The “Third Camp”: Hal Draper debates Ignazio SiloneSubmitted by cathy  dịch - The “Third Camp”: Hal Draper debates Ignazio SiloneSubmitted by cathy  Việt làm thế nào để nói

The “Third Camp”: Hal Draper debate

The “Third Camp”: Hal Draper debates Ignazio Silone
Submitted by cathy n on 15 December, 2014 - 20:15




Author:
Hal Draper and Ignazio Silone
The debate that follows occurred in the weekly paper of the Independent Socialist League of the USA, Labor Action, in January and April 1956.

Click here to download as pdf
Ignazio Silone (1900-1978) is best known today as a novelist, author of Bread And Wine, Fontamara, and other books. He was a founder member of the Italian Communist Party (in 1921); he broke with Stalin in 1931, speaking out for independent working-class politics, and moved to the right in the 1940s and 50s, contributing to the famous anthology The God That Failed (1949). Recent historians have found evidence that he was secretly a police informer from the early 1920s, but at the time of the debate it was assumed that his history was honourable.

The first contribution by Ignazio Silone was a response to an article [not reproduced here] in Labor Action on Silone’s political activities, written by Lucio Libertini, an Italian independent socialist. In the middle of the debate, Silone threatened to take Libertini before an Italian court on charges of libel. He charged him and then withdrew. He talked too of suing Labor Action. Nothing came of that. Leaving aside that drama, the discussion remains an important episode in the history of “Third Camp”, independent, working-class socialism.

As a prelude we publish an interview with Silone from 1939 to which the debate refers.

An interview with Ignazio Silone (1939)

In the event of a war between Italy and France, which country would you favour?

Tunisia.

What do you mean?

The world is now divided into two great fronts: one composed of the conservatives, that is, of the democracies or other partisans of collective security; the other composed of the revisionists or fascists. Neither of these two fronts is capable of assuring peace or of solving the economic and political problems now confronting the world.

Real peace depends today on the rapidity with which a third front is created, on the rapidity with which revolutionary workers all over the world retain their political autonomy and resume the struggle to overthrow capitalism. This third front did once actually exist in the form of a revolutionary Russia and of militant workers’ parties elsewhere, but at present it exists only in potentiality.

Do you, as an anti-fascist, look forward to, and favour, a war as the quickest means of overthrowing the present regime in Italy?

Personally, I do not share the opinions of many of my fellow political émigrés. A “liberty” brought to Italy and Germany by foreign armies would be nothing less than disastrous. However, I do not deny that it would be easier to create revolutionary situations in Italy and Germany during a war, but these situations would have to be exploited by Italian and German revolutionaries themselves, and by no one else.

What in the light of their relations to political parties, do you think should be the role of revolutionary writers in the present situation?

Although until 1930 I was a member of the Central Committee of the Italian Communist Party, at present I do not belong to any political organisation. I do, however, consider myself an anti-fascist partisan in the civil war that is now being waged more or less throughout the world.

As an anti-fascist partisan, I believe, that the true function of the revolutionary writer today is to herald and, so to speak, to represent in its ideal state that third front to which I just referred. This means that the revolutionary writer must risk isolation.

For example, there are many writers who have only a superficial understanding of the questions involved in the “collective security” policy, precisely because they believe the Stalinist parties to represent truly the interests of the masses and precisely because they fear the isolation that would result from a break with Stalinism. But today it is necessary to have the courage to stand alone, to risk hearing oneself called fascist agent, Hitler spy, and so forth, and to persist nevertheless in one’s course. The third front, existing as yet only in an ideal state, must be kept pure as an ideal. And for that too, courage is required.

The reactionary trend of our epoch is shown precisely by the alliance of such a “third front.” They try to force on us the dilemma: status quo or regression? Most of the progressive forces have already accepted this Hobson’s choice. They are content to struggle to preserve the existing order, lest they fall under the fascist yoke.

One thing I must make clear at the outset: I think it would be a serious mistake to put bourgeois democracy and fascism on the same level, in view of the great differences between these two forms of political organisation. The Stalinists, who until 1934 denied the existence of any such differences and who fought against social-democracy and liberal democracy as the equivalent of fascism, these gentlemen in actuality made possible Hitler’s victory.

But it would also be a mistake, through fear of fascism, to turn conservative. Fascism’s power, its mass appeal, its contagious influence, all are due to the fact that fascism means false solutions, easy solutions, ersatz solutions but, all the same, solutions of the real problems of our time. We can conquer fascism only by proposing and carrying out other solutions — just, humane, progressive solutions of these same problems.

But conservative democracy denies the existence of these problems. She does not see them, does not wish to see them, is unable to see them. That is why, in spite of her military strength, her material wealth and her monopoly of raw materials, when conservative democracy is brought face to face with fascism, she is forced back onto the defensive. That is why she has until now been beaten by fascism. That is why she is weak.

The democrats are right when they call the Nazi “abolition of unemployment” fictitious, unstable and a stop gap measure, but their criticism will be more convincing when they themselves find and carry out a healthy and permanent solution of that same problem.

It is true that fascist nationalism conflicts with the peaceful collaboration of all peoples which is a historical necessity, now that the economic integration of the globe has laid the foundation for a progressive world unity. But the Versailles system is also based on nationalism, it too is opposed to historical development, and so it cannot be set up as an effective barrier against fascism.

When the socialists, with the best possible anti-fascist intentions, renounce their own program, put their own theories in moth balls, and accept the negative positions of conservative democracy, they think they are doing their bit in the struggle to crush fascism. Actually, they leave to fascism the distinction of alone daring to bring forward in public certain problems, thus driving into the fascists’ arms thousands of workers who will not accept the status quo.

In short, I see the struggle against fascism as primarily not a military but a political and social question. We anti-fascists have been beaten by the fascists in the political and social spheres; it is cheap to seek revenge in the military sphere. War will not make an end of fascism. It is even probable that the first result of war will be the fascisation of the democratic countries.

But don’t you think the military defeat of Hitler and Mussolini will inevitably mean the end of their regime.

I think that the establishment of a truly free regime in Italy and Germany depends entirely on the Italian and German people. If they cannot free themselves no one else can free them. Freedom cannot come as a gift from a foreign army: to pay for liberty, a people must dig down deep into its own pocket.

Obviously, a war can produce certain favourable conditions for revolution. The same conditions can also be produced by cholera, earthquake, famine. But the advocates of liberty have never been the advocates of cholera, nor of earthquakes or of famine, and they cannot any more be the advocates of war, even though they stand to profit by favourable conditions which it may produce. The worst misfortune which could happen to German socialism which achieved power in 1918 under such unfortunate circumstances would be for it to regain power after the next military defeat of Germany and as a natural result of the defeat. Nothing worse could happen to socialism than to become synonymous with national defeat.

When you speak of liberty, do you mean socialist liberty?

Yes, I think of socialism as an element from now on indispensable to a regime of real freedom — that is to say, of liberties that are concrete and actual, not formal and “constitutional”. Big business and political liberty have become incompatible.

But I do not see liberty as the necessary, natural and predestined consequence of socialism: I do not consider economics, politics and culture to be as mechanically interrelated as many Marxists seem to. Just as we have very different political regimes growing from the common soil of capitalist production, so too Russia warns us that, on the base of state socialist production, there can arise a culture of cannibals, a culture much inferior to the culture which bourgeois democracy had created.

Socialism rids us of one enemy of human liberty, but it can also introduce new ones, unknown to past history. And there is no formula which can protect us from these new enemies, no automatic mechanism, no constitutional guarantees. There is nothing, that is, which can force men to be free. Fortunately! Perhaps after I have finished writing the novel I am working on now I will try to write a “School of Liberty” as a sequel to the School of Dictators you already know.

What is your opinion of contemporary left-wing literature?

Left-wing literature? You must admit that the expression is ambi
0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!
"Thứ ba trại": Hal Draper chủ đề Ignazio SiloneGửi bởi cathy n ngày 15 tháng 12, năm 2014-20:15 Tác giả: Hal Draper và Ignazio SiloneCác cuộc tranh luận rằng sau xảy ra trong giấy lượt của liên minh xã hội chủ nghĩa độc lập của Hoa Kỳ, hành động lao động, trong tháng Giêng và tháng 4 năm 1956.Click vào đây để tải về dưới dạng pdfIgnazio Silone (1900-1978) là tốt nhất được biết đến ngày hôm nay như là một nhà văn, tác giả của bánh mì và rượu vang, Fontamara, và cuốn sách khác. Ông là thành viên sáng lập của Đảng Cộng sản ý (năm 1921); ông chia tay với Stalin vào năm 1931, nói ra cho độc lập chính trị hạt, và được chuyển đến ngay trong những năm 1940 và năm 50, đóng góp cho các hợp tuyển nổi tiếng The Thiên Chúa rằng thất bại (1949). Tại các nhà sử học đã tìm thấy bằng chứng rằng ông đã bí mật một informer cảnh sát từ đầu thập niên 1920, nhưng tại thời điểm các cuộc tranh luận nó giả định rằng lịch sử của ông đã được vinh quang.Đóng góp đầu tiên bởi Ignazio Silone là một phản ứng với một bài viết [không sao chép ở đây] trong lao động hành động trên hoạt động chính trị của Silone, viết bởi Lucio Libertini, một xã hội chủ nghĩa độc lập ý lưu. Ở giữa cuộc tranh luận, Silone đe dọa mất Libertini trước khi một tòa án ý tội phỉ báng. Ông trả anh ta và sau đó rút lui. Ông nói chuyện quá của kiện lao động hành động. Không có gì đến đó. Để lại sang một bên đó bộ phim truyền hình, các cuộc thảo luận vẫn còn một tập quan trọng trong lịch sử "Thứ ba trại", độc lập, làm chủ nghĩa xã hội.Như một khúc dạo đầu chúng tôi xuất bản một cuộc phỏng vấn với Silone từ năm 1939 mà các cuộc tranh luận đề cập.Một cuộc phỏng vấn với Ignazio Silone (1939)Trong trường hợp một cuộc chiến tranh giữa Italia và Pháp, quốc gia nào bạn ủng hộ?Tunisia.Ý bạn là gì?Thế giới bây giờ chia thành hai mặt trận tuyệt vời: một trong những sáng tác của những người bảo thủ, có nghĩa là, của những nền dân chủ hay du kích khác của an ninh tập thể; khác bao gồm revisionists hoặc phát xít. Không phải hai mặt trận là có khả năng đảm bảo hòa bình hoặc giải quyết các vấn đề kinh tế và chính trị bây giờ phải đối phó với thế giới.Hòa bình thực sự phụ thuộc vào ngày hôm nay trên nhanh chóng mà một mặt trận thứ ba được tạo ra, trên nhanh chóng mà cách mạng công nhân trên khắp thế giới giữ lại quyền tự trị chính trị của họ và tiếp tục cuộc đấu tranh để lật đổ chủ nghĩa tư bản. Mặt trận thứ ba này đã một lần thực sự tồn tại trong các hình thức của một cách mạng Nga và Đảng công nhân dân quân ở nơi khác, nhưng hiện nay nó tồn tại chỉ trong tiềm năng.Làm bạn như là một chống phát xít, mong muốn, và ủng hộ, một cuộc chiến tranh như là phương tiện nhanh nhất của việc lật đổ chế độ hiện diện tại ý?Cá nhân, tôi không chia sẻ ý kiến của nhiều người trong số của tôi chính trị gia người. Một "tự do" mang đến ý và Đức bằng quân đội nước ngoài sẽ không có gì ít hơn thảm họa. Tuy nhiên, tôi không phủ nhận rằng nó sẽ dễ dàng hơn để tạo ra tình huống cách mạng tại ý và Đức trong chiến tranh, nhưng các tình huống này sẽ phải được khai thác bởi Italia và Đức nhà cách mạng chính mình, và không ai khác.Điều gì trong ánh sáng của mối quan hệ của họ để đảng chính trị, làm bạn nghĩ rằng nên là vai trò của các nhà văn cách mạng trong tình hình hiện nay?Mặc dù cho đến năm 1930, tôi đã là một thành viên của Uỷ ban Trung ương Đảng Cộng sản ý, hiện nay tôi không thuộc bất kỳ tổ chức chính trị. Tôi, Tuy nhiên, xem xét bản thân mình một đảng phái chống phát xít trong cuộc nội chiến bây giờ được tiến hành nhiều hơn hoặc ít hơn khắp thế giới.Là một đảng phái chống phát xít, tôi tin rằng, các chức năng thực sự của các nhà văn cách mạng vào ngày hôm nay là để báo trước, và vì vậy để nói chuyện, để đại diện cho trong trạng thái lý tưởng của nó trước đó thứ ba mà tôi chỉ được gọi. Điều này có nghĩa rằng các nhà văn cách mạng phải nguy cơ bị cô lập.Ví dụ, có rất nhiều nhà văn có chỉ là một sự hiểu biết bề ngoài của các câu hỏi liên quan đến chính sách "an ninh tập thể", chính xác bởi vì họ tin rằng các bên Stalin thực sự đại diện cho lợi ích của công chúng và chính xác bởi vì họ lo sợ sự cô lập mà sẽ cho kết quả từ một break với chủ nghĩa Stalin. Nhưng ngày nay nó là cần thiết để có can đảm để đứng một mình, muốn được rủi ro nghe mình gọi là đại lý phát xít, Hitler gián điệp, và vv, và tồn tại Tuy nhiên trong một khóa học. Phía trước thứ ba, sẵn có như được nêu ra chỉ trong một trạng thái lý tưởng, phải được giữ nguyên chất như là một lý tưởng. Và cho rằng quá, can đảm là cần thiết.Xu hướng phản động của kỷ nguyên của chúng tôi hiển thị chính xác bởi liên minh của như một "thứ ba phía trước." Họ cố gắng để lực lượng trên chúng tôi tiến thoái lưỡng nan: trạng hoặc hồi quy? Hầu hết các lực lượng tiến bộ đã chấp nhận sự lựa chọn của Hobson này. Họ là nội dung phải đấu tranh để bảo tồn trật tự hiện tại, vì sợ rằng họ rơi dưới ách phát xít.Một điều tôi phải làm cho rõ ràng ngay từ đầu: tôi nghĩ rằng nó sẽ là một sai lầm nghiêm trọng để đưa dân chủ tư sản và chủ nghĩa phát xít trên mức độ tương tự, theo quan điểm của sự khác biệt lớn giữa hai hình thức tổ chức chính trị. Những người theo Stalin nhanh, người cho đến năm 1934 từ chối sự tồn tại của bất kỳ sự khác biệt như vậy và những người chiến đấu chống lại xã hội-dân chủ và tự do dân chủ là tương đương với chủ nghĩa phát xít, các quý vị đại biểu trong chiến thắng của thực tế thực hiện có thể Hitler.Nhưng nó cũng sẽ là một sai lầm, thông qua nỗi sợ hãi của chủ nghĩa phát xít, để biến bảo thủ. Sức mạnh của chủ nghĩa phát xít, hấp dẫn khối lượng của nó, ảnh hưởng lây nhiễm của nó, tất cả đều do thực tế là chủ nghĩa phát xít có nghĩa là giải pháp sai, giải pháp dễ dàng, các giải pháp ersatz nhưng, tất cả như nhau, các giải pháp của các vấn đề thực tế của thời đại chúng ta. Chúng tôi có thể chinh phục chủ nghĩa phát xít chỉ bằng cách đề xuất và thực hiện các giải pháp khác — chỉ, nhân đạo, tiến bộ các giải pháp của các vấn đề tương tự.Nhưng nền dân chủ bảo thủ từ chối sự tồn tại của những vấn đề này. Cô không nhìn thấy chúng, không muốn nhìn thấy chúng, là không thể nhìn thấy chúng. Đó là lý do tại sao, mặc dù sức mạnh quân sự của mình, sự giàu có vật chất của cô và cô độc quyền của nguyên liệu, khi dân chủ bảo thủ được đưa mặt đối mặt với chủ nghĩa phát xít, cô bị buộc trở lại lên phòng thủ. Đó là lý do tại sao cô ấy đã cho đến bây giờ bị đánh đập bởi chủ nghĩa phát xít. Đó là lý do tại sao cô ấy là yếu.Đảng dân chủ đang phải khi họ gọi phát xít "bãi bỏ chế độ thất nghiệp" hư cấu, không ổn định và một thước đo khoảng cách dừng, nhưng những lời chỉ trích của họ sẽ là thuyết phục hơn khi chúng mình tìm thấy và thực hiện một giải pháp lành mạnh và vĩnh viễn của cùng một vấn đề đó.Đó là sự thật rằng phát xít chủ nghĩa dân tộc xung đột với sự hợp tác yên bình của tất cả mọi người là một điều cần thiết lịch sử, bây giờ mà hội nhập kinh tế toàn cầu đã đặt nền móng cho một sự thống nhất thế giới tiến bộ. Nhưng hệ thống Versailles cũng dựa trên chủ nghĩa dân tộc, nó quá trái ngược với lịch sử phát triển, và vì vậy nó không thể được thiết lập như là một rào cản có hiệu quả chống lại chủ nghĩa phát xít.Khi những người xã hội, với những ý định chống phát xít tốt nhất có thể, từ bỏ chương trình riêng của họ, đặt lý thuyết của riêng của họ trong loài bướm đêm bóng, và chấp nhận các vị trí phủ định của nền dân chủ bảo thủ, họ nghĩ rằng họ đang làm chút của họ trong cuộc đấu tranh để đè bẹp chủ nghĩa phát xít. Trên thực tế, họ để lại chủ nghĩa phát xít phân biệt một mình dám mang về phía trước trong khu vực vấn đề nhất định, do đó lái xe vào cánh tay phát xít hàng ngàn của người lao động sẽ không chấp nhận nguyên trạng.Trong ngắn hạn, tôi thấy cuộc đấu tranh chống lại chủ nghĩa phát xít như là chủ yếu không phải là một quân đội nhưng một câu hỏi chính trị và xã hội. Chúng tôi chống phát xít đã bị đánh đập bởi những kẻ phát xít trong các lĩnh vực chính trị và xã hội; nó là giá rẻ để tìm kiếm sự trả thù trong lĩnh vực quân sự. Chiến tranh sẽ không làm cho một kết thúc của chủ nghĩa phát xít. Nó là thậm chí có thể xảy ra rằng kết quả đầu tiên của chiến tranh sẽ là fascisation của các quốc gia dân chủ.Nhưng bạn không nghĩ rằng thất bại quân đội của Hitler và Mussolini sẽ chắc chắn có nghĩa là kết thúc của chế độ của họ.Tôi nghĩ rằng việc thành lập một chế độ thực sự miễn phí tại ý và Đức phụ thuộc hoàn toàn vào người ý và Đức. Nếu họ không thể Việt mình không ai khác có thể miễn phí cho họ. Tự do không thể đến như là một món quà từ một quân đội nước ngoài: phải trả tiền cho tự do, một người phải đào xuống sâu vào túi riêng của mình.Rõ ràng, một cuộc chiến tranh có thể sản xuất một số điều kiện thuận lợi cho cuộc cách mạng. Các điều kiện tương tự cũng có thể được sản xuất bởi bệnh tả, trận động đất, nạn đói. Nhưng những người ủng hộ tự do chưa bao giờ là những người ủng hộ của bệnh tả, cũng trong trận động đất hoặc nạn đói, và họ không thể bất kỳ hơn là những người ủng hộ chiến tranh, ngay cả khi họ đứng để lợi nhuận bằng cách điều kiện thích hợp mà nó có thể sản xuất. Những bất hạnh tồi tệ nhất mà có thể xảy ra đối với chủ nghĩa xã hội Đức đạt được quyền lực vào năm 1918 trong những trường hợp không may sẽ cho nó để giành lại quyền lực sau thất bại quân sự tiếp theo của Đức và như là kết quả tự nhiên của thất bại. Không có gì tồi tệ hơn có thể xảy ra với chủ nghĩa xã hội hơn để trở thành đồng nghĩa với quốc gia thất bại.Khi bạn nói chuyện của tự do, anh nói xã hội chủ nghĩa tự do?Có, tôi nghĩ rằng chủ nghĩa xã hội như là một phần tử từ nay trên không thể thiếu cho một chế độ thực sự tự do-đó là để nói, của tự do đó là bê tông và thực tế, không chính thức và "hiến pháp". Doanh nghiệp lớn và tự do chính trị đã trở thành không tương thích.Nhưng tôi không thấy liberty như là hệ quả cần thiết, tự nhiên và predestined của chủ nghĩa xã hội: tôi không xem xét kinh tế, chính trị và văn hóa để được như máy móc tương quan như nhiều Marxists dường như. Cũng giống như chúng tôi đã rất khác nhau các chế độ chính trị ngày càng tăng từ đất phổ biến sản xuất tư bản, vì vậy quá Nga cảnh báo chúng tôi rằng, trên cơ sở sản xuất nhà nước xã hội chủ nghĩa, có thể phát sinh một nền văn hóa của cannibals, một nền văn hóa nhiều kém hơn so với các nền văn hóa mà nền dân chủ tư sản đã tạo ra.Chủ nghĩa xã hội rids chúng tôi của một kẻ thù của con người tự do, nhưng nó cũng có thể giới thiệu những cái mới, chưa biết đến qua lịch sử. Và đó là không có công thức mà có thể bảo vệ chúng ta khỏi những kẻ thù mới, không có cơ chế tự động, hiến pháp không có đảm bảo. Không có gì, có nghĩa là, mà có thể buộc người đàn ông được tự do. May mắn thay! Có lẽ sau khi tôi đã hoàn thành viết tiểu thuyết tôi đang làm việc trên bây giờ tôi sẽ cố gắng viết một "trường tự do" là một phần tiếp theo để học độc, bạn đã biết.Ý kiến của bạn của văn học đương đại cánh là gì?Văn học cánh trái? Bạn phải thừa nhận rằng các biểu hiện là mục
đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Việt) 2:[Sao chép]
Sao chép!
"Trại thứ ba": Hal Draper tranh luận Ignazio Silone
Đăng bởi cathy n vào ngày 15 Tháng 12 năm 2014 - 20:15 Tác giả: Hal Draper và Ignazio Silone Các cuộc tranh luận rằng sau xảy ra trong các bài báo hàng tuần của xã hội chủ nghĩa độc lập League của Hoa Kỳ, Lao động Hành động, trong tháng Giêng và tháng Tư năm 1956. Nhấn vào đây để tải về như pdf Ignazio Silone (1900-1978) là tốt nhất hiện nay được biết đến như là một nhà văn, tác giả của bánh và rượu, Fontamara, và cuốn sách khác. Ông là thành viên sáng lập của Đảng Cộng sản Ý (năm 1921); ông chia tay với Stalin vào năm 1931, lên tiếng cho chính trị tầng lớp lao động độc lập, và chuyển đến ngay trong năm 1940 và những năm 50, đóng góp vào các tuyển tập nổi tiếng The God Đó Không thành công (1949). Nhà sử học gần đây đã tìm thấy bằng chứng rằng ông đã bí mật cung cấp tin một cảnh sát từ đầu những năm 1920, nhưng vào thời điểm của cuộc tranh luận đó đã được giả định rằng lịch sử của ông đã vinh dự. Sự đóng góp đầu tiên của Ignazio Silone là một phản ứng với một bài viết [không sao chép ở đây] trong hành động lao động về các hoạt động chính trị Silone, được viết bởi Lucio Libertini, một xã hội chủ nghĩa độc lập của Ý. Ở giữa cuộc tranh luận, Silone đe dọa làm Libertini trước một tòa án Ý về tội phỉ báng. Ông buộc tội ông và sau đó rút lui. Ông nói quá về việc kiện hành động lao động. Không có gì đến đó. Gác lại bộ phim truyền hình, các cuộc thảo luận vẫn là một tập quan trọng trong lịch sử của "Camp thứ ba", độc lập, tầng lớp lao động xã hội chủ nghĩa. Như một khúc dạo đầu, chúng tôi có cuộc phỏng vấn với Silone từ năm 1939 mà các cuộc tranh luận liên quan. Một cuộc phỏng vấn với Ignazio Silone ( 1939) ? Trong trường hợp của một cuộc chiến tranh giữa Italia và Pháp, mà nước bạn sẽ ủng hộ . Tunisia ? Ý anh là gì thế giới này hiện đang chia thành hai mặt trận lớn: một sáng tác của những người bảo thủ, đó là, các nền dân chủ khác hoặc phe đảng an ninh tập thể; khác bao gồm các xét lại hay phát xít. Cả hai mặt trận này là có khả năng đảm bảo hòa bình hoặc giải quyết các vấn đề kinh tế và chính trị hiện nay đối mặt với thế giới. Bất hòa bình phụ thuộc vào hôm nay trong tốc độ nhanh chóng mà một mặt trận thứ ba được tạo ra, về tốc độ nhanh chóng mà nhân cách mạng trên toàn thế giới giữ lại tự trị chính trị của họ và tiếp tục cuộc đấu tranh lật đổ chủ nghĩa tư bản. Mặt trận thứ ba này đã một lần thực sự tồn tại trong các hình thức của một nước Nga cách mạng và các đảng công nhân chiến 'ở nơi khác, nhưng hiện nay nó chỉ tồn tại trong tiềm năng. Bạn, như một chất chống phát-xít, mong muốn, và có lợi, một cuộc chiến tranh như các phương tiện nhanh lật đổ chế độ hiện nay ở Ý? Cá nhân, tôi không chia sẻ những ý kiến của nhiều người di dân chính trị đồng bào của tôi. A "tự do" đã mang đến Ý và Đức bởi quân đội nước ngoài sẽ không có gì ít hơn so với thảm họa. Tuy nhiên, tôi không phủ nhận rằng nó sẽ được dễ dàng hơn để tạo ra những tình huống mang tính cách mạng ở Ý và Đức trong chiến tranh, nhưng những trường hợp này sẽ phải được khai thác cách mạng của Ý và Đức chính họ, và bởi không ai khác. Những gì có trong ánh sáng của họ quan hệ với các đảng chính trị, bạn có nghĩ rằng nên là vai trò của các nhà văn cách mạng trong tình hình hiện nay? Mặc dù cho đến năm 1930 tôi đã là một thành viên của Ủy ban Trung ương Đảng Cộng sản Ý, hiện tại tôi không thuộc về bất cứ tổ chức chính trị. Tôi, tuy nhiên, hãy xem xét bản thân mình một đảng phái chống phát xít trong cuộc nội chiến mà hiện đang được tiến hành nhiều hơn hoặc ít hơn trên toàn thế giới. Là một đảng phái chống phát xít, tôi tin rằng, đó là chức năng thực sự của nhà văn cách mạng hôm nay là để báo trước và, do đó, để nói chuyện, để đại diện trong nước lý tưởng của nó là mặt trận thứ ba mà tôi chỉ đề cập tới. Điều này có nghĩa rằng các nhà văn cách mạng phải có nguy cơ bị cô lập. Ví dụ, có rất nhiều nhà văn người chỉ có một sự hiểu biết nông cạn của các câu hỏi liên quan đến các chính sách "tập an ninh", chính vì họ tin rằng các bên Stalinist để đại diện cho sự lợi ích của quần chúng và chính vì họ sợ sự cô lập đó sẽ là kết quả của một đột phá với chủ nghĩa Stalin. Nhưng ngày nay nó là cần thiết để có can đảm để đứng một mình, mạo hiểm nghe chính mình gọi là đại lý phát xít Hitler gián điệp, và vv, và để tồn tại tuy nhiên trong quá trình của một người. Các mặt trận thứ ba, hiện tại vẫn chưa chỉ trong một nhà nước lý tưởng, phải được giữ nguyên chất như là một lý tưởng. . Và cho rằng quá, can đảm được yêu cầu Các xu hướng phản động của thời đại chúng ta được thể hiện một cách chính xác bởi các liên minh của một ví dụ Họ cố gắng ép buộc vào chúng tôi tiến thoái lưỡng nan "mặt trận thứ ba.": hiện trạng hoặc hồi quy? Hầu hết các lực lượng tiến bộ đã chấp nhận sự lựa chọn của Hobson này. Họ là những nội dung đấu tranh để giữ gìn trật tự hiện có, kẻo chúng rơi vào ách phát xít. Một điều tôi phải làm cho rõ ràng ngay từ đầu: Tôi nghĩ rằng nó sẽ là một sai lầm nghiêm trọng để đặt nền dân chủ tư sản và chủ nghĩa phát xít trên cùng cấp, theo quan điểm trong những khác biệt lớn giữa hai hình thức tổ chức chính trị. Các theo Stalin, người cho tới năm 1934 phủ nhận sự tồn tại của bất kỳ sự khác biệt như vậy và những người đã chiến đấu chống lại xã hội dân chủ và tự do dân chủ như tương đương với chủ nghĩa phát xít, các quý ông trong thực tế đã có thể chiến thắng Hitler. Nhưng nó cũng sẽ là một sai lầm, vì sợ hãi của chủ nghĩa phát xít , để biến bảo thủ. Điện của chủ nghĩa phát xít, sự lôi cuốn của nó, ảnh hưởng lây lan của nó, tất cả là do thực tế rằng chủ nghĩa phát xít có nghĩa là giải pháp sai, giải pháp đơn giản, giải pháp ersatz nhưng, tất cả như nhau, các giải pháp của các vấn đề thực sự của thời đại chúng ta. Chúng tôi có thể chinh phục chủ nghĩa phát xít chỉ bằng việc đề xuất và thực hiện các giải pháp khác -. Chỉ, nhân đạo, các giải pháp tiến bộ của những vấn đề tương tự Nhưng dân chủ bảo thủ phủ nhận sự tồn tại của những vấn đề này. Cô không nhìn thấy chúng, không muốn nhìn thấy chúng, không thể nhìn thấy chúng. Đó là lý do tại sao, mặc dù sức mạnh quân sự của mình, của cải vật chất của mình và độc quyền của nguyên liệu của mình, khi dân chủ bảo thủ đang mang mặt đối mặt với chủ nghĩa phát xít, cô buộc phải trở lại vào thế phòng thủ. Đó là lý do tại sao cô ấy cho đến bây giờ đã bị đánh đập bởi chủ nghĩa phát xít. Đó là lý do tại sao cô yếu. Các nhà dân chủ là đúng khi họ gọi của Đức Quốc xã "bãi bỏ tình trạng thất nghiệp" hư cấu, không ổn định và một thước đo khoảng cách dừng, nhưng chỉ trích của họ sẽ thuyết phục hơn khi họ tự tìm và thực hiện một giải pháp lành mạnh và lâu dài của mà cùng một vấn đề. Đó là sự thật rằng cuộc xung đột dân tộc phát xít với sự hợp tác hòa bình của tất cả các dân tộc đó là một tất yếu lịch sử, bây giờ mà hội nhập kinh tế của toàn cầu đã đặt nền móng cho một sự thống nhất thế giới tiến bộ. Nhưng hệ thống Versailles cũng dựa trên chủ nghĩa dân tộc, nó quá trái ngược với lịch sử phát triển, và vì vậy nó không thể được thiết lập như là một hàng rào hiệu quả chống lại chủ nghĩa phát xít. Khi chủ nghĩa xã hội, với những ý định tốt nhất có thể chống phát-xít, từ bỏ chương trình của mình, đưa lý thuyết của họ trong bóng sâu bướm, và chấp nhận các vị trí tiêu cực của nền dân chủ bảo thủ, họ nghĩ rằng họ đang làm bit của họ trong cuộc đấu tranh để đè bẹp chủ nghĩa phát xít. Trên thực tế, họ để lại cho chủ nghĩa phát xít phân biệt một mình táo bạo để đưa ra các vấn đề trong công nhất định, do đó lái xe vào hàng ngàn các 'phát xít cánh tay của người lao động sẽ không chấp nhận hiện trạng. Tóm lại, tôi thấy cuộc đấu tranh chống chủ nghĩa phát xít là chủ yếu không phải là một quân đội, nhưng một câu hỏi chính trị và xã hội. Chúng tôi chống phát xít đã bị đánh đập bởi những kẻ phát xít trong các lĩnh vực chính trị và xã hội; nó là giá rẻ để trả thù trong lĩnh vực quân sự. Chiến tranh sẽ không làm cho một kết thúc của chủ nghĩa phát xít. Nó thậm chí còn có thể xảy ra mà kết quả đầu tiên của cuộc chiến sẽ là fascisation của các nước dân chủ. Nhưng bạn không nghĩ rằng thất bại quân sự của Hitler và Mussolini chắc chắn sẽ là sự kết thúc của chế độ của họ. Tôi nghĩ rằng việc thành lập một thực sự miễn phí chế độ ở Ý và Đức phụ thuộc hoàn toàn vào người dân Ý và Đức. Nếu họ không thể tự giải phóng mình không ai có thể giải thoát họ. Tự do không thể đến như là một món quà từ một đội quân nước ngoài: phải trả cho tự do, một người phải đào xuống sâu vào túi riêng của mình. Rõ ràng, một cuộc chiến tranh có thể sản xuất điều kiện thuận lợi nhất định cho cách mạng. Các điều kiện tương tự cũng có thể được sản xuất bởi dịch tả, động đất, nạn đói. Nhưng những người ủng hộ tự do đã không bao giờ được sự ủng hộ của các bệnh tả, cũng không phải của động đất hay nạn đói, và họ không thể nào hơn được những người ủng hộ chiến tranh, mặc dù họ đứng để lợi nhuận của các điều kiện thuận lợi mà nó có thể sản xuất. Các bất hạnh tồi tệ nhất có thể xảy ra mà chủ nghĩa xã hội Đức đã đạt được quyền lực vào năm 1918 trong những hoàn cảnh không may mắn như vậy sẽ cho nó để lấy lại năng lượng sau những thất bại quân sự tiếp theo của Đức và là một kết quả tự nhiên của sự thất bại. Không có gì tồi tệ hơn có thể xảy ra đối với chủ nghĩa xã hội hơn để trở thành đồng nghĩa với thất bại của quốc gia. Khi bạn nói về tự do, bạn có nghĩa tự do xã hội chủ nghĩa? Vâng, tôi nghĩ về chủ nghĩa xã hội như một yếu tố từ bây giờ không thể thiếu cho một chế độ tự do thật sự - đó là để nói , các quyền tự do mà là cụ thể và thực tế, không chính thức và "hiến pháp". Big kinh doanh và tự do chính trị đã trở nên không tương thích. Nhưng tôi không thấy tự do là kết quả cần thiết, tự nhiên và duyên của chủ nghĩa xã hội: Tôi không xem xét về kinh tế, chính trị và văn hóa để được như máy móc liên quan đến nhau như nhiều người Marxist vẻ. Cũng như chúng tôi có chế độ chính trị rất khác nhau ngày càng tăng từ các đất chung của sản xuất tư bản chủ nghĩa, vì vậy quá Nga cảnh báo chúng ta rằng, trên cơ sở của sản xuất xã hội chủ nghĩa nhà nước, có thể phát sinh một nền văn hóa của kẻ ăn thịt người, một nền văn hóa kém hơn nhiều với văn hóa dân chủ tư sản mà đã tạo ra. Chủ nghĩa xã hội rids chúng ta về một kẻ thù của tự do con người, nhưng nó cũng có thể giới thiệu những người mới, chưa biết đến lịch sử quá khứ. Và không có công thức mà có thể bảo vệ chúng ta khỏi những kẻ thù mới, không có cơ chế tự động, không đảm bảo hiến. Không có gì, đó là, có thể buộc người đàn ông được tự do là. May mắn! Có lẽ sau khi tôi đã viết xong cuốn tiểu thuyết tôi đang làm bây giờ tôi sẽ cố gắng viết một "School of Liberty" như là một phần tiếp theo của Trường Các nhà độc tài mà bạn đã biết. Ý kiến của bạn về văn cánh tả hiện đại là gì? cánh tả văn học? Bạn phải thừa nhận rằng, biểu hiện là AMBI







































































đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2025 I Love Translation. All reserved.

E-mail: