Thứ bảy tuần trước em được cách mẹ cho đi thăm cây trái miệt vườn ở vùng cù lao trù phú và xanh tươi. Chiếc thuyền nhỏ đầy ắp tám chín đứa chồng chềnh rời bến. Cũng có thể là con nước đang ròng, thuyền chúng tôi cũng xuôi theo dòng. Chúng tôi được lệnh ngồi yên không nhúc nhích. Thuyền qua lại, các luồn lách trên những con mương nhỏ ngang dọc. Chằng chịt hải bên bờ toàn là cây trái. Sau mười lăm phút, chúng tôi cập bến.Anh hướng dẫn viên đã được báo trước, ra đón chúng tôi. Anh dẹp đám gai chánh phủ xung quanh vườn cho chúng tôi bước lên. Trước mắt tôi là một thiên nhiên đẹp tuyệt vời với muôn vàn những màu sắc mới mẻ, tinh khôi. Chúng tôi lại theo anh hướng dẫn viên rảo bước trên những lớp lá khô của khu vườn entrances như không dấu chân người này. Ôi nhìn những thảm lá khô cứ gợi lên phong cảnh thu tàn trong văn học mà chúng tôi đã được học, mặc dầu cô giáo đã đảm rằng ở đất phương Nam này không có thí thủ... Chúng tôi như lạc vào xứ thần tiên. Mùi sầu riêng, mùi nhãn chín... thật là ngào ngạt. Chúng tôi lóa mắt bởi muôn vàn màu sắc từ tầng cao đến tầng thấp của cây trái. Màu vàng của bòn bon, của cóc, màu trăng trắng của nhãn chín và màu nâu sậm của măng cụt... Cây nào cũng đầy trái là trái, cành lá sum sê, rậm rịt, đan vào nội, chức thành một chiếc dù tuyệt vời giữa gọi trưa nắng gắt. Chúng tôi đi, rảo khắp khu vườn và tìm được ba trái sầu riêng chín. Anh hướng dẫn viên khui cho chúng tôi ăn. Vừa khui sầu riêng, anh vừa kể cách trồng cây trái và nối về mùi vị phần loại. Anh kể nói sưa và chúng tôi cũng theo dõi một cách nói sưa. Cứ thế, chúng tôi dùng thuyền đi hết từ bờ này đến bờ kia và được chén trái cây no nê. Khi gọi đã xế chiều, chúng tôi chào anh và lại lên xuồng ra về. Đến nhà rồi mà mùi trái cây cứ còn vương mãi theo tôi.
đang được dịch, vui lòng đợi..
