and a plea for attention. But while the Japanese, Korean and Asian models generally do seem to produce excellent results, the statistics don't tell the whole truth. You see, behind those great maths and science scores, there is a quite remarkable work ethic. Asian students tend to put their education before literally everything else. They do very few extracurricular activities and devote far more time to their studies than their British peers. And this begs the question; is all that extra effort justified for a few extra percentage points in some meaningless international student performance survey? So Asian students are on average 3-5% better at maths than Britons - big deal! What is their quality of life like? Remember; school days are supposed to be the best, are they not? There has been a lot of attention and praise given to these Asian models and their 'impressive' statistics of late. And without question, some of this praise is justified, but it seems to be a case of two extremes in operation here. At one end, there is the discipline and unbelievably hard work ethic of the Asian students - success in education before all else. At the other end, British students at times appear careless and extremely undisciplined by comparison, but at least they DO have the free time to enjoy their youth and explore their interests. Is either system better outright? Or is it perhaps about time we stopped comparing and started trying to combine the best bits of both, so that we can finally offer our students a balanced, worthwhile education? We are not just dealing with statistics; never forget that every statistic is a little human being somewhere who desperately needs our help and guidance - who deserves it.
đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Việt) 2:[Sao chép]
Sao chép!
Có một nghịch lý lạ cho sự thành công của mô hình giáo dục châu Á. Một mặt, quy mô lớp học là rất lớn theo tiêu chuẩn phương Tây với trung bình từ 30 đến 40 học sinh một lớp ở các nước như Nhật Bản và Hàn Quốc. Mặt khác, các em học sinh ở các nền kinh tế châu Á phát triển được xếp vào nhóm cao nhất trên thế giới về thành tích học tập trong các lĩnh vực khoa học và toán học, đặc biệt là các bài kiểm tra tiêu chuẩn hóa. Trong khi đó, học sinh trung học người Anh không tỏa sáng trong điều kiện hầu hết các nhà nghiên cứu giáo dục có thể nói là có nhiều khả năng giúp họ thành công. Tại sao sinh viên châu Á dường như thực hiện rất tốt sau đó? Có kỷ luật huyền thoại của họ? Chắc chắn, quản lý lớp học có vẻ là hoàn toàn dễ hơn rất nhiều ở những nơi như Hàn Quốc, và có lẽ là bài ​​học có hiệu quả hơn như là một hệ quả trực tiếp. Sau khi tất cả, chúng tôi chỉ là quá nhận thức được sự suy giảm trong tiêu chuẩn kỷ luật trong các trường học của chúng ta; sinh viên hiếu chiến và thiếu tôn trọng xuất hiện được thì tiêu chuẩn này. Các giáo viên ở Anh dường như bất lực trong việc kiểm soát những gì sẽ xảy ra nữa. Chắc chắn tình trạng này không thể tạo ra một môi trường học tập rất hiệu quả, vì vậy có lẽ là số lượng sinh viên là ít liên quan hơn là cách thức mà họ hành xử. Nhưng có những yếu tố khác để xem xét, quá. Sinh viên Hàn Quốc dành rất nhiều thời gian hơn với các giáo viên của họ. Nó có vẻ hợp lý để đề nghị, do đó, họ có thể hình thành liên kết mạnh mẽ hơn và tin cậy hơn, và các giáo viên Hàn Quốc, trong việc tìm hiểu học sinh của mình tốt hơn, có thể có thể cung cấp cho họ một chương trình học tập hiệu quả hơn. Tất nhiên, tin tưởng và hiểu biết dẫn đến sự tôn trọng lớn hơn là tốt, vì vậy sinh viên Hàn Quốc có lẽ là ít có khả năng bỏ qua lời khuyên của giáo viên. Sau đó, có môi trường gia đình. Các đơn vị gia đình truyền thống vẫn còn khá nguyên vẹn tại Hàn Quốc. Rất ít trẻ em đến từ gia đình tan vỡ, vì vậy có một cảm giác an toàn, an toàn và tin tưởng cả ở nhà và ở trường. Tại Anh trong khi đó, một trong hai
cuộc hôn nhân thất bại và tỷ lệ ly dị là bầu trời cao. Có lẽ con phải vật lộn để đối phó với điều kiện gia đình không ổn định và cách duy nhất để bày tỏ sự thất vọng của họ là do hỏng ở trường. Có lẽ tất cả các hành vi phạm pháp này, chúng tôi đang phàn nàn về chỉ là một tiếng kêu cứu và một lời kêu gọi sự chú ý. Nhưng trong khi các mô hình Nhật Bản, Hàn Quốc và châu Á nói chung dường như để tạo ra kết quả tuyệt vời, số liệu thống kê không nói toàn bộ sự thật. Bạn thấy đấy, đằng sau những toán học vĩ đại và điểm khoa học, có một nguyên tắc làm việc khá đáng kể. Sinh viên châu Á có xu hướng đưa giáo dục của họ trước khi mọi thứ khác theo nghĩa đen. Họ làm rất ít các hoạt động ngoại khóa và dành thời gian nhiều hơn để nghiên cứu của họ hơn so với đồng nghiệp người Anh của họ. Và điều này đặt ra câu hỏi; là tất cả những nỗ lực biện minh cho một vài điểm phần trăm phụ trong một số cuộc khảo sát kết quả học tập quốc tế vô nghĩa? Vì vậy, sinh viên châu Á là trên trung bình 3-5% tốt tại toán học hơn người Anh - vấn đề lớn! Chất lượng cuộc sống của họ như thế nào? Nhớ lại; ngày học có nghĩa vụ phải là tốt nhất, là họ không? Hiện đã có rất nhiều sự chú ý và khen ngợi dành cho những người mẫu châu Á và thống kê 'ấn tượng' của họ về muộn. Và không có câu hỏi, một số lời khen ngợi này là hợp lý, nhưng nó có vẻ là một trường hợp của hai thái cực trong hoạt động ở đây. Ở một đầu, có kỷ luật và không ngờ cứng nguyên tắc làm việc của các sinh viên châu Á - thành công trong giáo dục trước hết. Ở đầu kia, sinh viên người Anh ở lần xuất hiện bất cẩn và cực kỳ vô kỷ luật bằng cách so sánh, nhưng ít nhất họ DO có thời gian tự do tận hưởng tuổi trẻ của họ và khám phá lợi ích của họ. Là một trong hai hệ thống hoàn toàn tốt hơn? Hoặc là nó có lẽ khoảng thời gian chúng tôi dừng lại so sánh và bắt đầu cố gắng để kết hợp các bit tốt nhất của cả hai, để chúng tôi cuối cùng đã có thể cung cấp cho sinh viên của chúng tôi một cách cân bằng, giáo dục đáng giá? Chúng tôi không chỉ đối phó với thống kê; không bao giờ quên rằng mỗi số liệu thống kê là một chút con người ở đâu đó người đang rất cần sự giúp đỡ và hướng dẫn của chúng tôi - những người xứng đáng với nó.
đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2024 I Love Translation. All reserved.

E-mail: