Alice sat at her desk in their bedroom distracted by the sounds of Joh dịch - Alice sat at her desk in their bedroom distracted by the sounds of Joh Việt làm thế nào để nói

Alice sat at her desk in their bedr

Alice sat at her desk in their bedroom distracted by the sounds of John racing through each of the rooms on the first floor. She needed to finish her peer review of a paper submitted to the Journal of Cognitive Psychology before her flight, and she'd just read the same sentence three times without comprehending it. It was 7:30 according to their alarm clock, which she guessed was about ten minutes fast. She knew from the approximate time and the escalating volume of his racing that he was trying to leave, but he'd forgotten something and couldn't find it. She tapped her red pen on her bottom lip as she watched the digital numbers on the clock and listened for what she knew was coming.
"Ali?"
She tossed her pen onto the desk and sighed. Downstairs, she found him in the living room on his knees, feeling under the couch cushions.
"Keys?" she asked.
"Glasses. Please don't lecture me, I'm late."
She followed his frantic glance to the fireplace mantel, where the antique Waltham clock, valued for its precision, declared 8:00. He should have known better than to trust it. The clocks in their home rarely knew the real time of day. Alice had been duped too often in the past by their seemingly honest faces and had learned long ago to rely on her watch. Sure enough, she lapsed back in time as she entered the kitchen, where the microwave insisted that it was only 6:52.
She looked across the smooth, uncluttered surface of the granite countertop, and there they were, next to the mushroom bowl heaping with unopened mail. Not under something, not behind something, not obstructed in any way from plain view. How could he, someone so smart, a scientist, not see what was right in front of him?
Of course, many of her own things had taken to hiding in mischievous little places as well. But she didn't admit this to him, and she didn't involve him in the hunt. Just the other day, John blissfully unaware, she'd spent a crazed morning looking first all over the house and then in her office for her BlackBerry charger. Stumped, she'd surrendered, gone to the store, and bought a new one, only to discover the old one later that night plugged in the socket next to her side of the bed, where she should have known to look. She could probably chalk it all up for both of them to excessive multitasking and being way too busy. And to getting older.
He stood in the doorway, looking at the glasses in her hand but not at her.
"Next time, try pretending you're a woman while you look," said Alice, smiling.
"I'll wear one of your skirts. Ali, please, I'm really late."
"The microwave says you have tons of time," she said, handing them to him.
"Thanks."
He grabbed them like a relay runner taking a baton in a race and headed for the front door.
"Will you be here when I get home on Saturday?" she asked his back as she followed him down the hallway.
"I don't know, I've got a huge day in lab on Saturday."
He collected his briefcase, phone, and keys from the hall table.
"Have a good trip, give Lydia a hug and kiss for me. And try not to battle with her," said John.
She caught their reflection in the hallway mirror--a distinguished-looking, tall man with white-flecked brown hair and glasses; a petite, curly-haired woman, her arms crossed over her chest, each readying to leap into that same, bottomless argument. She gritted her teeth and swallowed, choosing not to jump.
"We haven't seen each other in a while. Please try to be home?" she asked.
"I know, I'll try."
He kissed her, and although desperate to leave, he lingered in that kiss for an almost imperceptible moment. If she didn't know him better, she might've romanticized his kiss. She might've stood there, hopeful, thinking it said, I love you, I'll miss you. But as she watched him hustle down the street alone, she felt pretty certain he'd just told her, I love you, but please don't be pissed when I'm not home on Saturday.
They used to walk together over to Harvard Yard every morning. Of the many things she loved about working within a mile from home and at the same school, their shared commute was the thing she loved most. They always stopped at Jerri's--a black coffee for him, a tea with lemon for her, iced or hot, depending on the season--and continued on to Harvard Yard, chatting about their research and classes, issues in their respective departments, their children, or plans for that evening. When they were first married, they even held hands. She savored the relaxed intimacy of these morning walks with him, before the daily demands of their jobs and ambitions rendered them each stressed and exhausted.
But for some time now, they'd been walking over to Harvard separately. Alice had been living out of her suitcase all summer, attending psychology conferences in Rome, New Orleans, and Miami, and serving on an exam committee for a thesis defense at Princeton. Back in the spring, John's cell cultures had needed some sort of rinsing attention at an obscene hour each morning, but he didn't trust any of his students to show up consistently. So he did. She couldn't remember the reasons that predated spring, but she knew that each time they'd seemed reasonable and only temporary.
She returned to the paper at her desk, still distracted, now by a craving for that fight she hadn't had with John about their younger daughter, Lydia. Would it kill him to stand behind her for once? She gave the rest of the paper a cursory effort, not her typical standard of excellence, but it would have to do, given her fragmented state of mind and lack of time. Her comments and suggestions for revision finished, she packaged and sealed the envelope, guiltily aware that she might've missed an error in the study's design or interpretation, cursing John for compromising the integrity of her work.
She repacked her suitcase, not even emptied yet from her last trip. She looked forward to traveling less in the coming months. There were only a handful of invited lectures penciled in her fall semester calendar, and she'd scheduled most of those on Fridays, a day she didn't teach. Like tomorrow. Tomorrow she would be the guest speaker to kick off Stanford's cognitive psychology fall colloquium series. And afterward, she'd see Lydia. She'd try not to battle with her, but she wasn't making any promises.

ALICE FOUND HER WAY EASILY to Stanford's Cordura Hall on the corner of Campus Drive West and Panama Drive. Its white stucco exterior, terra-cotta roof, and lush landscaping looked to her East Coast eyes more like a Caribbean beach resort than an academic building. She arrived quite early but ventured inside anyway, figuring she could use the extra time to sit in the quiet auditorium and look over her talk.
Much to her surprise, she walked into an already packed room. A zealous crowd surrounded and circled a buffet table, aggressively diving in for food like seagulls at a city beach. Before she could sneak in unnoticed, she noticed Josh, a former Harvard classmate and respected egomaniac, standing in her path, his legs planted firmly and a little too wide, as if he was ready to dive at her.
"All this, for me?" asked Alice, smiling playfully.
"What, we eat like this every day. It's for one of our developmental psychologists, he was tenured yesterday. So how's Harvard treating you?"
"Good."
"I can't believe you're still there after all these years. You ever get too bored over there, you should consider coming here."
"I'll let you know. How are things with you?"
"Fantastic. You should come by my office after the talk, see our latest modeling data. It'll really knock your socks off."
"Sorry, I can't, I have to catch a flight to L.A. right after this," she said, grateful to have a ready excuse.
"Oh, too bad. Last time I saw you I think was last year at the psychonomic conference. I unfortunately missed your presentation."
"Well, you'll get to hear a good portion of it today."
"Recycling your talks these days, huh?"
Before she could answer, Gordon Miller, head of the department and her new superhero, swooped in and saved her by asking Josh to help pass out the champagne. As at Harvard, a champagne toast was a tradition in the psychology department at Stanford for all faculty who reached the coveted career milestone of tenure. There weren't many trumpets that heralded the advancement from point to point in the career of a professor, but tenure was a big one, loud and clear.
When everyone was holding a cup, Gordon stood at the podium and tapped the microphone. "Can I have everyone's attention for a moment?"
Josh's excessively loud, punctuated laugh reverberated alone through the auditorium just before Gordon continued.
"Today, we congratulate Mark on receiving tenure. I'm sure he's thrilled to have this particular accomplishment behind him. Here's to the many exciting accomplishments still ahead. To Mark!"
"To Mark!"
Alice tapped her cup with her neighbors', and everyone quickly resumed the business of drinking, eating, and discussing. When all of the food had been claimed from the serving trays and the last drops of champagne emptied from the last bottle, Gordon took the floor once again.
"If everyone would take a seat, we can begin today's talk."
He waited a few moments for the crowd of about seventy-five to settle and quiet down.
"Today, I have the honor of introducing you to our first colloquium speaker of the year. Dr. Alice Howland is the eminent William James Professor of Psychology at Harvard University. Over the last twenty-five years, her distinguished career has produced many of the flagship touchstones in psycholinguistics. She pioneered and continues to lead an interdisciplinary and integrated approach to the study of the mechanisms of language. We are privileged to have her here today to talk to us about the conceptual and neural organization of language."
Alice switched places with Gordon and looked out at her audience looking at her. As she waited for the applause to subside, she tho
0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!
Alice ngồi ở bàn làm việc của mình trong phòng ngủ của họ bị phân tâm bởi các âm thanh của John đua thông qua mỗi người trong số các phòng trên tầng đầu tiên. Cô cần thiết để hoàn thành của cô bình duyệt một giấy nộp cho tạp chí của tâm lý nhận thức trước khi chuyến bay của cô, và cô chỉ muốn đọc cùng một câu ba lần mà không có óc nó. Đó là 7 h 30 theo của đồng hồ báo thức, cô đoán là khoảng mười phút nhanh chóng. Cô ấy biết từ khoảng thời gian và khối lượng leo thang của xe đua của mình mà ông đã cố gắng để lại, nhưng ông đã quên một cái gì đó và không thể tìm thấy nó. Nó khai thác bút màu đỏ của cô trên môi dưới của cô như cô theo dõi các số kỹ thuật số trên đồng hồ và nghe cho cô ấy biết những gì đã sắp tới. "Ali?" Cô ném bút của mình lên bàn làm việc và thở dài. Ở tầng dưới, cô tìm thấy anh ta trong phòng trên đầu gối của mình, cảm thấy dưới ghế đệm. "Phím?", cô đã hỏi. "Kính. Xin vui lòng không bài giảng tôi, tôi cuối." Cô theo sau ông trong nháy mắt điên cuồng để lò mantel, nơi đồng hồ Waltham cổ, có giá trị cho chính xác của nó, tuyên bố 8:00. Ông cần phải có biết tốt hơn để tin tưởng nó. Đồng hồ trong nhà của họ hiếm khi biết thời gian thực của ngày. Alice đã bị chúng lừa bịp quá thường xuyên trong quá khứ bởi khuôn mặt dường như trung thực của họ và đã học được cách đây lâu dựa vào xem của mình. Chắc chắn đủ, nó rơi trở lại trong thời gian khi cô bước vào nhà bếp, nơi lò vi sóng khẳng định rằng nó đã là chỉ 6:52. Cô nhìn trên bề mặt mịn, gọn gàng của quầy đá granit, và có họ, bên cạnh nấm bát heaping với chưa mở thư. Không dưới một cái gì đó, không phải phía sau một cái gì đó, không cản trở trong bất kỳ cách nào từ đồng bằng xem. Làm thế nào có thể ông, một người nào đó để thông minh, một nhà khoa học, không nhìn thấy những gì là ngay trước mặt anh ta? Tất nhiên, nhiều người trong số những điều mình đã để ẩn ở những nơi ít tinh nghịch là tốt. Nhưng cô đã không thừa nhận điều này với anh ta, và cô ấy không liên quan đến anh ta trong săn bắn. Chỉ cần những ngày khác, John blissfully không biết, cô đã dành một buổi sáng điên rồ tìm kiếm đầu tiên trên tất cả các ngôi nhà và sau đó trong văn phòng của cô cho bộ sạc BlackBerry của cô. Stumped, cô đã đầu hàng, đi đến các cửa hàng, và mua một cái mới, chỉ để khám phá một tuổi sau đêm đó cắm vào ổ cắm bên cạnh mạn của giường, nơi cô nên biết để tìm. Cô có lẽ có thể phấn nó tất cả lên cho cả hai người trong số họ quá nhiều đa nhiệm và cách quá bận rộn. Và để nhận được cũ hơn. Ông đứng ở cửa, nhìn kính trong tay của mình nhưng không vào cô ấy. "Tiếp theo thời gian, cố gắng giả vờ bạn là một người phụ nữ trong khi bạn nhìn," said Alice, mỉm cười. "Tôi sẽ mặc một váy của bạn. Ali, xin vui lòng, tôi thực sự đến muộn." "Lò vi sóng nói bạn có tấn của thời gian,", cô nói, bàn giao chúng cho anh ta. "Cảm ơn." Ông nắm lấy chúng như một á hậu relay lấy baton một trong một cuộc đua và hướng đến cửa trước. "Bạn sẽ ở đây khi tôi nhận được nhà vào thứ bảy?" cô hỏi lưng như cô theo sau ông xuống hành lang. "Tôi không biết, tôi đã có một ngày rất lớn trong phòng thí nghiệm ngày thứ bảy." Ông thu thập được cặp tài liệu của mình, điện thoại, và các phím từ bảng hall. "Có một chuyến đi tốt, cung cấp cho Lydia một cái ôm và hôn đối với tôi. Và cố gắng không để chiến đấu với cô ấy,", ông John. Cô đánh bắt của sự phản ánh trong hành lang gương--một người đàn ông tìm phân biệt, cao với mái tóc màu nâu trắng-flecked và kính; một petite quăn tóc phụ nữ, cánh tay của cô vượt qua ngực của cô, mỗi sẵn sàng nhảy vào đối số đó tương tự, không đáy. Cô gritted răng của cô và nuốt phải, lựa chọn không để nhảy. "Chúng tôi đã không gặp nhau trong một thời gian. Hãy thử để nhà? ", cô đã hỏi. "Tôi biết, tôi sẽ cố gắng." Anh hôn cô ấy, và mặc dù tuyệt vọng để lại, ông lingered trong đó nụ hôn cho một thời điểm gần như không thể trông thấy. Nếu cô ấy không biết anh ta tốt hơn, cô có thể đã romanticized nụ hôn của mình. Cô có thể đã đứng đó, Hy vọng, suy nghĩ nó nói, em yêu anh, em sẽ nhớ anh. Nhưng khi cô dõi anh ta hustle xuống các đường phố một mình, cô cảm thấy khá nhất định ông có chỉ nói với cô ấy, tôi yêu bạn, nhưng xin vui lòng không được pissed khi tôi không phải nhà vào ngày thứ bảy. Họ sử dụng để đi bộ với nhau qua Harvard sân mỗi buổi sáng. Trong nhiều điều cô ấy yêu thích về làm việc trong vòng một dặm từ nhà và ở cùng trường, đi làm chia sẻ của họ là những điều cô ấy yêu thích nhất. Họ luôn luôn dừng lại ở Jerri - Cafe đen cho anh ta, một ly trà với chanh cho cô ấy, đá hoặc nóng, tùy thuộc vào mùa giải--và tiếp tục vào Harvard Yard, trò chuyện về nghiên cứu và các lớp học của họ, vấn đề trong bộ phận tương ứng của họ, con cái của họ, hoặc có kế hoạch cho tối hôm đó. Khi họ lần đầu tiên đã kết hôn, họ thậm chí nắm tay. Cô thưởng thức sự thoải mái gần gũi của các tầng lớp buổi sáng với anh ta, trước khi các nhu cầu hàng ngày của công việc và tham vọng của họ trả lại chúng mỗi nhấn mạnh và kiệt sức. Nhưng một số thời gian bây giờ, họ đã đi bộ để Harvard một cách riêng biệt. Alice đã sống ra khỏi va li của cô tất cả mùa hè, tham dự cuộc hội thảo tâm lý học tại Rome, New Orleans, và Miami, và phục vụ trên một ủy ban thi cho một bảo vệ luận án tại Princeton. Trở lại vào mùa xuân, nền văn hóa tế bào của John có cần một số loại rửa sự chú ý tại một khiêu dâm giờ hàng ngày, nhưng ông không tin tưởng bất kỳ học sinh của mình để hiển thị một cách nhất quán. Do đó, ông đã làm. Cô không thể nhớ những lý do mà đai mùa xuân, nhưng cô biết rằng mỗi khi họ đã có vẻ hợp lý và chỉ tạm thời. Nó quay trở về giấy ở bàn làm việc của mình, vẫn còn bị phân tâm, bây giờ bởi một ái dục cho rằng cuộc chiến nó đã không có với John về con gái trẻ của họ, Lydia. Nó sẽ giết anh ta đứng đằng sau cô ấy cho một lần? Cô ấy đã cho phần còn lại của bài báo một nỗ lực lướt qua, không phải là của cô tiêu chuẩn điển hình của sự xuất sắc, nhưng nó sẽ phải làm, được đưa ra của cô trạng thái phân mảnh của tâm và thiếu thời gian. Ý kiến và góp ý cho các phiên bản đã hoàn thành của cô, cô đóng gói và niêm phong phong bì, guiltily nhận thức được rằng cô ấy có thể đã bỏ lỡ một lỗi trong việc nghiên cứu thiết kế hoặc giải thích, cursing John cho ảnh hưởng đến tính toàn vẹn của công việc của mình. Cô repacked va li của cô, thậm chí không làm trống được từ chuyến đi cuối cùng của cô. Cô ấy trông mong được đi du lịch ít hơn trong những tháng tới. Có chỉ một số ít các bài giảng mời penciled trong lịch của cô học kỳ mùa thu, và cô đã dự kiến hầu hết những người ngày thứ sáu, một ngày cô không dạy. Như ngày mai. Ngày mai cô sẽ là nói chuyện để kick off Stanford của tâm lý học nhận thức mùa thu colloquium loạt. Và sau đó, cô sẽ thấy Lydia. Cô sẽ cố gắng không để chiến đấu với cô ấy, nhưng cô đã không làm cho bất kỳ lời hứa hẹn. ALICE tìm THẤY con đường của mình một cách dễ dàng để của Stanford bằng vải Cordura Hall trên góc Campus Drive West và Panama. Của nó bằng vữa trắng bên ngoài, terra-cotta mái nhà, và phong cảnh tươi tốt nhìn vào đôi mắt bờ biển phía đông của cô giống như một khu nghỉ mát bãi biển Caribê hơn so với một tòa nhà học tập. Cô đã đến khá sớm nhưng mạo hiểm bên trong anyway, tìm cô ấy có thể sử dụng thêm thời gian để ngồi trong khán phòng yên tĩnh và xem qua nói chuyện của cô. Nhiều đến ngạc nhiên của cô, cô đi vào một phòng đã đóng gói. Một đám đông nhiệt tâm bao quanh và vòng một bảng tự chọn, tích cực lặn ở cho thực phẩm như Hải Âu tại một bãi biển thành phố. Trước khi cô có thể sneak trong không hề, cô nhận thấy Josh, một bạn học cũ của đại học Harvard và tôn trọng egomaniac, đứng trong con đường của cô, chân trồng vững chắc và một chút quá nhiều, như thể ông đã sẵn sàng bổ nhào vào cô ấy. "Tất cả điều này, cho tôi?" hỏi Alice, mỉm cười playfully. "Những gì, chúng tôi ăn giống như mỗi ngày. Nó là một nhà tâm lý học phát triển của chúng tôi, ông là giảng dạy vào ngày hôm nay. Vậy làm thế nào Harvard điều trị bạn?" "Tốt." "Tôi không thể tin rằng bạn đang vẫn ở đó sau khi tất cả những năm này. Bạn đã bao giờ nhận được quá chán kia, bạn nên xem xét đến ở đây." "Tôi sẽ cho bạn biết. Làm thế nào những điều với bạn?" "Tuyệt vời. Bạn nên đến văn phòng của tôi sau khi nói chuyện, xem dữ liệu mô hình mới nhất của chúng tôi. Nó sẽ thực sự knock vớ của bạn off." "Xin lỗi, tôi có thể không, tôi có thể bắt một chuyến bay đến L.A. ngay sau đó," cô nói, biết ơn để có một lý do gì đã sẵn sàng. "Oh, quá xấu. Thời gian qua tôi thấy bạn tôi nghĩ rằng là cuối năm tại hội nghị psychonomic. Tôi thật không may mất trình bày của bạn." "Vâng, bạn sẽ nhận được để nghe một phần tốt đẹp của nó vào ngày hôm nay." "Tái chế của bạn nói những ngày này, hả?" Trước khi cô có thể trả lời, Gordon Miller, đầu của các bộ phận và siêu anh hùng mới của cô, swooped trong và lưu nó bằng cách yêu cầu Josh nhằm vượt qua trong champagne. Như tại Harvard, nâng cốc rượu sâm banh là một truyền thống trong tâm lý học sở tại Stanford cho tất cả các giảng viên đã đạt đến cột mốc sự nghiệp coveted của nhiệm kỳ. Không có nhiều trumpet báo trước sự tiến bộ từ điểm tới điểm trong sự nghiệp của một giáo sư, nhưng nhiệm kỳ là một lớn, to và rõ ràng. Khi tất cả mọi người đang nắm giữ một tách, Gordon đứng ở bục và khai thác micro. "Tôi có thể của tất cả mọi người quan tâm cho một thời điểm?" Josh của quá ồn ào, punctuated cười reverberated một mình qua auditorium ngay trước khi tiếp tục Gordon. "Hôm nay, chúng tôi chúc mừng Mark ngày nhận nhiệm kỳ. Tôi chắc rằng ông là vui mừng để có thành tựu đặc biệt này đằng sau ông. Dưới đây là để nhiều thành tựu thú vị vẫn còn phía trước. Để đánh dấu!" "Để đánh dấu!" Alice khai thác cúp của cô với hàng xóm của mình, và tất cả mọi người một cách nhanh chóng tiếp tục kinh doanh của uống, ăn, và thảo luận. Khi tất cả các thực phẩm đã được tuyên bố từ khay phục vụ và giọt rượu sâm banh, cuối cùng làm trống từ chai cuối cùng, Gordon đã sàn nhà một lần nữa. "Nếu tất cả mọi người sẽ có một chỗ ngồi, chúng tôi có thể bắt đầu ngày hôm nay của nói chuyện." Ông chờ một vài phút cho đám đông khoảng bảy mươi lăm để giải quyết và yên lặng. "Hôm nay, tôi có vinh dự giới thiệu bạn của chúng tôi nói colloquium đầu tiên của năm. Tiến sĩ Alice Howland là giáo sư William James ưu Việt của tâm lý học tại Đại học Harvard. Trong hai mươi lăm năm qua, sự nghiệp phân biệt đã sản xuất nhiều touchstones soái hạm psycholinguistics. Cô đi tiên phong và tiếp tục dẫn đầu một cách tiếp cận liên ngành và tích hợp vào việc nghiên cứu các cơ chế của ngôn ngữ. Chúng tôi được đặc quyền để có cô ấy ở đây ngày hôm nay để nói chuyện với chúng tôi về việc tổ chức khái niệm và thần kinh ngôn ngữ." Alice chuyển địa điểm với Gordon và nhìn khán giả của mình nhìn vào cô ấy. Khi cô đợi sự tán thưởng trở nên yên lặng, cô cần thơ
đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Việt) 2:[Sao chép]
Sao chép!
Alice ngồi tại bàn của mình trong phòng ngủ của họ bị phân tâm bởi những âm thanh của John đua thông qua mỗi phòng trên tầng đầu tiên. Cô cần thiết để hoàn thành đánh giá ngang hàng cô của một bài báo gửi đến Tạp chí Tâm lý học nhận thức trước khi chuyến bay của cô, và cô vừa đọc cùng một câu ba lần mà không thấu hiểu nó. Nó là 07:30 theo đồng hồ báo thức của họ, mà cô đoán là khoảng mười phút nhanh chóng. Cô biết từ thời gian gần đúng và khối lượng leo thang của xe đua của mình rằng ông đã cố gắng để lại, nhưng anh đã quên một cái gì đó và không thể tìm thấy nó. Cô vỗ bút đỏ của mình vào môi dưới của cô khi cô nhìn những con số trên đồng hồ kỹ thuật số và lắng nghe những gì cô biết đã tới.
"Ali?"
Cô ném bút của mình lên bàn và thở dài. Xuống cầu thang, cô tìm thấy anh trong phòng khách trên đầu gối của mình, cảm thấy dưới chiếc ghế đệm.
"Keys?" cô hỏi.
"Kính. Xin vui lòng không giảng cho tôi, tôi đến trễ."
Cô theo nháy mắt điên cuồng của mình để mặt lò sưởi lò sưởi, nơi mà đồng hồ Waltham cổ, có giá trị cho độ chính xác của nó, tuyên bố 08:00. Ông phải biết tốt hơn để tin tưởng nó. Các đồng hồ trong nhà của họ hiếm khi biết thời gian thực trong ngày. Alice đã bị lừa quá thường xuyên trong quá khứ bởi khuôn mặt dường như trung thực của họ và đã học từ lâu dựa vào đồng hồ của mình. Chắc chắn, cô mất hiệu lực trở lại trong thời gian khi cô bước vào nhà bếp, nơi các lò vi sóng nhấn mạnh rằng nó chỉ là 06:52.
Cô nhìn qua mịn, bề mặt gọn gàng của countertop granite, và có họ, bên cạnh các heaping nấm bát với thư chưa mở. Không dưới một cái gì đó, không phải phía sau một cái gì đó, không bị che khuất trong bất kỳ cách nào từ đồng bằng xem. Làm thế nào anh có thể, một người rất thông minh, một nhà khoa học, không nhìn thấy những gì đang ở ngay trước mặt anh?
Tất nhiên, nhiều người trong số những thứ của riêng mình đã đưa đến ẩn náu tại những nơi có chút tinh nghịch là tốt. Nhưng cô đã không thừa nhận điều này với anh ta, và cô không liên quan đến ông trong cuộc săn. Một ngày kia, John blissfully không biết, cô đã dành một buổi sáng điên cuồng tìm kiếm đầu tiên tất cả căn nhà và sau đó trong văn phòng của mình cho bộ sạc BlackBerry của mình. Bối rối, cô đã đầu hàng, đi đến các cửa hàng, và mua một cái mới, chỉ để khám phá một tuổi sau đêm đó cắm vào ổ cắm bên cạnh bên cạnh cô trên giường, nơi cô phải biết nhìn. Cô có thể có thể phấn nó tất cả lên cho cả hai người để đa nhiệm quá mức và việc quá bận rộn. Và để ngày càng già đi.
Anh đứng ở cửa, nhìn vào kính trong tay cô, nhưng không phải ở cô.
"Lần sau, cố gắng giả vờ bạn là một người phụ nữ trong khi bạn nhìn," Alice nói, mỉm cười.
"Tôi sẽ mặc một váy của bạn. Ali, xin vui lòng, tôi rất trễ.
"" Các lò vi sóng nói rằng bạn có rất nhiều thời gian, "cô nói, và đưa chúng cho anh
ta." Cảm ơn.
"Ông nắm lấy chúng như một người chạy tiếp sức lấy một cây gậy trong một đua và đi về phía cửa trước.
"Cậu sẽ ở đây khi tôi về nhà vào ngày thứ Bảy?" cô hỏi của mình trở lại khi cô đi theo anh xuống hành lang.
"Tôi không biết, tôi đã có một ngày rất lớn trong phòng thí nghiệm vào ngày thứ Bảy."
Ông thu thập cặp xách, điện thoại của mình, và các phím từ bàn hội trường.
"Có một tốt . chuyến đi, cho Lydia một cái ôm và nụ hôn cho tôi Và cố gắng không để chiến đấu với cô ấy ", John nói.
Cô bắt gặp sự phản chiếu của mình trong gương lang - một người đàn ông cao lớn phân biệt trai với mái tóc và cặp kính màu nâu trắng đốm; một, người phụ nữ tóc xoăn nhỏ nhắn, hai tay khoanh trước ngực cô, mỗi hãng đã sẵn sàng để nhảy vào cùng, lập luận không đáy. Cô nghiến răng và nuốt phải, chọn cách không nhảy.
"Chúng tôi đã không gặp nhau trong một thời gian. Hãy cố gắng để được về nhà?" cô hỏi.
"Tôi biết, tôi sẽ cố gắng."
Anh hôn cô, và mặc dù tuyệt vọng để lại, ông vẫn còn nán lại trong nụ hôn đó cho một thời điểm gần như không thể nhận thấy. Nếu cô không biết anh ta tốt hơn, cô ấy có thể đã lãng mạn hóa nụ hôn của anh. Cô ấy có thể đã đứng đó, hy vọng, suy nghĩ nó nói, anh yêu em, em sẽ nhớ anh. Nhưng khi cô nhìn anh hối hả xuống phố một mình, cô cảm thấy khá chắc chắn anh ấy sẽ chỉ nói với cô ấy, tôi yêu bạn, nhưng xin đừng tức giận khi tôi không có ở nhà vào ngày thứ Bảy.
Họ thường đi cùng nhau qua Harvard Yard mỗi buổi sáng. Trong số rất nhiều những thứ cô yêu về làm việc trong một dặm từ nhà và ở cùng một trường, đi làm chung của họ là điều mà cô yêu thương nhất. Họ luôn luôn dừng lại ở Jerri's - cà phê đen cho anh ta, một trà với chanh cho bà, đá hoặc nóng, tùy theo mùa - và tiếp tục đến Harvard Yard, trò chuyện về nghiên cứu và các lớp học của họ, vấn đề ở các phòng ban tương ứng của họ, con cái của họ, hoặc kế hoạch cho buổi tối hôm đó. Khi họ lần đầu tiên kết hôn, họ thậm chí còn nắm tay nhau. Cô thưởng thức sự thân mật thoải mái của những buổi sáng đi với anh ta, trước khi các nhu cầu hàng ngày của công việc và tham vọng của họ trả lại họ từng bị stress và kiệt sức.
Nhưng được một thời gian, họ sẽ được đi bộ qua để Harvard riêng. Alice đã sống ra khỏi chiếc vali của cô suốt cả mùa hè, tham dự các hội nghị tâm lý ở Rome, New Orleans, và Miami, và phục vụ trong một ủy ban thi cho một bảo vệ luận án tại Princeton. Trở lại trong mùa xuân, nuôi cấy tế bào của John đã cần một số loại rửa chú ý vào cái giờ khiêu dâm mỗi buổi sáng, nhưng ông không tin tưởng bất kỳ học sinh của mình để hiển thị một cách nhất quán. Vì vậy, ông đã làm. Cô không thể nhớ những lý do mà có trước mùa xuân, nhưng cô biết rằng mỗi khi họ đã có vẻ hợp lý và chỉ tạm ​​thời.
Cô trở lại giấy bàn của cô, vẫn còn bị phân tâm, bây giờ bằng một ái dục cho rằng cuộc chiến cô đã không có với John về cô con gái nhỏ của họ, Lydia. Nó sẽ giết ông đứng đằng sau cô cho một lần? Cô ấy đã cho phần còn lại của bài báo một nỗ lực lướt qua, không đạt tiêu chuẩn điển hình của cô về sự xuất sắc, nhưng nó sẽ phải làm, cho nhà nước bị phân mảnh của cô trong tâm hồn và thiếu thời gian. Nhận xét ​​và góp ý cho sửa đổi của mình xong, bà đóng gói và niêm phong phong bì, tội nhận thức được rằng cô ấy có thể đã bỏ lỡ một lỗi trong thiết kế của nghiên cứu hoặc giải thích, nguyền rủa John cho ảnh hưởng đến tính toàn vẹn của tác phẩm của cô.
Cô repacked va li của mình, thậm chí không làm trống nhưng từ chuyến đi cuối cùng của cô. Cô nhìn về phía trước để đi du lịch ít hơn trong những tháng tới. Chỉ có một số ít các bài giảng được mời vẽ bằng bút chì trong lịch học kỳ mùa thu của mình, và cô đã lên kế hoạch hầu hết các ngày thứ Sáu, một ngày cô không dạy. Giống như ngày mai. Ngày mai cô sẽ là diễn giả khách để tung ra loạt hội thảo chuyên nhận thức tâm lý học vào mùa thu Stanford. Và sau đó, cô nhìn thấy Lydia. Cô đã cố gắng không để chiến đấu với cô ấy, nhưng cô ấy đã không được thực hiện bất kỳ lời hứa. ALICE TÌM CÁCH DỄ DÀNG HER để Cordura Hội trường Stanford về góc của Campus Drive West và Panama Drive. Bên ngoài của nó trắng bằng vữa, mái terra-cotta, và cảnh quan tươi tốt nhìn vào mắt East Coast của cô giống như một khu nghỉ mát bãi biển Caribê hơn một tòa nhà học thuật. Cô đến khá sớm nhưng mạo hiểm bên trong anyway, hẳn cô nàng có thể sử dụng thêm thời gian để ngồi trong khán phòng yên tĩnh và nhìn qua nói chuyện của cô. Nhiều bất ngờ, cô bước vào một căn phòng đã được đóng gói. Một đám đông nhiệt bao quanh và vòng quanh một bàn tiệc, tích cực lặn trong thực phẩm như hải âu ở một thành phố biển. Trước khi cô có thể lẻn vào được chú ý, cô để ý thấy Josh, một cựu bạn học Harvard và egomaniac tôn trọng, đứng trong con đường của mình, đôi chân của mình bám chặt và một chút quá rộng, như thể ông đã sẵn sàng để đi sâu vào cô. "Tất cả điều này, đối với tôi ? " hỏi Alice, mỉm cười tinh nghịch. "Cái gì, chúng ta ăn như thế này mỗi ngày. Đó là vì một trong những nhà tâm lý học phát triển của chúng tôi, ông được cội cho đến ngày hôm qua. Vì vậy, làm thế nào của Harvard điều trị cho bạn?" "Tốt." "Tôi không thể tin rằng bạn vẫn còn ở đó sau khi tất cả những năm này. Bạn đã bao giờ nhận được quá chán ở đó, bạn nên cân nhắc đến đây. "" Tôi sẽ cho bạn biết. Làm thế nào là điều với bạn? "" Fantastic. Bạn nên đến văn phòng của tôi sau khi nói chuyện, nhìn thấy dữ liệu mô hình mới nhất của chúng tôi. Nó thực sự sẽ gõ vớ của bạn đi. "" Xin lỗi, tôi không thể, tôi phải bắt một chuyến bay đến LA ngay sau đó, "cô nói, biết ơn để có một cái cớ đã sẵn sàng." Oh, quá xấu lần cuối. Tôi thấy bạn tôi nghĩ là năm cuối cùng tại hội nghị psychonomic. Tôi tiếc là đã bỏ lỡ trình bày của bạn. "" Vâng, bạn sẽ được nghe một phần tốt đẹp của nó ngày hôm nay. "" Tái chế nói chuyện của bạn trong những ngày này, huh? "Trước khi cô có thể trả lời, Gordon Miller, trưởng bộ phận và siêu anh hùng mới của cô, sà vào và cứu cô bằng cách hỏi Josh để giúp vượt qua các champagne. Tại Harvard, một bánh mì nướng rượu sâm banh là một truyền thống trong khoa tâm lý tại Đại học Stanford cho tất cả các giảng viên người đạt đến cột mốc sự nghiệp thèm muốn của nhiệm kỳ. Không có nhiều kèn mà báo trước sự tiến bộ từ điểm này sang điểm trong sự nghiệp của một giáo sư, nhưng nhiệm kỳ là một cái lớn, to và rõ ràng. Khi mọi người đang cầm một chén, Gordon đứng ở bục giảng và khai thác các microphone. "Tôi có thể có sự chú ý của tất cả mọi người một lúc?" Josh quá to, ngắt quãng cười vang lên một mình qua giảng đường chỉ trước khi Gordon tiếp tục. "Hôm nay, chúng tôi chúc mừng Mark về nhận nhiệm kỳ. Tôi chắc rằng anh ấy vui mừng khi có thành tích đặc biệt này phía sau . Đây là cho những thành tựu thú vị nhiều người vẫn còn ở phía trước. Để Mark! "" Để đánh dấu! "Alice vỗ cốc của cô với hàng xóm của mình, và tất cả mọi người một cách nhanh chóng tiếp tục công việc kinh doanh của việc uống rượu, ăn uống, và thảo luận. Khi tất cả các thực phẩm đã được khẳng định từ các khay phục vụ và những giọt cuối cùng của rượu sâm banh rỗng từ chai cuối cùng, Gordon mất sàn một lần nữa. "Nếu tất cả mọi người sẽ có một chỗ ngồi, chúng ta có thể bắt đầu nói chuyện ngày hôm nay." Anh chờ một vài khoảnh khắc cho đám đông khoảng bảy mươi lăm giải quyết và im lặng xuống. "Hôm nay, tôi xin trân trọng giới thiệu bạn để loa hội đàm đầu tiên của chúng tôi trong năm. Tiến sĩ Alice Howland là nổi tiếng William James, giáo sư tâm lý học tại Đại học Harvard. Trong hai mươi lăm năm qua, sự nghiệp xuất sắc của cô đã sản xuất rất nhiều các chuẩn mực hàng đầu trong Học Tâm Lý. Cô đi tiên phong và tiếp tục dẫn đầu một cách tiếp cận liên ngành và tích hợp cho việc nghiên cứu các cơ chế của ngôn ngữ. Chúng tôi may mắn có cô ấy ở đây ngày hôm nay để nói chuyện với chúng tôi về việc tổ chức khái niệm và thần kinh của ngôn ngữ. "Alice đổi chỗ với Gordon và nhìn ra khán giả của cô đang nhìn cô. Như cô đã chờ tiếng vỗ tay lắng xuống, cô tho






















đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2024 I Love Translation. All reserved.

E-mail: