Of course, with her master's charm, no one can resist the temptation n dịch - Of course, with her master's charm, no one can resist the temptation n Việt làm thế nào để nói

Of course, with her master's charm,

Of course, with her master's charm, no one can resist the temptation no matter how honest he is, not even this Akihito. Even Emi can feel that her heart melts every time she looks at her powerful master. And heaven knows that only one or two things in this world that can do that to her. Unfortunately, none of that information will help Emi to get the boy.

She hums softly as she increases the voltage and Mariko shouts at the top of her lungs.

"STOP IT! Please, I told you everything that I know! PLEASE! Turn it OFF, PLEASE!"

The woman shrieks and begs and struggles in her restrains, fighting in hopeless attempt to avoid the jolts of electricity that shots from her wrists, her ankles, the tips of her every finger and some of her more private parts. Tears, sweats and mucus cover Mariko's face. But what Emi likes about electricity shots is that it is relatively clean. Nothing will stain her expensive clothes. After a while, she reduces the electricity power to a more bearable pain.

"It is not up to me to stop the pain, Mariko-san. It is up to you. Give me valuable information, and I will end your misery. I promise," she tells Mariko in sweet innocent voice.

"I told you everything. Please, let me go. Please, I beg you," Mariko cries as her body shakes from the constant aches.

"Now, I want you to search everywhere in your brain, Mariko. Find something that will make me happy and I will release you."

That is the only warning Mariko gets before Emi increase the voltage once again and extreme pain shots through her body. Actually, the whole process is so boring for Emi. Emi starts the pain, waits for a few minutes, reduces it, and asks questions. Then everything repeats all over again. She almost falls asleep sometime in between Mariko's screams.

But after a few rounds, Emi smiles as Mariko starts to mumble something that may be useful. Finally.

"I saw him...Akihito...he walked in this elite neighborhood... with groceries..."

Oh, Emi remembers this. She followed Mariko around. But when Mariko entered the condominium building, Emi couldn't because she didn't have the access. So, she didn't know what happened inside.

"How did you manage to go inside?" she ask nicely in curiosity while trailing Mariko's cheek gently.

"...cleaning...I...I work for a cleaning agency...have some clients at that building," Mariko answers as she trembles by Emi's tender touches.

Poor woman, Emi thinks. She can't help but pity Mariko. If it is not because of this Akihito boy, this woman doesn't need to go through all this pain. That boy is a pure evil to put so many people in misery.

"Ah, I see," she replies with a warm smile to encourage the woman to talk more. "And what did you see inside, Mariko-san?"

Mariko sobs but she doesn't try to get away from her touches anymore. The woman doesn't have strength left to resist her. Emi shakes her own head. What a weakling.

"...I saw...I saw Akihito...he went to...to this lift...you see...the building has a special lift reserved for the penthouse...and he went into this lift...then I couldn't follow him anymore..."

Emi is stunned, "That's it? I wait so patiently and this is all that you can tell me?"

"Wait! Wait, please!" Sensing her displeasure, Mariko quickly tries to stop her. She swallows quickly before she tells Emi the rest.

"I asked around...I was so curious so I asked around. Another cleaning lady told me that she cleaned that penthouse weekly before. She...she told me that the penthouse was empty since she was assigned to clean it around three years a go. Maybe more, she couldn't remember. But the owner was a bit eccentric, she said. There are certain things that she must clean but must not move. And there is this one bedroom that she must make sure that everything stays at the same place."

"So, she can't move anything?"

Mariko shakes her head vigorously. Her eyes are wide in fear that she may say the wrong things. So, Emi shows her good grace by nodding warmly. She even smiles beautifully to encourage the poor woman to continue.

"Not even a piece of paper. She explained that there were receipts on the desk in that bedroom. But the owner's secretary instructed that she must not throw those receipts away. She could move it for a while to clean the desk, but she must put it back to where it was. She told me she couldn't even throw away anything inside the trash bin. She must clean it carefully, but everything that had been there, must stay there."

"Why? What for?"

"I...I don't know. I swear. Please. She told me that her agency suddenly informed her to stop cleaning the penthouse around a year ago. She was not sure why. But since then, she said, sometimes she saw a blond boy came to use that lift. So she thought the owner might hire another cleaning agency to clean the penthouse. But she couldn't be sure; the boy didn't look like he was a cleaning service. But she also knew that the boy didn't live there permanently. Sometimes, she didn't see him for weeks or months."

"So, this blond boy, am I correct to assume that he is Takaba Akihito?" Emi asks carefully, thinking while tapping her pretty finger on the woman's shoulder. Mariko shudders but quickly nods her confirmation.

"Is there anything else I should know, Mariko-san?"

"..."

"Mariko-san? Please, do not disappoint me anymore," she chastises her sternly as if she talks to a little girl instead of a woman.

"...I...the man...the receptionist in the lobby...we often talk when I come there...he has worked in that building for almost ten years..."

"Oh? And?"

"...he...he told me...that...that Akihito lived there before..."

"When? When exactly was it?" Emi needs to confirm. Her hand brushes the electricity panel and lingers there for a while.

"I don't know! I truly don't know! Please...He just told me that it was more than three or four years ago. He didn't remember when exactly it was..."

Three or four years a go? It was earlier than when her master started collecting light brown hair boys and girls. Emi knows for sure because one of those girls called Misaki mentioned it to her before Emi killed her. It seemed that Misaki was one of the earliest version in her master's collection.

"Then?"

"...the receptionist told me...a few years ago, the blond boy suddenly stopped coming. He didn't know why. And then the owner of the penthouse also didn't come much anymore for years. Not until around a year a go. Then he started seeing the owner and the blond boy again. Around two months a go, one of the owner's staffs even brought two babies in. It seemed that the woman didn't notice that he heard the babies' cry from his desk. He hadn't seen the blond boy for a few months now, he said. But he also said that sometimes it happened. Besides, the owner still came regularly. So he didn't pay much attention. He didn't know Akihito's name, though. So...so he always called him..."

"...called him what?" Emi pushes impatiently.

"...he called Akihito using the family name of the penthouse's owner. He called him...Asami-san. I didn't...I couldn't tell my brother. Akihito was a good kid. I tried to convince myself that he had to have a strong reason to go there. Maybe the owner was his family or something. I wanted to ask Akihito myself before saying anything to Arata. But then he suddenly disappeared."

Emi freezes. She thought her heart must have stopped beating for a while because her entire body feels so cold. What does this entire information mean? Does this mean that the boy is not the same with the other boys and girls? Which one is the original and which one is the imitation? He can't be the original, can he? But the fact that the boy had lived with her master even before her master started collecting the boys and girls with light brown hair and hazelnut eyes and the fact that her master brought her sons to that penthouse, what does it mean?

And the way the receptionist calls the boy Asami-san? If it is one from his famous collection, she knows her master will shoot the receptionist dead and punish the boy or girl for not correcting the mistake. Up until now, Emi thinks that she will be the first one who gets the honor of being called Asami-san since she is the one who survives to give her master heirs.

But maybe she is wrong to assume the owner of the penthouse is her master. From Mariko's story, the owner seems to be so different from the unforgiving and ruthless master that she knows. Maybe it is a relative of her master. Yes, it must be it.

Emi can't recognize her own voice as she forcefully asks the shaking woman, "What is the name of the owner, Mariko?!"

"Asami Ryuichi! He told me the owner is a zillionaire...a businessman named Asami Ryuichi. Please, I don't know anything else! Let me go! Please, I beg you."

It is almost 7PM when Akihito calls him. Asami smiles as he answers his phone, expecting a full lash of anger from his boy. But as always, Akihito surprises him. The boy's tone is quite civil as he complains, "You know, if you want me to take care two babies, you should tell me their names, at the very least. I can't keep calling them Boy No. 1 and Boy No. 2."

Asami chuckles, "The older one is Rikiya. The younger one is Naoyuki. They have bracelets with their names engraved, if you pay more attention."

There are some noises on the other end of the phone as the boy makes a quick check.

"Geez, the name is engraved on the inside of the bracelet and it is so small. How do you expect me to notice it?" His boy pouts.

"Well, I don't expect you to notice it," he replies with an amused tone. I expect you to call me to ask for it, he adds silently.

"So, no last name? Do you just pick them up somewhere?"

Asami can hear suspicion in his boy's question. Akihito is smart. His boy will connect the dots soon. Asami knows he can't keep avoiding this issue for long. But he tries to drag it, nevertheless.

"Why? Don't you like them? Should I tell Kirishima to throw them away?"

"They aren't some garbage that you can just thro
0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!
Tất nhiên, với sự duyên dáng của chủ nhân của mình, không ai có thể chống lại sự cám dỗ không có vấn đề như thế nào trung thực, không đâu thậm chí Akihito này. Emi thậm chí có thể cảm thấy trái tim của cô tan ra mỗi khi cô nhìn vào tổng thể mạnh mẽ của cô. Và trên trời biết rằng chỉ có một hoặc hai điều trong thế giới này mà có thể làm điều đó với cô ấy. Thật không may, không có thông tin đó sẽ giúp Emi để có được cậu bé.Cô hums nhẹ nhàng như cô tăng điện áp và Mariko shouts ở đầu phổi của cô."NGĂN CHẶN NÓ! Xin vui lòng, tôi nói với bạn tất cả mọi thứ mà tôi biết! Vui lòng! Tắt nó đi, xin vui lòng!"Người phụ nữ shrieks và đặt ra và đấu tranh trong restrains của mình, chiến đấu trong các nỗ lực vô vọng để tránh các jolts điện đó mũi chích ngừa từ cổ tay của cô, mắt cá chân của mình, những lời khuyên của cô tất cả ngón tay và một số bộ phận riêng khác của cô. Nước mắt, mồ hôi và chất nhầy che mặt của Mariko. Nhưng những gì Emi thích về mũi chích ngừa điện là nó là tương đối sạch. Không có gì sẽ vết quần áo đắt tiền của mình. Sau một thời gian, nó làm giảm sức mạnh điện đến một đau dễ tiêu hơn."Nó không phải là lên đến tôi để ngăn chặn cơn đau, Mariko-san. Đó là vào bạn. Cho tôi có giá trị thông tin, và tôi sẽ kết thúc đau khổ của bạn. Tôi hứa,"cô nói với Mariko trong giọng nói ngọt vô tội."Tôi đã nói với bạn tất cả mọi thứ. Xin vui lòng, hãy để tôi đi. Làm ơn, tôi cầu xin bạn,"tháng 03iko khóc như cơ thể của mình lắc từ đau liên tục."Bây giờ, tôi muốn bạn tìm kiếm ở khắp mọi nơi trong não của bạn, Mariko. Tìm thấy cái gì đó sẽ làm cho tôi hạnh phúc và tôi sẽ giải thoát em."Đó là cảnh báo duy nhất Mariko được trước khi Emi tăng điện áp một lần nữa và cực kỳ đau đớn mũi chích ngừa thông qua cơ thể của mình. Trên thực tế, toàn bộ quá trình là rất nhàm chán cho Emi. EMI bắt đầu đau, chờ đợi cho một vài phút, làm giảm nó, và yêu cầu các câu hỏi. Sau đó tất cả mọi thứ trên tất cả lặp lại một lần nữa. Cô gần như ngã ngủ đôi khi ở giữa của Mariko hét lên.Nhưng sau một vài vòng, Emi nụ cười như Mariko bắt đầu mumble một cái gì đó mà có thể hữu ích. Cuối cùng."Tôi thấy anh ta... Akihito... ông đã đi bộ trong khu phố ưu tú... với cửa hàng tạp hóa..."Oh, Emi ghi nhớ điều này. Cô sau đó Mariko xung quanh. Nhưng khi Mariko nhập chung cư xây dựng, Emi không thể bởi vì cô ấy không có quyền truy cập. Vì vậy, cô ấy không biết những gì đã xảy ra bên trong."Làm thế nào đã làm bạn quản lý để đi vào trong?" cô yêu cầu độc đáo trong tò mò trong khi dấu của Mariko má nhẹ nhàng."... làm sạch... Tôi... Tôi làm việc cho một cơ quan làm sạch... có một số khách hàng tại tòa nhà đó, "tháng 03iko câu trả lời như cô run sợ bởi Emi của đấu thầu chạm.Phụ nữ nghèo, Emi nghĩ. Cô không thể giúp đỡ, nhưng tiếc Mariko. Nếu nó không phải là vì cậu bé Akihito này, người phụ nữ này không cần phải đi qua tất cả các cơn đau này. Thằng nhóc đó là một cái ác tinh khiết để đặt rất nhiều người dân trong đau khổ."Ah, tôi nhìn thấy," cô trả lời với một nụ cười ấm áp để khuyến khích phụ nữ để nói thêm. "Và những gì đã làm bạn thấy bên trong, Mariko-san?"Tháng 03iko sobs nhưng cô ấy không cố gắng để có được ra khỏi chạm của cô nữa. Người phụ nữ không có sức mạnh trái để chống lại cô ấy. EMI lắc đầu của chính mình. Những gì một người nhu nhược."... Tôi thấy... Tôi thấy Akihito... ông đến để... này nâng... bạn thấy... tòa nhà có Thang máy đặc biệt dành riêng cho căn hộ penthouse... và ông đã đi vào này nâng... sau đó tôi không thể làm theo anh ta nữa... "EMI choáng váng, "đó là nó? Tôi rất kiên nhẫn chờ đợi và điều này là tất cả những gì bạn có thể cho tôi biết?""Chờ đợi! Chờ đợi, xin vui lòng!" Cảm biến không vừa lòng của cô, Mariko nhanh chóng cố gắng ngăn cô ta lại. Cô nuốt một cách nhanh chóng trước khi cô nói với Emi phần còn lại."Tôi hỏi xung quanh thành phố... Tôi đã tò mò như vậy vì vậy tôi hỏi xung quanh. Một phụ nữ làm sạch nói với tôi rằng cô ấy làm sạch căn hộ penthouse rằng hàng tuần trước. Cô... cô ấy nói với tôi rằng penthouse được sản phẩm nào kể từ khi nó được phân công để làm sạch nó khoảng ba năm một đi. Có lẽ nhiều hơn, cô ta không thể nhớ. Nhưng chủ sở hữu là một chút lập dị, cô nói. Có những thứ nhất định mà cô phải làm sạch nhưng không phải di chuyển. "Và đó là một phòng ngủ này mà cô phải đảm bảo rằng tất cả mọi thứ vẫn tại cùng một vị trí.""Vì vậy, cô không thể di chuyển bất cứ điều gì?"Tháng 03iko lắc đầu của cô mạnh mẽ. Đôi mắt của cô đang rộng trong sợ hãi rằng cô có thể nói những điều sai trái. Vì vậy, Emi cho thấy cô ân huệ tốt bởi nodding nồng nhiệt. Cô thậm chí nụ cười đẹp để khuyến khích phụ nữ nghèo để tiếp tục."Không phải ngay cả một mảnh của giấy. Cô giải thích rằng có đã là xác nhận trên bàn làm việc trong phòng ngủ đó. Nhưng thư ký của chủ sở hữu hướng dẫn rằng cô không phải ném những biên lai đi. Cô có thể di chuyển nó trong một thời gian để làm sạch bàn làm việc, nhưng cô phải đặt nó trở lại đến nơi nó. Cô ấy nói với tôi cô ấy không thể thậm chí vứt bỏ bất cứ điều gì bên trong thùng rác. Cô phải làm sạch nó một cách cẩn thận, nhưng tất cả mọi thứ mà đã có, phải ở lại đó.""Tại sao? Để làm gì?""I... Tôi không biết. Tôi thề. Vui lòng. Cô ấy nói với tôi rằng cơ quan của cô đột nhiên thông báo cô ấy ngừng làm sạch căn hộ penthouse xung quanh một năm trước đây. Cô đã không chắc chắn tại sao. Nhưng kể từ đó, cô nói, đôi khi cô thấy một cậu bé vàng đến để sử dụng Thang máy đó. Vì vậy cô nghĩ rằng chủ sở hữu có thể thuê một cơ quan làm sạch để làm sạch căn hộ penthouse. Nhưng cô không thể chắc chắn; thằng bé không giống như ông là một dịch vụ làm sạch. Nhưng cô ấy cũng biết rằng cậu bé đã không sống ở đó vĩnh viễn. Đôi khi, cô đã không nhìn thấy anh ta cho tuần hoặc tháng.""Vì vậy, này blond boy, am tôi đúng để thừa nhận rằng ông là Takaba Akihito?" EMI yêu cầu một cách cẩn thận, suy nghĩ trong khi khai thác của mình ngón tay đẹp trên vai của người phụ nữ. Tháng 03iko shudders nhưng nhanh chóng gật đầu xác nhận của cô."Có điều gì khác tôi nên biết, Mariko-san?""...""Mariko-san? Xin vui lòng, không làm tôi thất vọng nữa,"cô chastises cô sternly như thể cô ấy nói chuyện với một cô bé thay vì một người phụ nữ."... I... người... nhân viên tiếp tân tại sảnh đợi... chúng tôi thường nói chuyện khi tôi đến đó... ông đã làm việc trong đó xây dựng trong khoảng... ""Oh? Và?""... ông... ông nói với tôi... đó... đó Akihito sống ở đó trước khi...""Khi? Khi chính xác là nó?" EMI cần phải xác nhận. Tay bàn chải bảng điều khiển điện và lưu lại có trong một thời gian."Tôi không biết! Tôi thật sự không biết! Vui lòng... Ông vừa nói với tôi rằng nó đã nhiều hơn ba hoặc bốn năm trước đây. Ông không nhớ khi chính xác nó đã..."Ba hoặc bốn năm một đi? Nó đã sớm hơn khi Thạc sĩ của cô bắt đầu thu thập ánh sáng màu nâu tóc Nam và nữ. EMI biết chắc chắn bởi vì một trong những cô gái gọi là Misaki đề cập đến nó với cô ta trước khi Emi đã giết cô ấy. Nó dường như rằng Misaki là một trong các phiên bản sớm nhất trong bộ sưu tập của chủ nhân của cô."Sau đó?"".. .những nhân viên tiếp tân nói với tôi... một vài năm trước đây, cậu bé vàng đột nhiên ngừng đến. Ông không biết lý do tại sao. Và sau đó chủ sở hữu của penthouse cũng không đến nhiều nữa trong nhiều năm. Không phải cho đến khoảng một năm một đi. Sau đó ông bắt đầu nhìn thấy chủ sở hữu và cậu bé vàng một lần nữa. Khoảng hai tháng một đi, một đội ngũ nhân viên của chủ sở hữu thậm chí mang hai trẻ sơ sinh trong. Nó có vẻ rằng người phụ nữ không nhận thấy rằng ông nghe nói những đứa trẻ khóc từ bàn làm việc của mình. Ông đã không nhìn thấy cậu bé vàng cho một vài tháng nay, ông nói. Nhưng ông cũng nói rằng đôi khi nó xảy ra. Bên cạnh đó, chủ sở hữu vẫn đến thường xuyên. Do đó ông đã không trả tiền nhiều sự chú ý. Ông đã không biết tên của Akihito, mặc dù. Vì vậy... do đó, ông luôn luôn gọi ông... "".. .called anh ta những gì?" EMI đẩy impatiently.".. .nó được gọi là Akihito bằng cách sử dụng tên của chủ sở hữu của căn hộ penthouse. Ông gọi ông là... Asami-san. Tôi không... Tôi không thể nói cho anh tôi. Akihito đã là một bé tốt. Tôi đã cố gắng để thuyết phục bản thân mình rằng ông đã có một lý do mạnh mẽ để đi đến đó. Có lẽ chủ sở hữu đã là gia đình hoặc một cái gì đó. Tôi muốn hỏi Akihito bản thân mình trước khi nói bất cứ điều gì để Arata. "Nhưng sau đó ông đột nhiên biến mất."EMI đóng băng. Cô nghĩ rằng trái tim của cô phải đã ngừng đập trong một thời gian bởi vì toàn bộ cơ thể của cô cảm thấy lạnh quá. Toàn bộ thông tin này có nghĩa là gì? Điều này có nghĩa rằng cậu bé không phải là cùng với các chàng trai và cô gái nào khác? Một là bản gốc và một trong đó là bắt chước là gì? Ông không thể là ban đầu, có thể ông? Nhưng một thực tế rằng cậu bé đã sống với Thạc sĩ của cô thậm chí trước khi Thạc sĩ của cô bắt đầu thu thập các chàng trai và cô gái với mái tóc màu nâu ánh sáng và phỉ mắt và thực tế là bậc thầy của mình đưa con trai của cô đến penthouse rằng, nó nghĩa là gì?Và cách nhân viên tiếp tân gọi cậu bé Asami san? Nếu nó là một bộ sưu tập nổi tiếng của mình, cô ấy biết Thạc sĩ của cô sẽ bắn nhân viên tiếp tân đã chết và trừng phạt các cậu bé hay cô gái cho không sửa chữa những sai lầm. Cho đến bây giờ, thị trấn này có Emi nghĩ rằng cô sẽ là người đầu tiên những người được vinh dự được gọi là Asami san kể từ khi cô là một trong những người sống sót để cung cấp cho người thừa kế tổng thể của mình.Nhưng có lẽ nó là sai để giả định chủ sở hữu của penthouse là bậc thầy của mình. Từ câu chuyện của tháng 03iko, chủ sở hữu có vẻ là rất khác với bậc thầy không hề khoan nhượng và tàn nhẫn mà cô ấy biết. Có lẽ nó là một thân nhân của bậc thầy của mình. Có, nó phải là nó.EMI không thể nhận ra giọng nói của riêng mình như cô mạnh mẽ yêu cầu người phụ nữ bắt, "những gì là tên của chủ sở hữu, Mariko?!""Asami Ryuichi! Ông nói với tôi chủ sở hữu là một zillionaire... một doanh nhân tên Asami Ryuichi. Xin vui lòng, tôi không biết bất cứ điều gì khác! Hãy để tôi đi! Làm ơn, tôi cầu xin bạn."Nó là gần như 7 PM khi Akihito gọi ông. Asami nụ cười khi ông trả lời điện thoại của mình, Hy vọng một chở đầy đủ của sự tức giận từ cậu bé của mình. Tuy nhiên, như mọi khi, Akihito ngạc nhiên anh ta. Giai điệu của cậu bé là khá dân sự như ông phàn nàn, "bạn biết, nếu bạn muốn tôi chăm sóc hai đứa trẻ, bạn nên cho tôi biết tên của họ, ít nhất. Tôi không thể giữ gọi điện cho họ Boy số 1 và cậu bé No. 2."Asami cười, "là một trong những lớn Rikiya. Em là Naoyuki. Họ có vòng đeo tay với tên của họ khắc, nếu bạn phải quan tâm hơn."Có một số tiếng ồn trên đầu kia của điện thoại như cậu bé làm cho một kiểm tra nhanh chóng."Geez, tên khắc trên bên trong của các bracelet và nó là rất nhỏ. Làm thế nào làm bạn mong đợi tôi nhận thấy nó?" Cậu bé của mình pouts."Vâng, tôi không mong đợi bạn nhận thấy nó," ông trả lời với một giai điệu amused. Tôi hy vọng bạn để gọi cho tôi để yêu cầu nó, ông nói thêm âm thầm."Vì vậy, không cuối tên? Làm bạn chỉ cần chọn chúng lên một nơi nào đó?"Asami có thể nghe các nghi ngờ trong câu hỏi cậu bé của mình. Akihito là thông minh. Cậu bé của mình sẽ kết nối các dấu chấm sớm. Asami biết ông không thể giữ tránh vấn đề này trong thời gian dài. Nhưng anh ta cố gắng kéo nó, Tuy nhiên."Tại sao? Bạn không thích họ? Nên tôi nói với Kirishima để vứt đi?""Họ không phải là một số rác mà bạn có thể chỉ th
đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Việt) 2:[Sao chép]
Sao chép!
Tất nhiên, với sự duyên dáng thầy cô, không ai có thể cưỡng lại sự cám dỗ không có vấn đề làm thế nào trung thực ông là, thậm chí không Akihito này. Ngay cả Emi có thể cảm thấy rằng trái tim cô tan chảy mỗi khi cô ấy nhìn tổng thể mạnh mẽ của mình. Và có trời mới biết rằng chỉ có một hoặc hai điều trên thế giới này có thể làm điều đó với cô ấy. Thật không may, không có thông tin rằng sẽ giúp Emi để có được cậu bé. Cô ậm ừ nhẹ nhàng khi cô làm tăng điện áp và Mariko hét ở phía trên của phổi của cô. "STOP IT! Xin vui lòng, tôi đã nói với bạn tất cả mọi thứ mà tôi biết PLEASE! Bật OFF, PLEASE! " Người phụ nữ những tiếng la hét và van xin và cuộc đấu tranh trong kiềm chế mình, chiến đấu trong nỗ lực tuyệt vọng để tránh những chấn động điện cho các mũi chích ngừa từ cổ tay, mắt cá chân của cô, những lời khuyên của cô mỗi ngón tay và một số bộ phận của mình riêng tư hơn. Nước mắt, mồ hôi và chất nhầy che mặt của Mariko. Nhưng những gì Emi thích về bức ảnh điện là nó là tương đối sạch. Không có gì sẽ bị ố quần áo đắt tiền của mình. Sau một thời gian, cô làm giảm điện năng tiêu thụ tới một cơn đau có thể chịu đựng hơn. "Nó không phải là đến tôi để ngăn chặn cơn đau, Mariko-san. Nó là vào bạn. Hãy cho tôi thông tin có giá trị, và tôi sẽ chấm dứt đau khổ của bạn. Tôi lời hứa, "cô nói với Mariko trong giọng nói vô tội ngọt ngào. "Tôi đã nói với bạn tất cả mọi thứ. Xin vui lòng, cho tôi đi. Xin vui lòng, tôi cầu xin bạn," Mariko khóc khi cơ thể nàng lắc từ đau nhức liên tục. "Bây giờ, tôi muốn bạn tìm kiếm khắp mọi nơi trong bộ não của bạn, Mariko. Tìm cái gì đó sẽ làm cho tôi hạnh phúc và tôi sẽ giải phóng bạn. " Đó là lời cảnh báo chỉ Mariko được trước khi Emi tăng điện áp một lần nữa và bức ảnh đau đớn cùng cực thông qua cơ thể của mình. Trên thực tế, toàn bộ quá trình là rất nhàm chán cho Emi. Emi bắt đầu đau, chờ vài phút, làm giảm nó, và đặt câu hỏi. Sau đó tất cả mọi thứ lặp đi lặp lại trên một lần nữa. Cô gần như ngủ thiếp đi lúc nào đó trong giữa tiếng la hét của Mariko. Nhưng sau một vài vòng, Emi cười khi Mariko bắt đầu lẩm bẩm điều gì đó có thể hữu ích. Cuối cùng. "Tôi nhìn thấy anh ... Akihito ... anh ta bước vào khu phố ưu tú này ... với các hàng hóa ..." Oh, Emi nhớ này. Cô theo Mariko xung quanh. Nhưng khi Mariko vào tòa nhà chung cư, Emi có thể không phải vì cô không có quyền truy cập. Vì vậy, cô không biết những gì xảy ra bên trong. "Làm thế nào mà bạn quản lý để đi vào bên trong?" cô yêu cầu độc đáo trong sự tò mò trong khi dấu má Mariko một cách nhẹ nhàng. "... làm sạch ... Tôi ... Tôi làm việc cho một cơ quan làm sạch ... có một số khách hàng tại tòa rằng," câu trả lời Mariko khi cô run rẩy bởi nét dịu dàng của Emi. phụ nữ nghèo, Emi nghĩ. Cô ấy không thể giúp đỡ, nhưng đáng tiếc Mariko. Nếu nó không phải là vì cậu bé Akihito này, người phụ nữ này không cần phải đi qua tất cả sự đau đớn này. Cậu bé đó là một ác tinh khiết để đặt rất nhiều người trong đau khổ. "Ah, tôi thấy," cô trả lời với một nụ cười ấm áp để khuyến khích những người phụ nữ nói nhiều hơn nữa. "Và những gì đã làm bạn thấy bên trong, Mariko-san?" Mariko tiếng nức nở nhưng cô không cố gắng để có được ra khỏi chạm của cô nữa. Những người phụ nữ không có đủ sức để chống lại cô. Emi lắc đầu của cô. Thật là một kẻ yếu đuối. "... Tôi thấy ... tôi thấy Akihito ... anh đến ... để nâng này ... bạn nhìn thấy ... tòa nhà có một thang máy đặc biệt dành cho các căn hộ penthouse ... và ông đã đi vào thang máy này ... sau đó tôi không thể theo anh nữa ... " Emi là choáng váng, "Đó là nó? Tôi chờ đợi quá kiên nhẫn và điều này là tất cả những gì bạn có thể cho tôi biết?" "Đợi đã! Chờ, xin vui lòng! " Cảm nhận được sự không hài lòng của mình, Mariko nhanh chóng cố gắng ngăn cô lại. Cô nuốt thật nhanh trước khi cô ấy nói với Emi phần còn lại. "Tôi hỏi xung quanh ... Tôi đã rất tò mò nên tôi hỏi xung quanh. Một phụ nữ làm sạch nói với tôi rằng cô ấy làm sạch penthouse rằng tuần trước. Cô ... cô ấy nói với tôi rằng penthouse là trống kể từ khi cô được phân công để làm sạch nó khoảng ba năm một đi. Có lẽ hơn, cô có thể không nhớ. Nhưng chủ nhân là một chút lập dị, cô cho biết. Có điều chắc chắn rằng cô ấy phải làm sạch nhưng không phải di chuyển. Và có một phòng ngủ này mà cô phải đảm bảo rằng tất cả mọi thứ đều ở cùng một chỗ. " "Vì vậy, cô không thể di chuyển bất cứ điều gì?" Mariko lắc đầu thật mạnh. Đôi mắt cô đang rộng trong sợ rằng cô ấy có thể nói những điều sai trái. Vì vậy, Emi thấy ân sủng tốt của cô bằng cách gật nồng nhiệt. Cô thậm chí còn mỉm cười thật đẹp để khuyến khích những người phụ nữ nghèo để tiếp tục. "Không, ngay cả một mảnh giấy. Cô giải thích rằng đã có biên lai trên bàn trong phòng ngủ mà. Nhưng thư ký của chủ sở hữu chỉ là cô không phải ném những biên lai đi. Cô ấy có thể di chuyển nó trong một thời gian để làm sạch bàn làm việc, nhưng cô phải đưa nó trở lại nơi nó được. Cô ấy nói với tôi rằng cô ấy thậm chí không thể vứt bỏ bất cứ điều gì bên trong thùng rác. Cô phải làm sạch nó một cách cẩn thận, nhưng tất cả mọi thứ mà đã ở đó, phải ở lại đó. " "Tại sao? Để làm gì?" "Tôi ... tôi không biết. Tôi thề. Vui lòng. Cô ấy nói với tôi rằng cơ quan của cô đột ngột thông báo mình để ngăn chặn làm sạch penthouse khoảng một năm trước. Cô không chắc . tại sao Nhưng kể từ đó, cô cho biết, đôi khi cô nhìn thấy một cậu bé tóc vàng đã sử dụng thang máy được Vì vậy, cô ấy nghĩ rằng các chủ sở hữu có thể thuê một cơ quan làm sạch để làm sạch các penthouse Nhưng cô không thể chắc chắn;.. cậu bé không nhìn như ông là một dịch vụ làm sạch. Nhưng cô cũng biết rằng cậu bé không sống ở đó vĩnh viễn. Đôi khi, cô không nhìn thấy anh ấy trong nhiều tuần hoặc nhiều tháng. " "Vì vậy, cậu bé tóc vàng này, tôi chính xác cho rằng ông là Takaba Akihito? " Emi hỏi một cách cẩn thận, suy nghĩ trong khi khai thác ngón tay xinh đẹp của cô trên vai của người phụ nữ. Mariko rùng mình nhưng nhanh chóng gật đầu xác nhận cô. "Có điều gì khác tôi cần biết, Mariko-san?" "..." "Mariko-san? Xin vui lòng, không thất vọng cho tôi nữa," cô trừng phạt cô nghiêm khắc, nếu như nàng nói chuyện với một cô bé thay vì một người phụ nữ. "... Tôi ... người đàn ông ... nhân viên tiếp tân tại sảnh ... chúng ta thường nói khi tôi đến đó ... ông đã làm việc trong tòa nhà mà trong gần mười năm. .. " "Oh? Và?" "... anh ấy ... anh ấy nói với tôi ... đó ... đó Akihito sống ở đó trước khi ..." "Khi nào? Khi chính xác là nó?" Emi cần để xác nhận. Tay cô ấy chải bảng điện và lưu lại đó một thời gian. "Tôi không biết! Tôi thật sự không biết! Làm ơn ... Anh chỉ nói với tôi rằng nó đã được hơn ba hoặc bốn năm trước đây. Ông không nhớ chính xác khi nó đã được ... " Ba hay bốn năm một đi? Đó là sớm hơn so với chủ nhân của mình bắt đầu thu thập các chàng trai tóc màu nâu sáng và trẻ em gái. Emi biết chắc chắn bởi vì một trong những cô gái được gọi là Misaki đề cập đến nó với cô ấy trước khi Emi đã giết cô ấy. Dường như Misaki là một trong những phiên bản đầu tiên trong bộ sưu tập chủ nhân. "Sau đó?" "... tiếp tân nói với tôi ... một vài năm trước đây, cậu bé tóc vàng đột nhiên dừng lại tới. Anh không biết tại sao. Và thì chủ sở hữu của căn hộ penthouse cũng không đến nhiều nữa trong nhiều năm. Mãi cho đến khoảng một năm một đi. Sau đó, ông bắt đầu nhìn thấy chủ sở hữu và các cậu bé tóc vàng một lần nữa. Khoảng hai tháng một đi, một trong những nhân viên của chủ sở hữu thậm chí còn mang hai trẻ sơ sinh tại. Dường như người phụ nữ đã không nhận thấy rằng ông đã nghe tiếng khóc của trẻ sơ sinh từ bàn của mình. Ông đã không nhìn thấy cậu bé tóc vàng cho một vài tháng nay, ông cho biết. Tuy nhiên, ông cũng cho biết rằng đôi khi nó xảy ra. Bên cạnh đó , chủ sở hữu vẫn đến thường xuyên. Vì vậy, ông đã không chú ý nhiều. Anh không biết tên Akihito, mặc dù. Vì vậy, ... vì vậy anh cũng gọi cậu ... " "... gọi anh là gì?" Emi đẩy thiếu kiên nhẫn. "... ông gọi là Akihito sử dụng tên gia đình của chủ sở hữu của căn hộ penthouse. Ông gọi ông ... Asami-san. Tôi không ... Tôi không thể nói anh trai của tôi. Akihito là một đứa trẻ tốt . Tôi đã cố gắng để thuyết phục bản thân mình rằng anh đã phải có một lý do mạnh mẽ để đi đến đó. Có lẽ các chủ sở hữu là gia đình của mình hoặc một cái gì đó. Tôi muốn hỏi Akihito bản thân mình trước khi nói bất cứ điều gì để Arata. Nhưng sau đó, ông đột nhiên biến mất. " Emi đóng băng. Cô nghĩ rằng trái tim cô đã phải ngừng đập trong một thời vì toàn thân cô cảm thấy rất lạnh. Hiện toàn bộ các thông tin này có nghĩa là gì? Điều này có nghĩa rằng cậu bé không giống với các chàng trai và cô gái khác? Đó là một trong những ban đầu và đó là một trong những giả? Anh ấy không thể là bản gốc, có thể ông? Nhưng thực tế là các cậu bé đã sống với chủ nhân của mình ngay cả trước khi thầy cô bắt đầu thu thập các chàng trai và cô gái với mái tóc và đôi mắt màu nâu hạt dẻ ánh sáng và thực tế là tổng thể của cô đã mang con trai của mình penthouse rằng, nó có nghĩa gì? Và cách nhân viên tiếp tân gọi cậu bé Asami-san? Nếu nó là một từ bộ sưu tập nổi tiếng của mình, cô ấy biết thầy cô sẽ bắn chết nhân viên tiếp tân và trừng phạt cậu bé hay cô gái để không sửa chữa sai lầm. Cho đến bây giờ, Emi nghĩ rằng cô ấy sẽ là một trong những người đầu tiên được vinh dự được gọi là Asami-san kể từ khi cô là một trong những người sống sót cho những người thừa kế chủ của mình. Nhưng có lẽ cô ấy là sai lầm nếu cho các chủ sở hữu của căn hộ penthouse là cô master. Từ câu chuyện của Mariko, chủ sở hữu có vẻ là rất khác nhau từ các bậc thầy không hề khoan nhượng và tàn nhẫn mà cô ấy biết. Có lẽ đó là một thân nhân của thầy cô. Có, nó phải được nó. Emi không thể nhận ra giọng nói của mình khi cô mạnh mẽ yêu cầu người phụ nữ run rẩy, "tên của chủ sở hữu, Mariko là gì ?!" "Asami Ryuichi! Ông nói với tôi là chủ sở hữu là một zillionaire .. .a doanh nhân tên Asami Ryuichi. Xin vui lòng, tôi không biết bất cứ điều gì khác! Hãy để tôi đi! Xin vui lòng, tôi cầu xin bạn. " Nó gần như là 7:00 khi Akihito gọi hắn. Asami mỉm cười khi trả lời điện thoại của mình, chờ đợi một trận đòn đầy giận dữ từ cậu bé của mình. Nhưng như mọi khi, Akihito ngạc nhiên anh ta. Giai điệu của cậu bé là khá dân như ông phàn nàn, "Bạn biết không, nếu bạn muốn tôi để chăm sóc hai em bé, bạn nên cho tôi biết tên của họ, ở rất ít. Tôi không thể tiếp tục gọi điện cho họ Boy số 1 và Boy No . 2. " Asami cười khúc khích, "Càng lớn tuổi, một là Rikiya. Người trẻ hơn là Naoyuki Họ có vòng đeo tay với khắc tên mình, nếu bạn chú ý nhiều hơn.". Có một số tiếng ồn trên đầu kia của điện thoại như các cậu bé làm một kiểm tra nhanh chóng. "Hừ, cái tên được khắc trên bên trong của chiếc vòng tay và nó là như vậy nhỏ. Làm thế nào để bạn mong đợi tôi để ý đến nó?" Cậu bé của mình bĩu môi. "Vâng, tôi không mong đợi bạn để ý đến nó," ông trả lời với một giọng thích thú. Tôi mong bạn để gọi cho tôi để hỏi cho nó, ông nói thêm âm thầm. "Vì vậy, không có tên cuối cùng? Bạn chỉ cần chọn chúng ở đâu đó?" Asami có thể nghe thấy sự nghi ngờ trong câu hỏi cậu bé của mình. Akihito là thông minh. Cậu bé của mình sẽ kết nối các dấu chấm sớm. Asami biết ông không thể giữ tránh vấn đề này trong thời gian dài. Nhưng ông cố gắng kéo nó, tuy nhiên. "Tại sao? Anh không thích họ? Tôi có nên nói với Kirishima vứt đi?" "Họ không phải là một mớ rác mà bạn chỉ có thể xuyên qua







































































































đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2025 I Love Translation. All reserved.

E-mail: