'Katha kahey so kathak kahaye', which means one who tells a story in a dịch - 'Katha kahey so kathak kahaye', which means one who tells a story in a Việt làm thế nào để nói

'Katha kahey so kathak kahaye', whi

'Katha kahey so kathak kahaye', which means one who tells a story in a dance form is a Kathak. In India the heroes and heroines of both folk and classic art are gods and goddesses, kings and queens. Kathak StyleSince ancient times stage performances of legends with their participation have been the most popular form of public entertainment. A narrator or actor soon became a real artist who constantly improved his mastery in recitation, singing and dance. Occupation in these kinds of art was handed down from generation to generation and could win fame and respect for performer and his family.
With time the art of narration assumed various spectacular shapes and developed into folk and classic dramas, both being the expression of joys and troubles in life. A classic drama, submitted to the laws of the conventional sign language portrayed different sides of human character with deep understanding. A professional narrator was a big connoisseur of scriptures and mythology, of beliefs and customs, of country legends and local stories. He enlivened his art with poetry and songs that expressed passion growing into abhinaya, a performance of an episode in a vivid and thrilling manner by using facial expression. Quite naturally out of this a new art form sprung out and soon Kathaks became known as experienced musicians and dancers.
According to a legend they were so skillful in their art that at times a Kathak actor could keep a whole village in suspense by telling a story and using a scarf as the only accessory. By winding the scarf around his head he became a brave hero of the narration; by changing a pose and tying the scarf around his waist he turned into a treacherous malefactor; when he gracefully covered his head with it he became a beautiful young heroine; if he waved the scarf over his head it looked like he really rode a black stallion.
Narration was the basic element; celebrations with music and dances were organized on a village square or in a temple on such occasions as marriage, birth of a child or a festival. With time the temple ceased to serve as the main dance center. Social-economic factors always influenced the development of all art forms and it is especially noticeable on Kathak example.
The flowering of the cult of Vishnu in the northern India in XV century and the religious movement of Bhakti that followed it, led to the appearance of brand new poetical and musical forms. Bhakti is theKathak Style religious movement with deep social meaning. It reflected the common people’s rejection of the Brahmans’ Hinduism with its exclusive rituals, obscure sacred texts written in Sanskrit and its strict hierarchy. The movement gave life to a new school in poetry and music. For instance, Mirabai and Surdas wrote religiously inspired lyrics about melancholy and partings that expressed desire of a human soul for unity with God. A theme of Radha’s love for Krishna served as a metaphor for transmitting the meaning. The Radha-Krishna’s theme indeed became more and more popular and a rich constellation of its symbols penetrated into different dialects and languages. Thus in the place known as "Bradj" (Mathura in the western part of state Uttar-Pradesh) there appeared Raasleela as the combination of music, dance and narration which served to perform legends about Krishna, especially the Radha-Krishna theme and stories of Krishna’s rogueries with gopis or shepherdesses.
Although Kathak was a strong tradition of worshipping a deity in the Vishnu era, the Moguls’ invasion gave it a new impulse. A dancer moved from a temple patio into a palace hall and this entailed changes in the performance manner. The literary content gave its dominating role to the more attractive body motions. Drawing attention to erotic elements of dance was similar to a typical sensuality of new musical forms that also developed at that time to satisfy tastes of the royal court.
During the era of Mogul emperors’ reign khayal and dhrupad became the most popular musical forms. As it cleared out, thumri, gazel and bhadjan suited well for transmitting emotions. Kathak traces its roots back to kirtanas, i.e. musical compositions used in Raas-lila, and also to the kirtanas of Dhruvapad School which were performed by singers as a part of a religious ritual in temples. The fact that these traditions still exist today is the eloquent evidence of the atmosphere of understanding and tolerance during the Mogul reign.
The era of the great flowering of Kathak falls on the years of Vadjid Ali Shah’s reign, the last nabob of Avadha. Being a poet, a dancer and a musician himself, Vadjid Ali Shah was a subtly feeling person whose Muslim education did not prevent him in any way from appreciating properly the Krishna’s theme in the art. It was under his patronage that the Lucknow gharana school of Kathak style was established.
Graceful motions, subtle bhava (expressiveness) and the use of the most complex rhythmic patterns Kathak Styleare characteristics of Lucknow gharana. Technical virtuosity and splendor combine with refinement in portraying moods and emotions. With time gharana was enriched with numerous compositions created by masters of the school. Bols or rhythmic words of percussion instruments (tabla and pakhawaj) are rendered in dance motions most thoroughly, but the main peculiarity of the school is the use of the expressive means of dance.
Another patron king of Kathak was Rajah Chakradhar Singh from Reigarh (state Madhya-Pradesh). He favored the development of different gharanas including schools in Lucknow and Jaipur. Jaipur gharana is notable for its bewitching rhythms; all masters of this school were the most skillful performers on tabla and pakhawaj. The basis of motions of Kathak dancers laid in tempo and rhythmic complexity of such a degree that they often overshadowed the beauty of the motion. In spite of the heightened interest in the unbelievably fast and complex pure dance with elements of rivalry (in opposition to expressive dance) Jaipur gharana gave life to an important angh or a constituent part of the Kathak narrative tradition – kavittoda which is lyrics in the form of a stylized singing alternating with rhythmic drum insertions. Among the followers of Jaipur gharana are Hari Prasad and Hanuman Prasad, the latter’s performance of bhadjanas (religious poems) became a legend.
Although the successors to the two main Kathak traditions keep the distinctive features of the directions there are no strict borders among gharanas. The creative works of great masters influenced both schools. One shouldn’t wonder if only a real Kathak connoisseur is able to notice the difference in styles and interpretations.
The third important Kathak School is Banaras Gharana which is also called Janakiprasad gharana named after its founder. The basis of Banaras Gharana is in dance syllable formulae (either pronounced orally or beaten on tabla). They are used for the scenes of pure dance performed in a mid tempo with emphasis on accuracy and elegancy. The absence of such zealous keepers of traditions as temples, led to a strong dependence of each generation on the personality of one guru or a certain family. This caused the periods of quick growing and swift declines of the style.
Thus by the end of the XIX century Kathak had firmly rooted itself as the only dance form in the northern India. Covering the states of Madhja-Pradesh, Kashmir, Bihar and Gujarat, its popularity went far beyond the boarders of Uttar-Pradesh and Rajasthan where it appeared. The royal court deprived the temple of the privilege to be the center of art patronage what meant the liberation from the frames of temple rituals, and this in its turn favored the development of Kathak into a relatively flexible style of classic dance.
A Kathak female dancer appeals directly to the audience. In an evening show she performs a series of traditional numbers each requiring high technique and self-control. What amazes you is the masterlyKathak Style performance of slow and elegant motions which are sometimes so insignificant that an inattentive onlooker may not notice them, and as a contrast you are also amazed by unbelievably fast and vigorous footwork and pirouettes. On the one hand there is peace and harmony; on the other hand there is vortex and magic of the style.
Pure dance plays the main part in Kathak. Unlike in other classic Indian dances a Kathak dancer does not move her bent knees out forth or asides, and there are no deep body bows. In Kathak the Nritta or pure dance is the expression of pure joy from motion and an easily recognizable self-abandonment in rhythm. With small bells or ghunghrus on his/her ankles a dancer starts to beat a whole row of rhythmic sounds and variations with feet. This ability is the fundamental part of the style.
In Kathak there is no strict order of representing a theme. During the performance improvisations usually appear with the changes in mood or subject. However, there exists an established set of compositions out of which a dancer can choose. They are arranged not in a certain order but according to a dancer’s desire.
In aamada (a Persian word literary meaning "to arrive") a dancer who sticks to the tradition performs Kathak Styleslightly visible motions with hands and torso only under the accompaniment of tabla syllables taa thei thei tat-aa thei thei tat. Although aamad can be performed both fast and slow, it can be called a prelude to the following and more complex dances. At some moment in the past pakhawaj bols – dha taka thungaa were inserted into Kathak, and the motions under their accompaniment became more vigorous and perhaps a little more in a Tandava style, or male in its mood. The sounds of bols, or syllables of these different drums have the direct influence on Tandava or Lasya (male or female) dance styles, achieved by motions of a dancer’s feet.
The most thrilling moment in Kathak is the tremendous dancers’ virtuosity in execut
0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!
' Katha kahey rất kathak kahaye', có nghĩa là một trong những người nói với một câu chuyện trong một hình thức khiêu vũ là một Kathak. Tại Ấn Độ Anh hùng và nhân vật nữ chính của dân gian và nghệ thuật cổ điển là vị thần và nữ thần, vua và hoàng hậu. Kathak StyleSince thời cổ đại biểu diễn sân khấu của huyền thoại với sự tham gia của họ đã là các hình thức phổ biến nhất của khu vực giải trí. Một người kể chuyện hoặc diễn viên nhanh chóng trở thành một nghệ sĩ thực liên tục được cải thiện của mình làm chủ ở ngâm thơ, ca hát và khiêu vũ. Nghề nghiệp trong các loại nghệ thuật được lưu truyền từ thế hệ sang thế hệ khác và có thể giành chiến thắng nổi tiếng và sự tôn trọng cho biểu diễn và gia đình.Với thời gian nghệ thuật của tường thuật cho rằng hình dạng ngoạn mục khác nhau và phát triển thành bộ phim truyền hình nghệ thuật dân gian và cổ điển, cả hai đều là biểu hiện của niềm vui và khó khăn trong cuộc sống. Một bộ phim cổ điển, nộp cho pháp luật của các bên khác nhau ngôn ngữ ký hiệu thông thường miêu tả của các nhân vật của con người với hiểu biết sâu sắc. Một người kể chuyện chuyên nghiệp là một người sành lớn của kinh thánh và thần thoại, của niềm tin và phong tục, truyền thuyết quốc gia và địa phương câu chuyện. Ông enlivened nghệ thuật của mình với thơ và bài hát thể hiện niềm đam mê phát triển thành các abhinaya, một hiệu suất của một tập một cách sống động và đáng sợ bằng cách sử dụng các biểu hiện trên khuôn mặt. Khá tự nhiên trong số này một hình thức nghệ thuật mới bung ra và sớm Kathaks được gọi là kinh nghiệm nhạc sĩ và vũ công.Theo một huyền thoại họ đã rất khéo léo trong nghệ thuật của họ rằng đôi khi một diễn viên Kathak có thể giữ một ngôi làng toàn bộ tại bị đình hoãn bằng cách kể một câu chuyện và sử dụng một chiếc khăn như phụ kiện chỉ. Quanh co khăn xung quanh đầu anh trở thành một anh hùng dũng cảm của tường thuật; bằng cách thay đổi một tư thế và buộc phải khăn xung quanh eo của mình, ông trở thành một malefactor nguy hiểm; Khi ông gracefully bao phủ đầu với nó ông đã trở thành một nữ anh hùng trẻ đẹp; Nếu ông vẫy khăn trên đầu nó trông giống như ông thực sự cưỡi một stallion đen.Tường thuật là yếu tố cơ bản; Lễ kỷ niệm với âm nhạc và điệu múa được tổ chức trên một hình vuông làng hoặc trong một ngôi đền vào những dịp như hôn nhân, sự ra đời của một đứa trẻ hoặc một lễ hội. Với thời gian ngôi đền không còn phục vụ như là trung tâm chính khiêu vũ. Các yếu tố kinh tế-xã hội luôn luôn ảnh hưởng đến sự phát triển của tất cả các hình thức nghệ thuật và nó là đặc biệt đáng chú ý trên ví dụ Kathak.Thực vật có hoa của các tôn giáo của Vishnu trong miền bắc Ấn Độ trong thế kỷ XV và phong trào tôn giáo của Bhakti tiếp theo sau nó, dẫn đến sự xuất hiện của các hình thức thương hiệu mới của vần thơ và âm nhạc. Bhakti là theKathak phong cách phong trào tôn giáo với ý nghĩa xã hội sâu. Nó phản ánh của người dân thường từ chối của Ấn Độ giáo Brahmans' với nghi thức độc quyền của nó, làm mờ các văn bản thiêng liêng viết bằng tiếng Phạn và hệ thống phân cấp nghiêm ngặt. Phong trào đã cho cuộc sống vào một trường học mới trong thơ ca và âm nhạc. Ví dụ, Mirabai và Surdas đã viết lời bài hát lấy cảm hứng từ tôn giáo về melancholy và chia mà bày tỏ mong muốn của một linh hồn của con người cho sự thống nhất với Thiên Chúa. Một chủ đề của tình yêu của Radha Krishna phục vụ như là một ẩn dụ cho truyền ý nghĩa. Radha-Krishna chủ đề thực sự trở nên phổ biến hơn và một chòm sao phong phú của các biểu tượng của nó thâm nhập vào thổ ngữ khác nhau và ngôn ngữ. Do đó ở nơi được gọi là "Bradj" (Mathura ở phía tây của bang Uttar Pradesh) có xuất hiện Raasleela là sự kết hợp của âm nhạc, khiêu vũ và tường thuật phục vụ để thực hiện các truyền thuyết về Krishna, đặc biệt là Radha Krishna chủ đề và câu chuyện của Krishna của rogueries với gopis hoặc thổi.Although Kathak was a strong tradition of worshipping a deity in the Vishnu era, the Moguls’ invasion gave it a new impulse. A dancer moved from a temple patio into a palace hall and this entailed changes in the performance manner. The literary content gave its dominating role to the more attractive body motions. Drawing attention to erotic elements of dance was similar to a typical sensuality of new musical forms that also developed at that time to satisfy tastes of the royal court.During the era of Mogul emperors’ reign khayal and dhrupad became the most popular musical forms. As it cleared out, thumri, gazel and bhadjan suited well for transmitting emotions. Kathak traces its roots back to kirtanas, i.e. musical compositions used in Raas-lila, and also to the kirtanas of Dhruvapad School which were performed by singers as a part of a religious ritual in temples. The fact that these traditions still exist today is the eloquent evidence of the atmosphere of understanding and tolerance during the Mogul reign.The era of the great flowering of Kathak falls on the years of Vadjid Ali Shah’s reign, the last nabob of Avadha. Being a poet, a dancer and a musician himself, Vadjid Ali Shah was a subtly feeling person whose Muslim education did not prevent him in any way from appreciating properly the Krishna’s theme in the art. It was under his patronage that the Lucknow gharana school of Kathak style was established.Graceful motions, subtle bhava (expressiveness) and the use of the most complex rhythmic patterns Kathak Styleare characteristics of Lucknow gharana. Technical virtuosity and splendor combine with refinement in portraying moods and emotions. With time gharana was enriched with numerous compositions created by masters of the school. Bols or rhythmic words of percussion instruments (tabla and pakhawaj) are rendered in dance motions most thoroughly, but the main peculiarity of the school is the use of the expressive means of dance.Another patron king of Kathak was Rajah Chakradhar Singh from Reigarh (state Madhya-Pradesh). He favored the development of different gharanas including schools in Lucknow and Jaipur. Jaipur gharana is notable for its bewitching rhythms; all masters of this school were the most skillful performers on tabla and pakhawaj. The basis of motions of Kathak dancers laid in tempo and rhythmic complexity of such a degree that they often overshadowed the beauty of the motion. In spite of the heightened interest in the unbelievably fast and complex pure dance with elements of rivalry (in opposition to expressive dance) Jaipur gharana gave life to an important angh or a constituent part of the Kathak narrative tradition – kavittoda which is lyrics in the form of a stylized singing alternating with rhythmic drum insertions. Among the followers of Jaipur gharana are Hari Prasad and Hanuman Prasad, the latter’s performance of bhadjanas (religious poems) became a legend.Although the successors to the two main Kathak traditions keep the distinctive features of the directions there are no strict borders among gharanas. The creative works of great masters influenced both schools. One shouldn’t wonder if only a real Kathak connoisseur is able to notice the difference in styles and interpretations.The third important Kathak School is Banaras Gharana which is also called Janakiprasad gharana named after its founder. The basis of Banaras Gharana is in dance syllable formulae (either pronounced orally or beaten on tabla). They are used for the scenes of pure dance performed in a mid tempo with emphasis on accuracy and elegancy. The absence of such zealous keepers of traditions as temples, led to a strong dependence of each generation on the personality of one guru or a certain family. This caused the periods of quick growing and swift declines of the style.Thus by the end of the XIX century Kathak had firmly rooted itself as the only dance form in the northern India. Covering the states of Madhja-Pradesh, Kashmir, Bihar and Gujarat, its popularity went far beyond the boarders of Uttar-Pradesh and Rajasthan where it appeared. The royal court deprived the temple of the privilege to be the center of art patronage what meant the liberation from the frames of temple rituals, and this in its turn favored the development of Kathak into a relatively flexible style of classic dance.A Kathak female dancer appeals directly to the audience. In an evening show she performs a series of traditional numbers each requiring high technique and self-control. What amazes you is the masterlyKathak Style performance of slow and elegant motions which are sometimes so insignificant that an inattentive onlooker may not notice them, and as a contrast you are also amazed by unbelievably fast and vigorous footwork and pirouettes. On the one hand there is peace and harmony; on the other hand there is vortex and magic of the style.Pure dance plays the main part in Kathak. Unlike in other classic Indian dances a Kathak dancer does not move her bent knees out forth or asides, and there are no deep body bows. In Kathak the Nritta or pure dance is the expression of pure joy from motion and an easily recognizable self-abandonment in rhythm. With small bells or ghunghrus on his/her ankles a dancer starts to beat a whole row of rhythmic sounds and variations with feet. This ability is the fundamental part of the style.In Kathak there is no strict order of representing a theme. During the performance improvisations usually appear with the changes in mood or subject. However, there exists an established set of compositions out of which a dancer can choose. They are arranged not in a certain order but according to a dancer’s desire.In aamada (a Persian word literary meaning "to arrive") a dancer who sticks to the tradition performs Kathak Styleslightly visible motions with hands and torso only under the accompaniment of tabla syllables taa thei thei tat-aa thei thei tat. Although aamad can be performed both fast and slow, it can be called a prelude to the following and more complex dances. At some moment in the past pakhawaj bols – dha taka thungaa were inserted into Kathak, and the motions under their accompaniment became more vigorous and perhaps a little more in a Tandava style, or male in its mood. The sounds of bols, or syllables of these different drums have the direct influence on Tandava or Lasya (male or female) dance styles, achieved by motions of a dancer’s feet.The most thrilling moment in Kathak is the tremendous dancers’ virtuosity in execut
đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Việt) 2:[Sao chép]
Sao chép!
'Katha kahey vậy Kathak kahaye', có nghĩa là một người nói một câu chuyện trong một hình thức khiêu vũ là một Kathak. Ở Ấn Độ, người anh hùng và nữ anh hùng của cả dân gian và nghệ thuật cổ điển là những vị thần và nữ thần, vua và hoàng hậu. Kathak StyleSince thời cổ đại sân khấu biểu diễn của huyền thoại với sự tham gia của họ đã được các hình thức phổ biến nhất của giải trí công cộng. Một người kể chuyện hay diễn viên nhanh chóng trở thành một nghệ sĩ thực sự những người liên tục được cải thiện làm chủ của mình trong buổi đọc kinh, ca hát và nhảy múa. Nghề nghiệp trong các loại nghệ thuật được lưu truyền từ thế hệ này sang thế hệ khác và có thể giành chiến thắng danh tiếng và sự tôn trọng đối với người nghệ sĩ và gia đình của mình.
Với thời gian nghệ thuật tự sự giả hình ngoạn mục khác nhau và phát triển thành dân gian và cổ điển bộ phim truyền hình, cả hai đều là biểu hiện của niềm vui và khó khăn trong cuộc sống. Một bộ phim cổ điển, trình luật pháp của ngôn ngữ ký hiệu thông thường miêu tả các mặt khác nhau của tính cách con người với sự hiểu biết sâu sắc. Một người kể chuyện chuyên nghiệp là một người sành lớn của kinh và thần thoại, tín ngưỡng và phong tục, truyền thuyết của đất nước và những câu chuyện địa phương. Ông sinh động nghệ thuật của mình với thơ ca và những bài hát mà thể hiện niềm đam mê phát triển thành abhinaya, một hiệu suất của một tập phim một cách sinh động và ly kỳ bằng cách sử dụng biểu hiện trên khuôn mặt. Hoàn toàn tự nhiên trong số này là một hình thức nghệ thuật mới bung ra và sớm Kathaks trở nên nổi tiếng như nhạc sĩ có kinh nghiệm và vũ công.
Theo một truyền thuyết họ đã rất khéo léo trong nghệ thuật của họ có những lúc một diễn viên Kathak có thể giữ toàn bộ một ngôi làng trong hồi hộp bằng cách kể một câu chuyện và sử dụng một chiếc khăn là phụ kiện chỉ. By quanh co chiếc khăn quanh đầu của mình, ông đã trở thành một anh hùng dũng cảm của các tường thuật; bằng cách thay đổi một tư thế và thắt khăn quàng quanh eo của mình, ông trở thành một người làm điều ác xảo quyệt; khi ông duyên dáng bao phủ đầu của mình với nó, ông đã trở thành một nữ anh hùng trẻ đẹp; nếu ông vẫy chiếc khăn trên đầu của mình hình như anh thực sự cưỡi một con ngựa đực màu đen.
Narration là yếu tố cơ bản; lễ kỷ niệm với âm nhạc và các điệu múa đã được tổ chức trên một quảng trường làng hoặc trong một ngôi chùa vào những dịp như kết hôn, sinh con hoặc một lễ hội. Với thời gian đền thờ không còn phục vụ như là trung tâm vũ chính. Yếu tố kinh tế-xã hội luôn luôn ảnh hưởng đến sự phát triển của tất cả các loại hình nghệ thuật và nó là đặc biệt đáng chú ý trên Kathak dụ.
Các hoa của sự sùng bái của Vishnu ở phía bắc Ấn Độ trong thế kỷ XV và phong trào tôn giáo của Bhakti mà theo sau nó, dẫn đến sự xuất hiện của thương hiệu hình thức thi ca và âm nhạc mới. Bhakti là theKathak Kiểu phong trào tôn giáo với ý nghĩa xã hội sâu sắc. Nó phản ánh từ chối những người dân thường của Ấn Độ giáo của Brahman với nghi thức độc quyền của nó, bản văn thánh tối nghĩa được viết bằng tiếng Phạn và hệ thống cấp bậc nghiêm ngặt của nó. Phong trào đã khơi lên một trường mới trong thơ ca và âm nhạc. Ví dụ, Mirabai và Surdas viết lời cảm hứng tôn giáo về u sầu và partings đó bày tỏ mong muốn của linh hồn con người cho sự hiệp nhất với Thiên Chúa. Một chủ đề tình yêu của Radha Krishna cho phục vụ như là một phép ẩn dụ để truyền ý nghĩa. Chủ đề của Radha Krishna-nhân thực sự đã trở thành phổ biến hơn và một chòm sao phong phú của các biểu tượng của nó thâm nhập vào phương ngữ khác nhau và ngôn ngữ. Vì vậy, trong những nơi được gọi là "Bradj" (Mathura ở phần phía tây của bang Uttar Pradesh-) có xuất hiện Raasleela là sự kết hợp của âm nhạc, khiêu vũ và tường thuật mà phục vụ để thực hiện truyền thuyết về Krishna, đặc biệt là các chủ đề Radha Krishna-và những câu chuyện của rogueries với gopis hoặc shepherdesses. Krishna
Mặc dù Kathak là một truyền thống mạnh mẽ của thờ một vị thần trong thời đại Vishnu, cuộc xâm lăng của Mông Cổ đã cho nó một sự thúc đẩy mới. Một vũ công di chuyển từ một sân chùa vào một hội trường cung điện và điều này kéo theo những thay đổi trong cách thức thực hiện. Các nội dung văn học đã cho vai trò thống trị của những chuyển động cơ thể hấp dẫn hơn. Vẽ chú ý đến các yếu tố khiêu dâm của các điệu nhảy tương tự như một nhục dục điển hình của hình thức âm nhạc mới mà cũng phát triển vào thời gian đó để đáp ứng thị hiếu của triều đình.
Trong thời kỳ của triều đại khayal và dhrupad Mogul hoàng đế "đã trở thành hình thức âm nhạc phổ biến nhất. Vì nó xóa ra, thumri, Gazel và bhadjan phù hợp tốt để truyền cảm xúc. Kathak dấu vết nguồn gốc của nó trở lại kirtanas, tức là tác phẩm âm nhạc được sử dụng trong Raas-lila, và cũng để các kirtanas của Dhruvapad trường đã được thực hiện bởi các ca sĩ như là một phần của một nghi lễ tôn giáo trong các đền thờ. Thực tế là những truyền thống này vẫn còn tồn tại ngày nay là bằng chứng hùng hồn của bầu không khí của sự hiểu biết và khoan dung trong triều đại Mogul.
Thời đại của các hoa tuyệt vời của Kathak rơi vào những năm cầm quyền Vadjid Ali Shah, các nhà triệu phú cuối cùng của Avadha. Là một nhà thơ, một vũ công và một nhạc sĩ tự, Vadjid Ali Shah là một người cảm giác tinh tế mà giáo dục Hồi giáo đã không ngăn cản ông trong bất kỳ cách nào tăng giá đúng chủ đề của Krishna trong nghệ thuật. Đó là dưới sự bảo trợ của ông rằng các trường gharana Lucknow của Kathak phong cách được thành lập.
motions Graceful, bhava tinh tế (biểu cảm) và việc sử dụng các mô hình phức tạp nhất có nhịp điệu Kathak Styleare đặc điểm của Lucknow gharana. Kỹ thuật điêu luyện và lộng lẫy kết hợp với sự tinh tế trong miêu tả tâm trạng và cảm xúc. Với thời gian gharana đã được làm giàu với nhiều tác phẩm được tạo ra bởi các bậc thầy của trường. Bols hoặc từ nhịp điệu của các nhạc cụ gõ (tabla và pakhawaj) được thực hiện tại các chuyển động khiêu vũ kỹ lưỡng nhất, nhưng các đặc thù chính của trường là việc sử dụng các phương tiện biểu cảm của điệu nhảy.
Một ông vua bảo trợ của Kathak là Rajah Chakradhar Singh từ Reigarh (nhà nước Madhya Pradesh-). Ông ủng hộ sự phát triển của gharanas khác nhau bao gồm cả các trường ở Lucknow và Jaipur. Jaipur gharana là đáng chú ý cho nhịp điệu mê hồn của nó; tất cả các bậc thầy của trường phái này là những người biểu diễn khéo léo nhất trên tabla và pakhawaj. Các cơ sở của những chuyển động của các vũ công Kathak đặt trong tiến độ và nhịp điệu phức tạp của một mức độ như vậy mà họ thường bị lu mờ vẻ đẹp của sự chuyển động. Bất chấp sự quan tâm cao trong điệu nhảy tinh khiết không ngờ nhanh chóng và phức tạp với các yếu tố của sự đối đầu (đối lập với vũ điệu biểu cảm) Jaipur gharana ban sự sống cho một angh quan trọng hoặc một phần cấu thành của truyền thống tường thuật Kathak - kavittoda đó là lời bài hát trong các hình thức một cách điệu hát xen kẽ với chèn trống nhịp nhàng. Trong số những người theo Jaipur gharana là Hari Prasad và Hanuman Prasad, hiệu suất của sau này của bhadjanas (thơ tôn giáo) đã trở thành một huyền thoại.
Mặc dù những người kế đến hai truyền thống Kathak chính giữ các tính năng đặc biệt của các hướng không có biên giới chặt chẽ giữa các gharanas. Các công trình sáng tạo của bậc thầy vĩ đại chịu ảnh hưởng của cả hai trường. Một không nên tự hỏi, nếu chỉ một người sành Kathak thực là có thể nhận thấy sự khác biệt trong phong cách và diễn giải.
Điều quan trọng thứ ba Trường Kathak là Banaras Gharana mà cũng được gọi là Janakiprasad gharana đặt theo tên người sáng lập của nó. Các cơ sở của Banaras Gharana là trong công thức vũ điệu âm tiết (hoặc phát âm bằng miệng hoặc đánh vào tabla). Chúng được sử dụng cho những cảnh múa thuần túy thực hiện ở tốc độ trung với sự nhấn mạnh vào tính chính xác và elegancy. Sự vắng mặt của người canh giữ nhiệt tâm như vậy của các truyền thống như đền, dẫn đến một sự phụ thuộc mạnh mẽ của mỗi thế hệ về nhân cách của một guru hoặc một gia đình nào đó. Điều này gây ra các giai đoạn tăng trưởng nhanh và giảm nhanh chóng của phong cách.
Như vậy vào cuối thế kỷ XIX Kathak đã mọc rễ sâu xa chính nó như là một hình thức múa chỉ ở miền bắc Ấn Độ. Bao gồm các bang Madhja-Pradesh, Kashmir, Bihar và Gujarat, phổ biến của nó vượt xa các học sinh nội trú của bang Uttar Pradesh và Rajasthan-nơi nó xuất hiện. Các tòa án hoàng gia bị tước ngôi đền đặc ân được ở các trung tâm bảo trợ nghệ thuật những gì có nghĩa là sự giải thoát khỏi khung của các nghi lễ đền thờ, và điều này đến lượt nó ủng hộ sự phát triển của Kathak thành một phong cách tương đối linh hoạt của múa cổ điển.
Một nữ diễn viên múa Kathak kháng cáo trực tiếp với khán giả. Trong một chương trình buổi tối, cô thực hiện một loạt các số truyền thống từng đòi hỏi kỹ thuật cao và tự kiểm soát. Hiệu suất masterlyKathak Phong cách của những chuyển động chậm và thanh lịch mà đôi khi rất đáng kể mà một người xem không chú ý có thể không chú ý đến họ những gì bạn ngạc nhiên là, và như một sự tương phản bạn cũng ngạc nhiên bởi không ngờ nhanh chóng và mạnh mẽ footwork và pirouettes. Một mặt có hòa bình và hòa hợp; mặt khác có xoáy và phép thuật của phong cách.
vũ tinh khiết đóng vai chính trong Kathak. Không giống như trong điệu múa Ấn Độ cổ điển khác là một vũ công Kathak không di chuyển đầu gối cong của cô hiện ra hoặc khoản dành riêng, và không có cung cơ thể sâu. Trong Kathak các Nritta hoặc khiêu vũ tinh khiết là sự biểu hiện của niềm vui tinh khiết từ chuyển động và dễ dàng nhận biết tự bị bỏ rơi trong nhịp điệu. Với chuông nhỏ hoặc ghunghrus on / mắt cá chân của mình một vũ công bắt đầu để đánh bại liên tiếp toàn bộ âm thanh nhịp điệu và các biến thể với đôi chân. Khả năng này là một phần cơ bản của phong cách.
Trong Kathak không có trật tự nghiêm ngặt của đại diện một chủ đề. Trong sự ứng suất thường xuất hiện với những thay đổi trong tâm trạng hoặc chủ đề. Tuy nhiên, có tồn tại một tập hợp các tác phẩm trong đó có một vũ công có thể lựa chọn. Chúng được sắp xếp không theo một thứ tự nhất định, nhưng theo ước muốn của diễn viên.
Trong aamada (một ý nghĩa văn chương chữ Ba Tư "đến") là một vũ công người dính vào các truyền thống thực hiện Kathak Styleslightly chuyển động nhìn thấy được bằng tay và thân mình chỉ với sự hộ tống của tabla âm tiết TAA thei thei tat-aa thei tat thei. Mặc dù aamad có thể được thực hiện cả nhanh và chậm, nó có thể được gọi là một khúc dạo đầu cho những điệu nhảy sau và phức tạp hơn. Tại một số thời điểm trong quá khứ bols pakhawaj - DHA taka thungaa được chèn vào Kathak, và các chuyển động dưới đệm của họ trở nên mạnh mẽ hơn và có lẽ nhiều hơn một chút trong một phong cách Tandava, hoặc nam trong tâm trạng của nó. Những âm thanh của bols, hoặc âm tiết của những chiếc trống khác nhau có ảnh hưởng trực tiếp Tandava hay Lasya (nam hoặc nữ) phong cách dance, đạt được bằng cách chuyển động của bàn chân của diễn viên.
Những khoảnh khắc ly kỳ nhất trong Kathak là điêu luyện của các vũ công to lớn 'trong execut
đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2024 I Love Translation. All reserved.

E-mail: