It happened one day that the Doctor was sitting in his kitchen talking dịch - It happened one day that the Doctor was sitting in his kitchen talking Việt làm thế nào để nói

It happened one day that the Doctor

It happened one day that the Doctor was sitting in his kitchen talking with the Cat's–meat–Man who had come to see him with a stomach–ache.
"Why don't you give up being a people's doctor, and be an animal–doctor?" asked the Cat's–meat–Man.
The parrot, Polynesia, was sitting in the window looking out at the rain and singing a sailor–song to herself. She stopped singing and started to listen.
"You see, Doctor," the Cat's–meat–Man went on, "you know all about animals—much more than what these here vets do. That book you wrote—about cats, why, it's wonderful! I can't read or write myself—or maybe I'D write some books. But my wife, Theodosia, she's a scholar, she is. And she read your book to me. Well, it's wonderful—that's all can be said—wonderful. You might have been a cat yourself. You know the way they think. And listen: you can make a lot of money doctoring animals. Do you know that? You see, I'd send all the old women who had sick cats or dogs to you. And if they didn't get sick fast enough, I could put something in the meat I sell 'em to make 'em sick, see?"
"Oh, no," said the Doctor quickly. "You mustn't do that. That wouldn't be right."
"Oh, I didn't mean real sick," answered the Cat's–meat–Man. "Just a little something to make them droopy–like was what I had reference to. But as you say, maybe it ain't quite fair on the animals. But they'll get sick anyway, because the old women always give 'em too much to eat. And look, all the farmers 'round about who had lame horses and weak lambs—they'd come. Be an animal–doctor."
When the Cat's–meat–Man had gone the parrot flew off the window on to the Doctor's table and said,
"That man's got sense. That's what you ought to do. Be an animal–doctor. Give the silly people up—if they haven't brains enough to see you're the best doctor in the world. Take care of animals instead—THEY'll soon find it out. Be an animal–doctor."
"Oh, there are plenty of animal–doctors," said John Dolittle, putting the flower–pots outside on the window–sill to get the rain.
"Yes, there ARE plenty," said Polynesia. "But none of them are any good at all. Now listen, Doctor, and I'll tell you something. Did you know that animals can talk?"
"I knew that parrots can talk," said the Doctor.
"Oh, we parrots can talk in two languages—people's language and bird–language," said Polynesia proudly. "If I say, 'Polly wants a cracker,' you understand me. But hear this: Ka–ka oi–ee, fee–fee?"
"Good Gracious!" cried the Doctor. "What does that mean?"
"That means, 'Is the porridge hot yet?'—in bird–language."
"My! You don't say so!" said the Doctor. "You never talked that way to me before."
"What would have been the good?" said Polynesia, dusting some cracker–crumbs off her left wing. "You wouldn't have understood me if I had."
"Tell me some more," said the Doctor, all excited; and he rushed over to the dresser–drawer and came back with the butcher's book and a pencil. "Now don't go too fast—and I'll write it down. This is interesting—very interesting—something quite new. Give me the Birds' A.B.C. first—slowly now."
So that was the way the Doctor came to know that animals had a language of their own and could talk to one another. And all that afternoon, while it was raining, Polynesia sat on the kitchen table giving him bird words to put down in the book.
At tea–time, when the dog, Jip, came in, the parrot said to the Doctor, "See, HE'S talking to you."
"Looks to me as though he were scratching his ear," said the Doctor.
"But animals don't always speak with their mouths," said the parrot in a high voice, raising her eyebrows. "They talk with their ears, with their feet, with their tails—with everything. Sometimes they don't WANT to make a noise. Do you see now the way he's twitching up one side of his nose?"
"What's that mean?" asked the Doctor.
"That means, 'Can't you see that it has stopped raining?'" Polynesia answered. "He is asking you a question. Dogs nearly always use their noses for asking questions."
After a while, with the parrot's help, the Doctor got to learn the language of the animals so well that he could talk to them himself and understand everything they said. Then he gave up being a people's doctor altogether.
As soon as the Cat's–meat–Man had told every one that John Dolittle was going to become an animal–doctor, old ladies began to bring him their pet pugs and poodles who had eaten too much cake; and farmers came many miles to show him sick cows and sheep.
One day a plow–horse was brought to him; and the poor thing was terribly glad to find a man who could talk in horse–language.
"You know, Doctor," said the horse, "that vet over the hill knows nothing at all. He has been treating me six weeks now—for spavins. What I need is SPECTACLES. I am going blind in one eye. There's no reason why horses shouldn't wear glasses, the same as people. But that stupid man over the hill never even looked at my eyes. He kept on giving me big pills. I tried to tell him; but he couldn't understand a word of horse–language. What I need is spectacles."
"Of course—of course," said the Doctor. "I'll get you some at once."
"I would like a pair like yours," said the horse—"only green. They'll keep the sun out of my eyes while I'm plowing the Fifty–Acre Field."
"Certainly," said the Doctor. "Green ones you shall have."
"You know, the trouble is, Sir," said the plow–horse as the Doctor opened the front door to let him out—"the trouble is that ANYBODY thinks he can doctor animals—just because the animals don't complain. As a matter of fact it takes a much cleverer man to be a really good animal–doctor than it does to be a good people's doctor. My farmer's boy thinks he knows all about horses. I wish you could see him—his face is so fat he looks as though he had no eyes—and he has got as much brain as a potato–bug. He tried to put a mustard–plaster on me last week."
"Where did he put it?" asked the Doctor.
"Oh, he didn't put it anywhere—on me," said the horse. "He only tried to. I kicked him into the duck–pond."
"Well, well!" said the Doctor.
"I'm a pretty quiet creature as a rule," said the horse—"very patient with people—don't make much fuss. But it was bad enough to have that vet giving me the wrong medicine. And when that red–faced booby started to monkey with me, I just couldn't bear it any more."
"Did you hurt the boy much?" asked the Doctor.
"Oh, no," said the horse. "I kicked him in the right place. The vet's looking after him now. When will my glasses be ready?"
"I'll have them for you next week," said the Doctor. "Come in again Tuesday—Good morning!"
Then John Dolittle got a fine, big pair of green spectacles; and the plow–horse stopped going blind in one eye and could see as well as ever.
And soon it became a common sight to see farm–animals wearing glasses in the country round Puddleby; and a blind horse was a thing unknown.
And so it was with all the other animals that were brought to him. As soon as they found that he could talk their language, they told him where the pain was and how they felt, and of course it was easy for him to cure them.
Now all these animals went back and told their brothers and friends that there was a doctor in the little house with the big garden who really WAS a doctor. And whenever any creatures got sick—not only horses and cows and dogs—but all the little things of the fields, like harvest–mice and water–voles, badgers and bats, they came at once to his house on the edge of the town, so that his big garden was nearly always crowded with animals trying to get in to see him.
There were so many that came that he had to have special doors made for the different kinds. He wrote "HORSES" over the front door, "COWS" over the side door, and "SHEEP" on the kitchen door. Each kind of animal had a separate door—even the mice had a tiny tunnel made for them into the cellar, where they waited patiently in rows for the Doctor to come round to them.
And so, in a few years' time, every living thing for miles and miles got to know about John Dolittle, M.D. And the birds who flew to other countries in the winter told the animals in foreign lands of the wonderful doctor of Puddleby–on–the–Marsh, who could understand their talk and help them in their troubles. In this way he became famous among the animals—all over the world—better known even than he had been among the folks of the West Country. And he was happy and liked his life very much.
One afternoon when the Doctor was busy writing in a book, Polynesia sat in the window—as she nearly always did—looking out at the leaves blowing about in the garden. Presently she laughed aloud.
"What is it, Polynesia?" asked the Doctor, looking up from his book.
"I was just thinking," said the parrot; and she went on looking at the leaves.
"What were you thinking?"
"I was thinking about people," said Polynesia. "People make me sick. They think they're so wonderful. The world has been going on now for thousands of years, hasn't it? And the only thing in animal–language that PEOPLE have learned to understand is that when a dog wags his tail he means 'I'm glad!'—It's funny, isn't it? You are the very first man to talk like us. Oh, sometimes people annoy me dreadfully—such airs they put on—talking about 'the dumb animals.' DUMB!—Huh! Why I knew a macaw once who could say 'Good morning!' in seven different ways without once opening his mouth. He could talk every language—and Greek. An old professor with a gray beard bought him. But he didn't stay. He said the old man didn't talk Greek right, and he couldn't stand listening to him teach the language wrong. I often wonder what's become of him. That bird knew more geography than people will ever know.—PEOPLE, Golly! I suppose if people ever learn to fly—like any common hedge–sparrow—we shall never hear the end of it!"
"You're a wise old bird," said the Doctor. "How old are you really? I know that parrots and elephants somet
0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!
Nó đã xảy ra một ngày các bác sĩ đã ngồi trong nhà bếp của anh nói chuyện với con mèo của-thịt-người đàn ông đã đến để xem anh ta với một dạ dày-ache."Tại sao không bạn cung cấp cho chỉ là một người bác sĩ, và trở thành một động vật-bác sĩ?" hỏi của mèo-thịt-Man.Con vẹt, Polynesia, ngồi trong cửa sổ nhìn mưa và hát một thủy thủ-bài hát mình. Cô ngừng hát và bắt đầu nghe."Bạn thấy, bác sĩ," của Cat-thịt-người đã đi vào, "bạn biết tất cả về động vật-nhiều hơn so với cán bộ thú y các ở đây làm gì. Đó là cuốn sách bạn viết — về mèo, tại sao, nó là tuyệt vời! Tôi không thể đọc hay viết bản thân mình- hoặc có lẽ tôi sẽ viết một số cuốn sách. Nhưng vợ tôi, Theodosia, cô là một học giả, cô ấy là. Và cô đọc cuốn sách của bạn với tôi. Vâng, đó là tuyệt vời-đó là tất cả có thể nói-tuyệt vời. Bạn có thể có là một con mèo bản thân. Bạn có biết cách họ nghĩ. Và nghe: bạn có thể kiếm nhiều tiền doctoring động vật. Bạn có biết rằng? Bạn thấy, tôi sẽ gửi tất cả các phụ nữ tuổi những người có bệnh mèo hoặc chó cho bạn. Và nếu họ đã không nhận được bệnh nhanh chóng đủ, tôi có thể đặt một cái gì đó trong thịt tôi bán chúng để làm cho chúng bị bệnh, thấy không?""Ồ, không," cho biết bác sĩ một cách nhanh chóng. "Bạn không nên làm điều đó. Đó không phải đúng.""Ồ, tôi không có nghĩa là thực sự bị bệnh," trả lời các Cat's-thịt-Man. "chỉ cần một chút gì đó để làm cho họ droopy-giống như là những gì tôi đã tham chiếu đến. Nhưng như bạn nói, có lẽ nó không khá công bằng trên các loài động vật. Nhưng họ sẽ bị bệnh anyway, bởi vì phụ nữ già luôn luôn cho họ quá nhiều để ăn. Và xem xét, tất cả các nông dân ' tròn về những người có con ngựa què và yếu cừu-họ sẽ đến. Là một động vật-bác sĩ."Khi của mèo-thịt-người đã đi con vẹt bay ra cửa sổ đi đến các bác sĩ bàn và nói,"Người đàn ông có ý nghĩa. Đó là những gì bạn nên làm. Trở thành một động vật-bác sĩ. Bỏ người ngớ ngẩn — nếu họ đã không não đủ để thấy bạn bác sĩ tốt nhất trên thế giới. Chăm sóc vật thay vào đó-họ sẽ sớm tìm nó ra. Là một động vật-bác sĩ.""Oh, có rất nhiều động vật-bác sĩ,", ông John Dolittle, đặt Hoa-chậu bên ngoài trên cửa sổ-sill để có được mưa."Có, có rất nhiều," nói Polynesia. "Nhưng không ai trong số họ là bất kỳ tốt ở tất cả. Nghe này, bác sĩ, và tôi sẽ cho bạn biết một cái gì đó. Bạn có biết rằng động vật có thể nói chuyện?""Tôi biết rằng vẹt có thể nói," cho biết bác sĩ."Oh, chúng tôi vẹt có thể nói chuyện ở hai ngôn ngữ — nhân ngôn ngữ và chim-ngôn ngữ," nói Polynesia tự hào. "Nếu tôi nói, 'Polly muốn một cracker,' bạn hiểu tôi. Nhưng nghe này: Ka-ka oi-ee, lệ phí-phí? ""Tốt Gracious!" khóc bác sĩ. "Có nghĩa là gì?""Đó có nghĩa là, 'Là nóng cháo chưa?' -chim-ngôn. ""Của tôi! Bạn không nói như vậy!"cho biết bác sĩ. "Bạn không bao giờ nói thế với tôi trước.""Những gì đã có tốt không?", ông Polynesia, dusting một số mẩu-cracker ra cánh tả của cô. "Bạn sẽ không có hiểu tôi nếu tôi đã có.""Nói cho tôi một số chi tiết," cho biết bác sĩ, tất cả vui mừng; và ông vội vàng trên để ngăn kéo dresser- và đã trở lại với cuốn sách của thịt và một bút chì. "Bây giờ không đi quá nhanh- và tôi sẽ viết nó. Điều này là thú vị-rất thú vị-một cái gì đó khá mới. Cung cấp cho tôi những con chim A.B.C. đầu tiên — từ từ bây giờ. "So that was the way the Doctor came to know that animals had a language of their own and could talk to one another. And all that afternoon, while it was raining, Polynesia sat on the kitchen table giving him bird words to put down in the book.At tea–time, when the dog, Jip, came in, the parrot said to the Doctor, "See, HE'S talking to you.""Looks to me as though he were scratching his ear," said the Doctor."But animals don't always speak with their mouths," said the parrot in a high voice, raising her eyebrows. "They talk with their ears, with their feet, with their tails—with everything. Sometimes they don't WANT to make a noise. Do you see now the way he's twitching up one side of his nose?""What's that mean?" asked the Doctor."That means, 'Can't you see that it has stopped raining?'" Polynesia answered. "He is asking you a question. Dogs nearly always use their noses for asking questions."After a while, with the parrot's help, the Doctor got to learn the language of the animals so well that he could talk to them himself and understand everything they said. Then he gave up being a people's doctor altogether.As soon as the Cat's–meat–Man had told every one that John Dolittle was going to become an animal–doctor, old ladies began to bring him their pet pugs and poodles who had eaten too much cake; and farmers came many miles to show him sick cows and sheep.One day a plow–horse was brought to him; and the poor thing was terribly glad to find a man who could talk in horse–language."You know, Doctor," said the horse, "that vet over the hill knows nothing at all. He has been treating me six weeks now—for spavins. What I need is SPECTACLES. I am going blind in one eye. There's no reason why horses shouldn't wear glasses, the same as people. But that stupid man over the hill never even looked at my eyes. He kept on giving me big pills. I tried to tell him; but he couldn't understand a word of horse–language. What I need is spectacles.""Of course—of course," said the Doctor. "I'll get you some at once.""I would like a pair like yours," said the horse—"only green. They'll keep the sun out of my eyes while I'm plowing the Fifty–Acre Field.""Certainly," said the Doctor. "Green ones you shall have.""You know, the trouble is, Sir," said the plow–horse as the Doctor opened the front door to let him out—"the trouble is that ANYBODY thinks he can doctor animals—just because the animals don't complain. As a matter of fact it takes a much cleverer man to be a really good animal–doctor than it does to be a good people's doctor. My farmer's boy thinks he knows all about horses. I wish you could see him—his face is so fat he looks as though he had no eyes—and he has got as much brain as a potato–bug. He tried to put a mustard–plaster on me last week.""Where did he put it?" asked the Doctor."Oh, he didn't put it anywhere—on me," said the horse. "He only tried to. I kicked him into the duck–pond.""Well, well!" said the Doctor."I'm a pretty quiet creature as a rule," said the horse—"very patient with people—don't make much fuss. But it was bad enough to have that vet giving me the wrong medicine. And when that red–faced booby started to monkey with me, I just couldn't bear it any more.""Did you hurt the boy much?" asked the Doctor."Oh, no," said the horse. "I kicked him in the right place. The vet's looking after him now. When will my glasses be ready?""I'll have them for you next week," said the Doctor. "Come in again Tuesday—Good morning!"Then John Dolittle got a fine, big pair of green spectacles; and the plow–horse stopped going blind in one eye and could see as well as ever.And soon it became a common sight to see farm–animals wearing glasses in the country round Puddleby; and a blind horse was a thing unknown.And so it was with all the other animals that were brought to him. As soon as they found that he could talk their language, they told him where the pain was and how they felt, and of course it was easy for him to cure them.Now all these animals went back and told their brothers and friends that there was a doctor in the little house with the big garden who really WAS a doctor. And whenever any creatures got sick—not only horses and cows and dogs—but all the little things of the fields, like harvest–mice and water–voles, badgers and bats, they came at once to his house on the edge of the town, so that his big garden was nearly always crowded with animals trying to get in to see him.There were so many that came that he had to have special doors made for the different kinds. He wrote "HORSES" over the front door, "COWS" over the side door, and "SHEEP" on the kitchen door. Each kind of animal had a separate door—even the mice had a tiny tunnel made for them into the cellar, where they waited patiently in rows for the Doctor to come round to them.
And so, in a few years' time, every living thing for miles and miles got to know about John Dolittle, M.D. And the birds who flew to other countries in the winter told the animals in foreign lands of the wonderful doctor of Puddleby–on–the–Marsh, who could understand their talk and help them in their troubles. In this way he became famous among the animals—all over the world—better known even than he had been among the folks of the West Country. And he was happy and liked his life very much.
One afternoon when the Doctor was busy writing in a book, Polynesia sat in the window—as she nearly always did—looking out at the leaves blowing about in the garden. Presently she laughed aloud.
"What is it, Polynesia?" asked the Doctor, looking up from his book.
"I was just thinking," said the parrot; and she went on looking at the leaves.
"What were you thinking?"
"I was thinking about people," said Polynesia. "People make me sick. They think they're so wonderful. The world has been going on now for thousands of years, hasn't it? And the only thing in animal–language that PEOPLE have learned to understand is that when a dog wags his tail he means 'I'm glad!'—It's funny, isn't it? You are the very first man to talk like us. Oh, sometimes people annoy me dreadfully—such airs they put on—talking about 'the dumb animals.' DUMB!—Huh! Why I knew a macaw once who could say 'Good morning!' in seven different ways without once opening his mouth. He could talk every language—and Greek. An old professor with a gray beard bought him. But he didn't stay. He said the old man didn't talk Greek right, and he couldn't stand listening to him teach the language wrong. I often wonder what's become of him. That bird knew more geography than people will ever know.—PEOPLE, Golly! I suppose if people ever learn to fly—like any common hedge–sparrow—we shall never hear the end of it!"
"You're a wise old bird," said the Doctor. "How old are you really? I know that parrots and elephants somet
đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Việt) 2:[Sao chép]
Sao chép!
Nó đã xảy ra một ngày nào đó các bác sĩ đang ngồi trong nhà bếp của mình nói chuyện với thịt ngựa để làm đồ ăn cho mèo-Man đã đến để xem anh ta với một dạ dày-đau.
"Tại sao bạn không cho lên được bác sĩ của một người, và là một animal- Bác sĩ?" hỏi những thịt ngựa để làm đồ ăn cho mèo-Man.
Những con vẹt, Polynesia, đang ngồi trong cửa sổ nhìn ra ngoài trời mưa và hát một thủy thủ hát với chính mình. Cô ngừng hát và bắt đầu lắng nghe.
"Bạn thấy đấy, bác sĩ," các thịt ngựa để làm đồ ăn cho mèo-Man đã đi vào, "bạn biết tất cả về động vật-nhiều hơn những gì chúng ở đây bác sĩ thú y làm. Đó là cuốn sách mà bạn đã viết, về con mèo, lý do tại sao, rất tuyệt vời! Tôi không thể đọc hoặc viết bản thân mình hay có lẽ tôi sẽ viết một số cuốn sách. Nhưng vợ tôi, Theodosia, cô ấy là một học giả, cô là. Và cô đọc cuốn sách của bạn cho tôi. Vâng, đó là tuyệt vời-đó là tất cả có thể .. được nói-tuyệt vời Bạn có thể có được một con mèo chính mình Bạn biết cách họ nghĩ và lắng nghe:..? bạn có thể kiếm được nhiều tiền trị bệnh cho động vật Bạn có biết rằng bạn thấy đấy, tôi muốn gửi tất cả những người phụ nữ lớn tuổi có mèo ốm hoặc chó với bạn. Và nếu họ không bị bệnh đủ nhanh, tôi có thể đặt một cái gì đó trong tôi bán thịt 'em để làm cho' em ốm, thấy không?
"" Ồ, không, "các bác sĩ nhanh chóng nói. "Bạn không cần phải làm điều đó. Điều đó sẽ không đúng."
"Oh, tôi không có nghĩa là bệnh thật," các thịt ngựa để làm đồ ăn cho mèo-Man đã trả lời. "Chỉ cần một chút gì đó để làm cho họ bị sụp xuống giống như là những gì tôi đã có tham chiếu đến. Nhưng như bạn nói, có lẽ nó không phải là khá hợp lý ở các loài động vật. Nhưng họ sẽ bị bệnh dù sao, bởi vì những người phụ nữ già luôn luôn cung cấp cho 'em quá nhiều để ăn. Và nhìn, tất cả các vòng của nông dân về những người đã có con ngựa què và cừu-they'd yếu đi. Hãy là một con vật, bác sĩ.
"Khi thịt ngựa để làm đồ ăn cho mèo-Man đã đi con vẹt đã bay ra khỏi cửa sổ trên để bàn của bác sĩ và nói,
"người đàn ông đó đã có ý nghĩa. Đó là những gì bạn nên làm. Hãy là một con vật-bác sĩ. Hãy cho những người ngớ ngẩn lên nếu họ không có đủ não để xem bạn là bác sĩ tốt nhất trên thế giới . Hãy chăm sóc động vật thay-THEY'll sớm tìm thấy nó ra. Hãy là một con vật, bác sĩ.
"" Oh, có rất nhiều động vật bác sĩ, "John Dolittle nói, đưa hoa chậu bên ngoài trên cửa sổ sill để có mưa.
"Có, có ĐƯỢC nhiều", Polynesia nói. "Nhưng không ai trong số họ là bất kỳ tốt ở tất cả. Bây giờ nghe, bác sĩ, và tôi sẽ nói với bạn điều gì đó. Bạn có biết rằng động vật có thể nói chuyện?"
"Tôi biết rằng con vẹt có thể nói chuyện," Bác sĩ nói.
"Oh, chúng tôi vẹt có thể nói chuyện bằng ngôn ngữ hai thứ tiếng-người và chim ngôn ngữ ", Polynesia tự hào nói. "Nếu tôi nói, 'Polly muốn một cracker,' bạn hiểu tôi Nhưng nghe này:.? Ka-ka oi-ee, phí lệ phí"
"Good Duyên dáng"! khóc các bác sĩ. "Điều đó có nghĩa là gì?"
"Điều đó có nghĩa là," có phải là cháo nóng chưa? "- Trong chim ngôn ngữ."
"My Bạn không nói như vậy!" cho biết các bác sĩ. "Bạn không bao giờ nói chuyện theo cách đó với tôi trước."
"Điều gì sẽ là tốt?" nói Polynesia, phủi bụi một số cracker-vụn bánh ra khỏi cánh trái của cô. ". Bạn sẽ không hiểu tôi nếu tôi đã có"
"Nói cho tôi biết một số chi tiết," Bác sĩ, tất cả vui mừng cho biết; và ông vội chạy về phía chiếc tủ ngăn kéo-và đã trở lại với cuốn sách của thịt và một cây bút chì. "Bây giờ không đi quá nhanh và tôi sẽ viết nó xuống. Đây là thú vị, rất thú vị, một cái gì đó khá mới. Hãy cho tôi những 'Birds ABC đầu tiên từ từ bây giờ."
Vì vậy, đó là cách các bác sĩ đến để biết rằng động vật có một ngôn ngữ riêng của họ và có thể nói chuyện với nhau. Và tất cả những buổi chiều, trong khi đó là trời mưa, Polynesia ngồi trên bàn bếp cho anh ta những lời chim để đặt xuống trong cuốn sách.
Tại trà thời gian, khi con chó, Jip, bước vào, con vẹt nói với các bác sĩ, "Xem , HE'S nói chuyện với bạn.
"" Có vẻ với tôi như thể ông đã gãi tai anh, "Bác sĩ
nói." Nhưng con vật không luôn luôn nói với miệng của họ, "nói con vẹt bằng một giọng cao, nhướn lông mày của cô. "Họ nói chuyện với đôi tai của mình, với đôi chân của mình, với cái đuôi-với họ tất cả mọi thứ. Đôi khi họ không WANT để tạo ra tiếng động. Bạn có thấy bây giờ cách anh co giật lên một bên mũi?"
"Ấy có nghĩa là gì? " hỏi các bác sĩ.
"Điều đó có nghĩa là," Anh không thấy rằng nó đã ngừng mưa? '"Polynesia trả lời. "Anh ấy đang hỏi bạn một câu hỏi. Chó gần như luôn luôn sử dụng khứu giác của mình cho những câu hỏi."
Sau một thời gian, với sự giúp đỡ của con vẹt, các bác sĩ phải học ngôn ngữ của các loài động vật rất tốt mà ông có thể nói chuyện với họ mình và hiểu tất cả mọi thứ họ nói rằng. Sau đó, ông đã từ bỏ được bác sĩ của một người hoàn toàn.
Ngay sau khi thịt ngựa để làm đồ ăn cho mèo-Man đã nói với mọi người rằng John Dolittle đã đi để trở thành một con vật-bác sĩ, phụ nữ lớn tuổi đã bắt đầu để mang lại cho ông pugs thú cưng của họ và chó xù người đã ăn quá nhiều bánh; và nông dân đã nhiều dặm để cho ông ta con bò bị bệnh và cừu.
Một ngày, một cái cày ngựa đã mang đến cho ông; và điều kém khủng khiếp vui mừng khi tìm thấy một người đàn ông có thể nói chuyện bằng ngôn ngữ ngựa.
"Bạn biết đấy, bác sĩ," con ngựa ", rằng bác sĩ thú y trên đồi biết gì cả nói. Ông đã được điều trị cho tôi sáu tuần Now cho spavins. Những gì tôi cần là kính đeo mắt. Tôi bị mù một bên mắt. Không có lý do tại sao con ngựa không nên đeo kính, giống như con người. Nhưng mà người đàn ông ngu ngốc trên đồi thậm chí không bao giờ nhìn vào mắt tôi. Ông tiếp tục đem lại cho tôi viên thuốc lớn, tôi đã cố gắng để nói cho anh ta;... nhưng ông không thể hiểu một từ của con ngựa-ngôn ngữ gì tôi cần là kính
"" Tất nhiên, tất nhiên, "Bác sĩ nói. "Tôi sẽ đưa cho ông một lúc."
"Tôi muốn có một cái như của bạn, chỉ xanh" các horse- nói ". Họ sẽ giữ cho mặt trời ra khỏi đôi mắt của tôi trong khi tôi đang cày Dòng Năm mươi Acre.
"" Chắc chắn ", các bác sĩ cho biết. "Những người thân xanh bạn sẽ có."
"Bạn biết đấy, những rắc rối là, Sir," nói cày-ngựa như các bác sĩ mở cửa trước để cho anh ta dùng ngoài trời "là rắc rối mà bất kỳ ai nghĩ rằng ông có thể bác sĩ động vật-chỉ vì các loài động vật không phàn nàn. Như một vấn đề của thực tế, nó có một người đàn ông thông minh hơn là một động vật bác sĩ thực sự tốt hơn so với nó để được bác sĩ một người ngon giấc. cậu bé nông dân của tôi nghĩ rằng anh ấy biết tất cả về con ngựa. Tôi muốn bạn có thể nhìn thấy anh ấy, anh phải đối mặt là rất béo anh trông như thể ông không có mắt, và ông đã nhận được càng nhiều não như một củ khoai tây-lỗi. Ông đã cố gắng để đặt một mustard-thạch cao vào tôi tuần trước.
"" đâu anh đặt nó ? " hỏi các bác sĩ.
"Oh, anh đã không đặt nó ở bất cứ đâu, vào tôi," con ngựa nói. "Anh chỉ cố gắng. Tôi đá anh ta vào con vịt-ao."
"Tốt, tốt!" cho biết các bác sĩ.
"Tôi là một sinh vật khá yên tĩnh như một quy luật," cho biết horse- "rất kiên nhẫn với những người-không làm cho nhiều phiền phức. Nhưng nó đã đủ xấu để có mà bác sĩ thú y cho tôi sai thuốc. Và khi mà booby mặt đỏ bắt đầu khỉ với tôi, tôi không thể nào chịu đựng được nữa.
"" Em đã làm tổn thương cậu nhiều? " hỏi các bác sĩ.
"Oh, không," con ngựa nói. "Tôi đá vào đúng nơi. Các bác sĩ thú y của chăm sóc anh ấy. Khi sẽ kính của tôi là sẵn sàng chưa?"
"Tôi sẽ phải chúng cho bạn trong tuần tới", các bác sĩ cho biết. "Hãy đến vào một lần nữa thứ ba-Chào buổi sáng"
Sau đó, John Dolittle ta có một cặp lớn Phạt tiền kính màu xanh lá cây; và cày ngựa dừng lại khi bị mù một mắt và có thể nhìn thấy cũng như bao giờ hết.
Và ngay sau đó đã trở thành một cảnh tượng phổ biến để xem trang trại động vật đeo kính trong nước vòng Puddleby; và một con ngựa mù là một điều chưa được biết.
Và vì vậy nó đã được với tất cả các loài động vật khác được mang đến anh. Ngay sau khi họ phát hiện ra rằng ông có thể nói chuyện bằng ngôn ngữ của họ, họ nói với ông nơi đau không và họ cảm thấy như thế nào, và tất nhiên nó đã được dễ dàng cho anh ta để chữa bệnh cho họ.
Bây giờ tất cả những con vật đã dừng lại và nói với anh em và bạn bè của họ rằng có là một bác sĩ trong ngôi nhà nhỏ với các khu vườn lớn, những người thực sự WS một bác sĩ. Và bất cứ khi nào bất kỳ sinh vật bị bệnh, không chỉ con ngựa và bò và chó-nhưng tất cả những điều nhỏ bé của các lĩnh vực, như thu hoạch-chuột và nước chuột đồng, con lửng và con dơi, họ đến một lúc đến nhà mình trên các cạnh của thị trấn , vì vậy mà khu vườn lớn của ông đã gần như luôn luôn đông đúc với các loài động vật cố gắng để có được vào gặp ông.
Đã có rất nhiều người đến để cho anh phải có cửa đặc biệt làm cho các loại khác nhau. Ông viết "ngựa" trên cửa trước, "BÒ" trên cửa phụ, và "cừu" trên cửa nhà bếp. Mỗi loại động vật có một cánh cửa, thậm chí riêng những con chuột đã có một đường hầm nhỏ xíu làm cho họ vào căn hầm, nơi họ kiên nhẫn chờ đợi trong hàng cho các bác sĩ để đi vòng với họ.
Và như vậy, trong thời gian một vài năm nữa, mỗi một chúng sinh điều cho dặm và dặm đã nhận biết về John Dolittle, MD Và những con chim đã bay sang các nước khác trong mùa đông nói với các loài động vật trong những vùng đất lạ của các bác sĩ tuyệt vời của Puddleby-on-the-Marsh, người có thể hiểu được nói chuyện của họ và giúp đỡ chúng bằng những khó khăn của họ. Bằng cách này, ông đã trở thành nổi tiếng trong số các loài động vật, tất cả các nơi trên thế giới biết đến nhiều hơn, thậm chí còn hơn ông đã được một trong những folks của các quốc gia phương Tây. Và anh rất vui và thích cuộc sống của mình rất nhiều.
Một buổi chiều khi các bác sĩ đã bận rộn để viết trong một cuốn sách, Polynesia ngồi trong cửa sổ khi cô gần như luôn luôn không-nhìn ra lá thổi về trong vườn. Hiện nay, cô cười to.
"Cái gì vậy, Polynesia?" . hỏi các bác sĩ, nhìn lên từ cuốn sách của
mình: "Tôi chỉ nghĩ," con vẹt nói; và cô đã đi vào nhìn vào lá.
"Bạn đang nghĩ gì?"
"Tôi đã suy nghĩ về con người," Polynesia nói. "Mọi người làm cho tôi bị bệnh. Họ nghĩ rằng họ thật tuyệt vời. Thế giới đã được xảy ra bây giờ hàng ngàn năm nay, có phải không? Và điều duy nhất trong động vật ngôn ngữ mà DÂN đã học được hiểu là khi một con chó ve vẩy cái đuôi của mình, ông có nghĩa là "Tôi rất vui!" -?. Thật buồn cười, phải không Bạn là người đàn ông đầu tiên để nói chuyện như chúng tôi Oh, đôi khi người ta làm phiền tôi phát sóng khiếp, chẳng hạn họ đặt trên nói về ' động vật câm. ' Câm! -Huh! Tại sao tôi biết một vẹt một lần những người có thể nói "Chào buổi sáng! ' trong bảy cách khác nhau mà không một lần mở miệng. Ông có thể nói chuyện hàng. Một giáo sư già ngôn ngữ và tiếng Hy Lạp với một bộ râu màu xám mua cho anh. Nhưng anh đã không ở lại. Ông cho biết ông già không nói tiếng Hy Lạp phải, và ông không thể chịu lắng nghe ông giảng dạy ngôn ngữ sai. Tôi thường tự hỏi điều gì đang xảy đến cho Ngài. Con chim đó biết địa lý nhiều hơn những người sẽ bao giờ know.-DÂN, Golly! Tôi cho rằng nếu mọi người bao giờ học cách bay giống như bất kỳ hedge- chung chim sẻ-chúng ta sẽ không bao giờ nghe thấy kết thúc của nó!
"" Bạn là một con chim già khôn ngoan ", các bác sĩ cho biết. "Làm thế nào cũ là bạn thực sự? Tôi biết rằng con vẹt và voi somet
đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2025 I Love Translation. All reserved.

E-mail: