Nothing in the world was more important to Akihito than his camera and dịch - Nothing in the world was more important to Akihito than his camera and Việt làm thế nào để nói

Nothing in the world was more impor


Nothing in the world was more important to Akihito than his camera and his lenses. Yet that one morning on March 14th, Akihito woke up to an empty apartment and a missing camera bag. Panicked, he rushed to the living room, checking the backs of the couches, in case he had left it there the night before. It wasn't there.

Already dressed in his standard work attire; torn jeans, white singlet, paired with a thin khaki jacket, Akihito fumed when he noticed that he had to leave in 20 minutes or he'll be late. He turned to his guard, seated at the single couch by the corner, reading the newspapers.

"Toru, did you happen to see my camera bag?"

As usual from the stoic guard, he merely stood up and bowed. "No, Takaba sama."

"You know, you can continue calling me Akihito. I like that better," Akihito mumbled as he checked the balcony. Odd place to check, but Akihito thought he could never be too sure.

"Unless Asami sama clears it, it wouldn't be wise to do so."

"I swear that boss of yours have a few loose screws in his head," the photographer said, without looking at the guard. He moved to the kitchen, even went as far as opening his storage drawers where he kept his stash of junk food but his precious bag was simply nowhere to be found.

Damn, where the hell is my bag?

"Takaba sama – ,"

Closing the storage drawers, he turned to look at the guard. Standing at nearly 6 feet, Toru looked very handsome in his standard black suit. With dark eyes, thin lips and a well-toned body, Akihito was certain that Toru wouldn't be lacking of any bed partners; men or women.

Toru slid his hand into his pockets, pulling out a single key and an envelope. Akihito took the offered items, staring at contents suspiciously. He scrutinized the key first. It was a key that he didn't recognize; the odd pattern on the key did not resemble the keys to the rooms in the apartment.

Placing the key aside, Akihito removed the letter from the white envelope. The handwriting was something he recognized. The bold, distinctive handwriting could only be Asami's.

Akihito, your camera bag is located in Shibuya. Toru will take you there.

The photographer cursed, crushing the note. Narrowing his eyes into slits, Akihito crossed his arms across his chest. "You knew about this?"

Toru remained unperturbed with Akihito's temper. "I did not. I was only instructed to bring you to a place."

"That bastard, what does he think he's doing?" Akihito walked past Toru to the main door. "Did he think we're playing a game show or something?" He grumbled as he put on his work shoes. The pair of sneakers was custom made from a brand Akihito cannot even pronounce the name. The insides of the shoes felt like butter and it was so comfortable Akihito did not dare to guess the price.

He spent the rest of the journey to Shibuya cursing Asami. He resisted the urge to call him, thinking that he'd assessed the situation first. As the car pulled to a fancy camera shop in Shibuya, Akihito groaned.

Surely, it wasn't what he feared? Akihito thought as he stepped out of the car. He gave the glass door a pushed. It didn't budge an inch. Without even hesitating, Akihito pulled out the key Toru had given him earlier and slid it into the key lock. Unsurprisingly, it matched.

The photographer walked cautiously into the posh camera shop with Toru following behind closely. Another glass door greeted him and as he reached nearer and it slid open gracefully, welcoming the photographer. The interior was tastefully decorated, with rows of Nikon cameras and accessories displayed neatly on the built-in shelves caved into the wall. Located in the middle of the shop was a square, glass encased display box and there, it housed the most expensive camera and lens.

As awed as he was with the equipment, Akihito found his own temper heightened. Jamming his hand into his jeans pocket, he fished out his and speed dialed Asami's number.

"Are you seriously out of your mind?" Akihito controlled his urge to shout.

As if Asami knew what Akihito was talking about, he answered casually, "If you meant the camera shop; no."

"Why are you giving me a camera shop?" Akihito raised his hand, waving at the expensive cameras.

"It's your White Day present. I recall receiving chocolates from you," Asami answered, amused with his lover's exasperated reply.

"The box of chocolates cost only about 3000 yen but this –" Akihito waved his hand around the shop desperately, " – is NOT a white day present!"

"Kirishima informed me that White Day presents have to be three times the cost of the Valentine's gift," the yakuza interrupted smoothly.

"Three times; not three thousand times!" Akihito argued. "Take it back!"

"What would I do with a camera shop?"

"Give it to someone, I don't care; but I don't want it," Akihito said stubbornly.

The yakuza chuckled. "I'm afraid the legal papers have been finalized, Akihito. Take it as compensation; you broke your lens at the Sky Bar a few weeks ago."

The photographer gritted his teeth. "I'm not your god damn mistress, Asami. I don't need you heaping presents at me."

"Akihito—," There was hint of warning in Asami's voice.

Ah, Shit. It was never good when Asami used that tone. Deciding to go with another approach, the photographer continued, "Look, I appreciate the present but if you really want to give me a white day present, I have a right to say what I want."

The warning tone was replaced by a genuine surprised answer. "And what would the request be?"

Akihito moved to the counter, carrying his bag. "One day without Toru and Ando."

When Asami remained silent, Akihito quickly continued, "One day without them and I'll take the camera shop."

It was a cheap trick to make Asami agree but Akihito was really yearning for his freedom. How many months had it been since he last went to a stake out on his own? Toru was a great friend and helper but Akihito longed for the good old times when he was working solo. Coincidentally, Takeda tipped him off about a possible dealing involving a corrupt policeman and a drug dealer. He accepted the job despite knowing Toru would interfere if he found out. So when Asami gave him the camera shop, Akihito knew he had to take the chance.

The yakuza remained silent and Akihito was positive that his lover wouldn't agree when he suddenly said, "Fine; I'll consider that as a favor."

"Bastard, we are barter trading now. How does that count as a favor?" The photographer protested.

"Don't push your luck, Akihito," the yakuza warned. "Be back at the penthouse before midnight. A minute later, I'll strap you to bed for the next day."

The lips on the photographer spread. "Deal; I'll pass the phone to Toru." Akihito agreed, skipping to his guard in happiness.

"Toru, take this as your lucky day; you get a day off!" The photographer gave a victorious butt wriggling dance as he pushed his phone to the guard.

Toru eyed his master curiously but did not comment any further. Pressing the phone to his ear, he murmured his boss's name.

"Toru, let him do as he pleases today. Both you and Ando report to Sion."

Toru looked alarmed for the moment. He stole a quick glance at the photographer who was marveling at the new lens. "Asami sama, do you need me to follow Takaba sama? I can make my presence unknown," he said in a low voice.

For a moment, the crime lord did not speak. Finally, after an uncomfortable silence, he commanded, "Make sure you're not seen."

Since Akihito was already suspicious of his lengthy conversation with Asami, Toru did not dare to look relieved at his boss's orders. He remained impassive and answered, "Yes, Asami sama."

"So, what did Asami say?" Akihito asked the minute Toru returned the phone.

"Ando and I are to report to Sion today, Takaba sama."

Grinning, Akihito took his bag and skipped to the glass door. "Please help me to lock up, will you?" He stepped out of the store and nearly turned to the crowd when he poked his head back in again. "I'll see you tomorrow, Toru!" He waved his hand enthusiastically before disappearing into the crowd.

The guard wasted no time. A hand went to his tie, loosening it while the other went to his coat, expertly unbuttoning the blazer as he walked out of the store where Ando was waiting.

The younger guard had already stepped out of the car, confused with Akihito's behavior.

"Ando, orders from the boss. You report to Sion –,"

"Toru san, what's going on? Takaba sama just –"

Toru ignored Ando's question and continued, "I am following Takaba sama today."

Toru opened the door, carelessly threw his coat and tie on the car seat. Rolling up his sleeves, he instructed, "Ando, go to my apartment, get me a black shirt and a sweater."

Ando was still confused but he didn't question Toru's odd requests. He nodded his head and got into the driver seat. Toru messed his perfectly styled hair, allowing a few locks of hair to cover his face. "Call me when you have the things ready," the senior guard said before sprinting to the direction where Akihito had left.

Xx Business as Usual xX

Akihito could almost smell the freedom. The joy of walking freely on the streets, smelling for stories like a hound, accompanied by nothing but his precious camera bag; the feeling was indescribable.

God, how long has it been since I last roam the streets alone? Akihito thought happily as he parked his Vespa in front of the convenience store. He took the trouble to return to the penthouse to get his Vespa from the garage. Part of him was hoping for the guards to stop him from removing the vehicle from its spot so he could tell the guards off himself. However, the guards did not comment, nor did they try to stop him when he rode the scooter out. Not that Akihito was complaining, of course.
0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!
Không có gì trên thế giới là quan trọng để Akihito hơn máy ảnh của mình và ống kính của mình. Tuy nhiên, rằng một buổi sáng ngày 14 tháng 3, Akihito đánh thức lên đến một căn hộ có sản phẩm nào và một túi máy ảnh mất tích. Hoảng sợ, ông đổ xô đến phòng khách, kiểm tra lưng của couches, trong trường hợp ông đã rời nó có vào đêm trước. Nó không có.Đã mặc quần áo trong trang phục làm việc tiêu chuẩn của mình; xé quần Jean, trắng singlet, kết hợp với một áo kaki mỏng, Akihito fumed khi ông nhận thấy rằng ông đã để lại trong 20 phút hoặc ông sẽ bị trễ. Ông đã chuyển sang guard của mình, ngồi ở ghế đơn bởi góc, đọc các tờ báo."Toru, đã làm bạn xảy ra để xem túi máy ảnh của tôi?"Như thường lệ từ bảo vệ stoic, ông chỉ đơn thuần là đứng dậy và cúi. "No, Takaba sama.""Bạn biết, bạn có thể tiếp tục gọi tôi Akihito. Tôi thích tốt hơn đó,"Akihito mumbled khi ông kiểm tra ban công. Lẻ ra để kiểm tra, nhưng Akihito nghĩ rằng ông có thể không bao giờ là quá chắc chắn."Trừ khi Asami sama xóa nó, nó sẽ không được khôn ngoan để làm như vậy.""Tôi thề rằng ông chủ của bạn có một vài ốc vít lỏng lẻo trong đầu của mình," các nhiếp ảnh gia nói, mà không xem xét bảo vệ. Ông chuyển tới nhà bếp, thậm chí đã đi xa như mở của ông ngăn kéo lưu trữ, nơi ông giữ của mình stash của đồ ăn vặt nhưng túi quý giá của mình đã chỉ đơn giản là hư không được tìm thấy.Damn, nơi địa ngục là túi của tôi?"Takaba sama-,"Đóng các ngăn kéo lưu trữ, ông quay sang nhìn vào bảo vệ. Đứng tại gần 6 feet, Toru trông rất đẹp trai trong bộ đồ màu đen tiêu chuẩn của mình. Với tối mắt, môi mỏng và một cơ thể tốt săn chắc, Akihito như vậy là một số Toru sẽ không thể thiếu của các đối tác có giường; người đàn ông hoặc phụ nữ.Toru trượt tay vào túi của mình, kéo ra một phím duy nhất và một phong bì. Akihito đã các mục được cung cấp, nhìn chằm chằm vào nội dung đáng ngờ. Ông thuần giám sát chìa khóa đầu tiên. Nó là chìa khóa mà ông đã không nhận ra; Các mô hình kỳ lạ trên phím đã làm không giống với các phím để các phòng trong căn hộ.Đặt chính sang một bên, Akihito gỡ bỏ thư từ phong bì màu trắng. Chữ viết là một cái gì đó ông công nhận. Chữ viết tay đậm, đặc biệt chỉ có thể của Asami.Akihito, túi máy ảnh của bạn nằm ở Shibuya. Toru sẽ đưa bạn có.Các nhiếp ảnh gia nguyền rủa, nghiền ghi chú. Thu hẹp mắt của mình vào khe hở, Akihito vượt qua cánh tay của mình trên ngực của mình. "Bạn biết về điều này?"Toru vẫn trường với tính khí của Akihito. "Tôi đã không. Tôi đã được chỉ hướng dẫn để đưa bạn đến một nơi.""Tên khốn, nào ông nghĩ ông làm gì?" Akihito đi qua Toru đến cửa chính. "Ông đã nghĩ rằng chúng tôi đang chơi một trò chơi Hiển thị hoặc một cái gì đó?" Ông grumbled như ông đã đặt trên giày làm việc của mình. Đôi giày tuỳ chỉnh làm từ một thương hiệu Akihito thậm chí không thể phát âm tên. Bên trong của những đôi giày cảm thấy như bơ và đó là vì vậy thoải mái Akihito đã không dám đoán giá.Ông đã dành phần còn lại của cuộc hành trình để Shibuya cursing Asami. Ông chống lại việc đôn đốc để gọi anh ta, suy nghĩ rằng ông đã đánh giá tình hình đầu tiên. Như xe kéo đến một cửa hàng máy ảnh ưa thích ở Shibuya, Akihito groaned.Dĩ nhiên, nó không phải là những gì ông sợ? Akihito nghĩ khi ông bước ra khỏi xe. Ông đã cho cửa kính một đẩy. Nó không budge một inch. Mà không cần thậm chí do dự, Akihito kéo ra chìa khóa Toru có cho ông trước đó và trượt nó vào khóa bàn phím. Unsurprisingly, nó kết hợp.Các nhiếp ảnh gia đi thận trọng vào các cửa hàng máy ảnh sang trọng với Toru sau phía sau chặt chẽ. Một cửa kính chào đón anh ta và như ông đã đạt đến gần và nó trượt mở gracefully, chào đón các nhiếp ảnh gia. Nội thất được trang trí trang nhã, với hàng của máy ảnh Nikon và phụ kiện hiển thị gọn gàng trên được xây dựng trong kệ caved vào tường. Tọa lạc ở giữa cửa hàng là một hộp kính bọc màn hình vuông, và có, nó đặt các camera và ống kính đắt tiền nhất.Như awed như ông đã với các thiết bị, Akihito tìm thấy mình bình tĩnh cao. Gây nhiễu tay vào túi quần jean của mình, ông đánh bắt ra của mình và tốc độ quay số của Asami."Bạn có nghiêm túc ra khỏi tâm trí của bạn không?" Akihito kiểm soát của ông Đôn đốc để kêu la.Nếu như Asami biết những gì Akihito đã nói chuyện về, ông trả lời tình cờ, "nếu bạn có nghĩa là các cửa hàng máy ảnh; không có.""Tại sao bạn đem lại cho tôi một cửa hàng máy ảnh?" Akihito lên bàn tay của ông, vẫy tay chào lúc máy ảnh đắt tiền."Đó là ngày trắng của bạn hiện tại. Tôi nhớ nhận được sô cô la từ bạn,"Asami trả lời, amused với người yêu của mình exasperated trả lời."Hộp sôcôla chi phí chỉ khoảng 3000 yên nhưng điều này-" Akihito vẫy tay của mình xung quanh các cửa hàng tuyệt vọng, "-không phải là một ngày trắng hiện nay!""Kirishima thông báo với tôi rằng White Day trình bày đã được ba lần chi phí của món quà Valentine's," yakuza các gián đoạn suốt."Ba lần; không ba ngàn lần!" Akihito lập luận. "Mang nó trở lại!""Tôi sẽ làm gì với một cửa hàng máy ảnh?""Cung cấp cho nó với người khác, tôi không quan tâm; "nhưng tôi không muốn nó," Akihito nói kiên.Các yakuza chuckled. "Tôi sợ rằng các giấy tờ pháp lý đã hoàn thành, Akihito. Mang nó như bồi thường; bạn đã phá vỡ ống kính của bạn tại Sky Bar một vài tuần trước đây."Các nhiếp ảnh gia gritted răng của mình. "Tôi không phải là của bạn tình nhân tiệt, Asami. Tôi không cần cậu heaping trình bày tôi.""Akihito —," đã có gợi ý của các cảnh báo trong giọng nói của Asami.Ah, mẹ kiếp. Nó đã không bao giờ tốt khi Asami sử dụng giai điệu đó. Quyết định đi với một cách tiếp cận, các nhiếp ảnh gia tiếp tục, "Nghe này, tôi đánh giá cao hiện tại nhưng nếu bạn thực sự muốn cung cấp cho tôi một ngày trắng hiện nay, tôi có quyền để nói những gì tôi muốn."Những giai điệu cảnh báo được thay thế bằng một câu trả lời chính hãng ngạc nhiên. "Và yêu cầu sẽ những gì?"Akihito di chuyển để truy cập, mang theo túi của mình. "Một ngày mà không có Toru và Ando."Khi Asami vẫn im lặng, Akihito nhanh chóng tiếp tục, "một ngày mà không có họ và tôi sẽ đưa các cửa hàng máy ảnh."Đó là một Mẹo giá rẻ để làm cho Asami đồng ý nhưng Akihito đã thực sự mong muốn cho tự do của mình. Làm thế nào nhiều tháng có nó kể từ khi ông cuối đến một cổ phần ra ngày của riêng mình? Toru là một người bạn tuyệt vời và trợ giúp nhưng Akihito mong cho tốt cũ lần khi ông đã là làm việc solo. Thật trùng hợp, Takeda cho anh ta về một giao dịch có thể liên quan đến một cảnh sát tham nhũng và một đại lý ma túy. Ông chấp nhận công việc mặc dù biết Toru sẽ ảnh hưởng đến nếu ông phát hiện ra. Vì vậy, khi Asami đã cho anh ta các cửa hàng máy ảnh, Akihito biết ông đã có cơ hội.Các yakuza vẫn im lặng và Akihito đã tích cực rằng người yêu của mình sẽ không đồng ý khi ông đột nhiên nói, "Mỹ; Tôi sẽ xem xét việc đó như một ân huệ.""Đồ khốn, chúng tôi là trao đổi thương mại bây giờ. Làm thế nào để tính đó như là một ưu tiên?" Các nhiếp ảnh gia phản đối."Đừng đẩy may mắn của bạn, Akihito," yakuza các cảnh báo. "Trở lại tại penthouse trước nửa đêm. Một phút sau đó, tôi sẽ buộc bạn ngủ cho ngày hôm sau."Môi trên các nhiếp ảnh gia sinh sống. "Đối phó; Tôi sẽ vượt qua điện thoại với Toru." Akihito đã đồng ý, bỏ qua để guard của mình trong hạnh phúc."Toru, thực hiện việc này như là ngày may mắn của bạn; bạn có một ngày!" Các nhiếp ảnh gia đã đưa ra một chiến thắng Mông wriggling khiêu vũ như ông đã đẩy điện thoại của mình để bảo vệ.Toru mắt chủ curiously nhưng đã không bình luận bất kỳ thêm. Cách nhấn điện thoại gần tai của mình, ông murmured tên ông chủ của mình."Toru, để cho anh ta làm như ông vui lòng vào ngày hôm nay. Cả bạn và ông báo cáo cho Sion."Toru nhìn lo cho thời điểm này. Ông lấy trộm một nháy mắt nhanh lúc các nhiếp ảnh gia người marveling tại ống kính mới. "Asami sama, ông cần tôi để làm theo Takaba sama? Tôi có thể làm cho sự hiện diện của tôi không biết,"ông nói trong một giọng nói thấp.Cho một thời điểm, tội phạm Chúa đã không nói. Cuối cùng, sau khi một sự im lặng khó chịu, ông chỉ huy, "chắc chắn rằng bạn đang không được thấy."Kể từ khi Akihito đã nghi ngờ của mình cuộc trò chuyện dài với Asami, Toru đã không dám nhìn thuyên giảm tại đơn đặt hàng của ông chủ của mình. Ông vẫn impassive và trả lời, "Vâng, Asami sama.""Vì vậy, Asami nói gì?" Akihito hỏi phút Toru trở về điện thoại."Ông và tôi là báo cáo để Sion hôm nay, Takaba sama."Grinning, Akihito đã túi của mình và bỏ qua đến cửa kính. "Xin vui lòng giúp tôi để khóa lên, sẽ bạn?" Ông bước ra khỏi các cửa hàng và gần như bật với đám đông khi ông poked đầu trở lại của mình trong một lần nữa. "Tôi sẽ nhìn thấy bạn vào ngày mai, Toru!" Ông vẫy tay nhiệt tình trước khi biến mất vào đám đông.Bảo vệ lãng phí thời gian không. Một bàn tay đến tie của mình, nới lỏng nó trong khi các áo của mình, chuyên nghiệp unbuttoning blazer khi ông đi bộ ra khỏi các cửa hàng nơi mà ông đã chờ đợi.Bảo vệ trẻ đã đã bước ra khỏi xe, nhầm lẫn với hành vi của Akihito."Ando, đơn đặt hàng từ các ông chủ. Bạn báo cáo cho Sion-, ""Toru san, những gì đang xảy ra? Takaba sama chỉ "Toru bỏ qua của ông câu hỏi và tiếp tục, "Tôi đang theo dõi Takaba sama vào ngày hôm nay."Toru mở cửa, carelessly ném mình áo và tie trên ghế xe hơi. Cán lên tay áo của mình, ông hướng dẫn, "Ông, đi đến căn hộ của tôi, có được tôi một áo sơ mi màu đen và một áo len."Andō là vẫn còn bối rối nhưng ông không câu hỏi yêu cầu lẻ của Toru. Ông gật đầu đầu và nhận được vào chỗ ngồi của lái xe. Toru điều sai hoàn toàn theo kiểu tóc của mình, cho phép một vài ổ khóa của tóc để che mặt của mình. "Gọi tôi khi bạn có những điều đã sẵn sàng," cao cấp guard nói trước khi sprinting để hướng nơi Akihito đã rời.XX kinh doanh như bình thường xXAkihito hầu như có thể ngửi thấy sự tự do. Niềm vui đi bộ tự do trên các đường phố, có mùi cho câu chuyện như thế một chó săn, đi kèm với không có gì nhưng túi máy ảnh quý giá của mình; cảm giác là không thể miêu tả.Thiên Chúa, bao lâu có nó kể từ khi tôi cuối đi lang thang đường phố một mình? Akihito nghĩ hạnh phúc như ông chưa sử dụng Vespa của mình ở phía trước của cửa hàng tiện lợi. Ông đã gặp khó khăn để trở về penthouse để có được ông Vespa từ nhà để xe. Một phần của ông đã hy vọng cho lính gác để ngăn chặn anh ta từ loại bỏ xe từ vị trí của nó vì vậy ông có thể cho biết các vệ sĩ ra mình. Tuy nhiên, các vệ sĩ đã không bình luận, cũng như họ đã cố gắng ngăn chặn anh ta khi anh ta vượt qua chiếc xe tay ga. Không phải là Akihito đã phàn nàn, tất nhiên.
đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2024 I Love Translation. All reserved.

E-mail: