“We’ve got to get to the studio,” Normani reminded Dinah, poking her h dịch - “We’ve got to get to the studio,” Normani reminded Dinah, poking her h Việt làm thế nào để nói

“We’ve got to get to the studio,” N

“We’ve got to get to the studio,” Normani reminded Dinah, poking her head in the door once more. “I mean… unless you…” she turned to Lauren and bit her lip, but the green eyed girl quickly shook her head.

“I’ve got it,” Lauren nodded, smoothing out Camila’s hair and looking down at the girl, whose head was still buried in her shoulder. “Thank you guys, really, you-,”

“Save it,” Dinah laughed and rolled her eyes playfully. “You know we’re always here.”

“Text us after the doctors,” Normani added. After saying their goodbyes and gathering their things, the two girls left Lauren and Camila alone in their small house.

Lauren took a deep breath, gently separating them and looking down at the smaller girl. Camila shook her head, bringing her hands up to cover her mouth in an attempt to stop her tears.

“Hey…” Lauren said gently, reaching out to pull Camila’s hands away from her face. She cupped the smaller girl’s cheeks and used her thumbs to wipe away her tears. “I’m so sorry,” she whispered, leaning her forehead against Camila’s and sighing.

Camila squeezed her eyes shut, breathing out slowly. Her eyes flickered back up to meet Lauren’s and she looked away nervously.

“I wasn’t yelling at you, you know,” Lauren said softly, Camila’s eyes met hers once more. “I just… I don’t like how these kind of things keep happening to you. You don’t deserve it at all.”

Camila lifted her shoulders slightly, letting them drop in a small shrug.

“C'mon,” Lauren sighed softly, leading Camila back into the bedroom. The smaller girl stood hesitantly at the door when Lauren sat down on the bed, patting the space beside her.

“Here,” Lauren perked up, remembering something. She hurried over to their closet, pulling out one of their moving boxes and digging through it. Camila watched in confusion.

“Will this help?” Lauren laughed nervously, holding up a familiar yellow stuffed dog. Although Camila didn’t crack a smile, her eyes widened slightly and she nodded quickly. For Lauren, that was progress.

Camila took a few steps forward, taking the stuffed animal from Lauren gently. Sunny. His name was Sunny. She knew that. Clutching it tightly, the smaller girl followed Lauren over to the bed and sat down on the very edge, looking at her nervously.

“C'mere,” Lauren scooted back on the bed and held her arms out. Camila crawled next to her, to which she was pulled into the older girl’s side. She was able to relax slightly with Lauren around.

“Y'know, Camila,” Lauren said softly, looking down at the smaller girl. “If I could wave a magic wand or pay a lot of money and make things better for you, you know I would…”

Camila nodded softly, picking at her fingernails nervously. A few moments of silence passed between them before Lauren spoke once more.

“But I can’t do that,” Lauren finally said with a soft sigh. Camila glanced up at her. “But if it helps, I can try to help you get rid of the scary things.”

Camila looked up at Lauren, studying her face for a few moments. Biting her lip, the smaller girl looked down at their hands and gently laid hers overtop of Lauren. She looked back up at the older girl for approval.

Lauren couldn’t help the hopeful smile that spread across her face when she felt Camila’s hand on top of hers. She leaned down to press a soft kiss to the girl’s forehead. Maybe things could get better.



a/n: let’s play a game called find the parallel from yellow in this chapter.

anyway, have a wonderful wonderful day babes. ily all so so much. be nice to yourselves

- lena (lenajfc on twitter, tendermoonlight on tumblr)
0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!
“We’ve got to get to the studio,” Normani reminded Dinah, poking her head in the door once more. “I mean… unless you…” she turned to Lauren and bit her lip, but the green eyed girl quickly shook her head.“I’ve got it,” Lauren nodded, smoothing out Camila’s hair and looking down at the girl, whose head was still buried in her shoulder. “Thank you guys, really, you-,”“Save it,” Dinah laughed and rolled her eyes playfully. “You know we’re always here.”“Text us after the doctors,” Normani added. After saying their goodbyes and gathering their things, the two girls left Lauren and Camila alone in their small house.Lauren took a deep breath, gently separating them and looking down at the smaller girl. Camila shook her head, bringing her hands up to cover her mouth in an attempt to stop her tears.“Hey…” Lauren said gently, reaching out to pull Camila’s hands away from her face. She cupped the smaller girl’s cheeks and used her thumbs to wipe away her tears. “I’m so sorry,” she whispered, leaning her forehead against Camila’s and sighing.Camila squeezed her eyes shut, breathing out slowly. Her eyes flickered back up to meet Lauren’s and she looked away nervously.“I wasn’t yelling at you, you know,” Lauren said softly, Camila’s eyes met hers once more. “I just… I don’t like how these kind of things keep happening to you. You don’t deserve it at all.”Camila lifted her shoulders slightly, letting them drop in a small shrug.“C'mon,” Lauren sighed softly, leading Camila back into the bedroom. The smaller girl stood hesitantly at the door when Lauren sat down on the bed, patting the space beside her.“Here,” Lauren perked up, remembering something. She hurried over to their closet, pulling out one of their moving boxes and digging through it. Camila watched in confusion.“Will this help?” Lauren laughed nervously, holding up a familiar yellow stuffed dog. Although Camila didn’t crack a smile, her eyes widened slightly and she nodded quickly. For Lauren, that was progress.Camila took a few steps forward, taking the stuffed animal from Lauren gently. Sunny. His name was Sunny. She knew that. Clutching it tightly, the smaller girl followed Lauren over to the bed and sat down on the very edge, looking at her nervously.“C'mere,” Lauren scooted back on the bed and held her arms out. Camila crawled next to her, to which she was pulled into the older girl’s side. She was able to relax slightly with Lauren around.“Y'know, Camila,” Lauren said softly, looking down at the smaller girl. “If I could wave a magic wand or pay a lot of money and make things better for you, you know I would…”Camila nodded softly, picking at her fingernails nervously. A few moments of silence passed between them before Lauren spoke once more.“But I can’t do that,” Lauren finally said with a soft sigh. Camila glanced up at her. “But if it helps, I can try to help you get rid of the scary things.”Camila looked up at Lauren, studying her face for a few moments. Biting her lip, the smaller girl looked down at their hands and gently laid hers overtop of Lauren. She looked back up at the older girl for approval.Lauren couldn’t help the hopeful smile that spread across her face when she felt Camila’s hand on top of hers. She leaned down to press a soft kiss to the girl’s forehead. Maybe things could get better.–a/n: let’s play a game called find the parallel from yellow in this chapter.anyway, have a wonderful wonderful day babes. ily all so so much. be nice to yourselves - lena (lenajfc on twitter, tendermoonlight on tumblr)
đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Việt) 2:[Sao chép]
Sao chép!
"Chúng tôi đã phải đến phòng thu," Normani nhắc nhở Dinah, thò đầu cô vào cửa một lần nữa. "Ý tôi là ... trừ khi bạn ..." cô quay sang Lauren và cắn môi cô, nhưng cô gái có đôi mắt màu xanh lá cây một cách nhanh chóng lắc đầu.

"Tôi đã có nó," Lauren gật đầu, làm mịn tóc Camila và nhìn xuống cô gái, mà đầu vẫn còn bị chôn vùi trong vai cô. "Cảm ơn các bạn, thực sự, anh-",

"Lưu nó," Dinah cười và đảo mắt tinh nghịch. "Bạn biết chúng tôi luôn ở đây."

"Văn bản chúng tôi sau khi các bác sĩ," Normani thêm. Sau khi nói lời tạm biệt của họ và thu thập những thứ của họ, hai cô gái còn lại Lauren và Camila một mình trong căn nhà nhỏ của họ.

Lauren hít một hơi thật sâu, nhẹ nhàng tách chúng và nhìn xuống cô gái nhỏ. Camila lắc đầu, đưa tay lên che miệng cô trong một nỗ lực để ngăn chặn nước mắt của cô.

"Này ..." Lauren nói nhẹ nhàng, vươn ra để kéo tay Camila của xa khuôn mặt của cô. Cô ôm lấy má cô gái nhỏ hơn và sử dụng ngón tay của mình để lau nước mắt. "Tôi rất xin lỗi," cô thì thầm, tựa trán cô ấy chống lại Camila và thở dài.

Camila vắt mắt cô nhắm nghiền, thở ra từ từ. Đôi mắt cô chập chờn trở lại để đáp ứng Lauren và cô ấy nhìn đi chỗ khác lo lắng.

"Tôi đã không la mắng bạn, bạn biết đấy," Lauren nói nhẹ nhàng, đôi mắt Camila đã gặp cô ấy một lần nữa. "Tôi chỉ ... Tôi không thích làm thế nào các loại mọi thứ tiếp tục xảy ra với bạn. Bạn không xứng đáng chút nào. "

Camila nâng lên vai cô một chút, để rơi vãi trong một cái nhún vai nhỏ.

" Thôi nào, "Lauren khẽ thở dài, dẫn Camila trở lại phòng ngủ. Cô gái nhỏ đứng ngập ngừng ở cửa khi Lauren ngồi xuống giường, vỗ nhẹ không gian bên cạnh cô.

"Ở đây," Lauren vui tươi trở lại, nhớ ra điều gì. Cô vội đến tủ quần áo của mình, kéo ra một trong các hộp chuyển động của họ và đào qua nó. Camila nhìn bối rối.

"Sẽ trợ giúp này?" Lauren cười lo lắng, tay cầm một con chó nhồi bông màu vàng quen thuộc. Mặc dù Camila không crack một nụ cười, đôi mắt mở to và cô gật đầu một cách nhanh chóng. Đối với Lauren, đó là tiến bộ.

Camila mất một vài bước về phía trước, lấy con thú nhồi bông từ Lauren nhẹ nhàng. Nắng. Anh ta tên là Sunny. Cô biết điều đó. Nắm chặt nó thật chặt, cô gái nhỏ sau Lauren tới giường và ngồi xuống mép rất, nhìn cô lo lắng.

"C'mere," Lauren lỉnh trở lại trên giường và ôm cánh tay cô ấy ra. Camila bò bên cạnh cô ấy, và cô ấy đã được kéo vào bên cô gái lớn tuổi. Cô đã có thể thư giãn một chút với Lauren xung quanh.

"Cậu biết đấy, Camila," Lauren nói nhẹ nhàng, nhìn xuống cô gái nhỏ. "Nếu tôi có thể vẫy cây đũa thần hoặc phải trả rất nhiều tiền bạc và làm cho mọi việc tốt hơn cho bạn, bạn biết tôi sẽ ..."

Camila gật đầu nhẹ nhàng, hái ở móng tay của cô lo lắng. Một vài khoảnh khắc của sự im lặng trôi qua giữa họ trước khi Lauren nói thêm một lần nữa.

"Nhưng tôi không thể làm điều đó," Lauren cuối cùng nói với một tiếng thở nhẹ. Camila liếc nhìn cô. "Nhưng nếu nó giúp, tôi có thể cố gắng giúp bạn thoát khỏi những điều đáng sợ."

Camila nhìn Lauren, nghiên cứu khuôn mặt của cô trong một vài khoảnh khắc. Cắn môi, cô gái nhỏ nhìn xuống tay và nhẹ nhàng đặt cô cao hơn của Lauren. Cô nhìn trở lên ở các cô gái lớn tuổi chính.

Lauren không thể giúp các nụ cười hy vọng rằng trải rộng trên khuôn mặt cô khi cô cảm thấy bàn tay của Camila trên đầu trang của cô. Cô cúi xuống để nhấn một nụ hôn nhẹ nhàng lên trán của cô gái. Có lẽ mọi thứ có thể được tốt hơn.

-

A / n:. Chúng ta hãy chơi một trò chơi gọi là tìm ra song song từ vàng trong chương này

dù sao, có một babes tuyệt vời ngày tuyệt vời. đình tất cả rất rất nhiều. được tốt đẹp cho mình

- lena (lenajfc trên twitter, tendermoonlight trên tumblr)
đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2024 I Love Translation. All reserved.

E-mail: