I now wish to illustrate the content of the principles of natural duty dịch - I now wish to illustrate the content of the principles of natural duty Việt làm thế nào để nói

I now wish to illustrate the conten

I now wish to illustrate the content of the principles of natural duty and obligation by sketching a theory of civil disobedience. As I have already indicated, this theory is designed only for the special case of a nearly just society, one that is well-ordered for the most part but in which some serious violations of justice nevertheless do occur. Since I assume that a state of near justice requires a democratic regime, the theory concerns the role and the appropriateness of civil disobedience to legitimately established democratic authority. It does not apply to the other forms of government nor, except incidentally, to other kinds of dissent or resistance. I shall not discuss this mode of protest, along with militant action and resistance, as a tactic for transforming or even overturning an unjust and corrupt system. There is no difficulty about such action in this case. If any means to this end are justified, then surely nonviolent opposition is justified. The problem of civil disobedience, as I shall interpret it, arises only within a more or less just democratic state for those citizens who recognize and accept the legitimacy of the constitution. The difficulty is one of a conflict of duties. At what point does the duty to comply with laws enacted by a legislative majority (or with executive acts supported by such a majority) cease to be binding in view of the right to defend one's liberties and the duty to oppose injustice? This question involves the nature and limits of majority rule. For this reason the problem of civil disobedience is a crucial test case for any theory of the moral basis of democracy.
A constitutional theory of civil disobedience has three parts. First, it defines this kind of dissent and separates it from other forms of opposition to democratic authority. These range from legal demonstrations and infractions of law designed to raise test cases before the courts to militant action and organized resistance. A theory specifies the place of civil disobedience in this spectrum of possibilities. Next, it sets out the grounds of civil disobedience and the conditions under which such action is justified in a (more or less) just democratic regime. And finally, a theory should explain the role of civil disobedience within a constitutional system and account for the appropriateness of this mode of protest within a free society.

Before I take up these matters, a word of caution. We should not expect too much of a theory of civil disobedience, even one framed for special circumstances. Precise principles that straightway decide actual cases are clearly out of the question. Instead, a useful theory defines a perspective within which the problem of civil disobedience can be approached; it identifies the relevant considerations and helps us to assign them their correct weights in the more important instances. If a theory about these matters appears to us, on reflection, to have cleared our vision and to have made our considered judgments more coherent, then it has been worthwhile. The theory has done what, for the present, one may reasonably expect it to do: namely, to narrow the disparity between the conscientious convictions of those who accept the basic principles of a democratic society.

I shall begin by defining civil disobedience as a public, nonviolent, conscientious yet political act contrary to law usually done with the aim of bringing about a change in the law or policies of the government.' By acting in this way one addresses the sense of justice of the majority of the community and declares that in one's considered opinion the principles of social cooperation among free and equal men are not being respected. A preliminary gloss on this definition is that it does not require that the civilly disobedient act breach the same law that is being protested.' It allows for what some have called indirect as well as direct civil disobedience. And this a definition should do, as there are sometimes strong reasons for not infringing on the law or policy held to be unjust. Instead, one may disobey traffic ordinances or laws of trespass as a way of presenting one's case. Thus, if the government enacts a vague and harsh statute against treason, it would not be appropriate to commit treason as a way of objecting to it, and in any event, the penalty might be far more than one should reasonably be ready to accept. In other cases there is no way to violate the government's policy directly, as when it concerns foreign affairs, or affects another part of the country. A second gloss is that the civilly disobedient act is indeed thought to be contrary to law, at least in the sense that those engaged in it are not simply presenting a test case for a constitutional decision; they are prepared to oppose the statute even if it should be upheld. To be sure, in a constitutional regime, the courts may finally side with the dissenters and declare the law or policy objected to unconstitutional. It often happens, then, that there is some uncertainty as to whether the dissenters' action will be held illegal or not. But this is merely a complicating element. Those who use civil disobedience to protest unjust laws are not prepared to desist should the courts eventually disagree with them, however pleased they might have been with the opposite decision.

It should also be noted that civil disobedience is a political act not only in the sense that it is addressed to the majority that holds political power, but also because it is an act guided and justified by political principles, that is, by the principles of justice which regulate the constitution and social institutions generally. In justifying civil disobedience one does not appeal to principles of personal morality or to religious doctrines, though these may coincide with and support one's claims; and it goes without saying that civil disobedience cannot be grounded solely on group or self-interest. Instead one invokes the commonly shared conception of justice that underlies the political order. It is assumed that in a reasonably just democratic regime there is a public conception of justice by reference to which citizens regulate their political affairs and interpret the constitution. The persistent and deliberate violation of the basic principles of this conception over any extended period of time, especially the infringement of the fundamental equal liberties, invites either submission or resistance. By engaging in civil disobedience a minority forces the majority to consider whether it wishes to have its actions construed in this way, or whether, in view of the common sense of justice, it wishes to acknowledge the legitimate claims of the minority. A further point is that civil disobedience is a public act. Not only is it addressed to public principles, it is done in public. It is engaged in openly with fair notice; it is not covert or secretive. One may compare it to public speech, and being a form of address, an expression of profound and conscientious political conviction, it takes place in the public forum. For this reason, among others, civil disobedience is nonviolent. It tries to avoid the use of violence, especially against persons, not from the abhorrence of the use of force in principle, but because it is a final expression of one's case. To engage in violent acts likely to injure and to hurt is incompatible with civil disobedience as a mode of address. Indeed, any interference with the civil liberties of others tends to obscure the civilly disobedient quality of one's act. Sometimes if the appeal fails in its purpose, forceful resistance may later be entertained. Yet civil disobedience is giving voice to conscientious and deeply held convictions; while it may warn and admonish, it is not itself a threat.

Civil disobedience is nonviolent for another reason. It expresses disobedience to law within the limits of fidelity to law, although it is at the outer edge thereof.' The law is broken, but fidelity to law is expressed by the public and nonviolent nature of the act, by the willingness to accept the legal consequences of one's conduct.' This fidelity to law helps to establish to the majority that the act is indeed politically conscientious and sincere, and that it is intended to address the public's sense of justice. To be completely open and nonviolent is to give bond of one's sincerity, for it is not easy to convince another that one's acts are conscientious, or even to be sure of this before oneself. No doubt it is possible to imagine a legal system in which conscientious belief that the law is unjust is accepted as a defense for noncompliance. Men of great honesty with full confidence in one another might make such a system work. But as things are, such a scheme would presumably be unstable even in a state of near justice. We must pay a certain price to convince others that our actions have, in our carefully considered view, a sufficient moral basis in the political convictions of the community.

Civil disobedience has been defined so that it falls between legal protest and the raising of test cases on the one side, and conscientious refusal and the various forms of resistance on the other. In this range of possibilities it stands for that form of dissent at the boundary of fidelity to law. Civil disobedience, so understood, is clearly distinct from militant action and obstruction; it is far removed from organized forcible resistance. The militant, for example, is much more deeply opposed to the existing political system. He does not accept it as one which is nearly just or reasonably so; he believes either that it departs widely from its professed principles or that it pursues a mistaken conception of justice altogether. While his action is conscientious in its own terms, he does not appeal to the sense of justice of the majority (or those having effec
0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!
Tôi bây giờ muốn minh họa cho nội dung của các nguyên tắc của tự nhiên nhiệm vụ và nghĩa vụ của phác thảo một lý thuyết về bất tuân dân sự. Như tôi đã chỉ ra, lý thuyết này được thiết kế chỉ cho trường hợp đặc biệt của một xã hội gần như chỉ, một trong đó là tốt đã ra lệnh cho hầu hết các phần, nhưng trong đó một số hành vi vi phạm nghiêm trọng công lý Tuy nhiên xảy ra. Kể từ khi tôi giả sử rằng trạng thái gần tư pháp đòi hỏi một chế độ dân chủ, lý thuyết liên quan đến vai trò và phù hợp bất tuân dân sự để thành lập hợp pháp chủ quyền. Nó không áp dụng cho các hình thức khác của chính phủ cũng không phải, ngoại trừ ngẫu nhiên, để các loại bất đồng hoặc sức đề kháng. Tôi sẽ không thảo luận về chế độ này của kháng nghị, cùng với hành động du kích và kháng chiến, như là một chiến thuật cho chuyển đổi hoặc thậm chí đảo lộn một hệ thống bất công và tham nhũng. Có là không có khó khăn về những hành động trong trường hợp này. Nếu bất cứ phương tiện để kết thúc này được chứng minh, sau đó chắc chắn bất bạo lực đối lập là hợp lý. Vấn đề bất tuân dân sự, như tôi sẽ giải thích nó, phát sinh chỉ trong một nhà nước dân chủ hơn chỉ cho những công dân người nhận ra và chấp nhận tính hợp pháp của Hiến pháp. Khó khăn là một trong một cuộc xung đột của nhiệm vụ. Tại những điểm nào trách nhiệm tuân thủ pháp luật ban hành bởi một đa số lập pháp (hoặc với điều hành hành vi được hỗ trợ bởi một đa số) chấm dứt để ràng buộc theo quan điểm của quyền bảo vệ của tự do và nhiệm vụ để chống lại bất công? Câu hỏi này liên quan đến bản chất và giới hạn của quy tắc đa số. Vì lý do này vấn đề bất tuân dân sự là một trường hợp thử nghiệm rất quan trọng cho bất kỳ lý thuyết nền tảng đạo đức của nền dân chủ.A constitutional theory of civil disobedience has three parts. First, it defines this kind of dissent and separates it from other forms of opposition to democratic authority. These range from legal demonstrations and infractions of law designed to raise test cases before the courts to militant action and organized resistance. A theory specifies the place of civil disobedience in this spectrum of possibilities. Next, it sets out the grounds of civil disobedience and the conditions under which such action is justified in a (more or less) just democratic regime. And finally, a theory should explain the role of civil disobedience within a constitutional system and account for the appropriateness of this mode of protest within a free society.Before I take up these matters, a word of caution. We should not expect too much of a theory of civil disobedience, even one framed for special circumstances. Precise principles that straightway decide actual cases are clearly out of the question. Instead, a useful theory defines a perspective within which the problem of civil disobedience can be approached; it identifies the relevant considerations and helps us to assign them their correct weights in the more important instances. If a theory about these matters appears to us, on reflection, to have cleared our vision and to have made our considered judgments more coherent, then it has been worthwhile. The theory has done what, for the present, one may reasonably expect it to do: namely, to narrow the disparity between the conscientious convictions of those who accept the basic principles of a democratic society.
I shall begin by defining civil disobedience as a public, nonviolent, conscientious yet political act contrary to law usually done with the aim of bringing about a change in the law or policies of the government.' By acting in this way one addresses the sense of justice of the majority of the community and declares that in one's considered opinion the principles of social cooperation among free and equal men are not being respected. A preliminary gloss on this definition is that it does not require that the civilly disobedient act breach the same law that is being protested.' It allows for what some have called indirect as well as direct civil disobedience. And this a definition should do, as there are sometimes strong reasons for not infringing on the law or policy held to be unjust. Instead, one may disobey traffic ordinances or laws of trespass as a way of presenting one's case. Thus, if the government enacts a vague and harsh statute against treason, it would not be appropriate to commit treason as a way of objecting to it, and in any event, the penalty might be far more than one should reasonably be ready to accept. In other cases there is no way to violate the government's policy directly, as when it concerns foreign affairs, or affects another part of the country. A second gloss is that the civilly disobedient act is indeed thought to be contrary to law, at least in the sense that those engaged in it are not simply presenting a test case for a constitutional decision; they are prepared to oppose the statute even if it should be upheld. To be sure, in a constitutional regime, the courts may finally side with the dissenters and declare the law or policy objected to unconstitutional. It often happens, then, that there is some uncertainty as to whether the dissenters' action will be held illegal or not. But this is merely a complicating element. Those who use civil disobedience to protest unjust laws are not prepared to desist should the courts eventually disagree with them, however pleased they might have been with the opposite decision.

It should also be noted that civil disobedience is a political act not only in the sense that it is addressed to the majority that holds political power, but also because it is an act guided and justified by political principles, that is, by the principles of justice which regulate the constitution and social institutions generally. In justifying civil disobedience one does not appeal to principles of personal morality or to religious doctrines, though these may coincide with and support one's claims; and it goes without saying that civil disobedience cannot be grounded solely on group or self-interest. Instead one invokes the commonly shared conception of justice that underlies the political order. It is assumed that in a reasonably just democratic regime there is a public conception of justice by reference to which citizens regulate their political affairs and interpret the constitution. The persistent and deliberate violation of the basic principles of this conception over any extended period of time, especially the infringement of the fundamental equal liberties, invites either submission or resistance. By engaging in civil disobedience a minority forces the majority to consider whether it wishes to have its actions construed in this way, or whether, in view of the common sense of justice, it wishes to acknowledge the legitimate claims of the minority. A further point is that civil disobedience is a public act. Not only is it addressed to public principles, it is done in public. It is engaged in openly with fair notice; it is not covert or secretive. One may compare it to public speech, and being a form of address, an expression of profound and conscientious political conviction, it takes place in the public forum. For this reason, among others, civil disobedience is nonviolent. It tries to avoid the use of violence, especially against persons, not from the abhorrence of the use of force in principle, but because it is a final expression of one's case. To engage in violent acts likely to injure and to hurt is incompatible with civil disobedience as a mode of address. Indeed, any interference with the civil liberties of others tends to obscure the civilly disobedient quality of one's act. Sometimes if the appeal fails in its purpose, forceful resistance may later be entertained. Yet civil disobedience is giving voice to conscientious and deeply held convictions; while it may warn and admonish, it is not itself a threat.

Civil disobedience is nonviolent for another reason. It expresses disobedience to law within the limits of fidelity to law, although it is at the outer edge thereof.' The law is broken, but fidelity to law is expressed by the public and nonviolent nature of the act, by the willingness to accept the legal consequences of one's conduct.' This fidelity to law helps to establish to the majority that the act is indeed politically conscientious and sincere, and that it is intended to address the public's sense of justice. To be completely open and nonviolent is to give bond of one's sincerity, for it is not easy to convince another that one's acts are conscientious, or even to be sure of this before oneself. No doubt it is possible to imagine a legal system in which conscientious belief that the law is unjust is accepted as a defense for noncompliance. Men of great honesty with full confidence in one another might make such a system work. But as things are, such a scheme would presumably be unstable even in a state of near justice. We must pay a certain price to convince others that our actions have, in our carefully considered view, a sufficient moral basis in the political convictions of the community.

Civil disobedience has been defined so that it falls between legal protest and the raising of test cases on the one side, and conscientious refusal and the various forms of resistance on the other. In this range of possibilities it stands for that form of dissent at the boundary of fidelity to law. Civil disobedience, so understood, is clearly distinct from militant action and obstruction; it is far removed from organized forcible resistance. The militant, for example, is much more deeply opposed to the existing political system. He does not accept it as one which is nearly just or reasonably so; he believes either that it departs widely from its professed principles or that it pursues a mistaken conception of justice altogether. While his action is conscientious in its own terms, he does not appeal to the sense of justice of the majority (or those having effec
đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Việt) 2:[Sao chép]
Sao chép!
Bây giờ tôi muốn để minh họa cho nội dung của các nguyên tắc của tự nhiên nhiệm vụ và nghĩa vụ của người phác thảo một lý thuyết về sự bất tuân dân sự. Như tôi đã nêu rõ, lý thuyết này được thiết kế chỉ dành cho những trường hợp đặc biệt của một xã hội gần như chỉ, một trong đó là cũng ra lệnh cho hầu hết các phần nhưng trong đó một số hành vi vi phạm nghiêm trọng công lý vẫn xảy ra. Kể từ khi tôi giả định rằng một trạng thái gần công lý đòi hỏi một chế độ dân chủ, lý thuyết liên quan đến vai trò và sự phù hợp của bất tuân dân sự để hợp pháp thành lập chính quyền dân chủ. Nó không áp dụng đối với các hình thức khác của chính phủ cũng không, trừ tình cờ, để các loại bất đồng chính kiến hoặc kháng. Tôi sẽ không thảo luận về chế độ này phản đối, cùng với hành động quân sự và sức đề kháng, như là một chiến thuật để chuyển đổi hoặc thậm chí đảo lộn một hệ thống bất công và tham nhũng. Không có khó khăn về hành động như vậy trong trường hợp này. Nếu bất kỳ phương tiện để kết thúc này là hợp lý, sau đó đối lập chắc chắn bất bạo động là hợp lý. Các vấn đề bất tuân dân sự, như tôi sẽ giải thích nó, chỉ xuất hiện trong một nhà nước nhiều hơn hoặc ít hơn chỉ là dân chủ cho những công dân nhận ra và chấp nhận tính hợp pháp của bản hiến pháp. Khó khăn là một trong một cuộc xung đột của nhiệm vụ. Tại thời điểm những gì hiện các nghĩa vụ tuân thủ pháp luật ban hành bởi một đa số lập pháp (hoặc có hành vi hành được hỗ trợ bởi như vậy đa số) không còn là ràng buộc trong quan điểm về quyền bảo vệ các quyền tự do của một người và các nhiệm vụ để chống lại sự bất công? Câu hỏi này liên quan đến bản chất và giới hạn của nguyên tắc đa số. Vì lý do này, các vấn đề của sự bất tuân dân sự là một trường hợp thử nghiệm rất quan trọng đối với bất kỳ lý thuyết nền tảng luân lý của dân chủ.
Một lý thuyết hiến pháp bất tuân dân sự có ba phần. Đầu tiên, nó định nghĩa loại bất đồng chính kiến và tách nó ra từ các hình thức khác của phe đối lập với chính quyền dân chủ. Những dao động từ cuộc biểu tình quy phạm pháp luật và vi phạm pháp luật nhằm nâng cao trường hợp kiểm tra trước khi Toà án hành động quân sự và tổ chức kháng chiến. Một lý thuyết xác định vị trí của sự bất tuân dân sự trong quang phổ này khả năng. Tiếp theo, nó xác lập những căn cứ của sự bất tuân dân sự và các điều kiện theo đó các hoạt động này là hợp lý trong một chế độ dân chủ chỉ (nhiều hơn hoặc ít hơn). Và cuối cùng, một lý thuyết nên giải thích vai trò của bất tuân dân sự trong một hệ thống hiến pháp và chiếm sự phù hợp của chế độ này phản đối trong một xã hội tự do. Trước khi tôi đưa lên những vấn đề này, một lời cảnh báo. Chúng ta không nên mong đợi quá nhiều của một lý thuyết về bất tuân dân sự, ngay cả một khung cho các trường hợp đặc biệt. Nguyên tắc chính xác rằng Liền quyết định các trường hợp thực tế rõ ràng là ra câu hỏi. Thay vào đó, một lý thuyết hữu ích xác định một quan điểm mà trong đó các vấn đề bất tuân dân sự có thể được tiếp cận; nó xác định những cân nhắc có liên quan và giúp chúng tôi giao cho trọng lượng chính xác của họ trong các trường hợp quan trọng hơn. Nếu một lý thuyết về các vấn đề này dường như chúng ta, về sự phản ánh, đã xóa tầm nhìn của chúng tôi và đã thực hiện bản án của chúng tôi xem xét chặt chẽ hơn, sau đó nó đã được đáng giá. Lý thuyết này đã làm được những gì, trong hiện tại, một cách hợp lý có thể mong đợi nó để làm gì:. Cụ thể là, để thu hẹp sự chênh lệch giữa các tín lương tâm của những người chấp nhận các nguyên tắc cơ bản của một xã hội dân chủ, tôi sẽ bắt đầu bằng cách xác định bất tuân dân sự như một công , bất bạo động, lương tâm chưa chính trị hành vi trái pháp luật thường được thực hiện với mục đích mang lại một sự thay đổi trong luật pháp hay chính sách của chính phủ. " Bằng cách hành động theo cách này một địa chỉ ý thức công lý của đa số cộng đồng và tuyên bố rằng trong một của quan điểm coi các nguyên tắc của hợp tác xã hội ở nam giới do và bình đẳng không được tôn trọng. Một bóng sơ bộ về định nghĩa này là nó không đòi hỏi rằng các hành động bất tuân civilly vi phạm pháp luật tương tự đang được phản đối. " Nó cho phép những gì một số người đã gọi là gián tiếp cũng như trực tiếp bất tuân dân sự. Và đây là một định nghĩa nên làm, vì có những lý do đôi khi mạnh mẽ cho không vi phạm vào luật hay chính sách được tổ chức là không công bằng. Thay vào đó, người ta có thể không tuân theo pháp lệnh giao thông, pháp luật xâm phạm như một cách để trình bày trường hợp của một người. Như vậy, nếu chính phủ enacts một đạo luật mơ hồ và khắc nghiệt đối với tội phản quốc, nó sẽ không thích hợp để mưu phản quốc như là một cách phản đối nó, và trong bất kỳ sự kiện, hình phạt có thể là nhiều hơn so với một cách hợp lý nên sẵn sàng để chấp nhận. Trong các trường hợp khác không có cách nào là vi phạm chính sách của chính phủ trực tiếp, như khi nó liên quan đến vấn đề đối ngoại, hoặc ảnh hưởng đến một phần khác của đất nước. Một bóng thứ hai là hành động civilly không vâng lời thực sự cho là trái pháp luật, ít nhất là trong ý nghĩa rằng những người tham gia vào nó không chỉ đơn giản trình bày một trường hợp thử nghiệm cho một quyết định hiến pháp; họ đang chuẩn bị để phản đối đạo luật thậm chí nếu nó phải được tôn trọng. Để chắc chắn, trong một chế độ hiến pháp, Tòa án cuối cùng đã có thể phụ với các nhà bất đồng và tuyên bố các luật hoặc chính sách phản đối hiến pháp. Nó thường xảy ra, sau đó, rằng có một số sự không chắc chắn về việc liệu hành động của các nhà bất đồng sẽ được tổ chức bất hợp pháp hay không. Nhưng điều này chỉ đơn thuần là một yếu tố phức tạp. Những người sử dụng bất tuân dân sự để phản đối luật bất công không chuẩn bị để chấm dứt nên tòa án cuối cùng không đồng ý với họ, tuy nhiên lòng họ có thể có được với quyết định ngược lại. Nó cũng cần lưu ý rằng bất tuân dân sự là một hành động chính trị không chỉ trong ý nghĩa mà nó được đề cập đến phần lớn nắm giữ quyền lực chính trị, mà còn vì nó là một hành động hướng dẫn và thông qua bởi các nguyên tắc chính trị, đó là, theo các nguyên tắc của công lý mà điều chỉnh hiến pháp và các tổ chức xã hội nói chung. Trong chứng minh bất tuân dân sự ta không hấp dẫn đối với các nguyên tắc của đạo đức cá nhân hay học thuyết tôn giáo, mặc dù chúng có thể trùng hợp và hỗ trợ tuyên bố của một người; và nó đi mà không nói rằng sự bất tuân dân sự không thể được căn cứ hoàn toàn vào nhóm hay lợi ích cá nhân. Thay vào đó là một viện dẫn những quan niệm thường được chia sẻ về công lý làm nền tảng cho sự ổn định chính trị. Nó được giả định rằng trong một chế độ dân chủ một cách hợp lý chỉ có một quan niệm của công chúng về công lý bằng cách tham khảo mà công dân điều chỉnh các vấn đề chính trị của họ và giải thích hiến pháp. Các vi phạm dai dẳng và có chủ ý của các nguyên tắc cơ bản của quan niệm này trong bất kỳ khoảng thời gian dài, đặc biệt là các hành vi xâm phạm các quyền tự do căn bản bình đẳng, mời hoặc nộp hoặc kháng. Bằng cách tham gia vào bất tuân dân sự là một thiểu số buộc phần lớn để xem xét liệu nó muốn có những hành động của mình hiểu theo cách này, hoặc cho dù, theo quan điểm của ý thức chung của công lý, nó muốn ghi nhận những đòi hỏi hợp pháp của các dân tộc thiểu số. Một điểm nữa là sự bất tuân dân sự là một hành động công cộng. Không chỉ là nó đề cập đến nguyên tắc công khai, nó được thực hiện ở nơi công cộng. Đó là tham gia vào một cách công khai với báo công bằng; nó không phải là bí mật hoặc bí mật. Người ta có thể so sánh nó với bài phát biểu công khai, và là một hình thức của địa chỉ, một biểu hiện của niềm tin chính trị sâu sắc và có lương tâm, nó diễn ra trong các diễn đàn công cộng. Vì lý do này, trong số những người khác, sự bất tuân dân sự là bất bạo động. Nó cố gắng để tránh việc sử dụng bạo lực, đặc biệt là đối với người, không phải từ những điều gớm của việc sử dụng vũ lực trong các nguyên tắc, nhưng bởi vì nó là một biểu hiện cuối cùng của trường hợp của một người. Để tham gia vào các hành vi bạo lực có khả năng làm tổn thương và làm tổn thương là không tương thích với bất tuân dân sự như một chế độ địa chỉ. Thật vậy, bất kỳ sự can thiệp với các quyền tự do dân sự của người khác có xu hướng để làm mờ chất lượng civilly không vâng lời của hành động của một người. Đôi khi nếu kháng cáo không thành công trong mục đích của nó, sức đề kháng mạnh mẽ có thể sau đó được giải trí. Tuy nhiên, sự bất tuân dân sự là cho giọng nói để kết án lương tâm và tổ chức sâu sắc; trong khi nó có thể cảnh báo và khuyên bảo, nó không phải tự nó là một mối đe dọa. Bất tuân dân sự là bất bạo động vì lý do khác. Nó thể hiện sự bất tuân pháp luật trong phạm vi giới hạn của sự trung thành với pháp luật, mặc dù nó nằm ở rìa bên ngoài của chúng. ' Pháp luật là bị hỏng, nhưng trung thành với pháp luật được thể hiện bởi tính chất công cộng và bất bạo động của hành động, bằng việc sẵn sàng chấp nhận các hậu quả pháp lý của một người đạo đức. " Sự trung thành này của pháp luật giúp thiết lập cho phần lớn các hành động thực sự là chính trị và lương tâm chân thành, và nó là nhằm để giải quyết ý thức của công chúng về công lý. Để được hoàn toàn mở và bất bạo động là để cho trái phiếu của một người chân thành, vì nó không phải là dễ dàng để thuyết phục khác mà hành vi của một người là lương tâm, hoặc thậm chí để chắc chắn về điều này trước khi chính mình. Không nghi ngờ gì nó có thể tưởng tượng một hệ thống pháp luật trong đó niềm tin lương tâm rằng luật pháp là bất công được chấp nhận như là một phòng cho không tuân thủ. Đàn ông trung thực tuyệt vời với sự tự tin đầy đủ trong một số khác có thể làm cho hệ thống như vậy. Nhưng như mọi thứ, một đề án như vậy có lẽ sẽ không ổn định ngay cả trong trạng thái gần công lý. Chúng ta phải trả một mức giá nhất định để thuyết phục người khác rằng các hành động của chúng tôi đã, theo quan điểm xem xét cẩn thận của chúng tôi, một nền tảng luân lý đủ trong những xác tín chính trị của cộng đồng. Bất tuân dân sự đã được định nghĩa để nó rơi giữa cuộc biểu tình quy phạm pháp luật và nâng cao các trường hợp thử nghiệm trên một mặt, và từ chối lương tâm và các hình thức khác nhau của kháng về việc khác. Trong phạm vi này của khả năng nó là viết tắt cho rằng hình thức bất đồng chính kiến ở ranh giới của sự trung thành với pháp luật. Bất tuân dân sự, vì vậy hiểu, rõ ràng là khác biệt với hành động quân sự và tắc nghẽn; nó khác xa từ kháng buộc có tổ chức. Các chiến binh, ví dụ, là trái ngược xâm nhập sâu hơn vào hệ thống chính trị hiện hành. Ông không chấp nhận nó như là một trong đó là gần như chỉ hoặc hợp lý như vậy; ông tin rằng hoặc khi khởi hành rộng rãi từ các nguyên tắc xưng của nó hay mà nó theo đuổi một quan niệm sai lầm về công lý hoàn toàn. Trong khi hành động của mình là lương tâm trong điều kiện riêng của mình, ông không hấp dẫn đối với các ý thức công lý của đa số (hoặc những người có effec









đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2024 I Love Translation. All reserved.

E-mail: