'Fuck! They are getting close, if I don't get down this step and out o dịch - 'Fuck! They are getting close, if I don't get down this step and out o Việt làm thế nào để nói

'Fuck! They are getting close, if I

'Fuck! They are getting close, if I don't get down this step and out of the alley quick they are going to catch me.'

He ran down the fire escape ladders, jumping two steps at a time to try to gain some distance. He could hear another group of armed men coming from the opposite side of the alley. He decided to jump the last five steps and land in a crouch to then run out of the dark narrow passage. It would have worked flawlessly too, that is if he had not misjudged the distance and landed on the edge of the last step. His foot slid of the metal surface and he flailed his arms to try to gain some last moment balance hoping to keep himself from falling and hurting himself. It didn't work as well as he hoped. Akihito ended up falling on his side, a piece of glass from a broken bottle digging itself into his hand and his camera flying through the air to crash against the wall opposite him.

The sound of the camera crashing against the hard surface registered as the sound of hopes and dreams breaking to a million pieces, he had no time to dwell on it. Getting up quicker than one who was already starting to sport bruises from his harsh landing should be able to, he picked up his camera from where it had fallen and ran out of the alley tipping some garbage cans on his way out to buy some extra time for his flight.

Out on the sidewalk we quickly looked one way and then the other, trying to figure out the best and fasted route to take. Choosing to run to the left, he disappeared into a large crowd crossing the street, leaving behind him a large number of highly pissed off armed men in cheap suits and dark sunglasses still looking for him.

Akihito hoped into the train seconds before it left the station, heading to Shinjuku. He sat on the first available spot and wrapped a piece of cloth from his shirt around his hand to stop the bleeding though it had already subsided greatly. A couple people looked briefly at his injured bloody hand and then averted their gaze. Tokyo, like any other big city in the world, was one of those places where no one saw anything… ever.

He rode his long metal carriage almost absentmindedly until he reached his stop. The walk to the fancy, upscale building was long and tiring, he was so tired from all the running he did today as well as sore from all his scrapes and bruises.

Halfway down the block it started pouring like heaven's flood gates had just given up and dumped all of their water on Akihito just to spit him. Trying to preserve what was left of his camera and the pictures he had taken today he covered his prized possession with his hoody and sprinted down the sidewalk the last distance to the tall building he resided at.

It had been one of his worst days to date, considering the kind of shit he got into on a daily basis that was saying a lot.

It was his first non Asami related job he had had that month and despite the danger it posed he jumped at the opportunity of some decent cash. A sigh left him as he took of his soiled, wet shoes at the entrance and walked into the condo. Entering his work room, he inspected what was left of his camera. The thing was not ruined but the lens was broken and he would need to buy a new one. Thankfully the pictures he had taken would pay for over half of it so it would not take him long to get his favorite camera fixed.

He should have known better…. When everything else in this cursed day had gone to shit, why would he even hope the film had been save? Why should his film be any different from all the other things today that went completely opposite from what he expected?

He was so damn tire of it all, tired of things not going his way and all going to shit before his eyes. Maybe he should take a moment to examine his life's choices, maybe the problem was there? Akihito contemplated this possibility and decided he would do just that… later.

Right now, he needed a shower. He needed to get rid of the dust, grim, water, blood and God knows what else covering his body. Then he would clean his wound and cook some dinner before Asami got back. He would do all this, after he sat down for a bit and caught his breath. Sitting on the wooden chair in his work room he fell asleep, exhaustion lulling him into a deep dreamless sleep he would not wake form until the next day.

Asami came home that night, several hours after Akihito and found no dinner. 'Odd.' All the lights were on signifying his lover was somewhere in the condo but other than wet shoes and footsteps there was no indication the noise tornado that was Takaba Akihito was active. 'Did he already go to sleep? Must have been very tired to not even cook.'

Akihito had spent half his morning running from his men until he finally lost them, he must have had a job and must have spent the rest of the day climbing buildings and running through dark alleys or warehouses. 'Honestly,' He sighed. 'It is a miracle I still don't have grey hairs trying to keep up with him.'

Asami walked into his room and inspected it for any signs that Akihito had been there. Finding nothing he directed his steps to the next possible location, Akihito's work room. He was there, just sitting on a chair lost to a deep sleep in his exhaustion. He was wet and covered in things Asami did not really want to guess the name of. His blond hair was as wet as the rest of him and had several pieces of God knows what sticking to it and out of it. He walked closer to his lover and recoiled at the foul smell coming from either the soiled clothes or the soiled body, he didn't know for sure, but would venture a guess it was from both.
0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!
'Fuck! They are getting close, if I don't get down this step and out of the alley quick they are going to catch me.'He ran down the fire escape ladders, jumping two steps at a time to try to gain some distance. He could hear another group of armed men coming from the opposite side of the alley. He decided to jump the last five steps and land in a crouch to then run out of the dark narrow passage. It would have worked flawlessly too, that is if he had not misjudged the distance and landed on the edge of the last step. His foot slid of the metal surface and he flailed his arms to try to gain some last moment balance hoping to keep himself from falling and hurting himself. It didn't work as well as he hoped. Akihito ended up falling on his side, a piece of glass from a broken bottle digging itself into his hand and his camera flying through the air to crash against the wall opposite him.The sound of the camera crashing against the hard surface registered as the sound of hopes and dreams breaking to a million pieces, he had no time to dwell on it. Getting up quicker than one who was already starting to sport bruises from his harsh landing should be able to, he picked up his camera from where it had fallen and ran out of the alley tipping some garbage cans on his way out to buy some extra time for his flight.Out on the sidewalk we quickly looked one way and then the other, trying to figure out the best and fasted route to take. Choosing to run to the left, he disappeared into a large crowd crossing the street, leaving behind him a large number of highly pissed off armed men in cheap suits and dark sunglasses still looking for him.Akihito hoped into the train seconds before it left the station, heading to Shinjuku. He sat on the first available spot and wrapped a piece of cloth from his shirt around his hand to stop the bleeding though it had already subsided greatly. A couple people looked briefly at his injured bloody hand and then averted their gaze. Tokyo, like any other big city in the world, was one of those places where no one saw anything… ever.He rode his long metal carriage almost absentmindedly until he reached his stop. The walk to the fancy, upscale building was long and tiring, he was so tired from all the running he did today as well as sore from all his scrapes and bruises.Halfway down the block it started pouring like heaven's flood gates had just given up and dumped all of their water on Akihito just to spit him. Trying to preserve what was left of his camera and the pictures he had taken today he covered his prized possession with his hoody and sprinted down the sidewalk the last distance to the tall building he resided at.It had been one of his worst days to date, considering the kind of shit he got into on a daily basis that was saying a lot.It was his first non Asami related job he had had that month and despite the danger it posed he jumped at the opportunity of some decent cash. A sigh left him as he took of his soiled, wet shoes at the entrance and walked into the condo. Entering his work room, he inspected what was left of his camera. The thing was not ruined but the lens was broken and he would need to buy a new one. Thankfully the pictures he had taken would pay for over half of it so it would not take him long to get his favorite camera fixed.He should have known better…. When everything else in this cursed day had gone to shit, why would he even hope the film had been save? Why should his film be any different from all the other things today that went completely opposite from what he expected?He was so damn tire of it all, tired of things not going his way and all going to shit before his eyes. Maybe he should take a moment to examine his life's choices, maybe the problem was there? Akihito contemplated this possibility and decided he would do just that… later.Right now, he needed a shower. He needed to get rid of the dust, grim, water, blood and God knows what else covering his body. Then he would clean his wound and cook some dinner before Asami got back. He would do all this, after he sat down for a bit and caught his breath. Sitting on the wooden chair in his work room he fell asleep, exhaustion lulling him into a deep dreamless sleep he would not wake form until the next day.Asami came home that night, several hours after Akihito and found no dinner. 'Odd.' All the lights were on signifying his lover was somewhere in the condo but other than wet shoes and footsteps there was no indication the noise tornado that was Takaba Akihito was active. 'Did he already go to sleep? Must have been very tired to not even cook.'Akihito had spent half his morning running from his men until he finally lost them, he must have had a job and must have spent the rest of the day climbing buildings and running through dark alleys or warehouses. 'Honestly,' He sighed. 'It is a miracle I still don't have grey hairs trying to keep up with him.'Asami walked into his room and inspected it for any signs that Akihito had been there. Finding nothing he directed his steps to the next possible location, Akihito's work room. He was there, just sitting on a chair lost to a deep sleep in his exhaustion. He was wet and covered in things Asami did not really want to guess the name of. His blond hair was as wet as the rest of him and had several pieces of God knows what sticking to it and out of it. He walked closer to his lover and recoiled at the foul smell coming from either the soiled clothes or the soiled body, he didn't know for sure, but would venture a guess it was from both.
đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Việt) 2:[Sao chép]
Sao chép!
"Fuck! Họ đang nhận được gần, nếu tôi không có được xuống bước này và ra khỏi con hẻm nhanh chóng họ sẽ bắt tôi. " Anh ấy chạy xuống thang thoát hiểm, nhảy hai bước cùng một thời gian để cố gắng đạt được một số khoảng cách. Ông có thể nghe thấy một nhóm người có vũ trang đến từ phía đối diện của con hẻm. Ông quyết định nhảy năm bước cuối cùng và đất trong một crouch để sau đó chạy ra khỏi đoạn hẹp tối. Nó sẽ làm việc hoàn hảo quá, đó là nếu ông đã không đánh giá sai khoảng cách và hạ cánh trên các cạnh của bước cuối cùng. Chân anh trượt của bề mặt kim loại và ông flailed cánh tay của mình để cố gắng đạt được một số cân bằng giây phút cuối cùng hy vọng để giữ mình khỏi rơi và làm tổn thương chính mình. Nó không làm việc cũng như ông hy vọng. Akihito đã kết thúc rơi về phía ông, một mảnh thủy tinh từ một mảnh vỡ chai đào chính nó vào tay và máy ảnh của mình bay qua không khí va vào bức tường đối diện anh. Những âm thanh của máy ảnh đập vào bề mặt cứng đăng ký như là âm thanh những hy vọng và ước mơ để phá vỡ một triệu chiếc, ông không có thời gian để dừng lại ở đó. Bắt lên nhanh hơn so với một trong những người đã được bắt đầu bầm thể thao từ hạ cánh khắc nghiệt của ông sẽ có thể, cậu nhặt máy ảnh của mình từ nơi nó đã rơi và chạy ra khỏi hẻm tipping một số thùng rác trên đường đi ra ngoài để mua thêm thời gian cho chuyến bay của mình. Out trên vỉa hè, chúng tôi nhanh chóng nhìn một con đường và sau đó khác, cố gắng tìm ra con đường tốt nhất và ăn chay để dùng. Lựa chọn để chạy sang bên trái, ông biến mất vào một đám đông lớn băng qua đường, bỏ lại sau lưng một số lượng lớn rất tức giận người đàn ông có vũ trang trong bộ quần áo rẻ và kính râm vẫn tìm anh. Akihito hy vọng vào những giây tàu trước khi nó rời trạm, hướng đến Shinjuku. Anh ngồi ngay tại chỗ đầu tiên có sẵn và quấn một mảnh vải từ áo sơ mi của mình xung quanh bàn tay của mình để cầm máu mặc dù nó đã giảm xuống rất nhiều. Một vài người nhìn một thời gian ngắn ở bàn tay đẫm máu bị thương của mình và sau đó ngăn chặn ánh mắt của họ. Tokyo, giống như bất kỳ thành phố lớn khác trên thế giới, là một trong những nơi mà không ai nhìn thấy bất cứ điều gì ... bao giờ. Ông cưỡi vận chuyển kim loại dài của ông hầu như lơ đãng cho đến khi ông đi đến địa điểm của mình. Việc đi bộ đến các ưa thích, tòa nhà cao cấp là dài và mệt mỏi, anh đã quá mệt mỏi với tất cả các hoạt động, ông đã làm ngày hôm nay cũng như đau từ tất cả các vết bầm tím của ông. Nửa đường xuống chặn nó bắt đầu đổ như cửa lũ trời vừa mới lên và đổ tất cả các nước trên Akihito chỉ để nhổ anh. Đang cố gắng để giữ gìn những gì còn lại của máy ảnh của mình và những hình ảnh ông đã chụp hôm nay anh bao phủ sở hữu được đánh giá cao của mình với Hoody của mình và chạy nhanh xuống vỉa hè khoảng cách cuối cùng để các tòa nhà cao ông cư trú tại. Nó đã được một trong những ngày tồi tệ nhất của ông cho đến nay , xem xét các loại shit ông đã thành trên một cơ sở hàng ngày đã được nói rất nhiều. Đó là công việc đầu tiên không phải của mình Asami liên quan ông đã có tháng đó và bất chấp nguy hiểm nó đặt ra, ông đã nhảy vào cơ hội của một số tiền phong nha. Một tiếng thở dài bỏ anh khi anh lấy của bẩn, giày ướt của mình ở lối vào và bước vào khu căn hộ. Bước vào phòng làm việc của mình, ông kiểm tra những gì còn lại của máy ảnh của mình. Điều này đã không bị hủy hoại nhưng ống kính đã bị hỏng và ông sẽ cần phải mua một cái mới. Rất may những hình ảnh ông đã thực hiện sẽ trả cho hơn một nửa của nó vì vậy nó sẽ không mất quá lâu để có được máy ảnh yêu thích của mình cố định. Ông phải biết tốt hơn .... Khi mọi thứ khác trong ngày khốn nạn đã đến shit, tại sao anh ta thậm chí còn hy vọng bộ phim đã tiết kiệm? Tại sao bộ phim của mình nên có bất kỳ khác với tất cả những điều khác ngày hôm nay rằng đã hoàn toàn trái ngược với những gì ông mong đợi? Ông là lốp như vậy damn của nó tất cả, mệt mỏi của những thứ không đi theo cách của mình và tất cả sẽ shit trước mắt anh. Có lẽ ông phải mất một chút thời gian để xem xét lựa chọn cuộc sống của mình, có lẽ vấn đề là ở đó? Akihito dự tính khả năng này và quyết định sẽ làm được điều đó ... sau đó. Ngay bây giờ, anh cần tắm. Anh cần phải thoát khỏi bụi, nghiệt ngã, nước, máu và Thiên Chúa biết những gì khác bao gồm cơ thể của mình. Sau đó, ông sẽ làm sạch vết thương và nấu ăn một số bữa ăn tối trước khi Asami đã trở lại. Anh sẽ làm tất cả điều này, sau khi ông ngồi xuống một chút và bắt hơi thở của mình. Ngồi trên chiếc ghế gỗ trong phòng làm việc của mình, ông chìm vào giấc ngủ, mệt mỏi ru anh vào giấc ngủ không mộng mị một sâu ông không tỉnh thức cho đến ngày hôm sau. Asami trở về nhà đêm đó, vài giờ sau khi Akihito và thấy không có bữa ăn tối. 'Odd.' Tất cả các đèn đều trên nghĩa người yêu của mình đã được một nơi nào đó trong khu căn hộ, nhưng khác với đôi giày ướt và bước chân không có dấu hiệu cho thấy tiếng ồn cơn lốc xoáy đã Takaba Akihito đã hoạt động. "Ông ấy đã đi vào giấc ngủ? Phải đã rất mệt mỏi để thậm chí không nấu ăn. " Akihito đã dành nửa buổi sáng của mình chạy từ người đàn ông của mình cho đến khi cuối cùng anh đã mất chúng, anh phải có một công việc và phải dành phần còn lại của ngày leo tòa nhà và chạy qua những con hẻm tối hoặc kho. "Thành thật mà nói," Anh ấy thở dài. "Đó là một phép lạ tôi vẫn không có lông màu xám cố gắng để theo kịp với anh ta." Asami bước vào phòng của mình và kiểm tra nó cho bất kỳ dấu hiệu cho thấy Akihito đã ở đó. Tìm gì ông đạo diễn bước của mình vào vị trí có thể tiếp theo, phòng làm việc của Akihito. Ông đã có, chỉ cần ngồi trên một chiếc ghế bị mất một giấc ngủ sâu trong kiệt quệ. Ông là ẩm ướt và được bảo hiểm trong điều Asami đã không thực sự muốn đoán tên. Mái tóc vàng của anh là vai ướt như phần còn lại của ông và đã có vài mảnh của Thiên Chúa biết những gì gắn bó với nó và ra khỏi nó. Ông bước lại gần người yêu của mình và lùi lại ở mùi hôi phát ra từ một trong hai bộ quần áo bẩn hoặc cơ thể bị dính bẩn, ông không biết chắc, nhưng sẽ liên đoán nó là từ cả hai.



























đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2024 I Love Translation. All reserved.

E-mail: