Silmido of hell.Lee Hyun had done nothing in preparation for the MT.‘I dịch - Silmido of hell.Lee Hyun had done nothing in preparation for the MT.‘I Việt làm thế nào để nói

Silmido of hell.Lee Hyun had done n

Silmido of hell.

Lee Hyun had done nothing in preparation for the MT.
‘I don’t want to do anything that’ll be deemed unnecessary.’
The samurai’s doctrine of complacency was the best course of action and the easiest.
However, the group got together to discuss and prepare.
The progression of the meeting was in charge by Park Sunjo. Seoyoon too, specifically came to school to attend the preparation meeting.
“Well then, everybody share the things that you can do. Is there anybody who knows how to cook?”
“……”
At the end of Park Sunjo’s question, all were silent.
“…well, if it is food, we can roughly get around to it. Then next, does anybody know how to put up a tent?”
“……”
“Is there anyone who likes the outdoor more than staying inside the house? It’d be really good if you have mountainous experiences.”
“……”
Seoyoon was already silent to begin with, but everybody else had their head bowed and was quiet.
Other than studying at school, the all had no other experiences.
It seemed that in the frequent trips they took, they did not bother for any of these things.
Lee Hyun’s eyes plunged into the darkness.
‘You incompetent fools!’
Park Sunjo’s forehead was shining from the sweats formed.
For all of them, this was the first time they’ve done anything like this, and thus, didn’t know what to do.
10 minutes passed, and then onto 20, the meeting was going nowhere fast.
Inevitably, Lee Hyun was forced to comment.
“What do you say we start arranging with the necessary supplies first, due to the fact we have a limited budget. Since we don’t have much time left, just suggesting things and we all deem whether it’s really essential or not.”
“That’s right. Let’s start with things we see fit.”
Having Min Sura favoring the idea, each began inputting what they thought was necessary afterward.
“Tent!”
“If we’re going to cook food to eat, then we need cookware and burner.”
“We need meat and water…we really can’t go without water.”
“Since we need to sleep at night, we need a set of blankets.”
“Wash towels are also essential.”
“Cell phone charger.”
“Cosmetics too…and bowls, cups, spoons, chopsticks.”
“I almost forgot! The pinnacle of all travels is photos. I’ll bring a camera.”
It seemed throwing in ideas rekindled their livelihood. And then, Choi Sang-jung face frowned.
“But these stuffs, we need to prepare them within the 50,000 Won per person limit…and also, we’re all going have to carry them. How the hell are we going to carry them all?”
Once again, the planning seemed to hit a wall.
“The money is a problem.”
“To be limited to 50,000 Won per person is really like having nothing at all.”
“How do other groups prepare with this?”
“I figured we should just buy a box of ramen and eat them everyday.”
Credits were associated with the MT!
All were well aware that this was a viable and important option, for the general trend of most groups was to buy ramen to eat.
Every meal consists of only ramen!
Lee Yuu-Chong forehead wrinkled as he spoke as if it couldn’t be helped.
“Anyway, I think ramen is a good option. Including Sulanju and rice, I think that good enough.”
Then Park Sunjo also gave his consent.
“So is ramen ok?”
3 days and 2 nights!
That meant having 6 or more meals consisted of only ramen!
Although the activities that they have to do during the MT hadn’t came out yet, they all generally expected that it wasn’t going to be easy.
Still, having to force down and endure meals of only ramen was the decision to uphold.
“What other alternative do we have…”
“You sure it should be ramen?”
Choi Sang-jung and Min Sura moments later also confirmed.
Lee Hyun eventually decided to come forward. People then entrusted him to be the person-in-charge because it was far more convenience for them.
Friday morning.
Since they were in the vicinity of the marketplace, Lee Yuu-Chong, Park Sunjo, and Choi Sang-jung gathered.
Because of Lee Hyun.
He strongly opposed to ramen.
“Even for me, I cannot handle having ramen at every meal.”
Ramen as food wasn’t bad.
Rather, to Lee Hyun, it was the most valuable food.
Back in his old life of economic hardship, where he was burdened with the inability to buy rice and had to buy the inexpensive ramen.
It was the biggest help that filled his enduring hunger when in dire needs.
Even now, sometimes along with his grandma and younger sister, they would boil the ramen and eat it with kimchi in reminiscence.
‘But I cannot eat six straight meals of just ramen.’
He had eaten way too much ramen in his childhood that he learned all the secrets within all of them. So now, he just want to eat ramen as a sometimes food.
Also, six meals of ramen meant that they won’t have a balanced nutrition.
“Rather, whether it’s eating or sleeping, let me prepare the necessary tools to live.”
He had told them he would take care of the essentials in accordance to the given budget, but they remained dubious and came to clarify.
Lee Hyun came exactly on time; he looked to his colleagues and nodded.
“You’re all here.”
“Yep.”
“Then let’s go.”
Lee Hyun then took them into the agricultural wholesales market.
Only having just entered the market, even the seemingly intelligent Lee Yuu-Chong didn’t know.
“The supermarket’s much more comfortable. So why are we here?”
He privately murmured insinuatingly. It was not long after the appearance of the supermarkets that the era of the marketplaces was fading.
Lee Hyun didn’t want to explain the complexity. He had to buy a lot of stuff here so he didn’t want to be relaxed.
“You’ll know when you see it. And this place isn’t like the usual marketplace.”
From the entrance to the wholesale market, there were different types of butcher shops, rice stores, grocers, bowl stores. There were all kinds of stores.
The moment he saw the pricing list, Lee Yuu-Chong mouth did not close.
“No way! 100 grams of pork is 1,400 Won!”
In the supermarket it’s usually 2,200 Won for that much, so nearly half of that value! Rice, vegetables, or fruit prices were also unparalleled.
“Are all these stuff imported?”
When Lee Yuu-Chong asked, Lee Hyun shook his head.
“There’s not much to profit off of pork to do it. Fish is imported though, it’s like that anywhere.”
“Why so cheap!”
“They’re just small shops. These outdoor shops aren’t big, and also have been doing for more than 10 years and brought them here directly from their fields.”
Lee Yuu-Chong called his mother and had her checked at a few sections only to find out how severe the price differences could be.
The shop owners saw Lee Hyun and began to horselaugh.
“Young man, you’re coming twice today?”
His sister already came at dawn due to their periodic changes to get the items to prepare the meals, so they thought he had come back once again for the same purpose.
“Yes, hello. I’m going with these guys on an MT trip so I need several different items.”
“Well, come one then. I’ll sell them cheap, of course. So are they also bachelor college students?”
“……”
Lee Hyun was selecting the meat from then on.
‘Since were on a budget, I’ll start with the most expensive.’
He chose 2 kilograms of each of the pork belly, neck, and ribs.
The meat bought in corresponding to the 8 people eating for three days and two nights, so it seemed right. Since he didn’t know whether it was lacking or not, so he got pork chops just in case.
“It’s not much but here are some ham hocks on the house.”
“Thank you.”
The next place Lee Hyun went to was the grocer!
By the way, when cooking, if you don’t have fresh vegetables to accompany the meat, you won’t be able to wake up your taste buds.
At this place here, Choi Sang-jung and Park Sunjo were disheveled.
Poram Vegetable 21.
Dapeojwo Vegetable 19.
From there, the grocers’ name didn’t change their pattern.
There was almost no vegetable on display; while the ones that were, were still inside the box with the box top cut off, boxes stacked on each other.
Lee Hyun picked the lettuce, onion, and cabbage boxes.
“How much are they?”
“3,000 Won for a box of lettuce, onion 3,000 Won, cabbage is 5,000 Won.”
“Please give me parsleys, leeks, garlic, peppers, and potatoes too.”
“How much do you need?”
“A lot. Enough for 8 people for 3 days and 2 nights worth.”
“For you students 90,000. I’ll give you a lot!”
The grocers pulled out boxes one after another to give him. There were eight extra sweet potatoes lying on top of them.
“These are only 7,000 Won for all.”
Lee Hyun hesitated for a moment before receiving.
“If you sell it at that, doesn’t it mean it’ll go south pretty soon…”
“It’s because nowadays we’ve got too much sweet potatoes so they’re cheap. Just take them.”
Once all the boxes were placed, Lee Hyun turned and asked.
“Do you also want to eat fruits?”
“Huh? Yes. I can eat then if we have them to eat.”
Lee Yuu-Chong in embarrassment replied with a slur.
In the tight budget of 50,000 Won per person; even when they had came up with a guideline, they never expected to be able to buy everything they could.
Of course, they never planned to have fruits. But as it happened, they went along with Lee Hyun to the store.
“Auntie.”
“You’re back, bachelor.”
“Yes. How much for the strawberries?”
“2 boxes for 4,000 Won. I’ll round the items in the front to 3,000.”
“Please give me two of the good ones. Cheap please.”
“Cha! Here’s just for healthy guys like you. Just 3,000 Won.”
Choi Sang-jung and Park Sunjo loudly exclaimed.
“Keek!”
“What kind of prices is this low?”
It seemed as if they came to a strange country. While they were pushing carts in the market to purchase items, they had no clue about the existence of this place.
Anyway, to the disarray of the other party members, with everything up to the strawberries, they were far from reaching the budget limit.
Lee Yuu-Chong asked excitedly.
“Aren’t just the tent, cookwares, and oven left and we’re going to make it!”
Lee Hyun shook his he
0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!
Silmido của địa ngục.Lee Hyun đã làm không có gì để chuẩn bị cho MT.'Tôi không muốn làm bất cứ điều gì mà sẽ được coi là không cần thiết.'Samurai của học thuyết của mãn là khóa học tốt nhất của hành động và đơn giản nhất.Tuy nhiên, nhóm đã cùng nhau để thảo luận và chuẩn bị.Sự tiến triển của cuộc họp phụ trách bởi Park Sunjo. Seoyoon quá, đặc biệt đến trường để tham dự cuộc họp chuẩn bị."Sau đó, tất cả mọi người chia sẻ những điều mà bạn có thể làm. Có ai biết làm thế nào để nấu ăn?"“……”Cuối Park Sunjo câu hỏi, tất cả đều im lặng."... tốt, nếu nó là thực phẩm, chúng tôi có thể khoảng có được xung quanh để nó. Sau đó tiếp theo, không ai biết làm thế nào để đưa lên một lều?"“……”"Có bất cứ ai thích outdoor nhiều hơn so với ở trong nhà? Nó sẽ là thực sự tốt nếu bạn có kinh nghiệm núi."“……”Seoyoon đã được im lặng để bắt đầu với, nhưng tất cả mọi người khác đã cúi đầu của họ và đã được yên tĩnh.Khác hơn là việc học tập tại trường học, tất cả đã không có kinh nghiệm khác.Nó dường như rằng trong chuyến đi thường xuyên, họ mất, họ đã không bận tâm cho bất kỳ của những việc này.Lee Hyun mắt rơi vào bóng tối.'Bạn không đủ năng lực fools!'Park Sunjo trán đã sáng từ mồ hôi được hình thành.Cho tất cả chúng, đây là lần đầu tiên họ đã làm bất cứ điều gì như thế này, và do đó, không biết phải làm gì.10 phút trôi qua, và sau đó lên 20, cuộc họp đi đâu mà nhanh.Chắc chắn, Lee Hyun buộc phải bình luận."Những gì bạn nói chúng tôi bắt đầu thu xếp với các nguồn cung cấp cần thiết đầu tiên, do thực tế là chúng tôi có một ngân sách hạn chế. Kể từ khi chúng tôi không có nhiều thời gian còn lại, chỉ cho thấy những điều và tất cả chúng ta cho là cho dù đó là thực sự cần thiết hay không.""Đó là đúng. Hãy bắt đầu với những điều chúng tôi thấy phù hợp."Mỗi có Min Sura ủng hộ ý tưởng, bắt đầu nhập vào những gì họ nghĩ là cần thiết sau đó."Lều!""Nếu chúng ta nấu ăn thực phẩm để ăn, sau đó chúng ta cần dụng cụ nấu nướng và burner.""Chúng tôi cần thịt và nước... chúng tôi thực sự không thể đi mà không có nước.""Kể từ khi chúng tôi phải đi ngủ vào ban đêm, chúng tôi cần một bộ chăn.""Khăn tắm rửa là cũng rất cần thiết.""Điện thoại di động sạc.""Mỹ phẩm quá... và bát, ly, muỗng, đũa.""Tôi gần như quên! Đỉnh cao của tất cả các chuyến du lịch là hình ảnh. Tôi sẽ mang theo một máy ảnh."Nó dường như ném trong ý tưởng nhen nhóm sinh kế của họ. Và sau đó, Choi Sang-jung mặt cau mày."Nhưng những chất liệu, chúng ta cần phải chuẩn cho họ trong vòng Won 50.000 mỗi người... và ngoài ra, chúng ta sẽ cần phải mang theo chúng. Làm thế quái nào chúng tôi sẽ thực hiện tất cả?"Một lần nữa, quy hoạch chi tiết để nhấn một bức tường."Tiền là một vấn đề.""Được giới hạn đến 50.000 Won một người thực sự là giống như có không có gì cả.""Cách làm khác chuẩn bị với điều này?""Tôi figured chúng tôi nên chỉ cần mua một hộp ramen và ăn chúng mỗi ngày."Khoản tín dụng được liên kết với các MT!Tất cả đều nhận thức rõ rằng đây là một lựa chọn khả thi và quan trọng, cho xu thế chung của nhóm hầu hết là để mua ramen để ăn.Mỗi bữa ăn bao gồm chỉ ramen!Lee Yuu-Chong trán nhăn như ông đã nói như thể nó không thể được giúp đỡ."Dù sao, tôi nghĩ ramen là một lựa chọn tốt. Bao gồm cả Sulanju và gạo, tôi nghĩ rằng đủ tốt."Sau đó công viên Sunjo cũng đã cho sự đồng ý của mình."Vì vậy là ramen ok?"3 ngày và 2 đêm!Đó có nghĩa là có 6 hoặc thêm bữa ăn bao gồm chỉ ramen!Mặc dù các hoạt động mà họ đã làm trong các MT đã không ra được nêu ra, tất cả chúng thường mong đợi rằng nó sẽ không được dễ dàng.Tuy nhiên, cần phải ép buộc xuống và chịu đựng bữa ăn ramen duy nhất đã được quyết định để duy trì."Những gì thay thế khác do chúng tôi có...""Bạn chắc chắn nên ramen?"Choi Sang-jung và Min Sura khoảnh khắc sau đó cũng đã xác nhận.Lee Hyun cuối cùng đã quyết định đi về phía trước. Người sau đó giao phó cho ông là người trong tính phí bởi vì nó là thuận tiện hơn cho họ.Buổi sáng thứ sáu.Kể từ khi họ trong vùng lân cận thị trường, Lee Yuu-Chong, Park Sunjo, và thu thập Choi Sang-jung.Vì Lee Hyun.Ông mạnh mẽ trái ngược với ramen."Ngay cả đối với tôi, tôi không thể xử lý có ramen ở mỗi bữa ăn."Ramen như thực phẩm không phải là xấu.Thay vào đó, để Lee Hyun, nó đã là các thực phẩm có giá trị nhất.Quay lại vào cuộc sống cũ của mình của khó khăn kinh tế, nơi ông được gánh nặng với không có khả năng mua gạo và đã phải mua ramen không tốn kém.Nó đã là sự giúp đỡ lớn nhất đầy đói của mình lâu dài khi trong nhu cầu thị trường hấp dẫn.Ngay cả bây giờ, đôi khi cùng với bà và em gái của mình, họ sẽ đun sôi ramen và ăn nó với kim chi trong reminiscence.'Nhưng tôi không thể ăn bữa ăn thẳng sáu chỉ ramen.'Ông đã ăn ramen cách quá nhiều trong thời thơ ấu của ông rằng ông đã học được tất cả những bí mật trong tất cả chúng. Vì vậy bây giờ, ông chỉ muốn ăn ramen là một đôi khi thực phẩm.Ngoài ra, sáu bữa ăn ramen có nghĩa rằng họ sẽ không có một dinh dưỡng cân bằng."Thay vào đó, cho dù nó ăn hay ngủ, hãy để tôi chuẩn bị các công cụ cần thiết để sống."Ông đã nói với họ ông sẽ chăm sóc của các yếu tố cần thiết phù hợp với ngân sách nhất định, nhưng họ vẫn là đáng ngờ và đến để làm rõ.Lee Hyun đến chính xác về thời gian; ông nhìn với các đồng nghiệp của mình và gật đầu."Bạn đang tất cả ở đây.""Vâng.""Sau đó hãy đi."Lee Hyun sau đó đã đưa họ vào thị trường nông nghiệp bán sỉ.Chỉ có chỉ cần nhập vào thị trường, thậm chí dường như thông minh Lee Yuu-Chong không biết."Siêu thị là thoải mái hơn nhiều. Vậy tại sao là chúng ta ở đây?"Ông tư nhân murmured insinuatingly. Nó đã không lâu sau khi sự xuất hiện của các siêu thị thời đại của các thị trường mờ dần.Lee Hyun không muốn giải thích sự phức tạp. Ông đã mua rất nhiều thứ ở đây, do đó ông không muốn được thoải mái."Bạn sẽ biết khi bạn nhìn thấy nó. "Và nơi này không giống như thị trường bình thường."Từ lối vào thị trường bán buôn, đã có các loại khác nhau của thịt cửa hàng, Cửa hàng gạo, grocers, bát cửa hàng. Đã có tất cả các loại cửa hàng.Thời điểm này ông thấy danh sách giá cả, Lee Yuu-Chong miệng đã không đóng."Không có cách nào! 100 gam thịt lợn là 1.400 Won!"Trong siêu thị thường là 2.200 giành cho rằng nhiều, vì vậy gần một nửa của giá trị đó! Gạo, rau hoặc trái cây giá cũng là tuyệt vời."Là tất cả công cụ nhập khẩu?"Khi Lee Yuu-Chong hỏi, Lee Hyun lắc đầu."Đó không phải là nhiều để lợi nhuận tắt của thịt lợn để làm điều đó. Cá nhập Tuy nhiên, nó là như vậy bất cứ nơi nào.""Tại sao giá rẻ như vậy!""Họ đang chỉ nhỏ cửa hàng. Các cửa hàng ngoài trời không lớn, và cũng đã là làm cho hơn 10 năm và mang lại cho họ ở đây trực tiếp từ các lĩnh vực."Lee Yuu-Chong được gọi là mẹ của mình và đã kiểm tra tại một vài phần chỉ để tìm hiểu làm thế nào nghiêm trọng sự khác biệt giá có thể.Các chủ sở hữu cửa hàng đã thấy Lee Hyun và bắt đầu horselaugh."Người đàn ông trẻ, bạn đang đến hai lần vào ngày hôm nay?"Chị đã đến lúc bình minh do của sự thay đổi định kỳ để có được các mục để chuẩn bị các bữa ăn, vì vậy họ nghĩ rằng ông đã trở lại một lần nữa cho cùng một mục đích."Vâng, xin chào. Tôi đi với những kẻ trên một chuyến đi MT vì vậy tôi cần một số mục khác nhau.""Vâng, đến một sau đó. Tôi sẽ bán giá rẻ, tất nhiên. Vì vậy, là họ cũng sinh viên cử nhân đại học?"“……”Lee Hyun lựa chọn thịt từ đó về sau.'Kể từ khi đang trên một ngân sách, tôi sẽ bắt đầu với những tốn kém nhất.'Ông đã chọn 2 kg mỗi thịt lợn bụng, cổ, và xương sườn.Thịt mua trong tương ứng với 8 người ăn cho ba ngày và 2 đêm, do đó, nó có vẻ đúng. Kể từ khi ông không biết cho dù đó thiếu hay không, do đó, ông có thịt lợn chops chỉ trong trường hợp."Nó không phải là nhiều nhưng đây là một số hocks ham về nhà.""Cảm ơn bạn."Là nơi tiếp theo Lee Hyun đã đi đến là người bán hương liều!Bằng cách này, khi nấu ăn, nếu bạn không có rau sạch để đi cùng với thịt, bạn sẽ không thể để đánh thức vị giác của bạn.Tại nơi này ở đây, Choi Sang-jung và công viên Sunjo được disheveled.Poram rau 21.Dapeojwo rau 19.Từ đó, grocers' tên đã không thay đổi mô hình của họ.Đó là hầu như không có rau trên màn hình; trong khi những người đã, đã vẫn còn bên trong hộp với hộp đầu cắt, hộp xếp chồng lên nhau trên mỗi khác.Lee Hyun chọn hộp xà lách, hành tây và cải bắp."Bao nhiêu là họ?""Won 3.000 cho một hộp xà lách, hành tây 3.000 chiến thắng, cải bắp là 5.000 Won.""Xin vui lòng cho tôi parsleys, tỏi tây, tỏi, ớt, và khoai tây quá.""Làm thế nào nhiều do you need?""Rất nhiều. Đủ cho 8 người cho 3 ngày và 2 đêm có giá trị.""Cho bạn sinh viên 90.000. Tôi sẽ cung cấp cho bạn rất nhiều!"Các grocers kéo ra hộp một sau khi khác để cho anh ta. Đã có tám phụ ngọt khoai tây nằm trên đầu trang của họ."Đây là chỉ 7.000 Won cho tất cả."Lee Hyun ngập ngừng cho một thời điểm trước khi nhận được."Nếu bạn bán nó ở đó, không nó có nghĩa là nó sẽ đi Nam khá sớm...""Đó là bởi vì hiện nay chúng tôi đã có quá nhiều khoai vì vậy họ là giá rẻ. Chỉ cần đưa họ."Sau khi tất cả các hộp được đặt, Lee Hyun bật và yêu cầu."Bạn có cũng muốn ăn trái cây?""Huh? Có. Tôi có thể ăn sau đó nếu chúng tôi đã chúng ăn."Lee Yuu-Chong trong bối rối trả lời với một slur.Trong ngân sách chặt chẽ của 50.000 Won một người; ngay cả khi họ đã đến với một hướng dẫn, họ không bao giờ dự kiến sẽ có thể mua tất cả mọi thứ họ có thể.Tất nhiên, họ không bao giờ kế hoạch để có trái cây. Tuy nhiên, như nó đã xảy ra, họ đã đi cùng với Lee Hyun để các cửa hàng."Dì.""Bạn đang trở lại, cử nhân.""Có. Bao nhiêu cho dâu tây?""cách 2 hộp cho 4.000 Won. Tôi sẽ vòng các mục ở phía trước đến 3.000.""Xin vui lòng cho tôi hai trong số những cái tốt. Giá rẻ vui lòng.""Cha! Dưới đây là chỉ dành cho guys khỏe mạnh như bạn. Chỉ cần 3.000 Won."Choi Sang-jung và công viên Sunjo lớn tiếng kêu lên."Keek!""Những gì loại giá là thấp này?"Nó có vẻ như thể họ đã đến một đất nước lạ. Trong khi họ đã đẩy xe trên thị trường để mua các mặt hàng, họ không có đầu mối về sự tồn tại của nơi này.Dù sao, để rối loạn của các bên thành viên khác, với tất cả mọi thứ đến dâu tây, họ đã xa đạt đến giới hạn ngân sách.Lee Yuu-Chong hỏi hào hứng."Không chỉ các lều, cookwares, và lò nướng trái và chúng ta sẽ làm cho nó!"Lee Hyun bắt ông của mình
đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Việt) 2:[Sao chép]
Sao chép!
Silmido của địa ngục. Lee Hyun đã không làm gì để chuẩn bị cho MT. "Tôi không muốn làm bất cứ điều gì đó sẽ được coi là không cần thiết." Học thuyết của samurai tự mãn là hành động tốt nhất và dễ dàng nhất. Tuy nhiên, nhóm đã cùng nhau thảo luận và chuẩn bị. Sự tiến triển của cuộc họp là phụ trách của Park Sunjo. Seoyoon quá, cụ thể đến trường để tham dự các cuộc họp chuẩn bị. "Vậy thì, tất cả mọi người chia sẻ những điều mà bạn có thể làm. Có ai biết làm thế nào để nấu ăn? " "......" Vào cuối của câu hỏi Vườn Sunjo, tất cả đều im lặng. "... tốt, nếu nó là thực phẩm, chúng ta có thể xấp xỉ được xung quanh nó. Rồi tiếp theo, không ai biết làm thế nào để đưa lên một cái lều? " "......" "Có ai thích hơn ngoài trời hơn so với ở trong nhà? Nó muốn được thực sự tốt nếu bạn có kinh nghiệm miền núi. " "......" Seoyoon là đã im lặng để bắt đầu, nhưng mọi người khác đã đầu họ cúi đầu và im lặng. Ngoài việc học tập ở trường, tất cả không có những kinh nghiệm khác. Nó Dường như trong những chuyến đi thường xuyên họ mất, họ không bận tâm đối với bất kỳ những điều này. Đôi mắt của Lee Hyun rơi vào bóng tối. "Anh ngốc bất tài! ' trán Vườn Sunjo đã tỏa sáng từ mồ hôi được hình thành. Đối với tất cả trong số họ, đây là lần đầu tiên họ đã làm bất cứ điều gì như thế này, và do đó, không biết phải làm gì. 10 phút trôi qua, và sau đó lên 20, cuộc họp đã đi vào hư không nhanh. Chắc chắn, Lee Hyun đã buộc phải bình luận. "Điều gì làm bạn nói chúng tôi bắt đầu sắp xếp với các vật tư cần thiết đầu tiên, do thực tế, chúng tôi có một ngân sách hạn chế. Vì chúng ta không còn nhiều thời gian, chỉ thấy mọi thứ và tất cả chúng tôi cho dù đó là thực sự cần thiết hay không. " "Đúng vậy. Hãy bắt đầu với những điều chúng tôi thấy phù hợp. " Có Min Sura ưu các ý tưởng, từng bắt đầu nhập vào những gì họ nghĩ là cần thiết sau đó. "Tent!" "Nếu chúng ta sẽ nấu thức ăn để ăn, sau đó chúng ta cần dụng cụ nấu và đốt." "Chúng tôi cần thịt và nước ... chúng tôi thực sự không thể đi mà không có nước." "Kể từ khi chúng tôi cần phải ngủ vào ban đêm, chúng ta cần một bộ chăn." "Rửa khăn cũng là rất cần thiết." "bộ sạc điện thoại di động." "Mỹ phẩm quá ... và bát, ly tách, muỗng, đũa. " "Tôi gần như quên! Đỉnh cao của tất cả các chuyến du lịch là hình ảnh. Tôi sẽ mang theo máy ảnh. " Nó dường như ném trong ý tưởng nhen nhóm sinh kế của họ. Và sau đó, Choi Sang-jung mặt cau mày. "Nhưng những chất liệu, chúng ta cần phải chuẩn bị cho họ trong vòng 50.000 Won mỗi giới hạn người ... và cũng có thể, tất cả chúng ta sẽ phải thực hiện chúng. Làm thế quái nào chúng ta sẽ thực hiện tất cả? " Một lần nữa, quy hoạch dường như đánh một bức tường. "Số tiền này là một vấn đề." "Để được giới hạn 50.000 Won mỗi người là thực sự giống như có gì cả." " Làm thế nào để các nhóm khác chuẩn bị với điều này? " "Tôi đã tìm chúng tôi chỉ cần mua một hộp mì và ăn chúng hàng ngày." Tín dụng đã được liên kết với các MT! Tất cả đều nhận thức rõ rằng đây là một lựa chọn khả thi và quan trọng, vì xu hướng chung của hầu hết các nhóm đã mua ramen ăn. Mỗi bữa ăn chỉ gồm ramen! Lee Yuu-Chong trán nhăn nheo như ông nói như thể nó không thể được giúp đỡ. "Dù sao, tôi nghĩ rằng ramen là một lựa chọn tốt. Bao gồm Sulanju và gạo, tôi nghĩ rằng tốt rồi. " Sau đó, Công viên Sunjo cũng đã đồng ý của mình. "Vậy là ramen ok?" 3 ngày 2 đêm! Điều đó có nghĩa là có 6 hoặc nhiều hơn bữa ăn chỉ bao gồm ramen! Mặc dù các hoạt động mà họ phải làm trong thời gian MT đã không đến được nêu ra, tất cả họ đều chung mong rằng nó sẽ không được dễ dàng. Tuy nhiên, phải buộc xuống và chịu đựng bữa ăn chỉ ramen đã quyết định để phát huy. "Điều gì làm thay thế khác chúng tôi có ... " "Bạn chắc chắn nó phải là ramen?" Choi Sang-jung và Min Sura khoảnh khắc sau đó cũng xác nhận. Lee Hyun cuối cùng quyết định đi về phía trước. Mọi người sau đó giao cho ông ta là người-trong-phí bởi vì nó là thuận tiện hơn rất nhiều cho họ. sáng thứ Sáu. Kể từ khi họ đang ở trong vùng lân cận của thị trường, Lee Yuu-Chong, Park Sunjo, và Choi Sang-jung thu thập được. Bởi vì của Lee Hyun. Ông phản đối mạnh mẽ ramen. "Ngay cả đối với tôi, tôi không thể xử lý có ramen vào mỗi bữa ăn." Ramen như thức ăn không phải là xấu. Thay vào đó, Lee Hyun, đó là thực phẩm có giá trị nhất. Trở lại năm cũ của mình đời sống kinh tế khó khăn, nơi ông đã được gánh nặng với không có khả năng để mua gạo và đã phải mua ramen không tốn kém. Đó là sự giúp đỡ lớn nhất mà điền đói lâu dài của mình khi trong nhu cầu thảm khốc. Ngay cả bây giờ, đôi khi cùng với bà ngoại của mình và em gái, họ sẽ sôi ramen và ăn nó với kimchi trong hồi tưởng. "Nhưng tôi không thể ăn sáu bữa ăn thẳng chỉ ramen." Ông đã ăn quá nhiều ramen trong thời thơ ấu của mình rằng anh đã học được tất cả những bí mật bên trong tất cả chúng. Vì vậy, bây giờ, anh chỉ muốn ăn ramen là một đôi thực phẩm. Ngoài ra, sáu bữa ăn ramen có nghĩa là họ sẽ không có một chế độ dinh dưỡng cân bằng. "Thay vào đó, cho dù đó là ăn, ngủ, hãy để tôi chuẩn bị các công cụ cần thiết để sống." Ông đã nói với họ rằng ông sẽ chăm sóc của các yếu tố cần thiết phù hợp với ngân sách nhất định, nhưng họ vẫn không rõ ràng và đến để làm rõ. Lee Hyun đã chính xác về thời gian; ông cho các đồng nghiệp của mình và gật đầu. "Em là tất cả ở đây." "Đúng." "Vậy đi thôi." Lee Hyun sau đó đưa họ vào thị trường bán sỉ nông nghiệp. Chỉ khi vừa bước vào thị trường, thậm chí cả Lee Yuu dường như thông minh -Chong không biết. "của siêu thị thoải mái hơn nhiều. Vậy tại sao chúng ta ở đây? " Ông tư nhân thì thầm nói xa gần. Không lâu sau sự xuất hiện của các siêu thị rằng thời đại của các thị trường đang phai dần. Lee Hyun không muốn giải thích sự phức tạp. Ông đã phải mua rất nhiều thứ ở đây nên ông không muốn để được thoải mái. "Bạn sẽ biết khi bạn nhìn thấy nó. Và nơi này không giống như các thị trường bình thường. " Từ lối vào thị trường bán buôn, có nhiều loại khác nhau của các cửa hàng bán thịt, cửa hàng gạo, cửa hàng thực phẩm, cửa hàng bát. Đã có tất cả các loại cửa hàng. Những khoảnh khắc anh nhìn thấy danh sách giá cả, Lee Yuu-Chong miệng đã không gần gũi. "Không thể nào! 100 gram thịt lợn là 1.400 Won! " Trong siêu thị nó thường là 2.200 Won cho rằng có rất nhiều, vì vậy gần một nửa giá trị đó! Gạo, rau, hoặc giá trái cây cũng là vô song. "Có phải tất cả các công cụ nhập khẩu?" Khi Lee Yuu-Chong hỏi, Lee Hyun lắc đầu. "Không có nhiều lợi nhuận tắt của thịt lợn để làm điều đó. Cá được nhập khẩu mặc dù, nó giống như bất cứ nơi nào mà. " "Tại sao giá rẻ như vậy!" "Chúng chỉ là các cửa hàng nhỏ. Các cửa hàng ngoài trời là không lớn, và cũng đã được làm trong hơn 10 năm và đem về đây trực tiếp từ các lĩnh vực của họ. " Lee Yuu-Chong gọi là mẹ của mình và đã cô kiểm tra tại một vài bộ phận duy nhất để tìm ra mức độ nghiêm trọng chênh lệch giá có thể được. Các chủ cửa hàng nhìn thấy Lee Hyun và bắt đầu tiếng cười om sòm. "Chàng trai trẻ, bạn đang đến hai lần ngày hôm nay?" Em gái của ông đã đến lúc bình minh do thay đổi định kỳ để có được các mục để chuẩn bị các bữa ăn, vì vậy họ nghĩ rằng ông đã trở lại một lần nữa cho cùng một mục đích. "Vâng, xin chào. Tôi đang đi với những kẻ trên một chuyến đi MT nên tôi cần nhiều mặt khác nhau. " "Vâng, đến một sau đó. Tôi sẽ bán cho họ giá rẻ, tất nhiên. Vì vậy, họ cũng là những sinh viên đại học cử nhân? " "......" Lee Hyun đã được chọn thịt từ đó. "Kể từ khi đang ở trên một ngân sách, tôi sẽ bắt đầu với những tốn kém nhất." Ông đã chọn 2 kg mỗi bụng thịt lợn , cổ và xương sườn. Thịt mua vào tương ứng với 8 người ăn trong ba ngày hai đêm, do đó, nó có vẻ đúng. Kể từ khi ông không biết liệu nó còn thiếu hay không, vì vậy ông đã nhận thịt lợn chỉ trong trường hợp. "Đó không phải là nhiều, nhưng đây là một số cổ chân ham về nhà." "Cám ơn." Nơi tiếp theo Lee Hyun đã đến được tạp hóa! Bằng cách này, khi nấu ăn, nếu bạn không có rau tươi để đi cùng với thịt, bạn sẽ không thể thức dậy vị giác của bạn. Tại nơi này đây, Choi Sang-jung và Park Sunjo là đầu tóc rối bời . Poram rau 21. Dapeojwo rau 19. Từ đó, tên của "cửa hàng thực phẩm không thay đổi mô hình của họ. Hầu như không có thực vật trên màn hình; trong khi những người đó là, vẫn còn bên trong hộp với hộp đầu cắt, hộp xếp chồng lên nhau. Lee Hyun chọn các hộp xà lách, hành tây, bắp cải. "Bao nhiêu là họ?" "3.000 Won cho một hộp rau diếp, hành tây 3.000 Won, bắp cải là 5.000 Won. " "Xin cho tôi parsleys, tỏi tây, tỏi, ớt, khoai quá." "Bạn cần bao nhiêu?" "Rất nhiều. Đủ cho 8 người trong 3 ngày và 2 đêm có giá trị. " "Đối với các bạn sinh viên 90.000. Tôi sẽ cung cấp cho bạn rất nhiều! " Các cửa hàng thực phẩm lấy ra hộp cái khác để cho anh ta. Có tám khoai lang phụ nằm trên đầu trang của họ. "Đây chỉ là 7.000 Won cho tất cả." Lee Hyun ngập ngừng một lúc trước khi tiếp nhận. "Nếu bạn bán nó ở đó, không có nghĩa là nó sẽ đi về phía nam khá sớm ... " "Đó là bởi vì ngày nay chúng ta đã có khoai lang quá nhiều như vậy họ đang rẻ. Chỉ có chúng. " Một khi tất cả các ô đã được đặt, Lee Hyun quay lại và hỏi. "Em cũng muốn ăn trái cây?" "Huh? Vâng. Tôi có thể ăn sau đó nếu chúng ta có cho họ ăn ". Lee Yuu-Chong bối rối trả lời với một điều sỉ nhục. Trong ngân sách eo hẹp của 50.000 Won mỗi người; ngay cả khi họ đã đưa ra một hướng dẫn, họ không bao giờ mong đợi để có thể mua tất cả mọi thứ họ có thể. Tất nhiên, họ không bao giờ lên kế hoạch để có trái cây. Nhưng khi nó xảy ra, họ đã đi cùng với Lee Hyun đến cửa hàng. "Dì ơi." "Bạn đang trở lại, cử nhân." "Vâng. Bao nhiêu cho dâu tây? " "2 hộp cho 4.000 Won. Tôi sẽ làm tròn các mục ở phía trước đến 3.000. " "Xin cho tôi hai của những người tốt. Giá rẻ xin vui lòng. " "Cha! Dưới đây là chỉ cho chàng trai khỏe mạnh như bạn. Chỉ cần 3.000 Won. " Choi Sang-jung và Park Sunjo lớn tiếng kêu lên. "Keek!" "Những loại giá là thấp này?" Có vẻ như họ đã đến một đất nước xa lạ. Trong khi họ đang đẩy xe trên thị trường để mua các sản phẩm, họ không có đầu mối về sự tồn tại của nơi này. Dù sao, với tình trạng lộn xộn của các thành viên khác, với tất cả mọi thứ cho đến dâu tây, họ đến nay đạt đến giới hạn ngân sách. Lee Yuu-Chong hỏi một cách hào hứng. "Không phải chỉ là lều, cookwares, và lò trái và chúng ta sẽ làm cho nó!" Lee Hyun lắc của mình, ông












































































































































đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2024 I Love Translation. All reserved.

E-mail: