Mister Riddle,

Mister Riddle," Dumbledore began in

Mister Riddle," Dumbledore began in a slightly flustered tone. He fumbled to pick up a lemon drop and offered one to Harry after he had. The boy declined.

"Headmaster Dumbledore," Harry replied calmly, a bit happy to be the cause of such upset. He folded his hands in his lap and plastered a halfway-pleasant expression on his face. He wasn't sure why he should really be polite, but decided it would be more appropriate than rudeness. "It's an . . . honor . . . to finally meet you having heard . . . so much." He smiled, showing teeth.

Harry was currently sitting in front of the Headmaster's desk in a large comfy chair. Professors McGonagall, Snape, and Flitwick were crammed into the office as well, standing side by side around stacks of books, papers, and mechanisms he couldn't even begin to name.

McGonagall by far seemed the most hostile. She was staring at Harry as if he was some sort of wild animal that could viciously attack at any given moment. He noticed that her hand was poised to grab her wand quickly if the need arose. Her eyes glinted with some unidentifiable emotion - hate, maybe? Dread? Fear? Had his father done something dreadfully horrible to her at some point?

Probably. His father had apparently done something dreadfully horrible to almost everyone in the Wizarding World at some point in his life.

Meanwhile, Professor Filius Flitwick's small body was trembling uncontrollably. To get to be almost the same height as Snape and McGonagall, he'd had to stand on a wooden chair, but he had fallen out of it twice already, landing on the floor with painful sounding thumps both times. Unlike McGonagall, he tried to avoid eye contact with Harry at all cost, opting instead to rotate between staring at the floor and Dumbledore.

Severus was the only person in the room who really seemed to have no feeling one way or another towards him. Harry wasn't sure what he had or hadn't told Dumbledore over the years, but apparently he'd never mentioned Harry's existence. He fleetingly wondered how he was going to explain that and keep Dumbledore's trust . . . but the man couldn't have been a spy for twenty some odd years if he wasn't talented. He obviously had something in mind.

Albus Dumbledore himself, Light Wizard Extraordinaire, was a bit disorganized and flustered, but other than that, he was unreadable, no clear emotion on his face other than some shock.

To Harry, he looked rather like a harmless geriatric. His skin was wrinkled, his hair silver, and if his robes were any indication, he was a bit senile as well. Harry was no fashion expert, nor was he the most creative person, but even he knew that not a single of those seven colors went with any of the others, and the animated pattern just made the whole outfit impossible to look at without inducing a severe case of vertigo.

He was really at a loss to explain how his father ever could have actually feared him. Had he been more intimidating in the forties?

"You've caused quite a . . . shock to us, Mr. Riddle," said Dumbledore, scrutinizing him over half moon glasses. Harry had to admit that his gaze was rather piercing, uncomfortably so. Perhaps Draco had been right when he said Dumbledore was just wearing a mask? It would be terribly clever, wouldn't it, to make it so that everyone around you let their guard down, only for the kindly, senile exterior to just be a facade . . .

Underestimation was possibly the best weapon one could have, wasn't it?

"I, for one, didn't know that Lord Voldemort had a son. I find myself thinking that perhaps I should've looked more closely at the book that holds the names of our future students, but we did just this year make it so that the letters were written and addressed automatically and I believed I had no reason." He chuckled.

Harry pursed his lips, and for a moment wondered if he could play dumb. 'Riddle' wasn't exactly a common last name, but it wasn't entirely unheard of and it was, most definitely, muggle. He could claim to be muggleborn and that he had no idea who this 'Voldemort' person was or what they were talking about, and that he was very afraid and intimidated and just wanted to get to his common room . . .

But, they would probably see through it.

"Didn't you, now?" he asked, lacing his fingers. "Well, I assume he had his reasons for keeping my existence a secret." Probably worried you and your bloody holier-than-thou 'Order' would try to do something to me, he added silently. Truth be told, he wasn't very familiar with the Order of the Phoenix, but he'd heard it mentioned more than a few times. Dumbledore apparently headed it, Severus had somehow managed to get a membership in it (thus making him the Most Important and Valued Spy in Voldemort's ranks), and everything was very hush-hush. But, the organization's sole purpose was crystal clear: the defeat of Lord Voldemort and the Death Eaters.

Dumbledore was still looking at him with those sharp eyes. "You do . . . favor him, don't you?"

"So I've been told."

"You would've been born in . . . 1980? 1979?"

"July, 1980."

"During the thick of the War."

"I wouldn't know," he said shortly. In fact, he did know. 1980 had been the year when the Ministry of Magic had declared it legal for Aurors to use torture during Death Eater interrogations, as well as Unforgivables in general, which was just one of many various escalations made by the two sides as things grew worse. Possibly in retaliation, Death Eaters had killed the Minister of Magic's entire family and he'd resigned, leaving the Ministry in a state of upheaval as politicians fought over power.

And that was just what he'd read about in a history book. Bellatrix's (extremely graphic) war stories (which she loved to tell) usually took away his appetite.

"Tom didn't seem the fatherly type, if I remember correctly."

"Really?" Harry feigned surprise, though he decided that Dumbledore had just made the understatement of the year. "I never would have thought. I mean, what about being an evil Dark Lord says 'not-the-fatherly-type?'"

"Who is your mother?" McGonagall snapped, clearly annoyed. He noticed that her wand was actually in her hand now, but if she gripped it any more tightly it would undoubtedly snap.

"I don't know. I don't remember her. She died when I was little." The last part was true, though he did know that his mother's name had been Lily something-or-other. And, of course, that she'd been in Gryffindor and had been a mudblood. But, who really needed to know that?

"Died or was killed?" McGonagall muttered.

Harry shot her down with a glare. "I'm not really certain. But, you know, we were in the thick of the fighting, after all. Maybe an Auror tortured her to death during an interrogation?"

He turned back to the Headmaster. "Professor, as much as I enjoy talking with you, I have a big day tomorrow, what with it being the first day of classes and all. I would really like to go and get some rest." He glanced back at McGonagall, then pointedly at the wand she held. "After all, I'm sure I'll need a lot of energy to murder the entire student body, as is the mission from my Dark Master."

She quickly holstered the wand and had the grace to look a bit uncomfortable.

Dumbledore waved his hand in a dismissive gesture. "Professor Snape will take you to your common room. I'm sure young Mister Malfoy has saved a bed for you."

Relieved, Harry quickly went to get up, but Dumbledore seemed to notice something he hadn't previously seen. He stopped Harry with his voice.

"One more question, Mr. Riddle. How did you get that scar?"

Immediately knowing what he was referring to, Harry self-consciously reached up to his forehead and ghosted his fingers over the lightning bolt shaped scar that had been etched into his skin for as long as he could recall. "I don't know," he answered truthfully. "I've had it for as long as I can remember." He wasn't even sure if it was from some sort of physical injury or if it was a curse scar. He'd never even thought to ask his father, either, though in retrospect he didn't know why he hadn't.

Dumbledore nodded, a bit suspicious, but motioned for Severus to escort Harry to the dorm.

They quickly stepped out onto the moving staircase.

"Is he as senile as his choice of clothes make him out to be?" Harry asked after a long moment of silence.

"Not senile," said Severus. "Just a bit mad."

I know it's really short, but the next chapter will be much longer! Thanks for reviewing!

0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!
Mister bí ẩn,"giáo sư Dumbledore đã bắt đầu trong một giai điệu hơi flustered. Ông fumbled để chọn lên một giọt chanh và cung cấp một Harry sau khi ông đã có. Các cậu bé từ chối."Hiệu trưởng Dumbledore," Harry trả lời: một cách bình tĩnh, một chút hạnh phúc để là nguyên nhân gây khó chịu như vậy. Ông xếp bàn tay của mình trong vòng của mình và trát vữa một biểu thức nửa dễ chịu trên khuôn mặt của mình. Ông đã không chắc chắn tại sao ông thực sự cần được lịch sự, nhưng quyết định nó sẽ là thích hợp hơn so với rudeness. "Đó là một... để vinh danh... để cuối cùng có thể đáp ứng bạn có nghe nói... rất nhiều." Ông cười, đang hiện răng.Harry hiện đang ngồi ở phía trước của hiệu trưởng bàn ghế thoải mái lớn. Giáo sư McGonagall, Snape và Flitwick được crammed vào văn phòng, đứng cạnh nhau xung quanh các ngăn xếp của cuốn sách, giấy tờ và cơ chế ông thậm chí không thể bắt đầu để đặt tên.McGonagall bởi đến nay dường như đặt thù địch. Cô đã nhìn chằm chằm vào Harry như nếu ông là một số loại động vật hoang dã có thể viciously tấn công tại bất kỳ thời điểm. Ông nhận thấy rằng bàn tay của cô đã sẵn sàng để lấy cây đũa phép của mình một cách nhanh chóng nếu nhu cầu phát sinh. Đôi mắt của cô glinted với một số cảm xúc không xác định - ghét, có lẽ? Nỗi sợ hãi? Sợ hãi? Có cha làm điều gì đó dreadfully khủng khiếp cho cô ấy tại một số điểm?Có lẽ. Cha đã dường như làm một cái gì đó khủng khiếp dreadfully cho gần như tất cả mọi người trên thế giới tồn tại một số điểm trong cuộc sống của mình.Trong khi đó, giáo sư Filius Flitwick nhỏ cơ thể rung tự kiểm soát được. Để có được để là gần như là ở cùng độ cao như Snape và McGonagall, ông đã phải đứng trên một cái ghế gỗ, nhưng ông đã rơi ra khỏi nó hai lần rồi, hạ cánh trên sàn nhà với đau đớn sounding phát cả hai lần. Không giống như McGonagall, ông đã cố gắng để tránh mắt với Harry tất cả chi phí, lựa chọn thay thế để xoay giữa nhìn chằm chằm tầng và giáo sư Dumbledore vào.Severus là người duy nhất trong phòng người thực sự dường như đã không có cảm giác một cách này hay cách khác đối với anh ta. Harry đã không chắc chắn những gì ông đã hoặc đã không nói với giáo sư Dumbledore trong những năm qua, nhưng dường như ông không bao giờ đề cập tới sự tồn tại của Harry. Ông fleetingly tự hỏi làm thế nào ông sẽ giải thích điều đó và giữ Dumbledore tin tưởng... nhưng người đàn ông không thể có là một điệp viên cho hai mươi một số lẻ năm nếu ông không phải là tài năng. Ông rõ ràng là có một cái gì đó trong tâm trí.Albus Dumbledore mình, ánh sáng Wizard Extraordinaire, một chút xáo và flustered, nhưng khác hơn là, ông đã không đọc được, không rõ ràng cảm xúc trên khuôn mặt của mình khác hơn so với một số cú sốc.Harry, ông trông khá giống như một lão khoa vô hại. Da của ông nếp nhăn, bạc tóc của mình, và nếu áo choàng của mình là bất kỳ dấu hiệu, ông là một chút già là tốt. Harry là không có chuyên gia thời trang, cũng không phải là ông là người sáng tạo nhất, nhưng ông biết rằng không phải là một đĩa đơn của những bảy màu sắc đã đi với bất kỳ của những người khác, và các mô hình hoạt hình chỉ cần thực hiện toàn bộ trang phục không thể nhìn mà không gây ra một trường hợp nghiêm trọng của chóng mặt.He was really at a loss to explain how his father ever could have actually feared him. Had he been more intimidating in the forties?"You've caused quite a . . . shock to us, Mr. Riddle," said Dumbledore, scrutinizing him over half moon glasses. Harry had to admit that his gaze was rather piercing, uncomfortably so. Perhaps Draco had been right when he said Dumbledore was just wearing a mask? It would be terribly clever, wouldn't it, to make it so that everyone around you let their guard down, only for the kindly, senile exterior to just be a facade . . .Underestimation was possibly the best weapon one could have, wasn't it?"I, for one, didn't know that Lord Voldemort had a son. I find myself thinking that perhaps I should've looked more closely at the book that holds the names of our future students, but we did just this year make it so that the letters were written and addressed automatically and I believed I had no reason." He chuckled.Harry pursed his lips, and for a moment wondered if he could play dumb. 'Riddle' wasn't exactly a common last name, but it wasn't entirely unheard of and it was, most definitely, muggle. He could claim to be muggleborn and that he had no idea who this 'Voldemort' person was or what they were talking about, and that he was very afraid and intimidated and just wanted to get to his common room . . .But, they would probably see through it."Didn't you, now?" he asked, lacing his fingers. "Well, I assume he had his reasons for keeping my existence a secret." Probably worried you and your bloody holier-than-thou 'Order' would try to do something to me, he added silently. Truth be told, he wasn't very familiar with the Order of the Phoenix, but he'd heard it mentioned more than a few times. Dumbledore apparently headed it, Severus had somehow managed to get a membership in it (thus making him the Most Important and Valued Spy in Voldemort's ranks), and everything was very hush-hush. But, the organization's sole purpose was crystal clear: the defeat of Lord Voldemort and the Death Eaters.Dumbledore was still looking at him with those sharp eyes. "You do . . . favor him, don't you?""So I've been told.""You would've been born in . . . 1980? 1979?""July, 1980.""During the thick of the War.""I wouldn't know," he said shortly. In fact, he did know. 1980 had been the year when the Ministry of Magic had declared it legal for Aurors to use torture during Death Eater interrogations, as well as Unforgivables in general, which was just one of many various escalations made by the two sides as things grew worse. Possibly in retaliation, Death Eaters had killed the Minister of Magic's entire family and he'd resigned, leaving the Ministry in a state of upheaval as politicians fought over power.And that was just what he'd read about in a history book. Bellatrix's (extremely graphic) war stories (which she loved to tell) usually took away his appetite."Tom didn't seem the fatherly type, if I remember correctly.""Really?" Harry feigned surprise, though he decided that Dumbledore had just made the understatement of the year. "I never would have thought. I mean, what about being an evil Dark Lord says 'not-the-fatherly-type?'""Who is your mother?" McGonagall snapped, clearly annoyed. He noticed that her wand was actually in her hand now, but if she gripped it any more tightly it would undoubtedly snap."I don't know. I don't remember her. She died when I was little." The last part was true, though he did know that his mother's name had been Lily something-or-other. And, of course, that she'd been in Gryffindor and had been a mudblood. But, who really needed to know that?"Died or was killed?" McGonagall muttered.Harry shot her down with a glare. "I'm not really certain. But, you know, we were in the thick of the fighting, after all. Maybe an Auror tortured her to death during an interrogation?"He turned back to the Headmaster. "Professor, as much as I enjoy talking with you, I have a big day tomorrow, what with it being the first day of classes and all. I would really like to go and get some rest." He glanced back at McGonagall, then pointedly at the wand she held. "After all, I'm sure I'll need a lot of energy to murder the entire student body, as is the mission from my Dark Master."She quickly holstered the wand and had the grace to look a bit uncomfortable.
Dumbledore waved his hand in a dismissive gesture. "Professor Snape will take you to your common room. I'm sure young Mister Malfoy has saved a bed for you."

Relieved, Harry quickly went to get up, but Dumbledore seemed to notice something he hadn't previously seen. He stopped Harry with his voice.

"One more question, Mr. Riddle. How did you get that scar?"

Immediately knowing what he was referring to, Harry self-consciously reached up to his forehead and ghosted his fingers over the lightning bolt shaped scar that had been etched into his skin for as long as he could recall. "I don't know," he answered truthfully. "I've had it for as long as I can remember." He wasn't even sure if it was from some sort of physical injury or if it was a curse scar. He'd never even thought to ask his father, either, though in retrospect he didn't know why he hadn't.

Dumbledore nodded, a bit suspicious, but motioned for Severus to escort Harry to the dorm.

They quickly stepped out onto the moving staircase.

"Is he as senile as his choice of clothes make him out to be?" Harry asked after a long moment of silence.

"Not senile," said Severus. "Just a bit mad."

I know it's really short, but the next chapter will be much longer! Thanks for reviewing!

đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Việt) 2:[Sao chép]
Sao chép!
Mister Riddle, "Dumbledore bắt đầu bằng một giọng hơi bối rối. Ông dò dẫm để lấy một giọt chanh và cung cấp một đến Harry sau khi anh ta. Cậu bé đã từ chối. "Hiệu trưởng Dumbledore," Harry bình tĩnh trả lời, một chút hạnh phúc là nguyên nhân của buồn như vậy. Ông khoanh tay trên đầu gối và dán một biểu hiện nửa chừng, dễ chịu trên khuôn mặt của mình. Ông đã không chắc chắn lý do tại sao anh ta thực sự phải lịch sự, nhưng quyết định đó sẽ là thích hợp hơn so khiếm nhã. "Đó là một. . . danh dự. . . để cuối cùng gặp các bạn đã nghe. . . rất nhiều. "Anh mỉm cười, thấy hàm răng. Harry hiện đang ngồi ở phía trước bàn làm việc của Hiệu trưởng trong một chiếc ghế thoải mái lớn. Các giáo sư McGonagall, Snape, và Flitwick bị nhồi nhét vào văn phòng là tốt, đứng cạnh nhau trên chồng sách, giấy tờ, và các cơ chế, ông thậm chí không thể bắt đầu tên. McGonagall đến nay dường như là thù địch nhất. Cô ấy nhìn chằm chằm vào Harry như thể anh là một số loại động vật hoang dã mà ác có thể tấn công vào bất cứ thời điểm nào. Ông nhận thấy rằng bàn tay của cô sẵn sàng để lấy cây đũa phép của mình một cách nhanh chóng nếu cần thiết phát sinh Đôi mắt cô lấp lánh với một số cảm xúc không xác định -.??? ghét, có lẽ Dread Fear Có cha mình làm điều gì đó kinh khủng khiếp với cô tại một số điểm? Có lẽ cha của ông dường như đã làm một cái gì đó kinh khủng khiếp. đến gần như tất cả mọi người trong thế giới phù thủy tại một số điểm trong cuộc sống của mình. Trong khi đó, cơ thể nhỏ Giáo sư Filius Flitwick đã run rẩy không kiểm soát được. Để có được gần như cùng một chiều cao như Snape và giáo sư McGonagall, anh phải đứng trên một chiếc ghế gỗ, nhưng ông đã rơi ra khỏi nó hai lần, hạ cánh trên sàn nhà với âm đau đớn tiếng đập cả hai lần. Không giống như McGonagall, ông đã cố gắng để tránh tiếp xúc bằng mắt với Harry ở tất cả các chi phí, thay vào đó để xoay giữa nhìn chằm chằm xuống sàn nhà và Dumbledore. Severus là người duy nhất trong phòng, người thực sự dường như không có cảm giác một cách này hay cách khác đối với anh ta. Harry đã không chắc chắn những gì ông đã có hoặc đã không nói với Dumbledore trong những năm qua, nhưng dường như anh chưa bao giờ đề cập đến sự tồn tại của Harry. Ông fleetingly tự hỏi làm sao anh ấy sẽ giải thích điều đó và giữ được lòng tin của cụ Dumbledore. . . nhưng người đàn ông không thể có được một điệp viên cho một số hai mươi năm lẻ nếu ông không có tài. Ông rõ ràng đã có một cái gì đó trong tâm trí. Albus Dumbledore mình, Light wizard Extraordinaire, là một chút vô tổ chức và bối rối, nhưng khác hơn rằng, ông đã không đọc, không có cảm xúc rõ ràng trên khuôn mặt của mình khác với một số cú sốc. Để Harry, anh ta nhìn giống như một lão vô hại. Da anh đã nhăn nheo, tóc bạc của mình, và nếu áo choàng của mình là bất kỳ dấu hiệu cho thấy, ông là một chút tuổi già là tốt. Harry đã không có chuyên gia thời trang, cũng không phải là anh người sáng tạo nhất, nhưng thậm chí anh ta biết rằng không phải là một đơn của những bảy màu đi với bất kỳ của những người khác, và mô hình hoạt hình chỉ làm cho toàn bộ trang phục không thể nhìn vào mà không gây ra một nghiêm trọng trường hợp chóng mặt. Anh ấy thực sự thua lỗ để giải thích cách cha của ông bao giờ có thể đã thực sự sợ hắn. Đã được ông đáng sợ hơn ở tuổi bốn mươi? "Bạn đã gây ra cú sốc khá a... với chúng tôi, ông Riddle," cụ Dumbledore nói, soi mói anh qua kính nửa vầng trăng. Harry đã phải thừa nhận rằng ánh mắt của anh đã thay xuyên, không thoải mái như vậy. Có lẽ Draco đã đúng khi ông nói Dumbledore đã chỉ đeo mặt nạ? Thật là thông minh, nó sẽ không, để làm cho nó để tất cả mọi người xung quanh bạn mất cảnh giác, chỉ cho bên ngoài lòng, tuổi già chỉ có một mặt tiền. . . đánh giá thấp đã có thể là một trong những vũ khí tốt nhất có thể có, phải không? "Tôi, trước hết, không biết rằng Chúa tể Voldemort đã có một con trai. Tôi thấy mình suy nghĩ rằng có lẽ tôi nên đã nhìn kỹ hơn các cuốn sách đó giữ tên của sinh viên tương lai của chúng tôi, nhưng chúng tôi chỉ trong năm nay làm cho nó để các chữ cái được viết và gửi tự động và tôi tin rằng tôi không có lý do. " Anh cười khúc khích. Harry mím môi, và trong một khoảnh khắc tự hỏi nếu anh có thể chơi câm. 'Riddle "là không chính xác tên họ phổ ​​biến, nhưng nó không hoàn toàn chưa từng có và nó được, chắc chắn nhất, Muggle. Anh ấy có thể yêu cầu được công muggleborn và rằng ông không có ý tưởng những người này người 'Voldemort đã được hoặc những gì họ đang nói về, và rằng ông đã rất sợ hãi và đe dọa và chỉ muốn đến phòng sinh hoạt chung của mình. . . Nhưng, họ có lẽ sẽ nhìn xuyên qua nó. "Không phải anh, bây giờ không?" ông hỏi, viền ngón tay của mình. "Vâng, tôi cho rằng anh có lý do của mình để giữ cho sự tồn tại của tôi là một bí mật." Có lẽ bạn lo lắng và đẫm máu holier hơn ngươi 'Đặt hàng' của bạn sẽ cố gắng để làm một cái gì đó với tôi, ông nói thêm âm thầm. Sự thật mà nói, anh không phải là rất quen thuộc với Order of the Phoenix, nhưng anh nghe nó đề cập nhiều hơn một vài lần. Dumbledore dường như nó đứng đầu, Severus đã bằng cách nào đó quản lý để có được một thành viên trong đó (như vậy, làm cho anh ta quan trọng nhất và có giá trị Spy trong hàng ngũ của Voldemort), và tất cả mọi thứ đã rất bí mật. Nhưng, mục đích duy nhất của tổ chức này là tinh thể rõ ràng:. Đánh bại Chúa tể Voldemort và các Tử thần Thực tử Dumbledore vẫn nhìn anh với đôi mắt sắc nét. "Bạn làm gì... Ủng hộ anh ấy, phải không?" "Vì vậy, tôi đã nói." "Bạn sẽ đã được sinh ra trong... năm 1980? 1979?" "Tháng Bảy, 1980." "Trong suốt dày của chiến tranh. " "Tôi không biết", ông nói ngắn gọn. Trong thực tế, ông đã biết. Năm 1980 đã từng năm khi Bộ Pháp thuật đã tuyên bố pháp lý cho các Thần Sáng sử dụng tra tấn trong Tử thần thực tử thẩm vấn, cũng như Unforgivables nói chung, mà chỉ là một trong nhiều sự leo thang được thực hiện bởi hai bên là những thứ trở nên tồi tệ. Có thể để trả đũa, Tử Thần Thực Tử đã giết chết Bộ trưởng của toàn bộ gia đình Magic và ông đã từ chức, rời khỏi Bộ trong trạng thái biến động như các chính trị gia tranh giành quyền lực. Và đó là những gì mà anh ta muốn đọc trong một cuốn sách lịch sử. Câu chuyện (vô cùng đồ họa) chiến tranh Bellatrix (mà cô yêu để nói) thường mất đi sự thèm ăn của mình. "Tom không có vẻ loại người cha, nếu tôi nhớ chính xác." "Thật không?" Harry giả vờ ngạc nhiên, mặc dù ông đã quyết định rằng Dumbledore vừa làm bớt trong năm. "Tôi sẽ không bao giờ có suy nghĩ. Tôi có nghĩa là, những gì về được một tối ác Chúa nói 'không-the-cha-type?'" "mẹ của bạn là ai?" McGonagall ngắt lời, rõ ràng khó chịu. Ông nhận thấy rằng cây đũa phép của cô đã thực sự trong tay cô, nhưng nếu cô ấy nắm chặt nó bất kỳ chặt chẽ hơn, nó chắc chắn sẽ chụp. "Tôi không biết. Tôi không nhớ cô ấy. Cô ấy đã chết khi tôi còn nhỏ." Phần cuối cùng là sự thật, mặc dù ông biết rằng tên của mẹ đã được Lily một cái gì đó-hoặc-khác. Và, tất nhiên, rằng cô ấy đã ở trong nhà Gryffindor và đã từng là một Máu bùn. Nhưng, những người thực sự cần thiết để biết điều đó? "chết hoặc bị giết?" McGonagall lẩm bẩm. Harry bắn mình xuống với một ánh sáng chói. "Tôi không thực sự chắc chắn. Nhưng, bạn biết đấy, chúng tôi đã có trong dày của các chiến đấu, sau khi tất cả. Có lẽ một Thần Sáng tra tấn bà đến chết trong một cuộc thẩm vấn?" Anh quay lại với hiệu trưởng. "Giáo sư, nhiều như tôi thích nói chuyện với bạn, tôi có một ngày lớn vào ngày mai, những gì với nó là ngày đầu tiên của lớp học và tất cả. Tôi thực sự muốn đi và nhận được một số phần còn lại." Ông liếc nhìn lại McGonagall, sau đó châm chọc vào cây đũa cô tổ chức. "Sau tất cả, tôi chắc chắn rằng tôi sẽ cần rất nhiều năng lượng để giết toàn bộ sinh viên, như là nhiệm vụ từ Dark Master của tôi." Cô nhanh chóng bao đựng cây đũa phép và có những ân sủng để tìm một chút không thoải mái. Dumbledore vẫy tay trong một cử chỉ thô bạo. "Giáo sư Snape sẽ đưa bạn đến phòng sinh hoạt chung của bạn. Tôi chắc chắn rằng trẻ Mister Malfoy đã cứu một chiếc giường cho bạn." Thở phào nhẹ nhõm, Harry nhanh chóng đi lấy lên, nhưng Dumbledore dường như nhận thấy một cái gì đó ông đã không nhìn thấy trước đây. Anh dừng lại Harry với giọng nói của mình. "Một câu hỏi nữa, ông Riddle. Làm sao bạn có được vết sẹo đó?" Ngay lập tức biết những gì ông đã đề cập đến, Harry tự giác lên tới trán và mờ đi ngón tay trên các tia chớp hình vết sẹo đó đã được khắc vào da của mình cho đến khi anh ta có thể nhớ lại. "Tôi không biết," anh trả lời thành thật. "Tôi đã có nó cho miễn là tôi có thể nhớ." Cậu thậm chí không chắc chắn nếu nó là từ một số loại chấn thương về thể chất hoặc nếu nó là một vết sẹo lời nguyền. Anh sẽ không bao giờ thậm chí còn nghĩ đến việc hỏi cha mình, hoặc là, mặc dù khi nhìn lại, ông không biết lý do tại sao ông đã không. Dumbledore gật đầu, một chút nghi ngờ, nhưng ra hiệu cho Severus để hộ tống Harry ký túc xá. Họ nhanh chóng bước ra cầu thang di chuyển. "Có phải ông già như là sự lựa chọn của ông về quần áo làm cho anh ta ra được?" Harry hỏi sau một lúc lâu im lặng. "Không phải do tuổi già," Severus nói. "Chỉ cần một chút điên rồ." Tôi biết nó thực sự ngắn, nhưng các chương tiếp theo sẽ được lâu hơn nữa! Nhờ xem lại!















































































đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2025 I Love Translation. All reserved.

E-mail: