Swing musicFrom Wikipedia, the free encyclopediaJump to: navigation, s dịch - Swing musicFrom Wikipedia, the free encyclopediaJump to: navigation, s Việt làm thế nào để nói

Swing musicFrom Wikipedia, the free

Swing music
From Wikipedia, the free encyclopedia
Jump to: navigation, search
For other uses, see Swing (disambiguation).
Swing
Stylistic origins Jazz, Dance music
Cultural origins 1930s United States
Typical instruments Clarinet, saxophone, trumpet, trombone, piano, double bass, drums, keyboards, electric guitars, acoustic guitars
Subgenres
Swing revival
(complete list)
Fusion genres
New Jack Swing, Electro swing
Regional scenes
Western swing

Swing music, or simply Swing, is a form of American music that developed in the early 1930s and became a distinctive style by 1940. Swing uses a strong rhythm section of double bass and drums as the anchor for a lead section of brass instruments such as trumpets and trombones, woodwinds including saxophones and clarinets, and sometimes stringed instruments such as violin and guitar, medium to fast tempos, and a "lilting" swing time rhythm. The name swing came from the phrase ‘swing feel’ where the emphasis is on the off–beat or weaker pulse in the music (unlike classical music). Swing bands usually featured soloists who would improvise on the melody over the arrangement.

The danceable swing style of big bands and bandleaders such as Benny Goodman was the dominant form of American popular music from 1935 to 1946, a period known as the Swing Era.

The verb "to swing" is also used as a term of praise for playing that has a strong rhythmic "groove" or drive.
Contents

1 History
1.1 1920s: Origins
1.2 1930: Birth of swing
1.3 1935-1946: The Swing Era
1.4 Peak and decline
1.5 1950s-1960s: Swingin' pop
1.6 Cross-genre swing
1.7 1970s-1980s: Big band nostalgia
1.8 Late 1990s: Swing revival
1.9 Early 1990s to present: Swing House and Electroswing
2 Notable musicians
3 See also
4 Notes
5 References
6 Further reading

History
1920s: Origins

The styles of jazz that were popular from the late teens through the late 1920s were usually played with rhythms with a two beat feel, and often attempted to reproduce the style of contrapuntal improvisation developed by the first generation of jazz musicians in New Orleans. In the late 1920s, however, larger ensembles using written arrangements became the norm, and a subtle stylistic shift took place in the rhythm, which developed a four beat feel with a smoothly syncopated style of playing the melody, while the rhythm section supported it with a steady four to the bar.

Like jazz, swing was created by African Americans, and its impact on the overall American culture was such that it marked and named an entire era of the USA, the swing era – as the 1920s had been termed "The Jazz Age".[1] Such an influence from the black community was unprecedented in any western country.[1] Swing music abandoned the string orchestra and used simpler, "edgier" arrangements that emphasized horns and wind instruments and improvised melodies.

Louis Armstrong shared a different version of the history of swing during a nationwide broadcast of the Bing Crosby (radio) Show.[2] Crosby said, "We have as our guest the master of swing and I'm going to get him to tell you what swing music is." Armstrong said, "Ah, swing, well, we used to call it syncopation—then they called it ragtime, then blues—then jazz. Now, it's swing. White folks yo'all sho is a mess."[3][4]
1930: Birth of swing

Compared to the styles of the 1920s, the overall effect was a more sophisticated sound, but with an exciting feel of its own.[citation needed] Most jazz bands adopted this style by the early 1930s, but "sweet" bands remained the most popular for white dancers until Benny Goodman's appearance at the Palomar Ballroom in August 1935. Swing's birth has been traced by some jazz historians to Chick Webb's stand in Harlem in 1931, but they noted the music failed to take off because the onset of the Depression in earnest that year killed the nightclub business, particularly in poor black areas like Harlem. Fletcher Henderson, another bandleader from this period who needed work, lent his arrangement talent to Goodman. Goodman had auditioned and won a spot on a radio show, "Let's Dance," but only had a few songs; he needed more. Henderson's arrangements are what gave him his bigger repertoire and distinctive sound. The show was on after midnight in the East and few people heard it, but unknown to them, it was on earlier on the West Coast and developed the audience that later led to his Palomar Ballroom triumph. The audience of young white dancers favored Goodman's "hot" rhythms and daring swing arrangements. "Hot Swing" and Boogie Woogie remained the dominant form of American popular music for the next ten years.⅔
1935-1946: The Swing Era
Benny Goodman, one of the first swing bandleaders to achieve widespread fame.

The period between 1935 and 1946 is when big band swing music reached its peak and was the most popular music in America. This period is known as the Swing Era. With the wider acceptance of swing music around 1935, larger mainstream bands began to embrace this style of music.[citation needed] Up until the swing era, Jazz had been taken in high regard by the most serious musicians around the world, including classical composers like Stravinsky; swing on the contrary, with its "dance craze", ended being regarded as a degeneration towards light entertainment, more of an industry to sell records to the masses than a form of art. Some musicians, after failing at "serious" music, switched to swing.[1]

In his autobiography W.C. Handy wrote, "This brings to mind the fact that prominent white orchestra leaders, concert singers and others are making commercial use of Negro music in its various phases. That's why they introduced "swing" which is not a musical form."[5]

Large orchestras had to reorganize themselves in order to achieve the new sound. These bands dropped their string instruments, which were now felt to hamper the improvised style necessary for swing music. This necessitated a slightly more detailed and organized type of composition and notation than was then the norm. Band leaders put more energy into developing arrangements, perhaps reducing the chaos that might result from as many as 12 or 16 musicians spontaneously improvising. But the best swing bands at the height of the era explored the full gamut of possibilities from spontaneous ensemble playing to highly orchestrated music in the vein of European art music.

A typical song played in swing style would feature a strong, anchoring rhythm section in support of more loosely tied wind, brass. During the swing era, string and/or vocals sections were also common. The level of improvisation that the audience might expect at any one time varied depending on the arrangement, the band, the song, and the band-leader.

The most common style consisted of having a soloist take center stage, and improvise a solo within the framework of her or his bandmates playing support. As a song progressed, multiple soloists would be expected to take over and individually improvise their own part; however, it was not unusual to have two or three band members improvising at any one time.

Many of the songs during the swing era were selections from the Great American Songbook. The music of the swing era is often regarded as one of the most influential precursors to traditional pop music, as it helped popularize many American "standards."
Peak and decline
Question book-new.svg
This section does not cite any references or sources. Please help improve this section by adding citations to reliable sources. Unsourced material may be challenged and removed. (September 2010)
This section needs additional citations for verification. Please help improve this article by adding citations to reliable sources. Unsourced material may be challenged and removed. (September 2010)
Frank Sinatra

Swing jazz began to be embraced by the public around 1935. Prior to that, it had had limited acceptance, mostly among black audiences. Radio remotes increased interest in the music, and it grew in popularity throughout the States. As with many new popular musical styles, it met with some resistance from the public because of its improvisation, fast erratic tempos, lack of strings, occasionally risqué lyrics and other cultural associations, such as the sometimes frenetic swing dancing that accompanied performances. Audiences who had become used to the romantic arrangements (and what was perceived as classier and more refined music), were taken aback by the often erratic and edginess of swing music.

German swing bands, virtually unknown to British and American swing band followers, thrived in the early 1940s in spite of an official Nazi campaign against "decadent Western music".[6] German authorities in fact created a Swing band called "Charlie and His Orchestra" to record hot Swing and dance music. Some songs included lyrics ridiculing and abusing the leaders and people of Allied nations. Records were dropped over "enemy" lines by parachute.[7]

In the US, by the late 1930s and early 1940s, swing had become the most popular musical style and remained so for several years, until it was supplanted in the late 1940s by the pop standards sung by the crooners who grew out of the Big Band tradition that swing began. Bandleaders such as the Dorsey Brothers often helped launch the careers of vocalists who went on to popularity as solo artists, such as Frank Sinatra.

Swing music began to decline in popularity during World War II because of several factors. Most importantly it became difficult to staff a "big band" because many musicians were overseas fighting in the war. Also, the cost of touring with a large ensemble became cumbersome because of wartime economics. These two factors made smaller three- to five-piece combos more profitable and manageable. A third reason is the recording bans of 1942 and 1948 because of musicians' union strikes. In 1948, there were no records legall
0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!
đu nhạc
từ wikipedia, bách khoa toàn thư miễn phí
nhảy tới: chuyển hướng, tìm kiếm
cho sử dụng khác, xem xoay (định hướng) xoay

phong cách nguồn gốc jazz, nhạc dance
nguồn gốc văn hóa năm 1930 united states
cụ điển hình clarinet, saxophone, trumpet. , trombone, piano, bass đôi, trống, keyboard, guitar điện, guitar acoustic

loại nhánh đu hồi sinh
(danh sách đầy đủ)

thể loại phản ứng tổng hợpnhạc swing, swing điện

cảnh khu vực phía tây xoay

xoay âm nhạc, hoặc chỉ đơn giản là swing, là một hình thức âm nhạc Mỹ đã phát triển trong những năm 1930 và trở thành một phong cách riêng biệt vào năm 1940. xoay sử dụng một phần nhịp điệu mạnh mẽ của double bass và trống như các neo cho một phần chính của cụ bằng đồng thau như trumpet và trombone, bộ gỗ bao gồm cả saxophone và clarinet,và đôi khi nhạc cụ như violin và guitar, vừa để tiết tấu nhanh, và một "du dương" swing thời gian nhịp điệu. tên xoay đến từ cụm từ 'xoay cảm thấy' mà trọng tâm là về xung off-beat hoặc yếu hơn trong âm nhạc (không giống như âm nhạc cổ điển). ban nhạc xoay thường đặc trưng nghệ sĩ độc tấu người sẽ tác trên giai điệu trên sự sắp xếp.

phong cách xoay dance của các ban nhạc lớn và bandleaders như Benny Goodman là hình thức thống trị của âm nhạc phổ biến mỹ 1935-1946, một thời gian gọi là thời kì xoay.

động từ "xoay" cũng được sử dụng như một thuật ngữ của lời khen ngợi để chơi mà có một nhịp điệu "rãnh" mạnh mẽ hoặc ổ đĩa nội dung



1 lịch sử 1.1 năm 1920:. nguồn gốc
1.2 1930: sinh của swing
1.3 1935-1946: kỷ nguyên xoay
1.4 cao điểm và giảm
1,5 năm 1950-năm 1960: Swingin 'pop
1,6 xuyên thể loại đu
1,7 năm 1970-năm 1980: ban nhạc nỗi nhớ lớn
1,8 cuối những năm 1990: đu hồi sinh
1.9 đầu những năm 1990 đến nay: nhà swing và electroswing
2 nhạc sĩ đáng chú ý
3 cũng thấy
4
5 ghi chú tài liệu tham khảo
6 tiếp tục đọc


lịch sử năm 1920: nguồn gốc

phong cách của nhạc jazz đã được phổ biến từ tuổi thiếu niên thông qua cuối những năm 1920 thường được chơi với nhịp điệu với một hai nhịp cảm giác, và thường cố gắng để tạo lại phong cách ngẫu hứng đối âm được phát triển bởi các thế hệ đầu tiên của nhạc sĩ nhạc jazz ở New Orleans. trong cuối những năm 1920, tuy nhiên, cụm lớn hơn sử dụng các thỏa thuận bằng văn bản trở thành chuẩn mực,và một sự thay đổi phong cách tinh tế đã diễn ra trong nhịp điệu, đã phát triển một bốn nhịp cảm giác với một phong cách nhẹ nhàng đảo phách chơi các giai điệu, trong khi các phần nhịp điệu hỗ trợ nó với một ổn định từ bốn đến quầy bar.

như jazz, swing được tạo ra bởi người Mỹ gốc Phi, và tác động của nó đối với nền văn hóa mỹ tổng thể là như vậy mà nó được đánh dấu và đặt tên là cả một thời đại của usa,kỷ nguyên swing -. như những năm 1920 đã được gọi là "thời đại nhạc Jazz" [1] như ảnh hưởng từ cộng đồng da đen là chưa từng có trong bất kỳ quốc gia phương Tây [1] xoay âm nhạc từ bỏ dàn nhạc dây và sử dụng đơn giản, "sắc sảo" sắp xếp. nhấn mạnh sừng và nhạc cụ hơi và những giai điệu ngẫu hứng.

Louis Armstrong chia sẻ một phiên bản khác nhau của lịch sử của swing trong một phát sóng trên toàn quốc của Crosby (đài phát thanh) cho bing. [2] Crosby cho biết, "chúng tôi đã là khách mời của chúng tôi là bậc thầy của swing và tôi sẽ làm cho anh ấy nói bạn biết những gì âm nhạc swing là. " Armstrong nói: "ah, swing, tốt, chúng tôi sử dụng để gọi nó là sự viết bớt chư-sau đó họ gọi nó là Ragtime, sau đó blues-jazz sau đó. bây giờ, nó xoay.người da trắng yo'all sho là một mớ hỗn độn "[3] [4]
1930:. sinh của swing

so với phong cách của những năm 1920, tác động tổng thể là một âm thanh phức tạp hơn, nhưng với một cảm giác thú vị của riêng mình . [cần dẫn nguồn] hầu hết các ban nhạc Jazz thông qua phong cách này bằng cách đầu những năm 1930, nhưng "ngọt ngào" ban nhạc vẫn là phổ biến nhất cho các vũ công màu trắng cho đến khi xuất hiện Benny Goodman tại phòng khiêu vũ palomar trong tháng 8 năm 1935.sinh xoay đã được truy tìm của một số nhà sử nhạc jazz để đứng gà webb ở Harlem năm 1931, nhưng họ ghi nhận âm nhạc không thể cất cánh vì sự khởi đầu của trầm cảm một cách nghiêm túc năm đã giết chết kinh doanh câu lạc bộ đêm, đặc biệt là trong lĩnh vực da đen nghèo như Harlem. fletcher henderson, một chỉ huy dàn nhạc từ thời kỳ này, những người cần làm việc, cho mượn tài năng của mình để sắp xếp Goodman.Goodman đã thử giọng và giành được một điểm trên một chương trình phát thanh, "chúng ta hãy nhảy", nhưng chỉ có một vài bài hát, ông cần thiết hơn. sắp xếp henderson của những gì cho ông tiết mục lớn hơn và âm thanh đặc biệt. chương trình là trên sau nửa đêm trong người đông và ít nghe nó, nhưng không biết đến họ,nó đã được trên đầu trên bờ biển phía tây và phát triển khán giả mà sau này dẫn đến phòng khiêu vũ chiến thắng palomar của mình. khán giả của các vũ công trẻ da trắng ủng hộ nhịp điệu "nóng" Goodman và sắp xếp xoay táo bạo. "Nóng xoay" và boogie woogie vẫn là hình thức thống trị của âm nhạc nổi tiếng của Mỹ trong mười năm tới ⅔
1935-1946:. Thời đại xoay
Benny Goodman,một trong những bandleaders xoay đầu tiên để đạt được sự nổi tiếng.

khoảng thời gian giữa năm 1935 và 1946 là khi lớn nhạc swing ban nhạc đạt đến đỉnh cao của nó và là âm nhạc phổ biến nhất ở Mỹ. giai đoạn này được gọi là thời kì xoay. với sự chấp nhận rộng lớn hơn của nhạc swing vào khoảng năm 1935, ban nhạc chính lớn hơn bắt đầu chấp nhận phong cách này của âm nhạc. [cần dẫn nguồn] cho đến khi kỷ nguyên swing,jazz đã được đưa về vấn đề cao bởi các nhạc sĩ nghiêm trọng nhất trên thế giới, bao gồm cả các nhà soạn nhạc cổ điển như Stravinsky, xoay ngược lại, với "vũ điệu cơn sốt" của mình, kết thúc được coi là một sự thoái hóa theo hướng giải trí nhẹ hơn của một ngành công nghiệp bán hồ sơ đến công chúng là một hình thức nghệ thuật. một số nhạc sĩ, sau khi thất bại trong âm nhạc "nghiêm trọng", chuyển sang xoay. [1]

w.c. trong tự truyện của mình tiện dụng viết, "đây sẽ mang đến cho thực tế là các nhà lãnh đạo nổi bật màu trắng dàn nhạc, ca sĩ nhạc và những người khác đang làm cho sử dụng thương mại của âm nhạc da đen trong các giai đoạn khác nhau của nó. đó là lý do tại sao họ giới thiệu" swing "mà không phải là một hình thức âm nhạc". [5]

dàn nhạc lớn cần tổ chức lại bản thân để đạt được những âm thanh mới. những ban nhạc này giảm nhạc cụ dây của họ,mà bây giờ đã cảm thấy cản trở phong cách ngẫu hứng cần thiết cho nhạc swing. điều này đòi hỏi phải có một loại hơi chi tiết hơn và có tổ chức của các thành phần và ký hiệu hơn là sau đó tiêu chuẩn. lãnh đạo ban nhạc đưa năng lượng hơn vào các thỏa thuận phát triển, do đó giảm thiểu sự hỗn loạn mà có thể là kết quả của bao nhiêu là 12 hoặc 16 nhạc sĩ tự ứng biến.nhưng những ban nhạc xoay tốt nhất ở đỉnh cao của thời đại khám phá các gam đầy đủ các khả năng của quần thể tự chơi để có dàn nhạc trong tĩnh mạch của âm nhạc nghệ thuật châu Âu.

một bài hát điển hình trong phong cách chơi đu sẽ có một, neo đậu phần nhịp điệu mạnh mẽ hỗ trợ một cách lỏng lẻo hơn gắn liền với gió, đồng thau. trong thời kỳ swing, chuỗi và / hoặc các phần giọng hát là chuyện rất thường.mức độ ngẫu hứng mà khán giả có thể mong đợi ở một thời điểm khác nhau tùy thuộc vào sự sắp xếp, ban nhạc, bài hát, và ban nhạc trưởng.

phong cách phổ biến nhất bao gồm có một nghệ sĩ solo sân khấu trung tâm, và ứng biến một solo trong khuôn khổ của mình hoặc chơi cùng ban nhạc hỗ trợ. như một bài hát tiến triển,nhiều nghệ sĩ độc tấu sẽ được dự kiến ​​để tiếp nhận và từng cá nhân ứng một phần riêng của họ, tuy nhiên, đó không phải là bất thường để có hai hoặc ba thành viên ban nhạc ngẫu hứng tại một thời điểm

nhiều bài hát trong thời kỳ xoay được chọn lựa từ những mỹ tuyệt vời. songbook. âm nhạc của thời đại xoay thường được coi là một trong những tiền thân có ảnh hưởng nhất nhạc pop truyền thống,vì nó đã giúp phổ biến nhiều "tiêu chuẩn." mỹ
cao điểm và giảm
câu hỏi sách new.svg
phần này không trích dẫn bất kỳ nguồn tham khảo nào. xin vui lòng giúp cải thiện phần này bằng cách thêm trích dẫn các nguồn tin đáng tin cậy. dẫu không có nguồn nguyên liệu có thể được thử thách và bị loại bỏ. (Tháng 9 năm 2010)
phần này cần trích dẫn thêm để xác minh.xin vui lòng giúp cải thiện bài viết này bằng cách thêm trích dẫn các nguồn tin đáng tin cậy. dẫu không có nguồn nguyên liệu có thể được thử thách và bị loại bỏ. (Tháng 9 năm 2010)
Frank Sinatra

xoay jazz bắt đầu được chấp nhận bởi công chúng vào khoảng năm 1935. trước đó, nó đã có chấp nhận hạn chế, chủ yếu là các khán giả đen. đài phát thanh điều khiển xa tăng lãi suất trong âm nhạc, và nó trở nên phổ biến trên khắp các tiểu bang.như với nhiều phong cách âm nhạc phổ biến mới, nó đã gặp một số kháng từ công chúng bởi vì ngẫu hứng của nó, nhịp nhanh thất thường, thiếu dây, lời bài hát thỉnh thoảng risqué và các hiệp hội văn hóa khác, chẳng hạn như đôi khi điên cuồng lắc lư theo điệu mà đi kèm với các buổi biểu diễn.khán giả đã quen với sự sắp xếp lãng mạn (và những gì được coi là âm nhạc classier và tinh tế hơn), đã ngạc nhiên bởi

ban nhạc xoay thường thất thường và edginess của nhạc swing. Đức, hầu như không biết đến đu theo ban nhạc Anh và Mỹ , phát triển mạnh trong những năm 1940 bất chấp một chiến dịch nazi chính thức chống lại "âm nhạc phương Tây suy đồi".[6] chính quyền Đức trong thực tế tạo ra một ban nhạc xoay được gọi là "Charlie và dàn nhạc của mình" để ghi lại xoay nóng và nhạc dance. một số bài hát có lời chế giễu và lạm dụng các nhà lãnh đạo và nhân dân các nước đồng minh. hồ sơ đã được giảm hơn "kẻ thù" dòng bằng dù. [7]

trong chúng ta, bởi cuối những năm 1930 và đầu những năm 1940,đu đã trở thành phong cách âm nhạc phổ biến nhất và vẫn như vậy trong nhiều năm, cho đến khi nó được thay thế vào cuối những năm 1940 bởi các tiêu chuẩn pop hát của Những ngôi người phát triển từ truyền thống băng lớn mà xoay bắt đầu. bandleaders như anh em Dorsey thường giúp khởi động sự nghiệp của ca sĩ người sau đó đã nổi tiếng như nghệ sĩ solo, chẳng hạn như Frank Sinatra.

nhạc swing bắt đầu giảm phổ biến trong thời gian chiến tranh thế giới ii vì nhiều yếu tố. quan trọng nhất là nó trở nên khó khăn cho nhân viên một "ban nhạc lớn" vì nhiều nhạc sĩ đã ở nước ngoài chiến đấu trong chiến tranh. cũng có, chi phí của chuyến lưu diễn với một quần thể lớn trở nên cồng kềnh vì kinh tế thời chiến. hai yếu tố này làm cho nhỏ ba đến năm mảnh combo lợi hơn và dễ quản lý.một lý do thứ ba là cấm ghi âm năm 1942 và 1948 vì các cuộc đình công đoàn nhạc sĩ. vào năm 1948, không có hồ sơ legall
đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Việt) 2:[Sao chép]
Sao chép!
Xoay quanh âm nhạc
từ Wikipedia tiếng Việt
nhảy tới: chuyển hướng, tìm kiếm
nghĩa khác, xem Swing (định hướng).
Swing
nguồn gốc phong cách nhạc Jazz, nhạc Dance
nguồn gốc văn hóa năm 1930 Hoa Kỳ
điển hình cụ Clarinet, saxophone, kèn trombone, piano, tăng gấp đôi, bass, trống, keyboard, guitar điện, âm thanh guitar
Subgenres
Swing phục hưng
(complete list)
Fusion thể loại
Về dòng nhạc Swing điện swing
khu vực cảnh
Tây swing

xoay quanh âm nhạc, hoặc chỉ đơn giản là Swing, là một hình thức âm nhạc Mỹ được phát triển vào đầu thập niên 1930 và trở thành một phong cách đặc biệt vào năm 1940. Swing sử dụng một phần mạnh mẽ nhịp điệu của đôi bass và trống như neo cho một phần chính của đồng công cụ như trumpet và đàn viôlôngxen, woodwinds bao gồm các saxophone, clarinet, và đôi khi nhạc cụ như violon và guitar, Trung bình đến nhanh nhịp, và một swing "lilting" thời gian nhịp điệu. Swing tên đến từ cụm từ 'swing cảm giác' mà nhấn mạnh là ngày off–beat hoặc xung yếu trong âm nhạc (không giống như âm nhạc cổ điển). Ban nhạc swing thường đặc trưng soloists người nào ứng biến nhịp đập trên sự sắp xếp.

Phong cách danceable swing của ban nhạc lớn và bandleaders như Benny Goodman là hình thức thống trị của phổ biến nhạc từ năm 1935 đến năm 1946, thời gian gọi là thời kỳ Swing.

động từ "để swing" cũng được sử dụng như là một thuật ngữ lời khen ngợi cho chơi mà có một nhịp điệu mạnh mẽ "rãnh" hoặc drive.
nội dung

1 lịch sử
1.1 thập niên 1920: nguồn gốc
1.2 1930: Sinh của swing
1.3 năm 1935-1946: thời kỳ Swing The
1.4 Đỉnh cao và suy giảm
1.5 thập niên 1950 – thập niên 1960: Swingin' nhạc pop
1.6 Cross-thể loại swing
1,7 năm 1970-những năm 1980: Big band nỗi nhớ
1.8 cuối năm 1990: Swing hồi sinh
1,9 đầu thập niên 1990 để trình bày: Swing nhà và Electroswing
2 nhạc sĩ nổi tiếng
3 Xem thêm
4 ghi chú
5 tài liệu tham khảo
6 đọc thêm

lịch sử
thập niên 1920: nguồn gốc

Phong cách nhạc jazz được phổ biến từ niên thông qua cuối thập niên 1920 đã thường chơi với nhịp điệu với một cảm giác đánh bại hai, và thường đã cố gắng để sao chép phong cách của contrapuntal hứng phát triển bởi một thế hệ đầu tiên của các nhạc sĩ nhạc jazz tại New Orleans. Vào cuối thập niên 1920, Tuy nhiên, ensembles lớn hơn bằng cách sử dụng văn sắp xếp trở thành tiêu chuẩn, và một sự thay đổi phong cách tinh tế đã diễn ra trong nhịp điệu, phát triển một cảm giác đánh bại 4 với một phong cách rất tốt những chơi các giai điệu, trong khi phần nhịp điệu hỗ trợ nó với một tăng 4-Bar

như nhạc jazz, swing được tạo ra bởi người Mỹ gốc Phi, và tác động của nó trên các nền văn hóa người Mỹ nói chung là như vậy mà nó được đánh dấu và được đặt theo tên một thời kỳ toàn bộ Hoa Kỳ, thời kỳ swing-như trong thập niên 1920 đã được gọi là "The Jazz tuổi".[1] Ảnh hưởng từ cộng đồng da đen là chưa từng thấy trong bất kỳ quốc gia phương Tây.[1] Swing âm nhạc từ bỏ các dàn nhạc chuỗi và được sử dụng đơn giản, "edgier" sắp xếp mà nhấn mạnh sừng và các dụng cụ gió và improvised giai điệu.

Louis Armstrong chia sẻ một phiên bản khác nhau của lịch sử của swing trong một phát sóng trên toàn quốc của Bing Crosby (radio) Hiển thị.[2] Crosby nói, "chúng tôi có như của chúng tôi khách là bậc thầy của swing và tôi sẽ có được anh ta để cho bạn biết những gì âm nhạc swing là." Armstrong nói, "chúng Ah, swing, Vâng, tôi sử dụng để gọi nó là syncopation-sau đó họ gọi nó là ragtime, sau đó nhạc blues-sau đó nhạc jazz. Bây giờ, đó là swing. Folks trắng yo'all sho là một mớ hỗn độn."[3][4]
1930: Sinh của swing

so với phong cách của những năm 1920, các hiệu ứng tổng thể là phức tạp hơn âm thanh, nhưng với một cảm giác thú vị của mình.[cần dẫn nguồn] Hầu hết các ban nhạc nhạc jazz thông qua phong cách này bởi đầu thập niên 1930, nhưng "ngọt" ban nhạc vẫn phổ biến nhất cho các vũ công trắng cho đến khi xuất hiện Benny Goodman tại khán phòng Palomar vào tháng 8 năm 1935. Swing của sinh đã được nguồn gốc từ một số nhà sử học nhạc jazz đến Chick Webb đứng tại Harlem vào năm 1931, nhưng họ lưu ý âm nhạc không thể cất cánh vì sự khởi đầu của cuộc khủng hoảng một cách nghiêm túc năm đó giết kinh doanh câu lạc bộ đêm, đặc biệt là vùng nghèo đen như Harlem. Fletcher Henderson, một thủ đoạn này những người cần làm việc, vay tài năng của mình sắp xếp để Goodman. Goodman đã thử giọng và giành được một vị trí trên một chương trình radio, "Let's Dance," nhưng chỉ có một vài bài hát; ông cần thiết hơn. Sắp xếp của Henderson là những gì cho ông tiết mục lớn hơn và đặc biệt âm thanh của mình. Các hiển thị là ngày sau khi nửa đêm ở phía đông và vài người nghe nó, nhưng không biết đến họ, ngày trước đó trên bờ biển phía tây hoàn toàn làm chủ và phát triển các đối tượng sau đó đã dẫn đến chiến thắng Palomar khán phòng của mình. Đối tượng của vũ công trẻ trắng ưa chuộng của Goodman "nóng" giai điệu và táo bạo swing sắp xếp. "Hot Swing" và Boogie Woogie vẫn ở dạng nhạc phổ biến sang trọng cho years.⅔
1935 tiếp theo 10-1946, chiếm ưu thế: thời kỳ Swing The
Benny Goodman, một trong những bandleaders swing đầu tiên để đạt được sự nổi tiếng rộng rãi.

giai đoạn từ năm 1935 đến năm 1946 là khi big band swing âm nhạc đạt đến đỉnh cao của nó và âm nhạc phổ biến nhất ở Mỹ. Giai đoạn này được gọi là thời kỳ Swing. Với sự chấp nhận rộng hơn của âm nhạc swing xung quanh thành phố năm 1935, lớn hơn các ban nhạc chủ đạo bắt đầu ôm hôn này phong cách của âm nhạc.[cần dẫn nguồn] Cho đến thời kỳ swing, Nhạc jazz đã được thực hiện trong liên quan cao của các nhạc sĩ nghiêm trọng nhất trên thế giới, bao gồm các nhạc sĩ cổ điển như Stravinsky; đu ngược lại, với "cơn sốt nhảy", đã kết thúc được coi là một thoái hóa đối với ánh sáng vui chơi giải trí, hơn nữa của một ngành công nghiệp để bán hồ sơ cho công chúng hơn so với một hình thức nghệ thuật. Một số nghệ sĩ, sau khi thất bại "nghiêm trọng" âm nhạc, chuyển sang xoay quanh.[1]

Trong cuốn tự truyện WC Handy đã viết, "điều này mang đến cho tâm thực tế rằng nhà lãnh đạo nổi bật màu trắng dàn nhạc giao hưởng, buổi hòa nhạc sĩ và những người khác đang làm cho sử dụng thương mại của âm nhạc da đen trong các giai đoạn khác nhau của nó. Đó là lý do tại sao họ giới thiệu "swing" mà không phải là một hình thức âm nhạc. "[5]

Dàn nhạc lớn phải tổ chức lại chính mình để đạt được những âm thanh mới. Những ban nhạc này giảm xuống của nhạc cụ dây, đó bây giờ cảm thấy để cản trở các phong cách ứng biến cần thiết cho âm nhạc swing. Điều này cần phải có thêm một chút chi tiết và tổ chức kiểu của thành phần và ký hiệu hơn là sau đó chuẩn. Lãnh đạo Ban nhạc đặt năng lượng nhiều hơn vào phát triển sắp xếp, có lẽ làm giảm sự hỗn loạn đó có thể dẫn đến nhiều như 12 hoặc 16 những nhạc sĩ tự improvising. Nhưng ban nhạc swing tốt nhất ở đỉnh cao của thời đại khám phá âm giai đầy đủ khả năng từ tự phát toàn bộ chơi nhạc cao sắp trong tĩnh mạch của âm nhạc nghệ thuật châu Âu.

một bài hát tiêu biểu trong phong cách swing sẽ tính năng một mạnh mẽ, thả neo nhịp điệu phần hỗ trợ nhiều hơn một cách lỏng lẻo gắn gió, đồng thau. Trong thời kỳ swing, Chuỗi và/hoặc hát phần cũng rất thường xuyên. Mức độ ngẫu hứng khán giả có thể mong đợi tại một thời điểm khác nhau tùy thuộc vào sự sắp xếp, ban nhạc, bài hát, và ban nhạc-lãnh đạo.

phong cách phổ biến nhất bao gồm có một nghệ sĩ solo mất giai đoạn trung tâm, và improvise một solo trong khuôn khổ của mình hoặc của mình cùng chơi hỗ trợ. Tiến triển của một bài hát, nhiều soloists sẽ được dự kiến sẽ đi qua và cá nhân có thể ứng biến một phần riêng của họ; Tuy nhiên, nó không phải là không bình thường có hai hoặc ba ban nhạc thành viên improvising tại bất kỳ thời gian một.

nhiều người trong số các bài hát trong thời kỳ swing là lựa chọn từ Great American Songbook. Âm nhạc của thời kỳ swing thường được coi là một trong các tiền chất có ảnh hưởng nhất để truyền thống âm nhạc pop, vì nó đã giúp phổ biến nhiều người Mỹ "tiêu chuẩn."
Cao điểm và từ chối
câu hỏi cuốn sách-new.svg
phần này không trích dẫn bất kỳ tài liệu tham khảo hoặc nguồn. Xin vui lòng giúp cải thiện phần này bằng cách thêm các chú thích tới các nguồn đáng tin cậy. Rõ liệu có thể được thử thách và loại bỏ. (Tháng 9 năm 2010)
đoạn này cần trích dẫn bổ sung để xác minh. Xin vui lòng giúp hoàn thiện bài này bằng cách thêm các chú thích tới các nguồn đáng tin cậy. Rõ liệu có thể được thử thách và loại bỏ. (Tháng 9 năm 2010)
Frank Sinatra

Swing nhạc jazz bắt đầu được chấp nhận bởi khu vực xung quanh thành phố năm 1935. Trước đó, nó đã có giới hạn sự chấp nhận, chủ yếu là trong số các đối tượng màu đen. Đài phát thanh điều khiển từ xa tăng lãi suất trong âm nhạc, và nó đã tăng trưởng trong phổ biến trên khắp các tiểu bang. Như với nhiều mới phổ biến âm nhạc phong cách, nó đáp ứng với một số kháng từ công chúng bởi vì hứng, nhịp nhanh thất thường, thiếu của dây, thỉnh thoảng risqué lyrics và các Hiệp hội văn hóa khác, chẳng hạn như swing điên cuồng đôi khi nhảy múa mà đi kèm với buổi biểu diễn. Khán giả những người đã trở thành sử dụng để sắp xếp lãng mạn (và những gì được coi là classier và tinh tế hơn), được lấy aback bởi thường xuyên thất thường và edginess của âm nhạc swing.

Đức swing ban nhạc, hầu như không biết đến những người theo ban nhạc swing Anh và Hoa Kỳ, phát triển mạnh trong thập niên 1940 đầu mặc dù một chiến dịch chính thức của Đức Quốc xã chống lại "suy âm nhạc phương Tây".[6] Chính quyền Đức trong thực tế có thể tạo ra một ban nhạc Swing được gọi là "Charlie và của ông Orchestra" để ghi lại nóng Swing và khiêu vũ nhạc. Một số bài hát bao gồm lời ridiculing và lạm dụng các nhà lãnh đạo và người dân của đồng minh. Hồ sơ đã bị bỏ qua đường dây "kẻ thù" bởi dù.[7]

Trong the thiệu, bởi cuối những năm 1930 và đầu những năm 1940 nhất, swing đã trở thành phổ biến nhất phong cách âm nhạc và vẫn như vậy trong nhiều năm, cho đến khi nó được thay thế trong cuối những năm 1940 bởi các tiêu chuẩn cửa sổ pop của crooners người đã tăng trưởng trên truyền thống Big Band swing bắt đầu. Bandleaders chẳng hạn như những người Anh em Dorsey thường giúp khởi động sự nghiệp ca sĩ những người đã đi vào phổ biến như là nghệ sĩ hát đơn, chẳng hạn như Frank Sinatra.

Âm nhạc swing bắt đầu từ chối phổ biến trong chiến tranh thế giới thứ hai bởi vì một số yếu tố. Quan trọng nhất, nó trở thành khó khăn để nhân viên "big band" bởi vì nhiều nhạc sĩ đã chiến đấu ở nước ngoài trong chiến tranh. Ngoài ra, chi phí đi lưu diễn với một toàn bộ lớn trở thành rườm rà vì chiến tranh kinh tế. Hai yếu tố làm nhỏ mảnh ba đến năm combo hơn lợi nhuận và quản lý. Một lý do thứ ba là cấm ghi âm của năm 1942 đến năm 1948 do nhạc sĩ đoàn tấn công. Năm 1948, đã có không có legall hồ sơ
đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2024 I Love Translation. All reserved.

E-mail: