Hot liquid poured into Takaba as he reached the edge.I beg of you, Gyl dịch - Hot liquid poured into Takaba as he reached the edge.I beg of you, Gyl Việt làm thế nào để nói

Hot liquid poured into Takaba as he

Hot liquid poured into Takaba as he reached the edge.

I beg of you, Gyles… to tear me to pieces…

The feeble body slumped against Gyles, his head buried into wet, brown hair.

Takaba put up the last of the washed plates on the drying rack; he had asked Gyles to drive him back to his home. When Gyles realized that Takaba was probably going to end up skipping his lunch yet again, he insisted on staying to make something for him.

The meal they ate in silence, Takaba unable to utter a word. What he had done in the shower while thinking of Asami, it was appalling and disgusting, even to him and especially to him. He wanted to scratch away his filthy skin. He was tainted, and now, he was infecting Gyles with his sick disease.

I'm disgusting…

A few times Gyles had said him something, he couldn't remember what, and Takaba had been so lost in his own mind that he sometimes hadn't even noticed that Gyles was talking to him until a question came up and he looked up from his plate with a blank, confused look.

He needs to know… he kept thinking, over and over again. He deserves to know…

Gyles came up behind Takaba, wrapping his arms around the slender waist, locking his fingers together and resting his hands on the toned stomach that caved in just slightly around the naval. He jumped slightly when he felt the strength of the arms that came around him then relaxed when Gyles gently kissed his neck, just below the ear, hot lips brushing against tender skin. Wiping his hands on his jeans, he turned in Gyles' embrace, leaning back towards the sink to look up at Gyles' face. Blue, deep set eyes, shadowed by the defined contours of the face, gazed into his.

Gyles leaned forward and took Takaba's lips, which opened easily at the kiss. It began slowly, a gentle nudge from Gyles, the tip of their tongues touched and retracted then met again. This time, they twisted against each other, savoring the taste until Gyles pulled back slowly, a line of saliva lingering.

Takaba reached up and touched Gyles' cheek, stroking the skin with his thumb.

You poor thing…you don't even know the lies…

Gyles in response took the small hand into his and kissed them on top of the fingers, holding them gently as though he had a fallen bird in his palm.

But not anymore…

Takaba shook his head and looked down, pulling his hand away.

"What's wrong..."

He couldn't look at Gyles in the face, let alone meet his eyes. There was a lump at his throat, muting his voice.

You should know…

"Sei…what's the matter…"

Those blue eyes, he could feel them riveted onto him, past the superficial layer of skin, digging deeper and farther and seeping into his bloodstream.

I'll make you hate me, Gyles…

"…to you…"

I'll make you loathe me…

"What?"

Because that's just the only way…

"I've been lying to you, Gyles!" He pushed Gyles away as hard as he could, stepping out of the embrace. Don't touch me, Gyles…because I can't be cruel if you're touching me…

Gyles paused. "I know that…you don't love me entirely, if at all. I know you still have someone, another lover, in your heart, but that's not…that's not lying, Sei, not that."

Takaba looked up abruptly, fiercely, heat radiating from his amber eyes. "Don't you dare talk about what you don't know! Never again! He and I, we were never lovers! Do you understand?" Then the fire dissipated as quickly as it had burst, as if cold water had doused the heat, leaving not even the glowing ambers. "We never had… that kind of… status."

That explains a lot.

"Then what could you possibly have lied about?"

"What else?" Takaba's eyes were hollow as he uttered, "Me."

"What?"

"I'm not… who you think I am." His breathing wavered, like a soft tremolo held by a violin, "Do you remember, when I said I couldn't recognize myself in the mirror anymore?"

"I remember."

"That's because… this isn't me, Gyles. I'm not what I pretend to be. I'm just a fake! A hypocrite!"

"Sei…" he took a step, only to be stopped by Takaba.

"I can't keep up this façade anymore! It's unbearable having to lie to you every single day because you don't me. You can't know me because I haven't let you see anything true. I've been…oh Gyles… I've been misleading you so wrong."

"What are you getting at?"

Takaba grabbed Gyles' wrist and led him out of the kitchen, through the living room into his bedroom and closed the door. He swallowed and licked his dry lips.

"Do you see that bottom drawer? Under the desk." his eyes were fixed on the metal handle.

"I do."

"Open it."

Gyles frowned, perplexed at the odd request.

"Go on, open it."

I have to do this… this is the only way Gyles will ever understand…

Gyles walked over slowly and crouched, slowly pulling the drawer open. There were a few binders of pictures.

"Take those out."

Gyles did so, placing the thick binders on the des and was about to stand when Takaba whispered, "There's more."

There wasn't, was there? Just the wooden bottom. Unless… it was a false bottom.

"Push it down."

Gyles pushed down and the other end of the false bottom popped up. He pulled out the thin wooden plank, afraid and curious both at the same time to discover what laid beneath.

There was a handgun inside along with an extra magazine. Under it were a two photographs and legal documents.

Why would Sei be keeping these hidden? And the gun, what use did he have for it? He picked up the thin stack of documents among other things and stood up, placing them on the table; a passport slipped out and fell onto the wooden floor.

Gyles knelt slowly. It was an old passport, much more aged in its passport than the one he had seen Takaba use before. He turned it over in his hand. Did he want to open this? It would probably defunct everything he knew of Takaba, leave what little he knew useless.

His finger slipped in behind the cover and opened the passport. Inside was a picture of Takaba except much younger, but no doubt that it was him, just different. In this one, he had a bright, awkward smile and short chestnut, teeming of energy just waiting to. His aura was still young, as if the fire that he from time to time saw in Takaba was burning at its brightest.

Name: Takaba, Akihito

He looked up at Takaba, who was looking away, biting his lips, dreading the inevitable. Gyles went through the other documents, each with the same foreign name printed across it. Some pictures of family and friends.

"Are these…"

Takaba slid down against wall and buried his face into his hands. He nodded silently.

"For two years?"

Yes…for too long…

"Sweet Jesus…" The documents fell in a messy heap, scattering like leaves in autumn.

Takaba listened as the sound of Gyles' footsteps drew farther and farther away and his front door closed slammed shut.

It's better this way…

"Ah, Mr. Asami, there you are!" Mr. Merrett came rushing towards Asami, who was hidden in the corner of the reception hall, trying to be as invisible as he possible. He just…didn't feel much like putting on a fake façade. Not today. Not tonight.

"Mr. Merrett.," he acknowledged the Englishman with a slight nod.
0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!
Nóng chất lỏng đổ vào Takaba như ông đã đạt đến rìa.Tôi cầu xin bạn, Gyles... để xé tôi thành từng mảnh...Cơ thể yếu ớt giảm mạnh chống lại Gyles, đầu chôn cất vào tóc ướt, nâu.Takaba đưa ra cuối cùng của các mảng rửa trên rack sấy; ông đã yêu cầu Gyles để lái xe anh ta quay lại nhà của ông. Khi Gyles nhận ra rằng Takaba có lẽ sẽ kết thúc lên bỏ qua bữa ăn trưa của mình nhưng một lần nữa, ông khẳng định ở lại để làm cho một cái gì đó cho anh ta.Các bữa ăn họ ăn trong im lặng, Takaba không thể nói một từ. Những gì ông đã làm trong phòng tắm, trong khi suy nghĩ của Asami, nó appalling và kinh tởm, ngay cả với anh ta và đặc biệt là với anh ta. Ông muốn đi đầu làn da bẩn thỉu của mình. Ông nhiễm độc, và bây giờ, ông đã lây nhiễm cho Gyles với bệnh của mình bị bệnh.Tôi là kinh tởm...Một vài lần Gyles đã nói anh ta một cái gì đó, ông không thể nhớ những gì, và Takaba đã được như vậy mất trong tâm trí của mình mà ông đôi khi không thậm chí để ý rằng Gyles đã nói chuyện với anh ta cho đến khi một câu hỏi đã đưa ra và ông nhìn lên từ tấm của mình với một cái nhìn trống, nhầm lẫn.Ông cần phải biết... ông giữ suy nghĩ, hơn và hơn nữa. Ông xứng đáng để biết...Gyles đã đưa ra phía sau Takaba, gói cánh tay của mình xung quanh eo mảnh mai, khóa ngón tay của mình với nhau và nghỉ ngơi tay trên dạ dày toned caved trong chỉ cần một chút xung quanh các hải quân. Ông nhảy lên một chút khi ông cảm thấy sức mạnh của vũ khí mà đến xung quanh anh ta sau đó thư giãn khi Gyles nhẹ nhàng hôn cổ của ông, ngay bên dưới tai, nóng môi đánh răng chống lại làn da mềm. Lau tay vào quần jean của mình, ông đã chuyển trong Gyles' ôm hôn, nghiêng trở lại về phía bồn rửa chén để nhìn khuôn mặt Gyles'. Đôi mắt màu xanh, sâu đặt, mờ bởi những đường nét được xác định của khuôn mặt, nhìn vào mình.Gyles cúi về phía trước và mất đôi môi của Takaba, mở ra một cách dễ dàng những nụ hôn. Nó bắt đầu từ từ, một di chuyển nhẹ nhàng từ Gyles, mũi của lưỡi của họ xúc động và rút lại sau đó đã gặp một lần nữa. Thời gian này, họ xoắn với nhau, thưởng thức hương vị cho đến khi Gyles kéo trở lại từ từ, một dòng nước bọt nán lại.Takaba đạt lên và chạm vào Gyles' má, stroking da với ngón tay cái của mình.Bạn nghèo điều... bạn thậm chí không biết những lời nói dối...Gyles để đáp ứng nắm tay nhỏ vào mình và hôn chúng trên đầu trang của các ngón tay, giữ họ nhẹ nhàng là mặc dù ông đã có một con chim rơi trong palm của mình.Nhưng không được nữa...Takaba lắc đầu và nhìn xuống, kéo tay đi."Những gì là sai..."Ông không thể nhìn Gyles vào mặt, hãy để một mình gặp gỡ đôi mắt của mình. Đã có một khối u ở cổ họng của ông, muting giọng.Bạn nên biết..."Sei... những gì là vấn đề..."Những đôi mắt màu xanh, ông có thể cảm thấy họ tán vào anh ta, qua các lớp trên bề mặt của da, đào sâu hơn và xa hơn và thấm vào máu của mình.Tôi sẽ làm cho bạn ghét tôi, Gyles...".. .để bạn..."Tôi sẽ làm cho bạn ưa tôi..."Những gì?"Bởi vì đó là chỉ cách duy nhất..."Tôi đã nói dối với bạn, Gyles!" Ông ấy đã đẩy Gyles đi như cứng như ông có thể, bước ra khỏi các ôm hôn. Đừng chạm vào tôi, Gyles... vì tôi không thể tàn nhẫn nếu bạn đang chạm vào tôi...Gyles tạm dừng. "Tôi biết rằng... anh không yêu tôi hoàn toàn, nếu ở tất cả. Tôi biết bạn vẫn còn có một ai đó, một người yêu, trong trái tim của bạn, nhưng đó là không... đó không nói dối, Sei, không phải là. "Takaba nhìn lên đột ngột, quyết liệt, nhiệt tỏa ra từ đôi mắt màu hổ phách. "Không bạn dám nói chuyện về những gì bạn không biết! Không bao giờ một lần nữa! Ông và tôi, chúng tôi không bao giờ là những người yêu thích! Hiểu chứ?" Sau đó, ngọn lửa ăn chơi như là một cách nhanh chóng như nó đã nổ tung, như thể nước lạnh có doused nhiệt, để lại không ngay cả phê liệu chay phát sáng. "Chúng tôi không bao giờ đã có... mà loại... tình trạng."Điều đó giải thích rất nhiều."Sau đó những gì có thể bạn có thể đã nói dối?""Gì khác?" Đôi mắt của Takaba đã được rỗng như ông thốt lên, "Tôi.""Những gì?""I 'm not... người bạn nghĩ tôi." Ông thở wavered, như một tremolo mềm được tổ chức bởi một violin, "Làm bạn hãy nhớ rằng, khi tôi nói rằng tôi không thể nhận ra bản thân mình trong gương nữa?""Tôi nhớ.""Đó là bởi vì... điều này không phải là tôi, Gyles. Tôi không phải là những gì tôi giả vờ để. Tôi chỉ là một giả! Một hypocrite!""Sei...", ông đã diễn một bước, chỉ để được dừng lại bởi Takaba."Tôi không thể theo kịp mặt tiền này nữa! Nó là không thể chịu đựng cần phải nói dối với bạn mỗi ngày duy nhất bởi vì bạn không tôi. Bạn không thể biết tôi bởi vì tôi đã không cho phép bạn xem bất cứ điều gì thực sự. Tôi đã... oh Gyles... Tôi đã sai lầm bạn để sai.""Những gì bạn đang nhận lúc?"Takaba nắm lấy cổ tay Gyles' và dẫn anh ta ra khỏi nhà bếp, thông qua phòng vào phòng ngủ của mình và đóng cửa. Ông nuốt và licked đôi môi của mình khô."Bạn có thấy rằng ngăn kéo đáy? Theo các bàn."đôi mắt của ông đã được cố định trên xử lý kim loại."Tôi làm.""Mở nó."Gyles cau mày, perplexed lẻ theo yêu cầu."Đi nào, mở nó."Tôi phải làm điều này... đây là cách duy nhất Gyles bao giờ sẽ hiểu...Gyles đi qua từ từ và cúi, từ từ kéo ngăn kéo mở. Đã có một vài binders của hình ảnh."Có những người."Gyles đã làm như vậy, đặt binders dày trên des và đã là về để đứng khi Takaba thì thầm, "không có nhiều hơn nữa."Không có, đã có? Chỉ đáy bằng gỗ. Trừ khi... nó là một đáy sai."Đẩy nó xuống."Gyles bị đẩy xuống và đầu kia của đáy sai popped lên. Ông kéo ra mỏng tấm ván gỗ, sợ và tò mò cả hai cùng một lúc để khám phá những gì trình bày bên dưới.Có là một khẩu súng ngắn bên trong cùng với một tạp chí phụ. Nhỏ hơn nó đã là hai hình ảnh và tài liệu pháp lý.Tại sao nào Sei được giữ những ẩn? Và súng, sử dụng những gì đã làm ông có cho nó? Ông nhặt chồng các tài liệu trong số những thứ khác, mỏng và đứng dậy, đặt chúng trên bàn; một hộ chiếu rời ra và rơi lên sàn nhà bằng gỗ.Gyles knelt slowly. It was an old passport, much more aged in its passport than the one he had seen Takaba use before. He turned it over in his hand. Did he want to open this? It would probably defunct everything he knew of Takaba, leave what little he knew useless.His finger slipped in behind the cover and opened the passport. Inside was a picture of Takaba except much younger, but no doubt that it was him, just different. In this one, he had a bright, awkward smile and short chestnut, teeming of energy just waiting to. His aura was still young, as if the fire that he from time to time saw in Takaba was burning at its brightest.Name: Takaba, AkihitoHe looked up at Takaba, who was looking away, biting his lips, dreading the inevitable. Gyles went through the other documents, each with the same foreign name printed across it. Some pictures of family and friends."Are these…"Takaba slid down against wall and buried his face into his hands. He nodded silently."For two years?"Yes…for too long…"Sweet Jesus…" The documents fell in a messy heap, scattering like leaves in autumn.Takaba listened as the sound of Gyles' footsteps drew farther and farther away and his front door closed slammed shut.It's better this way…"Ah, Mr. Asami, there you are!" Mr. Merrett came rushing towards Asami, who was hidden in the corner of the reception hall, trying to be as invisible as he possible. He just…didn't feel much like putting on a fake façade. Not today. Not tonight."Ông Merrett.," ông thừa nhận người Anh với một gật đầu nhẹ.
đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Việt) 2:[Sao chép]
Sao chép!
Chất lỏng nóng đổ vào Takaba khi anh chạm mép. Tôi cầu xin của bạn, Gyles ... xé tôi ra từng mảnh ... Cơ thể yếu ớt giảm mạnh so với Gyles, đầu chôn xuống ướt, tóc nâu. Takaba đặt lên người cuối cùng của tấm rửa sạch trên giá đỡ khô; ông đã yêu cầu Gyles để lái xe đưa ông trở lại nhà của mình. Khi Gyles nhận ra rằng Takaba có lẽ sẽ kết thúc bỏ qua bữa trưa của mình một lần nữa, ông nhấn mạnh ở lại để làm một cái gì đó cho anh ta. Các bữa ăn họ ăn trong im lặng, Takaba không thể thốt ra một lời nào. Những gì ông đã làm trong phòng tắm trong khi suy nghĩ của Asami, nó thật kinh khủng và ghê tởm, thậm chí anh ta và đặc biệt là với anh. Ông muốn gãi đi da bẩn thỉu của mình. Ông bị nhiễm độc, và bây giờ, anh đã lây nhiễm Gyles với bệnh bị bệnh của mình. Tôi kinh tởm ... Một vài lần Gyles đã nói anh cái gì, anh không thể nhớ những gì, và Takaba đã để mất đi trong tâm trí của mình rằng ông đôi khi thậm chí đã không nhận thấy rằng Gyles đang nói chuyện với ông cho đến khi một câu hỏi đã đưa ra và anh nhìn lên từ đĩa của mình với một trống, cái nhìn bối rối. Anh ta cần phải biết ... anh cứ nghĩ, hơn và hơn nữa. Ông đáng được biết ... Gyles đến đằng sau Takaba, vòng tay quanh eo thon thả, khóa ngón tay vào nhau và nghỉ ngơi tay lên bụng săn chắc rằng sụp chỉ hơi xung quanh hải quân. Anh nhảy một chút khi ông cảm thấy sức mạnh của vũ khí mà đến xung quanh anh ta sau đó thoải mái khi Gyles nhẹ nhàng hôn lên cổ của mình, ngay dưới tai, đôi môi nóng đánh răng chống lại làn da mềm. Lau tay vào quần jean của mình, ông lại Gyles 'ôm, tựa lưng về phía bồn rửa mặt để nhìn lên Gyles' khuôn mặt. Blue, mắt nằm sâu, rối bởi những đường nét định nghĩa của khuôn mặt, nhìn chằm chằm vào mình. Gyles nghiêng người về phía trước và mất môi Takaba, mà dễ dàng mở ra ở nụ hôn. Nó bắt đầu từ từ, một di chuyển nhẹ nhàng từ Gyles, đầu lưỡi chạm vào và rút lại sau đó gặp lại nhau. Lần này, họ xoắn với nhau, thưởng thức hương vị cho đến khi Gyles kéo trở lại từ từ, một dòng nước bọt kéo dài. Takaba với lên và chạm vào má Gyles ', vuốt ve làn da với ngón tay cái của mình. Bạn có điều người nghèo ... bạn thậm chí không biết những lời nói dối ... Gyles đáp nắm lấy bàn tay nhỏ vào mình và hôn chúng trên các ngón tay, giữ họ nhẹ nhàng như thể ông đã có một con chim rơi trong lòng bàn tay của mình. Nhưng không được nữa ... Takaba lắc đầu và nhìn xuống, kéo tay đi. "Có chuyện gì ..." Anh không thể nhìn vào Gyles vào mặt, hãy để một mình nhìn vào mắt mình. Có một lần vào cổ họng của mình, tắt tiếng bằng giọng nói của mình. Bạn nên biết ... "Sei ... các vấn đề ... là những gì" Đôi mắt màu xanh, ông có thể cảm thấy họ bị thu hút vào anh ta, qua lớp bề mặt của da, đào sâu hơn và xa hơn và thấm vào máu của mình. Tôi sẽ làm cho bạn ghét tôi, Gyles ... "... em ..." Tôi sẽ làm cho bạn không ưa tôi ... "Cái gì?" Bởi vì đó chỉ là cách duy nhất ... "Tôi đã nói dối bạn, Gyles!" Anh đẩy Gyles đi khó như ông có thể, bước ra khỏi vòng tay. Đừng chạm vào tôi, Gyles ... bởi vì tôi không thể là tàn nhẫn nếu bạn đang chạm vào tôi ... Gyles dừng lại. "Tôi biết rằng ... bạn không yêu tôi hoàn toàn, nếu ở tất cả. Tôi biết bạn vẫn còn có một người nào đó, người yêu của nhau, trong trái tim của bạn, nhưng đó không phải ... đó là không nói dối, Sei, không phải thế." Takaba nhìn lên đột ngột, quyết liệt, nhiệt tỏa ra từ đôi mắt màu hổ phách. "Anh không dám nói về những gì bạn không biết! Chưa bao giờ một lần nữa! Anh ấy và tôi, chúng tôi đã không bao giờ yêu! Bạn có hiểu không?" Sau đó, ngọn lửa tiêu tan nhanh như nó đã vỡ, như thể nước lạnh đã dội nhiệt, để lại thậm chí không hổ phách sáng. "Chúng tôi chưa bao giờ có ... mà loại ... trạng thái." Điều đó giải thích rất nhiều. "Sau đó, những gì có thể bạn có thể đã nói dối về?" "Còn gì nữa?" Đôi mắt của Takaba đã rỗng như ông thốt lên, "Nhớ." "Cái gì?" "Tôi không ... những người bạn nghĩ rằng tôi". Hơi thở anh dao động, giống như một tremolo mềm được tổ chức bởi một violin, "Em có nhớ, khi tôi nói rằng tôi không thể nhận ra mình trong gương nữa?" "Tôi nhớ." "Đó là bởi vì ... này không phải là tôi, Gyles. Tôi không phải những gì tôi giả vờ được. Tôi chỉ là một giả! Một kẻ đạo đức giả! " "Sei ...", ông đã bước một bước, chỉ để được dừng lại bởi Takaba. "Tôi không thể theo kịp mặt tiền này nữa! Nó không thể chịu nổi phải nói dối với bạn mỗi ngày bởi vì bạn làm không phải là tôi. Bạn không thể biết tôi bởi vì tôi đã không cho phép bạn nhìn thấy bất cứ điều gì thực sự. Tôi đã ... oh Gyles ... Tôi đã gây hiểu nhầm bạn như vậy là sai. " "Những gì bạn đang nhận được lúc?" Takaba nắm lấy cổ tay Gyles 'và dẫn anh ta ra khỏi nhà bếp, qua phòng khách vào phòng ngủ của mình và đóng cửa lại. Anh nuốt nước bọt và liếm đôi môi khô của mình. "Bạn có thấy rằng ngăn kéo phía dưới? Dưới bàn làm việc." Đôi mắt của ông đã được cố định trên tay cầm kim loại. "tôi làm." "Mở nó." Gyles cau mày, bối rối khi có yêu cầu kỳ quặc. "Đi về, mở nó." Tôi phải làm điều này ... Đây là cách duy nhất Gyles sẽ bao giờ hiểu ... Gyles bước chậm và cúi xuống, từ từ kéo ngăn kéo mở. Có một số chất kết dính của hình ảnh. "Take những người ra." Gyles đã làm như vậy, việc đặt các chất kết dính dày trên des và đã được về để đứng khi Takaba thì thầm, "Có hơn." Không có, đã có? Chỉ cần phía dưới bằng gỗ. Trừ khi ... đó là một đáy giả. "Đẩy nó xuống." Gyles đẩy xuống và đầu kia của đáy giả hiện lên. Ông kéo ra tấm ván gỗ mỏng, sợ và tò mò cả hai cùng một lúc để khám phá những gì nằm bên dưới. Có một khẩu súng lục bên trong cùng với một tạp chí phụ. Dưới nó là một hai hình ảnh và văn bản pháp luật. Tại sao Sei được giữ những ẩn? Và súng, những gì sử dụng anh ấy đã cho nó? Ông nhặt đống tài liệu mỏng trong số những thứ khác và đứng lên, đặt chúng trên bàn; một hộ chiếu trượt ra và rơi xuống sàn nhà bằng gỗ. Gyles quỳ chậm. Đó là một hộ chiếu cũ, nhiều tuổi hơn trong hộ chiếu của nó so với cái ông đã nhìn thấy Takaba sử dụng trước đây. Ông chuyển nó trong tay. Ông ấy muốn mở này? Nó có lẽ tất cả mọi thứ không còn tồn tại ông biết Takaba, để lại những gì ông biết chút vô dụng. ngón tay anh trượt ở phía sau nắp và mở hộ chiếu. Bên trong là một hình ảnh của Takaba trừ trẻ hơn rất nhiều, nhưng không có nghi ngờ rằng đó là anh ấy, chỉ khác nhau. Trong một này, ông đã có một nụ cười tươi sáng và vụng ngắn màu hạt dẻ, đầy ắp năng lượng chỉ cần chờ đợi để. Hào quang của mình vẫn còn trẻ, như thể ngọn lửa đó ông từ thời gian để thời gian cưa trong Takaba đã cháy ở sáng nhất của nó. Tên: Takaba, Akihito Anh ngước nhìn Takaba, người đang tìm kiếm đi, cắn môi mình, khiếp sợ không thể tránh khỏi. Gyles đã đi qua các tài liệu khác, mỗi loại có một tên nước ngoài cùng được in trên nó. Một số hình ảnh của gia đình và bạn bè. "Là những ..." Takaba trượt xuống chống lại bức tường và vùi mặt vào tay mình. Ông lặng lẽ gật đầu. "Trong hai năm?" Có ... quá lâu ... "Sweet Chúa Giêsu ..." Các văn bản đã giảm trong một đống lộn xộn, tán xạ như lá vào mùa thu. Takaba đã lắng nghe tiếng bước chân Gyles 'đã thu hút xa hơn và xa hơn và cửa trước của mình đóng cửa đóng sầm. Nó tốt hơn theo cách này ... "Ah, ông Asami, có bạn đang có!" Ông Merrett đã đổ xô về phía Asami, người được giấu trong các góc của phòng tiếp tân, cố gắng để được như vô hình như ông có thể. Ông chỉ ... không cảm thấy giống như đặt trên một mặt tiền giả. Không phải hôm nay. Không phải đêm nay. "Ông Merrett.", ông thừa nhận việc người Anh với một cái gật đầu nhẹ.

































































































































đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2025 I Love Translation. All reserved.

E-mail: