3 The Reader and Other Readers You usually don’t go to a movie alone.  dịch - 3 The Reader and Other Readers You usually don’t go to a movie alone.  Việt làm thế nào để nói

3 The Reader and Other Readers You

3 The Reader and Other Readers

You usually don’t go to a movie alone. Not, in any case, if there’s someone else around who’d like to see it, too. It’s just more fun to share the popcorn and to have someone else to talk with about the movie afterwards. It it’s good movie, you’ll have much to say, questions to ask, scenes to talk about; if it isn’t, you’ll have complaint you’ll want to share with someone. You’d rather not go to a movie, watch it, and then go home, take out the trash, wash the dished, and pay your bills. A great movie- even just a good movie-even a bad movie, for that matter-demands discussion. You need to sit down and talk about it.
Talk is called for. You don’t walk out of the theater thinking, “I sure wish my old English teacher, Mr. Riley, was (or did she say it should be were?) here to give me one of those devious ten-question multiple – choice or true-false or fill-in-the-blank quizzes she used to give us every other day to make sure we’d done our homework, because I know I’d knock it-I paid attention; I caught every nuance, every detail; I know the plot, the characters, the cinematic techniques, the pacing, the tone, the theme, the style, everything about this movie. I’d get 100 percent, an A+. She’d be so proud of me she’d write a note home telling my parents that I was a model student and that they should raise my allowance and give me back my driver’s license. She’d start drafting my letters of recommendation of Oxford and the Sorbonne.” No, you don’t think those thoughts. Nor, on the other hand, if it were (or was) a confusing movie-something like Memento, with its recursive structure, starting and backing up, retracing its steps, going over the same events again and again-do you walk into the will step forward proudly and proclaim, “I am here! What is it you need dissected, vivisected, analyzed, explicated, and made crystal clear?”
No, what do is head to the nearest coffeehouse, sit down with your friend or friends, other a drink, and talk, just talk. You compare notes, tell them what you liked, ask them about what confused you, argue about whether Bruce Willis or Anthony Hopkins might have been better in that role than Hal Foster (probably not). Good movies, and good books, want to be talked about.
But it doesn’t usually happen. Not outside of the classroom, in any case. Kylene may give me a book that she loved, but by the time I’ve read it and get back to Houston she’s moved on and read twelve other books. I pass it along to Hal, but he goes off to Akron and we don’t talk until I’m deep into something Kathleen sent me so I can’t remember the issues he’d like to discuss. There aren’t enough people reading the same thing at the same time.
Except in English classes. There you have a rare opportunity. You have thirty kids and a book. You can talk.
Chapter 2 was about what happens when someone reads and reflects upon a literary work; it focused on the individual response to a text. Good reading, it was argued, is nether submission nor arrogance. That is to say, it is not simply a matter of absorbing the work, receiving it as one receives the comfort of a warm shower. Nor, on the other hand, is it an opportunity either to loose one’s unconsidered opinions upon other or to indulge in quiet elf-deception. Rather, it is a matter of responding to the text and of thinking carefully about both the response and the words on the page in order to understand both oneself and the work better. This notion of good reading recognizes limitations to any one person’s knowledge and experience, and asserts that those limitations, that particular point of view, necessarily shape the understanding of the text. In this chapter we’ll look at the relationships among readers.
In the discussion of the Jones poem, “As Best She Could”, we examined how various reader’s points of view might shape their readings of the poem and how reading the poem might in turn shape the points of view. People will read the poem differently, and if they read carefully and thoughtfully, they will be slightly different people when they finish reading. The Hughes poem “A View of a Pig” provided an illustration of the transition from response to analysis, showing how the responses of students could raise questions that compel them to look closely at the words on the page for answers. So far, the discussion has concentrated on the individual’s private reading of the work, her transaction, as Louise Rosenblatt calls it, with the text.
One students are beyond the schools; reach, their reading is likely to be not only private, but also independent and solitary, unassisted by any other readers. They probably will not search out book discussion groups or critical essays to help them think through their experiences with literature. While in school, however, they have the opportunity to invite others into the private exchange between work and self. Other readers can help tremendously by calling attention to different readings, alternatives they might not otherwise have noticed. It is with this opportunity that this chapter is concerned.
The opportunity to read in company with others is not without its drawbacks. Though the group provides a variety of insights and responses to work with, it demands tolerance of occasional digressions and ramblings; though it provides a forum for your own thoughts, it demands that you share the platform with others; though it provides feedback for those who speak, it allows a retreat into anonymity for the timid ones; and though it may provide much stimulation for thought, it may also intrude disruptively into the private medications that are part of the personal and solitary act to reading. Individual students may find themselves lost in the crowd, with little change to express their thoughts, or perhaps even to think them. With other subjects the problem may not be so acute, but the teaching of literature must be grounded in the students’ responses to the text, so they need the opportunity to articulate those responses. The ideas and concepts in the literature classroom do not have identity and substance independent of the students; rather, they are produces by the students as they interact with the text. Unless students read and respond, there is no literature to teach-only texts and information about texts. The unresponsive student of algebra may grasp its basic principles, and the indifferent student of history may begin to comprehend the sequence and the rationale of events, but the student of literature who hides in the crowd or parrots the thinking of classmates, who learns only to paraphrase the critical judgments of scholars or to memorize peripheral information about authors’ lives and historical periods, has not begun to learn the literature. Those parroted observations and memorized judgments reflect not less learning, but no learning whatsoever. They indicate that the student has failed to confront the literature and text himself against it. Insofar as the classroom permits students to avoid dealing with responses, it permits them to give ignore the literature.
So the classroom may help or hurt, and the teachers’ job is to manage it in such a way that it helps more than it hurts. We may begin by considering how reading in a group differs from reading alone. What differences does it make to a reader to have twenty-five of thirty other readers around, all dealing with the same text? Perhaps the most significant different is the group’s pressure on the individual student to respond to the text aloud. Reading without anyone else to talk to, a student too easily puts a work aside without articulating her thoughts, and thus without fully digesting it. Without the talking or the writing that might follow reading, the student’s reaction to the work remains undefined, unspecified. George Henry describes the typical act of reading.
We read at our pace, finish with an inchoate lump of meaning unformed by language, and then go on to other reading or non-reading activity. Only when we try to communicate the ideas of the passage to ourselves or to others or to relate it to another work or passage do we determine what meaning is really ours… In short, we must conceptualize it- joint it to something. That is, we must synthesize it, which always entails bringing something of ourselves to it. The conclusion for teaching, it would seem, it that reading is inextricably tied up with both oral and written composition, with experience, with other concepts inside us, and with other reading.1
The group, because it consist of others whose inchoate lumps are different from mine, compels me to define my own more carefully, and thus see how I differ from those around me. Students who can be brought to sense their uniqueness can be encouraged to take interest in and explore it further. It is the group that gives one the sense of uniqueness; without others, the individual remains indistinguishable, an image without a contrasting background. The varying perspectives that may emerge in discussing a literary work with a class fill in that background for the individual, helping him to see more precisely where he himself stands; in other works the group supplements his imagination by showing him alternatives that he might not have envisioned as he read the work. Recognizing those alternative readings assists and encourages him to clarify his own and thus to understand himself. And-equally important-the discourse about readings may enable him to come to understand his fellow students better.
The testing of oneself against others may occur infrequently. Students are likely to resist it. Followers are, after all, home numerous than leader; buying is easier than creating. Given the opportunity, students may simply accept, and even seek, someone else’
0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!
3 người đọc và các độc giả khác Bạn thường không đi xem phim một mình. Không, trong bất kỳ trường hợp nào, nếu có ai đó khác xung quanh những người muốn nhìn thấy nó, quá. Nó là thú vị hơn chỉ để chia sẻ thiết bị xử lý và có người khác để nói chuyện với về bộ phim sau đó. Nó là bộ phim tốt, bạn sẽ có nhiều để nói, câu hỏi để hỏi, hậu trường để nói chuyện về; Nếu nó không phải là, bạn sẽ có khiếu nại, bạn sẽ muốn chia sẻ với người khác. Bạn sẽ thay vì không đi xem phim, xem nó, và sau đó về nhà, đi trong thùng rác, rửa các dished, và trả các hóa đơn của bạn. Một bộ phim tuyệt vời - thậm chí chỉ cần một tốt phim, ngay cả một bộ phim xấu, cho cuộc thảo luận vấn đề-yêu cầu đó. Bạn cần phải ngồi và nói chuyện về nó. Nói chuyện được gọi là cho. Bạn không đi bộ ra khỏi suy nghĩ nhà hát, "tôi chắc chắn muốn giáo viên tiếng Anh cũ của tôi, ông Riley, là (hoặc cô ấy có nói nó nên?) ở đây để cung cấp cho tôi một trong nhiều câu hỏi mười quanh co-sự lựa chọn hoặc true-sai hoặc fill-in-the-trống câu đố cô sử dụng để cung cấp cho chúng tôi mỗi ngày khác để đảm bảo chúng tôi đã làm bài tập ở nhà của chúng tôi, vì tôi biết tôi sẽ gõ nó-tôi quan tâm; Tôi bắt gặp mỗi nuance, mọi chi tiết; Tôi biết câu chuyện, các nhân vật, kỹ thuật điện ảnh, pacing, những giai điệu, chủ đề, phong cách, tất cả mọi thứ về bộ phim này. Tôi sẽ nhận được 100 phần trăm, một A +. Cô ấy sẽ rất tự hào về tôi cô sẽ viết một lưu ý nhà nói với cha mẹ tôi rằng tôi là một sinh viên mô hình và rằng họ nên nâng cao phụ cấp của tôi và trả lại cho tôi giấy phép lái xe của tôi. Cô sẽ bắt đầu việc soạn thảo của tôi thư giới thiệu của Oxford và đại học Sorbonne." Không, bạn không nghĩ rằng những suy nghĩ. Cũng không, mặt khác, nếu nó đã (hoặc là) một bộ phim khó hiểu-một cái gì đó giống như Memento, với cấu trúc của nó đệ quy, bắt đầu và sao lưu, retracing bước của nó, đi qua cùng một sự kiện một lần nữa và một lần nữa-do bạn bước vào sẽ bước chuyển tiếp tự hào và tuyên bố, "tôi đang ở đây! Những gì là nó bạn cần chia cắt, vivisected, phân tích, explicated, và thực hiện tinh thể rõ ràng?" Không, những gì làm là đến gần nhất quán cà phê, ngồi xuống với bạn bè của bạn hoặc bạn bè, khác một thức uống, và thảo luận, chỉ cần nói chuyện. Bạn Hãy so sánh các ghi chú, cho họ biết những gì bạn thích, yêu cầu họ về những gì nhầm lẫn bạn, tranh luận về việc liệu Bruce Willis hoặc Anthony Hopkins có thể đã tốt hơn cho vai trò đó hơn Hal Foster (có lẽ không phải). Phim tốt, và cuốn sách tốt, muốn được nói chuyện về. Nhưng nó không thường xảy ra. Không bên ngoài lớp học, trong trường hợp bất kỳ. Kylene có thể cung cấp cho tôi một cuốn sách mà cô yêu, nhưng khi tôi đã đọc nó và quay về Houston, cô đã di chuyển và đọc mười hai cuốn sách khác. Tôi vượt qua nó cùng với Hal, nhưng ông đi off để Akron và chúng tôi không nói cho đến khi tôi là sâu vào một cái gì đó Kathleen đã gửi cho tôi vì vậy tôi không thể nhớ những vấn đề ông muốn thảo luận. Không có đủ người đọc cùng một điều cùng một lúc. Ngoại trừ trong các lớp học tiếng Anh. Ở đó bạn có một cơ hội hiếm có. Bạn có ba mươi trẻ em và một cuốn sách. Bạn có thể nói chuyện. Chương 2 là về những gì sẽ xảy ra khi ai đó đọc và phản ánh trên một tác phẩm văn học; nó tập trung vào các phản ứng cá nhân với một văn bản. Tốt đọc, nó đã được lập luận, nether trình cũng không phải kiêu ngạo. Đó là để nói, nó không phải là chỉ đơn giản là một vấn đề hấp thụ các công việc, nhận được nó như một nhận được sự thoải mái của một ấm tắm. Cũng không phải, mặt khác, là một cơ hội để mất của một ý kiến unconsidered khi khác hoặc để thưởng thức trong yên tĩnh tinh-lường gạt. Thay vào đó, nó là một vấn đề của ứng phó với các văn bản và suy nghĩ cẩn thận về các phản ứng và các từ trên trang để hiểu mình và làm việc tốt hơn. Khái niệm này tốt đọc nhận thức hạn chế đến bất kỳ một người của kiến thức và kinh nghiệm, và khẳng định rằng những giới hạn, đó điểm cụ thể của xem, nhất thiết phải hình sự hiểu biết của các văn bản. Trong chương này, chúng tôi sẽ xem xét các mối quan hệ giữa các độc giả. Trong các cuộc thảo luận của bài thơ Jones, "As tốt nhất cô có thể", chúng tôi kiểm tra làm thế nào quan điểm khác nhau của người đọc có thể hình dạng của đọc những bài thơ và làm thế nào đọc bài thơ lần lượt có thể hình thành quan điểm. Mọi người sẽ đọc bài thơ một cách khác nhau, và nếu họ đọc một cách cẩn thận và thoughtfully, họ sẽ là những người hơi khác nhau khi họ hoàn thành đọc. Bài thơ Hughes "A View của một lợn" cung cấp một minh hoạ của quá trình chuyển đổi từ phản ứng để phân tích, Hiển thị như thế nào các phản ứng của sinh viên có thể đặt câu hỏi bắt buộc họ để xem xét chặt chẽ tại các từ trên trang cho câu trả lời. Cho đến nay, các cuộc thảo luận đã tập trung vào đọc sách riêng của cá nhân của công việc, giao dịch của mình, như Louise Rosenblatt gọi nó, với các văn bản. Một trong những sinh viên đang vượt ra ngoài các trường học; tiếp cận, đọc của họ có khả năng là không chỉ riêng, nhưng cũng độc lập và đơn độc, không thể xác nhận bởi bất kỳ độc giả khác. Họ có lẽ sẽ không tìm ra cuốn sách Nhóm thảo luận hoặc bài luận quan trọng để giúp họ suy nghĩ thông qua kinh nghiệm của họ với văn học. Trong khi ở trường, Tuy nhiên, họ có cơ hội để mời những người khác vào việc trao đổi riêng giữa công việc và tự. Độc giả khác có thể giúp rất nhiều bằng cách gọi sự chú ý đến đọc khác nhau, họ có thể không nếu không có nhận thấy lựa chọn thay thế. Đó là với cơ hội này chương này là có liên quan. Cơ hội để đọc cùng với những người khác là không có nhược điểm của nó. Mặc dù nhóm cung cấp một số hiểu biết và phản ứng để làm việc với, nó đòi hỏi sự khoan dung của thỉnh thoảng digressions và ramblings; mặc dù nó cung cấp một diễn đàn cho những suy nghĩ riêng của bạn, nó đòi hỏi rằng bạn chia sẻ nền tảng với những người khác; mặc dù nó cung cấp thông tin phản hồi cho những người nói, nó cho phép một rút lui vào ẩn danh đối với những người nhút nhát; và mặc dù nó có thể cung cấp nhiều kích thích cho tư tưởng, nó có thể cũng xen vào can thiệp phép vào các loại thuốc riêng mà là một phần của hành động cá nhân và đơn độc để đọc. Cá nhân học sinh có thể tìm thấy chính mình bị mất trong đám đông, với các thay đổi nhỏ để thể hiện những suy nghĩ của họ, hoặc thậm chí cho họ. Với các đối tượng khác vấn đề có thể không như vậy cấp tính, nhưng việc giảng dạy của văn học phải được căn cứ trong các sinh viên phản ứng để các văn bản, vì vậy họ cần cơ hội để nói lên những phản ứng. Những ý tưởng và khái niệm trong lớp học văn học không có danh tính và chất độc lập của các sinh viên; thay vào đó, họ là sản xuất bởi các sinh viên vì họ tương tác với các văn bản. Trừ khi học sinh đọc và trả lời, có là không có tài liệu để dạy chỉ văn bản và thông tin về văn bản. Học sinh không đáp ứng của đại số có thể nắm bắt các nguyên tắc cơ bản, và sinh viên không quan tâm lịch sử có thể bắt đầu hiểu trình tự và lý do của sự kiện, nhưng học sinh của văn học người ẩn trong đám đông hoặc vẹt những suy nghĩ của bạn học cùng lớp, người học chỉ để diễn giải bản án quan trọng của các học giả hoặc để ghi nhớ các thông tin thiết bị ngoại vi về cuộc sống và thời kỳ lịch sử tác giả, đã không bắt đầu để tìm hiểu các tài liệu. Những parroted quan sát và nhớ bản án phản ánh học tập không ít hơn, nhưng không có học tập nào. Họ chỉ ra rằng học sinh đã thất bại để đối đầu với các văn học và văn bản mình chống lại nó. Phạm vi như lớp học cho phép học sinh để tránh đối phó với phản ứng, nó cho phép họ để bỏ qua cho các tài liệu. Do đó, các lớp học có thể giúp đỡ hoặc làm tổn thương, và các giáo viên công việc là để quản lý nó theo một cách rằng nó giúp nhiều hơn nó đau. Chúng tôi có thể bắt đầu bằng cách xem xét làm thế nào đọc trong một nhóm khác với đọc một mình. Sự khác biệt những gì nó làm cho một đọc có hai mươi lăm của ba mươi các độc giả khác xung quanh, tất cả các giao dịch với cùng văn bản? Có lẽ quan trọng nhất khác nhau là nhóm áp lực trên các sinh viên cá nhân để đáp ứng với các văn bản aloud. Đọc mà không có bất cứ ai khác để nói chuyện với, một học sinh quá dễ dàng đặt một tác phẩm sang một bên không articulating suy nghĩ của mình, và do đó không hoàn toàn tiêu hóa nó. Mà không nói chuyện hoặc các văn bản mà có thể làm theo đọc, phản ứng của học sinh công việc vẫn không xác định, không xác định. George Henry mô tả các hành động điển hình của đọc. Chúng ta đọc tốc độ của chúng tôi, kết thúc với một khối u inchoate của ý nghĩa vẫn theo ngôn ngữ, và sau đó đi vào hoạt động đọc hoặc đọc. Chỉ khi chúng tôi cố gắng để truyền đạt ý tưởng của đoạn cho chính mình hoặc cho người khác hoặc liên quan đến một công việc hoặc đoạn làm chúng tôi xác định những gì có nghĩa là thực sự chúng ta... Trong ngắn hạn, chúng tôi phải khái niệm CNTT - phần nó để một cái gì đó. Có nghĩa là, chúng ta phải tổng hợp nó, mà luôn luôn đòi hỏi phải mang một cái gì đó của bản thân để nó. Kết luận cho việc giảng dạy, nó sẽ có vẻ, nó đọc là mật thiết với nhau gắn liền với cả hai miệng và viết thành phần, với kinh nghiệm, với khái niệm khác bên trong chúng ta, và với reading.1 khác Nhóm, bởi vì nó bao gồm những người khác có cục u inchoate là khác với tôi, buộc tôi để xác định của riêng tôi kỹ lưỡng hơn, và do đó xem như thế nào tôi khác với những người xung quanh tôi. Sinh viên có thể được đưa đến cảm giác độc đáo của họ có thể được khuyến khích để có quan tâm và khám phá nó hơn nữa. Đây là nhóm cho một cảm giác độc đáo; Nếu không có những người khác, vẫn còn cá nhân không thể phân biệt, một hình ảnh mà không có một nền tảng tương phản. Các quan điểm khác nhau mà có thể xuất hiện trong thảo luận về một tác phẩm văn học với một lớp học điền vào đó nền cho các cá nhân, giúp anh ta để xem chính xác hơn nơi bản thân ông là viết tắt; trong tác phẩm khác nhóm bổ sung tưởng tượng của mình bằng cách hiển thị cho anh ta lựa chọn thay thế ông có thể không có hình dung như ông đọc tác phẩm. Công nhận những bài đọc thay thế hỗ trợ và khuyến khích anh ta để làm rõ của mình riêng và do đó để hiểu mình. Và-không kém quan trọng-những discourse về đọc có thể bật anh ta đến để hiểu các học sinh đồng bào của mình tốt hơn. Các thử nghiệm của mình với những người khác có thể xảy ra thường xuyên. Sinh viên có khả năng để chống lại nó. Theo tôi là, sau khi tất cả, gia đình nhiều hơn lãnh đạo; mua là dễ dàng hơn việc tạo ra. Dịp, sinh viên có thể chỉ đơn giản là chấp nhận, và thậm chí tìm kiếm, người khác '
đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Việt) 2:[Sao chép]
Sao chép!
3 The Reader và đầu đọc khác Bạn thường không đi xem phim một mình. Không, trong mọi trường hợp, nếu có ai đó xung quanh những người muốn nhìn thấy nó, quá. Đó là niềm vui chỉ hơn để chia sẻ bỏng ngô và có ai đó để nói chuyện với về bộ phim sau đó. Nó nó là bộ phim tốt, bạn sẽ có nhiều điều để nói, câu hỏi để hỏi, những cảnh nói về; nếu nó không phải là, bạn sẽ có khiếu nại mà bạn sẽ muốn chia sẻ với một ai đó. Bạn không muốn đi xem phim, xem nó, và sau đó về nhà, đổ rác, rửa hình đĩa, và trả các hóa đơn của bạn. Một movie- tuyệt vời thậm chí chỉ cần một bộ phim, thậm chí một bộ phim tốt xấu, cho rằng vấn đề, ​​nhu cầu thảo luận. Bạn cần phải ngồi xuống và nói chuyện về nó. Nói chuyện được gọi là cho. Bạn không bước ra khỏi suy nghĩ hát, "Tôi chắc chắn muốn giáo viên của tôi cũ tiếng Anh, ông Riley, đã ở đây để cung cấp cho tôi một trong những thủ đoạn mười câu hỏi đa (hay cô ấy đã nói rằng nó nên được được?) - Sự lựa chọn hoặc đúng-sai hoặc điền vào chỗ trống các câu đố cô sử dụng để cung cấp cho chúng ta mỗi ngày khác để chắc chắn rằng chúng tôi đã làm bài tập về nhà của chúng tôi, bởi vì tôi biết tôi muốn gõ nó-Tôi chú ý; Tôi bắt mọi sắc thái, mọi chi tiết; Tôi biết cốt truyện, nhân vật, kỹ thuật điện ảnh, nhịp, giọng điệu, các chủ đề, phong cách, tất cả mọi thứ về bộ phim này. Tôi muốn nhận được 100 phần trăm, A +. Cô ấy sẽ rất tự hào về tôi, cô muốn viết một giấy nói với bố mẹ rằng tôi là một học sinh gương mẫu và rằng họ nên nâng phụ cấp của tôi và cho tôi trở lại giấy phép lái xe của tôi. Cô đã bắt đầu soạn thảo lá thư của tôi giới thiệu của Oxford và Sorbonne. "Không, bạn không nghĩ rằng những suy nghĩ. Cũng không phải, mặt khác, nếu nó đã được (hay là) một bộ phim khó hiểu, một cái gì đó giống như Memento, với cấu trúc đệ quy của nó, bắt đầu và sao lưu, retracing các bước của nó, đi qua các sự kiện tương tự một lần nữa và một lần nữa, để bạn bước vào sẽ bước về phía trước và tự hào tuyên bố, "Tôi ở đây! Đó là những gì bạn cần mổ xẻ, vivisected, phân tích, diễn giải, và pha lê làm rõ? " Không, làm là đầu đến quán cà phê gần đó, ngồi xuống với một người bạn hoặc bạn bè của bạn, một thức uống khác, và nói chuyện gì, chỉ cần nói chuyện. Bạn so sánh các ghi chú, nói với họ những gì bạn thích, hãy hỏi họ về những gì bạn nhầm lẫn, tranh cãi về việc liệu Bruce Willis hay Anthony Hopkins có thể được tốt hơn trong vai trò hơn Hal Foster (có thể không). Phim hay, và cuốn sách tốt, muốn được nói chuyện về. Nhưng nó không thường xảy ra. Không bên ngoài lớp học, trong mọi trường hợp. Kylene có thể cung cấp cho tôi một cuốn sách mà cô yêu, nhưng do thời gian tôi đã đọc nó và nhận được trở lại Houston cô ấy chuyển về và đọc mười hai cuốn sách khác. Tôi vượt qua nó cùng với Hal, nhưng anh đi off để Akron và chúng tôi không nói chuyện cho đến khi tôi sâu vào một cái gì đó Kathleen đã gửi cho tôi vì vậy tôi không thể nhớ những vấn đề ông muốn thảo luận. Có không đủ người đọc những điều tương tự cùng một lúc. Ngoại trừ trong các lớp học tiếng Anh. Có bạn có một cơ hội hiếm có. Bạn có ba mươi trẻ em và một cuốn sách. Bạn có thể nói chuyện. Chương 2 là về những gì sẽ xảy ra khi ai đó đọc và phản ánh một tác phẩm văn học; nó tập trung vào phản ứng của cá nhân với một văn bản. Tốt đọc, nó đã được lập luận, là trình nether cũng không kiêu ngạo. Đó là để nói, đó không chỉ đơn giản là một vấn đề hấp thụ tác phẩm, tiếp nhận nó như là một trong những nhận sự thoải mái của một vòi nước ấm. Cũng không phải, mặt khác, nó là một cơ hội hoặc để mất ý kiến của mình trên unconsidered khác hoặc để thưởng thức trong yên tĩnh elf lừa dối. Thay vào đó, nó là một vấn đề đối phó với các văn bản và suy nghĩ cẩn thận về cả các phản ứng và các từ trên trang web để có thể hiểu rõ bản thân và công việc tốt hơn. Khái niệm này về đọc tốt nhận ra những hạn chế để kiến thức và kinh nghiệm bất kỳ của một người, và khẳng định rằng những hạn chế, mà quan điểm nào đó, nhất thiết phải hình thành sự hiểu biết về văn bản. Trong chương này chúng ta sẽ xem xét các mối quan hệ giữa độc giả. Trong các cuộc thảo luận của bài thơ Jones, "Là tốt nhất của cô", chúng tôi đã kiểm tra như thế nào nhiều điểm đọc của xem có thể đọc hình của họ trong những bài thơ và cách đọc các bài thơ có thể trong biến hình thành quan điểm. Mọi người sẽ đọc bài thơ khác nhau, và nếu họ đọc một cách cẩn thận và chu đáo, họ sẽ là những người hơi khác nhau khi họ đọc xong. Bài thơ Hughes "A View của một Pig" cung cấp một minh họa về quá trình chuyển đổi từ phản ứng để phân tích, hiển thị như thế nào phản ứng của học sinh có thể đặt câu hỏi rằng buộc họ nhìn kỹ dòng chữ trên trang cho câu trả lời. Cho đến nay, các cuộc thảo luận đã tập trung vào đọc tin của cá nhân làm việc, giao dịch của mình, như Louise Rosenblatt gọi nó, với văn bản. Một học sinh ngoài trường học; đạt, đọc sách của họ có thể sẽ không chỉ cá nhân, nhưng cũng độc lập và đơn độc, không được trợ cấp bởi bất kỳ độc giả khác. Họ có thể sẽ không tìm ra các nhóm thảo luận cuốn sách hay tiểu luận phê bình để giúp họ suy nghĩ thông qua những kinh nghiệm của họ với văn học. Trong khi ở trường, tuy nhiên, họ có cơ hội để mời những người khác trong việc trao đổi tin giữa công việc và tự. Độc giả khác có thể giúp đỡ rất nhiều bởi sự chú ý tới các bài đọc khác nhau, lựa chọn thay thế họ có thể không nếu không để ý tới. Đó là với cơ hội này mà chương này là có liên quan. Các cơ hội để đọc trong công ty với những người khác là không phải không có nhược điểm của nó. Mặc dù nhóm cung cấp nhiều hiểu biết và phản ứng để làm việc với, nó đòi hỏi sự khoan dung của digressions thường xuyên và đi dạo chơi; dù nó cung cấp một diễn đàn cho những suy nghĩ của riêng mình, điều này yêu cầu bạn chia sẻ nền tảng với những người khác; dù nó cung cấp thông tin phản hồi cho những người đã nói, nó cho phép một cuộc rút lui vào ẩn danh cho những người nhút nhát; và mặc dù nó có thể cung cấp nhiều kích thích cho suy nghĩ, nó cũng có thể xâm nhập vào disruptively thuốc tư nhân mà là một phần của hành động cá nhân và đơn độc để đọc. Cá nhân học sinh có thể tìm thấy mình lạc trong đám đông, với chút thay đổi để bày tỏ suy nghĩ của họ, hoặc có lẽ thậm chí nghĩ chúng. Với các đối tượng khác các vấn đề có thể không được như vậy cấp, nhưng việc giảng dạy văn học phải được căn cứ vào phản ứng của học sinh để các văn bản, vì vậy họ cần có cơ hội để nói lên những câu trả lời. Những ý tưởng và khái niệm trong lớp học văn học không có bản sắc và chất độc lập của học sinh; thay vào đó, họ đang sản xuất bởi các sinh viên khi họ tương tác với các văn bản. Trừ khi học sinh đọc và trả lời, không có tài liệu để dạy chỉ các văn bản và thông tin về văn bản. Các sinh viên không đáp ứng của đại số có thể nắm bắt các nguyên tắc cơ bản của nó, và các sinh viên thờ ơ của lịch sử có thể bắt đầu hiểu trình tự và lý do của sự kiện, nhưng các học trò của văn học người ẩn chứa trong đám đông hoặc vẹt những suy nghĩ của các bạn cùng lớp, người học chỉ để diễn giải các bản án quan trọng của các học giả hay để ghi nhớ thông tin ngoại vi về cuộc sống của tác giả và thời kỳ lịch sử, đã không bắt đầu tìm hiểu các tài liệu. Những quan sát và phán đoán parroted nhớ phản ánh không ít học, nhưng không có học tập nào. Họ chỉ ra rằng học sinh đã thất bại trong việc đối đầu với các tài liệu và văn bản mình chống lại nó. Trong phạm vi các lớp học cho phép học sinh để tránh đối phó với phản ứng, nó cho phép họ cung cấp cho bỏ qua văn học. Vì vậy, các lớp học có thể giúp đỡ hoặc làm tổn thương, và công việc của giáo viên là để quản lý nó theo cách như vậy mà nó giúp hơn nó đau. Chúng ta có thể bắt đầu bằng cách xem xét cách đọc trong một nhóm khác với đọc một mình. Có gì khác biệt nó làm cho một người đọc có hai mươi lăm ba mươi độc giả khác xung quanh, tất cả các giao dịch với các văn bản giống nhau không? Có lẽ sự khác nhau đáng kể nhất là áp lực của nhóm trên các cá nhân học sinh để đáp ứng với các văn bản thành tiếng. Đọc sách mà không cần bất cứ ai khác để nói chuyện, một sinh viên quá dễ dàng đặt một công việc sang một bên mà không nhấn mạnh đến suy nghĩ của mình, và do đó không hoàn toàn tiêu hóa nó. Nếu không có cuộc nói chuyện hoặc các văn bản mà có thể làm theo đọc, phản ứng của học sinh để làm việc này vẫn chưa được xác định, không xác định. George Henry mô tả các hành động điển hình của việc đọc. Chúng ta đọc theo tốc độ của chúng tôi, kết thúc với một khối u phôi thai của nghĩa unformed bởi ngôn ngữ, và sau đó đi vào để đọc sách hoặc hoạt động không đọc khác. Chỉ khi chúng ta cố gắng truyền đạt những ý tưởng của đoạn văn là chính mình hoặc cho người khác hoặc cho gắn với một công trình hay đoạn nào để chúng ta xác định những ý nghĩa thực sự là của chúng ta ... Trong ngắn hạn, chúng ta phải khái niệm doanh nó- nó vào một cái gì đó. Đó là, chúng ta phải tổng hợp nó, mà luôn luôn đòi hỏi phải mang một cái gì đó của mình cho nó. Các kết luận cho việc giảng dạy, có vẻ như, nó đọc được chặt chẽ gắn với cả hai thành phần nói và viết, với kinh nghiệm, với các khái niệm khác bên trong chúng ta, và với reading.1 khác Nhóm này, bởi vì nó bao gồm những người khác có cục u chớm nở là khác với tôi, khiến tôi định nghĩa của riêng tôi cẩn thận hơn, và do đó thấy tôi khác biệt từ những người xung quanh tôi. Học sinh có thể được đưa đến cảm nhận độc đáo của họ có thể được khuyến khích dành sự quan tâm và khám phá nó hơn nữa. Đó là nhóm cho một trong những ý nghĩa của tính độc đáo; mà không có những người khác, các cá nhân vẫn không thể phân biệt, một hình ảnh mà không có một nền tương phản. Các quan điểm khác nhau có thể xuất hiện trong thảo luận về một tác phẩm văn học với một lớp điền vào đó nền cho các cá nhân, giúp anh ta nhìn thấy chính xác hơn mà bản thân ông đứng; các công việc khác nhóm bổ sung trí tưởng tượng của mình bằng cách chỉ cho anh ta lựa chọn thay thế mà ông có thể đã không hình dung như ông đọc tác phẩm. Nhận thức được những bài đọc hỗ trợ thay thế và khuyến khích ông để làm rõ của mình và do đó để hiểu mình. Và quan trọng không kém, các luận về bài đọc có thể cho phép anh ta đến để hiểu sinh viên của mình tốt hơn. Các thử nghiệm của mình chống lại những người khác có thể xảy ra không thường xuyên. Học sinh có khả năng chống lại nó. Người theo dõi là, sau khi tất cả, nhà nhiều hơn lãnh đạo; mua là dễ dàng hơn so với việc tạo. Nếu có cơ hội, sinh viên chỉ đơn giản là có thể chấp nhận, và thậm chí còn tìm kiếm, người khác '













đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2024 I Love Translation. All reserved.

E-mail: