Em thích anh .em thích thầm anh sau, giờ người ở lại cho mối tình thoảng qua ấy lại là em, cô bé hay cười chẳng bao giờ nói thích anh.
Sang thu trời chuyển lạnh, bỗng dưng em nhớ anh đến cồn cào, da diết. Đã gần một năm kể từ ngày anh ngỏ lời làm quen, chúng mình đều im lặng coi như chưa hề có khoảng thời gian đó. Em nghĩ mới có hai tháng, vài chục tin nhắn, đôi câu hứa hẹn của anh rót mật vào tai, chắc chỉ là cơn say nắng, rồi mọi thứ sẽ qua nhanh thôi. Vậy mà khi ngày tháng đi qua, những mối quan hệ mới đến rồi đi, chỉ có ký ức về anh, về những ngày cuối đông năm ngoái là ở lại trong em lâu nhất.
Em đoán chắc anh đã quên em rồi, quên con bé lí lắc mà anh nói không xinh lắm nhưng rất đáng yêu và tràn đầy sức sống. Anh thích thầm em trước, em thích thầm anh sau, giờ người ở lại cho mối tình thoảng qua ấy lại là em, cô bé hay cười chẳng bao giờ nói thích anh. Em và anh đều là những người đã trưởng thành, 27 tuổi với anh có thể đã trải qua vài ba mối tình nhưng với em - một đứa con gái mạnh mẽ, gặp anh mới biết cảm giác con tim rung động lần đầu. Vì thế, trong công việc em quyết đoán bao nhiêu thì trong tình yêu lại như một cô bé mới lớn.
Em e dè sợ hãi, thích anh rồi mà lạnh lùng chẳng nói, để đến một ngày anh bảo chúng ta làm bạn thôi nhé, em đã òa khóc nức nở sau lưng anh. Cái kiểu chia ly này em mới xem trên phim, đọc trên tiểu thuyết, chứ không nghĩ có ngày mình đóng vai nữ chính đầy mít ướt như vậy. Em đã thích anh, sao có thể làm bạn được, vậy là em từ chối, hủy kết bạn, xóa số điện thoại, nói anh đừng làm phiền em nữa, để em yên.
Anh từng bảo thích em nhiều lắm mà không dám chủ động trò chuyện, cứ thấy em là anh đỏ mặt, lúng túng như gà mắc tóc. Vậy là em nghĩ, hai đứa không nhắn tin, không gọi điện một thời gian, chắc anh sẽ nhớ em đến phát điên như là em nhớ anh, sẽ cảm nhận được tình yêu đang cháy bỏng ở hai đầu nỗi nhớ. Nào có ai ngờ, em im lặng thì anh cũng im re luôn. Rồi không kìm lòng được, em học theo kinh nghiệm của các anh chị đi trước, mượn rượu giả say, thổ lộ tâm tư giấu kín của em cho anh biết.
Lúc trước anh nói vì không biết tình cảm thật của em như thế nào nên không dám thích em nữa. Sao đến lúc em nói thật anh lại bảo mẹ đã chọn cho anh một cô gái gần nhà. Ngày đó em cứ nghĩ tại mình lạnh lùng, kiêu kỳ, tất cả là tại em nên tình cảm của anh mới nhạt dần. Em thật ngố khi không biết đó chỉ là lý do anh bịa ra để đá em, để em uất nghẹn mà hận anh gần chết.
Chúng mình đều là những "sát thủ" máu lạnh, anh là Nhân Mã, còn em là Bảo Bình, chẳng trói buộc ai, chẳng níu kéo ai. Một người buông tay, người còn lại sẵn sàng quay lưng mỉm cười bước đi, không cần biết trái tim tổn thương như thế nào. Chúng ta thậm chí còn chưa chính thức có một buổi hẹn hò đúng nghĩa. Con đường mỗi ngày em đi làm qua có căn phòng anh đang ở trọ, em chỉ mong vô tình gặp anh đâu đó. Em chẳng dám thay xe, cứ đi mãi chiếc xe cũ chỉ vì nghĩ nhỡ đâu có một ngày anh đi sau, nhìn thấy biển xe là nhận ra em liền.
Em thậm chí còn ngố tới mức, những dịp lễ tết về quê cứ chạy nhong nhong ngoài bến xe, vì hai đứa cùng quê em đã hy vọng có một ngày ta chung chuyến xe đi về, bến xe thì nóng nực mà em không dám đeo khẩu trang, sợ anh không nhận ra em. Thời gian đã qua lâu, em không đi tìm anh, không phải vì anh không quan trọng mà vì em không biết trong lòng anh em có quan trọng hay không. Em sợ nhỡ đâu anh đang yêu ai đó, sợ em là người thứ ba xen vào chuyện tình cảm của người khác, sợ nhận được ánh mắt thương hại của anh, sợ trái tim băng giá này đau thêm một lần nữa.
Trong cái thành phố Hà Nội bé nhỏ này, quãng đường từ nhà em đến nhà anh chưa đầy 10 km này, em vẫn không thể hiểu nổi tại sao ta chưa một lần vô tình gặp lại nhau? Phải chăng đã hoàn toàn hết duyên nợ? Em thích một tình yêu mơ mộng nhưng bản thân không phải cô gái lãng mạn từ trên trời rơi xuống, em sống rất thực tế, không bao giờ để những chuyện tình cảm xen vào công việc, ảnh hưởng đến cuộc sống của mình. Em vẫn luôn yêu đời, thích làm việc, say mê thể thao, trân trọng giây phút trôi qua mỗi ngày. Anh xuất hiện trong tâm trí em chỉ là một khoảnh khắc vào sáng sớm khi đứng trước gương buộc tóc gọn gàng để đến văn phòng, hay là một chiều tà lang thang phóng xe dưới tán lá ven đường để đến câu lạc bộ thể dục.
Mỗi khi trên phố đi ngang qua biển quảng cáo có đề tên công ty anh đang làm, em giận dỗi tự nhủ khi nào làm ra nhiều tiền sẽ chẳng thèm mua xe thương hiệu đó. Em quá trẻ con nhưng biết làm sao được, như thế mới đỡ ghét anh phần nào. Cuộc sống chẳng thể chờ đợi một phép màu, anh sẽ chẳng gặp lại em một lần nữa, có lẽ giờ anh đang vui bên người con gái khác.
Chàng trai tháng 12 à, giờ em vẫn còn thích anh, sẽ thích anh cho đến khi nào có người con trai mới xuất hiện và nói "Quên đi cô bé, anh mới là người em chờ đợi bấy lâu", lúc đó em chắc chắn sẽ quên anh sạch sẽ, chẳng giữ lại chút lưu luyến nào. Em tin rồi mình sẽ gặp được kỳ tích, giống như ngày cuối đông năm ấy, anh đã mỉm cười đưa mắt nhìn em.
Em 舅父 anh.em 舅父 thầm 映秀,giờ người ở lại cho mối tình thoảng ấy lại 那儿 em,科特迪瓦 bé 干草 cười chẳng 宝 giờ nói 舅父 anh 瓜。唱周四 trời chuyển lạnh、 bỗng dưng em nhớ anh đến cồn 肏、 da diết。Đã gần một năm kể 慈 ngày anh ngỏ lời làm 昆,chúng mình đều im lặng coi như chưa hề có khoảng thời gian đó。Em nghĩ mới có 海 tháng、 vài chục 锡 nhắn、 đôi câu hứa hẹn của anh rót mật vào 台,chắc chỉ 那儿 cơn 说 nắng,qua nhanh thôi rồi mọi thứ sẽ。Vậy mà 川崎 ngày tháng đi qua những mối 泉 hệ mới đến rồi đi、 chỉ có ký ức về 映、 về những ngày cuối đông năm ngoái 那儿 ở lại 阮富仲 em lâu nhất。Em đoán chắc anh đã quên em rồi quên con bé 迅速 lắc mà anh nói không xinh lắm nhưng rất đáng yêu và tràn đầy sức sống。Anh 舅父 thầm em trước,em 舅父 thầm 映秀,giờ người ở lại cho mối tình thoảng ấy lại 那儿 em,科特迪瓦 bé 干草 cười chẳng 宝 giờ nói 舅父 anh 瓜。Em và anh đều 那儿 những người đã trưởng 滨城,27 tuổi với anh có thể đã trải qua vài ba mối tình nhưng với em-một đứa con gái mạnh mẽ、 gặp anh mới biết cảm giác con 蒂姆响 động lần đầu。Vì thế,阮富仲 công việc em quyết đoán 宝 nhiêu thì 阮富仲 tình yêu lại như một 科特迪瓦 bé mới lớn。Em e dè sợ hãi、 舅父 anh rồi mà lạnh lùng chẳng nói để đến một ngày anh 保 chúng ta làm bạn thôi nhé、 em đã 41> khóc nức nở 秀 lưng 映。语义 kiểu 嘉 ly này em mới 厦工造 trên 宜人,đọc trên tiểu thuyết chứ không nghĩ có ngày mình đóng 奥钢联 nữ chính đầy mít ướt như vậy。Em đã 舅父 anh sao có thể làm bạn được,vậy 那儿 em 慈 chối、 hủy kết bạn、 xóa số điện thoại、 nói anh đừng làm phiền em nữa,để em 省。Anh từng 保舅父 em nhiều lắm mà không dám 胡志明 động trò chuyện,cứ thấy em 那儿 anh đỏ mặt lúng túng như gà mắc tóc。Vậy 那儿 em nghĩ,海 đứa không nhắn 锡,không gọi điện một thời 吉安、 chắc anh sẽ nhớ em đến phát điên như 那儿 em nhớ 映,sẽ cảm nhận được tình yêu đang cháy bỏng ở 海 đầu nỗi nhớ。活跃得让 có ai ngờ,em im lặng thì anh cũng im luôn 稀土。Rồi không kìm lòng được、 em học 西奥 kinh 族 nghiệm của các anh chị đi trước、 thổ lộ tâm tư giấu kín của em cho anh biết mượn rượu giả 说。Lúc trước anh nói vì không biết tình cảm thật của em như thế 活跃得让 nên không dám 舅父 em nữa。Sao đến lúc em nói thật anh lại 保 mẹ đã chọn cho anh một 科特迪瓦 gái gần 芽。Ngày đó em cứ nghĩ tại mình lạnh lùng,kiêu 圻 tất cả 那儿 tại em nên tình cảm của anh mới nhạt dần。Em thật ngố 川崎 không biết đó chỉ 那儿 lý 做 để em uất nghẹn mà hận anh gần chết anh bịa ra để đá em。Chúng mình đều 那儿 những"sát thủ"máu lạnh,Nhân Mã,còn em 那儿保平,chẳng trói buộc ai、 chẳng níu kéo ai anh 那儿。Một người buông 泰 người còn lại sẵn sàng không 芹 biết trái 码头 lưng mỉm cười bước đi tim tổn thương như thế 活跃得让。Chúng ta thậm chí còn chưa chính thức có một buổi hẹn hò đúng nghĩa。Con qua em chỉ 旺角 vô tình gặp anh đâu đó có căn phòng anh đang ở trọ đường mỗi ngày em đi làm。Em chẳng dám 他们 xe、 cứ đi mãi chiếc xe cũ chỉ vì nghĩ nhỡ đâu có một ngày anh đi 秀、 nhìn thấy biển xe 那儿 nhận ra em liền。Em thậm chí còn ngố tới mức, những dịp lễ tết về quê cứ chạy nhong nhong ngoài bến xe, vì hai đứa cùng quê em đã hy vọng có một ngày ta chung chuyến xe đi về, bến xe thì nóng nực mà em không dám đeo khẩu trang, sợ anh không nhận ra em. Thời gian đã qua lâu, em không đi tìm anh, không phải vì anh không quan trọng mà vì em không biết trong lòng anh em có quan trọng hay không. Em sợ nhỡ đâu anh đang yêu ai đó, sợ em là người thứ ba xen vào chuyện tình cảm của người khác, sợ nhận được ánh mắt thương hại của anh, sợ trái tim băng giá này đau thêm một lần nữa.Trong cái thành phố Hà Nội bé nhỏ này, quãng đường từ nhà em đến nhà anh chưa đầy 10 km này, em vẫn không thể hiểu nổi tại sao ta chưa một lần vô tình gặp lại nhau? Phải chăng đã hoàn toàn hết duyên nợ? Em thích một tình yêu mơ mộng nhưng bản thân không phải cô gái lãng mạn từ trên trời rơi xuống, em sống rất thực tế, không bao giờ để những chuyện tình cảm xen vào công việc, ảnh hưởng đến cuộc sống của mình. Em vẫn luôn yêu đời, thích làm việc, say mê thể thao, trân trọng giây phút trôi qua mỗi ngày. Anh xuất hiện trong tâm trí em chỉ là một khoảnh khắc vào sáng sớm khi đứng trước gương buộc tóc gọn gàng để đến văn phòng, hay là một chiều tà lang thang phóng xe dưới tán lá ven đường để đến câu lạc bộ thể dục.Mỗi khi trên phố đi ngang qua biển quảng cáo có đề tên công ty anh đang làm, em giận dỗi tự nhủ khi nào làm ra nhiều tiền sẽ chẳng thèm mua xe thương hiệu đó. Em quá trẻ con nhưng biết làm sao được, như thế mới đỡ ghét anh phần nào. Cuộc sống chẳng thể chờ đợi một phép màu, anh sẽ chẳng gặp lại em một lần nữa, có lẽ giờ anh đang vui bên người con gái khác.种印花 trai tháng 12 à、 giờ em vẫn còn 舅父映、 sẽ 舅父 anh cho đến 川崎重工活跃得让 có người con trai mới xuất hiện và nói"anh mới 那儿 người em chờ đợi bấy lâu Quên đi 科特迪瓦 bé",lúc đó em chắc chắn sẽ quên anh sạch sẽ chẳng giữ lại chút lưu luyến 活跃得让。Em 锡 rồi mình sẽ gặp được 圻 tích、 giống như ngày cuối đông năm ấy、 anh đã mỉm cười đưa mắt nhìn em。
đang được dịch, vui lòng đợi..
