This is a request fic, a gift for Nikkie23534, who wanted another unde dịch - This is a request fic, a gift for Nikkie23534, who wanted another unde Việt làm thế nào để nói

This is a request fic, a gift for N

This is a request fic, a gift for Nikkie23534, who wanted another underage story featuring Asami and Akihito. I hope you like it hun, take care :)

WARNING: Underage (Asami 25, Aki 16), Non-con, smut, manipulation.

Akihito liked the snow. He liked how it was just so white and pure, lighting up the world even in the darkest of night. He loved how it fell from the sky without prejudice and blanketed everything it could. He loved how it brought back memories of good will; happy times with his mother.

He liked when his memories of the snow overlapped with those of his current reality.

His steps were heavy, boot squishing the soft ice while he pulled his coat around him tight, seeking comfort from the temperature. There was no wind or hail, just other people going about their business, a sea of colored jackets, coats and boots and his breath that was visible every time he breathed out. His lungs burned a little, even though he couldn't pinpoint the exact reason why.

There were gloves on his hands, cotton and thick and even though they shook, he told himself it was from the cold. Down to his core he felt a biting chill, the sort of chill he knew deep down wasn't caused only by his surroundings. His neck was wrapped in a thick scarf and his frame hugged by an insulated jacket.

It should have helped.

It didn't.

Akihito knew that even if it was the middle of summer where it was hot enough he could be peeled from the sidewalk, he would still feel cold enough to chatter his teeth. It was anxiety and anticipation as much as the weather.

...

The walk wasn't too long after the taxi had dropped him off. Like maybe ten minutes? But it felt like a lifetime. The extra walk wasn't necessary, but he needed the time to think; try to clear his head. To accept.

Many times Akihito just wanted to spin around and turn back, divert to a coffee shop, a noodle stand; anything. But he trudged forward determinedly. Nothing would stop him from his goal. Nothing would stop him from making things right.

Nothing.

Come pain, destruction, fear or rejection, there would be no albatross tonight. He believed that with every fibre of his being.

The house was just as he remembered, huge. Except for the paint. Five years ago it was a soft beige, but now it was a bright yellow with periwinkle edgings and the flowers in the lawn had grown quite a bit from what he could remember. They were asleep because of the snow, but he knew once they opened up or bloomed they would be a glorious sight.

The lot was extremely quiet, not a body in sight but Akihito knew better. He lived here long enough to know when a man was absent and when he just didn't want to be seen. His hands closed around the frosting metal of the highgate as he exhaled a breath, hazel eyes searching for everything and nothing at once.

A trace of nostalgia or a bite of anxiety? Akihito wasn't sure.

"What do you want?"

Akihito gasped in fright when the voice cackled from the intercom on the wall beside him. He looked at the device, immediately remembering that even though he couldn't see the guard house from the gate he was in clear view of the men inside. He nervously walked over, pushed the 'line 1' button and whispered out.

"Takaba Akihito, here to see Asami Ryuichi."

The effect was immediate and Akihito stood back as a man in uniform suddenly emerged to open the part of the gate for people on foot. He stepped through, signing the guest book as it was thrust towards him. His fingers shook bad enough for his name to slant like a slope on the page.

He was here, in the now and this was going to happen.

"Go on up, he's expecting you."

Akihito nodded and turned to look towards the house, trepidation coiling in his gut with every step he took forward. He shoved his hands in jacket pockets. Maybe they would stop shaking. Or maybe he would finally turn back and go home.

Go back to his mother; his mother suffering from coronary artery disease.

...

The front door opened as soon as he stepped foot on the front step and memories of being eleven years old and fixing bed linens while his mother served tea assaulted him. They were provided food and shelter and a stipend by the owner of the mansion. A generosity since their presence was repayment for a debt.

It wasn't too bad. He had his mother by his side, his schooling paid for and a roof over their heads. But his mother fell in love with a man from the countryside, a man that bought their freedom and whisked them away like a knight in shining armor.

A man that died three years later from lung cancer.

Now, here Akihito was, visiting his past home as a last resort to seek help for his ailing mother. The man that took them in died without leaving much behind, so they ended up in a low income house in the city with faulty pipes and a damaged roof top.

It wasn't much, but it was theirs.

The inside of the mansion was warm and bright, just like he remembered and the huge glittering chandelier was still in the ceiling. He toed off his shoes and handed his jacket and scarf to the butler, who instructed him with a professional, "Follow me."

Akihito found himself shivering harder than when he was outside in the snow. He wasn't sure what to expect, but he knew if Asami senior hadn't died a year before he wouldn't have been able to set foot back in this mansion. It's not that Asami senior was a hard man, but he had a policy against people who left or turned their back on him.

He didn't give second chances.

Ryuichi was neutral ground though. He remembered seeing the young man all the while while he lived here. At 11, the man was 20 years old. They barely interacted, but there were looks that he couldn't fathom when he was younger. It wasn't until he left and got older, more experienced, that he realized that maybe... just maybe...

...

The butler knocked on a wooden oak door on the second floor, up a flight of stairs covered by the type of thick, comfortable rug belonging to the rich and powerful.

"Come in."

The butler opened the door, but Akihito was the one to cross the threshold into the dimly lit study. It took a moment for his eyes to adjust, but there was no mistaking the broad shouldered man sitting around the only wooden desk in the room, a large thesaurus type book open in front of him. He flinched when the sound of the lock clicking into place behind him could be heard.

Like a gavel pounding. His heart rate sped up.

"To what do I owe this visit?" Asami asked and Akihito could see his eyes, golden and glistening like a cat's, reflected in the dim room.

Voice smooth and deep, Akihito listened keenly to the tone of voice, trying to gouge out the man's intention with all his instincts in use. If it's one thing his stepfather taught him before he died, it's to always stay alert and keen to your surroundings.

The advice was in regards to photography, but Akihito applied it to different aspects of situations he found himself in. Like now.

"I need help."

"Elaborate."

Akihito explained his predicament; his mother's ¥65,000 a month for six months medical bill (if things worked well, and that wasn't a guarantee, the doctor explained), and his offer to work off the debt in exchange for the man's help.

Asami didn't need another worker, but that was besides the point. He stood, walked around the desk and approached his mini-bar, pouring two shots of vodka in tumblers. He turned back to look at the teen before handing him one of the glass, liking the way his nose scrunched cutely in a parody of the way he was inhaling the sharp scent of the liquor. He took a drink before pointing out, "With a debt like that, and the uncertainty of the length of time it would end, you could end up spending an indefinite amount of time here. With me."

Akihito knew that, but nothing was too good for his mother and she needed the help. He fiddled with the tumbler in his hand before looking into the man's eyes with his determination spiking rapidly. Do or die. Do. Or. Die. "I know."

Asami chuckled, leaning back on his desk with a posture of superiority. "I expect you to do all that is required of you, no hesitation."

"Fine. My mother goes wherever I go." It was a statement, not a question.

"A room will be set up for her immediately."

"Her health should be your utmost priority. You do your part, I'll do mine."

Asami felt something hot and heavy down in the pit of his stomach. Takaba was awakening something primal inside him. The teen's tone and his attitude...He took another sip of his drink. "You make a lot of demands for somebody in your position..."

"I know what I want, best to make it clear between us right now," Akihito answered, finding the courage to go through with this.

"Fine," Asami answered in acquiescence, putting his tumbler down and walking over to the teen who hadn't touched his yet. He was all up in Takaba's personal space, breathing him in; intoxication and fear. He ghosted the fingers of his right hand down the kid's left arm slowly, feeling the gooseflesh rise on his skin and seeing the doubt and determination in equal standing in those hazel eyes.

He would get what he wanted tonight.

"Verbal contracts are normally sealed with a sign of good faith."

"I see," Akihito muttered, shivering under the man's warm fingers. He couldn't blame the cold this time, not when the room was so warm and his body kept getting hotter. It was all happenstance. Had to be, because he shouldn't really be so calm about this. It's not like his new employer was any less of an entrapping enigma at 25 than he was at 20. It made this all the more bearable.

Asami enclosed his hand over the one Takaba was using to hold the tumbler and he slowly guided the teen's hand up to his lip.

"Taste it," Asami instructed, like a ritual in the sacrificing of a lamb.

Akihito took a sip, pulled back and coughed suddenly. It was harsh on his throat, biting and bitter.

"Take it easy," Asami soothed, voice low but hard while he rubbed Takaba's back. He took the tumbl
0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!
Đây là một yêu cầu fic, một món quà cho Nikkie23534, những người muốn một câu chuyện vị thành niên Asami và Akihito. Tôi hy vọng bạn thích nó hun, chăm sóc :)Chú ý: Vị thành niên (Asami 25, Aki 16), không lạnh, bịnh lúa đen, thao tác.Akihito thích tuyết. Ông thích làm thế nào nó đã là chỉ vì vậy màu trắng và tinh khiết, ánh sáng lên trên thế giới ngay cả trong đen tối nhất của đêm. Ông đã yêu như thế nào nó rơi từ bầu trời mà không có thành kiến và bao phủ tất cả mọi thứ nó có thể. Ông đã yêu như thế nào nó đã mang lại những kỷ niệm của thiện chí; hạnh phúc lần với mẹ.Ông thích khi ông những kỷ niệm của tuyết chồng chéo với những người của mình thực tế hiện nay.Bước của mình rất lớn, khởi động squishing mềm băng trong khi ông kéo áo của mình xung quanh anh ta thoải mái chặt chẽ, tìm kiếm từ nhiệt độ. Có là không có gió hay mưa đá, người chỉ khác đi về kinh doanh của họ, một biển màu áo jacket, Áo khoác và giày và hơi thở của mình là có thể nhìn thấy mỗi khi ông hít. Phổi của ông đốt cháy một chút, mặc dù ông không thể xác định chính xác lý do tại sao.Có bao tay trên bàn tay của mình, bông và dày và mặc dù họ lắc, ông nói với mình đó là từ lạnh. Xuống đến cốt lõi của mình, ông cảm thấy lạnh cắn, loại lạnh ông biết sâu xuống đã không gây ra chỉ bởi môi trường xung quanh của mình. Cổ của ông được bọc trong một khăn dày và khung của mình ôm bởi một áo cách điện.Nó nên đã giúp.Nó đã không.Akihito biết rằng ngay cả khi nó là giữa mùa hè nơi nó đã được nóng đủ ông có thể được bóc vỏ từ vỉa hè, ông vẫn sẽ cảm thấy lạnh, đủ để răng nghiến răng của mình. Nó là sự lo lắng và dự đoán nhiều như thời tiết....Bộ đã không quá lâu sau khi xe taxi đã bỏ anh ta ra. Như có lẽ mười phút? Nhưng nó cảm thấy như một đời. Bộ phụ không phải là cần thiết, nhưng ông cần thời gian để suy nghĩ; cố gắng để xóa đầu của mình. Để chấp nhận.Nhiều lần Akihito chỉ muốn quay quanh và quay lại, chuyển hướng đến một cửa hàng cà phê, một đứng mì; bất cứ điều gì. Nhưng ông trudged về phía trước quyết. Không có gì sẽ dừng lại anh ta từ mục tiêu của mình. Không có gì sẽ dừng lại anh ta từ làm những điều đúng.Không có gì.Đến đau, phá hủy, sợ hãi hay từ chối, sẽ có không có albatross tối nay. Ông tin rằng với mỗi sợi của Anh.Ngôi nhà được cũng giống như ông nhớ lại, rất lớn. Ngoại trừ sơn. Năm năm trước đây nó đã là một màu be mềm, nhưng bây giờ nó là một màu vàng tươi sáng với cây dừa cạn edgings và những bông hoa trong cỏ đã tăng lên khá một chút từ những gì ông có thể nhớ. Họ đã ngủ vì tuyết, nhưng ông biết một khi họ đã mở ra hoặc nở rộ họ sẽ là một vinh quang cảnh.Rất nhiều rất yên tĩnh, không phải là một cơ thể trong cảnh nhưng Akihito biết tốt hơn. Ông sống ở đây đủ lâu để biết khi một người đàn ông đã vắng mặt và khi ông chỉ không muốn được nhìn thấy. Bàn tay của mình đóng cửa xung quanh thành phố kim loại phủ sương giá của highgate như ông exhaled một hơi thở, hazel mắt tìm kiếm cho tất cả mọi thứ và không có gì cùng một lúc.Một dấu vết của nỗi nhớ hoặc một vết cắn của lo âu? Akihito đã không chắc chắn."Những gì bạn muốn?"Akihito gasped trong sợ khi tiếng nói cackled từ các bộ trên tường bên cạnh anh ta. Ông nhìn vào điện thoại, ngay lập tức ghi nhớ rằng mặc dù ông không thể nhìn thấy ngôi nhà bảo vệ từ các cửa khẩu ông là trong cái nhìn rõ ràng của những người đàn ông bên trong. Ông nervously đi ngang qua, đẩy nút 'dòng 1' và thì thầm ra."Takaba Akihito, đây để xem Asami Ryuichi."Hiệu quả là ngay lập tức và Akihito đứng trở lại như là một người đàn ông trong bộ đồng phục đột nhiên xuất hiện để mở phần cửa cho người đi bộ. Ông bước qua, ký vào sổ khách như nó lực đẩy hướng tới ông. Ngón tay của mình làm rung chuyển xấu, đủ cho tên của ông để nghiêng như độ dốc trên trang.Ông đã ở đây, bây giờ và điều này sẽ xảy ra."Đi lên, ông đang chờ bạn."Akihito gật đầu và quay sang nhìn về phía nhà, sự rung chuyển cuộn trong ruột của mình với mỗi bước ông đã về phía trước. Ông xô đẩy tay trong túi áo khoác. Có lẽ họ sẽ ngừng lắc. Hoặc có lẽ ông cuối cùng sẽ quay trở lại và về nhà.Quay lại với mẹ; mẹ bị bệnh động mạch vành....Cửa trước mở như sớm như ông bước chân trên mặt trận bước và những kỷ niệm của là mười một năm cũ và sửa chữa các khăn trải giường trong khi mẹ ông phục vụ trà tấn công anh ta. Họ đã cung cấp thực phẩm và nơi trú ẩn và phụ cấp một chủ sở hữu của dinh thự. Một hào phóng vì sự hiện diện của họ là hoàn trả cho một món nợ.Nó không phải là quá xấu. Ông có mẹ của ông, ông học được trả tiền cho và một mái nhà trên đầu họ. Nhưng mẹ rơi vào tình yêu với một người đàn ông từ các vùng nông thôn, là một người đàn ông mà mua của tự do và gạt chúng đi như một hiệp sĩ trong sáng giáp.Một người đàn ông qua đời ba năm sau đó từ ung thư phổi.Bây giờ, ở đây Akihito đã, đến thăm nhà như là một phương sách cuối cùng để tìm sự giúp đỡ cho mẹ ốm đau quá khứ của mình. Người đàn ông mà đã đưa họ trong chết mà không để lại nhiều phía sau, do đó, họ đã kết thúc trong một căn nhà thu nhập thấp trong thành phố với đường ống bị lỗi và một từ trên mái nhà bị hư hỏng.Đó là không nhiều, nhưng nó đã là họ.Bên trong các biệt thự được ấm áp và tươi sáng, giống như ông nhớ và các chandelier lấp lánh lớn là vẫn còn ở trần nhà. Ông bộ cánh giày của mình và tay áo của mình và khăn để butler, người hướng dẫn anh ta với một chuyên nghiệp, "theo tôi."Akihito thấy mình Run khó hơn so với khi ông đã ở bên ngoài trong tuyết. Ông đã không chắc chắn những gì mong đợi, nhưng ông biết nếu Asami cao cấp đã không qua đời một năm trước khi ông sẽ không có được thể đặt chân trở lại trong dinh thự này. Nó không phải là cao cấp Asami là một người đàn ông khó, nhưng ông đã có một chính sách đối với những người còn lại hoặc bật trở lại của họ về anh ta.Ông đã không cung cấp cho cơ hội thứ hai.Ryuichi là sân trung lập mặc dù. Ông nhớ nhìn thấy người đàn ông trẻ trong khi trong khi ông sống ở đây. Tại 11, người đàn ông là 20 tuổi. Họ hiếm khi tương tác, nhưng có vẻ rằng ông không thể hiểu được khi ông còn trẻ. Nó không cho đến khi ông rời và đã lớn tuổi, nhiều hơn nữa có kinh nghiệm, ông nhận ra rằng có lẽ... chỉ có thể......Quản gia gõ vào một cánh cửa bằng gỗ sồi tầng, lên một chuyến bay của cầu thang được loại dày, thoải mái tấm thảm phong phú và mạnh mẽ."Đi vào."Quản gia mở cửa, nhưng Akihito là một vượt ngưỡng vào nghiên cứu ánh sáng lờ mờ. Phải mất một thời điểm cho mắt của ông để điều chỉnh, nhưng đã có không có tưởng lầm người đàn ông vai rộng rộng ngồi quanh bàn chỉ bằng gỗ trong phòng, một loại từ điển lớn cuốn sách mở ở phía trước của anh ta. Ông flinched khi những âm thanh của khóa cách nhấp vào các vị trí phía sau anh ta có thể được lắng nghe.Như một gavel pounding. Nhịp tim của ông tăng tốc lên."Những gì tôi nợ chuyến thăm này?" Asami hỏi và Akihito có thể nhìn thấy đôi mắt của mình, vàng và glistening giống như một con mèo, phản ánh trong phòng mờ.Thoại mịn và sâu, Akihito đã nghe sâu sắc đến những giai điệu của giọng nói, cố gắng gouge ra ý định của người đàn ông với tất cả của ông bản năng sử dụng. Nếu đó là một điều cha dượng của ông dạy ông trước khi ông qua đời, nó là luôn luôn cảnh báo và quan tâm đến môi trường xung quanh của bạn.Những lời khuyên là liên quan đến nhiếp ảnh, nhưng Akihito áp dụng nó cho các khía cạnh khác nhau của ông thấy mình trong các tình huống. Như bây giờ."Tôi cần giúp đỡ.""Xây dựng."Akihito giải thích tình trạng khó khăn của mình; mẹ ông ¥ 65.000 một tháng cho sáu tháng hóa đơn y tế (nếu những điều đã làm việc tốt, và đó không phải là một đảm bảo, bác sĩ giải thích), và cung cấp của mình để làm việc giảm nợ để trao đổi với sự giúp đỡ của người đàn ông.Asami đã không cần một nhân viên, nhưng đó là bên cạnh điểm. Ông đứng, đi bộ xung quanh bàn làm việc và tiếp cận của ông mini bar, đổ hai mũi chích ngừa của vodka ở tumblers. Ông quay trở lại để xem xét thiếu niên trước khi bàn giao ông là một thủy tinh, thích cách mũi scrunched cutely trong một parody của cách ông hít phải mùi hương sắc nét rượu. Ông lấy một thức uống trước khi chỉ ra, "với một món nợ như đó và không chắc chắn về độ dài của thời gian nó sẽ kết thúc, bạn có thể kết thúc lên chi tiêu một số lượng vô hạn của thời gian ở đây. Với tôi."Akihito biết rằng, nhưng không có gì là quá tốt cho mẹ và cô ấy cần sự giúp đỡ. Ông fiddled với tumbler trong bàn tay của mình trước khi nhìn vào mắt của người đàn ông với quyết tâm của mình spiking nhanh chóng. Làm hoặc chết. Làm. Hoặc. Chết. "Tôi biết."Asami chuckled, nghiêng trở lại trên bàn làm việc của mình với một tư thế vượt trội. "Tôi hy vọng bạn làm tất cả những gì được yêu cầu của bạn, không do dự.""Tốt. Mẹ tôi đi bất cứ nơi nào tôi đi." Đó là một tuyên bố, không phải là một câu hỏi."Một phòng sẽ được thiết lập cho cô ấy ngay lập tức.""Sức khỏe của cô nên là ưu tiên tối đa của bạn. Bạn làm một phần của bạn, tôi sẽ làm điều tôi. "Asami cảm thấy một cái gì đó nóng và nặng xuống trong các hố của dạ dày của mình. Takaba thức tỉnh một cái gì đó nguyên bên trong anh ta. Của thiếu niên giai điệu và Thái độ của mình... Ông lấy một sip của đồ uống của mình. "Bạn làm cho rất nhiều nhu cầu cho ai đó ở vị trí của bạn...""Tôi biết những gì tôi muốn, tốt nhất để làm cho nó rõ ràng giữa chúng tôi ngay bây giờ," Akihito trả lời, việc tìm kiếm sự can đảm để đi qua với điều này."Tốt," Asami trả lời trong acquiescence, đặt tumbler của mình xuống và đi bộ để thiếu niên những người đã không xúc động của mình được nêu ra. Ông là tất cả lên trong không gian cá nhân của Takaba, thở anh ta ngộ độc và sợ hãi. Ông ghosted các ngón tay của bàn tay phải của mình xuống cánh tay trái của kid từ từ, cảm giác gooseflesh nổi lên trên làn da của mình và nhìn thấy các nghi ngờ và quyết tâm trong đứng bằng nhau trong những mắt Tram.Ông sẽ có được những gì ông muốn tối nay."Bằng lời nói hợp đồng thường được kín với một dấu hiệu của Đức tin tốt.""Tôi thấy," Akihito muttered, Run dưới ngón tay ấm áp của người đàn ông. Ông không thể đổ lỗi cho lạnh thời gian này, không phải khi phòng đã như vậy ấm và cơ thể của mình giữ nhận được nóng hơn. Nó đã là tất cả happenstance. Đã phải, bởi vì ông thực sự không nên vì vậy bình tĩnh về việc này. Không giống như chủ nhân mới của mình là bất kỳ ít hơn của một bí ẩn entrapping lúc 25 hơn ông là lúc 20. Nó thực hiện điều này tất cả các hơn bearable.Asami kèm theo bàn tay của mình trên một trong những Takaba đã sử dụng để giữ tumbler và ông từ từ hướng dẫn tay của thiếu niên đến môi."Hương vị nó," Asami hướng dẫn, giống như một nghi lễ trong hy sinh của một cừu.Akihito đã uống, kéo và ho đột nhiên. Nó đã được khắc nghiệt trên cổ họng của mình, cắn và đắng."Mất dễ dàng," Asami mịn, giọng nói thấp nhưng khó khăn trong khi ông cọ xát của Takaba trở lại. Ông lấy tumbl
đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Việt) 2:[Sao chép]
Sao chép!
Đây là một fic theo yêu cầu, một món quà cho Nikkie23534, người muốn một câu chuyện tuổi vị thành niên có tính năng Asami và Akihito. Tôi hy vọng bạn thích nó hun, chăm sóc :) CẢNH BÁO: Tảo (Asami 25, Aki 16), Non-con, than đen, thao tác. Akihito thích tuyết. Ông thích làm thế nào nó đã được chỉ là quá trắng và tinh khiết, thắp sáng thế giới ngay cả trong tối nhất của đêm. Ông yêu như thế nào nó rơi từ bầu trời mà không thành kiến và bao trùm tất cả mọi thứ có thể. Ông yêu như thế nào nó đã mang lại những kỷ niệm của thiện chí; thời gian hạnh phúc với mẹ. Ông thích khi những kỉ niệm của ông về tuyết chồng chéo với những tình trạng hiện tại của mình. bước của ông là nặng, khởi động nứt băng mềm trong khi anh kéo chiếc áo khoác của mình xung quanh anh ta chặt chẽ, tìm kiếm sự an ủi từ nhiệt độ. Không có gió hoặc mưa đá, chỉ cần người khác đi về kinh doanh của họ, một biển màu áo jacket, áo khoác và boots và hơi thở của mình rằng đã nhìn thấy mỗi khi anh thở ra. Phổi của ông bị đốt cháy một chút, mặc dù ông không thể xác định chính xác lý do tại sao. Có găng tay, bông và dày của mình và mặc dù họ lắc, anh tự nhủ đó là do cảm lạnh. Xuống đến cốt lõi của mình, ông cảm thấy ớn lạnh cắn, các loại chill ông biết sâu xuống không chỉ gây ra bởi môi trường xung quanh mình. Cổ của ông đã được bọc trong một chiếc khăn dày và khung mình ôm một chiếc áo cách nhiệt. Nó nên đã giúp. Nó đã không. Akihito biết rằng ngay cả khi nó là vào giữa mùa hè, nơi nó đã đủ nóng, ông có thể được bóc từ các vỉa hè , anh vẫn sẽ cảm thấy đủ lạnh để huyên thuyên răng của mình. Đó là sự lo lắng và mong đợi nhiều như thời tiết. ... Việc đi bộ không quá lâu sau khi xe taxi đã bỏ anh ta ra. Giống như thể mười phút? Nhưng nó cảm thấy như một đời. Các thêm đi bộ là không cần thiết, nhưng ông cần thời gian để suy nghĩ; cố gắng để đầu óc của mình. Để chấp nhận. Nhiều lần Akihito chỉ muốn quay xung quanh và quay trở lại, chuyển hướng đến một quán cà phê, một đứng mì; bất cứ điều gì. Tuy nhiên, ông lê bước về phía trước kiên quyết. Không có gì ngăn chặn anh ta từ mục tiêu của mình. Không có gì ngăn anh làm những điều đúng. Không có gì. Hãy đến nỗi đau, sự hủy diệt, sợ hãi hoặc từ chối, sẽ không có đêm nay chim hải âu. Ông tin rằng với mỗi sợi của việc của mình. Ngôi nhà đã được chỉ là anh nhớ, rất lớn. Trừ sơn. Năm năm trước đây nó đã là một màu be mềm, nhưng bây giờ nó là một buổi sáng màu vàng với viền cây dừa cạn và những bông hoa ở bãi cỏ đã được trồng khá nhiều từ những gì anh có thể nhớ. Họ đang ngủ vì tuyết, nhưng anh biết một khi họ đã mở ra hoặc nở rộ họ sẽ là một cảnh tượng kỳ diệu. Lô đã vô cùng yên tĩnh, không phải là một cơ thể trong tầm nhìn nhưng Akihito biết tốt hơn. Ông sống ở đây đủ lâu để biết khi một người đàn ông đã vắng mặt và khi ông ấy không muốn được nhìn thấy. Bàn tay anh đóng quanh kim loại frosting của Highgate khi anh thở ra một hơi thở, đôi mắt màu hạt dẻ tìm kiếm cho tất cả mọi thứ và không có gì cùng một lúc. Một dấu vết của nỗi nhớ hay một vết cắn của sự lo lắng? Akihito đã không chắc chắn. "Anh muốn gì?" Akihito thở hổn hển trong sợ hãi khi tiếng nói cười khúc khích từ hệ thống liên lạc trên các bức tường bên cạnh anh. Anh nhìn vào điện thoại, ngay lập tức nhớ rằng mặc dù ông không thể thấy các nhà bảo vệ khỏi cửa ông ở trong nhìn rõ ràng về những người đàn ông bên trong. Ông lo lắng bước lại, nhấn nút 'dòng 1 "và thì thầm ra. "Takaba Akihito, vào đây để xem Asami Ryuichi." Hiệu quả là ngay lập tức và Akihito đứng lại như một người đàn ông trong bộ đồng phục đột nhiên nổi lên để mở một phần của cửa cho người đi bộ. Anh bước qua, ký cuốn sách của khách như nó đã được đẩy về phía anh. Những ngón tay anh lắc đủ xấu cho tên của mình để trình bày bài như một dốc trên trang. Ông đã ở đây, trong các doanh nghiệp và điều này sẽ xảy ra. "Đi đi lên, anh ta mong đợi bạn." Akihito gật đầu và quay lại nhìn về phía ngôi nhà , sự rung chuyển cuộn trong ruột của mình với mỗi bước đi về phía trước. Anh đẩy tay ​​vào túi áo khoác. Có thể họ sẽ ngừng run rẩy. Hoặc có lẽ cuối cùng anh sẽ quay trở lại và đi về nhà. Quay trở lại với mẹ của mình; mẹ mình bị bệnh động mạch vành. ... Cánh cửa trước mở ra ngay khi ông bước chân vào bước phía trước và những kỷ niệm của việc mười một năm cũ và sửa chữa khăn trải giường trong khi mẹ của ông phục vụ trà tấn công anh ta. Họ được cung cấp thức ăn và nơi trú ẩn và tiền thù lao của chủ sở hữu của căn biệt thự. Một sự rộng lượng từ sự hiện diện của họ đã được trả cho một khoản nợ. Đó không phải là quá xấu. Ông đã nhờ mẹ bên cạnh anh, học của mình trả tiền và một mái nhà trên đầu họ. Nhưng mẹ anh đã yêu một người đàn ông từ nông thôn, một người đàn ông mà mua sự tự do của họ và gạt chúng đi như một hiệp sĩ trong bộ giáp sáng. Một người đàn ông đã chết ba năm sau ung thư phổi. Bây giờ, ở đây Akihito đã, thăm quá khứ của mình nhà như là một phương sách cuối cùng để tìm sự giúp đỡ cho người mẹ ốm yếu của mình. Người đàn ông đó đưa họ qua đời mà không để lại nhiều phía sau, do đó, họ đã kết thúc trong một ngôi nhà thu nhập thấp ở thành phố với đường ống bị lỗi và một mái nhà bị hư hỏng. Đó không phải là nhiều, nhưng đó là của họ. Các bên trong của căn biệt thự là ấm áp và tươi sáng, giống như ông nhớ và đèn chùm khổng lồ sáng choang vẫn còn ở trần. Ông ngón off giày của mình và trao cho chiếc áo khoác và khăn quàng của mình để người quản gia, người hướng dẫn anh ta với một chuyên nghiệp, "Đi theo tôi." Akihito thấy mình run rẩy khó hơn khi ông đã ở bên ngoài trong tuyết. Ông đã không chắc chắn những gì mong đợi, nhưng anh biết nếu cấp cao Asami đã không chết một năm trước khi ông sẽ không có được thể đặt chân trở lại trong ngôi biệt thự này. Nó không phải là cao cấp Asami là một người chăm chỉ, nhưng ông đã có một chính sách đối với những người còn lại hoặc quay lưng lại với ông. Ông không đưa ra cơ hội thứ hai. Ryuichi là sân trung lập dù. Anh nhớ lại nhìn thấy tất cả các trong khi người đàn ông trẻ tuổi trong khi ông sống ở đây. Tại 11, người đàn ông 20 tuổi. Họ hầu như không tương tác, nhưng có vẻ rằng ông không thể hiểu được khi anh còn nhỏ. Mãi cho đến khi rời đi và đã lớn tuổi, nhiều kinh nghiệm hơn, ông nhận ra rằng có lẽ ... chỉ là có lẽ ... ... Người quản gia gõ một cánh cửa gỗ sồi gỗ trên tầng hai, lên một chuyến bay của cầu thang được bao phủ bởi loại dày, tấm thảm thoải mái thuộc phong phú và mạnh mẽ. "Vào đi." Người quản gia mở cửa, nhưng Akihito là người đã bước qua ngưỡng cửa vào nghiên cứu ánh sáng lờ mờ. Phải mất một thời điểm cho đôi mắt của mình để điều chỉnh, nhưng không có thể nhầm người đàn ông vai rộng ngồi quanh bàn gỗ duy nhất trong phòng, một loại từ điển đồng nghĩa cuốn sách lớn mở ở phía trước của anh ta. Ông nao núng khi âm thanh của các khóa cách nhấn vào vị trí phía sau anh ta có thể nghe được. Giống như một tiếng đập búa. Nhịp tim của anh tăng tốc. "Để làm những gì tôi nợ lần này?" Asami hỏi và Akihito có thể nhìn thấy đôi mắt của mình, vàng và sáng lấp lánh như một con mèo của, phản ánh trong căn phòng mờ tối. Tiếng nói mượt mà và sâu, Akihito lắng nghe sâu sắc đến những giai điệu của giọng nói, cố gắng nan móc đôi mắt ra ý định của người đàn ông với tất cả bản năng của mình trong việc sử dụng. Nếu đó là một điều cha dượng của ông đã dạy ông trước khi ông qua đời, nó luôn luôn đề cao cảnh giác và quan tâm đến môi trường xung quanh của bạn. Những lời khuyên là liên quan đến nhiếp ảnh, nhưng Akihito áp dụng nó vào các khía cạnh khác nhau của tình huống anh thấy mình ở. Giống như bây giờ. "Tôi cần giúp đỡ ". "Xây dựng." Akihito giải thích tình trạng khó khăn của mình; mẹ mình ¥ 65,000 một tháng trong sáu tháng hóa đơn y tế (nếu mọi thứ làm việc tốt, và đó không phải là một sự đảm bảo, các bác sĩ giải thích), và cung cấp của mình để làm việc hết nợ để đổi lấy sự giúp đỡ của người đàn ông. Asami không cần một công nhân, nhưng đó là bên cạnh những điểm. Ông đứng dậy, đi vòng quanh bàn làm việc và tiếp cận mini-bar của mình, đổ hai bức ảnh của vodka trong lẫy. Anh quay lại nhìn các teen trước khi đưa cho cậu một trong những kính, thích cách mũi nhăn nhó một cách đáng yêu trong một parody của cách ông hít mùi hương mạnh của rượu. Ông uống một ngụm trước khi chỉ ra, "Với một khoản nợ như thế, và sự không chắc chắn về độ dài của thời gian nó sẽ kết thúc, bạn có thể sẽ chi tiêu một số tiền không hạn định thời gian ở đây. Với tôi." Akihito biết điều đó, nhưng không có gì là quá tốt cho mẹ của mình và cô ấy cần sự giúp đỡ. Anh nghịch nghịch cốc trong tay trước khi nhìn vào đôi mắt của người đàn ông với quyết tâm của mình spiking nhanh chóng. Làm hoặc chết. Do. Hoặc. Die. "Tôi biết." Asami cười khúc khích, tựa lưng vào bàn của mình với một tư thế vượt trội. "Tôi hy vọng bạn làm tất cả những gì được yêu cầu của bạn, không có chút do dự." "Được rồi. Mẹ tôi đi bất cứ nơi nào tôi đi." Đó là một tuyên bố, không phải là một câu hỏi. "Một căn phòng sẽ được thiết lập cho mình ngay lập tức." "sức khỏe của cô nên ưu tiên hàng đầu của bạn. Bạn là một phần của bạn, tôi sẽ làm tôi." Asami cảm thấy một cái gì đó nóng và nặng xuống trong pit của dạ dày của mình. Takaba đã đánh thức một cái gì đó nguyên thủy bên trong anh. Giai điệu của tuổi teen và thái độ của mình ... Anh lấy một ngụm rượu. "Bạn làm cho rất nhiều nhu cầu cho ai đó trong vị trí của bạn ..." "Tôi biết những gì tôi muốn, tốt nhất để làm cho nó rõ ràng giữa chúng tôi ngay bây giờ," Akihito trả lời, việc tìm kiếm sự can đảm để đi qua với điều này. "Fine" Asami trả lời trong phục tùng, đặt cốc xuống và đi bộ qua để các teen đã không xúc động của anh. Ông là tất cả lên trong không gian cá nhân của Takaba, thở anh trong; nhiễm độc và sợ hãi. Ông mờ đi các ngón tay của bàn tay phải của mình xuống cánh tay trái của bé từ từ, cảm thấy sự nổi lên nổi da gà trên làn da của mình và nhìn thấy những nghi ngờ và quyết tâm trong vị trí tương đương trong đôi mắt màu hạt dẻ. Ông sẽ nhận được những gì anh muốn đêm nay. "Hợp đồng miệng thường được niêm phong với một dấu hiệu của đức tin tốt. " "Tôi hiểu rồi," Akihito lẩm bẩm, run rẩy dưới những ngón tay ấm áp của người đàn ông. Anh ta không thể đổ lỗi cho cái lạnh thời gian này, không khi căn phòng rất ấm áp và thân thể của mình luôn bị nóng hơn. Đó là tất cả tình cờ. Đã có được, vì ông ta không thực sự được như vậy bình tĩnh về việc này. Nó không giống như chủ nhân mới của mình là bất kỳ ít hơn của một bí ẩn bẫy ở 25 hơn ông ở tuổi 20. Nó đã chịu đựng điều này tất cả các chi tiết. Asami kèm theo bàn tay của mình trên một Takaba đã được sử dụng để giữ cốc và anh từ từ hướng dẫn bàn tay của tuổi teen lên trên môi. "Nếm nó," Asami hướng dẫn, như một nghi thức trong cách hiến tế một con chiên. Akihito nhấp một ngụm, kéo trở lại và ho đột ngột. Đó là khắc nghiệt trên cổ họng của mình, cắn và cay đắng. "Đi dễ dàng," Asami xoa dịu, giọng nói thấp nhưng cứng, trong khi ông xoa lưng của Takaba. Ông đã lấy tumbl

























































































































đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2024 I Love Translation. All reserved.

E-mail: