Jong Suk stared rộng mắt; một bóng của không khí gleamed trên gỗ gụ sâu học trò của ông. Va li ông đã có trên Woo Bin của bàn tay bắt đầu để nới lỏng như ông đã mất tất cả sức mạnh của mình. Jong Suk cảm thấy mình trượt tay ra khỏi tay lớn Woo Bin, xuống đùi của ông và trước khi họ có thể nhấn thủ phủ Woo Bin nắm lấy chúng. Jong Suk được kéo trở lại từ tâm trí đông lạnh của mình như Woo Bin rộng lòng bàn tay nhẹ nhàng lây lan của ấm áp vào bàn tay mỏng Jong Suk được tổ chức ở giữa mình. Những gì đang xảy ra... ông ta nói gì? Ông cuối cùng quản lý để tạo thành những suy nghĩ khi tâm trí của mình một lần nữa phản ứng với môi trường xung quanh của mình."Những gì?" đã là tất cả các ông có thể mumble tại Woo Bin người vẫn đang tìm lúc anh ta với một nửa thành lập nụ cười và mắt mà chỉ xác nhận ông không nói đùa.Những nụ cười một nửa biến thành một grin phát triển đầy đủ và Woo Bin thắt chặt kẹp của mình trên bàn tay Jong Suk. "Là người duy nhất tôi muốn là bạn" ông nói, nhìn ngay vào Jong Suk mắt; nó gửi một lạnh xuống cột sống của mình. "Là người duy nhất tôi có bao giờ được trái tim của tôi, là bạn... là người duy nhất tôi muốn giữ là bạn..." Jong Suk cảm thấy mình nước mắt sưng lên, đe dọa để phá vỡ bất cứ lúc nào bây giờ là Woo Bin tiếp tục lời "vì vậy... những gì tôi đang nói là..." Woo Bin đã phá vỡ kẹp của mình trên bàn tay Jong Suk, tay trái của mình vẫn còn giữ vào họ nhẹ nhàng như họ bây giờ đặt chống lại Woo Bin vòng. Ông đưa bàn tay miễn phí của mình phải đối mặt với Jong Suk và nghỉ ngơi trên má của mình cảm thấy da đã được mềm mại như nó nhìn, trắng và mịn như tàn nhang sứ. Jong Suk đã không di chuyển, chỉ là một sự gút gân mềm lúc sự ấm áp đó nước nóng lên của mình má lạnh. Woo Bin lướt ngón tay cái của mình dọc theo Jong Suk tốt đẹp đó, cho phép nó tìm thấy con đường của nó xuống jawline của ông và bắt nguồn từ trong đôi môi hơi chia tay. Woo Bin để cho đôi mắt của mình rơi vào ngón tay cái của mình. Sau đó mà không có mỉm cười lúc cậu bé, mà không nói một từ duy nhất, mà không làm bất cứ điều gì khác hơn so với đáp ứng mắt của ông, ông dần dần trượt nó qua những môi khô. Jolted Jong Suk; một kêu van mềm thoát khỏi đôi môi của mình và phải đối mặt Woo Bin chia thành một nụ cười rộng.Ông nghỉ ngón tay cái của mình tại góc của Jong Suk chia tay môi và nhìn vào đôi mắt lấp lánh của mình; "Tôi..." ông murmured, "chỉ muốn hôn những môi... chỉ muốn giữ bạn chặt chẽ trong cánh tay của tôi... không có ai khác, nhưng bạn..."Jong Suk cảm thấy nước mắt của ông cuối cùng đã phá vỡ miễn phí, slither xuống má của mình và nhỏ giọt vào bàn tay Woo Bin. "Woo Bin-ah..." ông quản lý để muffle tên."Số.." Woo Bin cho biết, tìm vững chắc vào mắt kỹ Jong Suk, "I 'm not Woo Bin, Jong Sukie..."Jong Suk kéo một trong tay của mình ra đường đua Woo Bin và xóa đi nước mắt của mình để có được một cái nhìn rõ ràng của người đàn ông ngồi ở phía trước của anh ta. Sau đó, ông đã cho một cái nhìn đặt câu hỏi và chờ một lời giải thích."Những người yêu thương bạn... không phải là Kim Woo Bin nhưng Kim Hyun Joong" ông nói, lấy Jong Suk tay trở lại vào kẹp của mình. Sau đó nhẹ nhàng cọ xát ngón tay cái của mình trên mặt sau của bàn tay đang tìm kiếm những dễ vỡ; "Bởi vì...Kim Woo Bin là không được phép cho tình yêu người ông muốn... so..hat tôi nói là... " Jong Suk thấy những đôi mắt sắc nét làm mềm thành một Long lanh; nước mắt xâm lược Woo Bin như ông nói một lần nữa, "Đừng gọi tôi là Woo Bin... làm ơn... Hãy để tôi là Hyun Joong...Của bạn Hyun Joong... của bạn một mình ", ông nói."H-Hyun-Joong-ah..." Jong Suk nói, mỉm cười qua những giọt nước mắt rơi xuống một lần nữa.Woo Bin cười, ông tia khi chỉ được hình thành khi ông với cậu bé này. "Lại đây" ông nói, vỗ nhẹ trên đùi của ông.Jong Suk nâng lên cơ thể của mình từ chỗ ngồi của lái xe và chuyển sang Woo Bin vòng; ông ngồi với đôi chân của mình rơi ở hai bên của Woo Bin vòng."Hyun-Joong-ah..." ông tẩm ngón tay của mình xung quanh thành phố Woo Bin cổ, ngón tay cái của mình, vuốt ve chiều dài của nó, như ông stared vào những mắt anh ta mắc kẹt vào chiều sâu của một thế giới không bao giờ trở lại. "Đây có phải là một giấc mơ...?"ông nói, trong một giọng nói choáng váng.Woo Bin smiled and pecked on those soft red lips. “Still not awake?” he asked, giggling a bit now.“Then…is this really a dream? Am I really dreaming?” Jong Suk’s voice held fear, disappointment and hope…a desperate hope.He felt Woo Bin’s hands slide down his waist; they tightened into a grip at his back and pulled him closer to Woo Bin’s face. The warmth of his breath wafted against Jong Suk’s neck, sending a shudder through his whole self. Woo Bin looked up and smiled; a grin that teased him.Woo Bin reached up, closing the few centimetres left between them; until their breaths were beating on each other’s lips, their lips almost brushing but not really touching. They stayed like that, so close that their eyes were closed, so close that they heard each other’s heart drumming in their cages following the same rhythm, so close that they felt the heat on their lips hovering over one another; because in that moment, neither of them moved. Neither of them breathed. They just…existed together. The tension melted away. And Woo Bin’s lips softly brushed against Jong Suk’s, almost like a feather—soft and distant—not close enough, but it tickled through Jong Suk’s chest, all the way down to his knees.Jong Suk waited, patiently, for Woo Bin—no—he waited patiently for Hyun-Joong. Hyun-Joong did it again; a soft touch that was hard to even feel. That wasn’t enough—Jong Suk held Hyun-Joong’s face in his hands and pressed his lips on his. He felt Hyun-Joong jolt at the sudden attack but the shock faded away in milliseconds as his hands around Jong Suk’s waist now found their way to the back of his head, pulling Jong Suk closer. Jong Suk let his hands fall on Hyun-Joong’s chest as their lips glided over each other smoothly. Hyun-Joong sucked gently on Jong Suk’s top lip captured between his own. Jong Suk twitched to the smooth warmth that ran down his lips and struck at his chest. He grasped the edges of Hyun-Joong’s shirtfront for support as his knees grew weak under his lingering touch. Jong Suk felt his lips grow wet and warm under Hyun-Joong’s nibbling. Hyun-Joong’s tongue found its way into his mouth; it traced over his tongue, wet and warm, exploring every inch of his mouth—smooth and graceful; his scent was sweet and strong and certain. Jong Suk took it into himself, breathing his breath, feeling what he felt. He’s never known anything as right. Whether this was a dream or not, it didn’t matter anymore. Jong Suk just let everything else leave his mind; and he just felt the way Hyun-Joong’s fingers moved onto his cheek, softly brushing as his lips parted away from Jong Suk’s, claiming the beauty mark under his eye, then down to his cheek, the tip of his nose, his forehead, his chin and his ear…Jong Suk shuddered; feeling the way Hyun-Joong’s tongue seemed to disappear inside his mouth as if he needed part of him to breathe himself.Hyun-Joong pulled away; he dragged his wet lips down to Jong Suk’s neck and sucked softly, hastening it into a more desperate kiss, biting the soft skin with his lips. Jong Suk groaned. He felt his tightening against Hyun-Joong’s; and he managed to moan one last desperate word... “H—Hyun….” It stopped there when Hyun-Joong paused; he became still.Jong Suk felt a thunder strike through his heart when the thought flashed his mind; is he regretting? He stopped dead; his eyes wide on nothingness. He didn’t have the courage to look at Hyun-Joong; just in case if he is really regretting, just in case if he really wished to go back in time and change this moment…Jong Suk felt his heart thump; not with the same rhythm as Hyun-Joong’s, but with a much faster, much fearful one. Then Hyun-Joong’s hands cupped his face, forcing his eyes to fall on him.Jong Suk released a sigh of relief when his fears were blown away by Hyun-Joong’s smile. “Our first time…” Hyun-Joong said, “I don’t want it to be like this…I want it to be perfect…for us to remember it for the rest of our lives…for you to be comfortable…when I take you in my arms”Jong Suk felt his press hard on Hyun-Joong’s groin; a grin teased on Hyun-Joong’s lips. He closed in and slid his tongue on Jong Suk’s lip and bit the corner.“Aw…!”“Now you know this isn’t a dream, right?” he asked letting Jong Suk’s swollen lips go. Jong Suk smiled; knowing his dreams had finally come true, that he no longer had to hide his feelings for this man, or force his feelings to disappear. He bent close and pecked Hyun-Joong’s lips.“Why didn’t you tell me before?” he murmured, brushing his lips with Hyun-Joong’s. Gently he explored Hyun-Joong’s face with his fingers as a blind man might, as if he had never seen it before and might never again.“That I love you?”Jong Suk leaned back, slightly, just enough to look into his eyes, and nodded.“I was planning to never say it” he felt Jong Suk twitch slightly at his answer. He gave a reassuring smile and pecked his lips on Jong Suk’s chest before leaning back to look into the eyes that waited above him. “But…watching you break into pieces, breaks my heart too. I thought if I kept silent, if I pretended that neither of us felt anything more than just friendship…just a friendship that is to the point you love your friend…just friendship…I thought we both could live peacefully. Both of us could forget and move on, find a new love that we can have, no—a love that we are allowed to have…by the world. But Jong Sukie…seeing you breakdown day after day, seeing you live a dying life every day, seeing how hard you pretend to be strong in front of the world…I could no longer pretend Jong Sukie…you left me no path to escape….You know that right? That I’m weak against your pain. Your tears are my weakest point…you are my weakest point…so I cannot reveal you…That’s why; Woo Bin can never be your lover. Because he will not be able to hide you for long”Jong Suk wrapped his arms around Hyun-Joong’s neck and pulled him against his chest; he held him tight in his embrace as if he feared him vanishing and disappearing from his life. P.S. How is it? I'm soon going to be killed by my professor, coz i still haven't started my dissertation yet, but i'll finish this book before th
đang được dịch, vui lòng đợi..
