Ben, you can't take the plants with you!

Ben, you can't take the plants with

Ben, you can't take the plants with you!" Mother reiterated.

"Most of them are just cuttings," I said, "and Elizabeth gave me this African violet for my birthday years ago."

"Don't you think they'll have cuttings in Seattle? You've seen pictures. It's full of flowers." She paused. "Leave the past behind, Ben."

I put the cuttings on the floor and continued packing. I wanted to leave Berlin with the clothes on my back and nothing more. "None of this is worth taking," I muttered.

"Just pack enough to tide you over while we travel," Mother advised. And then she went into Marta's room to argue with her. I could hear Marta say, "But I have to take my dolls. I can't leave them here!" and Mother's voice murmuring firmly in reply.

It's about time. That's all I could think. Why had Father waited so long? Opa had been begging him for years to get us all visas, but Father didn't believe in running away. If a train were coming right toward him, he'd probably stand his ground. Finally, finally, when it became clear that Hitler's campaign against the Jews was not going to pass, Father started the application process with the help of a good friend in the visa office.

"Papa's taking his books!" Marta's voice echoed through the almost-empty apartment. Our furniture had long ago been sold to get money for food. It wasn't even our apartment anyway. We'd been forced out of our home and into a cramped flat; no Jews were allowed to keep their property.

"Papa won't be able to find those books in America," Mother replied. "Now hurry-we need to see Opa and Oma off at the train station."

Since Oma and Opa couldn't get visas, they were going to stay in the country at their cottage. Although it too had been taken away from them and given to a non-Jew, at least the new landlord, the owner of the local pub, knew them well and had agreed to let them stay for a bit. They hoped they might slip through Hitler's net somehow.

I had trouble imagining life without them. I was used to seeing Oma at least a few times a week. We'd go over the latest cuttings, grafts and new shoots that she always had in her small greenhouse. Since I was little she had taken me with her on her jobs-creating and planning gardens for houses, government buildings or private contractors-until being a Jew meant she could no longer work. But she kept the greenhouse at her apartment, and when she and Opa were forced to move, she managed to take a small part of it with her. When I was there, it seemed as if nothing bad was happening in the world. All around us were the flowers and plants she coaxed to grow and thrive. Even after Opa was beaten up one day by the Brownshirts and his health weakened, even then she always found time for her plants. I hoped she'd be able to concentrate on her garden in the country, but deep down I knew that there was nowhere for a Jew to hide in Germany. Part of me wondered if they were only going to the cottage so Father wouldn't feel so bad about leaving them behind. Maybe they worried that he might change his mind and not go at all. Above all, they wanted us to get out.

Oma and Opa were dressed in their summer best, even though it was years old and Oma had ladders in her stockings. Still, she wore a hat and gloves, and Opa wore his summer suit with a straw boater. Oma gave me a package with some seeds in it. "It's small," she said, "and you should be able to take it with you in a pocket of your pants. And when you plant them, you'll think of me and Opa." Her normally white skin looked even paler than usual, if that was possible, and her blue eyes glinted, almost as if she was in some kind of physical pain, trying to hold back the tears.

I took the packet from her, put my arms gently around her thin back and hugged her. "I'll think of you no matter what," I whispered.

"And I you," she said, drawing back and holding me by the shoulders, her grip firm. "Be happy, Ben. But remember. Our people elected Herr Hitler. A country gets the leaders it deserves. Never forget that. It can happen anywhere. Work to make sure it doesn't happen again. Promise?"

"I promise," I said.

"And be happy, Ben. Be happy. Don't let this horror snatch your happiness away. Life is short. There is joy in the world. There is," she said fiercely. And then she turned away from me to hide her tears.

I gave Opa a hug too, and he hugged me back so tight I almost cried out. As was his way, he didn't say anything. He hoped he could be of some use as a doctor where they were going, but even then I think we all knew that was unlikely to happen.

As we left the station I was so full of anger at Father it was all I could do to hold my tongue.

Mother would be unable to bear the pain if I began to argue with Father at that moment. But it was all so obviously his fault; had he done as Opa had asked, we could have all gotten out together.As it was, his friend at the visa office wasn't able to help Oma and Opa at all.

Saying goodbye to Elizabeth was just as hard. We hardly knew what to say to each other, so we sat in the near-empty flat not speaking until she blurted out, "You know I still don't think you should leave. Things will get better, especially if we're sent away to the east for resettlement. And what if you have trouble fitting in, in Seattle?"

"Why should I?" I countered. "My English is excellent, thanks to Father."

"It's not all that perfect," she said.

"I can translate anything," I told her.

"Fine," she answered, looking around the room. Father had left his Reform Bible on the mantel. Elizabeth grabbed it, opened it at random and pointed. "Translate this."

I looked. "The book of Job?"

"If you're so smart."

"Fine," I agreed. "I will."

We stood there for a moment, me staring at the Bible because I couldn't bear to look at her,

until Elizabeth stood on her tiptoes, kissed me on the cheek, turned and ran out of the flat. I stood there for ages, thinking about what I would do to Hitler if I could get near enough to hurt him. Would I kill him slowly or would I just put a bullet through his head?

I checked my watch as we left the station-it was exactly 10:46 am on July 4, 1941. Even though I couldn't wait to leave, I was still angry, upset and even anxious that someone might yet stop us. To take my mind off the fact that we were leaving the city I'd grown up in-probably forever-I took the Bible out of my knapsack and turned to the book of Job. Father noticed what I was doing and asked me the reason.

"Elizabeth dared me to translate it into English," I replied.

"Job?" Father asked, perplexed.

"Yes," I said. "So I will. At least it will give me something to do on the trip. And it will help me practice my English."

Father looked dubious. "It's a troubling piece," he said. "Not really the thing to be reading right now." He paused. "But if you like, I could help you."

I thought about his offer for a minute. If I accepted, he might think I had forgiven him. Since saying goodbye to Oma and Opa, I'd barely spoken a word to him. On the other hand, the translation would be complicated, and he could help me understand what I was translating, which wasn't cheating, was it? I had told Elizabeth that I would mail her what I'd done, so I couldn't really get out of it.

"All right," I agreed.

He nodded. He tried not to show it, but I could tell that he was pleased. He used to be a professor of English at Hombolt University. Mother taught there as well-mathematics. That's where they had met as students. They'd both been teaching at the Jewish school since Marta and I started going there. I supposed that translating Job from the German would present an interesting challenge to an English scholar and keep him busy too.

We read the prologue and I could see right away why Father was reluctant to study it. He reminded me that Reform Jews like us don't believe that the Bible is the literal word of God-but it was still a strange story. Job is happy and prosperous and loves God. God points Job out to Satan and boasts about what a good man he is. Satan says he doubts that Job would be so good if he lost everything; he would certainly curse God, not praise Him. So God and Satan agree on a bet to see how Job will react. Satan strips Job of everything, starting with killing his children! Satan follows that with taking away all Job's worldly goods. When Job refuses to curse God, Satan goes after him again, covering him in boils from head to foot. And God lets him do all this-His only stipulation is that Satan mustn't kill Job.

By the time we'd translated the prologue, the day was over and I dropped into an uneasy sleep, plagued by nightmares of an angel named Satan leading a group of Brownshirts who attack Opa. I woke up in a sweat at some point and looked out the window into the night. Everything seemed so ordinary. Lights flickered in the darkness. People were probably doing ordinary things like brushing their teeth before bed or reading a good book, the sheets thrown off because of the heat. The train chugged on with its soothing motion. In some ways it was so ordinary that I wasn't sure what was dream, what was reality, what was nightmare, what was truth.
v
0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!
Ben, bạn không thể có các nhà máy với bạn!" Mẹ nhắc lại. "Đa số là chỉ cắt," tôi nói, "và Elizabeth đã cho tôi này màu tím Phi cho năm sinh nhật của tôi trước đây." "Không bạn nghĩ rằng họ chỉ cần cắt ở Seattle? Bạn đã nhìn thấy hình ảnh. Nó là đầy đủ của Hoa." Cô tạm dừng. "Bỏ lại quá khứ phía sau, Ben." Tôi đặt các cắt trên sàn nhà và tiếp tục đóng gói. Tôi muốn rời khỏi Berlin với những bộ quần áo trên lưng của tôi và không có gì nhiều hơn nữa. "Không có điều này là có giá trị tham gia," Tôi muttered. "Chỉ cần đóng gói đủ để vượt qua trong khi chúng tôi đi du lịch," mẹ tư vấn. Và sau đó cô đã đi vào phòng của Marta để tranh luận với cô ấy. Tôi có thể nghe thấy Marta nói, "nhưng tôi có để có búp bê của tôi. Tôi không thể để lại cho họ ở đây!"và tiếng nói của mẹ murmuring vững chắc trong trả lời. It's about time. Đó là tất cả tôi có thể nghĩ. Tại sao có cha chờ lâu? OPA có cầu xin anh ta trong nhiều năm để có được chúng tôi tất cả thị thực, nhưng cha không tin vào việc bỏ trốn. Nếu một con tàu đã đến ngay đối với anh ta, ông có lẽ sẽ đứng mặt đất của mình. Cuối cùng, cuối cùng, khi nó trở nên rõ ràng rằng Hitler của chiến dịch chống lại người Do Thái không đi qua, cha bắt đầu quá trình ứng dụng với sự giúp đỡ của một người bạn tốt trong văn phòng thị thực. "Cha của lấy cuốn sách!" Giọng nói của Marta lặp lại qua nhà gần như trống rỗng. Đồ nội thất của chúng tôi trước đây đã được bán ra để có được tiền cho thực phẩm. Nó thậm chí không căn hộ của chúng tôi anyway. Chúng tôi đã bị buộc phải ra khỏi nhà của chúng tôi và vào một căn hộ chật hẹp; người Do Thái không được phép giữ tài sản của họ. "Papa sẽ không thể tìm thấy những cuốn sách ở Mỹ," mẹ trả lời. "Bây giờ vội vàng-chúng tôi cần phải xem Opa và Oma off ở nhà ga." Kể từ khi Oma và Opa không thể có được thị thực, họ sẽ ở trong nước tại của cottage. Mặc dù nó quá đã được lấy đi từ họ và trao cho người Do Thái không, ít chủ nhà mới, chủ sở hữu của các quán rượu địa phương, biết họ tốt và đã đồng ý để cho họ ở lại cho một chút. Họ hy vọng họ có thể trượt qua của Hitler mạng bằng cách nào đó. Tôi có rắc rối tưởng tượng cuộc sống mà không có chúng. Tôi đã sử dụng để nhìn thấy Oma ít nhất một vài lần một tuần. Chúng tôi sẽ đi qua đặt cắt, ghép và mới bắn cô ấy luôn luôn có trong nhà kính nhỏ của cô. Kể từ khi tôi đã là ít cô đã đưa cho tôi với cô ấy vào cô vườn tạo ra công ăn việc làm và lập kế hoạch cho nhà, tòa nhà chính phủ hoặc nhà thầu tư nhân-cho đến khi là một người Do Thái có nghĩa là nó có thể không còn làm việc. Nhưng cô vẫn giữ nhà kính tại căn hộ của mình, và khi cô và Opa bị buộc phải di chuyển, cô quản lý để có một phần nhỏ của nó với cô ấy. Khi tôi đã có, nó có vẻ như nếu không có gì xấu đã xảy ra trên thế giới. Tất cả xung quanh chúng ta đã là Hoa và cây cô coaxed để phát triển và phát triển mạnh. Ngay cả sau khi Opa đã bị đánh đập lên một ngày bởi các Brownshirts và sức khỏe của ông bị suy yếu, thậm chí sau đó cô luôn có thời gian cho các nhà máy của mình. Tôi hy vọng cô sẽ có thể tập trung vào khu vườn của mình trong nước, nhưng sâu xuống tôi biết rằng đã có hư không cho một người Do Thái để ẩn trong nước Đức. Một phần của tôi tự hỏi nếu họ chỉ muốn tiểu do đó cha sẽ không cảm thấy xấu như vậy về để lại cho họ phía sau. Có lẽ họ lo lắng rằng ông có thể thay đổi tâm trí của mình và không đi ở tất cả. Trên tất cả, họ muốn chúng tôi để nhận. OMA và Opa được mặc quần áo vào mùa hè của họ tốt nhất, mặc dù nó đã năm tuổi và Oma có thang trong vớ của cô. Tuy nhiên, cô ấy mặc một chiếc mũ và găng tay, và Opa mặc phù hợp với mùa hè mình với một i Thuy ÷ rơm. OMA đã cho tôi một gói với một số hạt giống trong nó. "Nó là nhỏ,", cô nói, "và bạn sẽ có thể mang nó theo bạn trong một túi quần của bạn. "Và khi bạn thực vật cho họ, bạn sẽ suy nghĩ của tôi và Opa." Làn da bình thường màu trắng của mình nhìn thậm chí nhạt màu hơn bình thường, nếu đó là có thể, và đôi mắt màu xanh của cô glinted, gần như là nếu cô ấy là trong một số loại đau thể chất, cố gắng để giữ lại những giọt nước mắt. Tôi lấy gói từ cô ấy, đặt cánh tay của tôi nhẹ nhàng xung quanh cô ấy trở lại mỏng và ôm cô. "Tôi sẽ suy nghĩ của bạn không có vấn đề gì," tôi thì thầm. "Và tôi bạn," cô nói, vẽ lại và giữ tôi bởi vai, công ty va li của cô. "Được hạnh phúc, Ben. Nhưng nhớ. Người dân chúng tôi bầu Herr Hitler. Một quốc gia được các nhà lãnh đạo nó xứng đáng. Không bao giờ quên rằng. Nó có thể xảy ra bất cứ nơi nào. Làm việc để đảm bảo rằng nó không xảy ra lần nữa. Lời hứa?" "Tôi hứa," tôi nói. "Và được hạnh phúc, Ben. Hãy vui vẻ. Không để cho này kinh dị snatch hạnh phúc của bạn đi. Cuộc sống là ngắn. Đó là niềm vui trên thế giới. Cô không có,"ông quyết liệt. Và sau đó cô bật ra khỏi tôi để ẩn nước mắt của cô. Tôi đã cho Opa một cái ôm quá, và ông ôm tôi trở lại vì vậy chặt chẽ tôi gần như khóc ra. Như đã theo cách của mình, ông đã không nói bất cứ điều gì. Ông hy vọng ông có thể của một số sử dụng như là một bác sĩ nơi họ đã đi, nhưng thậm chí sau đó tôi nghĩ rằng chúng ta đều biết đó là dường như không xảy ra. Khi chúng tôi rời nhà tôi là như vậy đầy đủ của sự tức giận lúc cha đó là tất cả tôi có thể làm để giữ lưỡi của tôi. Mẹ sẽ không thể chịu đau đớn nếu tôi bắt đầu để tranh luận với cha vào thời điểm đó. Nhưng nó đã là tất cả như vậy rõ ràng là do lỗi của mình; ông đã làm như Opa đã yêu cầu, chúng tôi có thể có tất cả nhận với nhau. Như nó đã, người bạn của ông tại văn phòng thị thực đã không thể giúp Oma và Opa ở tất cả. Nói lời tạm biệt với Elizabeth chỉ là khó khăn. Chúng tôi hầu như không biết những gì để nói với nhau, vì vậy chúng tôi ngồi trong gần có sản phẩm nào bằng phẳng không nói cho đến khi cô blurted ra, "bạn biết tôi vẫn không nghĩ rằng bạn nên để lại. Những điều sẽ nhận được tốt hơn, đặc biệt là nếu chúng tôi đang gửi đi về phía đông cho tái định cư. "Và nếu bạn gặp khó khăn khi phù hợp trong, ở Seattle?" "Tại sao nên tôi?" Tôi ngược. "Tiếng Anh của tôi là tuyệt vời, cảm ơn cha." "Nó không phải là tất cả những gì hoàn hảo," cô nói. "Tôi có thể dịch bất cứ điều gì," tôi nói với cô ấy. "Tốt," cô ấy trả lời, nhìn xung quanh phòng. Cha đã rời kinh thánh cải cách của mình vào mantel. Elizabeth nắm lấy nó, mở nó ngẫu nhiên và chỉ. "Dịch này." Tôi nhìn. "Cuốn sách của công việc?" "Nếu bạn đang rất thông minh." "Tốt," Tôi đồng ý. "Tôi sẽ." Chúng tôi đứng đó cho một thời điểm, tôi nhìn chằm chằm vào kinh thánh bởi vì tôi không thể chịu khi nhìn vào mình, cho đến khi Elizabeth đứng trên cô tiptoes, hôn tôi trên má, bật và chạy ra khỏi căn hộ. Tôi đứng đó cho lứa tuổi, suy nghĩ về những gì tôi sẽ làm gì để Hitler nếu tôi có thể nhận được gần đủ để làm tổn thương anh ta. Tôi sẽ giết hắn chậm hoặc tôi sẽ chỉ đặt một viên đạn thông qua đầu? Tôi đã kiểm tra xem tôi khi chúng tôi rời ga, nó là chính xác 10:46 am ngày 4 tháng 7 năm 1941. Mặc dù tôi không thể chờ đợi để lại, tôi đã được vẫn còn tức giận, buồn bã và thậm chí lo lắng rằng ai đó có thể được ngăn cản chúng tôi. Để có tâm trí của tôi ra một thực tế là chúng tôi đã rời khỏi thành phố tôi đã tăng lên trong-có lẽ mãi mãi-tôi lấy kinh thánh ra khỏi knapsack của tôi và quay sang cuốn sách của công việc. Cha nhận thấy những gì tôi đã làm và yêu cầu tôi lý do. "Elizabeth dám tôi dịch nó sang tiếng Anh," tôi trả lời. "Công việc"? Cha hỏi, perplexed. "Vâng," tôi nói. "Vì vậy, tôi sẽ. Ít nó sẽ đưa cho tôi một cái gì đó để làm trên các chuyến đi. "Và nó sẽ giúp tôi thực hành tiếng Anh của tôi." Cha nhìn đáng ngờ. "Đó là một mảnh đáng lo ngại," ông nói. "Không thực sự là những điều được đọc ngay bây giờ." Ông đã tạm dừng. "Nhưng nếu bạn muốn, tôi có thể giúp bạn." Tôi nghĩ về cung cấp của mình trong một phút. Nếu tôi chấp nhận, ông có thể nghĩ rằng tôi đã tha thứ cho anh ta. Kể từ khi nói lời tạm biệt với Oma và Opa, tôi đã hiếm khi nói một từ để anh ta. Mặt khác, bản dịch sẽ phức tạp, và ông có thể giúp tôi hiểu những gì tôi dịch, mà không phải là gian lận, là nó? Tôi đã nói với Elizabeth rằng tôi sẽ gửi cho cô ấy những gì tôi đã làm, vì vậy tôi thực sự không thể có được ra khỏi nó. "All right," Tôi đồng ý. Ông gật đầu. Ông đã cố gắng không để hiển thị nó, nhưng tôi có thể nói rằng ông đã được hài lòng. Ông từng là giáo sư tiếng Anh tại trường đại học Hombolt. Mẹ dạy có là tốt-toán học. Đó là nơi họ đã gặp như học sinh. Họ có cả hai giảng dạy tại trường Do Thái kể từ khi Marta và tôi bắt đầu đi đó. Tôi yêu cầu rằng dịch công việc từ Đức sẽ trình bày một thách thức thú vị cho một học giả tiếng Anh và giữ anh ta bận quá. Chúng ta đọc prologue và tôi có thể nhìn thấy ngay lập tức tại sao cha là miễn cưỡng để nghiên cứu nó. Ông nhắc nhở tôi rằng người Do Thái cải cách như chúng tôi không tin rằng kinh thánh là lời của Thiên Chúa- nhưng nó vẫn còn là một câu chuyện kỳ lạ. Công việc là hạnh phúc và thịnh vượng và Thiên Chúa yêu thương. Ông là Thiên Chúa điểm công việc ra để Satan và tự hào về những gì một người đàn ông tốt. Satan nói ông nghi ngờ rằng công việc sẽ như vậy tốt nếu ông đã mất tất cả; Ông chắc chắn sẽ nguyền rủa Thiên Chúa, không khen ngợi anh ta. Vì vậy, Thiên Chúa và Satan đồng ý về một đặt cược để xem làm thế nào công việc sẽ phản ứng. Satan dải công việc của tất cả mọi thứ, bắt đầu với giết chết con! Satan sau đó với lấy đi tất cả công việc thế gian hàng. Khi công việc từ chối Thiên Chúa nguyền rủa, Sa-tan đi sau khi anh ta một lần nữa, bao gồm anh ta trong bóng nước từ đầu đến chân. Và Thiên Chúa cho phép anh ta làm tất cả quy định này của ông chỉ là Sa-tan không giết công việc. Bởi thời gian chúng tôi đã dịch prologue, trong ngày đã qua và tôi bỏ vào một giấc ngủ thoải mái, cản bởi cơn ác mộng của một thiên sứ được đặt tên Satan dẫn đầu một nhóm Brownshirts người tấn công Opa. Tôi tỉnh dậy trong một mồ hôi tại một số điểm và nhìn ra cửa sổ vào ban đêm. Tất cả mọi thứ có vẻ rất bình thường. Đèn flickered trong bóng tối. Người có thể đã làm những việc bình thường như đánh răng răng của họ trước khi đi ngủ hoặc đọc một cuốn sách tốt, các tấm ném ra do nhiệt. Tàu chugged ngày với chuyển động nhẹ nhàng của nó. Trong một số cách nó đã như vậy bình thường mà tôi không chắc những gì đã là ước mơ, những gì đã là thực tế, những gì là cơn ác mộng, những gì là sự thật. v
đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Việt) 2:[Sao chép]
Sao chép!
Ben, bạn không thể đưa các nhà máy với các bạn! "Mẹ nhắc lại. "Hầu hết trong số họ chỉ cắt," tôi nói, "và Elizabeth đã cho tôi violet châu Phi này trong nhiều năm sinh nhật của tôi trước đây." "Đừng có nghĩ là họ sẽ phải cắt ở Seattle? Bạn đã nhìn thấy hình ảnh. Nó đầy hoa. "Cô dừng lại." Để lại quá khứ đằng sau, Ben. " Tôi đặt hom trên sàn nhà và tiếp tục đóng gói. Tôi muốn rời khỏi Berlin với những bộ quần áo trên lưng tôi và không có gì hơn. "Không ai trong số này là giá trị lấy, "tôi lẩm bẩm. "Chỉ cần đem theo đủ để vượt qua bạn trong khi chúng tôi đi du lịch," Mẹ khuyên. Và sau đó cô ấy đã đi vào phòng của Marta để tranh luận với cô ấy. Tôi có thể nghe thấy Marta nói, "Nhưng tôi phải đưa con búp bê của tôi. Tôi không thể để chúng ở đây! "Và giọng nói của mẹ thì thầm vững chắc trong bài trả lời. Đó là khoảng thời gian. Đó là tất cả những gì tôi nghĩ. Tại sao có Cha chờ đợi quá lâu? Opa đã cầu xin anh ta trong nhiều năm để có được tất cả chúng ta visa, nhưng Cha didn 't tin vào chạy đi. Nếu một chiếc xe lửa đã đến ngay phía ông, ông có thể muốn giữ vững lập trường của mình. Cuối cùng, cuối cùng, khi nó trở nên rõ ràng rằng chiến dịch của Hitler chống lại người Do Thái sẽ không vượt qua, Cha bắt đầu quá trình ứng dụng với sự giúp đỡ của một người bạn tốt trong văn phòng thị thực. "Papa đã lấy những cuốn sách của ông!" Giọng Marta của vang vọng khắp căn hộ gần như trống rỗng. đồ nội thất của chúng tôi đã từ lâu được bán để lấy tiền mua thực phẩm. Đó không phải là ngay cả căn hộ của chúng tôi anyway. Chúng ta đã buộc phải rời khỏi nhà của chúng tôi và vào một căn hộ chật chội, không có người Do Thái được phép giữ lại tài sản của họ. "Papa sẽ không thể tìm thấy những cuốn sách ở Mỹ," Mẹ trả lời: "Bây giờ vội vàng-chúng ta cần phải xem. Opa và Oma ra tại nhà ga xe lửa. " Kể từ Oma và Opa không thể có được thị thực, họ sẽ ở lại trong nước tiểu của họ tại. Mặc dù nó cũng đã bị đem đi khỏi họ, và cho một phi-Người Do Thái, ít nhất là chủ nhà mới, chủ sở hữu của các quán rượu địa phương, biết rõ họ và đã đồng ý để cho họ ở lại một chút. Họ hy vọng rằng họ có thể lọt qua lưới của Hitler bằng cách nào đó. Tôi đã có sự cố tưởng tượng cuộc sống mà không có chúng. Tôi đã được sử dụng để nhìn thấy Oma ít nhất một vài lần một tuần. Chúng tôi đi qua tất cả cành chiết và chồi mới mà cô ấy luôn có trong nhà kính nhỏ của cô. Kể từ khi tôi còn nhỏ, cô đã đưa tôi với cô ấy về việc làm của mình, việc tạo ra và lên kế hoạch cho khu vườn nhà, các tòa nhà chính phủ hay tư nhân thầu-cho đến khi trở thành một Người Do Thái có nghĩa là cô không còn có thể làm việc. Nhưng cô vẫn giữ các nhà kính tại căn hộ của cô, và khi cô và Opa đã buộc phải di chuyển, cô quản lý để có một phần nhỏ của nó với cô. Khi tôi ở đó, nó có vẻ như không có gì xấu đã xảy ra trên thế giới. Tất cả xung quanh chúng ta là những hoa và cây cô dỗ dành để phát triển và phát triển mạnh. Ngay cả sau khi Opa bị đánh một ngày bởi các Brownshirts và sức khỏe của ông suy yếu, thậm chí sau đó, cô luôn tìm được thời gian cho các nhà máy của mình. Tôi hy vọng cô có thể tập trung vào khu vườn của mình trong nước, nhưng trong thâm tâm tôi biết rằng chẳng có nơi nào cho một Người Do Thái để ẩn ở Đức. Một phần trong tôi tự hỏi nếu họ chỉ đi đến tiểu nên Cha sẽ không cảm thấy xấu như vậy về để lại cho họ sau. Có lẽ họ lo lắng rằng ông có thể thay đổi tâm trí của mình và không đi cả. Trên tất cả, họ muốn chúng tôi phải nhận ra. Oma và Opa đã mặc quần áo trong mùa hè của họ tốt nhất, mặc dù nó đã được năm tuổi và Oma có thang trong vớ của cô. Tuy nhiên, cô mặc một chiếc mũ và găng tay, và Opa mặc bộ đồ mùa hè của mình với một nón rơm cứng rơm. Oma đã cho tôi một gói với một số hạt giống trong đó. "Nó nhỏ," cô nói, "và bạn sẽ có thể mang nó theo bạn trong túi quần của bạn. Và khi bạn trồng chúng, bạn sẽ nghĩ gì về tôi và Opa." Cô da thường có màu trắng trông thậm chí còn nhạt màu hơn bình thường, nếu đó là có thể, và đôi mắt xanh lấp lánh, như thể cô đang ở trong một số loại đau đớn thể xác, cố gắng giữ lại những giọt nước mắt. Tôi lấy gói từ cô, đặt cánh tay của tôi nhẹ nhàng quanh lưng gầy guộc của mình và ôm chầm lấy cô. "Tôi sẽ suy nghĩ của bạn không có vấn đề gì," tôi thì thầm. "Và tôi," cô nói, vẽ lại và giữ tôi bằng vai, công ty nắm lấy. "Hãy hạnh phúc, Ben. Nhưng nhớ. Nhân dân ta bầu Herr Hitler. Một đất nước được các nhà lãnh đạo của nó xứng đáng. Không bao giờ quên điều đó. Nó có thể xảy ra bất cứ nơi nào. Làm việc để đảm bảo rằng nó không xảy ra một lần nữa. Promise?" "Tôi hứa, "tôi nói. "Và được hạnh phúc, Ben. Hãy hạnh phúc. Đừng để kinh dị này cướp hạnh phúc của bạn đi. Cuộc sống là ngắn. Có niềm vui trong thế giới. Có đó," cô nói dữ dội. Và sau đó cô quay lưng lại với tôi để che giấu những giọt nước mắt của cô ấy. Tôi đã Opa một cái ôm quá, và anh ấy ôm tôi trở nên khó khăn, tôi gần như bật khóc. Như là cách của mình, ông đã không nói bất cứ điều gì. Ông hy vọng ông có thể được sử dụng một số như là một bác sĩ, nơi họ sẽ đi đâu, nhưng ngay sau đó tôi nghĩ rằng tất cả chúng ta biết đó là khó xảy ra. Khi chúng tôi rời nhà ga tôi đã rất đầy tức giận tại Cha nó là tất cả tôi có thể làm gì để giữ lưỡi của tôi. Mẹ sẽ không thể chịu đựng sự đau đớn nếu tôi bắt đầu tranh luận với Cha tại thời điểm đó. Nhưng đó là tất cả như vậy rõ ràng là lỗi của mình; nếu ông không làm như Opa đã yêu cầu, chúng tôi có thể có tất cả together.As nhận ra đó là, người bạn của mình tại văn phòng visa đã không thể giúp Oma và Opa cả. Nói lời tạm biệt với Elizabeth là chỉ là khó khăn. Chúng tôi hầu như không biết phải nói gì với nhau, vì vậy chúng tôi ngồi trong gần trống bằng phẳng không nói cho đến khi cô buột miệng nói, "Bạn biết tôi vẫn không nghĩ rằng bạn nên ra đi. Mọi thứ sẽ trở nên tốt hơn, đặc biệt là nếu chúng ta đang gửi đi về phía đông để tái định cư. Và những gì nếu bạn có khó khăn đi vào, ở Seattle? " "Tại sao tôi phải làm thế?" Tôi phản đối. "Tiếng Anh của tôi là tuyệt vời, nhờ Chúa Cha." "Đó không phải là tất cả những gì hoàn hảo," cô nói. "Tôi có thể dịch bất cứ điều gì," tôi nói với cô ấy. "Tốt thôi," cô trả lời, nhìn quanh phòng. Cha đã để lại Cải cách Kinh Thánh của mình trên mặt lò sưởi. Elizabeth nắm lấy nó, mở nó ra một cách ngẫu nhiên và nhọn. "Dịch này." Tôi nhìn. "Cuốn sách của công việc?" "Nếu bạn đang rất thông minh." "Được thôi," tôi đồng ý. "Tôi sẽ." Chúng tôi đứng đó một lúc, tôi nhìn chằm chằm vào Kinh Thánh bởi vì tôi không thể chịu được khi nhìn vào cô ấy, cho đến khi Elizabeth đứng trên đầu ngón chân nàng, hôn lên má tôi, quay lại và chạy ra khỏi căn hộ. Tôi đứng đó cho các lứa tuổi, suy nghĩ về những gì tôi sẽ làm gì để Hitler nếu tôi có thể nhận được gần đủ để làm tổn thương anh. Tôi sẽ giết anh ta từ từ hoặc có thể tôi chỉ cần đặt một viên đạn vào đầu? Tôi đã kiểm tra đồng hồ của tôi khi chúng tôi rời ga-đó chính xác 10:46 ngày 04 Tháng Bảy, 1941. Mặc dù tôi không thể chờ đợi để rời khỏi, tôi vẫn còn tức giận, khó chịu và thậm chí lo lắng rằng ai đó có thể chưa dừng lại chúng tôi. Để làm cho đầu óc của tôi ra khỏi thực tế là chúng tôi rời thành phố tôi lớn lên trong lẽ mãi mãi tôi lấy Thánh Kinh ra khỏi ba lô của tôi và quay sang các cuốn sách của Job. Cha nhận thấy những gì tôi đã làm và hỏi tôi lý do. "Elizabeth dám tôi để dịch nó sang tiếng Anh," tôi trả lời. "Công việc?" Cha hỏi, bối rối. "Vâng," tôi nói. "Vì vậy, tôi sẽ. Ít nhất nó sẽ cho tôi một cái gì đó để làm trong chuyến đi. Và nó sẽ giúp tôi thực hành tiếng Anh của tôi." Cha trông đáng ngờ. "Đó là một mảnh gây phiền hà," ông nói. "Không thực sự là điều phải được đọc ngay bây giờ." Ông dừng lại. "Nhưng nếu bạn thích, tôi có thể giúp bạn." Tôi nghĩ về lời đề nghị của mình trong một phút. Nếu tôi chấp nhận, anh ta có thể nghĩ rằng tôi đã tha thứ cho anh ta. Kể từ khi nói lời tạm biệt với Oma và Opa, tôi hầu như không nói một lời nào với anh. Mặt khác, bản dịch sẽ trở nên phức tạp, và ông có thể giúp tôi hiểu được những gì tôi đã được dịch, được không gian lận, đúng không? Tôi đã nói với Elizabeth rằng tôi sẽ gửi cho cô ấy những gì tôi đã làm, vì vậy tôi thực sự không thể nhận ra nó. "Được rồi," tôi đồng ý. Anh gật đầu. Ông đã cố gắng không để lộ ra, nhưng tôi có thể nói rằng ông rất hài lòng. Ông từng là giáo sư tiếng Anh tại Đại học Hombolt. Mẹ dạy ở đó cũng-toán học. Đó là nơi mà họ đã gặp nhau khi còn học sinh. Họ muốn cả hai được giảng dạy tại các trường học của người Do Thái từ Marta và tôi bắt đầu đi ở đó. Tôi cho rằng việc dịch từ tiếng Đức sẽ trình bày một thách thức thú vị để một học giả tiếng Anh và giữ anh ta bận rộn quá. Chúng ta đọc đoạn mở đầu và tôi có thể nhìn thấy ngay tại sao Cha đã miễn cưỡng để nghiên cứu nó. Ông nhắc nhở tôi rằng người Do Thái Cải cách như chúng tôi không tin rằng Kinh Thánh là Lời của Thiên Chúa-đen nhưng nó vẫn còn là một câu chuyện kỳ lạ. Job là hạnh phúc và thịnh vượng và yêu thương của Thiên Chúa. Thiên Chúa chỉ việc ra Satan và tự hào về những gì một người đàn ông tốt, ông là. Satan nói ông nghi ngờ rằng công việc sẽ rất tốt nếu ông mất tất cả mọi thứ; ông chắc chắn sẽ nguyền rủa Thiên Chúa, chứ không phải ca ngợi Ngài. Vì vậy, Thiên Chúa và Satan đồng ý về một đặt cược để xem làm thế nào công việc sẽ phản ứng. Satan dải công việc của tất cả mọi thứ, bắt đầu với giết con! Satan sau đó với lấy đi tất cả của cải thế gian của công việc. Khi công việc từ chối để nguyền rủa Thiên Chúa, Satan đuổi theo anh một lần nữa, bao trùm anh trong bóng nước từ đầu đến chân. Và Thiên Chúa cho phép anh làm tất cả điều này, ông quy định duy nhất là Satan không phải giết Job. Bởi thời gian chúng tôi đã dịch đoạn mở đầu, những ngày đã qua và tôi rơi vào một giấc ngủ khó chịu, cản bởi những cơn ác mộng của một thiên thần tên là Satan dẫn đầu một nhóm các Brownshirts người tấn công Opa. Tôi tỉnh dậy trong một mồ hôi ở một số điểm và nhìn ra ngoài cửa sổ vào ban đêm. Mọi thứ dường như quá bình thường. Đèn chập chờn trong bóng tối. Có lẽ con người đã làm những việc bình thường như đánh răng trước khi đi ngủ hoặc đọc một cuốn sách tốt, những tấm ném ra vì sức nóng. Các tàu chugged trên với chuyển động nhẹ nhàng của nó. Về mặt nào đó là quá bình thường mà tôi đã không chắc chắn là những gì giấc mơ, là những gì thực tế, là những gì cơn ác mộng, là những gì thật. v










































































đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2024 I Love Translation. All reserved.

E-mail: