Chapter 3: My sleeping beautyIzayoi's P.O.V.It was morning, for sure.  dịch - Chapter 3: My sleeping beautyIzayoi's P.O.V.It was morning, for sure.  Việt làm thế nào để nói

Chapter 3: My sleeping beautyIzayoi



Chapter 3: My sleeping beauty

Izayoi's P.O.V.

It was morning, for sure. The dulled light was there, mocking my head even though that damn sunshine was blocked by curtains (at least thanks god for that). Somehow I ended up staring at the ceiling. I found that wierd... I didn't remember waking up nor doing something as stupid as opening my eyes to face the (at least for me) shiny room.

Sighting, I closed my eyes. My head has cleared up, kinda, reminding me of the conversation I had with that girl yesterday ... Just what was her name again? Well whatever, that stupid head of mines was still far from functioning normally as it still held grudge towards me with my doing anything more than turning it. Just like every time I wanted to move a bit it punished me by letting me experience horrible pain. Jeez, why does my head hates me so much?!

Whatever. What troubled me the most on the other hand was my memory. That was real problem. I had no idea where I was or what I did to be hurting like beaten dog and my survival instinct didn't like that. I somehow felt I could trust those people but there was that strange anxiety in my guts, screaming at me something was very wrong. That feeling even got into my dreams, showing itself as a muffled voice repeating "I'm sorry" again and again, where my twisted feelings toward it showed up. One my side holds very strong affection towards it and wants to comfort that person but then... the second me has the urge to yell at that voice, showing how hurt and angry that side of mine felt. But... what did it mean? Did it have something to do with how I lost my memory? Did it even play an important role or was it just a stupid old memory from who knows how long?

Ah... I wanted to sleep. I needed to sleep. It felt as if I just ran thirty kilometers even though the only thing I did was lying in bed and going through my mind. And so I freed myself from consciousness which was ruled by pure pain and confusion. And maybe now that I could use my brain properly (or at least better than the last time) I would be able to remember something from dreams... anything.


Stupid voice. Stupid pain. Stupid light and this damn world! Why couldn't it let me sleep?! Just why did it have to pull me back into this sore place? Screw this, half asleep or not, I could still hear it very well.

"Shut...up" I moaned, trying to cover my ears by a pillow but immediately stopped by intense pain striking me into temples.

"Are you awake?" A woman voice asked. I fuzzily recalled hearing this voice before, just didn't know whom it belong to. And not that I really cared, all I wanted right now was quiet so that I could return to the Wonderland.

"I need you to wake up now, just for a while" that voice repeated gently, considerate to the ticking bomb in my head.

"Nah" I snapped and shut the eyes even more tightly, unwilling to give up. Oh no, I felt that cruel sunshine and wasn't so stupid to risk another wave of pain.

"Izayoi-kun, just open your eyes for me, it will take just a second and then you can return to sleep" she tried to wrap me around her little finger. Ah, now I remember. She's doctor, isn't she? For some reason, I don't like doctors... actually I hate them.

"Go away" I automatically protested, not thinking clearly. She might have wanted to check me or something like that but still, I was half asleep. I didn't care at all. All I could think of now were ways to get her outta here to let him be.

"Izayoi-kun, I'm losing my patience. Either you open those eyes of yours or I will force them open. And I have both the right and means to do that. So, what would you prefer?"

I gulped... Now that I gave it a thought... What kind of... means was she talking about? Of course she was a doctor, not a torturer or something, right? Maybe this was the reason I hated people in white coat, they were tyrannical powermongers.

"I'm waiting" she said with a slightly threatening tone.

"Sadist" I said under my breath and slowly tried to open one my eye. However the sharp pain immediately attacked me and I yelped. I just couldn't do it, screw her and her means or whatever, I wouldn't open my eyes even if it cost my life.

"Izayoi-kun?" this time, she sounded calm and more concerned. And most importantly, like she intended to spare me this agony.

"Light" I whispered, still being attacked by the agony.

"The curtains are retracted" the doctor informed me. Really? Were they? Cause it felt like the sun itself came here to torment me. "Just for a while, Izayoi-kun. I have to test your eyes reaction and movement."

"Isn't that usually one with the pen light?" I asked with eyes tightly closed.

"... Yes" her confession made me feel kind of betrayed. I mean, she wants to open my eyes to burn my brain inside out? Oh no, no way I would do that!

"No thanks" I made sure to sound very angry and annoyed. And it looked like it worked.

"Very well then." The doctor sighed and I almost thought that sadistic woman would finally let m
0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!
Chương 3: Vẻ đẹp ngủ của tôiIzayoi của P.O.V.Đó là buổi sáng, chắc chắn. Dulled ánh sáng đã có, mocking đầu của tôi ngay cả khi đó damn nắng đã bị chặn bởi màn cửa (ít cảm ơn Thiên Chúa cho điều đó). Bằng cách nào đó, tôi đã kết thúc lên nhìn trần nhà. Tôi tìm thấy lạ mà... Tôi không nhớ dậy cũng không làm một cái gì đó như là ngu ngốc như mở mắt của tôi phải đối mặt với những (ít đối với tôi) phòng sáng bóng.Nhìn thấy, tôi nhắm mắt của tôi. Em đã xóa lên, kinda, nhắc nhở tôi về chuyện tôi đã có với cô gái đó vào ngày hôm qua... Chỉ cần những gì là tên của cô một lần nữa? Vâng bất cứ điều gì, mà ngu ngốc đứng đầu mỏ là vẫn còn xa hoạt động bình thường như nó vẫn tổ chức nuôi mối hận thù về phía tôi với tôi làm bất cứ điều gì hơn biến nó. Cũng giống như mỗi khi tôi muốn di chuyển một chút nó trừng phạt tôi bằng cách cho phép tôi chịu đau đớn khủng khiếp. Jeez, đầu của tôi tại sao ghét tôi rất nhiều!Whatever. What troubled me the most on the other hand was my memory. That was real problem. I had no idea where I was or what I did to be hurting like beaten dog and my survival instinct didn't like that. I somehow felt I could trust those people but there was that strange anxiety in my guts, screaming at me something was very wrong. That feeling even got into my dreams, showing itself as a muffled voice repeating "I'm sorry" again and again, where my twisted feelings toward it showed up. One my side holds very strong affection towards it and wants to comfort that person but then... the second me has the urge to yell at that voice, showing how hurt and angry that side of mine felt. But... what did it mean? Did it have something to do with how I lost my memory? Did it even play an important role or was it just a stupid old memory from who knows how long?Ah... I wanted to sleep. I needed to sleep. It felt as if I just ran thirty kilometers even though the only thing I did was lying in bed and going through my mind. And so I freed myself from consciousness which was ruled by pure pain and confusion. And maybe now that I could use my brain properly (or at least better than the last time) I would be able to remember something from dreams... anything.Stupid voice. Stupid pain. Stupid light and this damn world! Why couldn't it let me sleep?! Just why did it have to pull me back into this sore place? Screw this, half asleep or not, I could still hear it very well."Shut...up" I moaned, trying to cover my ears by a pillow but immediately stopped by intense pain striking me into temples."Are you awake?" A woman voice asked. I fuzzily recalled hearing this voice before, just didn't know whom it belong to. And not that I really cared, all I wanted right now was quiet so that I could return to the Wonderland."I need you to wake up now, just for a while" that voice repeated gently, considerate to the ticking bomb in my head."Nah" I snapped and shut the eyes even more tightly, unwilling to give up. Oh no, I felt that cruel sunshine and wasn't so stupid to risk another wave of pain."Izayoi-kun, just open your eyes for me, it will take just a second and then you can return to sleep" she tried to wrap me around her little finger. Ah, now I remember. She's doctor, isn't she? For some reason, I don't like doctors... actually I hate them."Go away" I automatically protested, not thinking clearly. She might have wanted to check me or something like that but still, I was half asleep. I didn't care at all. All I could think of now were ways to get her outta here to let him be."Izayoi-kun, I'm losing my patience. Either you open those eyes of yours or I will force them open. And I have both the right and means to do that. So, what would you prefer?"I gulped... Now that I gave it a thought... What kind of... means was she talking about? Of course she was a doctor, not a torturer or something, right? Maybe this was the reason I hated people in white coat, they were tyrannical powermongers."I'm waiting" she said with a slightly threatening tone."Sadist" I said under my breath and slowly tried to open one my eye. However the sharp pain immediately attacked me and I yelped. I just couldn't do it, screw her and her means or whatever, I wouldn't open my eyes even if it cost my life."Izayoi-kun?" this time, she sounded calm and more concerned. And most importantly, like she intended to spare me this agony."Light" I whispered, still being attacked by the agony."The curtains are retracted" the doctor informed me. Really? Were they? Cause it felt like the sun itself came here to torment me. "Just for a while, Izayoi-kun. I have to test your eyes reaction and movement.""Isn't that usually one with the pen light?" I asked with eyes tightly closed."... Yes" her confession made me feel kind of betrayed. I mean, she wants to open my eyes to burn my brain inside out? Oh no, no way I would do that!"No thanks" I made sure to sound very angry and annoyed. And it looked like it worked."Very well then." The doctor sighed and I almost thought that sadistic woman would finally let m
đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Việt) 2:[Sao chép]
Sao chép!


Chương 3: My ngủ đẹp POV Izayoi của Đó là buổi sáng, chắc chắn. Ánh sáng dulled có, chế giễu đầu tôi dù rằng ánh nắng mặt trời chết tiệt đã bị chặn lại bởi rèm cửa (ít nhất là nhờ thần cho điều đó). Bằng cách nào đó tôi đã kết thúc nhìn chằm chằm lên trần nhà. Tôi thấy lạ đó ... Tôi không nhớ thức dậy cũng không làm điều gì đó ngu ngốc như mở mắt của tôi để đối mặt với (ít nhất là đối với tôi) phòng sáng bóng. Sighting, tôi nhắm mắt lại. Đầu tôi đã xoá sổ, kinda, nhắc nhở tôi về chuyện tôi đã có với cô gái mà ngày hôm qua ... Chỉ cần tên cô là gì nữa? Vâng bất cứ điều gì, cái đầu ngu ngốc của mỏ vẫn còn xa hoạt động bình thường vì nó vẫn giữ ác cảm về phía tôi với tôi làm bất cứ điều gì nhiều hơn so với chuyển nó. Cũng giống như mỗi lần muốn di chuyển một chút nó trừng phạt tôi bằng cách cho tôi trải nghiệm đau đớn khủng khiếp. Jeez, tại sao đầu tôi ghét tôi đến thế ?! Dù. Có gì phiền lòng nhiều nhất trên các mặt khác là bộ nhớ của tôi. Đó là vấn đề thực sự. Tôi không biết tôi đang ở đâu hoặc những gì tôi đã làm để bị tổn thương như con chó bị đánh đập và bản năng sống sót của tôi không thích điều đó. Tôi bằng cách nào đó cảm thấy tôi có thể tin tưởng vào những người mà đã có mà lo lắng lạ trong ruột của tôi, la hét vào tôi một cái gì đó rất sai trái. Cảm giác đó thậm chí đã vào giấc mơ của tôi, cho thấy chính nó như là một giọng nói bị bóp nghẹt lặp đi lặp lại "Tôi xin lỗi" một lần nữa và một lần nữa, nơi cảm xúc xoắn của tôi đối với nó cho thấy lên. Một bên tôi giữ tình cảm rất mạnh mẽ đối với nó và muốn an ủi người đó nhưng sau đó ... những thứ tôi có các yêu cầu để mắng giọng nói đó, cho thấy cách đau đớn và tức giận mà bên của tôi cảm thấy. Nhưng ... những gì đã làm nó nghĩa là gì? Có phải nó có cái gì để làm với làm thế nào tôi bị mất trí nhớ của tôi không? Ý của nó thậm chí còn đóng một vai trò quan trọng hoặc là nó chỉ là một bộ nhớ cũ ngu ngốc từ những người hiểu biết trong bao lâu? Ah ... Tôi muốn ngủ. Tôi cần phải ngủ. Nó cảm thấy như thể tôi chỉ cần chạy ba mươi cây số, mặc dù điều duy nhất tôi làm là nằm trên giường và đi qua tâm trí của tôi. Và vì vậy tôi giải thoát mình khỏi ý thức được cai trị bởi nỗi đau tinh khiết và nhầm lẫn. Và có lẽ bây giờ mà tôi có thể sử dụng bộ não của tôi đúng (hoặc ít nhất là tốt hơn so với lần cuối cùng) tôi sẽ có thể nhớ một cái gì đó từ những giấc mơ ... bất cứ điều gì. Giọng nói ngu ngốc. Đau ngu ngốc. Ánh sáng ngu ngốc và thế giới chết tiệt này! Tại sao nó không thể cho tôi ngủ ?! Chỉ cần tại sao nó phải kéo tôi trở lại vào vị trí đau này? Vít này, nửa ngủ hay không, tôi vẫn có thể nghe thấy nó rất tốt. "Im ... lên" Tôi rên rỉ, cố gắng bịt lỗ tai của tôi bằng một cái gối nhưng ngay lập tức dừng lại bởi cơn đau dữ dội nổi bật tôi vào đền thờ. "Có phải bạn tỉnh táo? " Một giọng phụ nữ hỏi. Tôi hơi quăn nhớ lại nghe giọng nói này trước đây, chỉ không biết người mà nó thuộc về. Và không phải là tôi thực sự quan tâm, tất cả tôi muốn ngay bây giờ im lặng để tôi có thể quay trở lại Wonderland. "Tôi cần bạn thức dậy bây giờ, chỉ trong một thời gian" giọng nói đó lặp đi lặp lại một cách nhẹ nhàng, ân cần với các quả bom hẹn giờ trong đầu tôi . "Không" tôi ngắt lời và đóng mắt thậm chí chặt chẽ hơn, không muốn từ bỏ. Ồ không, tôi cảm thấy rằng ánh nắng mặt trời tàn nhẫn và không quá ngu ngốc để có nguy cơ một làn sóng đau đớn. "Izayoi-kun, chỉ cần mở mắt cho tôi, nó sẽ chỉ mất một giây và sau đó bạn có thể trở lại vào giấc ngủ", cô đã cố gắng để quấn quanh ngón tay tôi nhỏ bé của mình. Ah, bây giờ tôi nhớ. Cô ấy là bác sĩ, phải không? Đối với một số lý do, tôi không thích bác sĩ ... thực sự tôi ghét họ. "Đi đi" Tôi tự động phản đối, không suy nghĩ rõ ràng. Cô ta có thể muốn kiểm tra tôi hay như thế nhưng vẫn còn, tôi đã được một nửa ngủ. Tôi không quan tâm gì cả. Tất cả tôi có thể nghĩ bây giờ là cách để có được ra khỏi cô ấy ở đây để cho anh ta được. "Izayoi-kun, tôi đang mất kiên nhẫn của tôi. Hoặc bạn mở đôi mắt của bạn hay tôi sẽ buộc họ mở cửa. Và tôi có cả hai bên phải và phương tiện để làm điều đó. Vì vậy, những gì bạn muốn? " tôi nuốt nước bọt ... Bây giờ tôi đã cho nó một ý nghĩ ... những loại ... phương tiện là cô nói về? Tất nhiên cô ấy là một bác sĩ, không phải là một kẻ tra tấn hoặc một cái gì đó, phải không? Có lẽ đây là lý do tôi ghét người trong chiếc áo khoác màu trắng, họ powermongers độc tài. "Tôi đang chờ đợi", cô nói với giọng hơi đe dọa. "Sadist" Tôi nói trong hơi thở của tôi và từ từ cố gắng để mở một mắt của tôi. Tuy nhiên, đau buốt ngay lập tức tấn công tôi và tôi hét lên. Tôi chỉ không thể làm điều đó, vít cô và các phương tiện của mình hoặc bất cứ điều gì, tôi sẽ không mở mắt ngay cả khi nó chi phí cuộc sống của tôi. "Izayoi-kun?" thời gian này, cô có vẻ bình tĩnh và quan tâm nhiều hơn. Và quan trọng nhất, như cô có ý định tha cho tôi đau đớn này. "Ánh sáng", tôi thì thầm, vẫn bị tấn công bởi những đau đớn. "Các rèm cửa được rút lại", bác sĩ thông báo với tôi. Có thật không? Đã được họ? Nguyên nhân có cảm giác như mặt trời riêng của mình đến đây để làm khổ tôi. "Chỉ trong một thời gian, Izayoi-kun. Tôi phải kiểm tra phản ứng và chuyển động mắt của bạn." "Đó không phải là thường một với ánh sáng bút?" Tôi hỏi với đôi mắt nhắm chặt. "... Có" lời thú nhận của bà làm tôi cảm thấy loại bị phản bội. Ý tôi là, cô muốn mở mắt để ghi bộ não của tôi trong ra ngoài? Ồ không, không có cách nào tôi sẽ làm điều đó! "Không, cảm ơn" Tôi đã chắc chắn âm thanh rất tức giận và khó chịu. Và nó trông giống như nó làm việc. "Vậy thì tốt." Các bác sĩ thở dài và tôi gần như nghĩ rằng người phụ nữ tàn bạo cuối cùng sẽ cho m














































đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2024 I Love Translation. All reserved.

E-mail: