I met someone yesterday, Lauren. She stared too at first, but, it felt dịch - I met someone yesterday, Lauren. She stared too at first, but, it felt Việt làm thế nào để nói

I met someone yesterday, Lauren. Sh

I met someone yesterday, Lauren. She stared too at first, but, it felt different, not judgemental like everyone else. She helped me to find a book that I had dropped and it was such an insignificant gesture that most other people would have thought nothing of it. It didn’t feel insignificant to me though, it was nice, to be treated just like everybody else, to be looked at like a person instead of a collection of scars. We had English class together and she came to sit with me because she wanted to, not because the teacher made her and it felt genuine, like she was really interested in getting to know me. She didn’t ask me about the accident, not directly, but she didn’t shy away from speaking about my problems. That’s what most people do, ignore them completely or obnoxiously ask me everything they possibly can, there is no balance, but, Lauren found that with ease. She made me laugh and it was so strange to hear the sound coming from my lips it had been so long since I’d done it. She actually joked with me. Can you believe that? A complete stranger…she even lied for me today when I got her in trouble, she protected me when she had no rhyme or reason to do so, none.

She was one of the first people to treat me like a human being since the accident, besides Dinah of course, and so I wanted to write about it, to remember, because, for the first time in a long time I have hope that things can get better, that maybe one day it won’t be so hard and I can finally be happy again. Today I don’t feel suicidal; I don’t want it all to end and that’s significant, at least for me, because not a day has passed since the accident where I have ever felt like that before.

I also met Lauren’s friends, Ally and Normani. They’re just like her, warm, inviting, bubbly. I remember feeling like that once and it’s appealing, contagious almost. It’s like feeling the first warmth of the sun on your face after a long cold winter where no heat was known to you. I think I made three new friends today and that doesn’t happen to me, ever. I’m not social. I’m not popular, but they make me feel like I am, so I’m writing this down, because my therapist said I should be honest and I know that when I feel suicidal again, I can refer back to this page, remember the hope that I felt and use it to get me through another day and another, until it is a never ending summer again.”

Lauren put the book down, closing it slowly. She allowed the full impact of the words to sink in, their meaning pressing down on her, making her chest constrict tightly as she tried not to cry at the quiet contemplations of her girlfriend. Lauren knew that Camila had felt suicidal, that she’d been depressed, but, she’d not known her role in helping with her recovery, not really. She’d definitely not heard it expressed in such an eloquent or intimate way and Lauren didn’t know how to respond to that. Lauren turned off the light on her night stand, rolling over on to her side in the bed and reaching for the necklace she now wore around her neck, playing with in carefully in her fingertips. Lauren already knew that she loved Camila, but, she’d never realised that it was possible for that love to grow any stronger than it had already been, that is, until now. Lauren had fallen for Camila almost instantly and she’d always thought that it had been those chocolate eyes, the long dark hair, the enigmatic scars, but, she realised now that it was none of those superficial things, that they’d just been decoration for what had been beneath them all along, hiding just out of sight.

It had been Camila’s eyes that had drawn Lauren to her, she knew that now, the deep dark chocolate orbs had spoken to her, drawn Lauren in to their depths, but it had been Camila’s quick mind Lauren had seen in them, an intelligence that was masked in a body that didn’t allow it to be expressed. Reading Camila’s articulate words, written in messy script, a paradox in itself, Lauren had finally gained the insight she didn’t know she’d been missing. Camila was smart, she was intelligent, she was quick witted and knowledgeable…Lauren knew all that, she’d always known it, but, the surprise was that so did Camila, it was evident in her words, in her narrative. She was trapped inside her own head, a prisoner in her own body, a beautiful girl, with a beautiful mind that only few would ever get to know. Lauren felt her chest swell with happiness at the thought that Camila trusted her enough and believed her worthy enough to see it.

OCT 09 · 173 NOTES
#series#AU#update#camila#lauren#camren#submission#trials and tribulations
0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!
I met someone yesterday, Lauren. She stared too at first, but, it felt different, not judgemental like everyone else. She helped me to find a book that I had dropped and it was such an insignificant gesture that most other people would have thought nothing of it. It didn’t feel insignificant to me though, it was nice, to be treated just like everybody else, to be looked at like a person instead of a collection of scars. We had English class together and she came to sit with me because she wanted to, not because the teacher made her and it felt genuine, like she was really interested in getting to know me. She didn’t ask me about the accident, not directly, but she didn’t shy away from speaking about my problems. That’s what most people do, ignore them completely or obnoxiously ask me everything they possibly can, there is no balance, but, Lauren found that with ease. She made me laugh and it was so strange to hear the sound coming from my lips it had been so long since I’d done it. She actually joked with me. Can you believe that? A complete stranger…she even lied for me today when I got her in trouble, she protected me when she had no rhyme or reason to do so, none.She was one of the first people to treat me like a human being since the accident, besides Dinah of course, and so I wanted to write about it, to remember, because, for the first time in a long time I have hope that things can get better, that maybe one day it won’t be so hard and I can finally be happy again. Today I don’t feel suicidal; I don’t want it all to end and that’s significant, at least for me, because not a day has passed since the accident where I have ever felt like that before.I also met Lauren’s friends, Ally and Normani. They’re just like her, warm, inviting, bubbly. I remember feeling like that once and it’s appealing, contagious almost. It’s like feeling the first warmth of the sun on your face after a long cold winter where no heat was known to you. I think I made three new friends today and that doesn’t happen to me, ever. I’m not social. I’m not popular, but they make me feel like I am, so I’m writing this down, because my therapist said I should be honest and I know that when I feel suicidal again, I can refer back to this page, remember the hope that I felt and use it to get me through another day and another, until it is a never ending summer again.”Lauren put the book down, closing it slowly. She allowed the full impact of the words to sink in, their meaning pressing down on her, making her chest constrict tightly as she tried not to cry at the quiet contemplations of her girlfriend. Lauren knew that Camila had felt suicidal, that she’d been depressed, but, she’d not known her role in helping with her recovery, not really. She’d definitely not heard it expressed in such an eloquent or intimate way and Lauren didn’t know how to respond to that. Lauren turned off the light on her night stand, rolling over on to her side in the bed and reaching for the necklace she now wore around her neck, playing with in carefully in her fingertips. Lauren already knew that she loved Camila, but, she’d never realised that it was possible for that love to grow any stronger than it had already been, that is, until now. Lauren had fallen for Camila almost instantly and she’d always thought that it had been those chocolate eyes, the long dark hair, the enigmatic scars, but, she realised now that it was none of those superficial things, that they’d just been decoration for what had been beneath them all along, hiding just out of sight.It had been Camila’s eyes that had drawn Lauren to her, she knew that now, the deep dark chocolate orbs had spoken to her, drawn Lauren in to their depths, but it had been Camila’s quick mind Lauren had seen in them, an intelligence that was masked in a body that didn’t allow it to be expressed. Reading Camila’s articulate words, written in messy script, a paradox in itself, Lauren had finally gained the insight she didn’t know she’d been missing. Camila was smart, she was intelligent, she was quick witted and knowledgeable…Lauren knew all that, she’d always known it, but, the surprise was that so did Camila, it was evident in her words, in her narrative. She was trapped inside her own head, a prisoner in her own body, a beautiful girl, with a beautiful mind that only few would ever get to know. Lauren felt her chest swell with happiness at the thought that Camila trusted her enough and believed her worthy enough to see it.OCT 09 · 173 NOTES#series#AU#update#camila#lauren#camren#submission#trials and tribulations
đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Việt) 2:[Sao chép]
Sao chép!
Tôi đã gặp một người nào đó ngày hôm qua, Lauren. Cô nhìn chằm chằm quá lúc đầu, nhưng, nó cảm thấy khác nhau, không phán xét ​​như mọi người khác. Cô ấy đã giúp tôi tìm thấy một cuốn sách mà tôi đã đánh rơi và đó là một cử chỉ không đáng kể mà hầu hết mọi người khác sẽ nghĩ gì về nó. Nó không cảm thấy không đáng kể với tôi, mặc dù nó đã được tốt đẹp, để được đối xử giống như mọi người khác, phải được xem xét như một người thay vì một bộ sưu tập của những vết sẹo. Chúng tôi đã có lớp học tiếng Anh với nhau và cô đến ngồi với tôi bởi vì cô muốn, không phải vì các giáo viên làm của mình và nó cảm thấy chính hãng, giống như cô ấy thực sự quan tâm đến việc tìm hiểu tôi. Cô không hỏi tôi về vụ tai nạn, không trực tiếp, nhưng cô không né tránh nói về vấn đề của tôi. Đó là những gì hầu hết mọi người, bỏ qua chúng hoàn toàn hoặc obnoxiously hỏi tôi tất cả mọi thứ mà họ có thể có thể, không có sự cân bằng, nhưng, Lauren thấy rằng một cách dễ dàng. Cô làm cho tôi cười và nó rất lạ khi nghe những âm thanh đến từ đôi môi của tôi nó đã quá lâu kể từ khi tôi muốn thực hiện nó. Cô thực sự đã nói đùa với tôi. Bạn có thể tin được không? Một người lạ ... cô ấy thậm chí còn nói dối cho tôi hôm nay khi tôi nhận cô gặp khó khăn, cô ấy bảo vệ tôi khi cô không có vần điệu hay lý do để làm như vậy, không có.

Cô là một trong những người đầu tiên đối xử với tôi như một con người kể từ khi tai nạn , bên cạnh Dinah tất nhiên, và vì vậy tôi muốn viết về nó, để nhớ, bởi vì, lần đầu tiên trong một thời gian dài tôi có hy vọng rằng điều này có thể được tốt hơn, đó có thể một ngày nào đó nó sẽ không được như vậy khó khăn và tôi cuối cùng có thể được hạnh phúc một lần nữa. Hôm nay tôi không cảm thấy tự tử; Tôi không muốn nó tất cả để kết thúc và đó là đáng kể, ít nhất là đối với tôi, bởi vì không phải là một ngày đã trôi qua kể từ vụ tai nạn mà tôi đã bao giờ cảm thấy như thế trước đó.

Tôi cũng đã gặp những người bạn của Lauren, Ally và Normani. Họ giống như cô, ấm áp, mời gọi, bong bóng. Tôi nhớ cảm giác như thế lúc và rất hấp dẫn, dễ lây nhiễm gần. Nó giống như cảm thấy sự ấm áp đầu tiên của mặt trời trên khuôn mặt của bạn sau một mùa đông dài lạnh nơi không có nhiệt đã được biết đến với bạn. Tôi nghĩ rằng tôi đã làm ba người bạn mới ngày hôm nay và điều đó không xảy ra với tôi, bao giờ hết. Tôi không phải xã hội. Tôi không phổ biến, nhưng họ làm cho tôi cảm thấy như tôi, vì vậy tôi đang viết xuống này, bởi vì bác sĩ chuyên khoa của tôi nói rằng tôi phải thành thật và tôi biết rằng khi tôi cảm thấy tự tử một lần nữa, tôi có thể xem lại trang này, hãy nhớ hy vọng rằng tôi cảm thấy và sử dụng nó để làm cho tôi qua một ngày khác và khác, cho đến khi nó là một mùa hè không bao giờ kết thúc một lần nữa. "

Lauren đặt quyển sách xuống, đóng cửa nó từ từ. Cô cho phép các tác động đầy đủ của từ để chìm xuống, ý nghĩa của cách nhấn xuống trên mình, làm cho thắt ngực cô ấy thật chặt khi cô cố gắng để không khóc ở contemplations yên tĩnh của bạn gái mình. Lauren biết rằng Camila đã cảm thấy tự tử, rằng cô đã bị trầm cảm, nhưng, cô không biết vai trò của mình trong việc giúp đỡ với sự phục hồi của mình, không thực sự. Cô chắc chắn không phải nghe nó bày tỏ một cách hùng hồn hay thân mật như vậy và Lauren đã không biết làm thế nào để đối phó với điều đó. Lauren tắt đèn trên đứng đêm cô, lăn qua vào đến bên cô trong giường và với tay lấy chiếc vòng cổ bây giờ cô ấy đeo quanh cổ của cô, chơi với trong một cách cẩn thận trong tầm tay của mình. Lauren đã biết rằng cô yêu Camila, nhưng, cô chưa bao giờ nhận ra rằng nó đã có thể cho tình yêu đó để phát triển mạnh hơn bất kỳ nó đã được, đó là, cho đến bây giờ. Lauren đã rơi cho Camila gần như ngay lập tức và cô luôn nghĩ rằng nó đã được những đôi mắt chocolate, mái tóc dài đen tối, những vết sẹo bí ẩn, nhưng, bây giờ cô nhận ra rằng đó là không ai trong số những thứ hời hợt, rằng họ sẽ chỉ được trang trí cho những gì đã được dưới chân họ tất cả cùng, ẩn chỉ ra khỏi tầm nhìn.

Nó đã mắt Camila rằng đã rút ra Lauren với cô ấy, cô ấy biết rằng bây giờ, các quả cầu sôcôla đen sâu đã nói chuyện với cô ấy, rút ra Lauren ở độ sâu của họ, nhưng nó đã nhanh chóng ghi nhớ Camila của Lauren đã nhìn thấy trong họ, một tình báo đã được che giấu trong một cơ thể mà không cho phép nó được thể hiện. Đọc lời rõ Camila, được viết trong kịch bản lộn xộn, một nghịch lý trong chính nó, Lauren đã cuối cùng đã đạt được cái nhìn sâu sắc cô không biết cô đã bị mất tích. Camila là thông minh, cô là người thông minh, cô đã nhanh chóng nhạy và am hiểu ... Lauren biết tất cả, cô luôn được biết đến nó, nhưng, điều ngạc nhiên là như vậy đã làm Camila, đó là điều hiển nhiên trong lời nói của cô, trong câu chuyện của cô. Cô đã bị mắc kẹt trong đầu của bà, một tù nhân trong chính bản thân mình, một cô gái xinh đẹp, với một tâm trí đẹp mà chỉ có rất ít người từng được biết. Lauren cảm thấy sưng lên ngực cô hạnh phúc khi nghĩ rằng Camila tin cậy đủ của mình và tin rằng mình xứng đáng, đủ để nhìn thấy nó.

09 tháng 10 · 173 THUYẾT
# loạt # AU # cập nhật # # camila lauren # camren # # nộp nan và đau khổ
đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2024 I Love Translation. All reserved.

E-mail: