The Art of shoppingHow we shop and why we buyContentsIntroduction1. Go dịch - The Art of shoppingHow we shop and why we buyContentsIntroduction1. Go Việt làm thế nào để nói

The Art of shoppingHow we shop and

The Art of shopping
How we shop and why we buy
Contents
Introduction
1. Going to Market
2. Going shopping
3. Through the Looking Glass
4. A voyage of Discovery
5. What do we see
6. Buying It
7. Habituation
8. A Matter of Choice
9. Choosing and Using
10. Creating Appeal and Establishing Memories
11. Where Next
Thanks
Bibliography
“To Isy, Claudie and Foiy”
Introduction
We were sitting around the wooden dining table that served as our meeting room table. We had watched all the video tapes. This was the first look at what the data was going to tell us. Rob had prepared a first print-out of the report.
I remember seeing arrows showing the flow of shoppers around the store, density maps highlighting the hot and cold spots in the store. Compared to the kind of data we produce today, it was almost laughably simple. At the time, however, it was ground breaking. As we excitedly pored over the pages, we found ourselves grinning like fools at each other, realizing that this was a real breakthrough. Finally, we could measure what shoppers really did in-store. I actually felt that “itch” they talk about-and I knew that we had created something new, something big.
I first started working in shops when I was 16. The fiscal demands of my social life meant that a paper route was no longer enough; I needed a Saturday job. I had spent an afternoon window shopping with a girl that I fancied, thinking that this sacrifice would illustrate my ardour, and we visited Laura Ashley where she enthused about their merchandise. So I applied for a job there.
It is 1981. Picture a shy, skinny and awkward adolescent boy arriving for his first day of work. I am taken into the staff room to meet the store staff, about 20 girls aged 17 to 25, with an overwhelming scent of warmth, Laura Ashley cottons, cigarette smoke and about 20 conversations. I am in love. I toil, carrying boxes of tiles up three flights of stairs, spending hours tidying paint storerooms, stock-taking wallpaper borders, fetching and carrying for these deities. They all tease me, the Saturday girls the worst. One, a beautiful, crazy redhead, explains the meaning of love in one long, never-ending Saturday morning spent sorting paints: emulsion from gloss, colour from white. Slowly, I am released onto the shop floor where I descover a love for fabircs and patterns, colours and schemes. I am born into the Laura Ashley family and with it, my life’s obsession with retail.
Partially because of the distracting nature of that social life, I mess up my A-level exams and shockingly find myself not at university discussing philosophy and left-wing politics in smoke-filled dorms, but instead, working in the back room of a bank in a tiny English market town. I spend a week keying the amounts written on all the cheques that have been paid to the branch into an Enigma-era computer. I spend days tearing statements from a huge pile, one by one, and putting them into envelopes. I spend weeks listening to the staff around me bitch about each other, the minutiae of their customers’ lives, and no doubt me, too, when I am not there.
I lasted three months before I left and returned to Laura Ashley, this time as a management trainee. I worked in a stand-alone, soft-furnishing concession in a DIY store in my home town, and then moved away from home to another store as a junior manager (which meant I did the cashing up when nobody more senior was there to do it). Then, back to the ranks but this time to Regent Street, the firm’s flagship store in London. This move took me from a shop with three staff to one with around 100, with special lines, visits from buyers and from the head office. It also brought Boxing Day sales with queues snaking down the street, as well as tourists – Americans buying armfuls of stuff, literally more than they can carry. I an young, and working and partying hard in central London. When I go and visit my friends at university, what am I missing?
The High Street revolution that is Next launches soon afterwards After fashion comes Next Interior, much whispered about and soon they are recruiting for the launch. I land a job working in their refitted flagship store, again on Regent Street in London. This was a new retail concept from George Davies, the most talked-about retail revolutionary, and the work was about as high profile as High Street retailing gets. After a 110=hour work week we launched, first on press night and the we opened the doors to the public.
I worked in the Regent Street flagship store for about a year, migrating from soft furnishings to Next for Men and then, after a brief stint in the new espresso café ( at the time, something of novelty for a fashion store in London), I worked in the small, made-to-measure suites area of Next for Men.
I work hard and make friends with two “old-timers” from the Hepworth days (the retailer that Next rebranded). One, a Ugandan Asian, is the best salesman I have ever seen. I watch him sell a size 44 jacket to a guy that is at best, a 38. We also tailor the British Olympic team that year and, as are sult, we sall a whole heap of extra suits. The other friend is a first generation Afro-Caribbean tailor with the best jazz-funk collection of LPs I’ve ever seen. Between the two of them, they taught me that a suite was not a jacket and trousers that came off a hanger, but cloth that could be crafted by artists to make a man look like a hero, no matter what his shape or size.
It is here that I stumble across marketing for the first time, without realizing it. Next ran a competition for all the branches with made-to-measure facilities, with a team prize for the highest increase in orders. In various sojourns to the stockrooms I remembered seeing box after box of what looked like tie boxes – but that in fact were the copies of the records of not only recent customers, but of customers going way back to the pre-Next days. I hit upon the idea of writing to all of these contacts and persuaded the store manager to fund the postage. Miracle! We not only attracted a large number of lapsed customers to come back to the store to place orders for new suits, all clasping their letters, but we also won the competition.
This success, along with being the branch that the Next directors visited, led to an offer to go work at the head office. With two weeks’ notice I moved from London to a bed and breakfast in Leicester run by a Scottish couple, both ex-ice skating dancers (who had a different tartan carpet on each floor).
Initially, I worked for Next Interior again, in customer services, and then came my big break. At the age of 21 I was accepted for the post of junior buyer and worked for the most inspirational boss I’ve ever had – John Mile. Recruited by George Davies from Royal College, John had a vision for Next Interior that was decades ahead of its time. He also had incredible energy and would frequently catch that train down to London to party all night and then be back, driving us on, first thing the next morning.
It was at this time that I was introduced to the world of design from a different point of view, meeting designers and manufactures and working with them to create small batch run-offs of some great designs. Unfortunately, George Davies’ star began to wane and after a breathtaking year of learning for me, Next Interior’s buying was moved to Bradford to be managed by the net-curtain buyers of Grattan, the mail order firm that Next purchased. This meant that the Next Interior dream vanished, along with my job.
So, what next? The answer was simple: retail design. Somehow, unqualified as I was, I managed to get a job as a salesman with OYA, a recently-acquired part of the WPP empire, selling everything retail from store concepts through to point-of-sale fixture. After a couple of years of frankly ineffective selling, I decided that I could do the job of running a design agency far more effectively. Together with three other employees we went through the drama of setting up a breakaway agency. I was 25, I had no idea what I was doing and no idea what a profit and loss account was. I soon learnt! As Ralph Waldo Emerson said, “Often a certain abdication of prudence and foresight creates and element of success”. After a year, our dream agency was on the rocks (I still hadn’t sold enough). We owed more than we had earned and the bank wasn’t friends with us anymore. So we splot the business in two and in return for reprieving a dept to the shopfitters, Antone, Andrew Freer and I set up ID Magasin, a new design agency where Paul Ransom (from the shopfitters) had 52 per cent and Andrew and I split the remainder of the shares.
It was a combination of two dreamers. We both approached any problem with the view that the standard approach to the answer was probably wrong, and that with some creative thinking a new approach or a better solution could be fashioned. We managed to persuade an audience that we were right: a very small audience who believed that a tiny new agency could fashion an approach to ratail design from a different point of view. Given that we were in the depths of a vicious recession this was brave, but slowly, painfully slowly, we seemed to be breaking through. One client became two, and then through various stumbles we had three, at which point we decided to recruit. Paul Tirrell joined us to project manage and a really tall, lanky northerner called Rob Lawson, straight out of university, joined to help us think.
It was then that the story really started. We focused on the fact that we were designing stores and fixtures with no real conception of what shoppers actually did: where they went in the store, and once there, how they behaved. Every design agency, from large to small, was designing total shopfits down to free-standing promotional units with no idea at all about how it was going to work. It was, and still mainly is, an industry that relies on what things look like to sell the idea, rather than how
0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!
Nghệ thuật mua sắmLàm thế nào chúng tôi cửa hàng và tại sao chúng tôi muaNội dungGiới thiệu1. đi đến thị trường2. đi mua sắm3. thông qua kính tìm kiếm4. một chuyến đi khám phá5. những gì chúng ta thấy6. mua nó7. habituation8. một vấn đề của sự lựa chọn9. chọn và sử dụng10. tạo kháng cáo và thiết lập những kỷ niệm11. trường hợp tiếp theoCảm ơnTài liệu tham khảo"Để Ïšy, Claudie và Foiy"Giới thiệuChúng tôi đang ngồi quanh bàn ăn bằng gỗ làm cuộc gặp bảng phòng. Chúng tôi đã xem tất cả các băng video. Đây là cái nhìn đầu tiên về những gì các dữ liệu sẽ cho chúng tôi biết. Rob đã chuẩn bị một in-out đầu tiên của báo cáo.Tôi nhớ thấy mũi tên đang hiện dòng chảy của người mua sắm xung quanh các cửa hàng, mật độ bản đồ với các điểm nóng và lạnh trong các cửa hàng. So với các loại dữ liệu chúng tôi sản xuất hiện nay, nó đã hầu như laughably đơn giản. Lúc đó, Tuy nhiên, nó mặt đất phá vỡ. Như chúng tôi hào hứng pored trên các trang, chúng tôi tìm thấy bản thân grinning giống như cá vào nhau, nhận ra rằng điều này là một bước đột phá thực sự. Cuối cùng, chúng tôi có thể đo lường những gì người mua sắm thực sự đã làm trong các cửa hàng. Tôi thực sự cảm thấy rằng "ngứa" họ nói về- và tôi biết rằng chúng tôi đã tạo ra một cái gì đó mới, một cái gì đó lớn.Tôi bắt đầu làm việc trong các cửa hàng khi tôi là 16. Nhu cầu tài chính của cuộc sống xã hội của tôi có nghĩa là rằng một lộ trình giấy đã không còn đủ; Tôi cần một công việc thứ bảy. Tôi đã dành một buổi chiều cửa sổ mua sắm với một cô gái tôi thông thạo, nghĩ rằng sự hy sinh này sẽ minh họa ardour của tôi, và chúng tôi viếng thăm Laura Ashley nơi cô enthused về hàng hóa của họ. Vì vậy, tôi áp dụng cho một công việc ở đó.Đó là năm 1981. Hình ảnh một cậu bé vị thành niên nhút nhát, gầy và vụng về và đến nơi vào ngày đầu tiên của công việc. Tôi đang đưa vào phòng nhân viên để đáp ứng các nhân viên cửa hàng, khoảng 20 cô gái tuổi từ 17 đến 25, với một hương thơm áp đảo của ấm áp, Laura Ashley khoáng, khói và khoảng 20 hội thoại. I 'm in love. Tôi toil, mang hộp của gạch lên ba chuyến bay của cầu thang, chi tiêu giờ dọn nhà kho Sơn, chứng khoán-chụp hình nền biên giới, lấy và mang cho các vị thần. Họ tất cả trêu chọc tôi, cô gái thứ bảy tồi tệ nhất. Một, một redhead đẹp, điên, giải thích ý nghĩa của tình yêu trong một dài, never-ending buổi sáng thứ bảy đã dành phân loại sơn: nhũ tương từ bóng, màu từ trắng. Từ từ, tôi đang phát hành lên sàn cửa hàng nơi tôi descover một tình yêu dành cho fabircs và mô hình, màu sắc và chương trình. Tôi sinh ra trong gia đình Laura Ashley và với nó, cuộc sống của tôi nỗi ám ảnh với bán lẻ.Một phần vì sự mất tập trung của rằng cuộc sống xã hội, tôi mess lên của tôi A-level kỳ thi và shockingly tìm thấy bản thân mình không tại Đại học thảo luận về triết học và chính trị cánh tả trong ký túc xá đầy khói, nhưng thay vào đó, làm việc tại phòng trở lại của một ngân hàng ở thị trấn nhỏ thị trường tiếng Anh. Tôi chi tiêu một tuần keying số tiền viết trên tất cả các ngân phiếu đã được trả cho các chi nhánh vào một máy tính thời kỳ bí ẩn. Tôi chi tiêu ngày rách phát biểu từ một đống rất lớn, từng người một, và đưa họ vào phong bì. Tôi dành tuần nghe cho nhân viên xung quanh tôi bitch về nhau, sở khách hàng của họ cuộc sống, và không có nghi ngờ tôi, quá, khi tôi không có.Tôi kéo dài ba tháng trước khi tôi trái và trở về Laura Ashley, thời gian này như là một học viên quản lý. Tôi làm việc trong một độc lập, trang trí nội thất mềm giảm giá trong một tự làm lưu trữ tại thị xã nhà tôi, và sau đó di chuyển xa nhà đến một cửa hàng như là một người quản lý học cơ sở (có nghĩa là tôi đã làm các cashing khi không ai thêm cao cấp đã có để làm điều đó). Sau đó, quay lại các cấp bậc nhưng thời gian này để Regent Street, soái hạm của công ty lưu trữ ở London. Di chuyển này đưa tôi từ một cửa hàng với ba nhân viên đến một với khoảng 100, với đường dây đặc biệt, thăm từ người mua và từ trụ sở chính. Nó cũng mang lại doanh số bán hàng ngày Boxing Day với hàng đợi snaking xuống street, cũng như khách du lịch-người Mỹ mua armfuls công cụ, nghĩa là nhiều hơn họ có thể thực hiện. Tôi một trẻ, làm việc và tiệc tùng khó khăn tại Trung tâm London. Khi tôi đi và ghé thăm bạn bè của tôi tại trường đại học, tôi mất những gì?Đường cao cách mạng là tiếp theo ra mắt sau đó sau khi thời trang đến tiếp theo nội thất, nhiều thì thầm khoảng và sớm họ tuyển dụng cho sự ra mắt. Tôi được một công việc làm việc trong các cửa hàng tái trang bị hàng đầu của họ, một lần nữa trên Regent Street tại London. Đây là một khái niệm bán lẻ mới từ George Davies, nhất nói chuyện-về bán lẻ cách mạng, và công việc đã về như là cấu hình cao như High Street bán lẻ được. Sau khi một 110 = giờ làm việc tuần chúng tôi đưa ra, lần đầu tiên trên báo chí đêm và chúng tôi đã mở cửa cho công chúng.Tôi làm việc trong các cửa hàng hạm Regent Street cho khoảng một năm, di cư từ đồ nội thất mềm để tiếp theo cho nam giới và sau đó, sau một thời gian ngắn trong các quán cà phê mới pha cà phê (tại thời điểm, một cái gì đó mới lạ cho một cửa hàng thời trang ở London), tôi đã làm việc trong lĩnh vực nhỏ, made-to-measure suites tiếp theo cho nam giới.Tôi làm việc chăm chỉ và kết bạn với hai "cũ" từ Hepworth ngày (người bán lẻ tiếp theo thương hiệu). Một, một Uganda Châu á, là nhân viên bán hàng tốt nhất tôi đã từng nhìn thấy. Tôi xem anh ta bán một chiếc áo khoác kích thước 44 cho một chàng đó là lúc tốt nhất, một 38. Chúng tôi cũng chỉnh đội tuyển bóng đá Olympic Anh năm đó và, như là ra, chúng tôi sall một đống toàn bộ phù hợp với phụ. Những người bạn khác là một thợ may thế hệ đầu tiên Phi-Caribê với bộ sưu tập nhạc jazz funk tốt nhất của LPs tôi đã từng nhìn thấy. Giữa hai của họ, họ đã dạy tôi rằng một bộ đã không một jacket và quần tây đến tắt một cái móc, nhưng vải mà có thể được crafted do nghệ sĩ để làm cho một người đàn ông trông giống như một anh hùng, không có vấn đề gì hình dạng hoặc kích thước của ông.It's ở đây rằng tôi vấp ngã trên tiếp thị cho lần đầu tiên, mà không nhận ra nó. Tiếp theo chạy một cuộc cạnh tranh cho tất cả các chi nhánh với tiện nghi made-to-measure, với một đội giải thưởng cho sự gia tăng cao nhất trong đơn đặt hàng. Trong nhiều sojourns để stockrooms tôi nhớ nhìn thấy hộp sau hộp của những gì trông giống như tie hộp- nhưng mà trong thực tế là các bản sao của các hồ sơ của khách hàng không chỉ gần đây, nhưng khách hàng phải cách trở lại những ngày tiếp theo trước. Tôi trúng khi ý tưởng viết cho tất cả các địa chỉ liên lạc và thuyết phục người quản lý cửa hàng để tài trợ các bưu. Phép lạ! Chúng tôi không chỉ thu hút một số lớn các lapsed khách trở lại cửa hàng để đặt hàng cho bộ quần áo mới, tất cả clasping chữ cái của họ, nhưng chúng ta cũng thắng trong cuộc thi.Thành công này, cùng với là chi nhánh giám đốc kế tiếp số lượt truy cập, dẫn đến một đề nghị để đi làm việc tại trụ sở chính. Với thông báo hai tuần tôi di chuyển từ London để một giường và ăn sáng tại Leicester dài bằng một vài người Scotland, cả hai ex-băng vũ công sự trượt trên băng (những người đã có một thảm sọc khác nhau trên mỗi tầng).Ban đầu, tôi đã làm việc cho tiếp theo nội thất một lần nữa, trong các dịch vụ khách hàng, và sau đó đến phá vỡ lớn của tôi. Ở tuổi 21 tôi đã chấp nhận đối với những bài học cơ sở người mua và làm việc cho ông chủ cảm hứng nhất tôi đã từng có-John Mile. Tuyển dụng bởi George Davies từ Royal College, John đã có một tầm nhìn cho tiếp theo nội thất đã nhiều thập kỷ trước thời của nó. Ông cũng đã có năng lượng đáng kinh ngạc và sẽ thường xuyên bắt tàu xuống đến London để bên tất cả các đêm và sau đó trở lại, lái xe chúng tôi, điều đầu tiên sáng hôm sau.Đó là tại thời điểm này mà tôi đã được giới thiệu với thế giới của thiết kế từ một quan điểm khác nhau xem, gặp nhà thiết kế và nhà sản xuất và làm việc với họ để tạo lô nhỏ run-offs của một số thiết kế tuyệt vời. Thật không may, George Davies' sao bắt đầu suy yếu dần và sau một năm học tập cho tôi tuyệt đẹp, nội thất kế tiếp mua đã được dời đến Bradford phải được quản lý bởi những người mua bức màn mạng của Grattan, các công ty dịch vụ đặt hàng tiếp theo mua. Điều này có nghĩa rằng ước mơ tiếp theo nội thất biến mất, cùng với công việc của tôi.Vì vậy, những gì tiếp theo? Câu trả lời là đơn giản: bán lẻ thiết kế. Bằng cách nào đó, không đủ tiêu chuẩn như tôi đã, tôi quản lý để có được một công việc như một nhân viên bán hàng với OYA, lưu trữ một gần đây đã mua một phần của Đế chế WPP, bán tất cả mọi thứ bán lẻ từ khái niệm thông qua để vật cố point-of-sale. Sau khi một vài năm của bán thẳng thắn không hiệu quả, tôi quyết định rằng tôi có thể thực hiện công việc của chạy một cơ quan thiết kế thêm rất nhiều hiệu quả. Cùng với ba nhân viên khác, chúng tôi đã đi qua bộ phim truyền hình của thiết lập một cơ quan ly khai. Tôi đã 25, tôi không có ý tưởng những gì tôi đã làm và không có ý tưởng những gì một lợi nhuận và mất tài khoản. Tôi nhanh chóng học được! Như Ralph Waldo Emerson nói, "Thường tạo ra một sự thoái vị nhất định của sự khôn ngoan và tầm nhìn xa và các yếu tố của sự thành công". Sau một năm, cơ quan ước mơ của chúng tôi là trên các hòn đá (tôi vẫn không bán được đủ). Chúng tôi còn nợ nhiều hơn chúng tôi đã giành được và ngân hàng không phải là bạn bè với chúng tôi nữa. Vì vậy chúng tôi splot kinh doanh trong hai và trả lại cho reprieving một phòng để shopfitters, Antone, Andrew Freer và tôi thiết lập ID Magasin, một cơ quan thiết kế mới, nơi mà Paul Ransom (từ shopfitters) có 52 phần trăm và Andrew và tôi chia phần còn lại của các cổ phiếu.Đó là một sự kết hợp của hai nằm mơ. Cả hai chúng tôi tiếp cận bất kỳ vấn đề với quan điểm rằng các phương pháp tiêu chuẩn để câu trả lời là có thể sai, và rằng với một số sáng tạo suy nghĩ một cách tiếp cận mới hoặc tốt hơn một giải pháp có thể được thời. Chúng tôi quản lý để thuyết phục khán giả rằng chúng tôi đã đúng: một đối tượng rất nhỏ người ta tin rằng một cơ quan mới nhỏ có thể thời trang một cách tiếp cận để thiết kế ratail từ một quan điểm khác nhau. Cho rằng chúng tôi đã ở độ sâu của suy thoái kinh tế luẩn quẩn đây là dũng cảm, nhưng chậm, đau đớn chậm, chúng tôi dường như phá vỡ thông qua. Một khách hàng trở thành hai, và sau đó thông qua nhiều stumbles chúng tôi đã có ba, tại thời điểm đó, chúng tôi quyết định tuyển dụng. Paul Tirrell tham gia với chúng tôi để dự án quản lý và một thực sự cao, lanky XIII được gọi là Rob Lawson, thẳng ra khỏi trường đại học, tham gia để giúp chúng tôi nghĩ. Nó là sau đó là câu chuyện thực sự bắt đầu. Chúng tôi tập trung vào thực tế là chúng tôi đã thiết kế cửa hàng và đèn chùm có không có quan niệm thực tế của người mua sắm những gì thực sự đã làm: nơi họ đã đi vào cửa hàng, và một khi có, làm thế nào họ hành xử. Mỗi cơ quan thiết kế, từ lớn đến nhỏ, thiết kế tất cả shopfits xuống miễn phí-đứng đơn vị quảng cáo không có ý tưởng ở tất cả về cách nó đã đi để làm việc. Nó đã, và vẫn còn chủ yếu là, một ngành công nghiệp mà dựa vào những gì những điều trông giống như bán ý tưởng, chứ không phải là làm thế nào
đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Việt) 2:[Sao chép]
Sao chép!
Nghệ thuật của mua sắm
như thế nào chúng tôi cửa hàng và lý do tại sao chúng tôi mua
Nội dung
Giới thiệu
1. Đi để thị trường
2. Đi mua sắm
3. Qua Glass Looking
4. Một chuyến hành trình của Discovery
5. Điều gì làm chúng ta thấy
6. Nó mua
7. Quen
8. A Matter of Choice
9. Lựa chọn và sử dụng
10. Tạo phúc thẩm và lập Memories
11. Nơi tiếp
Cảm ơn
Tài liệu tham khảo
"Để Isy, Claudie và Foiy"
Giới thiệu
Chúng tôi ngồi quanh bàn ăn bằng gỗ dùng làm bàn phòng họp của chúng tôi. Chúng tôi đã theo dõi tất cả các băng video. Đây là lần đầu tiên nhìn vào những gì các dữ liệu sẽ nói với chúng ta. Rob đã chuẩn bị một bản in-out đầu tiên của báo cáo.
Tôi nhớ tên nhìn thấy dòng chảy của người mua sắm xung quanh cửa hàng, bản đồ mật độ làm nổi bật các điểm nóng và lạnh trong các cửa hàng. So với các loại dữ liệu chúng tôi sản xuất ngày hôm nay, nó đã gần như tức cười đơn giản. Vào thời điểm đó, tuy nhiên, nó đã phá vỡ mặt đất. Như chúng ta hào hứng mải mê nghiên cứu các trang web, chúng tôi thấy mình cười toe toét như kẻ ngu vào nhau, nhận ra rằng đây là một bước đột phá thực sự. Cuối cùng, chúng ta có thể đo lường những gì người mua sắm thực sự đã làm trong cửa hàng. Tôi thực sự cảm thấy "ngứa" họ nói về-và tôi biết rằng chúng tôi đã tạo ra một cái gì đó mới, một cái gì đó lớn.
Lần đầu tiên tôi bắt đầu làm việc trong cửa hàng khi tôi 16 tuổi Các nhu cầu tài chính của đời sống xã hội của tôi có nghĩa là một con đường không còn giấy đủ; Tôi cần một công việc thứ bảy. Tôi đã trải qua một cửa sổ vào buổi chiều mua sắm với một cô gái mà tôi tưởng tượng, suy nghĩ rằng sự hy sinh này sẽ minh họa nhiệt tình của tôi, và chúng tôi đã đến thăm Laura Ashley nơi cô hăng hái về hàng hóa của họ. Vì vậy, tôi áp dụng cho một công việc ở đó.
Đó là năm 1981. Hình ảnh một cậu bé vị thành niên nhút nhát, gầy và khó xử đến cho ngày đầu tiên của mình trong công việc. Tôi đưa vào phòng nhân viên để đáp ứng các nhân viên cửa hàng, khoảng 20 cô gái tuổi từ 17 đến 25, với một hương thơm tràn ngập sự ấm áp, Laura Ashley bông, khói thuốc lá và khoảng 20 cuộc hội thoại. Tôi đang yêu. Tôi làm việc quần quật, mang theo hộp gạch lên ba chuyến bay của cầu thang, chi tiêu giờ làm sạch nhà kho sơn, giấy dán tường biên giới chứng khoán-chụp, lấy và mang cho các vị thần. Tất cả họ đều trêu chọc tôi, các cô gái thứ bảy tồi tệ nhất. Một, một xinh đẹp, tóc đỏ điên, giải thích ý nghĩa của tình yêu trong con đường dài, không bao giờ kết thúc buổi sáng thứ bảy dành phân loại sơn: Nhũ tương từ độ bóng, màu sắc từ trắng. Dần dần, tôi đang phát hành trên sàn cửa hàng nơi tôi descover một tình yêu dành cho fabircs và các mẫu, màu sắc và các đề án. Tôi sinh ra trong một gia đình Laura Ashley và cùng với nó, nỗi ám ảnh cuộc sống của tôi với bán lẻ.
Phần vì về bản chất rối rắm của cuộc sống xã hội, tôi rối lên kỳ thi A-level của tôi và kinh hoàng thấy mình không phải ở trường đại học thảo luận về triết học và cánh tả chính trị trong ký túc xá đầy khói thuốc, nhưng thay vào đó, làm việc trong phòng trở lại của một ngân hàng ở một thị trấn nhỏ bé tiếng Anh. Tôi dành một tuần keying số tiền ghi trên tất cả các chi phiếu đã được trả cho các chi nhánh vào một máy tính Enigma thời. Tôi dành cả ngày xé báo cáo từ một đống lớn, từng người một, và đưa chúng vào phong bì. Tôi dành tuần nghe các nhân viên xung quanh tôi chó cái về nhau, những chi tiết vụn vặt trong cuộc sống của khách hàng, và không có nghi ngờ tôi, quá, khi tôi không ở đó.
Tôi kéo dài ba tháng trước khi tôi rời và trở về Laura Ashley, thời gian này là một thực tập sinh quản lý. Tôi làm việc trong một độc lập, nhượng mềm trang trí nội thất trong một cửa hàng DIY tại thành phố quê hương của tôi, và sau đó chuyển đi từ nhà đến một cửa hàng như là một quản lý cấp thấp (có nghĩa là tôi đã làm các thanh toán tiền mặt lên khi không ai cấp cao hơn đã ở đó để làm nó). Sau đó, trở lại hàng ngũ, nhưng lần này đến đường Regent, cửa hàng hàng đầu của công ty ở London. Động thái này đã cho tôi từ một cửa hàng với ba nhân viên một với khoảng 100, với đường đặc biệt, thăm từ người mua và từ trụ sở chính. Nó cũng mang lại doanh số bán hàng trong ngày Boxing Day với hàng đợi ngoằn ngoèo xuống đường phố, cũng như khách du lịch - Mỹ mua armfuls thứ, nghĩa là nhiều hơn họ có thể thực hiện. Tôi là một thanh niên, và làm việc chăm chỉ và tiệc tùng ở trung tâm London. Khi tôi đi thăm bạn bè của tôi tại trường đại học, những gì tôi bị mất?
Cuộc cách mạng High Street mà là phóng Tiếp ngay sau đó Sau thời trang đi kèm Tiếp theo nội thất, nhiều thì thầm về và ngay sau đó họ được tuyển dụng cho sự ra mắt. Tôi được một công việc làm việc trong cửa hàng hàng đầu tái trang bị của họ, một lần nữa trên Regent Street ở London. Đây là một khái niệm bán lẻ mới từ George Davies, cách mạng đã nói đến nhiều nhất bán lẻ, và công việc là về hồ sơ cao như bán lẻ High Street được. Sau một tuần làm việc 110 = giờ chúng tôi đưa ra, lần đầu tiên trên báo chí đêm và chúng tôi đã mở cửa cho công chúng.
Tôi đã làm việc trong các cửa hàng flagship Regent Street cho khoảng một năm, di cư từ thất mềm để Tiếp Đàn ông và sau đó, sau một thời gian ngắn trong các quán cà phê espresso mới (vào thời điểm đó, một cái gì đó mới lạ cho một cửa hàng thời trang ở London), tôi làm việc trong khu vực nhỏ, made-to-measure dãy phòng của Next cho Men.
Tôi làm việc chăm chỉ và làm cho bạn bè với hai " kỳ cựu "từ ngày Hepworth (các nhà bán lẻ tiếp đổi tên). Một, một Uganda châu Á, là các nhân viên bán hàng tốt nhất mà tôi từng thấy. Tôi nhìn anh ta bán một chiếc áo khoác có kích thước 44 đến một chàng trai đó là lúc tốt nhất, một 38. Chúng tôi cũng chỉnh đội Olympic Anh năm đó, và như là sult, chúng tôi Sall một đống toàn bộ quần áo thêm. Những người bạn khác là một thế hệ đầu tiên may Afro-Caribbean với các bộ sưu tập jazz-funk tốt nhất của LP mà tôi từng thấy. Giữa hai của họ, họ đã dạy tôi rằng một bộ không phải là một chiếc áo khoác và quần đi ra một cái móc, nhưng vải có thể được chế tác bởi các nghệ sĩ để làm cho một người đàn ông trông giống như một anh hùng, không có vấn đề gì hình dạng hoặc kích thước của mình.
Nó là ở đây mà tôi vấp ngã trên thị lần đầu tiên, mà không nhận ra nó. Tiếp theo chạy một cuộc thi cho tất cả các chi nhánh với made-to-measure cơ sở, với một giải thưởng cho nhóm tăng cao nhất trong đơn đặt hàng. Trong cuộc lưu trú khác nhau để các stockrooms Tôi nhớ nhìn thấy hộp sau khi hộp gì đó trông giống như hộp tie - nhưng mà trên thực tế là các bản sao hồ sơ của không chỉ khách hàng gần đây, nhưng các khách hàng đi đường trở về những ngày trước Next. Tôi nghĩ ra ý tưởng của văn bản cho tất cả các địa chỉ liên lạc và thuyết phục người quản lý cửa hàng để tài trợ cho bưu chính. Miracle! Chúng tôi không chỉ thu hút được một số lượng lớn các khách hàng hết hiệu lực để quay trở lại cửa hàng để đặt hàng cho bộ quần áo mới, tất cả chắp hai chữ cái của họ, nhưng chúng tôi cũng đã giành chiến thắng.
Thành công này, cùng với việc các chi nhánh mà các giám đốc tiếp đến thăm, dẫn để cung cấp một để đi làm việc tại trụ sở chính. Với thông báo trước hai tuần 'Tôi chuyển từ London sang một chiếc giường và bữa ăn sáng ở Leicester chạy bởi một cặp vợ chồng người Scotland, cả ex-ice skating múa (người đã có một thảm sọc khác nhau trên mỗi sàn).
Ban đầu, tôi làm việc cho tới nội thất một lần nữa, trong dịch vụ khách hàng, và sau đó đã phá vỡ lớn của tôi. Ở tuổi 21 tôi đã được chấp nhận cho đăng bài của người mua cơ sở và làm việc cho ông chủ truyền cảm hứng nhất mà tôi từng có - John Mile. Tuyển dụng bởi George Davies từ Royal College, John đã có một tầm nhìn cho tới nội thất đó là thập kỷ trước thời hạn của nó. Ông cũng đã có năng lượng đáng kinh ngạc và sẽ thường xuyên bắt tàu đó xuống đến London để tiệc tùng suốt đêm và sau đó được trở lại, đẩy chúng ta vào, điều đầu tiên vào sáng hôm sau.
Đó là vào thời điểm này mà tôi được giới thiệu với thế giới của thiết kế từ một khác nhau quan điểm, đáp ứng thiết kế và sản xuất và làm việc với họ để tạo ra hàng loạt nhỏ run-off của một số mẫu thiết kế tuyệt vời. Thật không may, ngôi sao George Davies 'bắt đầu suy yếu và sau một năm ngoạn của việc học đối với tôi, mua Tiếp Nội vụ đã được chuyển đến Bradford được quản lý bởi những người mua ròng với bức màn Grattan, công ty đặt hàng qua thư mà tiếp mua. Điều này có nghĩa rằng các giấc mơ tiếp theo thất biến mất, cùng với công việc của tôi.
Vì vậy, những gì tiếp theo? Câu trả lời rất đơn giản: thiết kế bán lẻ. Bằng cách nào đó, không đủ tiêu chuẩn như tôi, tôi quản lý để có được một công việc như một nhân viên bán hàng với OYA, một phần mới được mua lại của đế chế WPP, bán tất cả mọi thứ có giá bán lẻ từ cửa hàng khái niệm thông qua để point-of-sale fixture. Sau một vài năm bán thẳng thắn không hiệu quả, tôi quyết định rằng tôi có thể làm công việc điều hành một cơ quan thiết kế xa hiệu quả hơn. Cùng với ba nhân viên khác mà chúng tôi đã đi qua các bộ phim truyền hình của việc thiết lập một cơ quan ly khai. Tôi 25 tuổi, tôi không có ý tưởng những gì tôi đã làm và không có ý tưởng những gì một lợi nhuận và thua lỗ được. Tôi sớm nhận ra! Như Ralph Waldo Emerson nói, "Thường thì một sự thoái vị nhất định thận trọng và tầm nhìn xa và tạo ra yếu tố của thành công". Sau một năm, cơ quan giấc mơ của chúng tôi là trên đá (tôi vẫn không bán đủ). Chúng tôi còn nợ nhiều hơn chúng ta đã thu được và các ngân hàng không phải là bạn bè với chúng ta nữa. Vì vậy, chúng tôi splot kinh doanh trong hai và ngược lại cho reprieving một dept đến Shopfitters, Antone, Andrew Freer và tôi thiết lập ID Magasin, một cơ quan thiết kế mới, nơi Paul Ransom (từ Shopfitters) đã có 52 phần trăm và Andrew và tôi chia phần còn lại của các cổ phiếu.
Đó là một sự kết hợp của hai người mơ ước. Cả hai chúng tôi tiếp cận bất kỳ vấn đề với quan điểm cho rằng các phương pháp tiêu chuẩn để các câu trả lời có lẽ là sai lầm, và rằng với một số sáng tạo suy nghĩ một cách tiếp cận mới hoặc một giải pháp tốt hơn có thể được tạo dáng. Chúng tôi quản lý để thuyết phục khán giả rằng chúng ta đã đúng: một đối tượng rất nhỏ, những người tin rằng một cơ quan mới nhỏ xíu có thể thời trang một cách tiếp cận để ratail thiết kế từ một quan điểm khác. Cho rằng chúng ta đang ở trong sâu thẳm của một cuộc suy thoái luẩn quẩn này đã dũng cảm, nhưng dần dần, đau đớn từ từ, chúng ta dường như bị phá vỡ. Một khách hàng đã trở thành hai, và sau đó thông qua tình cờ khác nhau, chúng tôi đã có ba, tại thời điểm đó chúng tôi quyết định tuyển dụng. Paul Tirrell tham gia với chúng tôi để dự án quản lý và một, người phương bắc cao lêu nghêu thực sự cao gọi là Rob Lawson, thẳng ra khỏi trường đại học, tham gia để giúp chúng ta suy nghĩ.
Đó cũng là lúc những câu chuyện thực sự bắt đầu. Chúng tôi tập trung vào những thực tế mà chúng tôi đã thiết kế cửa hàng và đồ đạc không có quan niệm thực sự của những gì người mua sắm thực sự đã làm: họ đi đâu trong các cửa hàng, và một lần ở đó, làm thế nào họ cư xử. Mỗi cơ quan thiết kế, từ lớn tới nhỏ, được thiết kế tổng shopfits xuống các đơn vị quảng cáo miễn phí-đứng không có ý tưởng nào về cách nó đã được đi làm việc. Đó là, và chủ yếu vẫn là, một ngành công nghiệp dựa vào những thứ trông giống như bán ý tưởng, chứ không phải là làm thế nào
đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2025 I Love Translation. All reserved.

E-mail: