AuthorAlthough the author does not name himself, evidence outside the  dịch - AuthorAlthough the author does not name himself, evidence outside the  Việt làm thế nào để nói

AuthorAlthough the author does not

Author
Although the author does not name himself, evidence outside the Scriptures and inferences from the book itself lead to the conclusion that the author was Luke.
The earliest of the external testimonies appears in the Muratorian Canon (c. a.d. 170), where the explicit statement is made that Luke was the author of both the third Gospel and the "Acts of All the Apostles." Eusebius (c. 325) lists information from numerous sources to identify the author of these books as Luke (Ecclesiastical History, 3.4).
Within the writing itself are some clues as to who the author was:
Luke, the companion of Paul. In the description of the happenings in Acts, certain passages make use of the pronoun "we." At these points the author includes himself as a companion of Paul in his travels (16:10-17; 20:5 -- 21:18; 27:1 -- 28:16; see notes on 16:10,17; 27:1). A historian as careful with details as this author proves to be would have good reason for choosing to use "we" in some places and "they" elsewhere. The author was therefore probably present with Paul at the particular events described in the "we" sections.
These "we" passages include the period of Paul's two-year imprisonment at Rome (ch. 28). During this time Paul wrote, among other letters, Philemon and Colossians. In them he sends greetings from his companions, and Luke is included among them (see Col 4:9-17 and notes; Phm 23-24). In fact, after eliminating those who, for one reason or another, would not fit the requirements for the author of Acts, Luke is left as the most likely candidate.
Luke, the physician. Although it cannot be proved that the author of Acts was a physician simply from his vocabulary, the words he uses and the traits and education reflected in his writings fit well his role as a physician (see, e.g., note on 28:6). It is true that the doctor of the first century did not have as specialized a vocabulary as that of doctors today, but there are some usages in Luke-Acts that seem to suggest that a medical man was the author of these books. And it should be remembered that Paul uses the term "doctor" in describing Luke (see Col 4:14 and note).
Date
Two dates are possible for the writing of this book: (1) c. a.d. 63, soon after the last event recorded in the book, and (2) c. 70 or even later.
The earlier date is supported by:
Silence about later events. While arguments from silence are not conclusive, it is perhaps significant that the book contains no allusion to events that happened after the close of Paul's two-year imprisonment in Rome: e.g., the burning of Rome and the persecution of the Christians there (a.d. 64), the martyrdom of Peter and Paul (possibly 67) and the destruction of Jerusalem (70).
No outcome of Paul's trial. If Luke knew the outcome of the trial Paul was waiting for (see 28:30 and note), why did he not record it at the close of Acts? Perhaps it was because he had brought the history up to date.
Those who prefer the later date hold that 1:8 (see note there) reveals one of the purposes Luke had in writing his history, and that this purpose influenced the way the book ended. Luke wanted to show how the church penetrated the world of his day in ever-widening circles (Jerusalem, Judea, Samaria, the ends of the earth) until it reached Rome, the world's political and cultural center. On this understanding, mention of the martyrdom of Paul (c. a.d. 67) and of the destruction of Jerusalem (70) was not pertinent. This would allow for the writing of Acts c. 70 or even later.
Recipient
The recipient of the book, ‘’Theophilus’’, is the same person addressed in the first volume, the Gospel of Luke (see Introduction to Luke: Recipient and Purpose).
Importance
The book of Acts provides a bridge for the writings of the NT. As a second volume to Luke's Gospel, it joins what Jesus "began to do and to teach" (1:1; see note there) as told in the Gospels with what he continued to do and teach through the apostles' preaching and the establishment of the church. Besides linking the Gospel narratives on the one hand and the apostolic letters on the other, it supplies an account of the life of Paul from which we can learn the setting for his letters. Geographically its story spans the lands between Jerusalem, where the church began, and Rome, the political center of the empire. Historically it recounts the first 30 years of the church. It is also a bridge that ties the church in its beginning with each succeeding age. This book may be studied to gain an understanding of the principles that ought to govern the church of any age.
Theme and Purpose
The theme of the work is best summarized in 1:8 (see note there). It was ordinary procedure for a historian at this time to begin a second volume by summarizing the first volume and indicating the contents anticipated in his second volume. Luke summarized his first volume in 1:1-3; the theme of his second volume is presented in the words of Jesus: "You will be my witnesses in Jerusalem, and in all Judea and Samaria, and to the ends of the earth" (1:8). This is, in effect, an outline of the book of Acts (see Plan and Outline below).
The main purposes of the book appear to be:
To present a history. The significance of Acts as a historical account of Christian origins cannot be overestimated. It tells of the founding of the church, the spread of the gospel, the beginnings of congregations, and evangelistic efforts in the apostolic pattern. One of the unique aspects of Christianity is its firm historical foundation. The life and teachings of Jesus Christ are established in the four Gospel narratives, and the book of Acts provides a coordinated account of the beginning and spread of the church as the result of the work of the risen Lord and the Holy Spirit through the apostles.
To give a defense. One finds embedded in Acts a record of Christian defenses made to both Jews (e.g., 4:8-12) and Gentiles (e.g., 25:8-11), with the underlying purpose of conversion. It shows how the early church coped with pagan and Jewish thought, the Roman government and Hellenistic society.
Luke may have written this work as Paul awaited trial in Rome. If his case came to court, what better court brief could Paul have had than a life of Jesus, a history of the beginnings of the church (including the activity of Paul) and an early collection of Paul's letters?
To provide a guide. Luke had no way of knowing how long the church would continue on this earth, but as long as it pursues its course, the book of Acts will be one of its major guides. In Acts we see basic principles being applied to specific situations in the context of problems and persecutions. These same principles continue to be applicable until Christ returns.
To depict the triumph of Christianity in the face of bitter persecution. The success of the church in carrying the gospel from Jerusalem to Rome and in planting local churches across the Roman empire demonstrated that Christianity was not a merely human work. It triumphed under the rule of the exalted Christ and through the power of the Holy Spirit.
Characteristics
Accurate historical detail. Every page of Acts abounds with sharp, precise details, to the delight of the historian. The account covers a period of about 30 years and reaches across the lands from Jerusalem to Rome. Luke's description of these times and places is filled with all kinds of people and cultures, a variety of governmental administrations, court scenes in Caesarea, and dramatic events involving such centers as Antioch, Ephesus, Athens, Corinth and Rome. Barbarian country districts and Jewish centers are included as well. Yet in each instance archaeological findings reveal that Luke uses the proper terms for the time and place being described. Hostile criticism has not succeeded in disproving the detailed accuracy of Luke's political and geographical designations.
Literary excellence. Not only does Luke have a large vocabulary compared with other NT writers, but he also uses these words in literary styles that fit the cultural settings of the events he is recording. At times he employs good, classical Greek; at other times the Palestinian Aramaic of the first century shows through his expressions. This is an indication of Luke's careful practice of using language appropriate to the time and place being described. Aramaisms are used when Luke is describing happenings that took place in the Holy Land (chs. 1 - 12). When, however, Paul departs for Hellenistic lands beyond the territories where Aramaic-speaking people live, Aramaisms cease.
Dramatic description. Luke's skillful use of speeches contributes to the drama of his narrative. Not only are they carefully spaced and well balanced between Peter and Paul, but the speeches of a number of other individuals add variety and vividness to the account (see 5 below). Luke's use of details brings the action to life. Nowhere in ancient literature is there an account of a shipwreck superior to Luke's with its nautical details (ch. 27). The book is vivid and fast-moving throughout.
Objective account. Luke's careful arrangement of material need not detract from the accuracy of his record. He demonstrates the objectivity of his account by recording the failures as well as the successes, the bad as well as the good, in the early church. Not only is the discontent between the Grecian Jews and the Hebraic Jews recorded (see 6:1 and note) but also the discord between Paul and Barnabas (see 15:39 and note). Divisions and differences are recognized (15:2; 21:20-21).
Effective use of speeches. One of the distinguishing features of the book of Acts is its speeches. They may be classified as follows: (1) evangelistic -- two types: to Jews and God-fearers (2:14-40; 3:12-26; 4:8-12; 5:29-32; 10:34-43; 13:16-41), to pagans (17:22-31); (2) deliberative (1:16-17,20-22; 15:7-11,13-21); (3) apologetic (7:2-52; 22:1-21; 23:1-6; 24:10-21; 25:8,10; 26:2-23; 28:17-20,21-22,25-28); (4) hortatory (20:18-35).
The speeches are obvioi
0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!
Tác giảMặc dù tác giả không tên mình, bằng chứng bên ngoài kinh thánh và suy luận từ cuốn sách chính nó dẫn đến kết luận rằng tác giả là Luke.Sớm nhất của các lời khai bên ngoài xuất hiện trong Muratorian Canon (khoảng năm 170), nơi các tuyên bố rõ ràng được thực hiện rằng Luke là tác giả của cả hai phần ba phúc âm và "Hành động của tất cả các tông đồ." Eusebius (khoảng 325) liệt kê các thông tin từ nhiều nguồn khác nhau để xác định là tác giả của những cuốn sách như Luke (giáo hội lịch sử, 3.4).Trong các văn bản chính nó là một số đầu mối như tác giả là ai:Luke, các bạn đồng hành của Paul. Trong các mô tả về các diễn biến trong hành vi, đoạn nhất định làm cho việc sử dụng đại từ "chúng tôi." Tại những điểm này tác giả bao gồm mình như là người bạn đồng hành của Paul trong chuyến đi của ông (16:10-17; 20:5 - 21:18; 27:1--18,18; xem ghi chú ngày 16:10, 17; 27:1). Một nhà sử học là cẩn thận với các chi tiết như là tác giả này chứng minh là sẽ có các lý do tốt cho việc lựa chọn để sử dụng "chúng tôi" ở một số nơi và "họ" ở nơi khác. Tác giả là do đó có lẽ mặt với Paul tại các sự kiện đặc biệt được mô tả trong các "chúng tôi" phần.Các "chúng tôi" đoạn bao gồm thời gian tù hai năm của Paul tại Rome (ch. 28). Trong thời gian này Paul đã viết, trong số các chữ cái, Philemon và Colossians. Trong đó ông sẽ gửi lời chào từ người bạn của mình, và Luke được bao gồm trong số đó (xem Col 4:9-17 và ghi chú; PHM 23-24). Trong thực tế, sau khi loại bỏ những người, cho một lý do này hay cách khác, sẽ không phù hợp với các yêu cầu cho tác giả của hành vi, Luke còn lại là ứng cử viên có khả năng nhất.Luke, bác sĩ. Mặc dù nó không thể được chứng minh rằng tác giả của hành vi là một bác sĩ chỉ đơn giản là từ những từ vựng của mình, những từ ông đã sử dụng và đặc điểm và giáo dục phản ánh trong tác phẩm của ông phù hợp tốt vai trò của mình như là một bác sĩ (xem, ví dụ như, lưu ý về 28:6). It's true rằng các bác sĩ của thế kỷ trước đã không là chuyên ngành một vốn từ vựng như của bác sĩ, hôm nay, nhưng có là một số tập quán trong Luke hành vi mà dường như cho thấy rằng một người đàn ông y tế là tác giả của những cuốn sách này. Và nó nên nhớ rằng Paul sử dụng thuật ngữ "bác sĩ" trong việc miêu tả Luke (xem Col 4:14 và lưu ý).NgàyHai ngày là có thể cho các văn bản của cuốn sách này: (1) c. AD 63, ngay sau khi sự kiện này cuối cùng được ghi lại trong cuốn sách, và (2) khoảng 70 hoặc thậm chí cao hơn.Ngày trước đó được hỗ trợ bởi:Im lặng về các sự kiện sau này. Trong khi các đối số từ im lặng không phải kết luận, nó có lẽ là quan trọng rằng cuốn sách này chứa không ám chỉ tới sự kiện xảy ra sau khi đóng bị cầm tù hai năm của Paul tại Rome: ví dụ, đốt của Rome và sự đàn áp của các Kitô hữu có (AD 64), tử đạo của Peter và Paul (có thể là 67) và sự tàn phá của Jerusalem (70).Không có kết quả của thử nghiệm của Paul. Nếu Luke biết kết quả của phiên tòa mà Paul đã chờ đợi (xem xưởng và lưu ý), tại sao đã làm ông không ghi lại nó lúc kết thúc hành vi? Có lẽ nó là bởi vì ông đã mang lại lịch sử Cập Nhật.Những người thích ngày sau đó giữ mà 1:8 (xem lưu ý có) cho thấy một trong những mục đích Luke có bằng văn bản lịch sử của mình, và rằng mục đích này ảnh hưởng đến cách cuốn sách đã kết thúc. Luke muốn hiển thị như thế nào giáo hội thâm nhập vào thế giới trong ngày của mình trong bao giờ mở rộng vòng tròn (Jerusalem, Judea, Samaria, kết thúc của trái đất) cho đến khi nó đạt đến Rome, Trung tâm chính trị và văn hóa của thế giới. Trên sự hiểu biết này, đề cập đến của tử đạo của Paul (c. AD 67) và hủy diệt của Jerusalem (70) đã không cần thiết. Điều này sẽ cho phép cho các văn bản của hành vi c. 70 hoặc thậm chí cao hơn.Người nhậnNgười nhận của cuốn sách, '' Theophilus'', là cùng một người gửi trong tập đầu tiên, phúc âm Luke (xem giới thiệu về Luke: người nhận và mục đích).Tầm quan trọngSách công vụ tạo cầu nối cho các tác phẩm của NT. Như là một tập thứ hai để Luca, nó tham gia những gì Chúa Giêsu "bắt đầu làm và dạy" (1:1; xem lưu ý có) như nói trong các sách tin mừng với những gì ông tiếp tục để làm và dạy thông qua các tông đồ rao giảng và việc thành lập của giáo hội. Bên cạnh việc liên kết các câu chuyện tin mừng trên một mặt và các chữ cái tông đồ mặt khác, nó cung cấp một tài khoản của cuộc sống của Paul mà từ đó chúng tôi có thể tìm hiểu các thiết lập cho thư từ của ông. Về mặt địa lý, câu chuyện của nó kéo dài các vùng đất giữa Jerusalem, nơi nhà thờ bắt đầu, và La Mã, Trung tâm chính trị của Đế quốc. Trong lịch sử nó kể lại trong 30 năm đầu tiên của giáo hội. Nó cũng là một cây cầu quan hệ nhà thờ của nó bắt đầu với mỗi tuổi thành công. Cuốn sách này có thể được nghiên cứu để đạt được một sự hiểu biết về các nguyên tắc nên quản giáo hội của mọi lứa tuổi.Chủ đề và mục đíchChủ đề của công việc là tốt nhất tóm tắt trong 1:8 (xem lưu ý có). Đó là các thủ tục thông thường cho một nhà sử học tại thời điểm này để bắt đầu một tập thứ hai của tổng kết khối lượng đầu tiên và chỉ ra các nội dung dự đoán trong tập thứ hai của mình. Luke tóm tắt của ông tập đầu tiên trong 1:1-3; chủ đề của tập thứ hai của ông được trình bày trong những lời của Chúa Giêsu: "Bạn sẽ là chứng nhân của tôi ở Jerusalem, và trong tất cả các Judea và Samaria, và đến tận cùng trái đất" (1:8). Đây là, trong thực tế, một phác thảo của cuốn sách của hành vi (xem kế hoạch và phác thảo dưới đây).Mục đích chính của cuốn sách xuất hiện để:Để trình bày một lịch sử. Tầm quan trọng của hành vi như một tài khoản lịch sử của Kitô giáo nguồn gốc không thể được ước tính cao. Nó kể về việc thành lập của giáo hội, sự lây lan của phúc âm, sự khởi đầu của giáo đoàn, và các nỗ lực evangelistic trong mô hình tông đồ. Một trong những khía cạnh độc đáo của Thiên Chúa giáo là nền tảng lịch sử công ty của nó. Cuộc sống và lời dạy của Chúa Giêsu Kitô được thành lập trong các câu chuyện bốn phúc âm, và sách công vụ cung cấp một tài khoản phối hợp của đầu và lây lan của giáo hội như là kết quả của công việc của Chúa phục sinh và Chúa Thánh thần thông qua các tông đồ.Để cung cấp cho một quốc phòng. Ta thấy hành vi nhúng trong một hồ sơ của Thiên Chúa giáo bảo vệ được thực hiện cho cả hai người Do Thái (ví dụ như, 4:8-12) và dân ngoại (ví dụ như, 25:8-11), với mục đích cơ bản của chuyển đổi. Nó cho thấy làm thế nào giáo hội sớm Lydiard với pagan và tư tưởng Do Thái, chính quyền La Mã và Hy Lạp hóa xã hội.Luke có thể đã viết tác phẩm này như Paul chờ đợi phiên tòa ở Rome. Nếu trường hợp của ông đến tòa án, tòa án tốt hơn những gì ngắn có thể Paul đã có hơn một đời của Chúa Giêsu, một lịch sử của sự khởi đầu của giáo hội (bao gồm các hoạt động của Paul) và một bộ sưu tập đầu của lá thư của Paul?Để cung cấp một hướng dẫn. Luke đã không có cách nào của biết bao lâu các nhà thờ sẽ tiếp tục trên trái đất này, nhưng miễn là nó theo đuổi khóa học của mình, sách công vụ sẽ là một trong các hướng dẫn chính. Trong hành vi, chúng ta thấy nguyên tắc cơ bản được áp dụng cho tình huống cụ thể trong bối cảnh của vấn đề và sự đàn áp. Những nguyên tắc cùng tiếp tục được áp dụng cho đến khi Chúa Kitô trở lại.Để miêu tả chiến thắng của Kitô giáo khi đối mặt với khủng bố cay đắng. Sự thành công của giáo hội trong việc thực hiện phúc âm từ Jerusalem tới Rome và trong trồng nhà thờ địa phương trên khắp Đế chế La Mã đã chứng minh rằng Thiên Chúa giáo đã không một công việc chỉ là con người. Nó chiến thắng dưới sự cai trị của Chúa Kitô sôi nổi và thông qua sức mạnh của Chúa Thánh thần.Đặc điểmChi tiết lịch sử chính xác. Mỗi trang của hành vi abounds với chi tiết sắc nét, chính xác, để thỏa thích của các nhà sử học. Tài khoản bao gồm một khoảng thời gian khoảng 30 năm và đạt trên các vùng đất từ Jerusalem tới Rome. Luke's mô tả của những thời gian và địa điểm là đầy với tất cả các loại của người dân và nền văn hóa, một loạt các chính phủ cơ quan hành chính, tòa án cảnh ở Caesarea, và kịch tính sự kiện liên quan đến các trung tâm như Antioch, Ephesus, Athens, Corinth và Rome. Man rợ quốc gia huyện và người Do Thái Trung tâm được cung cấp là tốt. Được trong mỗi trường hợp phát hiện khảo cổ học tiết lộ rằng Luke sử dụng thuật ngữ thích hợp cho thời gian và địa điểm được mô tả. Những lời chỉ trích thù địch đã không thành công trong disproving chi tiết chính xác của tên định danh chính trị và địa lý của Luke.Văn học xuất sắc. Không chỉ nào Luke có một vốn từ vựng lớn so với các nhà văn khác của NT, nhưng ông cũng sử dụng những từ này trong văn học phong cách phù hợp với các thiết lập văn hóa của các sự kiện ông ghi âm. Đôi khi ông sử dụng tốt, cổ điển Hy Lạp; tại lần Aramaic thế kỷ trước, Palestine khác cho thấy thông qua các biểu hiện của mình. Đây là một dấu hiệu của Luke của cẩn thận thực tế của việc sử dụng ngôn ngữ thích hợp để thời gian và địa điểm được mô tả. Aramaisms được sử dụng khi Luke mô tả diễn biến đã diễn ra tại đất thánh (chs. 1-12). Khi, Tuy nhiên, Paul khởi hành cho các vùng đất Hy Lạp vượt ra ngoài các vùng lãnh thổ nơi sinh sống của người nói tiếng Aramaic, Aramaisms chấm dứt.Mô tả Ấn tượng. Sử dụng khéo léo của Luke của bài phát biểu đóng góp cho bộ phim truyền hình của câu chuyện của mình. Không chỉ họ một cách cẩn thận khoảng cách và cũng có thể cân bằng giữa Peter và Paul, nhưng các bài phát biểu của một số của các cá nhân thêm nhiều và vividness vào tài khoản (xem 5 dưới đây). Luke's sử dụng các chi tiết mang đến cho các hành động để cuộc sống. Không có nơi nào trong văn học cổ đại có một tài khoản của một con tàu đắm vượt trội so với của Luke với các chi tiết hải lý (ch. 27). Cuốn sách này là sống động và chuyển động nhanh trong suốt.Mục tiêu tài khoản. Luke's cẩn thận sắp xếp của các vật liệu không cần làm giảm tính chính xác của hồ sơ của mình. Ông đã chứng tỏ tính khách quan của tài khoản của mình bằng cách ghi những thất bại cũng như những thành công, xấu cũng như tốt, trong giáo hội sớm. Không chỉ là bất đồng giữa Grecian người Do Thái và người Do Thái người ghi lại (xem 6:1 và lưu ý) nhưng cũng bất hòa giữa Paul và Barnabas (xem 15:39 và lưu ý). Bộ phận và sự khác biệt được công nhận (15:2; 21:20-21).Sử dụng hiệu quả của bài phát biểu. Một trong những tính năng phân biệt của cuốn sách của hành vi là bài phát biểu của mình. Họ có thể được phân loại như sau: (1) evangelistic--hai loại: để người Do Thái và Thiên Chúa-fearers (2:14-40; 3:12-26; 4:8-12; 5:29-32; 10:34-43; 13:16-41), để Pagan s (17:22-31); (2) thảo luận (1:16-17,20-22; 15:7-11,13-21); (3) apologetic (7:2-52; 22:1-21 23:1-6; 24:10-21; 25:8, 10; 26:2-23; 28:17-20,21-22,25-28); (4) hortatory (20:18-35).Các bài phát biểu là obvioi
đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Việt) 2:[Sao chép]
Sao chép!
Tác giả
Mặc dù tác giả không nêu tên mình, bằng chứng bên ngoài Kinh Thánh và suy luận từ chính cuốn sách đưa đến kết luận rằng tác giả là Luke.
Sớm nhất của chứng bên ngoài xuất hiện trong Muratorian Canon (cad 170), nơi các tuyên bố rõ ràng là thực hiện mà Luke là tác giả của cả hai Tin Mừng thứ ba và "Hành vi Tất cả các Tông Đồ." . Eusebius (. C 325) liệt kê các thông tin từ nhiều nguồn khác nhau để xác định tác giả của những cuốn sách như Luke (Giáo Hội Lịch sử, 3.4)
Trong văn bản tự nó là một số đầu mối như những ai là tác giả là:
Luke, người đồng hành của Paul. Trong các mô tả về diễn biến trong hành vi, một số đoạn sử dụng đại từ "chúng tôi". Tại những điểm này các tác giả bao gồm mình là người bạn đồng hành của Paul trong chuyến du lịch của mình (16: 10-17; 20: 5 - 21:18; 27: 1 - 28:16; xem ghi chú trên 16: 10,17; 27 : 1). Một sử gia là cẩn thận với các chi tiết như tác giả này được chứng minh là có lý do tốt cho việc lựa chọn để sử dụng "chúng ta" ở một số nơi và "họ" ở nơi khác. Do đó, tác giả đã có thể hiện diện với Paul tại các sự kiện đặc biệt được mô tả trong "chúng ta".
Những "chúng ta" đoạn bao gồm các giai đoạn của hai năm tù Paul tại Rome (ch. 28). Trong thời gian này Paul đã viết, trong số những chữ cái khác, Philêmôn và Cl. Trong đó, ông gửi lời chúc mừng từ các đồng đội của anh, và Luke được bao gồm trong số đó (xem Cl 4: 9-17 và ghi chú; PHM 23-24). Trong thực tế, sau khi loại bỏ những người, vì một lý do này hay cách khác, sẽ không phù hợp với những yêu cầu đối với các tác giả của hành vi, Luke là trái như là các ứng cử viên có khả năng nhất.
Luke, các bác sĩ. Mặc dù nó không thể chứng minh rằng tác giả của hành vi là một bác sĩ chỉ đơn giản là từ vựng của mình, những lời ông sử dụng và các đặc tính và giáo dục phản ánh trong các tác phẩm của mình phù hợp tốt vai trò của mình như là một bác sĩ (xem, ví dụ, lưu ý về 28: 6). Đúng là các bác sĩ của thế kỷ đầu tiên đã không có một vốn từ vựng chuyên ngành như như của các bác sĩ ngày hôm nay, nhưng có một số tập quán trong Luca-Hành vi đó dường như cho thấy rằng một người trong ngành Y là tác giả của những cuốn sách này. Và nên nhớ rằng Paul sử dụng thuật ngữ "bác sĩ" trong việc mô tả Luke (xem Col 4:14 và ghi chú).
Ngày
hai ngày là có thể cho các văn bản của cuốn sách này: (1) cad 63, ngay sau khi sự kiện cuối cùng được ghi nhận trong cuốn sách, và (2) c. 70 hoặc thậm chí sau này.
Ngày trước được hỗ trợ bởi:
Silence về các sự kiện sau đó. Trong khi tranh luận từ sự im lặng không phải là kết luận, nó có lẽ là quan trọng mà cuốn sách chứa không ám chỉ đến sự kiện xảy ra sau khi kết thúc hai năm tù Phaolô ở Rôma: ví dụ, việc đốt Rome và cuộc bức hại của các Kitô hữu ở đó (quảng cáo 64 ), sự tử đạo của Thánh Phêrô và Phaolô (có thể 67) và sự tàn phá của Jerusalem (70).
Không có kết quả thử nghiệm của Thánh Phaolô. Nếu Luke biết kết quả của các thử nghiệm Paul đang đợi (xem 28:30 và ghi chú), lý do tại sao ông đã không ghi lại nó ở gần Công vụ? Có lẽ đó là vì ông đã đưa lịch sử đến nay.
Những người thích ngày sau đó giữ 1: 8 (xem chú ý có) cho thấy một trong những mục đích Luke đã có trong văn bản lịch sử của mình, và rằng mục đích này chịu ảnh hưởng cách làm việc của cuốn sách kết thúc. Luke muốn thể hiện làm sao giáo hội thâm nhập vào thế giới trong ngày của mình trong giới ngày càng mở rộng (Jerusalem, xứ Giu-đê, Sa-ma-tận cùng trái đất) cho đến khi nó đạt đến Rome, trung tâm chính trị và văn hóa của thế giới. Trên sự hiểu biết này, đề cập đến các cuộc tử đạo của thánh Phaolô (cad 67) và sự hủy diệt của Jerusalem (70) là không thích hợp. Điều này sẽ cho phép bằng văn bản của Hành vi c. . 70 hoặc thậm chí sau đó
người nhận
Người nhận của cuốn sách, '' Theophilus '', là cùng một người đề cập đến trong tập đầu tiên, Tin Mừng Thánh Luca (xem giới thiệu để Luke: Người nhận và mục đích).
Tầm quan trọng
của sách Công vụ cung cấp cầu cho các tác phẩm của các NT. Như một khối lượng thứ hai để Tin Mừng của Thánh Luca, nó tham gia những gì Chúa Giêsu "đã bắt đầu làm và giảng dạy" (1: 1, xem lưu ý có) như đã nói trong các sách Tin Mừng với những gì ông tiếp tục làm và dạy qua lời rao giảng của các tông đồ và thành lập của nhà thờ. Bên cạnh đó nối câu chuyện Tin Mừng trên một mặt và các chữ cái tông đồ mặt khác, nó cung cấp một tài khoản về cuộc đời của Paul từ đó chúng ta có thể tìm hiểu các thiết lập cho chữ của mình. Về mặt địa lý câu chuyện của nó kéo dài giữa vùng đất Jerusalem, nơi các nhà thờ bắt đầu, và Rome, trung tâm chính trị của đế quốc. Trong lịch sử nó kể lại 30 năm đầu tiên của nhà thờ. Nó cũng là một cây cầu quan hệ của nhà thờ trong đầu của mình với từng độ tuổi thành công. Cuốn sách này có thể được nghiên cứu để đạt được một sự hiểu biết về các nguyên tắc đó phải phối các nhà thờ của bất kỳ lứa tuổi.
Theme và Mục đích
Các chủ đề của tác phẩm được tốt nhất tóm tắt trong 1: 8 (xem ghi chú ở đó). Đó là thủ tục bình thường cho một nhà sử học tại thời điểm này để bắt đầu một khối lượng thứ hai của tổng khối lượng đầu tiên và chỉ ra các nội dung dự kiến trong tập thứ hai của mình. Luke tổng khối lượng đầu tiên của mình trong 1: 1-3; chủ đề của tác phẩm thứ hai của ông được thể hiện trong những lời của Chúa Giêsu: "Bạn sẽ là chứng nhân của Thầy tại Giêrusalem, và trong tất cả Judea và Samaria, và cho đến tận cùng trái đất" (1: 8). . Điều này được, có hiệu lực, một phác thảo của sách Công vụ (xem Kế Hoạch và Outline dưới đây)
Các mục đích chính của cuốn sách xuất hiện để được:
Để trình bày một lịch sử. Tầm quan trọng của hành vi như một tài khoản lịch sử nguồn gốc Kitô giáo không thể được đánh giá quá cao. Nó kể về sự ra đời của nhà thờ, sự lây lan của phúc âm, sự khởi đầu của các giáo hội, và những nỗ lực truyền giáo trong các mô hình hoạt động tông đồ. Một trong những khía cạnh độc đáo của Kitô giáo là nền tảng lịch sử công ty của mình. Cuộc sống và lời dạy của Chúa Giêsu Kitô được thành lập trong bốn câu chuyện Tin Mừng, và sách Công vụ cung cấp một tài khoản hợp của đầu và lây lan của giáo hội như là kết quả của công việc của Chúa Phục Sinh và Chúa Thánh Thần qua các tông đồ.
Để cung cấp cho một phòng. Người ta tìm thấy nhúng trong Cv một hồ sơ về phòng thủ Christian làm cho cả người Do Thái (ví dụ, 4: 8-12) và dân ngoại (ví dụ, 25: 8-11), với mục đích cơ bản của chuyển đổi. Nó cho thấy các nhà thờ đầu đối phó với ngoại giáo và tư tưởng của người Do Thái, chính quyền La Mã và xã hội Hy Lạp cổ đại.
Luke có thể đã viết tác phẩm này như Paul chờ đợi xét xử tại Rome. Nếu trường hợp của ông đã đến tòa án, những gì ngắn gọn, tốt hơn có thể Paul đã có hơn một cuộc đời của Chúa Giêsu, một lịch sử của sự khởi đầu của các nhà thờ (bao gồm cả các hoạt động của Paul) và một bộ sưu tập đầu tiên của thư của Thánh Phaolô?
Để cung cấp một hướng dẫn. Luke đã không có cách nào biết được bao lâu các nhà thờ sẽ tiếp tục trên trái đất này, nhưng miễn là nó theo đuổi khóa học của mình, cuốn sách Công vụ sẽ là một trong những hướng dẫn chính của nó. Trong Công vụ, chúng ta thấy các nguyên tắc cơ bản được áp dụng cho các tình huống cụ thể trong bối cảnh khó khăn và bách hại. Những nguyên tắc này tiếp tục áp dụng cho đến khi trở về Đức Kitô.
Để miêu tả chiến thắng của Kitô giáo trong các mặt của cuộc đàn áp đắng. Sự thành công của các nhà thờ trong việc thực hiện các phúc âm từ Jerusalem đến Rome và trồng giáo hội địa phương trên khắp đế chế La Mã đã chứng minh rằng Kitô giáo không phải là một công việc hoàn toàn nhân loại. Nó đã chiến thắng dưới sự cai trị của Chúa Kitô được tôn cao và qua quyền năng của Chúa Thánh Thần.
Đặc điểm
chi tiết lịch sử chính xác. Mỗi trang của hành vi đầy dẫy với sắc nét, chi tiết chính xác, sự hân hoan của các sử gia. Các tài khoản bao gồm một khoảng thời gian khoảng 30 năm và đạt trên vùng đất từ Jerusalem đến Rome. Mô tả Luca về những gian và địa điểm được làm đầy với tất cả các loại của người dân và các nền văn hóa, một loạt các chính phủ, cảnh tòa án ở Caesarea, và các sự kiện kịch tính liên quan đến các trung tâm như Antioch, Ephesus, Athens, Corinth và Rome. Huyện nước Barbarian và các trung tâm Do Thái được bao gồm như là tốt. Tuy nhiên, trong mỗi trường hợp phát hiện khảo cổ học tiết lộ rằng Luca sử dụng các từ ngữ thích hợp cho thời gian và địa điểm được mô tả. Chỉ trích thù địch đã không thành công trong việc bác bỏ tính chính xác chi tiết về chỉ định chính trị và địa lý của Luke.
Literary xuất sắc. Không chỉ Luke có một vốn từ vựng lớn so với các tác giả Tân Ước khác, nhưng ông cũng sử dụng những từ này trong văn học phong cách phù hợp với các thiết lập văn hóa của các sự kiện đó được ghi. Tại lần ông sử dụng tốt, tiếng Hy Lạp cổ điển; vào những thời điểm khác Aramaic Palestine của thế kỷ thứ nhất thể hiện qua biểu thức của mình. Đây là một dấu hiệu của thực hành cẩn thận Luke của việc sử dụng ngôn ngữ phù hợp với thời gian và địa điểm đã được mô tả. Aramaisms được sử dụng khi Luke được mô tả diễn biến diễn ra tại Thánh Địa (CHS 1 -. 12). Tuy nhiên, khi Paul khởi hành cho vùng đất Hy Lạp vượt ra ngoài lãnh thổ nơi mà người dân nói tiếng Aramaic sống, Aramaisms ngừng.
Mô tả Kịch. Thánh Luca sử dụng khéo léo các bài phát biểu đóng góp cho bộ phim truyền hình tường thuật của ông. Không chỉ là họ cẩn thận đặt cách nhau và cân bằng giữa Peter và Paul, nhưng bài phát biểu của một số cá nhân khác thêm đa dạng và vividness vào tài khoản (xem 5 dưới đây). Sử dụng các chi tiết của Luke mang đến cho các hành động để cuộc sống. Không nơi nào trong văn học cổ đại là có một tài khoản của một con tàu đắm vượt trội so với Luke với chi tiết hải lý của nó (ch. 27). Cuốn sách là sinh động và nhanh chóng di chuyển qua lại.
Mục tiêu tài khoản. Sắp xếp cẩn thận Luca về vật chất không cần làm giảm độ chính xác của hồ sơ của mình. Ông chứng minh tính khách quan của tài khoản của mình bằng cách ghi lại những thất bại cũng như những thành công, việc xấu cũng như tốt, trong Hội thánh đầu tiên. Không chỉ là sự bất mãn giữa người Do Thái và người Do Thái Grecian Hy bá lai ghi lại (xem 6: 1 và ghi chú) nhưng cũng có những bất hòa giữa Phaolô và Barnabas (xem 15:39 và ghi chú). Chia rẽ và khác biệt được công nhận (15: 2; 21: 20-21).
Hiệu quả sử dụng của các bài phát biểu. Một trong những đặc điểm của sách Công vụ là bài ​​phát biểu của mình. Chúng có thể được phân loại như sau: (1) truyền giáo - hai loại: những người Do Thái và người kính sợ Chúa (2: 14-40; 3: 12-26; 4: 8-12; 5: 29-32; 10:34 -43; 13: 16-41), với dân ngoại (17: 22-31); (2) thảo luận (1: 16-17,20-22; 15: 7-11,13-21); (3) có lỗi (7: 2-52; 22: 1-21; 23: 1-6; 24: 10-21; 25: 8,10; 26: 2-23; 28: 17-20,21-22 , 25-28); (4) khích lệ (20: 18-35).
Các bài phát biểu là obvioi
đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2025 I Love Translation. All reserved.

E-mail: