Ugly is unpleasant, ugly makes you want to look away, ugly is what we  dịch - Ugly is unpleasant, ugly makes you want to look away, ugly is what we  Việt làm thế nào để nói

Ugly is unpleasant, ugly makes you

Ugly is unpleasant, ugly makes you want to look away, ugly is what we worry we are but know we aren’t. One can have a case of the uglies, make an ugly face, or feel beaten with the ugly stick. You can be an ugly duckling, an Ugly American, or descend from the Plug Uglies. If you are an ugli fruit, you are currently in season. It may be possible to be good, bad, and ugly, but an ugly woman just might not exist. One might work at the Ugly People Agency, or even Coyote Ugly—but only if you’re not, you know, ugly.

Part of what makes ugly such a potent word lies in its etymology. Stemming from old Norse uggligr, meaning “dreadful” or “fearful,” ugly implies the subject is beyond merely unattractive—she is to be feared. Beyond the plain woman, or the woman who is unremarkable, homely, nondescript, or simply not all that pretty, the ugly woman looks a fright. Given the medieval correlation of physical beauty and moral goodness, it’s no surprise that ugly to describe something unpleasant to look at took root simultaneously with its usage as “morally offensive.” The ugly woman frightens us not only because of her malformed features but because of her amorality. (This concept is illustrated by her repeat appearance in fairy tales—most of which were written in languages other than English and therefore outside of my scope here, though ugly surely is the best translation of the words used to describe the various witches and stepmothers that populated the fairy tales of yore.) Anne Boleyn was described as “ill-shaped and ugly” by an English Roman Catholic activist in an effort to discredit her rule of England, the idea being that anything resulting from the reign of a hideous woman wasn’t fit to stand.

Of course, the connection between ugliness and a lack of virtue isn’t necessarily restricted to the medieval days. The exact corollary may have faded; the association remained. An ugly woman might hide, but she’ll be found: “The Persians make an emblem of [the veil], to signify that many times...under very rich Cloths, hide a very Ugly Woman” (Duke of Holstein, 1669). She might be greedy: “Many an ugly woman has ruined her husband, and starved her trades-people, that she might have a larger drop to her necklace...Is the ugly woman less ugly with her diamonds than without them?” (The Wife and Woman’s Reward, 1835). The ugly woman has no talent: “No truly ugly woman ever yet wrote a truly beautiful poem the length of her little finger” (Noctes Ambrosianae, 1827). And just in case any of us missed the message, Sir Edward Sullivan—the original men’s rights activist—reminds us in his 1894 treatise Woman, the Predominant Partner, that “A woman is not necessarily virtuous because she’s ugly, or necessary reverse because she’s pretty,” though he does concede that “Of course beauty attracts temptation, and ugliness repels it.”

This repelling of temptation presents the flipside of the ugly-as-ambiguously evil trope: Ugliness, under the right circumstances, can be a virtue. “Ugliness is the guardian of women,” reads a Hebrew adage, a compliment to the Spanish saying “The ugliest is the best housewife.” (And even if she’s not the best housewife, never mind that; The Overland Monthly reminded us in 1911 that “A good deal may be forgiven to an ugly woman.”)

But nobody loves an ugly woman like a fellow with the blues: R&B, blues, bop, and soul all have tributes to the ugly woman, praising her as a more competent and trustworthy woman than the pretty darling who’ll run all over town. The most famous example is Jimmy Soul’s 1963 “If You Wanna Be Happy,” but he hardly invented the concept; the song itself was borrowed from calypso musician Roaring Lion’s 1934 ditty “Ugly Woman,” the refrain of which is “So from a logical point of view / Always love a woman uglier than you.” Don Covay tells us to “Get me an ugly woman / Nobody want but me / Get me an ugly woman / Ugly woman twice as sweet.” Indeed, perhaps it was her community’s treatment of the ugly woman that made “the ugliest woman in show business”—as Ma Rainey was referred to—simply respond “Bless you, darling,” when a vaudeville performer called “an ugly woman or a pretty monkey.”

The bluesmen might have been shocked to find that their beloved ugly women didn’t actually exist. “There never was, and it may be safely predicted that there never will be, on earth any such creature as an ugly woman,” wrote Irish journalist Charles J. Dunphie in 1876. “Nobody ever heard of such a phenomenon. To be a woman is to be beautiful.” When we see beauty as being intrinsic to womanhood, an ugly woman is indeed impossible: She “may more properly be called a Third Sex, than a Part of the Fair one” (Philip Stanhope, 1777). A 1904 edition of The Smart Set magazine: “If there were such a thing as an ugly woman—which I don’t believe at all...we’d let them frisk around a bit; but seeing that this is a man’s world, we’ve made it absolutely necessary for a pretty woman to behave herself.” Sammy Davis Jr. may have around when his contemporaries were wailing their “Ugly Woman Blues,” but he himself remained unconvinced of their existence: “Ain’t no such thing,” he said in an Ebony interview in 1980. “A woman may be ugly in our minds, but physically every woman is beautiful to me. And I’m a womanizer, man.”

Luckily, if an ugly woman does exist, it's not that hard for her to change: “There are no ugly women, only lazy ones,” makeup magnate Helena Rubinstein famously quipped. The vaguely protofeminist Young Ladies’ Mutual Improvement Associations of Zion agreed, concluding an 1889 argument against the restrictiveness of corsets with “An ugly woman is a blot in the face of creation, but no woman need be ugly if she will exercise properly, live intelligently, and dress correctly.” It was a nice turnbout from the sentiment of an earlier era—that ugly women shouldn’t even try. From Atlantic Monthly, 1859: “By flying in the face of fashion, a woman attracts attention to her person, which can be done with impunity only by the beautiful; but do you not see that an ugly woman, by conforming to fashion, obtains no advantage over other women, ugly or beautiful, who also conform to it?”

The word ugly has come up most often in my discussions with women as something they’re not. “I know I’m not ugly,” say some of us before going on to list our flaws, as though frightening small children is the worry we must work the hardest to banish from our psyche. There’s a sting about ugly that makes it difficult to even utter the word about a person: It’s a disqualifier, listing what we or others are not, instead of a description we’re eager to use. “There seems to be a taint of political incorrectness to using the words ‘ugly’ and ‘woman’ together, akin to using a racial or sexual slur,” writes Charlotte M. Wright in her 2006 book Plain and Ugly Janes: The Rise of the Ugly Woman in Contemporary American Fiction. That political incorrectness gave birth to the pool of “yo mama so ugly” jokes that are a staple of the dozens. Indeed, when Jet magazine printed a 1973 roundup of ugly jokes from standup comics—who make their trade in subverting political correctness—all but one used ugly women, not ugly men, as their target. The lone standout who used a man as her target? Moms Mabley, the only comedienne featured in the piece.

As long as ugly is one of the worst things you can say about a woman, we’re hesitant to use it on one another, even when the goal is to cut one another down. If it is used, it’s delivered with deliberate provocation—take celebrity gossip site The Superficial, which uses “Because you’re ugly” as its tagline. The inappropriate power of ugly hasn’t gone unnoticed by blogger Tatiana of Parisian Feline, who writes, “There is power in all things, including ugliness. Many people are terrified of being ugly, but if there’s power in exactly who you are, that includes being ugly too.” In questioning the hesitancy we have to use the word, she implies that we imbue both beauty and ugliness with more power than either might deserve. “Being ugly, and being willing to call myself that, is always tricky business. When you’re conditioned to believe that ugliness is bad and prettiness is good, well, most people will do anything to show you how ‘good’ you really are.” Indeed, ABC network was counting on that impulse when they debuted Ugly Betty in 2006. Betty is written as a smart, likable, sympathetic character: We’re meant to see her "goodness" and root for those who try to convince her that she's not ugly—and we ourselves aren't meant to really see her as ugly. (Surely a task made easier by casting the non-ugly America Ferrera in the titular role, though the character is coded as ugly through the glasses, the braces, and the Guadalajara poncho.)

Like most of the women I’ve talked with, I don’t think of myself as ugly—but that's hardly an act of affirmation, as ugliness isn’t what most of us fear. Ugly is a strong word, closer both in etymology and usage to grotesque than to ho-hum. That power just might make it preferable in certain ways to what we’re more likely to fear: not that we’re ugly, but that we’re not pretty enough. That preference is only theoretical, of course; I’m not about to wish for the face of a gargoyle merely to save myself the woes of my ruddy skin and sagging jawline. But I’m going to pay attention, albeit briefly, to Jean-Paul Sarte: “A truly ugly woman is arresting, discordant in the midst of dull, run-of-the-mill human faces.” For a moment that passage seems to offer solace to the ugly woman—yet even here, she can’t win. Indeed, he’s only paving the way for our modern equivalent of equating appearance with morality: “There is no doubt at all,” Sartre writes, “that she is unhappy.”
0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!
Xấu xí là khó chịu, xấu xí làm cho bạn muốn nhìn xa, xấu xí là những gì chúng tôi lo lắng chúng tôi nhưng chúng tôi không biết. Một có thể có một trường hợp của các uglies, làm cho một khuôn mặt xấu xí, hoặc cảm thấy bị đánh đập với thanh xấu xí. Bạn có thể là một vịt con xấu xí, một xấu xí người Mỹ, hoặc hạ xuống từ Uglies cắm. Nếu bạn là một trái cây ugli, bạn đang hiện đang ở trong mùa giải. Nó có thể được có thể được tốt, xấu và xấu xí, nhưng một người phụ nữ xấu xí chỉ có thể không tồn tại. Một có thể làm việc tại cơ quan những người xấu xí, hoặc thậm chí Coyote Ugly — nhưng chỉ nếu bạn không, bạn đã biết, xấu xí.Một phần của những gì làm cho xấu xí một từ mạnh nằm trong từ nguyên của nó. Bắt nguồn từ tiếng uggligr, có nghĩa là xấu xí "đáng sợ" hoặc "sợ hãi", ngụ ý chủ đề là ngoài chỉ là không hấp dẫn-cô ấy là để được sợ. Ngoài những người phụ nữ đồng bằng, hoặc người phụ nữ đã là đáng kể, giản dị, nondescript, hoặc chỉ đơn giản là không phải tất cả những gì là đẹp, người phụ nữ xấu xí trông một sợ. Cho các mối tương quan thời Trung cổ của vẻ đẹp thể chất và đạo đức tốt đẹp, đó là không có bất ngờ rằng xấu xí để mô tả một cái gì đó khó chịu để xem xét đã gốc đồng thời với việc sử dụng của nó như là "về mặt đạo Đức tấn công." Người phụ nữ xấu xí sợ chúng tôi không chỉ vì tính năng bị thay đổi của cô, nhưng vì amorality của cô. (Khái niệm này được minh họa bởi xuất hiện lặp lại của cô trong truyện cổ tích — hầu hết đều được viết bằng các ngôn ngữ khác ngoài tiếng Anh và do đó bên ngoài phạm vi của tôi ở đây, mặc dù xấu xí chắc chắn là tốt nhất bản dịch của từ được sử dụng để mô tả các phù thủy và bụng mà dân cư câu chuyện cổ tích của yore.) Anne Boleyn được mô tả như là "hình bị bệnh và xấu xí" bởi một nhà hoạt động tiếng Anh giáo trong một nỗ lực để không tin mình cai trị của Anh, những ý tưởng rằng bất cứ điều gì là hệ quả từ sự cai trị của một người phụ nữ ghê tởm không phù hợp để đứng.Tất nhiên, kết nối giữa sự xấu đi và thiếu của Đức hạnh không nhất thiết phải giới hạn trong những ngày thời Trung cổ. Các hệ luỵ chính xác có thể đã phai mờ; Hiệp hội tiếp tục. Một người phụ nữ xấu xí có thể ẩn, nhưng cô ấy sẽ được tìm thấy: "người Ba tư làm cho một biểu tượng của [các tấm màn che], để biểu thị rằng nhiều lần... dưới những tấm vải rất phong phú, ẩn một người phụ nữ rất xấu xí" (công tước Holstein, 1669). Cô có thể là tham lam: "nhiều một người phụ nữ xấu xí đã bị hủy hoại chồng, và đói của cô giao dịch-người, rằng cô có thể có một thả lớn hơn để necklace của cô...Là người phụ nữ xấu xí ít xấu xí với kim cương của mình hơn mà không có chúng?" (Vợ và người phụ nữ của phần thưởng, 1835). Người phụ nữ xấu xí có không có tài năng: "không có người phụ nữ thật sự xấu xí bao giờ được viết một bài thơ thật sự đẹp chiều dài của ngón tay của mình" (Noctes Ambrosianae, 1827). Và chỉ trong trường hợp bất kỳ người trong chúng ta mất tin nhắn, Sir Edward Sullivan-những người đàn ông ban đầu của hoạt động quyền — nhắc nhở chúng ta trong của mình năm 1894 luận người phụ nữ, các đối tác chủ yếu, "một người phụ nữ là không nhất thiết phải đạo Đức bởi vì cô là xấu xí, hoặc ngược lại cần thiết bởi vì cô ấy đẹp," mặc dù ông thừa nhận rằng "tất nhiên làm đẹp thu hút cám dỗ, và sự xấu đi đẩy nó."Này đẩy lùi cám dỗ trình bày flipside xấu xí-như-ambiguously ác phép chuyển nghia: sự xấu đi, trong trường hợp đúng, có thể là một Đức tính tốt. "Sự xấu đi là người giám hộ của phụ nữ," lần đọc một adage tiếng Do Thái, một lời khen cho người Tây Ban Nha nói "ugliest là bà nội trợ tốt nhất." (Và ngay cả khi nó không phải là tốt nhất bà nội trợ, không bao giờ nhớ rằng; Overland hàng tháng nhắc nhở chúng ta trong năm 1911 rằng "một thỏa thuận tốt có thể được tha thứ cho một người phụ nữ xấu xí.") Nhưng không ai yêu thương một người phụ nữ xấu xí như một thành viên với các màu xanh dương: R & B, nhạc blues, bop, và tâm hồn tất cả đã đổ vào người phụ nữ xấu xí, ca ngợi cô ấy như một người phụ nữ hơn có thẩm quyền và đáng tin cậy hơn yêu đẹp người sẽ chạy trên tất cả các thị trấn. Ví dụ nổi tiếng nhất là Jimmy Soul 1963 "nếu bạn muốn hạnh phúc," nhưng ông hầu như không phát minh ra khái niệm; bài hát chính nó được vay mượn từ nhạc sĩ calypso Roaring Lion 1934 ditty "Xấu xí người phụ nữ", đoạn điệp khúc trong đó là "như vậy từ một hợp lý điểm của xem / luôn luôn yêu thương một người phụ nữ uglier hơn bạn." Don Covay nói với chúng tôi để "làm cho tôi một người phụ nữ xấu xí / không ai muốn nhưng tôi / làm cho tôi một người phụ nữ xấu xí / xấu xí người phụ nữ gấp đôi ngọt." Thật vậy, có lẽ nó đã là cộng đồng của mình điều trị của người phụ nữ xấu xí mà làm cho "người phụ nữ xấu nhất trong kinh doanh Hiển thị" — như Ma Rainey được gọi — chỉ đơn giản là trả lời "Ban phước cho bạn, con yêu," khi một biểu diễn vaudeville gọi là "một người phụ nữ xấu xí hay một con khỉ đẹp."Các bluesmen có thể được bị sốc để tìm thấy rằng phụ nữ xấu xí yêu quý của họ đã không thực sự tồn tại. "Có không bao giờ, và nó có thể được an toàn dự đoán rằng không bao giờ sẽ có, trên trái đất bất kỳ sinh vật như vậy là một người phụ nữ xấu xí," đã viết Ailen nhà báo Charles J. Dunphie vào năm 1876. "Không ai bao giờ nghe nói về hiện tượng như vậy. Là một người phụ nữ là phải đẹp." Khi chúng ta thấy vẻ đẹp như là nội tại để giới phụ nư, một người phụ nữ xấu xí là thực sự không thể: cô "có thể hơn đúng được gọi là một phần ba giới tính, hơn một phần của một công bằng" (Philip Stanhope, 1777). Một ấn bản năm 1904 của tạp chí The Smart Set: "nếu có một điều như vậy như là một người phụ nữ xấu xí-mà tôi không tin rằng ở tất cả... chúng tôi sẽ cho họ frisk xung quanh một chút; "nhưng thấy rằng đây là một người đàn ông trên thế giới, chúng tôi đã thực hiện nó hoàn toàn cần thiết cho một người phụ nữ đẹp để cư xử mình." Sammy Davis Jr có thể có xung quanh khi đương thời của ông đã sự than van của "xấu xí người phụ nữ Blues", nhưng bản thân ông vẫn thuyết phục về sự tồn tại của họ: "Không có những điều," ông nói trong một Mun cuộc phỏng vấn vào năm 1980. "Một người phụ nữ có thể xấu xí trong tâm trí của chúng tôi, nhưng cơ thể mỗi người phụ nữ là đẹp với tôi. "Và tôi là một womanizer, người đàn ông."May mắn thay, nếu một người phụ nữ xấu xí không tồn tại, nó là không phải là khó khăn cho cô ấy để thay đổi: "Không có không có phụ nữ ugly, chỉ những người lười biếng," ông trùm trang điểm Helena Rubinstein nổi tiếng quipped. Các vaguely protofeminist Young Ladies' lẫn nhau cải thiện Hiệp hội của Si-ôn đã đồng ý, kết luận một 1889 Bieän Luaän Choáng Recognized corsets với "một người phụ nữ xấu xí là một blot khi đối mặt với sáng tạo, nhưng không có người phụ nữ không cần được xấu xí nếu cô sẽ thực hiện đúng cách, sống một cách thông minh và ăn một cách chính xác." Nó là một turnbout tốt đẹp từ tình cảm của một thời đại trước đó-rằng phụ nữ xấu xí không nên thử. Từ Atlantic Monthly, 1859: "Bởi bay trong khuôn mặt của thời trang, một người phụ nữ thu hút sự chú ý cho người của mình, mà có thể được thực hiện với bị trừng phạt chỉ bởi đẹp; "nhưng bạn không thấy rằng một người phụ nữ xấu xí, bởi phù hợp với thời trang, có được không có lợi thế hơn phụ nữ khác, xấu xí hay đẹp, người cũng phù hợp với nó?"Từ xấu xí đã đưa ra hầu hết thường xuyên trong các cuộc thảo luận của tôi với các phụ nữ như là một cái gì đó chúng tôi không phải. "Tôi biết tôi không phải là xấu xí," nói một số của chúng tôi trước khi đi danh sách các sai sót của chúng tôi, như thể sợ nhỏ trẻ em là những lo lắng chúng tôi phải làm việc khó khăn nhất để trục xuất từ thần của chúng tôi. Có là một sting về xấu xí mà làm cho nó khó khăn để thậm chí đọc câu này trước từ về một người: nó là một disqualifier, danh sách những gì chúng tôi hoặc những người khác là không, thay vì một mô tả chúng tôi mong muốn sử dụng. "Có thể là một taint tỏ chính trị để sử dụng từ 'xấu xí' và 'phụ nữ' với nhau, giống như sử dụng một slur chủng tộc hoặc tình dục," viết Charlotte M. Wright trong cuốn sách 2006 đồng bằng và Janes xấu xí của mình: The Rise của người phụ nữ xấu xí trong văn học đương đại Mỹ. Chính trị tỏ đã sinh ra các hồ bơi của "yo mẹ như vậy xấu xí" truyện cười là một yếu tố chính của hàng chục. Thật vậy, khi máy bay phản lực tạp chí in một roundup 1973 xấu xí cười từ truyện tranh standup-những người làm cho thương mại của họ trong subverting chính trị đúng đắn — tất cả, nhưng một trong những sử dụng phụ nữ xấu xí, xấu xí không phải người đàn ông nhất, như là mục tiêu của họ. Lone standout dùng một người đàn ông như là mục tiêu của mình? Bà mẹ Mabley, comedienne duy nhất xuất hiện trong các mảnh. Chừng nào xấu xí là một trong những điều tồi tệ nhất bạn có thể nói về một người phụ nữ, chúng tôi đang do dự để sử dụng nó vào nhau, thậm chí khi mục tiêu là để cắt nhau. Nếu nó được sử dụng, nó được phân phối với sự khiêu khích cố ý-mất người nổi tiếng trang web gossip The bề ngoài, sử dụng "bởi vì bạn đang xấu xí" là khẩu hiệu của nó. Sức mạnh không phù hợp của xấu xí đã không đi không hề do blogger Tatiana của Paris Feline, người đã viết, "không có quyền lực trong tất cả mọi thứ, bao gồm cả sự xấu đi. Nhiều người đang sợ là xấu xí, nhưng nếu không có quyền lực trong chính xác bạn là ai, bao gồm là xấu xí quá. " Trong đặt câu hỏi sự do dự, chúng tôi có thể sử dụng từ, nó ngụ ý rằng chúng tôi imbue cả vẻ đẹp và sự xấu đi với nhiều quyền lực hơn hoặc có thể xứng đáng. "Là xấu xí, và đang sẵn sàng để gọi bản thân mình rằng, luôn luôn là doanh nghiệp khó khăn. Khi bạn đang có điều kiện để tin rằng sự xấu đi là xấu và tính văn hóa là tốt, tốt, hầu hết mọi người sẽ làm bất cứ điều gì để hiển thị bạn làm thế nào 'tốt' bạn thực sự." Thật vậy, ABC mạng đếm trên xung đó khi họ ra mắt Betty xấu xí trong năm 2006. Betty được viết như là một thông minh, sự, nhân vật giao cảm: chúng tôi đang có nghĩa là để thấy mình "tốt đẹp" và gốc cho những người cố gắng thuyết phục cô ấy rằng cô không phải là xấu xí- và chúng ta không có nghĩa là để thực sự nhìn thấy cô ấy như là xấu xí. (Chắc chắn một nhiệm vụ thực hiện dễ dàng hơn bằng cách đúc-ugly America Ferrera trong vai trò vị, mặc dù các ký tự được viết như là xấu xí thông qua kính, các niềng răng và Guadalajara poncho.) Giống như hầu hết các phụ nữ tôi đã nói chuyện với, tôi không nghĩ về bản thân mình như là xấu xí- nhưng đó là hầu như không có một hành động khẳng định, như sự xấu đi không phải là những gì hầu hết chúng ta sợ hãi. Xấu xí là một từ mạnh mẽ, gần gũi hơn cả danh từ và cách sử dụng để kỳ cục hơn đến ho-hum. Rằng quyền lực chỉ có thể làm cho nó thích hợp hơn trong một số cách để những gì chúng tôi đang có nhiều khả năng để lo sợ: không phải là chúng ta đang xấu xí, nhưng mà chúng tôi không khá đủ. Sở thích đó chỉ là lý thuyết, tất nhiên; Tôi sẽ không muốn cho khuôn mặt của một gargoyle chỉ đơn thuần là để tiết kiệm cho bản thân mình những tai ương của ruddy da và võng jawline của tôi. Nhưng tôi sẽ phải quan tâm, mặc dù một thời gian ngắn, Jean-Paul Sarte: "một người phụ nữ thật sự xấu xí là bắt, ca ở giữa ngu si đần độn, run-of-the-mill khuôn mặt của con người." Cho một thời điểm thông qua đó dường như cung cấp sự an ủi cho những người phụ nữ xấu xí- nhưng ngay cả ở đây, cô không thể giành chiến thắng. Thực sự, ông chỉ mở đường cho chúng tôi tương đương hiện đại của equating xuất hiện với đạo Đức: "Không có nghi ngờ không có ở tất cả," Sartre viết, "rằng cô ấy là không hài lòng."
đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Việt) 2:[Sao chép]
Sao chép!
Ugly is unpleasant, ugly makes you want to look away, ugly is what we worry we are but know we aren’t. One can have a case of the uglies, make an ugly face, or feel beaten with the ugly stick. You can be an ugly duckling, an Ugly American, or descend from the Plug Uglies. If you are an ugli fruit, you are currently in season. It may be possible to be good, bad, and ugly, but an ugly woman just might not exist. One might work at the Ugly People Agency, or even Coyote Ugly—but only if you’re not, you know, ugly.

Part of what makes ugly such a potent word lies in its etymology. Stemming from old Norse uggligr, meaning “dreadful” or “fearful,” ugly implies the subject is beyond merely unattractive—she is to be feared. Beyond the plain woman, or the woman who is unremarkable, homely, nondescript, or simply not all that pretty, the ugly woman looks a fright. Given the medieval correlation of physical beauty and moral goodness, it’s no surprise that ugly to describe something unpleasant to look at took root simultaneously with its usage as “morally offensive.” The ugly woman frightens us not only because of her malformed features but because of her amorality. (This concept is illustrated by her repeat appearance in fairy tales—most of which were written in languages other than English and therefore outside of my scope here, though ugly surely is the best translation of the words used to describe the various witches and stepmothers that populated the fairy tales of yore.) Anne Boleyn was described as “ill-shaped and ugly” by an English Roman Catholic activist in an effort to discredit her rule of England, the idea being that anything resulting from the reign of a hideous woman wasn’t fit to stand.

Of course, the connection between ugliness and a lack of virtue isn’t necessarily restricted to the medieval days. The exact corollary may have faded; the association remained. An ugly woman might hide, but she’ll be found: “The Persians make an emblem of [the veil], to signify that many times...under very rich Cloths, hide a very Ugly Woman” (Duke of Holstein, 1669). She might be greedy: “Many an ugly woman has ruined her husband, and starved her trades-people, that she might have a larger drop to her necklace...Is the ugly woman less ugly with her diamonds than without them?” (The Wife and Woman’s Reward, 1835). The ugly woman has no talent: “No truly ugly woman ever yet wrote a truly beautiful poem the length of her little finger” (Noctes Ambrosianae, 1827). And just in case any of us missed the message, Sir Edward Sullivan—the original men’s rights activist—reminds us in his 1894 treatise Woman, the Predominant Partner, that “A woman is not necessarily virtuous because she’s ugly, or necessary reverse because she’s pretty,” though he does concede that “Of course beauty attracts temptation, and ugliness repels it.”

This repelling of temptation presents the flipside of the ugly-as-ambiguously evil trope: Ugliness, under the right circumstances, can be a virtue. “Ugliness is the guardian of women,” reads a Hebrew adage, a compliment to the Spanish saying “The ugliest is the best housewife.” (And even if she’s not the best housewife, never mind that; The Overland Monthly reminded us in 1911 that “A good deal may be forgiven to an ugly woman.”)

But nobody loves an ugly woman like a fellow with the blues: R&B, blues, bop, and soul all have tributes to the ugly woman, praising her as a more competent and trustworthy woman than the pretty darling who’ll run all over town. The most famous example is Jimmy Soul’s 1963 “If You Wanna Be Happy,” but he hardly invented the concept; the song itself was borrowed from calypso musician Roaring Lion’s 1934 ditty “Ugly Woman,” the refrain of which is “So from a logical point of view / Always love a woman uglier than you.” Don Covay tells us to “Get me an ugly woman / Nobody want but me / Get me an ugly woman / Ugly woman twice as sweet.” Indeed, perhaps it was her community’s treatment of the ugly woman that made “the ugliest woman in show business”—as Ma Rainey was referred to—simply respond “Bless you, darling,” when a vaudeville performer called “an ugly woman or a pretty monkey.”

The bluesmen might have been shocked to find that their beloved ugly women didn’t actually exist. “There never was, and it may be safely predicted that there never will be, on earth any such creature as an ugly woman,” wrote Irish journalist Charles J. Dunphie in 1876. “Nobody ever heard of such a phenomenon. To be a woman is to be beautiful.” When we see beauty as being intrinsic to womanhood, an ugly woman is indeed impossible: She “may more properly be called a Third Sex, than a Part of the Fair one” (Philip Stanhope, 1777). A 1904 edition of The Smart Set magazine: “If there were such a thing as an ugly woman—which I don’t believe at all...we’d let them frisk around a bit; but seeing that this is a man’s world, we’ve made it absolutely necessary for a pretty woman to behave herself.” Sammy Davis Jr. may have around when his contemporaries were wailing their “Ugly Woman Blues,” but he himself remained unconvinced of their existence: “Ain’t no such thing,” he said in an Ebony interview in 1980. “A woman may be ugly in our minds, but physically every woman is beautiful to me. And I’m a womanizer, man.”

Luckily, if an ugly woman does exist, it's not that hard for her to change: “There are no ugly women, only lazy ones,” makeup magnate Helena Rubinstein famously quipped. The vaguely protofeminist Young Ladies’ Mutual Improvement Associations of Zion agreed, concluding an 1889 argument against the restrictiveness of corsets with “An ugly woman is a blot in the face of creation, but no woman need be ugly if she will exercise properly, live intelligently, and dress correctly.” It was a nice turnbout from the sentiment of an earlier era—that ugly women shouldn’t even try. From Atlantic Monthly, 1859: “By flying in the face of fashion, a woman attracts attention to her person, which can be done with impunity only by the beautiful; but do you not see that an ugly woman, by conforming to fashion, obtains no advantage over other women, ugly or beautiful, who also conform to it?”

The word ugly has come up most often in my discussions with women as something they’re not. “I know I’m not ugly,” say some of us before going on to list our flaws, as though frightening small children is the worry we must work the hardest to banish from our psyche. There’s a sting about ugly that makes it difficult to even utter the word about a person: It’s a disqualifier, listing what we or others are not, instead of a description we’re eager to use. “There seems to be a taint of political incorrectness to using the words ‘ugly’ and ‘woman’ together, akin to using a racial or sexual slur,” writes Charlotte M. Wright in her 2006 book Plain and Ugly Janes: The Rise of the Ugly Woman in Contemporary American Fiction. That political incorrectness gave birth to the pool of “yo mama so ugly” jokes that are a staple of the dozens. Indeed, when Jet magazine printed a 1973 roundup of ugly jokes from standup comics—who make their trade in subverting political correctness—all but one used ugly women, not ugly men, as their target. The lone standout who used a man as her target? Moms Mabley, the only comedienne featured in the piece.

As long as ugly is one of the worst things you can say about a woman, we’re hesitant to use it on one another, even when the goal is to cut one another down. If it is used, it’s delivered with deliberate provocation—take celebrity gossip site The Superficial, which uses “Because you’re ugly” as its tagline. The inappropriate power of ugly hasn’t gone unnoticed by blogger Tatiana of Parisian Feline, who writes, “There is power in all things, including ugliness. Many people are terrified of being ugly, but if there’s power in exactly who you are, that includes being ugly too.” In questioning the hesitancy we have to use the word, she implies that we imbue both beauty and ugliness with more power than either might deserve. “Being ugly, and being willing to call myself that, is always tricky business. When you’re conditioned to believe that ugliness is bad and prettiness is good, well, most people will do anything to show you how ‘good’ you really are.” Indeed, ABC network was counting on that impulse when they debuted Ugly Betty in 2006. Betty is written as a smart, likable, sympathetic character: We’re meant to see her "goodness" and root for those who try to convince her that she's not ugly—and we ourselves aren't meant to really see her as ugly. (Surely a task made easier by casting the non-ugly America Ferrera in the titular role, though the character is coded as ugly through the glasses, the braces, and the Guadalajara poncho.)

Like most of the women I’ve talked with, I don’t think of myself as ugly—but that's hardly an act of affirmation, as ugliness isn’t what most of us fear. Ugly is a strong word, closer both in etymology and usage to grotesque than to ho-hum. That power just might make it preferable in certain ways to what we’re more likely to fear: not that we’re ugly, but that we’re not pretty enough. That preference is only theoretical, of course; I’m not about to wish for the face of a gargoyle merely to save myself the woes of my ruddy skin and sagging jawline. But I’m going to pay attention, albeit briefly, to Jean-Paul Sarte: “A truly ugly woman is arresting, discordant in the midst of dull, run-of-the-mill human faces.” For a moment that passage seems to offer solace to the ugly woman—yet even here, she can’t win. Indeed, he’s only paving the way for our modern equivalent of equating appearance with morality: “There is no doubt at all,” Sartre writes, “that she is unhappy.”
đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2024 I Love Translation. All reserved.

E-mail: