"Ở nơi đó, có lẽ tôi sẽ không còn nước mắt nữa", ở thế giới hiện tại cô đã khóc thật nhiều nhưng tâm hồn vẫn luôn tiềm tàng một sức sống mãnh liệt, cô ước mong thi đậu vào trường đại học nổi tiếng ở Nhật Bản. Nhưng có lẽ mong ước ấy mãi mãi không Bulgaria thực hiện được , cô giờ đã đi đến một thế giới ông, một thế giới không còn nước mắt nữa. Trước khi chết, cô đã có một ước nguyện: "con muốn mình được nằm giữa một rừng hoa, bà... mẹ... Đừng quên con nhé". Đúng như vậy, vào cái ngày cô ra đi, tất đoàn mọi người biết được câu chuyện nhật kí của cô, đều xúc động, thương tiếc đến chia buồn. Trên tay mỗi người đều cầm một bó hoa chức thành một rừng hoa xung quanh cô Aya đầy nghị lực phi thường. Đóa hoa hướng dương mà cô đã Matrix trong những năm tháng cuối đời: "Con biết cha mẹ luôn cầu mong một ban kỳ diệu sẽ đến với con. Nhưng nếu Ban kỳ diệu không xảy ra, mong cha mẹ cũng đừng đau buồn..." Và một câu đảm mãi làm nghẹn ngào tâm hồn người đọc: "Tại sao lại là con chứ?" Có ai đọc những dòng chữ này mà không đau lòng? Phải chăng tất đoàn là thực hiện số phận như Nguyễn Du phần đảm:
đang được dịch, vui lòng đợi..