The typical movie or television show (excluding, of course, news progr dịch - The typical movie or television show (excluding, of course, news progr Việt làm thế nào để nói

The typical movie or television sho

The typical movie or television show (excluding, of course, news programs, game shows, and the like) is after all, basically dramatic fiction, a play in two dimensions, on a huge screen or in a little box. It has characters, as do the novel and the play. It places those characters in some conflict that they must resolve; thus it has a plot, with beginning, middle and end (expect the soap opera, which has only a middle). It is divided into scenes, with some of the same techniques for transition between them that would be found in a stage play. It may develop a theme, or at least focus on some controlling idea. In shares, in brief, many features of fiction and perhaps most features of dramatic literature.
Further, it works upon the reader of view as both fiction and drama work. It evokes responses from viewers – sympathy for one character, dislike of another, anxiety in the suspenseful moments, and satisfaction when the tension is resolved. It leaves characters and situations only partially developed, requiring viewers to fill in imaginatively, although of course the visual element is provided. The incompleteness of literature, both visual and printed is at best a productive ambiguity allowing readers to add something of themselves to the reading, and at worst the shallow stereotyping that provides little unique detail at all. Whether best or worst, however, the technique that provides little unique detail at all. Whether best or worst, however, the technique is virtually the same for the visual and the printed; a representation is offered to the viewers, who flesh it out imaginatively, respond to it, and perhaps think about it.
The visual literature is also as value – laden as the written. Dealing with human life as it does, it cannot be otherwise. It continually reveals its value in its choice of some subjects – crime, violence, romance – rather than others, such as philosophy, art and scholarship. Further, it probably serves to inculcate those values in its audience, as written literature does, subtly suggesting to the viewers that is important and how they ought to see things. Albert Ellis has point out, for instance, that our view of live tends to be closer to the vision offered in popular novels, songs, television commercials, and movies than to the fact of love and marriage as recorded by the sociologists and psychologists. Love, Ellis observes, does not conquer all, as the divorce rate suggests. It must be nurtured and cared for, not simply “fallen into”1 Yet people tend to accept unreflectively the simple visions presented in songs, stories, and movies.
This last similarity, the embodiment and communication of values, constitutes the strongest argument for granting film and television a place in the curriculum. Television, especially, is the literature we are immersed in for three to four hours a day, on the average. If film and television do function as written literature does, communicating a vision of the world, and if viewers do absorb from them ideas of good and bad, possible and impossible, true and false, then it is appropriate that the schools teach children to watch them intelligently. At the very least, it seems that we should encourage student to bring some of the skills and dispositions they may develop as they read and analyze written literature to their encounters with the visual literature that will probably occupy so much more of their time and may influence them so subtly. Disparaging the visual media, urging students simply to avoid it, will work about as well as the “Just say no” drug policy proposed by some of our dimmer political figures.
Students are sometimes urged not to waste their time watching television, but the appeal is a moral rather than an intellectual one, usually presented as a premise, not as a reasoned conclusion. It is assumed that television is a waste of time. In the schools, at least, the student sees little or no investigation or questioning of the medium that would lead to that conclusion. Rather, he hears a proclamation, ex-cathedra, condemning the medium for its inadequacies and so he probably suspects that the teacher’s movies are to secure more time for the literature she teacher’s it is an exhortation easily ignored. And it should be. Children should question a teacher’s ungrounded assertions just as they should the messages of television or the enticements of advertising. To accept those messages uncritically is to accept someone else’s thinking, to place one’s mind in someone else’s hands. The schools should work instead to create thinking, skeptical, rational people.
It seems reasonable, then, to invite students to examine the visual media. They fill much of the students’ lives anyway, and will continue to do so whether the schools pay attention to them or not. They reflect certain ideas about the world, and thus ought to be thought about rather than simply absorbed. And they are accessible enough to be thought about rather than simply absorbed. And they are accessible enough that students should be able to understand and analyze them thoroughly.
What, then, should students be expected to learn about the visual media? First, they might analyze their own habits and patterns. If, as we’ve argued the experience with a poem is a transaction between a reader and a text, requiring that the reader look at his own responses, his own questions, his own contribution to the event, then the experience with a movie or a television show will be much the same. And it will be sort of experience students have virtually every day. Even homes without books, newspapers, and indoor plumbing have television, maybe even with cable service. In almost every home, students will find that television is part of the habit and ritual of the day. Second, they might learn that watching film and television can be much like reading a literary work; they can respond to and think about the visual just as they would the written. Third, they may learn something about the technical elements of visual literature and their differences from the techniques of written literature.

Examination of Habits
Let’s begin with the first issue, the habits of the students. Were we to investigate their reading habits, we might find a tremendous range. Some students, especially in the middle or junior high schools, are voracious readers, devouring books at a rate they will never again equal as adults. Others may proudly state that they have never read a book and never hope to. Some of those who do read may choose a wide variety of books, while others may stick to books about horses, books by Judy Blume or Gary Paulsen, or some other narrow category.
On the other hand, if we examine the viewing habits of our students (and let us ignore film for the moment ), we will find that nearly all spend a fairly large amount of time watching television. There are non – readers, but there seem to be almost no non – view. Different students will watch different shows, but they will all watch something. In the late 1970s the teenage audience watched an average of 3.5 hours per day time, almost eight thousand hours during the six year of secondary schools.2 In the early 1990s, a study by the Yankelovich Youth Moonitor and the Corporation for Public Broadcasting concluded that children viewed about 3.1 hours a day.3 More recently, the Annenberg study concluded that children ages two to seventeen spend about 2.5 hours a day watching television.4 Television viewing time may be dropping off slightly. On the other hand that study also repost the following:
In terms of time spent in front of screens, children reportedly spend ever four and a half hours (281 minutes) watching television or videotapes, playing video games using the computer, or browsing the Internet each day. This is up 21 minutes from the time reported spent in front of screens last year.5
That’s a lot of time. Over the six years of secondary school it amounts to almost 5,500 hour with the television, almost 9,900 hours in front of a screen.


0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!
Điển hình bộ phim hoặc chương trình truyền hình (ngoại trừ, tất nhiên, chương trình tin tức, trò chơi cho thấy, và như thế) sau khi tất cả, là viễn tưởng Ấn tượng về cơ bản, một vở kịch trong hai chiều, trên một màn hình lớn hoặc trong một hộp nhỏ. Đô thị này có ký tự, như tiểu thuyết và vở kịch. Nó đặt những ký tự trong một số cuộc xung đột mà họ phải giải quyết; do đó, nó có một cốt truyện, với đầu, giữa và cuối cùng (hy vọng opera xà phòng, trong đó có chỉ là một trung). Nó được chia thành những cảnh, với một số các kỹ thuật tương tự cho quá trình chuyển đổi giữa chúng sẽ được tìm thấy trong một vở kịch sân khấu. Nó có thể phát triển một chủ đề, hoặc ít tập trung vào một số ý tưởng kiểm soát. Ở cổ phần, trong tóm tắt, nhiều tính năng của tiểu thuyết và có lẽ hầu hết các tính năng của văn học đáng kể.Hơn nữa, nó hoạt động sau khi đọc xem như là công việc cả tiểu thuyết và kịch. Nó gợi lên các hồi đáp từ người xem-thông cảm cho một nhân vật, không thích của người khác, lo lắng trong những khoảnh khắc hồi hộp, và sự hài lòng khi những căng thẳng là giải quyết. Nó để lại nhân vật và tình huống phát triển chỉ có một phần, yêu cầu người xem để điền vào imaginatively, mặc dù tất nhiên các yếu tố trực quan được cung cấp. Incompleteness của văn học, hình ảnh và in là lúc tốt nhất một mơ hồ sản xuất cho phép độc giả để thêm một cái gì đó của mình để đọc, và lúc tồi tệ nhất nông rập khuôn mà cung cấp chi tiết ít độc đáo ở tất cả. Cho dù tốt nhất hoặc kém nhất, Tuy nhiên, các kỹ thuật mà cung cấp chi tiết độc đáo nhỏ ở tất cả. Cho dù tốt nhất hoặc kém nhất, Tuy nhiên, kỹ thuật là hầu như giống nhau cho thị giác và in; một đại diện được cung cấp cho người xem, người xác thịt ra imaginatively, đáp ứng với nó, và có lẽ nghĩ về nó.Các tài liệu hình ảnh là cũng như giá trị-laden như các văn. Đối phó với cuộc sống con người như nó, nó không thể khác. Nó tiếp tục cho thấy giá trị của nó trong lựa chọn của một số đối tượng-tội phạm, bạo lực, lãng mạn-chứ không phải là những người khác, chẳng hạn như triết học, nghệ thuật và học bổng. Hơn nữa, nó có thể phục vụ để inculcate các giá trị trong khán giả của nó, như văn văn học nào, tinh tế cho thấy người xem là quan trọng và làm thế nào họ nên nhìn thấy mọi thứ. Albert Ellis đã chỉ ra, ví dụ, xem của chúng tôi sống có xu hướng để gần gũi hơn với tầm nhìn được cung cấp trong tiểu thuyết phổ biến, bài hát, quảng cáo truyền hình và phim hơn để một thực tế của tình yêu và hôn nhân như được ghi chép bởi các xã hội học và tâm lý học. Tình yêu, Ellis quan sát, không chinh phục tất cả, như tỷ lệ ly hôn cho thấy. Nó phải được nuôi dưỡng và chăm sóc cho, không chỉ đơn giản là "rơi vào" 1 nhưng những người có xu hướng chấp nhận unreflectively tầm nhìn đơn giản trình bày trong bài hát, những câu chuyện và phim.Này giống nhau cuối, các hiện thân và thông tin liên lạc của các giá trị, tạo thành các đối số mạnh nhất để cung cấp các bộ phim và truyền hình một chỗ trong chương trình giảng dạy. Truyền hình, đặc biệt là các tài liệu mà chúng tôi đang đắm mình trong 3-4 giờ một ngày, trên mức trung bình. Nếu bộ phim và truyền hình hoạt động như bằng văn bản văn học nào, giao tiếp một tầm nhìn của thế giới, và nếu những người xem hấp thụ từ họ những ý tưởng của tốt và xấu, có thể và không thể, đúng và sai, sau đó nó là thích hợp mà các trường dạy trẻ em để xem họ thông minh. Ít nhất, có vẻ như rằng chúng tôi nên khuyến khích các sinh viên để mang lại một số kỹ năng và bố trí họ có thể phát triển khi họ đọc và phân tích các tài liệu viết để của cuộc gặp gỡ với các tài liệu trực quan mà có lẽ sẽ chiếm nhiều hơn nữa thời gian của họ và có thể ảnh hưởng đến họ như vậy tinh tế. Giam giá trị truyền thông trực quan, kêu gọi các sinh viên chỉ đơn giản là để tránh nó, sẽ làm việc về cũng như "Just say no" ma túy chính sách được đề xuất bởi một số nhân vật chính trị mờ của chúng tôi.Học sinh được khuyến khích đôi khi không để lãng phí thời gian của họ xem truyền hình, nhưng sự hấp dẫn là một đạo Đức chứ không phải là một trí tuệ, thường được trình bày như là một tiền đề này, không phải là một kết luận lý luận. Người ta cho rằng truyền hình là một sự lãng phí thời gian. Trong các phòng học, ít nhất, học sinh nhìn thấy ít hoặc không có điều tra hoặc đặt câu hỏi của các phương tiện mà có thể dẫn đến kết luận rằng. Thay vào đó, ông nghe một thông báo, ex-cathedra, lên án các phương tiện cho bất cập của nó và vì vậy ông có thể nghi ngờ rằng các giáo viên của phim là an toàn hơn thời gian cho các tài liệu cô giáo viên của nó là một khích lệ tinh thần dễ dàng bỏ qua. Và nó nên. Trẻ em nên câu hỏi một giáo viên khẳng định không có đất cũng giống như họ nên những thông điệp của truyền hình hoặc enticements của quảng cáo. Để chấp nhận những tin nhắn trá là để chấp nhận suy nghĩ của người khác, để đặt tâm trí của một trong tay của người khác. Các trường học nên làm việc để thay thế để tạo ra suy nghĩ, không tin, hợp lý người.Nó có vẻ hợp lý, sau đó, để mời các sinh viên để kiểm tra các phương tiện truyền thông trực quan. Họ điền vào hầu hết các sinh viên sống anyway, và sẽ tiếp tục làm như vậy cho dù các trường học phải quan tâm đến họ hay không. Họ phản ánh một số ý tưởng về thế giới, và do đó nên được nghĩ về, thay vì chỉ đơn giản là hấp thụ. Và họ có thể truy cập đủ để được nghĩ về, thay vì chỉ đơn giản là hấp thụ. Và họ có thể truy cập đủ rằng sinh viên sẽ có thể hiểu và phân tích chúng hoàn toàn.Những gì, sau đó, học sinh nên được mong đợi để tìm hiểu về các phương tiện truyền thông trực quan? Trước tiên, họ có thể phân tích của riêng mình thói quen và các mẫu. Nếu, như chúng tôi đã cho những kinh nghiệm với một bài thơ là một giao dịch giữa một người đọc và một văn bản, yêu cầu rằng người đọc xem xét phản ứng của riêng của ông, câu hỏi riêng của mình, đóng góp của mình cho sự kiện này, sau đó là những kinh nghiệm với một bộ phim hay một chương trình truyền hình sẽ là nhiều như vậy. Và nó sẽ là phân loại các kinh nghiệm học sinh có hầu như mỗi ngày. Thậm chí các ngôi nhà mà không có sách, báo, và đường ống dẫn nước hồ có truyền hình, có lẽ ngay cả với dịch vụ cáp. Trong hầu hết mọi nhà, sinh viên sẽ thấy rằng truyền hình là một phần của thói quen và các nghi lễ trong ngày. Thứ hai, họ có thể tìm hiểu rằng xem phim và truyền hình có thể là giống như đọc một tác phẩm văn học; họ có thể đáp ứng và suy nghĩ về thị giác cũng giống như họ sẽ các văn. Thứ ba, họ có thể tìm hiểu điều gì đó về các yếu tố kỹ thuật trực quan văn học và của sự khác biệt từ các kỹ thuật của văn học viết.Kiểm tra của thói quen Hãy bắt đầu với vấn đề đầu tiên, những thói quen của học sinh. Chúng ta đã để điều tra của thói quen đọc sách, chúng tôi có thể tìm thấy một phạm vi to lớn. Một số học sinh, đặc biệt là ở giữa hoặc trường an toàn, là độc giả tham ăn, devouring sách tại một tỷ lệ họ sẽ không bao giờ một lần nữa bằng như người lớn. Những người khác có thể tự hào nhà nước rằng họ chưa bao giờ đọc một cuốn sách và không bao giờ hy vọng để. Một số người đọc có thể chọn một loạt các cuốn sách, trong khi những người khác có thể dính vào các cuốn sách về ngựa, sách bởi Judy Blume hoặc Gary Paulsen, hoặc một số khác thể loại hẹp. Mặt khác, nếu chúng ta xem xét những thói quen xem sinh viên của chúng tôi (và cho chúng tôi bỏ qua phim cho thời điểm này), chúng tôi sẽ tìm thấy gần như tất cả chi tiêu một số lượng khá lớn của thời gian xem truyền hình. Có được không-độc giả, nhưng có vẻ như là hầu như không không-xem. Sinh viên khác nhau sẽ xem khác nhau cho thấy, nhưng họ sẽ tất cả xem một cái gì đó. Trong cuối những năm 1970 khán giả thiếu niên theo dõi trung bình 3,5 giờ mỗi ngày, gần tám nghìn giờ trong sáu năm trung học schools.2 ở đầu thập niên 1990, một nghiên cứu của Yankelovich thanh niên Moonitor và các công ty vì khu vực phát thanh truyền kết luận rằng trẻ em xem khoảng 3,1 giờ một day.3 hơn mới, nghiên cứu Annenberg kết luận rằng trẻ em tuổi từ hai đến mười bảy chi tiêu khoảng 2,5 giờ một ngày xem television.4 truyền hình xem thời gian có thể thả ra một chút. Mặt khác mà nghiên cứu cũng repost sau đây: Trong điều khoản của thời gian ở phía trước của màn hình, trẻ em báo cáo chi tiêu bao giờ bốn và một nửa giờ (281 phút) xem truyền hình hoặc băng video, chơi trò chơi điện tử bằng cách sử dụng máy tính, hoặc duyệt Internet mỗi ngày. Điều này là 21 phút từ khi báo cáo chi tiêu ở phía trước của màn hình cuối year.5 Đó là rất nhiều thời gian. Hơn sáu năm của trường trung học số tiền đến gần 5.500 giờ với truyền hình, gần 9,900 giờ ở phía trước của màn hình.
đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Việt) 2:[Sao chép]
Sao chép!
Các bộ phim điển hình hoặc chương trình truyền hình (trừ, tất nhiên, các chương trình tin tức, chương trình trò chơi, và như thế) là sau khi tất cả, về cơ bản tiểu thuyết kịch, một vở kịch ở hai chiều, trên một màn hình lớn hoặc trong một hộp nhỏ. Nó có các nhân vật, cũng như các tiểu thuyết và vở kịch. Nó đặt những nhân vật trong một số cuộc xung đột mà họ phải giải quyết; do đó nó có một cốt truyện, với đầu, giữa và cuối (mong đợi opera xà phòng, mà chỉ có một trung). Nó được chia thành những cảnh, với một số các kỹ thuật tương tự để chuyển đổi giữa chúng mà có thể được tìm thấy trong một vở kịch sân khấu. Nó có thể phát triển một chủ đề, hoặc ít nhất là tập trung vào một số ý tưởng kiểm soát. Trong cổ phiếu, ngắn gọn, nhiều tính năng của tiểu thuyết và có lẽ hầu hết các tính năng của văn học kịch tính.
Hơn nữa, nó hoạt động khi người đọc nhìn như tiểu thuyết và công việc bộ phim. Nó gợi lên những phản ứng từ người xem - cảm thông cho một ký tự, không thích của người khác, lo lắng trong những giây phút hồi hộp, và sự hài lòng khi sự căng thẳng được giải quyết. Nó lá nhân vật và tình huống chỉ phát triển một phần, đòi hỏi người xem phải điền vào tưởng tượng, mặc dù dĩ nhiên các yếu tố hình ảnh được cung cấp. Sự bất cập của văn học, cả hai hình ảnh và in ấn là lúc tốt nhất một sự mơ hồ sản xuất cho phép người đọc để thêm được điều gì đó để đọc, và tệ nhất là sự rập khuôn cạn cung cấp ít chi tiết độc đáo ở tất cả. Dù tốt nhất hay xấu nhất, tuy nhiên, kỹ thuật, cung cấp ít chi tiết độc đáo ở tất cả. Dù tốt nhất hay xấu nhất, tuy nhiên, kỹ thuật này hầu như tương tự cho các hình ảnh và in ấn; một đại diện được cung cấp cho người xem, người xác thịt nó ra theo trí tưởng tượng, đáp ứng với nó, và có lẽ suy nghĩ về nó.
Các tài liệu trực quan cũng như giá trị - laden là bằng văn bản. Đối phó với cuộc sống con người như nó, nó không thể khác. Nó liên tục cho thấy giá trị của nó trong việc lựa chọn một số môn học - tội phạm, bạo lực, lãng mạn - chứ không phải là những người khác, như triết học, nghệ thuật và học bổng. Hơn nữa, nó có thể phục vụ để khắc sâu những giá trị trong đối tượng của nó, như văn học viết không, tinh tế gợi ý cho người xem đó là điều quan trọng và cách thức chúng ta phải nhìn thấy những thứ. Albert Ellis đã chỉ ra, ví dụ, rằng quan điểm của chúng ta về sống có xu hướng để được gần gũi hơn với tầm nhìn được cung cấp trong cuốn tiểu thuyết nổi tiếng, bài hát, quảng cáo truyền hình, và phim hơn là với thực tế của tình yêu và hôn nhân như được ghi lại bởi các nhà xã hội học và tâm lý học. Love, Ellis quan sát, không chiến thắng tất cả, như tỷ lệ ly hôn cho thấy. Nó phải được nuôi dưỡng và chăm sóc, không chỉ đơn giản là "rơi vào" 1 Nhưng người có xu hướng chấp nhận unreflectively những thị đơn giản được trình bày trong các bài hát, câu chuyện, và phim ảnh.
tương tự cuối cùng này, hiện thân và thông tin liên lạc của các giá trị, tạo thành các luận cứ mạnh cấp Bộ phim truyền hình và một vị trí trong chương trình giảng dạy. Truyền hình, đặc biệt là văn học chúng ta đang đắm mình trong cho 3-4 giờ một ngày, trên mức trung bình. Nếu bộ phim truyền hình và làm chức năng như văn học viết hiện, truyền đạt một tầm nhìn của thế giới, và nếu người xem không hấp thụ từ họ những ý tưởng tốt và xấu, có thể và không thể, đúng và sai, sau đó điều hợp lý là các trường dạy trẻ em để xem họ thông minh. Ít nhất, có vẻ như chúng ta nên khuyến khích các sinh viên để mang lại một số kỹ năng và khuynh họ có thể phát triển khi họ đọc và phân tích văn học viết để gặp gỡ của họ với các tài liệu trực quan mà có lẽ sẽ chiếm rất nhiều thời gian của họ và có thể ảnh hưởng họ rất tinh tế. Gièm pha các phương tiện nghe nhìn, đôn đốc sinh viên chỉ đơn giản là để tránh nó, sẽ làm việc về cũng như các chính sách ma túy "Hãy nói không" của một số nhân vật chính trị mờ của chúng tôi đề xuất.
Học sinh được đôi khi cũng không nên lãng phí thời gian của họ xem truyền hình, nhưng sự hấp dẫn là một đạo đức chứ không phải là một trí thức, thường được trình bày như một tiền đề, ​​không phải là một kết luận hợp lý. Người ta cho rằng truyền hình là một sự lãng phí thời gian. Ở trường học, ít nhất, các sinh viên nhìn thấy rất ít hoặc không có điều tra hoặc câu hỏi của các phương tiện đó sẽ dẫn đến kết luận đó. Thay vào đó, ông nghe một lời rao giảng, ex-cathedra, lên án môi trường cho bất cập của nó và vì vậy anh có thể nghi ngờ rằng phim của giáo viên là để đảm bảo thời gian hơn cho văn học, cô giáo của nó là một lời kêu gọi dễ dàng bỏ qua. Và nó phải được. Trẻ em nên đặt câu hỏi khẳng định không có căn cứ của giáo viên cũng như họ nên những thông điệp của truyền hình hoặc các cám dỗ của quảng cáo. Để chấp nhận những tin nhắn không phê phán là phải chấp nhận suy nghĩ của người khác, để đặt tâm trí của mình trong tay của người khác. Các trường học phải làm việc thay vì để tạo ra suy nghĩ, hoài nghi, những người có lý.
Nó có vẻ hợp lý, sau đó, để mời các sinh viên để kiểm tra các phương tiện nghe nhìn. Họ điền nhiều trong cuộc sống của học sinh dù sao, và sẽ tiếp tục làm như vậy cho dù các trường học chú ý đến họ hay không. Họ phản ánh ý tưởng nhất định về thế giới, và do đó nên được nghĩ đến chứ không phải chỉ đơn giản là hấp thụ. Và họ là đủ để có thể truy cập được nghĩ về chứ không phải chỉ đơn giản là hấp thụ. Và họ là đủ truy cập mà sinh viên có thể hiểu và phân tích chúng một cách triệt.
Vậy thì, nên sinh viên được dự kiến sẽ tìm hiểu về các phương tiện truyền thông thị giác? Thứ nhất, họ có thể phân tích thói quen và các mẫu riêng của họ. Nếu như chúng ta đã lập luận kinh nghiệm với một bài thơ là một giao dịch giữa người đọc và một văn bản, đòi hỏi người đọc nhìn vào phản ứng của riêng mình, câu hỏi của chính mình, đóng góp của mình cho sự kiện này, thì kinh nghiệm với một bộ phim hay một chương trình truyền hình sẽ được nhiều như vậy. Và nó sẽ là loại sinh viên kinh nghiệm hầu như mỗi ngày. Ngay cả những ngôi nhà mà không cần sách, báo chí, và hệ thống ống nước trong nhà có truyền hình, có lẽ ngay cả với dịch vụ truyền hình cáp. Trong hầu hết mọi gia đình, sinh viên sẽ thấy rằng truyền hình là một phần của thói quen và nghi lễ của các ngày. Thứ hai, họ có thể học được rằng xem phim và truyền hình có thể giống như đọc một tác phẩm văn học; họ có thể đáp ứng và suy nghĩ về những hình ảnh cũng như họ sẽ viết. Thứ ba, họ có thể học được điều gì về các yếu tố kỹ thuật của văn học thị giác và sự khác biệt của họ từ các kỹ thuật của văn học viết. Kiểm tra thói quen Hãy bắt đầu với những vấn đề đầu tiên, các thói quen của học sinh. Đã được chúng tôi điều tra thói quen đọc sách của họ, chúng ta có thể tìm thấy một loạt to lớn. Một số sinh viên, đặc biệt là trong các trường trung học cơ sở hoặc trung, là độc giả tham lam, ngấu nghiến cuốn sách với một tốc độ mà họ sẽ không bao giờ trở lại bình đẳng như người lớn. Người khác có thể tự hào nói rằng họ chưa bao giờ đọc một cuốn sách và không bao giờ hy vọng. Một số những người đọc có thể lựa chọn một loạt các cuốn sách, trong khi những người khác có thể dính vào cuốn sách về ngựa, cuốn sách của Judy Blume hay Gary Paulsen, hoặc một số loại hẹp khác. Mặt khác, nếu chúng ta xem xét các thói quen xem của chúng tôi sinh viên (và chúng ta hãy bỏ qua bộ phim cho thời điểm này), chúng ta sẽ thấy rằng gần như tất cả các chi tiêu một số tiền khá lớn thời gian xem truyền hình. Có không - độc giả, nhưng dường như có hầu như không có phi - view. Học sinh khác nhau sẽ xem chương trình khác nhau, nhưng tất cả họ sẽ xem một cái gì đó. Vào cuối những năm 1970 các khán giả tuổi teen xem trung bình là 3,5 giờ mỗi ngày thời gian, gần tám nghìn giờ trong suốt sáu năm schools.2 thứ cấp Trong những năm đầu thập niên 1990, một nghiên cứu của các thanh niên Yankelovich Moonitor và Công ty Cổ phần Công Broadcasting kết luận rằng trẻ em xem khoảng 3,1 giờ một day.3 Gần đây, các nghiên cứu đã kết luận rằng Annenberg trẻ em tuổi từ 2-17 dành khoảng 2,5 giờ một ngày xem truyền hình television.4 thời gian có thể được thả ra một chút xem. Mặt khác nghiên cứu đó cũng repost sau: Về thời gian ở phía trước của màn hình, trẻ em được báo cáo chi tiêu từng bốn và một tiếng rưỡi (281 phút) xem truyền hình hoặc băng hình, chơi trò chơi video bằng cách sử dụng máy tính hoặc trình duyệt Internet mỗi ngày. Đây là lên 21 phút kể từ thời điểm báo cáo chi tiêu ở phía trước của màn hình year.5 cuối cùng Đó là rất nhiều thời gian. Trong sáu năm trung học nó lên tới gần 5.500 giờ với truyền hình, gần như 9.900 giờ đồng hồ trước một màn hình.








đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2025 I Love Translation. All reserved.

E-mail: