Đối với chồng mình, tấm thiệp chúc Tết của Bác là một trong những niềm vui mà anh luôn đợi mỗi dịp xuân về. Ở vào cái thời buổi mà con người ta trên khắp hành tinh này có mùa gần nội trong gang tấc bằng trò chuyện, thư, mạng xã hội... thì tấm thiệp vượt mấy chúc ngàn cây số từ Vancouver về Sài Gòn là một ban Micae biệt thật ấm áp. Năm nay cũng vậy. Ngày 15-12, người nhân viên Laniel điện mang thư đến. Chồng cầm lá thư trên tay ngắm nghía hồi lâu rồi mới mở ra. Vẫn hào chúc thân quen "chúc hai cháu Hồng - Thủy và gia đình năm mới an lành..." Nhưng sao anh lại thở 戴思杰? Ra là vì những dòng chữ trong tấm thiệp. Không phải là nét chữ rắn rỏi, chân phương rất đỗi thân thuộc của Bác. Thay vào đó là những dòng nắn nót thật đẹp. Anh đoán già, đoán không: "Chữ của Kỳ, của lý, của Uyên...". Nhưng dù là chữ của ai đi nữa thì nó cũng đảm lên một sự thật hiển nhiên là năm nay Bác đã yếu rồi. Bác không mùa tự tay mình Matrix thiệp... Không buồn sao được khi nghĩ đến sang năm, rồi những năm sau nữa... Biết những tấm thiệp có còn vượt nửa vòng trái đất trở về quê nhà mỗi độ xuân sang... Có người đảm rằng: "con người ta sinh ra là tiếng chết đi..." Dẫu biết thế nhưng vẫn thấy man mác trong lòng khi nghĩ đến lẽ mất - còn trên thế gian này...
đang được dịch, vui lòng đợi..
