Other methods will come readily to mind. When analyzing the television dịch - Other methods will come readily to mind. When analyzing the television Việt làm thế nào để nói

Other methods will come readily to

Other methods will come readily to mind. When analyzing the television here, for instance, students might be asked about characters in literature they have studied during the year (or any other literature they may have read). Which characters would be most suitable for the deal in a television show or serious? Is there one they could propose successfully to the network? What features would make her popular? How is she like other television heroes? How is the different? The class might even invent series around such a character, specifying the setting, other regular characters, kinds of episodes, the tone of the shoe (serious, comic), the established shows with which it would compete, and perhaps even the sort of sponsor it might attract and possible strategies for selling it to a backer. Students might suggest actors who could play the main roles and, if especially sophisticated, even discuss which producers and directors might be interested in the series.
Such close of television, first identifying its values and then adapting other stories to the established format, will involve students in the technical aspects of the medium. The character’s appearance itself is a matter of technique. In a story we would call it description and ask how it reveals character, attitude, motivation, and status. In the visual media, which usually function without a narrator, we don’t read or hear a description; rather, we see the character dressed in certain clothes, walking and speaking in a certain way. These details must reveal character without the intervention of an interpreter. Or rather, the camera serves as interpreter. It must catch expression and touch on significant features that they catch they catch our notice. Thus it guides our attention, as the narrator does in a shorts story. The absence of a narrator accounts for yet another different between the visual and the written media: writing is better suited for handling extended thought, whereas the visual media are better for action and movement. Thus a more philosophical work may not translate well to screen. Long passages of introspection have no vehicle in the visual media; a long monolog disrupts the forward motion of a film and seems out of place. So ideas must somehow be conveyed in the action, or developed in dialog, and that limitation makes film and television less intellectual media than the essay, novel shorts story can be.
But the writer can never convey the violence of a fight, the tumult of a stampede, or the power of a volcano quite so effectively as the film can, with its visual and aural resources. Perhaps it is this fact has led the visual media to concentrate on violence. A gangster can fill the screen with his brawling for hours, while his potential in the essay might be exhausted after a page or two. Because the visual media are biased in that way, it is even more important that students be trained to see the power of all the media, visual and written. To be immersed in the visual, as so many of the presents generation are, is to neglect other important modes of depicting and thinking about the world and its experiences.
As character description is presented visually, so is setting, it is there for us to see, perhaps with the addition of a line in the dialogue to mane the city or specify the date. Description and setting are elements in the visual media, just as they are in the written, and though they are achieved in different ways, their principles are the same. Still, the grammar is different. On discussing written literature, we may talk about diction and sentence structure. With film and television, we would talk instead about camera angle, movement, distance from the subject, and focus.
These elements may go virtually unnoticed at first. The film can create the illusion that we are watching real action. A superintendent of schools in a large eastern system once remarked that he’d like to do away with letters of recommendation for prospective teachers because he had to wonder about the motives and biases of the writer. Instead, he wanted videotapes to the candidate teaching a lesson. That, he said, would be like having the person actually there in front of him. Then, he thought, he wouldn’t have to worry about interpreting a text. He was laboring under the illusion – or perhaps delusion is the proper term – that the film provided direct and immediate contact with reality itself, that all he had to do was observe. If an educated adult can be so naive about the shaping effects if camera angle, timing of cuts, selection of the central subject in the shot, quality of the sound recording, and all the other elements that shape what finally appears on the screen, and ultimately how we respond to it, then we may expect our students to be almost as naïve.
But they can learn to look for those elements in both film and television by noting their responses and then trying to see how those responses were achieved. The most dramatic moments are the most accessible. Suspense and right are emotions whose source is easily analyzed, and the analysis will frights are emotions whose source is easily analyzed, and the analysis will introduce students to the method of the visual media.
Students may even be able to reconstruct from memory the techniques of especially powerful scenes. In Psycho, the ominous presence of the stuffed animals; the quiet, eerie voice of the innkeeper; the peephole into the motel room adjoining the office; the dark, looming mansion; the long period of near silence leading up to the killing; and finally the killer’s silhouette through the shower curtain all contribute to the building tension. From other films; students may recall brightly lit-shots of the unsuspecting victim alternating with dimly lit shorts, perhaps of only the killer’s feet steadily and quietly approaching. The cuts may grow gradually more rapid to suggest the imminence of the crime and heighten still further the tension of the audience. The discussion of scenes like these will call attention to the use of sound, light and movement, both by the actors and by the camera. It will invite comment on the camera operators’ selection of her subject (only the feet of the stalking killer), on the editor’s timing of cuts (slows in one scene and quick in another), and on other aspects of filming.
If films can be obtained for use in the class, the study can be much more vidid and lively. Students can time scenes to note the pacing of different events – the violent scenes with many cuts, perhaps so rapid that images remain on the screen for less than a second, and the leisurely scene – setting shorts with fewer cuts and gentler transitions.
For these purpose it might be useful to distinguish between film and television. Although similar, they have some important differences, and pacing is a case in point. Television pacing is bound by certain external constrains. The shoe is limited, for one thing, to a specific length. On the major networks, the time is cut into half – hour units and shows are planned to fit neatly into one or several of those units. Further, the programs must accommodate regular breaks for commercials. The script must divide neatly and logically into scenes so that audience will not feel disrupted by the advertising.
The students’ efforts to write scripts suitable for television will tell them much about the difficulties of the medium. They may notice that the necessity of dividing the show into segments severely limits them. They cannot write scenes that require a steady building of tension longer than the twelve minutes or so between commercials. Watching a movie not made for television but shown on the television interrupted by soap, new cars, used cars, dishwashers, and announcements of forthcoming shows reveals the same problem. The movie, originally edited without the constraint of commercial interruptions often fits badly when re-edited to fit into the small, regular slots. Breaks often come at inopportune moments, disrupting the flow of the story.
Comparing television and film will reveal other technical differences. Film, because of the large screen, is able to handle wide vistas and huge battlefield scenes. On the small screen, such images are much less impressive. A lone rider, moving slowly along a ridge in the distance, seems on the movie screen diminished by the grandeur of the country; on the television he may be only a speck moving through a blur. Television, on the hand, is intimate. It is in the home, accessible and controllable. The viewer can alter the volume, turn the picture, and discuss the show with others while it is progress. And television seems to deal intimately with its subject matter. Much of the drama on television takes place inside a room. That seems to be the perspective television manages well. Have students, if they can tolerate it, spend a minute or two watching how a soap is staged, with all of its intimate close-ups. Students may note other points of comparison.
5000/5000
Từ: Anh
Sang: Việt
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!
Các phương pháp khác sẽ đến dễ dàng để tâm trí. Khi phân tích truyền hình ở đây, ví dụ, học sinh có thể được yêu cầu về nhân vật trong văn học họ đã nghiên cứu trong năm (hoặc bất kỳ tài liệu khác mà họ có thể đã đọc). Nhân vật mà sẽ đặt thích hợp cho các thỏa thuận trong một chương trình truyền hình hoặc nghiêm trọng? Có một họ có thể đề xuất thành công vào mạng? Đặc trưng với những gì sẽ làm cho cô ấy phổ biến? Làm thế nào là cô ấy giống như anh hùng truyền hình khác? Làm thế nào là khác nhau? Các lớp học thậm chí có thể phát minh ra loạt xung quanh như một nhân vật, xác định các thiết lập, các nhân vật thường xuyên, các loại sách, những giai điệu của giày (nghiêm trọng, truyện tranh), hiện được thành lập mà nó sẽ cạnh tranh, và thậm chí loại của nó có thể thu hút các nhà tài trợ và các chiến lược có thể cho bán nó cho một backer. Sinh viên có thể đề nghị diễn viên những người có thể đóng vai trò chính, và nếu đặc biệt là tinh vi, thậm chí thảo luận mà nhà sản xuất và giám đốc có thể quan tâm trong bộ này. Như vậy gần truyền hình, đầu tiên xác định giá trị của nó và sau đó điều chỉnh các câu chuyện khác sang định dạng được thành lập, sẽ liên quan đến sinh viên trong các khía cạnh kỹ thuật của các phương tiện. Sự xuất hiện của nhân vật chính nó là một vấn đề kỹ thuật. Trong một câu chuyện, chúng tôi sẽ gọi nó là mô tả và hỏi làm thế nào nó cho thấy nhân vật, Thái độ, động lực, và tình trạng. Trong các phương tiện truyền thông trực quan, thường hoạt động mà không có một người kể chuyện, chúng tôi không đọc hoặc nghe một mô tả; thay vào đó, chúng ta thấy nhân vật mặc một số quần áo, đi bộ và nói một cách nhất định. Những chi tiết này phải tiết lộ nhân vật mà không có sự can thiệp của một thông dịch viên. Hay đúng hơn, máy ảnh phục vụ như thông dịch viên. Nó phải bắt biểu hiện và chạm vào tính năng quan trọng mà họ bắt họ bắt thông báo của chúng tôi. Do đó, nó hướng dẫn sự chú ý của chúng tôi, như những người kể chuyện trong một câu chuyện quần short. Sự vắng mặt của một tài khoản người kể chuyện cho nhưng khác khác nhau giữa thị giác và các phương tiện truyền thông văn: bằng văn bản là phù hợp hơn để xử lý mở rộng suy nghĩ, trong khi các phương tiện truyền thông trực quan tốt hơn cho hành động và di chuyển. Do đó một tác phẩm triết học hơn có thể không dịch tốt để màn hình. Đoạn dài của mẫn có xe không có trong các phương tiện truyền thông trực quan; một diễn dài sẽ phá vỡ chuyển động về phía trước của một bộ phim và có vẻ như ra khỏi nơi. Vì vậy ý tưởng phải bằng cách nào đó được chuyển tải trong hành động, hoặc phát triển trong hộp thoại, và giới hạn đó làm cho phim và truyền hình ít trí tuệ phương tiện hơn các bài luận, tiểu thuyết quần short câu chuyện có thể.Nhưng các nhà văn không bao giờ có thể truyền đạt những vụ bạo lực chiến đấu, sự một stampede, hay quyền lực của một núi lửa khá để có hiệu quả như bộ phim có thể, với các nguồn tài nguyên trực quan và âm thanh. Có lẽ đó là thực tế này đã dẫn phương tiện truyền thông trực quan để tập trung vào bạo lực. Một xã hội đen có thể điền vào màn hình với ông brawling cho giờ, trong khi tiềm năng của mình trong các bài luận có thể được kiệt sức sau khi một trang hoặc hai. Bởi vì các phương tiện truyền thông thị giác là thiên vị bằng cách đó, nó là quan trọng hơn sinh viên được đào tạo để xem sức mạnh của tất cả các phương tiện truyền thông, trực quan và văn. Để được đắm mình trong hình ảnh, do đó, nhiều người trong số các thế hệ quà, là để bỏ qua chế độ quan trọng khác của mô tả và suy nghĩ về thế giới và kinh nghiệm của nó.Như mô tả nhân vật được trình bày trực quan, do đó, là thiết lập, nó là có cho chúng tôi để xem, có lẽ với việc bổ sung của một dòng trong cuộc đối thoại để mane thành phố hoặc chỉ định ngày. Mô tả và thiết lập là các yếu tố trong các phương tiện truyền thông trực quan, cũng giống như họ đang có trong các văn, và mặc dù họ đạt được bằng cách khác nhau, nguyên tắc của họ đều giống nhau. Tuy nhiên, ngữ pháp là khác nhau. Thảo luận văn văn học, chúng tôi có thể nói về cấu trúc ngôn pháp và câu. Với bộ phim và truyền hình, chúng tôi sẽ nói thay vì về góc máy ảnh, phong trào, khoảng cách từ chủ đề và tập trung.These elements may go virtually unnoticed at first. The film can create the illusion that we are watching real action. A superintendent of schools in a large eastern system once remarked that he’d like to do away with letters of recommendation for prospective teachers because he had to wonder about the motives and biases of the writer. Instead, he wanted videotapes to the candidate teaching a lesson. That, he said, would be like having the person actually there in front of him. Then, he thought, he wouldn’t have to worry about interpreting a text. He was laboring under the illusion – or perhaps delusion is the proper term – that the film provided direct and immediate contact with reality itself, that all he had to do was observe. If an educated adult can be so naive about the shaping effects if camera angle, timing of cuts, selection of the central subject in the shot, quality of the sound recording, and all the other elements that shape what finally appears on the screen, and ultimately how we respond to it, then we may expect our students to be almost as naïve.But they can learn to look for those elements in both film and television by noting their responses and then trying to see how those responses were achieved. The most dramatic moments are the most accessible. Suspense and right are emotions whose source is easily analyzed, and the analysis will frights are emotions whose source is easily analyzed, and the analysis will introduce students to the method of the visual media. Students may even be able to reconstruct from memory the techniques of especially powerful scenes. In Psycho, the ominous presence of the stuffed animals; the quiet, eerie voice of the innkeeper; the peephole into the motel room adjoining the office; the dark, looming mansion; the long period of near silence leading up to the killing; and finally the killer’s silhouette through the shower curtain all contribute to the building tension. From other films; students may recall brightly lit-shots of the unsuspecting victim alternating with dimly lit shorts, perhaps of only the killer’s feet steadily and quietly approaching. The cuts may grow gradually more rapid to suggest the imminence of the crime and heighten still further the tension of the audience. The discussion of scenes like these will call attention to the use of sound, light and movement, both by the actors and by the camera. It will invite comment on the camera operators’ selection of her subject (only the feet of the stalking killer), on the editor’s timing of cuts (slows in one scene and quick in another), and on other aspects of filming.If films can be obtained for use in the class, the study can be much more vidid and lively. Students can time scenes to note the pacing of different events – the violent scenes with many cuts, perhaps so rapid that images remain on the screen for less than a second, and the leisurely scene – setting shorts with fewer cuts and gentler transitions.For these purpose it might be useful to distinguish between film and television. Although similar, they have some important differences, and pacing is a case in point. Television pacing is bound by certain external constrains. The shoe is limited, for one thing, to a specific length. On the major networks, the time is cut into half – hour units and shows are planned to fit neatly into one or several of those units. Further, the programs must accommodate regular breaks for commercials. The script must divide neatly and logically into scenes so that audience will not feel disrupted by the advertising.The students’ efforts to write scripts suitable for television will tell them much about the difficulties of the medium. They may notice that the necessity of dividing the show into segments severely limits them. They cannot write scenes that require a steady building of tension longer than the twelve minutes or so between commercials. Watching a movie not made for television but shown on the television interrupted by soap, new cars, used cars, dishwashers, and announcements of forthcoming shows reveals the same problem. The movie, originally edited without the constraint of commercial interruptions often fits badly when re-edited to fit into the small, regular slots. Breaks often come at inopportune moments, disrupting the flow of the story.Comparing television and film will reveal other technical differences. Film, because of the large screen, is able to handle wide vistas and huge battlefield scenes. On the small screen, such images are much less impressive. A lone rider, moving slowly along a ridge in the distance, seems on the movie screen diminished by the grandeur of the country; on the television he may be only a speck moving through a blur. Television, on the hand, is intimate. It is in the home, accessible and controllable. The viewer can alter the volume, turn the picture, and discuss the show with others while it is progress. And television seems to deal intimately with its subject matter. Much of the drama on television takes place inside a room. That seems to be the perspective television manages well. Have students, if they can tolerate it, spend a minute or two watching how a soap is staged, with all of its intimate close-ups. Students may note other points of comparison.
đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Việt) 2:[Sao chép]
Sao chép!
Các phương pháp khác sẽ đến dễ dàng để tâm. Khi phân tích các hình ở đây, ví dụ, học sinh có thể được hỏi về các nhân vật trong văn học đã học trong năm (hoặc bất kỳ văn học khác mà họ có thể đã đọc). Những nhân vật nào sẽ là phù hợp nhất đối với các thỏa thuận trong một chương trình truyền hình hoặc nghiêm trọng không? Có một họ có thể đề xuất thành công vào mạng? Những tính năng sẽ làm cho cô nổi tiếng? Làm thế nào là cô thích anh hùng truyền hình khác? Làm thế nào là sự khác nhau? Các lớp học thậm chí có thể phát minh ra hàng loạt xung quanh một nhân vật như vậy, chỉ định các thiết lập, nhân vật thường xuyên khác, các loại tập phim, giọng điệu của giày (nghiêm trọng, truyện tranh), các chương trình thành lập mà nó sẽ cạnh tranh, và có lẽ ngay cả những loại tài trợ nó có thể thu hút và chiến lược có thể bán nó cho một người ủng hộ. Học sinh có thể đề nghị các diễn viên có thể đóng vai trò chính, và nếu đặc biệt phức tạp, thậm chí thảo luận mà các nhà sản xuất và đạo diễn có thể quan tâm trong chuỗi.
gần như truyền hình, lần đầu tiên xác định giá trị của nó và sau đó thích nghi với những câu chuyện khác để định dạng được thiết lập, sẽ liên quan học sinh trong các khía cạnh kỹ thuật của môi trường. Xuất hiện thân của nhân vật này là một vấn đề kỹ thuật. Trong một câu chuyện, chúng tôi sẽ gọi nó là mô tả và hỏi làm thế nào nó bộc lộ tính cách, thái độ, động lực và trạng thái. Trong các phương tiện nghe nhìn, thường hoạt động mà không có một người kể chuyện, chúng tôi không đọc hoặc nghe một đoạn mô tả; thay vào đó, chúng ta thấy các nhân vật mặc quần áo nhất định, bước đi và nói theo một cách nhất định. Những chi tiết này phải tiết lộ nhân vật mà không có sự can thiệp của một thông dịch viên. Hay đúng hơn, các máy ảnh dùng làm thông dịch viên. Nó phải bắt biểu hiện và chạm vào các tính năng quan trọng mà họ bắt được họ nắm bắt thông báo của chúng tôi. Do đó nó hướng dẫn sự chú ý của chúng tôi, như người kể chuyện nào trong một câu chuyện quần short. Sự vắng mặt của một người kể chuyện chiếm thêm một khác nhau giữa các hình ảnh và các phương tiện truyền thông bằng văn bản: văn bản là phù hợp hơn để xử lý tư tưởng mở rộng, trong khi các phương tiện truyền thông thị giác tốt hơn cho hành động và chuyển động. Vì vậy, một công việc triết lý hơn có thể không dịch cũng đến màn hình. Đoạn văn dài của mẫn không có xe trong phương tiện nghe nhìn; một monolog dài sẽ phá vỡ sự chuyển động về phía trước của một bộ phim và có vẻ ra khỏi chỗ. Vì vậy, ý tưởng bằng cách nào đó phải được chuyển tải trong hành động, hoặc phát triển trong hộp thoại, và hạn chế mà làm cho bộ phim truyền hình và phương tiện truyền thông hữu trí tuệ kém hơn so với bài luận, quần short tiểu thuyết câu chuyện có thể được.
Nhưng các nhà văn không bao giờ có thể truyền đạt những bạo lực của một cuộc chiến, sự ồn ào của giẫm đạp, hoặc sức mạnh của một ngọn núi lửa khá như vậy có hiệu quả như các bộ phim có thể, với nguồn lực thị giác và thính giác của nó. Có lẽ nó là thực tế này đã khiến các phương tiện truyền thông trực quan để tập trung vào bạo lực. Một gangster có thể lấp đầy màn hình với brawling của mình trong nhiều giờ, trong khi tiềm năng của mình trong các bài luận có thể bị kiệt sức sau một hoặc hai trang. Do phương tiện trực quan được thiên vị trong cách đó, nó thậm chí còn quan trọng hơn là các sinh viên được đào tạo để xem sức mạnh của tất cả các phương tiện truyền thông, hình ảnh và văn bản. Để được đắm mình trong hình ảnh, như rất nhiều những món quà là thế hệ, là để bỏ qua chế độ quan trọng khác của mô tả và suy nghĩ về thế giới và kinh nghiệm của mình.
Như mô tả nhân vật được trình bày trực quan, do đó được thiết lập, nó có cho chúng tôi thấy, có lẽ với sự bổ sung của một dòng trong đối thoại để bờm thành phố hoặc chỉ định ngày. Mô tả và thiết lập là những yếu tố trong các phương tiện nghe nhìn, chỉ là họ đang có trong các văn bản, và mặc dù họ đang đạt được trong nhiều cách khác nhau, nguyên tắc của họ là như nhau. Tuy nhiên, ngữ pháp là khác nhau. Thảo luận văn học viết, chúng ta có thể nói về chọn từ và cấu trúc câu. Với bộ phim và truyền hình, chúng tôi sẽ nói chuyện thay vì về góc độ camera, di chuyển, khoảng cách từ chủ đề này, và tập trung.
Những yếu tố này có thể đi hầu như không được chú ý lần đầu tiên. Bộ phim có thể tạo ra ảo ​​tưởng rằng chúng tôi đang xem hành động thực tế. Một giám đốc học trong một hệ thống đông lớn lần nhận xét ​​rằng ông muốn làm gì đi với thư giới thiệu cho các giáo viên tương lai bởi vì anh đã tự hỏi về động cơ và những thành kiến của nhà văn. Thay vào đó, ông muốn những cuốn băng video cho ứng viên giảng dạy một bài học. Điều đó, ông nói, sẽ giống như có người thực sự có ở trước mặt anh. Sau đó, ông nghĩ rằng, ông sẽ không phải lo lắng về việc giải thích một văn bản. Ông đã lao động dưới ảo tưởng - hoặc có thể ảo tưởng là một thuật ngữ thích hợp - là bộ phim được cung cấp tiếp xúc trực tiếp và ngay lập tức với thực tại, mà tất cả các ông phải làm là quan sát. Nếu một người lớn giáo dục có thể rất ngây thơ về những tác động định hình nếu góc camera, thời gian của các vết cắt, lựa chọn các chủ đề trung tâm trong các shot, chất lượng của âm thanh ghi âm, và tất cả các yếu tố khác để định hình những gì cuối cùng sẽ xuất hiện trên màn hình, và cuối cùng là cách chúng ta phản ứng với nó, sau đó chúng ta có thể mong đợi học sinh của chúng tôi để được gần như là ngây thơ.
Nhưng họ có thể học hỏi để tìm những phần tử trong cả hai bộ phim và truyền hình bằng cách ghi nhận phản ứng của họ và sau đó cố gắng để xem làm thế nào những phản ứng đã đạt được. Những khoảnh khắc ấn tượng nhất là tiếp cận nhất. Hồi hộp và bên phải là những cảm xúc mà nguồn gốc được dễ dàng phân tích và phân tích sẽ frights là những cảm xúc mà nguồn gốc được dễ dàng phân tích và phân tích sẽ giới thiệu sinh viên đến các phương pháp của các phương tiện nghe nhìn.
Sinh viên cũng có thể tái tạo lại từ bộ nhớ kỹ thuật số cảnh đặc biệt mạnh mẽ. Trong Psycho, sự hiện diện đáng ngại của các con thú nhồi bông; yên tĩnh, giọng nói kỳ lạ của các chủ nhà trọ; lổ nhìn trộm vào phòng trọ liền kề văn phòng; bóng tối, thấp thoáng biệt thự; thời gian dài gần im lặng dẫn đến việc giết hại; và cuối cùng là hình bóng của kẻ sát nhân qua vòi sen rèm tất cả các đóng góp vào sự căng thẳng tòa nhà. Từ bộ phim khác; sinh viên có thể nhớ lại rực rỡ thắp sáng-ảnh của nạn nhân không nghi ngờ xen kẽ với quần short ánh sáng lờ mờ, có lẽ chỉ có bàn chân của kẻ sát nhân đều đặn và lặng lẽ đến gần. Việc cắt giảm có thể phát triển dần dần nhiều hơn nhanh chóng để đề nghị các tình trạng khẩn cấp của tội phạm và nâng cao hơn nữa sự căng thẳng của khán giả. Các cuộc thảo luận về những cảnh như thế này sẽ gọi sự chú ý đến việc sử dụng âm thanh, ánh sáng và chuyển động, cả hai bởi các diễn viên và bằng máy ảnh. Nó sẽ mời bình luận về lựa chọn chủ đề của mình (chỉ có bàn chân của kẻ giết người rình rập) các nhà khai thác máy ảnh ', vào thời gian của biên tập viên của vết cắt (chậm trong một cảnh và nhanh chóng trong một), và các khía cạnh khác của việc quay phim.
Nếu phim có thể thể thu được để sử dụng trong các lớp học, nghiên cứu có thể được nhiều vidid hơn và sống động. Học sinh có thể thời gian cảnh cần lưu ý những nhịp độ của các sự kiện khác nhau - những cảnh bạo lực với nhiều vết cắt, có lẽ vì thế mà nhanh chóng hình ảnh vẫn còn trên màn hình cho ít hơn một giây, và cảnh nhàn nhã -. Thiết lập quần short với cắt giảm ít hơn và quá trình chuyển đổi, hiền
Đối với những mục đích mà nó có thể có ích để phân biệt giữa phim ảnh và truyền hình. Mặc dù tương tự, họ có một số khác biệt quan trọng, và nhịp độ là một trường hợp điển hình. Truyền hình nhịp là bị ràng buộc bởi một số ép bên ngoài. Các giày là có hạn, cho một điều, với độ dài cụ thể. Trên các mạng lớn, thời gian được cắt thành một nửa - đơn vị giờ và chương trình được lên kế hoạch để phù hợp với gọn gàng vào một hoặc một số đơn vị đó. Hơn nữa, chương trình phải đáp ứng được nghỉ ngơi thường xuyên cho quảng cáo. Các kịch bản phải phân chia gọn gàng và hợp lý vào những khung cảnh như vậy khán giả sẽ không cảm thấy bị gián đoạn bởi những quảng cáo.
Những nỗ lực của học sinh để viết kịch bản thích hợp cho truyền hình sẽ nói cho họ biết nhiều về những khó khăn của môi trường. Họ có thể nhận thấy rằng cần thiết phải chia chương trình thành các đoạn giới hạn họ nặng nề. Họ không thể viết những cảnh đòi hỏi phải có một tòa nhà vững chắc của sự căng thẳng còn hơn số phút mười hai hay như vậy giữa quảng cáo. Xem một bộ phim không được thực hiện cho truyền hình nhưng được hiển thị trên truyền hình bị gián đoạn bởi xà phòng, ô tô mới, ô tô, máy rửa bát, và thông báo của các chương trình sắp tới cho thấy cùng một vấn đề. Bộ phim ban đầu được sửa mà không kiềm chế gián đoạn thương mại thường phù hợp nặng khi tái chỉnh sửa để phù hợp với, khe cắm thường xuyên nhỏ. Breaks thường đến vào những thời điểm không thích hợp, làm gián đoạn dòng chảy của câu chuyện.
So sánh truyền hình và phim sẽ thấy sự khác biệt kỹ thuật khác. Phim, vì màn hình lớn, có khả năng xử lý khung cảnh rộng và những cảnh chiến trường rất lớn. Trên màn hình nhỏ, hình ảnh như vậy là ít hơn nhiều ấn tượng. Một tay đua duy nhất, di chuyển chậm dọc theo một sườn núi ở xa xa, dường như trên màn ảnh phim giảm đi bởi sự hùng vĩ của đất nước; trên truyền hình, ông có thể chỉ là một hạt chuyển động qua một vệt mờ. Truyền hình, trên bàn tay, là thân mật. Đó là trong nhà, có thể truy cập và kiểm soát. Người xem có thể điều chỉnh âm lượng, lần lượt các hình ảnh, và thảo luận về chương trình với những người khác trong khi nó là sự tiến bộ. Và truyền hình dường như để đối phó mật thiết với vấn đề của nó. Phần lớn các bộ phim trên truyền hình diễn ra bên trong một căn phòng. Đó dường như là truyền hình quan điểm quản lý tốt. Có sinh viên, nếu họ có thể chịu đựng được nó, hãy dành một hoặc hai phút xem làm thế nào một xà phòng được dàn dựng, với tất cả các thân mật cận cảnh của nó. Học sinh có thể lưu ý các điểm khác so sánh.
đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2025 I Love Translation. All reserved.

E-mail: ilovetranslation@live.com