Richard II simplifiedSynopsisRichard II is the first in the series of  dịch - Richard II simplifiedSynopsisRichard II is the first in the series of  Việt làm thế nào để nói

Richard II simplifiedSynopsisRichar

Richard II simplified
Synopsis
Richard II is the first in the series of eight Shakespeare histories that cover fifteenth century England. England was led throughout the century by members of the Plantagenet family, and for most of the century was led by descendents of John of Gaunt, the fourth son of Edward III, the sons all being “fair branches springing from one root.” Edward Plantagenet, Edward III, Richard II’s grandfather was the root. He was the patriarch of this powerful political dynasty. Seven of these histories, including this one, cover descendents of John of Gaunt, the duke of Lancaster. The eighth covers a distant descendent of Edmund of Langley, the duke of York, better known as York, Edward III’s fifth son. That Gaunt was Edward III’s fourth born son and York the fifth was a very big deal. John of Gaunt and Edmund of Langley were born in towns or townships named “Gaunt” and “Langley.” That’s how it worked.
This play begins in 1399 when the thirty-two year old English King Richard II, the son and only child of Edward, the Black Prince, Edward III’s first son, calls forward his thirty-two year old cousin Henry Bolingbroke (John of Gaunt’s son), along with a Thomas Mowbray, each having been accused of complicity in the death of the king’s uncle, the duke of Gloucester, Edward III’s sixth of seven sons. Richard II has been king for twenty years, his father predeceasing his father, a matter that placed the young Richard first in line to be king. Richard became Richard II at age twelve in 1379, the year his grandfather, Edward III, died.
Bolingbroke and Mowbray are called before the king and John of Gaunt to defend themselves. Bolingbroke and Mowbray promptly engage each other in a serious verbal spar. The king decides that the two of them must settle their differences in a duel at Coventry. Later, at Coventry, just before the duel is to begin, the king decides to ban Mowbray from England for life and to exile Bolingbroke to France for six years. At about this point, the duchess of Gloucester, the widow of Edward III’s sixth son, the recently deceased Gloucester, seeks out John of Gaunt, asking him to help her avenge her husband’s murder. Gaunt offers her thin support, saying “It’s God’s quarrel,” the king in that era considered God’s substitute in England. She soon leaves for her castle at Plashy, not to be heard from again. We soon learn she has died.
As Henry Bolingbroke is about to leave for France, having as we say been exiled for six years, his father offers some nice advice, suggesting his son while in France “imagine each flower a fair lady; each step a measured dance.” Soon after Henry Bolingbroke leaves for France, we learn that his father’s health has taken a turn for the worse. He is comforted by his younger brother, the duke of York. As a weak and defenseless John of Gaunt nears death, Richard II enters and stands over him saying “Let them die that age and sullens have, for both hast thou, and both become the grave.” The king no doubt later regretted the line. John of Gaunt then dies, shortly after delivering his classic soliloquy “……This blessed plot, this earth, this realm, this England.” As events develop, the duke of York’s support for the king begins to wane, York traditionally loyal to the crown, whoever he might be.
As we say, the late Edward III’s surname was Plantagenet; Plantagenet having been the family name of Geoffrey, count of Anjou, an ancestor of Edward III’s, Anjou being a province in western France. Though their surname was Plantagenet, this powerful political family found itself for decades split primarily into two groups; the Lancastrians, descendents of John of Gaunt, and the so-called Yorkists, descendents of Edmund of Langley. Political loyalties to those two Plantagenet branches were the source of the “War of the Roses,” a subject discussed in later history plays.
By this time Richard II has made plans to wage war with the Irish, and has expropriated Gaunt’s and Bolingbroke’s assets to help finance his war effort. A young Henry Bolingbroke, biding his time in France, aware that Richard II has lost some domestic support and eager to reclaim his title and rights to his and his father’s property, having by now gained the support of France’s duke of Brittany, leaves France with a substantial armada. His plans are to land at Ravensburgh on England’s northern coast. It is also rumored about that Bolingbroke has plans to attempt to seize the crown from his cousin Richard II.
A friend of the king’s, John Bushy, counsels and consoles Richard’s queen, who justifiably fears for her husband. Henry Bolingbroke and his entourage by now have arrived at Ravensburgh and have headed south for Bristow Castle. The monarchist York, now older and afflicted, confronts the young, virile and ambitious Bolingbroke, making a brave and heart-felt attempt to encourage Bolingbroke to support the king. With compassion and diplomacy, Bolingbroke holds firm, winning York over.
Separately and in a sign of things to come, the Welshmen, long the king’s allies, flee the king on his return from Ireland. Meanwhile at Bristow Castle, Bolingbroke captures Bushy and Green, two of the king’s confidants, and has them executed. Bolingbroke moves further inland. The king learns of his own deteriorating support among a number of key aides and their friends, many having defected to Bolingbroke, including the powerful Northumberland and his son, Harry Percy. Harry (or Henry) Percy is better known as Hotspur. He has a major role coming up. Salisbury, a friend of the king’s, delivers bad news to a depressed Richard II. Salisbury is quickly followed by Stephen Scroop who offers even worse news. The king talks freely of death. He is taken to task and temporarily encouraged by the Bishop of Carlisle. Furthering his dismay, the king learns that his uncle York has joined Bolingbroke and his cause.
The young Harry Percy (Hotspur) then informs Bolingbroke that the king and a few of his supporters have sought protection in Flint Castle. Bolingbroke dispatches Northumberland to talk with the king and to let him know that he only seeks to have his banishment repealed and to have his lands and other assets returned. Initially, Richard II puts up a good front, but soon succumbs to talking a little incoherently; addressing many issues, but in the doing doesn’t directly address Bolingbroke’s questions. The king soon buckles and is bloodlessly deposed, a discouraging moment for his supporters and a defining moment in English history.
Separately, the dispirited queen and her aide are walking in the queen’s garden when the Gardener offers a metaphor for the realm, irritating the queen. At about this time, the duke of York reports to Bolingbroke that Richard II is ready to publicly give up his crown. York declares that Henry Bolingbroke is now King Henry IV. Richard II comes forward. Gently, Northumberland tells Richard II that he must sign certain papers acknowledging his crimes against the state. Richard puts up an emotional defense, saying “I have hardly yet learned to bend my knee.” Finally he says, “Here, cousin, seize the crown.” When Bolingbroke asks him “I thought you had been willing to resign,” Richard replies, “My crown I am, but still my griefs are mine, for I must nothing be.” After a period of verbal sparing, Henry IV holding firm, the new king sends Richard to the Tower, a prison initially constructed by Julius Caesar. Northumberland proceeds to tell the queen that she has been banished to France and that Richard will be transferred to Pomfret Castle. To no avail, the queen cries “whither he goes, thither let me go.” Richard says, “Weep for me in France, I for thee here.”
Separately, Henry IV pardons his cousin Aumerle, York’s son, who throughout the play had been politically naïve and had treated Bolingbroke poorly.
Richard is relegated to Pomfret Castle to be its lone prisoner. Shakespeare has Richard reflect on his life and his own sense of being, and on what was and what might have been. A badly misguided but well intentioned friend of the new king kills Richard at Pomfret Castle, an act that will haunt kings and England for a century. The deposing of Richard II, followed by his murder at Pomfret, leads to rumors and innuendos and gossip and justification for decades to come, burdening Henry IV’s reign and those of his son and grandson. But Richard’s loss of his crown, his wife and his life, sad as it was, leads to a wonderful series of history books.
Principal Characters
Aumerle. Aumerle is the duke of Aumerle, York’s older son, the stepson of the Duchess of York. He is a first cousin to both Richard II and Henry Bolingbroke. He remains a close confidant to Richard II throughout, and is never close to Bolingbroke. Late in the play he is implicated in an earlier plot designed to take the life of Bolingbroke, who by then is Henry IV. The new king takes the accusation lightly and risking little, pardons his cousin.
Duke of York. The duke of York is Edward of Langley, the fifth son of Edward III. Throughout the play York is the “glue” who helps hold the family together, having a nice relationship with his older brother, John of Gaunt, and his nephews, Richard II and Henry IV. Lionel, duke of Clarence, was Edward III’s third son, and had one child, a daughter, Philippa. Later, York’s younger son, Richard, earl of Cambridge, marries Anne, the granddaughter of Philippa, leading inevitably to proper succession-to-the-crown issues, which then leads to the War of the Roses, a “war” that consumes England in the fifteenth century.
Henry Bolingbroke. Henry Bolingbroke is the duke of Hereford, the son of John of Gaunt, and a future king. Early in the play he is exiled for six years to France; Richard II, his cousin and the king, fearing him as a competitor. While in France Bolingbroke gai
5000/5000
Từ: Anh
Sang: Việt
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!
Richard II đơn giảnTóm tắtRichard II là lần đầu tiên trong loạt tám lịch sử Shakespeare bao gồm Anh thế kỷ 15. Anh đã được lãnh đạo trong suốt thế kỷ bởi các thành viên của gia đình Plantagenet, và cho hầu hết thế kỷ đã được lãnh đạo bởi con cháu của John của Gaunt, con trai thứ tư của Edward III, các con trai tất cả là "công bằng cành mọc từ một gốc." Edward Plantagenet, các Edward III, ông nội của Richard II là gốc. Ông là tộc trưởng của nhà chính trị mạnh mẽ này. Bảy của những lịch sử, trong đó có một này bao gồm các con cháu của John của Gaunt, công tước xứ Lancaster. Thứ tám bìa một xa hậu duệ của Edmund Langley, công tước xứ York, tốt hơn được gọi là York, con trai thứ năm của Edward III. Gaunt đã sinh con trai thứ tư của Edward III và York thứ năm là một hợp đồng rất lớn. John của Gaunt và Edmund Langley đã được sinh ra ở thị xã hoặc thị trấn được đặt tên "Gaunt" và "Langley." Đó là làm thế nào nó đã làm việc. This play begins in 1399 when the thirty-two year old English King Richard II, the son and only child of Edward, the Black Prince, Edward III’s first son, calls forward his thirty-two year old cousin Henry Bolingbroke (John of Gaunt’s son), along with a Thomas Mowbray, each having been accused of complicity in the death of the king’s uncle, the duke of Gloucester, Edward III’s sixth of seven sons. Richard II has been king for twenty years, his father predeceasing his father, a matter that placed the young Richard first in line to be king. Richard became Richard II at age twelve in 1379, the year his grandfather, Edward III, died. Bolingbroke and Mowbray are called before the king and John of Gaunt to defend themselves. Bolingbroke and Mowbray promptly engage each other in a serious verbal spar. The king decides that the two of them must settle their differences in a duel at Coventry. Later, at Coventry, just before the duel is to begin, the king decides to ban Mowbray from England for life and to exile Bolingbroke to France for six years. At about this point, the duchess of Gloucester, the widow of Edward III’s sixth son, the recently deceased Gloucester, seeks out John of Gaunt, asking him to help her avenge her husband’s murder. Gaunt offers her thin support, saying “It’s God’s quarrel,” the king in that era considered God’s substitute in England. She soon leaves for her castle at Plashy, not to be heard from again. We soon learn she has died. Như Henry Bolingbroke là về để lại cho nước Pháp, có khi chúng tôi nói lưu đày trong sáu năm, cha ông cung cấp một số lời khuyên tốt đẹp, cho thấy con trai của ông trong khi tại Pháp "Hãy tưởng tượng mỗi hoa một phụ nữ công bằng; từng bước một điệu nhảy đo." Ngay sau khi Henry Bolingbroke để lại cho nước Pháp, chúng tôi tìm hiểu rằng sức khỏe của người cha đã thực hiện một lần lượt cho tồi tệ hơn. Ông được an ủi bởi em trai của ông, công tước xứ York. Như là một yếu và tự vệ John của Gaunt gần cái chết, Richard II đi vào và đứng trên anh ta nói "Hãy để họ chết đó tuổi và sullens có, cho cả hai hast ngươi, và cả hai trở thành nấm mồ." Nhà vua không có nghi ngờ sau đó hối hận về dòng. John của Gaunt sau đó chết, một thời gian ngắn sau khi cung cấp của mình thử cổ điển "... Điều này may mắn cốt truyện, trái đất này, lĩnh vực này, anh này." Khi sự kiện phát triển, công tước xứ York hỗ trợ cho vua bắt đầu suy yếu dần, York truyền thống trung thành với Vương miện, ông có thể là bất cứ ai.Khi chúng tôi nói, cuối Edward III của họ là Plantagenet; Plantagenet có là tên của Geoffrey, Bá tước của Anjou, tổ tiên của Edward III, Anjou là một tỉnh ở phía tây nước Pháp. Mặc dù họ là Plantagenet, họ chính trị mạnh mẽ này sẽ tìm thấy chính nó trong nhiều thập niên chia chủ yếu thành hai nhóm; nhà Lancaster, con cháu của John Gaunt, và cái gọi là nhà, con cháu của Edmund Langley. Lòng trung thành chính trị để những chi nhánh Plantagenet hai là nguồn gốc của "Chiến tranh của the hoa hồng," một chủ đề thảo luận trong vở kịch lịch sử sau này. Bởi thời gian này Richard II đã thực hiện kế hoạch lương chiến tranh với Ailen, và có Castro tài sản của Gaunt và của Bolingbroke để giúp tài trợ cho nỗ lực chiến tranh của mình. Một trẻ Henry Bolingbroke, biding thời gian của mình tại Pháp, nhận thức được rằng Richard II đã mất một số hỗ trợ trong nước và mong muốn đòi tiêu đề của mình và quyền của mình và tài sản của cha mình, có bây giờ đã đạt được sự hỗ trợ của Pháp của công tước xứ Brittany, lá Pháp với một hạm đội đáng kể. Kế hoạch của ông là hạ cánh tại Ravensburgh trên bờ biển phía bắc của nước Anh. Nó cũng được đồn đại về điều đó Bolingbroke có kế hoạch để cố gắng nắm bắt Vương miện từ người Anh em họ của ông là Richard II. Một người bạn của nhà vua, John Bushy, tham mưu và bàn giao tiếp của Richard queen, người justifiably sợ chồng bà. Henry Bolingbroke và tùy tùng của ông bây giờ đã đến lúc Ravensburgh và đã hướng đến Nam Bristow Castle. Monarchist York, bây giờ cũ và bị ảnh hưởng, phải đối mặt Bolingbroke trẻ, virile và đầy tham vọng, làm cho một nỗ lực dũng cảm và cảm thấy trái tim để khuyến khích Bolingbroke để hỗ trợ nhà vua. Với lòng từ bi và ngoại giao, Bolingbroke giữ vững chắc, chiến thắng York trên.Một cách riêng biệt và một dấu hiệu của sự vật tới, xưng lâu các đồng minh của nhà vua, chạy trốn nhà vua trở về từ Ai-Len. Trong khi đó tại lâu đài Bristow, Bolingbroke bắt Bushy và màu xanh lá cây, hai trong số confidants của nhà vua, và có họ thực hiện. Bolingbroke di chuyển xa hơn trong nội địa. Vua học của phụ tá của xấu đi hỗ trợ trong một số chính mình và bạn bè của họ, nhiều đã đào tẩu sang Bolingbroke, bao gồm cả Northumberland mạnh mẽ và con trai ông, Harry Percy. Harry (hoặc Henry) Percy là tốt hơn được gọi là Hotspur. Ông có một vai trò quan trọng tới. Salisbury, một người bạn của nhà vua, cung cấp tin xấu cho một chán nản Richard II. Salisbury là một cách nhanh chóng theo Stephen Scroop những người cung cấp tin tức tồi tệ hơn. Vua cuộc đàm phán tự do của cái chết. Ông đưa đến nhiệm vụ và tạm thời khuyến khích bởi giám mục Carlisle. Đẩy mất tinh thần của mình, vua học rằng chú của ông York đã tham gia Bolingbroke và nguyên nhân của mình. Harry Percy trẻ (Hotspur) sau đó thông báo cho Bolingbroke rằng nhà vua và một vài trong số những người ủng hộ của mình đã tìm cách bảo vệ ở Flint Castle. Bolingbroke dispatches Northumberland để nói chuyện với nhà vua và để cho anh ta biết rằng ông chỉ tìm cách để có của mình banishment bãi bỏ và có đất đai của mình và tài sản khác trở lại. Ban đầu, Richard II đặt lên một phía trước tốt, nhưng sớm succumbs để nói chuyện một chút incoherently; giải quyết nhiều vấn đề, nhưng trong làm không trực tiếp đề Bolingbroke của câu hỏi. Vua sớm khóa và bloodlessly hạ bệ, một chút thời gian ngăn cản cho ủng hộ ông và một thời điểm quyết định trong lịch sử Anh.Một cách riêng biệt, nữ hoàng dispirited và phụ tá của mình đang đi bộ trong khu vườn của nữ hoàng khi người làm vườn cung cấp một ẩn dụ cho lĩnh vực, kích thích nữ hoàng. Tại khoảng thời gian này, công tước xứ York báo cáo để Bolingbroke Richard II đã sẵn sàng để công khai từ bỏ Vương miện của mình. York tuyên bố rằng Henry Bolingbroke bây giờ là vua Henry IV. Richard II đi về phía trước. Nhẹ nhàng, Northumberland nói với Richard II rằng ông phải ký một số giấy tờ ghi nhận tội ác của mình chống lại nhà nước. Richard đặt lên một cảm xúc quốc phòng, nói rằng "Tôi đã hầu như không được học uốn cong đầu gối của tôi." Cuối cùng ông nói, "Ở đây, người Anh em họ, Giữ Vương miện." Khi Bolingbroke hỏi anh ta "Tôi nghĩ rằng bạn đã sẵn sàng từ chức," Richard trả lời, "Vương miện của tôi tôi, nhưng vẫn còn griefs của tôi là của tôi, cho tôi phải không có gì." Sau một thời gian bằng lời nói sparing, Henry IV nắm giữ công ty, vị vua mới gửi Richard tháp, một nhà tù ban đầu được xây dựng bởi Julius Caesar. Northumberland tiền cho nữ hoàng rằng cô đã bị trục xuất sang Pháp và Richard sẽ được chuyển đến lâu đài Pomfret. Không thành công, hoàng hậu khóc "đâu ông đi, chổ kia để tôi đi." Richard nói, "Khóc cho tôi tại Pháp, tôi cho ngươi ở đây." Một cách riêng biệt, Henry IV pardons Aumerle người Anh em họ của ông, con trai của York, người trong suốt vở kịch đã là chính trị ngây thơ và đã điều trị Bolingbroke kém.Richard xuống hạng đến lâu đài Pomfret là tù nhân duy nhất của nó. Shakespeare đã Richard phản ánh về cuộc sống của mình và mình cảm giác, và vào những gì và những gì có thể có. Một sai lầm nghiêm trọng nhưng cũng intentioned người bạn của nhà vua mới giết Richard lúc Pomfret Castle, một hành động đó sẽ ám ảnh vị vua và Anh cho một thế kỷ. Lật đổ của Richard II, theo sau là của mình giết người tại Pomfret, dẫn đến tin đồn và innuendos và gossip và biện minh cho nhiều thập kỷ tới, burdening triều đại Henri IV và với những người con trai và cháu trai của mình. Nhưng Richard của mất mát của Vương miện của mình, vợ của mình và cuộc sống của mình, buồn như nó đã, dẫn đến một loạt các cuốn sách lịch sử tuyệt vời.Nhân vật chính Aumerle. Aumerle là công tước Aumerle, con trai lớn của York, con trai riêng nữ công tước xứ York. Ông là một người Anh em họ đầu tiên để Richard II và Henry Bolingbroke. Ông vẫn còn một confidant gần Richard II trong suốt, và không bao giờ gần Bolingbroke. Vào cuối chơi ông liên quan đến một âm mưu trước đó được thiết kế để có cuộc sống của Bolingbroke, người sau đó là Henry IV. Nhà vua mới mất những lời buộc tội nhẹ và mạo hiểm ít, pardons anh em họ của mình. Công tước xứ York. Công tước xứ York là Edward của Langley, con trai thứ năm của Edward III. Trong suốt vở kịch York là keo"" những người giúp tổ chức gia đình với nhau, có một mối quan hệ tốt đẹp với trai cũ, John Gaunt, và cháu trai của ông, Richard II và Henry IV. Lionel, công tước của Clarence, là con trai thứ ba của Edward III, và có một đứa trẻ, một con gái, Philippa. Sau đó, con trai út của York, Richard, Bá tước xứ Cambridge, kết hôn với Anne, cháu gái của Philippa, dẫn chắc chắn để phù hợp các vấn đề kế vị để crown, mà sau đó dẫn tới cuộc chiến tranh của Hoa hồng, một cuộc chiến tranh"" mà tiêu thụ Anh ở thế kỷ 15. Henry Bolingbroke. Henry Bolingbroke là công tước xứ Hereford, con trai của John của Gaunt, và một vị vua trong tương lai. Sớm trong vở kịch ông bị trục xuất cho sáu năm để nước Pháp; Richard II, người Anh em họ của ông và nhà vua, vì sợ anh ta như là một đối thủ cạnh tranh. Trong khi ở Pháp Bolingbroke gai
đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Việt) 2:[Sao chép]
Sao chép!
Richard II giản
Synopsis
Richard II là người đầu tiên trong loạt tám lịch sử Shakespeare bao phủ thế kỷ mười lăm Anh. Anh đã dẫn đầu trong thế kỉ này do các thành viên của gia đình Plantagenet, và cho hầu hết thế kỷ được dẫn dắt bởi con cháu của John của Gaunt, con trai thứ tư của Edward III, con trai cả là "ngành công bằng mọc từ gốc." Edward Plantagenet , Edward III, ông Richard II là gốc rễ. Ông là tộc trưởng của triều đại chính trị mạnh mẽ này. Bảy trong số các lịch sử, bao gồm này, bao gồm con cháu của John của Gaunt, công tước của Lancaster. Thứ tám bao gồm một hậu duệ xa của Edmund của Langley, công tước xứ York, tốt hơn được gọi là York, con trai thứ năm của Edward III. Đó Gaunt là thứ tư sinh ra con trai Edward III và York thứ năm là một việc rất lớn. John của Gaunt và Edmund của Langley đã được sinh ra ở các thị trấn, thị trấn có tên là "Gaunt" và "Langley." Đó là cách nó làm việc.
Chơi này bắt đầu năm 1399 khi vua Anh Richard II ba mươi hai tuổi, con trai và đứa con duy nhất của Edward, Black Prince, con trai đầu tiên Edward III, gọi về phía trước người anh em họ ba mươi hai tuổi của ông Henry Bolingbroke (John của con trai Gaunt của), cùng với một Thomas Mowbray, từng có bị buộc tội đồng lõa trong cái chết của người chú của vua, Công tước Gloucester, sáu bảy người con trai Edward III. Richard II đã được vua cho hai mươi năm, cha ông predeceasing cha mình, một vấn đề mà đặt trẻ Richard đầu tiên trong dòng để làm vua. Richard trở thành Richard II lúc mười hai tuổi năm 1379, năm ông nội của ông, Edward III, qua đời.
Bolingbroke và Mowbray được gọi là trước mặt vua và John của Gaunt để tự bảo vệ mình. Bolingbroke và Mowbray kịp thời tham gia vào nhau trong một spar miệng nghiêm trọng. Nhà vua quyết định rằng hai người họ phải giải quyết sự khác biệt của họ trong một cuộc đấu tay đôi ở Coventry. Sau đó, tại Coventry, ngay trước khi trận đấu sẽ được bắt đầu, nhà vua quyết định cấm Mowbray từ Anh cho cuộc sống và sống lưu vong Bolingbroke sang Pháp trong sáu năm. Vào khoảng thời điểm này, nữ công tước của Gloucester, vợ góa của con trai thứ sáu của Edward III, các Gloucester vừa qua đời, tìm ra John của Gaunt, yêu cầu ông giúp cô trả thù giết người của chồng mình. Gaunt cung cấp hỗ trợ mỏng của cô, nói: "Đó là cuộc tranh cãi của Thiên Chúa," nhà vua trong thời đại mà coi thay thế của Thiên Chúa ở Anh. Cô nhanh chóng rời cho lâu đài của mình tại Plashy, không được nghe từ một lần nữa. . Chúng tôi nhanh chóng hiểu là cô đã chết
Như Henry Bolingbroke là về để lại cho nước Pháp, có ta nói là bị lưu đày trong sáu năm, người cha của mình cung cấp một số lời khuyên tốt đẹp, cho thấy con trai của mình khi ở Pháp "tưởng tượng mỗi hoa một phụ nữ công bằng; từng bước một điệu nhảy đo. "Chẳng bao lâu sau khi Henry Bolingbroke lá cho Pháp, chúng ta biết rằng sức khỏe của cha mình đã một lần lượt cho tồi tệ hơn. Ông được an ủi bởi người em trai của mình, công tước xứ York. Như một John yếu và khả năng tự vệ của Gaunt gần kề cái chết, Richard II đi vào và đứng trên ông nói "Hãy để họ chết mà tuổi và sullens đã, cho cả mầy, và cả hai trở thành nấm mồ." Nhà vua không có nghi ngờ sau này hối hận dòng. John của Gaunt rồi chết, không lâu sau khi sinh độc thoại của ông cổ điển "...... âm mưu may mắn này, trái đất này, lĩnh vực này, nước Anh này." Như những sự kiện phát triển, các công tước của hỗ trợ York cho nhà vua bắt đầu suy yếu dần, York truyền thống trung thành với . vương miện, bất cứ ai ông có thể là
Như chúng ta đã nói, họ cuối Edward III là Plantagenet; Plantagenet đã từng là tên gia đình của Geoffrey, đếm Anjou, tổ tiên của Edward III, Anjou là một tỉnh ở miền tây nước Pháp. Mặc dù tên họ của họ là Plantagenet, gia đình chính trị mạnh mẽ này tìm thấy chính nó trong nhiều thập kỷ chia chủ yếu thành hai nhóm; Lancastrians, con cháu của John của Gaunt, và cái gọi là Yorkists, con cháu của Edmund của Langley. Lòng trung thành chính trị với hai chi nhánh Plantagenet là nguồn gốc của "War of the Roses", một chủ đề được thảo luận trong các vở kịch lịch sử sau đó.
Đến lúc này Richard II đã có kế hoạch tiến hành chiến tranh với Ai Len, và đã bị tước đoạt tài sản Gaunt và Bolingbroke để giúp tài trợ cho nỗ lực chiến tranh của ông. Một trẻ Henry Bolingbroke, đấu thầu thời gian của mình ở Pháp, nhận thức được rằng Richard II đã bị mất một số hỗ trợ trong nước và háo hức để đòi lại quyền sở hữu và quyền của mình đối với tài sản của cha mình và, có bây giờ được sự hỗ trợ của công tước của Brittany của Pháp, rời Pháp với một hạm đội lớn. Kế hoạch của ông là với đất tại Ravensburgh trên bờ biển phía bắc của nước Anh. Nó cũng được đồn đoán về điều đó Bolingbroke có kế hoạch để cố gắng để nắm bắt các vương miện từ người anh em họ của ông Richard II.
Một người bạn của nhà vua, John xù, bào và an ủi nữ hoàng của Richard, người đáng sợ cho chồng. Henry Bolingbroke và đoàn tùy tùng của ông bây giờ đã đến lúc Ravensburgh và đã hướng về phía nam cho Bristow Castle. Các quân chủ York, bây giờ lớn tuổi và bị ảnh hưởng, phải đối mặt với Bolingbroke trẻ, dương vật và đầy tham vọng, làm cho một nỗ lực dũng cảm và cảm động để khuyến khích Bolingbroke để hỗ trợ nhà vua. Với lòng từ bi và ngoại giao, Bolingbroke giữ vững, chiến thắng York hơn.
Riêng và trong một dấu hiệu của sự vật tới, xứ Wales, dài đồng minh của nhà vua, chạy trốn khỏi vua trở về từ Ireland. Trong khi đó ở Bristow Castle, Bolingbroke chụp Bushy và xanh, hai người tâm của nhà vua, và đã cho họ thực hiện. Bolingbroke di chuyển sâu vào nội địa. Các vua nghe tin hỗ trợ đang xấu đi của riêng mình trong số các trợ lý trọng và bạn bè của họ, nhiều người đã đào thoát sang Bolingbroke, bao gồm cả các Northumberland mạnh mẽ và con trai ông, Harry Percy. Harry (hay Henry) Percy là tốt hơn được biết đến như Hotspur. Ông có một vai trò quan trọng sắp tới. Salisbury, một người bạn của nhà vua, cung cấp tin tức xấu đến chán nản Richard II. Salisbury được nhanh chóng tiếp theo Stephen làm có tiếng kêu kèn kẹt những người cung cấp tin tức thậm chí tồi tệ hơn. Nhà vua nói tự do của cái chết. Ông được đưa đến công việc và tạm thời khuyến khích bởi các Giám mục của Carlisle. Thúc đẩy hơn nữa mất tinh thần của mình, nhà vua biết rằng chú của mình York đã tham gia Bolingbroke và sự nghiệp của ông.
Các trẻ Harry Percy (Hotspur) sau đó thông báo Bolingbroke rằng nhà vua và một vài người ủng hộ ông đã tìm cách bảo vệ ở Flint Castle. Bolingbroke công văn Northumberland để nói chuyện với nhà vua và để cho anh ta biết rằng anh ta chỉ tìm cách xua đuổi ông đã bãi bỏ và có vùng đất của mình và tài sản khác trả lại. Ban đầu, Richard II đặt lên một mặt trận tốt, nhưng nhanh chóng bị khuất phục để nói chuyện một chút rời rạc; giải quyết nhiều vấn đề, ​​nhưng trong đang làm không trực tiếp giải quyết các câu hỏi của Bolingbroke. Nhà vua sớm khóa và được đổ máu lật đổ, một lúc nản lòng các ủng hộ viên của ông và một thời điểm xác định trong tiếng Anh lịch sử.
Riêng biệt, nữ hoàng chán nản và phụ tá của cô đang đi bộ trong khu vườn của nữ hoàng khi Gardener cung cấp một phép ẩn dụ cho cảnh giới, kích thích nữ hoàng . Vào khoảng thời gian này, công tước xứ York báo cáo cho Bolingbroke rằng Richard II đã sẵn sàng để công khai từ bỏ vương miện của mình. York tuyên bố rằng Henry Bolingbroke tại là Vua Henry IV. Richard II đến phía trước. Nhẹ nhàng, Northumberland nói với Richard II mà ông phải ký giấy tờ nào đó thừa nhận tội ác của mình chống lại nhà nước. Richard đặt lên một hàng phòng ngự cảm xúc, nói rằng "Tôi đã hầu như chưa học được uốn cong đầu gối của tôi." Cuối cùng, ông nói, "Ở đây, anh em họ, nắm bắt các vương miện." Khi Bolingbroke hỏi anh ta: "Tôi nghĩ rằng bạn đã sẵn sàng từ chức", Richard trả lời, "vương miện của tôi là tôi, nhưng vẫn griefs của tôi là của tôi, cho tôi phải không có gì được." Sau một thời gian tiết kiệm lời nói, công ty đang nắm giữ Henry IV, vua mới gửi Richard đến Tháp, một nhà tù ban đầu được xây dựng bởi Julius Caesar . Northumberland tiền thu được để nói với hoàng hậu rằng cô đã bị trục xuất sang Pháp và rằng Richard sẽ được chuyển giao cho Pomfret Castle. Không có kết quả, nữ hoàng khóc "đi đâu ông đi, đến nơi đó để cho tôi đi." Richard nói, "Weep cho tôi ở Pháp, tôi cho ngươi ở đây."
Riêng, Henry IV ân xá em họ Aumerle ông, con trai York, người suốt vở kịch đã được ngây thơ về chính trị và đã được điều trị Bolingbroke kém.
Richard được chuyển xuống Pomfret Castle là tù nhân cô độc của nó. Shakespeare có Richard phản ánh về cuộc sống của mình và cảm nhận của riêng mình đang được, và về những gì đã và những gì có thể có được. Một người bạn bị sai lầm nhưng cũng có ý của nhà vua mới giết Richard tại Castle Pomfret, một hành động mà sẽ ám ảnh các vị vua và Anh trong một thế kỷ. Các truất của Richard II, tiếp theo là vụ giết người của mình tại Pomfret, dẫn đến tin đồn và innuendos và tin đồn và biện minh cho thập kỷ tới, gánh nặng triều Henry IV và những người con trai và cháu trai của ông. Nhưng mất vương miện của ông, vợ ông và cuộc sống của ông Richard, buồn vì nó đã được, dẫn đến một loạt tuyệt vời của cuốn sách lịch sử.
Nhân vật chính
Aumerle. Aumerle là công tước Aumerle, con trai lớn của York, người con riêng của nữ công tước xứ York. Ông là một người anh em họ đầu tiên cả hai Richard II và Henry Bolingbroke. Ông vẫn là một người bạn tâm gần Richard II trong suốt, và không bao giờ là gần Bolingbroke. Late trong vở kịch ông là liên quan đến một âm mưu đầu được thiết kế để lấy đi sinh mạng của Bolingbroke, lúc đó là Henry IV. Vị vua mới có những lời buộc tội nhẹ và mạo hiểm chút, ân xá người anh họ. Ông
Duke of York. Công tước xứ York là Edward của Langley, con trai thứ năm của Edward III. Trong suốt vở kịch York là "chất keo" người giúp giữ gia đình với nhau, có một mối quan hệ tốt đẹp với anh trai lớn tuổi hơn, John của Gaunt, và cháu trai của ông, Richard II và Henry IV. Lionel, công tước của Clarence, là con trai thứ ba Edward III, và có một đứa con, một đứa con gái, Philippa. Sau đó, cậu con trai nhỏ York, Richard, bá tước của Cambridge, kết hôn với Anne, cô cháu gái của Philippa, dẫn chắc chắn để tiếp-to-the-crown vấn đề thích hợp, mà sau đó dẫn đến cuộc chiến tranh của Hoa hồng, một "cuộc chiến" mà tiêu thụ nước Anh trong thế kỷ thứ mười lăm.
Henry Bolingbroke. Henry Bolingbroke là công tước Hereford, con trai của John của Gaunt, và một vị vua tương lai. Đầu trong vở kịch ông bị lưu đày trong sáu năm tới Pháp; Richard II, người anh em họ của mình và các vua, vì sợ anh như một đối thủ cạnh tranh. Trong khi ở Pháp Bolingbroke gai
đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2025 I Love Translation. All reserved.

E-mail: ilovetranslation@live.com