In making any survey, even the freest and loosest, of modern fiction i dịch - In making any survey, even the freest and loosest, of modern fiction i Việt làm thế nào để nói

In making any survey, even the free

In making any survey, even the freest and loosest, of modern fiction it is difficult not to take it for granted that the modern practice of the art is somehow an improvement upon the old. With their simple tools and primitive materials, it might be said, Fielding did well and Jane Austen even better, but compare their opportunities with ours! Their masterpieces certainly have a strange air of simplicity. And yet the analogy between literature and the process, to choose an example, of making bicycles scarcely holds good beyond the first glance. It is doubtful whether in the course of the centuries, though we have learnt much about making machines, we have learnt anything about making literature. We do not come to write better; all that can be said to do is to keep moving, now a little in this direction, now in that, but with a circular tendency should the whole course of the track be viewed from a sufficiently lofty pinnacle. It need scarcely be said that we make no claim to stand even momentarily upon that vantage ground; we seem to see ourselves on the flat, in the crown, half blind with dust, and looking back with a sort of envy at those happy warriors whose battle is won and whose achievements wear so serene an air of accomplishment that in our envy we can scarcely refrain from whispering that the prize was not so rare, nor the battle so fierce, as our own. Let the historian of literature decide. It is for him, too, to ascertain whether we are now at the beginning, or middle, or end, of a great period of prose fiction; all that we ourselves can know is that, whatever stage we have reached, we are still in the thick of battle. This very sense of heights reached by others and unassailable by us, this envious belief that Fielding, Thackeray, or Jane Austen were set an easier problem, however triumphantly they may have solved it, is a proof, not that we have improved upon them, still less that we have given up the game and left them the victors, but only that we still strive and press on.
Our quarrel, then, is not with the classics, and if we speak of quarrelling with Mr. Wells, Mr. Bennett, and Mr. Galsworthy it is partly that by the mere fact of their existence in the flesh their work has a living, breathing, every-day imperfection which bids us take what liberties with it we choose. But it is also true that, while we thank them for a thousand gifts, we reserve our unconditional gratitude for Mr. Hardy, for Mr. Conrad, and in a much lesser degree for the Mr. Hudson, of "The Purple Land," "Green Mansions," and "Far Away and Long Ago." The former, differently and in different measures, have excited so many hopes and disappointed them so persistently that our gratitude largely takes the form of thanking them for having shown us what it is that we certainly could not do, but as certainly, perhaps, do not wish to do. No single phrase will sum up the charge or grievance which we have to bring against a mass of work so large in its volume and embodying so many qualities, both admirable and the reverse. If we tried to formulate our meaning in one word we should say that these three writers are materialists, and for that reason have disappointed us and left us with the feeling that the sooner English fiction turns its back upon them, as politely as may be, and marches, if only into the desert, the better for its soul. Of course, no single word reaches the centre of three separate targets. In the case of Mr. Wells it falls notably wide of the mark. And yet even in his case it indicates to our thinking the fatal alloy in his genius, the great clod of clay that has got itself mixed up with the purity of his inspiration. But Mr. Bennett is perhaps the worst culprit of the three, inasmuch as he is by far the best workman. He can make a book so well constructed and solid in its craftsmanship that it is difficult for the most exacting of critics to see through what chink or crevice decay can creep in. There is not so much as a draught between the frames of the windows, or a crack in the boards. And yet--if life should refuse to live there? That is a risk which the creator of "The Old Wives' Tale," George Cannon, Edwin Clayhanger, and hosts of other figures, * may well claim to have surmounted. His characters live abundantly, even unexpectedly, but it still remains to ask how do they live, and what do they live for? More and more they seem to us, deserting even the well-built villa in the Five Towns, to spend their time in some softly padded first-class railway carriage, fitted with bells and buttons innumerable; and the destiny to which they travel so luxuriously becomes more and more unquestionably an eternity of bliss spent in the very best hotel in Brighton. It can scarcely be said of Mr. Wells that he is a materialist in the sense that he takes too much delight in the solidity of his fabric. His mind is too generous in its sympathies to allow him to spend much time in making things shipshape and substantial. He is a materialist from sheer goodness of heart, taking upon his shoulders the work that ought to have been discharged by Government officials, and in the plethora of his ideas and facts scarcely having leisure to realize, or forgetting to think important, the crudity and coarseness of his human beings. Yet what more damaging criticism can there be both of his earth and of his Heaven than that they are to be inhabited here and hereafter by his Joans and Peters? Does not the inferiority of their natures tarnish whatever institutions and ideals may be provided for them by the generosity of their Creator? Nor, profoundly though we respect the integrity and humanity of Mr. Galsworthy, shall we find what we seek in his pages.

We have to admit that we are exacting, and, further, that we find it difficult to justify our discontent by explaining what it is that we exact. We frame our question differently at different times. But it reappears most persistently as we drop the finished novel on the crest of a sigh--Is it worth while? What is the point of it all? Can it be that owing to one of those little deviations which the human spirit seems to make from time to time Mr. Bennett has come down with his magnificent apparatus for catching life just an inch or two on the wrong side? Life escapes; and perhaps without life nothing else is worth while. It is a confession of vagueness to have to make use of such a figure as this, but we scarcely better the matter by speaking as critics are prone to do of reality. Admitting the vagueness, let us hazard the opinion that for us at this moment the form of fiction most in vogue more often misses than secures the thing we seek. Whether we call it life or spirit, truth or reality, this, the essential thing, has moved off, or on, and refuses to be contained any longer in such ill-fitting vestments as we provide. Nevertheless we go on perseveringly, conscientiously, constructing our thirty-two chapters after a design which more and more ceases to resemble the vision in our minds. So much of the enormous labour of proving the solidity, the likeness to life, of the story is not merely labour thrown away but labour misplaced to the extent of obscuring and blotting out the light of the conception. The mediocrity of most novels seems to arise from a conviction on the part of the writer that unless his plot provides scenes of tragedy, comedy, and excitement, an air of probability so impeccable that if all his figures were to come to life they would find themselves dressed down to the last button in the fashion of the hour, he has failed in his duty to the public. If this, roughly as we have stated it, represents his vision, his mediocrity may be said to be natural rather than imposed; but as often as not we may suspect some moment of hesitation in which the question suggests itself whether life is like this after all? Is it not possible that the accent falls a little differently, that the moment of importance came before or after, that, if one were free and could set down what one chose, there would be no plot, little probability, and a vague general confusion in which the clear-cut features of the tragic, the comic, the passionate, and the lyrical were dissolved beyond the possibility of separate recognition? The mind, exposed to the ordinary course of life, receives upon its surface a myriad impressions--trivial, fantastic, evanescent, or engraved with the sharpness of steel. From all sides they come, an incessant shower of innumerable atoms, composing in their sum what we might venture to call life itself; and to figure further as the semi-transparent envelope, or luminous halo, surrounding us from the beginning of consciousness to the end. It is not perhaps the chief task of the novelist to convey this incessantly varying spirit with whatever stress or sudden deviation it may display, and as little admixture of the alien and external as possible? We are not pleading merely for courage and sincerity; but suggesting that the proper stuff for fiction is a little other than custom would have us believe it.

In some such fashion as this do we seek to define the element which distinguishes the work of several young writers, among whom Mr. James Joyce is the most notable, from that of their predecessors. It attempts to come closer to life, and to preserve more sincerely and exactly what interests and moves them by discarding most of the conventions which are commonly observed by the novelists. Let us record the atoms as they fall upon the mind in the order in which they fall, let us trace the pattern, however disconnected and incoherent in appearance, which each sight or incident scores upon the consciousness. Let us not take it for granted that life exists more in what is commonly thought big than in what is commonly thought small. Any one who has read "The Portrait of the Artist as a Young Man" or what promises to be a far more interesting work, "Ulysses," now appearing in the Little R
0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!
Trong việc đưa ra bất kỳ cuộc khảo sát, ngay cả những freest và loosest, tiểu thuyết hiện đại đó là khó khăn không phải để mang nó cho phép thực hành nghệ thuật hiện đại bằng cách nào đó là một sự cải tiến on cũ. Với công cụ đơn giản và vật liệu nguyên thủy của họ, nó có thể nói, Fielding đã làm tốt và Jane Austen thậm chí tốt hơn, nhưng hãy so sánh các cơ hội của họ với chúng ta! Kiệt tác của họ chắc chắn có một không khí kỳ lạ của đơn giản. Và chưa tương tự giữa văn học và quá trình lựa chọn một ví dụ, làm cho xe đạp hiếm giữ tốt vượt ra ngoài cái nhìn đầu tiên. Đó là nghi ngờ cho dù trong quá trình thế kỷ, mặc dù chúng tôi đã học được nhiều về làm cho máy, chúng tôi đã học được bất cứ điều gì về việc văn học. Chúng tôi không đến để viết tốt hơn; Tất cả những gì có thể được cho biết để làm là để tiếp tục di chuyển, bây giờ một chút theo hướng này, bây giờ ở đó, nhưng với một xu hướng tròn nên toàn bộ khóa học của các ca khúc được xem từ một đỉnh cao đầy đủ cao cả. Nó cần không nói rằng chúng tôi thực hiện không có yêu cầu bồi thường để đứng ngay cả trong giây lát mà đất thuận lợi; chúng tôi dường như thấy mình trên căn hộ, trong Vương miện, một nửa mù bụi, và nhìn lại với một loại ghen tị lúc những chiến binh hạnh phúc mà chiến đấu là chiến thắng và thành tích mà mặc thanh thản vì vậy một không khí của thành tựu rằng trong ghen tỵ của chúng tôi chúng tôi có thể không kiềm chế không thì thầm rằng các giải thưởng đã không như vậy là hiếm, cũng không phải trận chiến ác liệt như vậy , như là của riêng của chúng tôi. Hãy để nhà sử học văn học quyết định. Nó là cho anh ta, quá, để xác định cho dù chúng tôi là bây giờ lúc đầu, hoặc giữa hoặc cuối cùng, một giai đoạn tuyệt vời của viễn tưởng văn xuôi; Tất cả những gì chúng ta có thể biết đó, giai đoạn bất cứ điều gì chúng tôi đã đạt đến, chúng tôi là vẫn còn trong dày của trận chiến. Ý nghĩa này rất cao đạt đến bởi những người khác và unassailable của chúng tôi, niềm tin này ganh tị rằng Fielding, Thackeray, hoặc Jane Austen đã thiết lập một vấn đề dễ dàng hơn, Tuy nhiên triumphantly họ có thể đã giải quyết nó, là một bằng chứng, không phải là chúng tôi đã cải thiện khi họ, vẫn còn ít hơn mà chúng tôi đã đưa lên các trò chơi và để lại cho họ những người chiến thắng, nhưng chỉ mà chúng tôi vẫn cố gắng và bấm vào. Tranh cãi của chúng tôi, sau đó, không phải là không với kinh điển, và nếu chúng tôi nói chuyện của quarrelling với ông Wells, ông Bennett, và ông Galsworthy là một phần của thực tế về sự tồn tại của họ trong xác thịt công việc của họ có một cuộc sống, thở, hoàn hảo mỗi ngày mà giá thầu chúng tôi có những gì tự do với nó chúng tôi chọn. Nhưng đó cũng là sự thật rằng, trong khi chúng tôi cảm ơn họ cho quà tặng một ngàn, chúng tôi giữ lòng biết ơn của chúng tôi vô điều kiện cho ông Hardy, cho ông Conrad, và ở một mức độ thấp hơn nhiều cho ông Hudson, "The Purple đất," "Màu xanh lá cây lâu đài", và "xa và lâu trước." Trước đây, một cách khác nhau và trong các biện pháp khác nhau, có vui mừng vì vậy nhiều hy vọng và thất vọng chúng như vậy, liên tục rằng lòng biết ơn của chúng tôi phần lớn có dạng của Cám ơn họ cho có hiển thị cho chúng tôi những gì nó là rằng chúng tôi chắc chắn không thể làm, nhưng như là chắc chắn, có lẽ, không muốn làm. Không có cụm từ duy nhất sẽ tổng kết các phí hoặc khiếu nại mà chúng tôi đã mang lại chống lại một loạt các công việc rất lớn trong khối lượng của nó và thể hiện rất nhiều phẩm chất, cả hai đều đáng ngưỡng mộ và ngược lại. Nếu chúng tôi đã cố gắng để xây dựng của chúng tôi có nghĩa là trong một từ, chúng ta nên nói rằng những tác giả ba là vật, và cho lý do đó đã thất vọng chúng tôi và để lại cho chúng tôi với cảm giác rằng sớm hơn tiếng Anh viễn tưởng quay trở lại của nó khi họ, một cách lịch sự khi có thể, và theo mùa, nếu chỉ vào sa mạc, thì càng tốt cho linh hồn của mình. Tất nhiên, không có từ duy nhất đạt đến Trung tâm của ba mục tiêu riêng biệt. Trong trường hợp của ông Wells nó rơi đáng chú ý là rộng of the mark. Và chưa ngay cả trong trường hợp của ông, nó chỉ ra cho chúng tôi suy nghĩ hợp kim gây tử vong trong thiên tài của ông, Cục đất sét có chính nó, tuyệt vời trộn lẫn với độ tinh khiết của cảm hứng của mình. Nhưng ông Bennett có lẽ là thủ phạm tồi tệ nhất của ba, nhân vì ông là của xa tốt nhất thợ. Ông có thể làm cho một cuốn sách rất tốt xây dựng và vững chắc trong craftsmanship của nó mà nó là khó khăn cho đặt exacting của nhà phê bình để xem qua những gì làm cho va chạm hoặc crevice phân rã có thể leo. Có không phải là quá nhiều như là một dự thảo giữa khung hình của các cửa sổ, hoặc một vết nứt ở trong hội đồng. Và chưa - nếu cuộc sống nên từ chối để sống ở đó? Đó là một rủi ro mà tác giả của "The Old Wives 'Tale," George Cannon, Edwin Clayhanger, và các máy chủ của các nhân vật khác, * cũng có thể tuyên bố đã vượt qua. Nhân vật ông sinh sống dồi dào, thậm chí bất ngờ, nhưng nó vẫn còn lại để hỏi làm thế nào họ sống, và họ sống những gì cho? Hơn và nhiều hơn nữa họ có vẻ cho chúng tôi, deserting thậm chí có biệt thự được xây dựng tại thị trấn năm, để dành thời gian của họ trong một số nhẹ nhàng độn vận chuyển đường sắt hạng nhất, được trang bị với chuông và nút vô số; và số phận mà họ đi du lịch rất sang trọng hơn và nhiều hơn nữa rõ một vĩnh cửu của hạnh phúc trở nên đã dành ở khách sạn tốt nhất ở Brighton. Nó hiếm có thể được cho biết ông giếng, rằng ông là một materialist theo nghĩa rằng ông mất quá nhiều niềm vui trong sự vững chắc của vải của mình. Tâm trí của mình là quá rộng rãi trong cảm tình của nó để cho phép anh ta để dành nhiều thời gian trong việc đưa ra những thứ shipshape và đáng kể. Ông là một materialist từ tốt đẹp tuyệt của trái tim, diễn khi vai của mình các công việc mà cần phải có được thải ra bởi quan chức chính phủ, và plethora của ý tưởng của mình và các sự kiện hiếm có giải trí để nhận ra, hoặc quên để nghĩ rằng quan trọng, các crudity và thô của con người của mình. Tuy vậy, những gì những lời chỉ trích nhiều gây tổn hại có thể có của trái đất của ông và ông trời hơn rằng họ phải có người ở đây và sau đây của Joans và Peters? Không yếu kém của bản chất của họ có xỉn bất cứ điều gì các tổ chức và lý tưởng có thể cung cấp cho họ bởi lòng hảo tâm của người sáng tạo của họ? Cũng không, sâu sắc mặc dù chúng tôi tôn trọng sự toàn vẹn và nhân loại của ông Galsworthy, thì chúng tôi tìm thấy những gì chúng tôi tìm kiếm trong trang của mình. Chúng tôi đã phải thừa nhận rằng chúng tôi đang exacting, và, hơn nữa, chúng tôi tìm thấy nó khó khăn để biện minh cho sự bất mãn của chúng tôi bằng cách giải thích những gì nó là chúng ta chính xác. Chúng tôi khung chúng tôi câu hỏi một cách khác nhau vào các thời điểm khác nhau. Nhưng nó lại xuất hiện đặt liên tục như chúng tôi thả tiểu thuyết đã hoàn thành trên đỉnh một sigh... là nó trong khi giá trị? Điểm của tất cả là gì? Nó có thể là rằng do một trong những độ lệch ít mà tinh thần của con người có vẻ để làm cho thời gian ông Bennett đã đi xuống với bộ máy tuyệt vời của mình cho việc đánh bắt cuộc sống chỉ là một inch hoặc hai bên sai? Cuộc sống thoát; và có lẽ không có cuộc sống không có gì khác là trong khi giá trị. Nó là một lời thú nhận của vagueness có để làm cho việc sử dụng một con số như thế này, nhưng chúng tôi không tốt hơn vấn đề bằng cách nói như nhà phê bình có xu hướng để làm của thực tế. Hãy để chúng tôi thừa nhận vagueness, nguy hiểm ý kiến rằng đối với chúng tôi tại thời điểm này dưới hình thức viễn tưởng đặt vào cuộc sống thêm thường xuyên bỏ lỡ hơn đóng chặt những điều chúng tôi tìm kiếm. Cho dù chúng tôi gọi nó là cuộc sống hay tinh thần, sự thật hoặc thực tế, điều này, điều cần thiết, đã di chuyển ra khỏi, hoặc trên, và từ chối để chứa bất kỳ lâu hơn trong các vestments ill-fitting như chúng tôi cung cấp. Tuy nhiên chúng tôi đi perseveringly, mẫn, xây dựng chương ba mươi hai của chúng tôi sau khi một thiết kế mà càng không còn giống với tầm nhìn trong tâm trí của chúng tôi. Như vậy, phần lớn lao động rất lớn của minh sự vững chắc, chân dung với cuộc sống, của câu chuyện không phải là chỉ đơn thuần là lao động vứt đi nhưng lao động bị đặt sai chỗ trong phạm vi của che khuất và thấm trong ánh sáng của những quan niệm. Kẻ tầm thường của hầu hết các tiểu thuyết có vẻ để phát sinh từ một niềm tin trên một phần của các nhà văn rằng trừ khi cốt truyện của ông cung cấp những cảnh của thảm kịch, hài kịch và hứng thú, một không khí của xác suất như vậy hoàn hảo rằng nếu tất cả các con số của ông đã đến với cuộc sống họ sẽ thấy mình mặc quần áo cuối nút trong thời trang của giờ, ông đã thất bại trong nhiệm vụ của mình cho công chúng. Nếu điều này, gần như chúng tôi đã nêu nó, thể hiện tầm nhìn của ông, kẻ tầm thường của ông có thể được gọi là tự nhiên chứ không phải là áp dụng; nhưng thường là không chúng tôi có thể nghi ngờ một số khoảnh khắc của do dự trong đó các câu hỏi cho thấy chính nó cho dù cuộc sống là như thế này sau khi tất cả? Là nó không có thể rằng giọng rơi một chút khác nhau, rằng các điểm quan trọng đến trước hoặc sau đó, nếu một là miễn phí và có thể đặt xuống một trong những gì đã chọn, sẽ có không có cốt truyện, ít xác suất, và một sự nhầm lẫn chung mơ hồ trong đó các tính năng rõ ràng của các bi thảm, truyện tranh, các đam mê, và các trữ tình bị giải thể vượt ra ngoài khả năng nhận dạng riêng biệt? Tâm trí, tiếp xúc với các khóa học bình thường của cuộc sống, nhận được trên bề mặt của nó một số lần hiển thị vô số--tầm thường, tuyệt vời, tiêu tan lần hoặc khắc với độ sắc nét của thép. Từ mọi phía họ đến, một vòi sen không ngừng của các nguyên tử vô số, sáng tác trong số tiền của những gì chúng tôi có thể liên doanh để gọi cuộc sống riêng của mình; và con số tiếp tục trong suốt bán phong bì, hay quầng sáng, xung quanh chúng ta từ sự khởi đầu của ý thức để kết thúc. Nó không phải là có lẽ nhiệm vụ chính của các tiểu thuyết gia để chuyển tải này tinh thần không ngừng thay đổi với bất kỳ căng thẳng hoặc độ lệch bất ngờ nó có thể hiển thị, và như là phụ gia ít người nước ngoài và bên ngoài càng tốt? Chúng tôi không cầu xin chỉ cho lòng dũng cảm và chân thành; Tuy nhiên, cho thấy rằng các công cụ thích hợp cho tiểu thuyết là một chút khác với tùy chỉnh sẽ có chúng tôi tin tưởng rằng nó. In some such fashion as this do we seek to define the element which distinguishes the work of several young writers, among whom Mr. James Joyce is the most notable, from that of their predecessors. It attempts to come closer to life, and to preserve more sincerely and exactly what interests and moves them by discarding most of the conventions which are commonly observed by the novelists. Let us record the atoms as they fall upon the mind in the order in which they fall, let us trace the pattern, however disconnected and incoherent in appearance, which each sight or incident scores upon the consciousness. Let us not take it for granted that life exists more in what is commonly thought big than in what is commonly thought small. Any one who has read "The Portrait of the Artist as a Young Man" or what promises to be a far more interesting work, "Ulysses," now appearing in the Little R
đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Việt) 2:[Sao chép]
Sao chép!
Trong thực hiện bất kỳ cuộc điều tra, thậm chí tự do và loosest, tiểu thuyết hiện đại, nó là khó khăn không phải cứ cho rằng việc thực hành hiện đại của nghệ thuật là một sự cải tiến bằng cách nào đó khi tuổi. Với các công cụ đơn giản của họ và các tài liệu nguyên thủy, nó có thể nói, Fielding đã làm tốt và Jane Austen thậm chí tốt hơn, nhưng so sánh những cơ hội của họ với chúng ta! Kiệt tác của họ chắc chắn có một không khí kỳ lạ của sự đơn giản. Và sự tương tự giữa văn học và quá trình này, để lựa chọn một ví dụ, làm cho xe đạp khó giữ tốt ngoài cái nhìn đầu tiên. Người ta nghi ngờ liệu trong quá trình của thế kỷ, mặc dù chúng tôi đã học được nhiều về máy móc, chúng tôi đã học được bất cứ điều gì về việc văn chương. Chúng tôi không đến để viết tốt hơn; tất cả những gì có thể nói để làm là tiếp tục di chuyển, bây giờ một chút theo hướng này, bây giờ ở đó, nhưng với một xu hướng tròn nên toàn bộ khóa học của các ca khúc được xem từ một đỉnh cao đủ cao cả. Nó hầu như không cần phải nói rằng chúng tôi không yêu cầu bồi thường đứng ngay cả trong giây lát khi mà mặt bằng thuận lợi; chúng ta dường như thấy bản thân trên bằng phẳng, trên vương miện, một nửa mù bụi, và nhìn lại với một loại ghen tị với những chiến binh hạnh phúc mà chiến thắng và có những thành tựu mặc rất thanh thản một không khí của thành tựu đó trong ghen tị của chúng tôi, chúng tôi có thể khó kiềm chế thì thầm rằng giải thưởng không quá hiếm, cũng không phải là trận chiến rất khốc liệt, như là của riêng của chúng tôi. Hãy sử của văn học quyết định. Nó là dành cho anh, cũng vậy, để xác định xem chúng ta đang ở đầu, hoặc trung cấp, hay kết thúc, một thời gian tuyệt vời của văn xuôi tiểu thuyết; tất cả những gì chúng ta có thể biết được rằng, bất cứ giai đoạn chúng ta đã đạt được, chúng tôi vẫn đang trong dày của trận chiến. Điều này có ý nghĩa rất độ cao đạt được của người khác và không thể công kích của chúng ta, niềm ghen tị này mà Fielding, Thackeray, hay Jane Austen đã được thiết lập một vấn đề dễ dàng, tuy nhiên đắc thắng họ có thể giải quyết nó, là một bằng chứng, chẳng phải chúng ta đã được cải thiện khi họ, vẫn còn ít mà chúng ta đã từ bỏ các trò chơi và để lại cho họ những kẻ chiến thắng, mà chỉ nói rằng chúng tôi vẫn phấn đấu và nhấn vào.
cãi nhau của chúng tôi, sau đó, không phải là với các tác phẩm kinh điển, và nếu chúng ta nói về cãi nhau với ông Wells, ông Bennett , và ông Galsworthy nó là một phần mà bởi thực tế chỉ tồn tại của mình trong xác thịt công việc của họ có một sự bất toàn sống, hơi thở, mỗi ngày mà chúng ta trả giá mất những gì tự do với nó chúng ta lựa chọn. Nhưng nó cũng là sự thật rằng, trong khi chúng tôi cảm ơn họ vì một ngàn quà tặng, chúng tôi bảo lưu tỏ lòng biết ơn của chúng tôi vô điều kiện cho ông Hardy, cho ông Conrad, và ở một mức độ thấp hơn nhiều cho các ông Hudson, của "The Purple Land" "Green Mansions," và "Far Away và Long trước." Các cựu, khác nhau và các biện pháp khác nhau, đã kích thích rất nhiều hy vọng và thất vọng cho họ để liên tục mà lòng biết ơn của chúng tôi phần lớn có dạng cảm ơn họ vì đã cho chúng ta thấy những gì nó là chúng ta chắc chắn không thể làm được, nhưng như chắc chắn, có lẽ, làm không muốn làm. Không có cụm từ duy nhất sẽ tổng hợp các phí hoặc khiếu nại mà chúng ta phải mang lại một khối lượng công việc rất lớn trong khối lượng của nó và thể hiện rất nhiều phẩm chất, cả hai ngưỡng mộ và ngược lại. Nếu chúng ta cố gắng để xây dựng ý nghĩa của chúng tôi trong một từ chúng ta nên nói rằng ba nhà văn là người vật chất, và vì lý do đó đã chúng tôi thất vọng và khiến cho chúng tôi cảm giác rằng các tiểu thuyết tiếng Anh sớm quay trở lại của mình trên họ, như một cách lịch sự như có thể được, và tuần hành, nếu chỉ vào sa mạc, càng tốt cho linh hồn của nó. Tất nhiên, không có lời nào đến giữa ba mục tiêu riêng biệt. Trong trường hợp của ông Wells nó rơi đáng chú ý rộng rãi của các nhãn hiệu. Và ngay cả trong trường hợp của mình nó chỉ để suy nghĩ của chúng tôi hợp kim chết người trong thiên tài của ông, những người ngu vĩ đại của đất sét mà đã có bản thân trộn lẫn với độ tinh khiết của cảm hứng của mình. Tuy nhiên, ông Bennett có lẽ là thủ phạm tồi tệ nhất của ba, vì ông ấy là bởi đến nay các thợ tốt nhất. Ông có thể làm cho một cuốn sách như vậy cũng được xây dựng và vững chắc trong nghề thủ công của nó mà nó là khó khăn cho chính xác nhất của các nhà phê bình để xem qua những gì nứt nẻ hoặc phân rã kẽ hở có thể leo vào. Không có quá nhiều như một dự thảo giữa các khung hình của các cửa sổ, hoặc một vết nứt trong bảng. Chưa hết - nếu cuộc sống nên từ chối sống ở đó? Đó là một nguy cơ mà các tác giả của "Tale Những bà vợ cũ", "George Cannon, Edwin Clayhanger, và máy chủ của các nhân vật khác, * có thể cũng tuyên bố đã được khắc phục. Nhân vật của ông sống dồi dào, thậm chí bất ngờ, nhưng nó vẫn còn để hỏi làm sao họ sống, và những gì họ sống? Nhiều hơn và họ hơn dường như chúng tôi, bỏ rơi ngay cả những biệt thự được xây dựng tốt trong Five Towns, để dành thời gian của họ trong một số toa xe lửa hạng nhẹ nhàng đệm, lắp chuông và nút vô số; và số phận mà họ đi du lịch rất sang trọng càng trở nên nghi ngờ gì nữa hơn một cõi đời đời hạnh phúc chi tiêu trong các khách sạn tốt nhất ở Brighton. Nó hầu như không thể nói của ông Wells rằng ông là một nhà duy vật trong ý nghĩa rằng ông phải mất quá nhiều niềm vui trong sự vững chắc của vải của mình. Tâm trí của mình là quá hào phóng trong sự đồng cảm của mình cho phép anh ta để dành nhiều thời gian trong việc đưa ra những điều shipshape và đáng kể. Ông là một nhà duy vật từ lòng tốt tuyệt đối của trái tim, lấy trên vai mình công việc mà đáng được thải ra từ các quan chức chính phủ, và trong rất nhiều ý tưởng và sự thật của ông hầu như không có giải trí để nhận ra, hoặc quên nghĩ quan trọng, sự tàn khốc và thô tục của con người mình. Tuy nhiên, những gì chỉ trích gây hại nhiều hơn có thể có được cả trái đất và thiên đường của mình hơn là họ phải có người ở đây và sau này bởi Joans và Peters của mình? Không những mặc cảm tự ti của bản chất của họ bất cứ điều gì làm lu mờ các tổ chức và lý tưởng có thể được cung cấp cho họ bởi sự hào phóng của Đấng Tạo Hóa? Nor, sâu sắc mặc dù chúng tôi tôn trọng sự toàn vẹn và nhân tính của ông Galsworthy, chúng ta sẽ tìm thấy những gì chúng ta tìm kiếm trong các trang của mình. Chúng ta phải thừa nhận rằng chúng ta là chính xác, và, hơn nữa, chúng ta tìm thấy nó khó khăn để biện minh cho sự bất mãn của chúng tôi bằng cách giải thích những gì đó là chúng ta chính xác. Chúng ta xác câu hỏi của chúng tôi khác nhau ở những thời điểm khác nhau. Nhưng nó lại xuất hiện liên tục nhất là chúng ta bỏ qua cuốn tiểu thuyết thành trên đỉnh của một tiếng thở dài - Có giá trị trong khi? Điểm của nó tất cả là gì? Nó có thể được rằng do một trong những sai lệch ít mà tinh thần của con người dường như làm cho thời gian ông Bennett đã đi xuống với bộ máy tuyệt vời của mình để bắt cuộc sống chỉ một hoặc hai inch ở phía sai? Cuộc sống thoát; và có lẽ không có sự sống không có gì khác là trong khi giá trị. Đó là một lời thú nhận của sự mơ hồ có để làm cho sử dụng như một nhân vật như thế này, nhưng chúng ta vẫn còn tốt hơn các vấn đề bằng cách nói như nhà phê bình là nghiêng để làm của thực tại. Thừa nhận sự không rõ ràng, chúng ta hãy gây nguy hiểm cho rằng cho chúng tôi tại thời điểm này dưới hình thức tiểu thuyết nhất thịnh hành thường xuyên hơn bỏ sót hơn chặt những điều chúng ta tìm kiếm. Cho dù chúng ta gọi nó là cuộc sống hay tinh thần, sự thật hay thực tế, thì điều quan trọng này, đã di chuyển ra ngoài, hoặc trên, và từ chối và không chứa bất kỳ còn trong như lễ phục không vừa như chúng tôi cung cấp. Tuy nhiên chúng tôi đi kiên trì, tận tâm, xây dựng ba mươi hai chương của chúng tôi sau khi một thiết kế mà ngày càng có nhiều chấm dứt để cho giống như tầm nhìn trong tâm trí chúng ta. Vì vậy, nhiều lao động to lớn của minh độ bền, sự giống với cuộc sống, của những câu chuyện không chỉ đơn thuần là lao động bỏ đi nhưng lao động bị thất lạc đến mức làm lu mờ và thấm ra ngoài ánh sáng của quan niệm. Những kẻ tầm thường của hầu hết các tiểu thuyết dường như xuất phát từ một niềm tin trên một phần của các nhà văn rằng trừ khi âm mưu của ông cung cấp những cảnh của bi kịch, hài kịch, và kích động, một không khí của xác suất rất hoàn hảo mà nếu tất cả các con số của ông đã đến với cuộc sống họ sẽ tìm mình ăn mặc như nút cuối cùng trong thời trang của giờ, ông đã thất bại trong nhiệm vụ của mình cho công chúng. Nếu đây, gần như chúng tôi đã nêu nó, thể hiện tầm nhìn của mình, tầm thường của ông có thể được cho là tự nhiên chứ không phải là áp đặt; nhưng thường xuyên như chúng ta không thể nghi ngờ một số thời điểm do dự, trong đó các câu hỏi gợi ý riêng của mình cho dù cuộc sống là như thế này sau khi tất cả? Là nó không thể là giọng xuống một chút khác nhau, rằng thời điểm quan trọng đã đến trước hoặc sau, rằng, nếu được miễn phí và có thể thiết lập lại những gì người ta đã chọn, sẽ không có cốt truyện, ít xác suất, và một sự nhầm lẫn khái mơ hồ trong đó các tính năng rõ ràng của bi kịch, truyện tranh, những đam mê, và trữ tình đã bị giải thể vượt ra ngoài khả năng nhận dạng riêng biệt? Cái tâm, tiếp xúc với quá trình bình thường của cuộc sống, nhận được trên bề mặt của nó vô ấn tượng - tầm thường, tuyệt vời, phù du, hoặc khắc với độ sắc nét của thép. Từ mọi phía họ đến, vòi hoa sen không ngừng của vô số nguyên tử, sáng tác trong tổng hợp của họ những gì chúng ta có thể mạo hiểm để gọi là cuộc sống riêng của mình; và để tìm thêm như phong bì bán trong suốt, hoặc quầng sáng, xung quanh chúng ta từ đầu ý thức đến cùng. Nó không phải là có lẽ là nhiệm vụ chính của các tiểu thuyết gia để truyền đạt tinh thần này không ngừng thay đổi với bất cứ điều gì căng thẳng hay lệch đột nhiên nó có thể hiển thị, và càng ít phụ gia của người nước ngoài và bên ngoài càng tốt? Chúng tôi không chỉ đơn thuần là cầu xin cho lòng dũng cảm và sự chân thành; nhưng gợi ý rằng các công cụ thích hợp cho tiểu thuyết là một chút khác với tùy chỉnh muốn chúng ta tin nó. Trong một số thời trang như thế này làm chúng ta tìm kiếm để xác định các yếu tố trong đó phân biệt các tác phẩm của một số nhà văn trẻ, trong số đó có ông James Joyce là Đáng chú ý nhất, từ đó của người tiền nhiệm của họ. Nó cố gắng để đến gần hơn với cuộc sống, và để bảo tồn chân thành hơn và chính xác những gì lợi ích và di chuyển chúng bằng cách loại bỏ hầu hết các công ước mà thường được quan sát bởi các tiểu thuyết gia. Hãy để chúng tôi ghi lại các nguyên tử khi chúng rơi trên tâm trí theo thứ tự mà trong đó họ rơi, chúng ta hãy theo dõi các mô hình, tuy nhiên bị ngắt kết nối và không mạch lạc về ngoại hình, mà mỗi cảnh hay sự cố điểm số theo ý thức. Chúng ta đừng cứ cho rằng sự sống tồn tại ở những gì người ta thường nghĩ lớn hơn trong những gì người ta thường nghĩ nhỏ. Bất kỳ một ai đã đọc "Chân dung của các nghệ sĩ như một Man Young" hoặc những gì hứa hẹn sẽ là một công việc thú vị hơn, "Ulysses", nay xuất hiện ở Little R



đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2024 I Love Translation. All reserved.

E-mail: