Home > Truyện Ngắn > Gia đình > hào xin lỗi muộn màngLỜI XIN LỖI MUỘN MÀNG"Mẹ thương con dưới hồ lai lángCon thương mẹ tính tháng tính ngày."***Tại ngôi nhà nhỏ ở ven dưới, có ba mẹ con nhà bà Bảy, thằng con lớn tên Tuân và đứa con thứ tên Hà. Tuân năm nay mười bảy tuổi, Hà thì chỉ mới mười bốn, làm nhà phối nên Tuân nghĩ học lúc mười lăm tuổi, ở nhà phụ mẹ ra dưới đánh cá nuôi em Hà ăn học, bà Tuân mất vào một vụ tai nạn ở dưới vào đúng hôm sinh nhật lần thứ mười ba của cậu. Vì vậy hai anh em Tuân rất thương mẹ, dù nhà phối nhưng bà Bảy không tiếng cho Tuân và Hà phải thiếu thốn một cái gì hết, những dịp lễ hay tết, trong nhà có được cái gì là bà đem ra chợ đổi lấy quần áo đẹp cho hai anh em Tuân mặc, còn mình thì sao cũng được.Loi-xin-loi-muon-mangGần xóm có mấy đứa con nít hay bắt nạt bé Hà, vì Hà rất yếu đuối, lại hay khóc nữa, nên Tuân lúc nào cũng kè kè bên Hà, hễ đứa nào mà đụng vào em gái cậu là cậu đánh cho nhừ tử. Vào hôm trời nắng gay gắt, Tuân và đám bạn bạn cùng lứa đang chơi bịt mắt bắt dê, thì thằng Tèo con ông Hai chạy từ đâu lại rủ cả đám đi coi đá bóng. Vì Tuân có máu đam mê đá bóng từ nhỏ nên vừa nghe bạn rủ là chạy theo ngay, bé Hà đuổi theo nhưng không kịp, đành lủi thủi về nhà mách mẹ:"Mẹ ơi! Anh hai đi qua nhà anh Tèo coi đá bóng mà không cho con theo."Nghe thấy giọng nói nũng nịu của Hà khiến bà ngưng lại việc vá cái lưới đánh cá, quay sang nhìn cô con gái thân yêu của mình và khẽ mỉm cười. Sau đó bà đứng dậy đi xuống bếp lấy mấy cái bịch nilong rồi bước ra chỗ đống rơm to bên nhà hàng xóm, lấy một ít nhồi vào bịch và cột lại. Xong rồi bà ngồi nắn nắn cho nó tròn lại, bé Hà thấy mẹ làm, vì hiếu kì nên em hỏi:"Mẹ làm gì vậy ạ?""Mẹ đang làm một quả bóng cho bé Hà và anh Tuân chơi nè!" Bà mỉm cười.Bé Hà nghe mẹ nói vậy thì vui mừng nhảy cẩng lên ôm cổ bà, hôn vào má bà một cái, rồi ngồi nhìn bà làm. Sau khi xong, bà đưa cho bé Hà, cô bé đứng ngắm qủa bóng mãi rồi cười toe toét, quả bóng không được tròn lắm nhưng bé rất thích và còn nghĩ những quả bóng ngoài chợ còn không đẹp bằng.
Đến trưa, khi Tuân vừa về đến nhà, bé Hà đã ôm qủa bóng ra khoe với anh. Nhưng Tuân không thèm nhìn mà đi thẳng vào nhà luôn, bà Bảy thấy vậy liền hỏi:
"Con sao vậy? Không phải con thích đá bóng lắm sao?" Bà nói rồi mỉm cười hiền dịu.
Tuân nhăn nhó rồi tỏ thái độ cọc cằn nói với bà:
"Mẹ xem, lũ bạn của con ngày mai chúng nó lên sài thành hết rồi kìa, chúng nói con lớn rồi mà không biết đi làm kiếm tiền, cứ suốt ngày ở nhà ăn bám mẹ. Mẹ kiếm tiền cho con đi, mai con đi chung với tụi nó luôn." Cậu nói mà như hét vào mặt bà.
Bà ngồi nhìn cậu con trai của mình, rồi nước mắt khẽ rơi. Bà đi lại gần cậu, xoa đầu cậu rồi nói:
"Được rồi, để chiều mẹ đi vay tiền cho con" Bà nghẹn ngào nói.
Bé Hà đứng đó và khóc ầm lên, nó không nghĩ rằng anh hai nó lại lớn tiếng với mẹ như vậy, nó biết là lên sài thành thế nào anh hai cũng hư người, nên chạy lại lay lay anh.
"Anh hai, đừng lên sài thành mà, ở đây với em và mẹ đi, hức...lên đó anh sẽ hư mất" Bé Hà vừa khóc vừa nói.
"Mày thì biết gì mà nói hả? Tao lên đó đi kiếm tiền về cho mày ăn học đó, mày biết không, biết không hả?" Cậu hét lên rồi hất mạnh bé Hà ra, bỏ vào phòng.
Bà Bảy chạy vội lại ôm bé Hà vào lòng, bà khóc, bé Hà cũng khóc.
Người anh trai yêu thương em gái, người con trai hiếu thảo với mẹ, đi đâu rồi, sao lại là một con người vì đua đòi mà quên đi mái ấm của mình. Bà Bảy ẳm bé Hà lên giường khi bé ngủ gục, rồi lủi thủi đi vay tiền.
Bà đi từ chiều đến tám giờ tối, mượn mãi mới được một triệu, vừa về đến nhà, bà đã thấy Tuân đứng ngay cửa chờ mình. Vừa thấy bà, cậu chạy ra đỡ bà vào nhà rồi hỏi dồn dập không để cho bà nghỉ.
"Sao rồi mẹ, được không? Lũ bạn con mới nói là mười hai giờ tối nay ra bến xe rồi đi luôn".
Bà rút tiền ra rồi đưa cho cậu, rồi nhìn cậu, bà đau lòng rớt nước mắt.
"Đây là một triệu...con lên đó, ráng làm ăn nha con...đừng có mà tập những cái xấu..." Bà nghẹn ngào nói không ra tiếng.
Cậu cầm tiền đút vội vào túi quần rồi đứng lên vào phòng xách balo ra, cậu đi thẳng ra ngoài, không chào bà lấy một câu. Bà kêu mãi mà cậu không nghe, bà chạy theo cậu rồi vấp ngã, bé Hà đứng núp ở góc nhà khóc, thấy mẹ té, bé chạy ra đỡ mẹ rồi gào lên.
"Anh quá đáng lắm, anh lo ham vui mà mẹ té anh cũng không lại đỡ mẹ, anh đã khác rồi, anh đua đòi vừa thôi".
Cậu như một người điếc, cứ cắm cúi chạy mãi. Trong vô thức, cậu rất muốn chạy lại đỡ bà, nhưng không hiểu sao, cậu không quay đầu lại được. Cứ thế chạy mãi chạy mãi ra đến bến xe, cậu leo lên xe ngồi cùng lũ bạn.
Còn về phía bà và bé Hà, sau khi đỡ bà đứng lên, bà vẫn khóc, không phải bà trách cậu, bà khóc vì lo cho cậu, lên đó là nơi đất khách quê người, không biết cậu ra sao và không biết có bị dân trên đó đánh không. Càng nghĩ bà càng buồn, nước mắt bà lại rơi, bé Hà ngồi kế bên thấy mẹ như vậy thì ôm bà và cũng khóc nấc lên.
***
Mới ngày nào đó thôi mà bây giờ bé Hà đã hai mươi tuổi rồi. Công việc hiện t
đang được dịch, vui lòng đợi..
