spine at what she saw. Though she seemed like a cute middle school stu dịch - spine at what she saw. Though she seemed like a cute middle school stu Việt làm thế nào để nói

spine at what she saw. Though she s

spine at what she saw. Though she seemed like a cute middle school student all signs of tenderness on her face was gone and it was almost as though a demon was glaring right at her.
“Do not insult Nii-sama, you pig sow!” She was usually so polite so Yukiha never could have imagined that such a girl could have such a foul mouth. Her behavior that exuded nothing but elegance before was all but gone and all that could be felt was her hostility that seemed to ooze from her body. It seemed that her “true nature” had been revealed.
“Do you have any idea… of the suffering that Nii-sama went through these past three years? Do you have any idea of how afraid and conflicted he has been about having fists that could destroy everything?! That day… It was because of me that he.”
“Eh?” Thought Yukiha as something had caught her eye.
“Her canines are extending!” Were they dog teeth? No. They were fangs meant for devouring prey. However the fangs protruding from her lips were completely different from that of a beast’s. They were fangs of the purest white that seemed to exude a kind of nobility about them.
“Nii-sama is my pride, my hope, my family, my all! So I will not forgive anyone who insults how Nii-sama lives his life!” At the same time Seria could be heard exhaling a sinister mana began to leak out from her. Yukiha could feel a cold sweat go down her back. The pressure she felt was almost the same as when she faced off against a magic being and her body became rigid.
“‘Do not try to laugh this off?!’ Just how long… Do you think Nii-sama has been forcing himself to laugh when he has been feeling nothing but anguish and despair? It is because he knows that he has a power that could bring about disaster that he laughs and lives as he does… So don’t you dare try to degrade him!” Yukiha was speechless and could not utter a single word.
“Apologize! Apologize to Nii-sama right now! Bow your head to the ground and grovel at his feet begging for his forgiveness! Because if you don’t, I-!“ Yukiha could not help but feel horrified and fearful of Seria who was lost in her anger. Yukiha found her feet frozen and unable to move at all overwhelmed by her aura that was like a monster’s
“Just what is with these siblings,” Yukiha thought to herself.
“Are you telling me that it was not just the brother who was unusual but the sister as well? I’m afraid. Just a few moments ago I had let my anger control me and I ended up scolding Iuli and yet the rage in my heart is now being eclipsed by fear and I’m held captive by it,” Yukiha thought to herself.
“I get scared a lot, don’t I?” Yukiha stated in her mind, letting a small smile break out on her face as she found that she was mocking herself. In the end though, it was an empty smile.
“I really have… made myself weaker to the point… where I could hate myself,” Yukiha then thought.
“All right, that’s enough,” echoed a carefree voice that seemed to wipe away the feeling of impending doom that was lingering in the air. Out of the doctor’s office then came Iuli who let his hand fall right on Seria’s shoulder.
“Ni-Nii-sama.”
“Yo, little sis.” Though Seria had looks of shock and regret on her face her brother spoke as he always did.
“Do you think you could wipe my body down? I ended up having some night sweats and being my little sister you’re the only one I can really ask, right?”
“Ye-Yes, that is true,” replied Seria who seemed to shrink out of embarrassment as Iuli then gently patted her head.
“Sorry about that, Yukiha. We’ve still got a lot to talk about so don’t just- Huh?” Iuli ended up cutting himself short as he found himself looking in Yukiha’s direction only to find that she was not there anymore.
“Well this sucks.”
Late that night, inside what is the third training area outside of the academy; the training area was about the size of a soccer field and was surrounded by a wall made especially for it.
“Oooooooooooooh!” went a beast that roared a dignified roar that echoed through the dusk. In the sky was a full moon whose light illuminated all four corners of the training area. Within its walls it was filled with dozens of magic beasts. Though they were pseudo-magic beasts that were born of magic and were specifically made for training purposes they were in actuality stronger than the real thing. Their current program level was set to “MAXIMUM” which was the level that A-Rank mages fought them at. In the air one could see the air sparkling.
There were shards of ice that were scattered throughout the air that glittered in the moonlight. It was Kuhouin Yukiha’s Artifact – “Diamond Dust.” These faint, ephemeral ice shards that seemed countless in number then became blades on their master’s command. Yukiha was facing the pack of magic beasts all by herself. The ice shards she had prepared then began to spin like a tornado and assault her enemies as she dodged their attacks. The way she moved one might think that she were dancing. Wielding her Artifact with superhuman speed and reflexes “Persephone” seemed to dance on the battlefield. One by one the magic beasts kept falling until in the end only she was left standing.
“Bibiii,” echoed the buzzer that signified the end of the training session, the monitor on the side reading “CLEAR” on its screen. Once finished, the monitor then went on to display data for such things as power, spatial perception as well as many other things one after another. However, no matter where one looked, the figures that were displayed far exceeded any student level. Nevertheless, Yukiha was not happy with what she saw. On the contrary, her face became twisted with impatience and anger.
“Damn. This is no good. This is no good at all! This isn’t anywhere near good enough!” said Yukiha as she agonized over the results. After she had run away as though retreating from the Asagami siblings Yukiha came straight to this third training area. To avoid any incidents one was not permitted to enter the training area unless they were accompanied by at least one other person but no one had noticed her and she just set the battle program herself. She had been doing nothing but battle programs for what was now close to ten hours. She continued fighting as though she were trying to hurt herself. Staying still was just not an option to her. It was almost as if she were about to be driven insane by her jealousy and guilt.
“One more time… Just one more time,” Yukiha had her Artifact return to its original form and then set off to do the same program again but her movements
were exceedingly dull. Her face looking nothing short of fatigued. Yukiha’s knees then buckled and she fell miserably to the ground. Upon doing so mud had gotten into her mouth and she found its taste very bitter.
“Damn,” was the only thing she could say, after recklessly continuing to fight for as long as she did Yukiha’s body had already reached its limit, she then found that she could not even get up and then pounded the ground out of frustration. It was then that the image of Iuli’s face then popped into her head, him and his loose, carefree smile.
“Why won’t it go away?” Yukiha thought to herself. For no matter how much she sweated or abused her body she could not get his face out of her mind. Yukiha regretted horribly what happened in the doctor’s office.
“The fault lies… Entirely with me,” she then thought on to herself. Yukiha understood better than anyone that what she said was how she truly felt but that she was just taking it out on him along with her cowardly jealousy.
“So I whine and beg for what I don’t have… I’m no different from a child am I… But I just could not hold myself back,” Yukiha thought to herself. Seeing someone with the “power” she so coveted and yet put limits on using that very “power” Yukiha could not help but feel angry.
“It would seem that I am just ordinary,” thought Yukiha. No matter how skilled she was, in the end, she was only within the known standards. No matter how many times she tried to reach out and get her hands on power:
“I just can’t reach it.” She was like the frog in the well that no matter how many times it tried to jump out, it would never be able to reach the top.
“I want power,” she thought, “if I just had that I am sure I would not feel so miserable. If I had power then I am sure that I would be able to stand by his side.” With the full moon shining on her Yukiha then began to weep soundlessly. For a brief instant the honest and proud girl was in the grips of extreme emotion and it was this very instant that someone was waiting for, for “it” was standing right there. It suddenly appeared out of nowhere as though it was fated to appear when she was at her weakest.
“Ju-Just who are you?!” demanded Yukiha as she desperately tried to get her exhausted body up and forcing her body into a defensive stance. What appeared before her was a woman. Her full-grown body cloaked in pitch black clothing. However, one could not say for sure if she was beautiful or not. The reason being was because there was nothing above her neck. Yukiha swallowed her breath. She knew in an instant that it was a Witch- No; she was forced to believe that it was. The thick, deep black mana cloaking her body made it all the clearer what she was. But, would Witches be able to survive without a head? As fear and doubt began to take its hold in Yukiha’s heart the headless Witch then began to cackle and laugh. Of course the Witch had no head so it should not be able to laugh but laugh it did. Even though it shouldn’t, whatever the case, that’s the impression Yukiha had. The headless Witch then began to slowly approach Yukiha, all the while slowly outstretching both its arms.
“Sta-Stay right there,” pleaded Yukiha who desperately tried to run away but she had used up all the energy she had and co
0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!
cột sống tại những gì cô đã thấy. Mặc dù cô ấy có vẻ như một sinh viên dễ thương trung học tất cả các dấu hiệu của đau trên khuôn mặt của cô đã được đi và nó đã gần như là mặc dù một con quỷ rõ ràng ngay lúc cô ấy. "Không xúc phạm Nii-sama, đồ con lợn lợn nái!" Nó thường rất lịch sự để Yukiha không bao giờ có thể tưởng tượng rằng một cô gái có thể có như vậy hôi miệng. Các hành vi của mình exuded nhưng sang trọng trước khi không có gì đã được tất cả, nhưng đi và tất cả những gì có thể được cảm nhận là sự thù địch của cô dường như để rỉ từ cơ thể của mình. Nó dường như rằng cô "true thiên nhiên" đã được tiết lộ. "Bạn có bất kỳ ý tưởng... về những đau khổ mà Nii-sama đã đi qua những ba năm qua? Bạn có bất kỳ ý tưởng về làm thế nào sợ và hướng liên ông đã về việc có nắm tay có thể tiêu diệt tất cả mọi thứ?! Ngày hôm đó... Đó là vì tôi rằng ông." "Eh?" Suy nghĩ Yukiha như là một cái gì đó đã đánh bắt mắt của cô. "Răng nanh của cô đang mở rộng!" Họ đã chó răng? Không. Họ đã là răng nanh có nghĩa là để nuốt con mồi. Tuy nhiên, răng nanh nhô ra từ đôi môi của cô đã hoàn toàn khác với một con thú. Họ đã là các răng nanh của màu trắng tinh khiết nhất dường như chảy ra một loại của các quý tộc về họ. "Nii-sama là niềm tự hào của tôi, Hy vọng của tôi, gia đình của tôi, tất cả của tôi! Vì vậy tôi sẽ không tha thứ cho bất cứ ai nhục mạ cách Nii-sama sống cuộc sống của mình!" Cùng một lúc Seria có thể được xét xử sự sinister mana bắt đầu bị rò rỉ từ cô ấy. Yukiha có thể cảm thấy một mồ hôi lạnh đi xuống cô ấy trở lại. Áp lực cô cảm thấy là gần như giống như khi cô phải đối mặt chống lại một ma thuật và cơ thể của mình trở nên cứng nhắc. '' Không cố gắng cười này?!' Chỉ cần bao lâu... Bạn có nghĩ rằng Nii-sama đã buộc mình cười khi ông đã cảm thấy không có gì nhưng nỗi đau đớn và tuyệt vọng? Đó là bởi vì ông biết rằng ông có một sức mạnh mà có thể mang lại thiên tai mà ông cười và sống giống như ông đã làm... Vì vậy bạn không dám thử để hủy hoại anh ta!" Yukiha đã được speechless và có thể không utter một từ duy nhất. "Xin lỗi! Xin lỗi để Nii-sama ngay bây giờ! Bow đầu của bạn xuống đất và lăn dưới chân mình xin Ngài tha thứ! Bởi vì nếu bạn không, tôi-! " Yukiha không thể giúp nhưng cảm thấy sợ hãi và sợ hãi của Seria người đã bị mất trong sự tức giận của cô. Yukiha tìm thấy chân của cô đông lạnh và không thể di chuyển ở tất cả bị choáng ngợp bởi aura của mình mà là giống như một con quái vật "Chỉ cần những gì với các anh chị em," Yukiha cho mình. "Là bạn nói với tôi rằng nó đã không chỉ anh trai đã không bình thường nhưng chị em là tốt? Tôi sợ. Chỉ là một vài phút trước, tôi đã có để kiểm soát sự tức giận của tôi tôi và tôi đã kết thúc lên scolding Iuli và được cơn thịnh nộ trong trái tim của tôi bây giờ bị lu mờ bởi lo sợ và tôi đang giam giữ của nó,"Yukiha cho là mình. "Tôi nhận được sợ hãi rất nhiều, tôi không?" Yukiha nêu trong tâm trí của mình, cho phép một nụ cười nhỏ bùng phát trên khuôn mặt của cô như cô thấy rằng cô mocking mình. Cuối cùng mặc dù, nó đã là một nụ cười trống rỗng. "Tôi thực sự có... làm bản thân mình yếu hơn vào vấn đề... nơi mà tôi có thể ghét bản thân mình," Yukiha sau đó nghĩ. "Được rồi, đó là đủ," lặp lại một giọng nói carefree dường như lau đi cảm giác của doom sắp xảy ra kéo dài trong không khí. Ra khỏi văn phòng của bác sĩ sau đó đến Iuli người để cho bàn tay của mình rơi ngay trên vai của Seria. "Ni-Nii-sama." "Yo, ít sis." Mặc dù Seria có vẻ của sốc và hối tiếc trên khuôn mặt của cô nói anh trai của cô như mọi khi. "Bạn có nghĩ rằng bạn có thể quét cơ thể của tôi? Tôi kết thúc lên có một số đổ mồ hôi đêm và là em gái tôi bạn là người duy nhất tôi có thể hỏi, phải không?" "Ye-Vâng, đó là sự thật," trả lời Seria người dường như để thu nhỏ ra khỏi bối rối như Iuli sau đó nhẹ nhàng patted đầu. "Xin lỗi về điều đó, Yukiha. Chúng tôi vẫn còn có nhiều điều để nói về, do đó, không chỉ - Huh? " Iuli kết thúc cắt mình ngắn như ông thấy mình tìm kiếm theo hướng của Yukiha chỉ để thấy rằng cô ấy đã không có nữa. "Tốt điều này sucks." Hậu đêm đó, bên trong những gì là khu vực đào tạo thứ ba bên ngoài học viện; khu vực đào tạo về kích thước của một sân bóng đá và được bao quanh bởi một bức tường thực hiện đặc biệt là cho nó. "Oooooooooooooh!" đã đi một con thú roared một kêu la trang nghiêm lặp lại qua hoàng hôn. Trên bầu trời là một Trăng tròn chiếu sáng ánh sáng có tất cả bốn góc của khu vực đào tạo. Bên trong bức tường của nó, nó đã được lấp đầy với hàng chục của con thú kỳ diệu. Mặc dù họ là con thú giả ma thuật mà đã được sinh ra của ma thuật và đã được thực hiện cụ thể cho mục đích huấn luyện họ trong thực tế mạnh hơn thật. Mức độ chương trình hiện tại của họ đã được thiết lập để "Tối đa" được mức xếp hạng A mages chiến đấu họ lúc. Trong không khí, một trong những có thể nhìn thấy máy lấp lánh. Đã có mảnh băng trong cả không khí glittered trong ánh trăng. Nó đã là Kuhouin Yukiha Artifact-"Diamond Dust." Những mảnh vỡ mờ nhạt, không lâu băng mà dường như vô số trong số sau đó đã trở thành lưỡi trên Thạc lệnh. Yukiha phải đối mặt với các gói của ma thuật con thú tất cả của mình. Các mảnh vỡ băng nó đã chuẩn bị rồi bắt đầu quay giống như một cơn lốc xoáy và tấn công kẻ thù của cô như cô dodged cuộc tấn công của họ. Cách cô ấy di chuyển một trong những có thể nghĩ rằng cô đã nhảy múa. Cầm của mình Artifact với tốc độ siêu nhân và phản xạ "Persephone" dường như nhảy trên chiến trường. Từng người một con thú kỳ diệu giữ rơi xuống cho đến khi cuối cùng chỉ có cô trái đứng. "Bibiii," lặp lại Coøi signified kết thúc kỳ học đào tạo màn hình bên đọc "Rõ ràng" trên màn hình của nó. Sau khi hoàn tất, màn hình sau đó đi để hiển thị dữ liệu cho những thứ như quyền lực, không gian nhận thức cũng như nhiều thứ khác một. Tuy nhiên, không có vấn đề nơi một nhìn, các số liệu được hiển thị đến nay vượt quá bất cứ cấp độ học sinh. Tuy nhiên, Yukiha đã không hài lòng với những gì cô đã thấy. Ngược lại, khuôn mặt của cô đã trở thành xoắn với thiếu kiên nhẫn và tức giận. "Damn. Điều này là không tốt. Điều này là không tốt ở tất cả! Đây không phải là bất cứ nơi nào gần tốt, đủ!", ông Yukiha như cô agonized trên các kết quả. Sau khi cô đã chạy xa như thể rút lui từ các anh chị em Asagami Yukiha đến thẳng đến khu vực đào tạo thứ ba này. Để tránh bất kỳ sự cố một không được phép vào khu vực đào tạo, trừ khi họ đã được đi kèm với ít nhất một người khác nhưng không ai có nhận thấy cô ấy và cô ấy chỉ cần đặt chương trình trận mình. Cô đã làm gì, nhưng chương trình chiến đấu cho những gì bây giờ đã gần mười giờ. Nó tiếp tục chiến đấu như thể cô đã cố gắng để hại mình. Ở vẫn chỉ không phải là một lựa chọn cho cô ấy. Nó đã là gần như thể nó đã về để được lái xe điên của ghen tuông và tội lỗi của mình. "Một lần nữa... Chỉ cần một lần nữa,"các Yukiha có của nó Artifact quay trở lại hình thức ban đầu của nó và sau đó đặt ra để làm chương trình tương tự một lần nữa nhưng phong trào của cô đã quá ngu si đần độn. Khuôn mặt của cô tìm nothing ngắn của mệt mỏi. Đầu gối của Yukiha sau đó buckled và cô rơi miserably xuống mặt đất. Khi làm như vậy bùn đã nhận vào miệng của cô và cô tìm thấy hương vị của nó rất cay đắng. "Damn," là điều duy nhất cô có thể nói, sau khi recklessly tiếp tục chiến đấu cho tới chừng nào cô ấy đã làm Yukiha của cơ thể đã đã đạt đến giới hạn của nó, cô sau đó phát hiện rằng cô có thể không thậm chí nhận được và sau đó tấn công mặt đất ra khỏi thất vọng. Nó là sau đó rằng hình ảnh của khuôn mặt của Iuli, sau đó popped vào đầu của mình, anh ta và nụ cười của ông lỏng lẻo, vô tư. "Tại sao sẽ không nó biến mất?" Yukiha cho mình. Để không có vấn đề bao nhiêu cô sweated hoặc bị lạm dụng cơ thể của mình, cô không thể có được khuôn mặt của mình ra khỏi tâm trí của mình. Yukiha hối tiếc khủng khiếp gì đã xảy ra trong văn phòng của bác sĩ. "Lỗi nằm... Hoàn toàn với me,"cô ấy sau đó nghĩ đến mình. Yukiha hiểu tốt hơn so với bất cứ ai rằng những gì cô nói là làm thế nào nó thực sự cảm thấy nhưng rằng cô chỉ cần lấy nó ra về anh ta cùng với ghen tuông hèn nhát của mình. "Vì vậy tôi than thở và cầu xin cho những gì tôi không có... Tôi không có khác nhau từ một đứa trẻ tôi... "Nhưng tôi chỉ có thể không giữ bản thân mình trở lại," Yukiha nghĩ đến mình. Nhìn thấy một ai đó với quyền lực"" cô rất coveted và được đặt giới hạn trên bằng cách sử dụng mà rất "quyền lực" Yukiha có thể không giúp đỡ, nhưng cảm thấy tức giận. "Nó sẽ có vẻ rằng tôi chỉ cần bình thường," nghĩ rằng Yukiha. Không có vấn đề làm thế nào có tay nghề là, cuối cùng, cô đã chỉ trong các tiêu chuẩn được biết đến. Không có vấn đề bao nhiêu lần, cô đã cố gắng để đạt được ra ngoài và có được bàn tay của mình về quyền lực: "Tôi chỉ không thể đạt được nó." Cô đã như ếch trong giếng rằng không có vấn đề bao nhiêu lần nó đã cố gắng để nhảy ra, nó sẽ không bao giờ có thể đạt đến đỉnh. "Tôi muốn quyền lực," cô nghĩ rằng, "nếu tôi chỉ có mà tôi chắc chắn tôi sẽ không cảm thấy đau khổ như vậy. Nếu tôi có quyền lực sau đó tôi chắc chắn rằng tôi sẽ có thể đứng bên cạnh ông." Với Trăng tròn chiếu trên Yukiha của cô sau đó bắt đầu khóc soundlessly. Cho một tức thì ngắn các cô gái Trung thực và tự hào trong grips của cực cảm xúc và nó đã điều này rất ngay lập tức rằng ai đó đã chờ đợi, cho "nó" đã đứng ở ngay đó. Nó đột nhiên xuất hiện ra khỏi hư không như thể nó là bất hạnh để xuất hiện khi cô là lúc cô ấy yếu nhất. "Ju-chỉ những người là bạn?!" yêu cầu Yukiha như cô tuyệt vọng cố gắng để có được cơ thể mệt mỏi của mình lên và buộc cơ thể của mình vào một thái độ phòng thủ. Những gì xuất hiện trước khi cô ấy là một người phụ nữ. Cơ thể của mình toàn trồng những sân black quần áo. Tuy nhiên, một trong những không thể nói chắc chắn nếu cô ấy là đẹp hay không. Lý do là vì không có gì trên cổ của cô. Yukiha nuốt hơi thở của mình. Cô ấy biết ngay lập tức rằng đó là một phù thủy - No; cô phải tin rằng nó. Mana dày, sâu đen che đậy cơ thể của cô đã làm cho nó tất cả các rõ ràng hơn những gì cô đã. Tuy nhiên, phù thủy có thể tồn tại mà không có một đầu? Như sợ hãi và nghi ngờ bắt đầu lấy tổ chức của nó trong trái tim của Yukiha các phù thủy không đầu sau đó bắt đầu cackle và cười. Tất nhiên các phù thủy đã không có đầu do đó, nó không nên có thể cười nhưng cười nó đã làm. Mặc dù nó không nên, dù vậy, đó là ấn tượng Yukiha có. Phù thủy không đầu sau đó bắt đầu từ từ tiếp cận Yukiha, trong khi từ từ outstretching cả hai cánh tay của mình. "Sta-trú," kêu gọi Yukiha những người tuyệt vọng cố gắng chạy trốn nhưng cô đã sử dụng hết tất cả các cô đã có năng lượng và co
đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Việt) 2:[Sao chép]
Sao chép!
cột sống vào những gì cô nhìn thấy. Mặc dù cô ấy có vẻ giống như một học sinh trung học dễ thương tất cả các dấu hiệu của sự dịu dàng trên khuôn mặt của cô đã biến mất và nó đã gần như một con quỷ đã rõ ràng ngay vào cô.
"Đừng xúc phạm Nii-sama, bạn lợn nái!" Cô ấy thường rất lịch sự vì vậy Yukiha không bao giờ có thể tưởng tượng rằng một cô gái như vậy có thể có một cái miệng hôi như vậy. Hành vi của cô toát ra rằng không có gì nhưng sang trọng trước khi được tất cả, nhưng tất cả đã biến mất và có thể được cảm nhận là sự thù địch của cô dường như rỉ ra từ cơ thể của mình. Dường như cô ấy "đúng chất" đã được tiết lộ.
"Bạn có bất cứ ý tưởng ... của những đau khổ mà Nii-sama đã đi qua ba năm qua? Bạn có bất cứ ý tưởng về cách sợ mâu thuẫn và ông đã được về việc có nắm đấm mà có thể phá hủy tất cả mọi thứ ?! Ngày hôm đó ... Đó là vì tôi rằng anh ấy.
"" Hả? "Tư tưởng Yukiha như một cái gì đó đã bắt gặp ánh mắt của cô
ấy." Răng nanh của cô được mở rộng! "Họ răng chó? Số Họ là những chiếc răng nanh có nghĩa là cho ngấu nghiến con mồi. Tuy nhiên những chiếc răng nanh nhô ra từ đôi môi của cô là hoàn toàn khác với một con thú của. Họ là những chiếc răng nanh của màu trắng tinh khiết nhất mà dường như chảy ra một loại quý tộc về họ.
"Nii-sama là niềm tự hào của tôi, hy vọng của tôi, gia đình của tôi, tất cả của tôi! Vì vậy, tôi sẽ không tha thứ cho bất cứ ai xúc phạm như thế nào Nii-sama sống cuộc sống của mình! "Đồng thời Seria có thể nghe thấy thở ra một mana nham hiểm đã bắt đầu rỉ ra từ cô. Yukiha có thể cảm thấy mồ hôi lạnh đi xuống lưng cô. Áp lực cô cảm thấy là gần như giống như khi cô đối mặt với một con ma thuật và cơ thể cô trở nên cứng nhắc.
"" Đừng cố gắng cười này tắt ?! ' Chỉ cần bao lâu ... Bạn có nghĩ rằng Nii-sama đã buộc mình phải cười khi anh đã cảm thấy gì, nhưng nỗi đau đớn và tuyệt vọng? Đó là bởi vì ông biết rằng ông có một sức mạnh mà có thể mang lại thảm họa đó, ông cười và sống như anh ta ... Vì vậy, bạn không dám thử để phân huỷ anh ta! "Yukiha không nói nên lời và không thể thốt ra một lời
nào." Apologize! Xin lỗi Nii-sama ngay bây giờ! Cúi đầu xuống đất và lăn dưới chân mình cầu xin sự tha thứ của mình! Bởi vì nếu bạn không, I-! "Yukiha không thể không cảm thấy sợ hãi và sợ hãi của Seria người bị mất tích trong sự tức giận của mình. Yukiha tìm thấy bàn chân của cô bị đóng băng và không thể di chuyển ở tất cả choáng ngợp bởi hào quang của cô mà là giống như một con quái vật
"Chỉ cần những gì được với các anh chị em," Yukiha nghĩ đến bản thân mình.
"Bạn có nói với tôi rằng nó không chỉ là người anh em là không bình thường nhưng các chị em là tốt? Tôi sợ. Chỉ cần một vài phút trước, tôi đã để cho sự tức giận của tôi kiểm soát tôi và tôi đã kết thúc mắng Iuli nhưng cơn giận dữ trong lòng tôi hiện đang lu mờ bởi sự sợ hãi và tôi được tổ chức bị giam cầm bởi nó, "Yukiha nghĩ đến bản thân mình." Tôi nhận được sợ hãi rất nhiều, tôi không? "Yukiha ghi trong tâm trí cô, cho phép một nụ cười nhỏ vỡ ra trên mặt cô khi cô phát hiện ra rằng cô đang chế nhạo mình.
Trong phần kết thúc, mặc dù nó là một nụ cười trống rỗng.
"Tôi thực sự có ... làm bản thân mình yếu đến mức ... nơi mà tôi có thể ghét bản thân mình," Yukiha sau đó nghĩ.
"Được rồi, đủ rồi," vang vọng một giọng nói vô tư mà dường như để lau đi những cảm giác của doom sắp xảy ra mà đã kéo dài trong không khí. Ra khỏi văn phòng của bác sĩ sau đó đã Iuli người để cho mùa thu tay phải lên vai Seria của.
"Ni-Nii-sama."
"Yo, ít sis." Mặc dù Seria có vẻ sốc và hối tiếc trên mặt anh trai cô nói khi ông luôn luôn đã.
bạn "Đừng nghĩ rằng bạn có thể quét sạch cơ thể của tôi xuống? Tôi đã kết thúc một số mồ hôi ban đêm và là em gái của tôi, bạn là người duy nhất tôi thực sự có thể yêu cầu, phải không?
"" Ye-Vâng, đó là sự thật, "Seria trả lời những người dường như thu nhỏ ra khỏi bối rối như Iuli sau đó nhẹ nhàng vỗ nhẹ đầu cô.
"Xin lỗi về điều đó, Yukiha. Chúng tôi vẫn còn có rất nhiều để nói về do đó, không just- Huh? "Iuli đã kết thúc bầm mình ngắn như ông thấy mình đang nhìn theo hướng Yukiha của chỉ để thấy rằng cô ấy không còn ở đó
nữa." Vâng điều này sucks.
"Late Đêm đó, bên trong khu vực đào tạo thứ ba bên ngoài của học viện là những gì; Khu đào tạo là về kích thước của một sân bóng đá và được bao quanh bởi một bức tường được làm đặc biệt cho nó.
"Oooooooooooooh!" đã đi một con thú gầm lên một tiếng gầm trang nghiêm vang vọng qua hoàng hôn. Trên bầu trời là một mặt trăng đầy đủ mà ánh sáng được chiếu sáng tất cả bốn góc của khu vực đào tạo. Trong các bức tường của nó, nó đã được lấp đầy với hàng chục con thú kỳ diệu. Mặc dù họ là những con thú giả ma thuật đã được sinh ra của ma thuật và được thực hiện cụ thể cho mục đích đào tạo họ trong thực tế mạnh hơn thật. Cấp chương trình hiện tại của họ được thiết lập để "tối đa" mà là mức mà các pháp sư A-Rank chiến đấu với chúng ở. Trong không khí người ta có thể thấy lấp lánh không khí.
Có những mảnh băng đã được rải rác khắp không khí lấp lánh dưới ánh trăng. Đó là Artifact Kuhouin Yukiha của - ". Diamond Dust" Những yếu ớt, mảnh băng phù du mà dường như vô số trong số đó đã trở thành lưỡi vào lệnh tổng thể của họ. Yukiha đã phải đối mặt với các gói của con thú kỳ diệu tất cả bởi chính mình. Các mảnh băng bà đã chuẩn bị sau đó bắt đầu quay như một cơn lốc xoáy và tấn công kẻ thù của cô khi cô né được đòn tấn công của họ. Cách cô chuyển người ta có thể nghĩ rằng cô đang nhảy múa. Wielding Artifact của cô với tốc độ phi thường và phản xạ "Persephone" dường như nhảy múa trên chiến trường. Một của một trong những loài thú kỳ diệu tiếp tục giảm cho đến khi cuối cùng cô đứng chỉ còn lại.
"Bibiii," lặp lại buzzer rằng biểu kết thúc buổi tập, các màn hình bên cạnh đọc "CLEAR" trên màn hình của nó. Sau khi hoàn tất, màn hình sau đó đã đi vào để hiển thị dữ liệu cho những thứ như điện, nhận thức về không gian cũng như nhiều thứ khác cái khác. Tuy nhiên, không có vấn đề nơi một vẻ, các con số được hiển thị vượt xa bất kỳ cấp độ học sinh. Tuy nhiên, Yukiha đã không hài lòng với những gì cô nhìn thấy. Ngược lại, khuôn mặt cô trở nên xoắn với sự thiếu kiên nhẫn và tức giận.
"Chết tiệt. Điều này là không tốt. Điều này là không tốt ở tất cả! Đây không phải là bất cứ nơi nào gần đủ tốt! "Yukiha nói khi cô vất vả về kết quả. Sau khi cô bỏ chạy như thể rút lui khỏi các anh chị em Asagami Yukiha đi thẳng đến khu vực đào tạo thứ ba này. Để tránh bất kỳ sự cố ai bị không được phép vào khu vực đào tạo, trừ khi họ được đi kèm với ít nhất một người khác nhưng không ai nhận ra cô và cô chỉ cần thiết lập các chương trình chiến đấu một mình. Cô đã làm gì, nhưng các chương trình chiến đấu cho những gì bây giờ đã gần mười giờ. Cô tiếp tục chiến đấu như thể cô đã cố gắng để làm tổn thương mình. Ở vẫn chỉ là không phải là một lựa chọn cho mình. Nó đã được gần như thể cô là về để được hướng điên bởi sự ghen tị và mặc cảm tội lỗi.
"Một lần nữa ... Chỉ cần thêm một lần nữa," Yukiha đã mang về Artifact của mình để hình thành ban đầu của nó và sau đó đặt ra để làm chương trình cùng một lần nữa nhưng cô phong trào
là cực kỳ ngu si đần độn. Khuôn mặt của cô trông không có gì ngắn của mệt mỏi. Đầu gối của Yukiha sau đó vênh và cô đã giảm thảm hại xuống đất. Khi làm như vậy bùn đã nhận được vào miệng của cô và cô thấy hương vị của nó rất cay đắng.
"Chết tiệt," là điều duy nhất cô có thể nói, sau khi liều lĩnh tiếp tục chiến đấu cho đến khi cô ấy đã làm cơ thể Yukiha của đã đạt đến giới hạn của nó, sau đó cô phát hiện ra rằng cô có thể thậm chí không có được và sau đó đập xuống đất trong sự thất vọng. Đó cũng là lúc hình ảnh của khuôn mặt của Iuli sau đó xuất hiện trong đầu cô, anh và lỏng lẻo, nụ cười vô tư của mình.
"Tại sao nó sẽ không biến mất?" Yukiha nghĩ đến bản thân mình. Cho dù cô mồ hôi hoặc bị lạm dụng cơ thể của mình, cô không thể có được khuôn mặt của mình ra khỏi tâm trí của mình là bao nhiêu. Yukiha hối hận khủng khiếp gì đã xảy ra trong văn phòng của bác sĩ.
"Các lỗi nằm ... Hoàn toàn với tôi", sau đó cô ấy nghĩ về chính mình. Yukiha hiểu hơn ai hết rằng những gì cô nói là làm thế nào cô thực sự cảm thấy nhưng mà cô ấy chỉ lấy nó ra về anh ta cùng với sự ghen tuông hèn nhát của mình.
"Vì vậy, tôi rên rỉ và cầu xin cho những gì tôi không có ... Tôi không có khác nhau từ một đứa trẻ tôi ... Nhưng tôi không thể giữ mình lại, "Yukiha nghĩ đến bản thân mình. Nhìn thấy một người nào đó với "quyền lực", cô rất thèm muốn và chưa đưa vào sử dụng các giới hạn đó rất "quyền lực" Yukiha không thể không cảm thấy tức giận.
"Có vẻ như rằng tôi chỉ là người thường," nghĩ Yukiha. Không có vấn đề là làm thế nào cô có tay nghề, cuối cùng, cô chỉ mới trong tiêu chuẩn được biết đến. Không có vấn đề bao nhiêu lần cô đã cố gắng để tiếp cận và có được bàn tay của cô trên sức mạnh:
". Tôi chỉ có thể đạt được nó" Cô giống như con ếch trong giếng mà không có vấn đề bao nhiêu lần nó cố gắng nhảy ra, nó sẽ không bao giờ có thể đạt đến đỉnh.
"Tôi muốn quyền lực," cô nghĩ, "nếu tôi chỉ có mà tôi chắc chắn tôi sẽ không cảm thấy đau khổ. Nếu tôi có quyền lực sau đó tôi chắc chắn rằng tôi sẽ có thể đứng bên cạnh anh. "Với trăng tròn sáng trên Yukiha cô sau đó bắt đầu khóc một tiếng động. Đối với một khoảnh khắc ngắn ngủi các cô gái trung thực và tự hào là trong các kẹp cực kỳ cảm xúc và nó đã rất tức này có ai đó đang chờ đợi, cho "nó" đang đứng ngay ở đó. Nó đột nhiên xuất hiện ra khỏi hư không như là mặc dù nó đã được định mệnh xuất hiện khi cô còn ở yếu nhất của mình.
"Ju-Just là ai ?!" đòi Yukiha khi cô tuyệt vọng cố gắng để có được cơ thể kiệt sức của cô lên và buộc cơ thể của mình vào một tư thế phòng thủ . Những gì xuất hiện trước mặt cô là một phụ nữ. Cơ thể phát triển đầy đủ của cô được che giấu trong sân quần áo màu đen. Tuy nhiên, người ta không thể nói chắc chắn nếu cô ấy là đẹp hay không. Lý do được là vì không có gì trên cổ của cô. Yukiha nuốt hơi thở của mình. Cô biết ngay lập tức mà nó là một Witch- Không; cô đã buộc phải tin rằng nó được. Các dày, mana đen sâu che đậy cơ thể của cô đã làm cho nó rõ ràng hơn tất cả những gì cô ấy. Nhưng, Witches sẽ có thể tồn tại mà không có một cái đầu? Như sợ hãi và nghi ngờ bắt đầu cất giữ nó trong tim Yukiha của Phù thủy không đầu sau đó bắt đầu lải nhải và cười. Tất nhiên các Witch đó không có đầu nên nó không nên có thể cười nhưng cười nó đã làm. Mặc dù nó không nên, bất kể trường hợp, đó là ấn tượng Yukiha có. The Witch không đầu sau đó bắt đầu từ từ tiếp cận Yukiha, tất cả các trong khi từ từ outstretching cả hai cánh tay của mình.
"Sta-Ở ngay đó," nài nỉ Yukiha người tuyệt vọng cố gắng chạy trốn nhưng cô đã sử dụng hết tất cả các năng lượng cô và các đồng
đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2024 I Love Translation. All reserved.

E-mail: